Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 54
Kể từ khi Sở Khâm tạo phản, hai phe Thái tử và Tề Vương vẫn không ngừng giao tranh, đấu đến túi bụi đồng thời lại ngang tài ngang sức, thậm chí còn muốn áp Kiến Nguyên Đế một đầu, Kiến Nguyên Đế đã rất nhiều lần ra mặt để áp hai bên.
Ngoài việc khiến ông ta cảm thấy không vui, Kiến Nguyên Đế còn cảm nhận được nguy cơ, hai nhi tử của ông ta đã gấp không chờ nỗi muốn cướp đi những thứ trên tay ông, nhưng ông vẫn còn sống còn sống rất tốt. Kiến Nguyên Đế không thừa nhận chuyện mình đã già, Hoàng đế người cầm quyền cao nhất thiên hạ, trước nay đều theo đuổi trường sinh bất tử, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ quyền lực như vậy?
Thái Tử cùng Tề Vương không biết thu liễm đã chạm đến điểm mấu chốt của Kiến Nguyên Đế.
Triều đình không ngừng nghỉ, hậu cung cũng không sai biệt lắm, đặc biệt là Lệ phi, kể từ ngày Sở Khâm tới giết ông ta, Kiến Nguyên Đế liền kéo Lệ phi chắn mũi tên, trong lòng hai người liền có ngăn cách.
Mặc dù sau đó Lệ phi cũng đã cố gắng hết sức để lấy lòng Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế ngoài mặt tha thứ cho nàng, cũng sủng ái nàng như trước, nhưng trong lòng ông ta luôn nhớ đến Lệ phi vì sợ ông ta mà trốn ở phía sau.
Một khi đã sinh ra bất mãn, thì sẽ kéo theo các loại bất mãn khác, tỷ như hiện tại Kiến Nguyên Đế cảm thấy Lệ phi không đủ tuổi trẻ, mùi son phấn nặng hơn lúc mới vào cung rất nhiều, ông ta cũng cảm thấy mình cứ nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt lại có chút chán ngấy. Mỗi lần đến gặp Lệ phi nàng đều nhắc đến triều chính, hoặc kiếm chỗ tốt cho Tề Vương, Kiến Nguyên Đế cảm thấy dã tâm của nàng quá lớn.
Tóm lại chính là nhạt nhẽo.
Vừa vặn trước khi xuất phát đi săn thu, có người nhắc đến chuyện chọn Vương phi cho Tề Vương và Ninh Vương, Kiến Nguyên Đế liền động tâm, nghĩ có thể chọn cho mình mấy phi tử.
Trong hậu cung của Kiến Nguyên Đế không ít phi tử, chỉ là tuổi đã cao, ông ta sợ gây bất mãn cũng sợ bị người đời mắng, cho nên đã ngừng tuyển tú, thỉnh thoảng chỉ nhận một số nữ nhân do triều thần tâm phúc dâng lên, tỷ như Lệ phi.
Cũng chính Lệ phi, trở thành vết xe đổ cho rất nhiều người, dù sao cũng không ai nguyện ý đầu kẻ địch vào cung, tâm người này thất thường, khó khống chế.
Vì lý do tương tự, những triều thần này thà đặt cược vào mấy vị hoàng tử còn hơn là can thiệp vào hậu cung của Kiến Nguyên Đế, khiến cho Kiến Nguyên Đế nghẹn khuất chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Kiến Nguyên Đế cũng có chút không vui vì phải mượn chuyện chọn Vương phi cho nhi tử để chọn cho mình, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Lâm Hành Chi vén mành lên nhìn nhìn loan giá lộng lẫy đi trước, nói với Sở Chiêu, “Thật hy vọng ông ta chết ở Nam Uyển.”
Nam Uyển chính là nơi tổ chức săn thu, nằm ở phía nam, lại có tên là Nam Sơn, sau khi bao vây khu vực săn bắn liền gọi là Nam Uyển.
Sở Chiêu sờ sờ đầu Lâm Hành Chi, nói: “Khẳng định em không phải là người duy nhất nghĩ như vậy."
Chỉ là đang cân nhắc ưu và nhược điểm.
Sinh tử của Hoàng đế, thường nằm trong tay người khác, nhất là khi tuổi nhỏ và tuổi già.
Tuy nhiên, Lâm Hành Chi mặc dù chán ghét hành vi trâu già gặm cỏ non của Kiến Nguyên Đế, nhưng cũng không quá lo lắng, chỉ cần kế của y thành công, Kiến Nguyên Đế sẽ bận rộn tranh giành mạng sống với Diêm Vương làm gì có thời gian để thương nhớ tiểu cô nương.
Điều y cần đề phòng nhất bây giờ chính là Tề Vương, phụ thân cùng nhị ca mới hồi kinh mấy ngày, đã bị không ít người lôi kéo ra ngoài xã giao, cạnh đó cũng không ít người hỏi thăm hôn sự của tiểu muội, trong đó không thiếu Tề Vương.
Người Lâm gia đều biết Tề Vương đang âm mưu cái gì.
“An tâm, ta sẽ âm thầm phái người bảo hộ tiểu muội,” Sở Chiêu nói, sờ đầu rồi lại đưa lên mặt y, bắt đầu gãi nhẹ chóp mũi Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi vì bị hắn gãi gãi chóp mũi nên có chút ngứa, hít hít cái mũi nhắc nhở Sở Chiêu, "Nếu không lấy tay ra, ta sẽ không khách khí."
Kể từ nụ hôn lần trước, Lệ Vương điện hạ càng ngày càng không kiềm chế được, được một tấc lại muốn tiến một bước, muốn đem người hôn khắp nơi, mới không sợ uy hiếp nhỏ này.
Thay vào đó, lộ ra một nụ cười lưu manh nói, "Ồ, vậy em tính không khách khí như thế nào?"
Lâm Hành Chi hắt hơi trước mặt hắn, chứng minh cho hắn xem.
Sở Chiêu: “……”
Đúng thật là không khách khí.
Lâm Hành Chi người thành công làm chuyện xấu, cười đến hai lúm đồng tiền trên má cũng hiện ra, y lấy khăn tay ra lắc lắc, "Vương gia, có muốn ta giúp ngài lau không?"
Sở Chiêu cũng không giận, kéo khăn tay lẫn tay Lâm Hành Chi đặt lên ngực mình, cùng y đếm từng ngày rồi nói:" Khi săn thu trở về, là đến ngày thành thân của ta và em."
"Mấy chuyện này ta đều sẽ ghi lại, đến lúc đó sẽ từ từ tính với em."
Lâm Hành Chi cũng không sợ, ngửa đầu tỏ vẻ, “Tính thì tính, ngài còn có thể ăn thịt ta sao.”
Đây chính là điểm mấu chốt, Sở Chiêu cười xấu xa nói:"Ta không chỉ muốn ăn, mà còn muốn ăn đi ăn lại."
Ninh Vương điện hạ không tham gia bất kỳ đấu tranh nào, ẩn nấp trong bóng tối, trong khi người khác đang chiến đấu mãnh liệt. Thì lại ra một kiệt tác mới đã được phát hành.
Đương nhiên là thị nữ tri kỷ Nam Tinh cũng muốn cho chủ tử xem.
Cũng nhắc nhở hắn, ngày thành thân không còn xa, có rảnh thì học nhiều một chút, miễn cho đến lúc đó làm đau Vương phi, sẽ bị ghét bỏ.
Sở Chiêu cảm thấy rất có đạo lý, khiêm tốn tiếp nhận lòng tốt của thị nữ, không bận gì thì lấy ra xem, bây giờ đã hiểu ra rất nhiều.
Chỉ chờ sau khi thành thân là thực hành.
Lời của Lâm Hành Chi chẳng khác nào đang khiêu khích, Lệ Vương điện hạ đương nhiên phải ghi lại.
Sau khi nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn, mặt Lâm Hành Chi đột nhiên đỏ bừng từ cổ đến mang tai, bàn tay đặt trên ngực Sở Chiêu nắm thành quyền, đấm nhẹ một cái:"Không biết xấu hổ."
“Ta không biết xấu hổ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thật ra Vương phi mới là người dễ thẹn thùng, ta còn đang chờ em đến đẩy ngã ta." Lệ Vương điện hạ lòng tràn đầy tiếc nuối, Vương phi tiến bộ quá chậm, hắn vẫn chưa đợi được.
Lâm Hành Chi mặt càng đỏ, trong mắt cũng có chút ngượng ngùng, y có cố gắng nhưng mà không được.
Mỗi lần y vừa mới có ý định làm vậy, thì Sở Chiêu đã bắt đầu cởi quần áo nằm xuống thúc giục y làm nhanh lên, làm Lâm Hành Chi có cảm giác như mình sắp lâm hạnh hắn, Lâm Hành Chi lại có chút biệt nữu lại có chút lúng túng.
Rốt cuộc, ai động thủ, ai lâm hạnh ai, y vẫn tự mình hiểu lấy mình.
Lâm Hành Chi không nói được gì, liền bắt đầu đuổi người đi:"Ngài về cưỡi ngựa của mình đi."
Lệ vương điện hạ lắc đầu cự tuyệt, “Nhưng ta chỉ muốn ở cùng với em, trừ khi em hôn ta mấy cái."
Sở Chiêu còn rất rộng lượng cho Lâm Hành Chi thêm lựa chọn, “Hoặc là đẩy ngã ta cũng được."
Lâm Hành Chi:……
Y mở ra hình thức uy hiếp, "Nếu còn như vậy ta liền đánh ngài."
Lệ Vương điện hạ ngã người ra sau, nửa nằm nói:"Mau tới đây, ngồi trên eo đánh sẽ ít tốn sức còn thuận tiện hơn."
Lâm Hành Chi nhìn vòng eo gầy nhưng săn chắc của hắn, khẽ sờ rồi cảm thán trong lòng, eo tốt ghê.
Cộng với tư thế quyến rũ của Sở Chiêu lúc này, cùng với khuôn mặt được y khen ngợi không ít lần luôn khiến y si mê, trong lòng Lâm Hành Chi liền xấu hổ rung động.
Khi Lâm Hành Chi giơ tay muốn chạm vào eo Sở Chiêu, có người đánh gãy chuyện tốt.
“Biểu ca!”
Với một tiếng hét lớn và thân thiết, Từ Văn Ngạn vén mành lên.
Lâm Hành Chi rút tay về, lại xoa xoa gáy che giấu chột dạ cùng với xấu hổ.
Tuy nhiên, tấm mành vừa được kéo ra lại lập tức đóng lại, bên ngoài truyền tới Từ Văn Ngạn hoài nghi nhân sinh nói, "Ta có phải đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy không?"
Một Lệ Vương điện hạ như vậy, cậu ta xứng đáng nhìn thấy sao?
Đương nhiên là không xứng, Từ Văn Ngạn nhất quán tự mình hiểu lấy mình, kéo mành thật chặt, hô hấp vững vàng mới nói với hai người bên trong:" Vương gia, biểu ca, quấy rầy rồi, lát nữa ta sẽ quay lại."
Nói xong, Từ Văn Ngạn liền chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa rời đi, bất quá bị Lâm Hành Chi gọi lại, “Vào đi.”
Từ Văn Ngạn thường tới tìm y vì có chuyện muốn nói, nếu chỉ là tiêu khiển nhàm chán thì sẽ đi cùng đám bạn.
Từ Văn Ngạn cẩn thận nhìn xung quanh và thấy Lâm Hành Chi là người duy nhất trong xe ngựa, sau đó thở phào nhẹ nhõm bước vào.
Vừa bước vào, đã dùng ánh mắt kính nể nhìn Lâm Hành Chi:"Biểu ca không hổ là biểu ca, mới đầu ta còn cho rằng ngươi có thể hàng phục được vị Lệ Vương điện hạ này đã khiến người ta khen không dứt miệng, không nghĩ tới ngươi còn có thể ở trên hắn, thật đúng là đáng quý."
Lâm Hành Chi:……
Khen không dứt miệng thì không nói, nhưng câu cuối cùng thì không bao giờ có thể khen được.
Đương nhiên, thành ngữ không phải trọng điểm, trọng điểm là lời Từ Văn Ngạn nói, Lâm Hành Chi trừng cậu ta, “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó, khi nào mà ta đè hắn ở phía dưới.”
Tuy rằng thiếu chút nữa là đè, nhưng kia không phải không thành sao.
“Đúng đúng đúng, là ta sai,” Từ Văn Ngạn chân thành cúi đầu nhận sai, chỉ trách mình đến quá trùng hợp, cũng quên không hỏi biểu ca trước trong xe ngựa có người khác hay không.
Từ Văn Ngạn cùng y bảo đảm, “Biểu ca ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ thân phận ngươi là người có gia đình, sau này sẽ không tùy tiện xuất hiện."
Tỷ như lần trước ở Hải Đường Uyển tình cờ gặp được biểu ca cùng Lệ Vương lén lút gặp nhau, Từ Văn Ngạn mỗi lần đi tìm người đã không còn trèo tường nữa, cửa chính đã có tác dụng trong mắt cậu ta.
Tiểu thế tử ăn chơi trác táng tỏ vẻ, cậu ta tuy rằng không giỏi đọc sách, càng không có năng lực gì nhưng tuyệt đối là người giữ lời, nói được làm được.
Nhưng cậu ta vẫn tò mò Lệ Vương điện hạ nguyện ý nằm dưới biểu ca của mình, vì thế không nhịn được hỏi:"Biểu ca, ngươi dựa vào cái gì mà khiến Lệ Vương điện hạ nguyện ý nằm dưới ngươi vậy?"
Ở kỹ viện mấy ngày, kiến thức của biểu đệ cũng nhiều thêm một chút.
Lâm Hành Chi trợn mắt, mặt không biểu tình nói: “Hắn tự nguyện, eo cũng tốt.”
Từ Văn Ngạn lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Ta nói một chút, không có khả năng một người như Lệ Vương điện hạ lại nằm dưới. Biểu ca ngươi cùng Vương gia thể lực không bằng nhau, nếu vậy cả hai đều sẽ mệt."
"Nếu chỉ là lâu lâu thay đổi một tư thế mới, thì không có gì kỳ quái."
Lâm Hành Chi:…
Y cũng không ngu, tự nhiên hiểu Từ Văn Ngạn đang nói cái gì, nhưng! Lâm Hành Chi lạnh mặt nói: “Ngươi biết quá nhiều, nếu không nói chuyện nghiêm túc, ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi hiểu lầm Vương gia là người nằm dưới. Hậu quả…”
Từ Văn Ngạn vội vàng giơ tay ngắt lời y, chắp hai tay nịnh nọt Lâm Hành Chi:" Biểu ca, ta sai rồi, xin ngươi đừng nói mà."
“Ta tới là để nói cho ngươi tin tức của Trần gia,” Từ Văn Ngạn thức thời đem lời nói chuyển tới chuyện chính.
Nghe được Trần gia, Lâm Hành Chi hơi hơi nhướng mày, “Lần này bọn họ lại lựa chọn ai làm con rể?”
Từ Văn Ngạn vui vẻ một tiếng, “Là một người ngươi tuyệt đối không thể ngờ tới, Ninh Vương!"
Lâm Hành Chi quả nhiên ngoài ý muốn, “Tại sao lại chọn y? Mọi người đều biết Ninh Vương làm việc không đàng hoàng, sao Trần gia còn muốn mượn sức của y để ủng hộ Thái tử?"
Từ Văn Ngạn lắc đầu, “Vậy thì không phải, chủ yếu là vì tiền, dưỡng người cần tiền nha, Trần gia trừ bỏ hiếu kính Thái Tử cùng Trần hoàng hậu, bọn họ cũng cần phải tiêu dùng cho bản thân. Hơn nữa sợ làm quá mức sẽ khiến cho Kiến Nguyên Đế bất mãn, cho nên cũng không khá giả gì mấy."
“Mà Ninh Vương điện hạ lại khác, mặc dù mấy cái thoại bản đó của y không tiện đưa lên mặt bàn, nhưng vẫn thể kiếm tiền túi lớn túi nhỏ chảy vào túi không ít. Hơn nữa, ta nghe nói Ninh Vương điện hạ cũng mở ra không ít tửu lầu quán ăn, đều là những thứ kiếm ra tiền, nhưng lại bị Thái tử thiếu bạc nhắm đến."
Đời trước phát triển không nhanh như vậy, trước đó cũng không cần nhiều bạc như vậy, sau đó lại có y cùng Chu Minh Vạn kiếm cho Thái Tử, nên hắn ta đương nhiên không cần vì tiền bạc mà phát sầu.
Nhưng đời này không giống nhau, y đứng ở phía đối lập Thái Tử, Chu Minh Vạn cũng không có khả năng làm túi tiền của Thái Tử, Thái tử điện hạ, người đang cần phải lung lạc nhân tâm nhưng lại đang thiếu bạc.
Ngay cả mấy rương châu báu mà Sở Khâm đặt ở trong mật thất Thái tử cũng không có được, chắc hẳn lúc này hắn ta rất lo lắng, khó trách lại nghĩ đến việc mượn sức Ninh Vương.
Lâm Hành Chi lại đột nhiên nghĩ đến, Ninh Vương thân cận với Sở Chiêu, cửa hàng còn do thị nữ bên người Sở Chiêu xử lý, cho nên toàn bộ số tiền Ninh Vương kiếm được đều giao cho Sở Chiêu.
Khó trách Lệ Vương và bị Kiến Nguyên Đế đối xử khắt khe như vậy, lại chưa bao giờ thiếu tiền, hơn nữa còn rất giàu có.
Y cũng ý thức được, kỳ thật Sở Chiêu căn bản không cần y cùng Lâm gia duy trì.
Cho nên kiếp trước, mặc dù Thái Tử có Lâm gia duy trì, vẫn bại trước Sở Chiêu.
Chẳng qua chỉ là mất nhiều thời gian hơn và quá trình này khúc chiết hơn một chút mà thôi.
Lâm Hành Chi đột nhiên có chút khổ sở, như là sự kiên trì của mình đã sụp đổ, lại cảm thấy mình luôn gây phiền toái cho Sở Chiêu, nếu y không đề cập đến chuyện gả cho hắn thì giữa bọn họ đã không có hôn nhân này, y lại không giúp đỡ Thái tử, có phải mọi chuyện cũng sẽ khác?
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở đến muốn khóc của y, Từ Văn Ngạn có chút sốt ruột, "Biểu ca ngươi làm sao vậy? Đừng nói là người ngươi thực sự thích chính là Ninh Vương điện hạ, nghe được y sắp thành thân nên đau lòng?"
Lâm Hành Chi lấy lại tinh thần, liếc cậu ta một cái, “Nói hươu nói vượn cái gì đấy, ta cùng Ninh Vương điện hạ không có quan hệ gì, chỉ là nghĩ đến một ít việc mà thôi.”
"Ò, nhìn bộ dạng khổ sở của ngươi đi, ta còn tưởng rằng Ninh Vương điện hạ thành thân làm tổn thương trái tim ngươi chứ."
Lâm Hành Chi tự nhủ không nên nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Sở Chiêu mà chuyển sự chú ý sang cuộc hôn nhân giữa Ninh Vương và Trần gia, Lâm Hành Chi lắc đầu nói:"Việc này không thể thành được, Ninh Vương sẽ không đáp ứng."
Từ Văn Ngạn lại có cái nhìn khác:"Vậy thì khó mà nói, Trần gia lần này mang theo ba cô nương đang độ tuổi hứa hôn, tất cả đều là đích nữ của đại phòng nhị phòng, nghe nói rất có giáo dưỡng."
“Cho dù Ninh Vương không đáp ứng, vậy vạn nhất Trần gia thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn thì sao, còn có Trần hoàng hậu thổi gió bên gối, Ninh Vương điện hạ cũng không thể kháng chỉ.”
Lâm Hành Chi: “Nếu bọn họ muốn Ninh Vương cưới nữ nhi Trần gia, sau đó bỏ tiền ra dưỡng người cho Thái Tử, vậy thì sẽ không có khả năng ép buộc y, càng sẽ không dưới tình huống y không muốn mà để Kiến Nguyên Đế tứ hôn, sẽ đắc tội y, vừa mất đi phu quân lại vừa thiệt quân."
Cho nên mới đến ba nữ nhi, là muốn cho Ninh Vương coi trọng một người.
Đương nhiên, nếu không coi trọng một ai trong số họ thì nhất định sẽ có hậu chiêu, bọn họ từ bỏ một tiểu thế tử Định An Hầu phủ, không lý nào có thể buông tha một túi tiền Vương gia.
Từ Văn Ngạn thở dài, "Trần gia này thật đúng là, nhìn quyền khuynh triều dã*, kết quả lại dùng nữ nhi để đạt tới mục đích,” Từ Văn Ngạn cũng không biết phải hình dung Trần gia như thế nào.
Điểm này Lâm Hành Chi tán đồng, đặc biệt là những nữ tử gả vào Trần gia, mới là kẻ đáng thương, lần lượt sinh nữ nhi, lớn lên lại phải tính toán cách sử dụng sao cho đạt được giá trị lớn nhất.
Một gia đình như vậy, dù cho lây dính một chút thôi, y cũng cảm thấy dơ.
Lâm Hành Chi lại đột nhiên thay đổi chủ đề, hỏi Từ Văn Ngạn, “Cho nên lần này lại là vị Trần gia Trần Văn Yến viết thư nói cho ngươi biết?"
Từ Văn Ngạn lắc đầu, “Lần này không phải, là ta tự mình tìm người nghe được, liền thuận tiện tới nói cho ngươi nghe.”
Lâm Hành Chi tròng mắt xoay chuyển, trong lòng có chủ ý, “Ninh Vương điện hạ là người rất tốt, không có việc gì thì ngươi cùng các bạn có thể đi kết giao với y, có thể chơi chung, có lẽ ngươi còn có thêm kiến thức."
Từ Văn Ngạn suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, “Không tồi, Ninh Vương điện hạ cũng gặp qua rất nhiều mỹ nhân, viết vẽ nhiều thoại bản xuân cung đồ như vậy, nhất định rất là hiểu biết, ta cũng nên học hỏi hắn." Từ Văn Ngạn trong lúc nhất thời đối Ninh Vương này tràn ngập hứng thú.
Vén mành lên muốn xuống xe ngựa đi tìm người.
Nhưng ở trước khi đi cậu ta nghĩ tới điều gì đó, sờ sờ cằm lộ vẻ mặt khó hiểu:"Biểu ca, sao ta cảm thấy quan hệ giữa ngươi và Ninh Vương có chút không bình thường? Có vẻ như ngươi rất tin tưởng y còn bảo vệ y."
Từ Văn Ngạn lời lẽ chính đáng tỏ vẻ, “Ngươi cũng đã là người có hôn ước, cho nên cần phải giữ kẽ. Ta cảm thấy Lệ Vương điện hạ so với Ninh Vương điện hạ tốt hơn, ngươi ngàn vạn lần đừng vứt dưa hấu mà nhặt hạt mè, đừng xằng bậy."
Lâm Hành Chi nếu giơ tay thì phải đấm cậu ta, “Đừng nói nhảm, không biết nói chuyện thì câm miệng."
Lâm Hành Chi nói cho cậu ta một bí mật, “Ta nhờ ngươi giúp Ninh Vương, đơn giản là vì y là người một nhà.”
“Nhớ rõ phải dùng tâm chút, thê tử tương lai của ngươi có thể có quan hệ với Ninh Vương."
- ----------------------------------
– Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ. Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là chính quyền bù nhìn hoặc chịu khống chế. Cre: internet
Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia