Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Chương 133
147@-“Đến rồi đến rồi.”
Bên ngoài thánh đường Wies, đám người xem trở nên kích động.
Thiết kỵ Tường Vi đi tới từ phía bên kia của đường dài trong ánh mặt trời, thiết giáp của họ tỏa sáng rực rỡ, tay phải đeo găng tay sắt đặt trên chuôi kiếm bên hông, tay trái cầm trường thương nhọn. Trước mặt thiết kỵ Tường Vi đã trải qua nhiều trận chiến đẫm máu, vệ đội thị dân vốn bị đám người vây quanh có hơi tự mãn bỗng dưng thấp đi một đầu.
Dù cừu có gắn sừng sắt thì vẫn là cừu trước sư tử thật.
Ở chỗ cách thánh đường Wies không xa, từ ngoài đường có thể thấy rõ một số quý tộc đứng sau cửa sổ đang lén lút thập thò rình mò, hành vi này không “quý tộc” cho lắm, nhưng bây giờ toàn bộ quý tộc Metzl đã bị quốc vương bệ hạ cho ăn hành quá nhiều —— đó là tên ác ôn sẽ ném mọi người lên máy chém bất cứ lúc nào!
Bây giờ các quý tộc đã sớm học khôn không bao giờ đặt chân lên nơi có thiết kỵ Tường Vi, chẳng thể cam đoan rằng quốc vương sẽ đột nhiên hạ lệnh lôi một người trong số họ ra chém.
Nhất là các quý tộc đã sớm nếm mùi đau khổ trước thị dân.
Mọi người đều thầm rõ, giáo chủ Anil đứng đằng trước chỉ là vỏ bọc, mà kẻ đứng đằng sau thúc đẩy mọi chuyện là đôi tay đang nắm giữ bảo cầu của Legrand. Từ khi tín điều Luyện Ngục bị bãi bỏ, bàn tay ấy đã tàn nhẫn để đầu nhiều người rơi xuống đất. Trước đó, bá tước Ecu tính tình nóng nảy và ngoan đạo nhất đã dẫn anh họ và con trai mình cố gắng ngăn cản quốc vương xử tử đại giáo chủ thánh đường Wies, vậy nên giờ ông ta vẫn còn đang im lặng tĩnh tu trong tháp Moen.
(*) : Tín điều là điều đặt ra để tin theo.
Chuông mười giờ điểm đúng giờ.
Đại giáo chủ Anil dẫn theo tùy tùng mặc đồ đen, vẻ mặt có hơi tiều tụy đi ra khỏi hộ vệ của thiết kỵ Tường Vi.
“Ta đến đây để yêu cầu ông giải đáp thắc mắc, thưa ngài giáo chủ.” Cha xứ nói: “Nếu ngay cả giáo hoàng mà chúng ta không còn tôn kính nữa, thì ai sẽ bảo vệ các linh hồn cằn cỗi và không có nơi an nghỉ của chúng ta?”
“Chúng ta tin Thượng Đế hay người phàm trần báng bổ uy nghiêm của Thượng Đế?” Đại giáo chủ Anil hỏi ngược lại: “Sách thánh đã dạy rõ cho chúng ta rằng, ngay cả giáo hoàng chỉ cần ông ta phạm sai lầm, chúng ta vẫn phải theo sách thánh mà khắc phục sai lầm, sửa lại quy tâm. Chẳng lẽ ngài tin giáo hoàng hơn cả Thượng Đế sao?”
“Sách thánh đã trao cho Peter một con tàu châu báu, Peter đã trao cho giáo hoàng hai thanh kiếm, ngài là người phát ngôn của Thượng Đế dưới trần gian, kính trọng ông ấy cũng như kính trọng cha xứ mà chúng ta yêu thương.”
“Vậy tại sao chúng ta không xem giáo hoàng đã làm những điều tốt đẹp gì?” Đại giáo chủ Anil nói: “Giờ thành phố là người của giáo hoàng, chẳng lẽ bọn họ không nên phục vụ thế gian theo lời của Thượng Đế, nếu không sao lại gọi là tôi tớ của tôi tớ? Nhưng bọn họ không làm thế.”
Học trò của ông, cha xứ Miller mở cuốn “Thư ngỏ gửi tín đồ Legrand” đã được viết từ lâu.
Cha xứ trẻ đọc to, giọng của cậu rõ ràng và mạnh mẽ.
“Giáo hoàng, ông ta tuyên bố rằng chỉ một mình ông ta có quyền giải thích sách thánh, vậy việc Thượng Đế ban cho chúng ta sách thách có nghĩa lí gì? Chúng ta hãy đốt sách thách để thỏa mãn các quý ngài không có học thức của Vịnh Thánh Linh tưởng bản thân có thánh linh, nhưng thực ra chỉ có những tín đồ thành kính mới có thánh linh… [1]
“Thượng Đế đã ban cho chúng ta sự khôn ngoan của ngài, sách thánh là vòng tay rộng mở của ngài với thế nhân, từ đó tất cả những ai thành kính và tín ngưỡng đều có thể tìm thấy con đường cứu rỗi. Hai tay giáo hoàng giữ chặt sách thánh, như diều hâu tham lam bấu víu vào cánh cửa đức tin chân chính, dùng nó cung phụng chính ông ta…”
…
Đây là một cuốn sách công khai chưa từng có trong lĩnh vực thần học.
Nó được viết bởi các nhà thần học do giáo chủ Anil đại diện và các nhà sử học do bá tước Vori đại diện. Đầu tiên, giáo chủ Anil dựa trên nền tảng thần học, bắt đầu từ quyền đọc sách thánh để công kích từng đặc quyền nổi tiếng nhất của giáo hoàng. Sau khi đặc quyền của giáo hoàng bị lên án gay gắt là vô lý, đặng đổi sang theo thái độ nhẹ nhàng hơn, bắt đầu ngược dòng tìm hiểu sự phát triển quyền lực của giáo hoàng và tất cả những lời dối trá đi kèm với sự phát triển này.
Đám đông dần yên tĩnh lại.
Dân nghèo, thương nhân, các tiểu quý tộc đang vây xem bắt đầu cảm thấy hơi bất an, loại bất an này xen lẫn với chút bồn chồn mơ hồ.
“Dùng sức mạnh của cả hai bên eo biển Abyss để cung dưỡng người đội mũ ba tầng (*) bằng tiền quyên góp từ tu viện và lãnh thổ giàu có nhất. Nhưng vương miện đã được đội cho ông ta là bằng những lời dối trá đê hèn. Bản thân ông ta có thu nhập cao từ 400.000 đến 500.000 Dutts, nhưng lại tham lam vô độ để 3.000 thư ký của ông ta tiếp tục thu tiền dưới danh nghĩa “tiền cung cấp hàng năm” và “tiền ân xá”, những khoản tiền này dưới danh nghĩa thánh Peter chẳng thể lấp đầy lòng tham không đáy của bọn họ, bị thêm vào để tiếp tục tham vọng bành trướng…”
Giọng của cha xứ Miller lớn dần, vang vọng trước thánh đường thiêng liêng.
Dưới vòm trời, dưới bóng của cây thánh giá, các tu sĩ già trẻ giơ cao thánh giá trong tay lên, thầm lên án.
Trước đó, chưa bao giờ có người rõ ràng chỉ vào Thánh Đình hùng vĩ kia, chỉ ra người đội mũ ba tầng quen dùng danh nghĩa “dị giáo” để thẩm phán, mới thật sự là tội đồ.
Hơn một ngàn năm tín ngưỡng đang sụp đổ, không còn sợ hãi và bàng hoàng như vậy nữa, mọi người thất thần nhìn nhau, khiếp sợ như một đứa trẻ trước mặt Thượng Đế. Bọn họ mơ hồ cảm giác được điều gì là đúng và thật, nhưng tư tưởng đã tiếp thu từ khi còn nhỏ, khiến bọn họ theo bản năng cảm thấy phản kháng và sợ hãi.
Vệ đội thị dân bỏ vũ khí xuống.
Bầy chim không dám bay.
Ngay khi đám đông dần trở nên im lặng, một bóng người nhanh nhẹn xuất hiện gần cha xứ Miller và lao về phía ông với tốc độ nhanh như chớp.
Đám đông la lên, nhưng cha xứ Miller vẫn đứng thẳng, đọc to.
“Cái gọi là ân xá, bọn họ đang bán cái gì? Là cứu rỗi sao? Không, chính lòng tham và xấu xa của bọn họ, lớn hơn bất cứ kẻ tham lam trên thế giới này. Bọn họ làm cho chúng ta trở nên ngu dại, vì bọn họ sợ rằng chúng ta sẽ biết sự thật. Bọn họ dùng hỏa hình hoặc vũ lực để trừng phạt những người có quan điểm khác biệt. vũ lực hoặc hỏa thiêu những người có quan điểm khác biệt…”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, con dao găm trong tay sát thủ đã bị thiết kỵ Tường Vi chặn lại bằng trường thương.
“Nhưng liệu thế đã đủ chưa? Cuối cùng dung nham sẽ phá tan vỏ trái đất, lời nói dối của giấy cỏ cuối cùng sẽ bị thiêu rụi bởi ngọn lửa nguy hiểm mà bọn họ đùa bỡn.”
Trường thương của kỵ sĩ run nhẹ, khiến tên sát thủ bất tỉnh trước khi gã định uống thuốc độc. Lập tức có người tiến lên lôi gã xuống, từ đầu tới cuối mau tới mức hệt như không có khúc nhạc đệm này.
“… Tất cả tội ác này, tất cả người thành kính đều có trách nhiệm giải quyết.”
Lời của cha xứ Miller thật nặng nề.
Từ trong đám đông, một giáo sư già của Học viện Sử học Hoàng gia bước ra, giáo sư già với huy hiệu thanh gươm treo trước ngực đã đốt củi bằng đôi bàn tay gầy guộc của mình. Thiết kỵ Tường Vi tách ra, một nhóm sinh viên trẻ mặc áo choàng cổ điển bước ra, họ thêm gỗ vào đống củi từng người một.
Lửa càng cháy càng lớn, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, sức nóng làm biến dạng không gian.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Đại giáo chủ Anil đi về phía đống lửa, kiên định ném từng quyển sắc lệnh vào trong ngọn lửa hừng hực: “Cuối cùng ngọn lửa vĩnh hằng sẽ thẩm phán mọi thứ, tất cả tội ác đều sẽ bị trừng phạt.”
Trong im lặng, những sắc lệnh đại diện cho quyền lực tối cao của vương quốc tâm linh đã bị ngọn lửa nuốt chửng, làn khói dày đặc bắt đầu bốc lên.
Tiếp đó là những tùy tùng của ông, họ đã ném vào một số sách của đạo sĩ và các tác phẩm của giáo hoàng.
“Còn cái này nữa!”
Trong cảnh tượng trang nghiêm, một thương nhân chen ra từ trong đám đông, trong tay anh cầm mấy tấm giấy ân xá.
Tấm giấy ân xá đã bị anh ném vào lửa.
Khói dày đặc bốc lên, bầu trời không một gợn mây, mặt trời gần như nướng chín mặt đất.
Ngọn lửa cháy gần như suốt buổi sáng, bởi vì mọi người liên tục đổ xô đến, ném một số thứ có liên quan đến giáo hoàng vào đống lửa.
Sau khi tất cả các sắc lệnh biến thành tro bụi, một nhóc nghịch ngợm đã khởi xướng hát lên khúc tiễn đưa trước đống tro tàn.
Đại giáo chủ Anil yên lặng nhìn đống tro tàn, cũng không ngăn cản họ, ông chỉ thở dài, xoay người rời đi.
Mọi thứ đều bị bóp méo trong lửa, biến thành tro.
…
“Là gia tộc nào?”
Quốc vương đọc bức thư của Charles trong thư phòng của mình, lắng nghe báo cáo của tổng quản nội vụ. Vụ ám sát xảy ra khi đốt sắc lệnh dường như đã nằm trong dự đoán của cậu ngay từ đầu.
“Gia tộc Messon.”
Tổng quản nội vụ trả lời.
Quốc vương suy nghĩ một lát, lãnh thổ của gia tộc Messon chủ yếu nằm ở ven biển trung tâm Legrand, tình cờ là một trong những bến cảng nằm ngoài ảnh hưởng của gió mùa đông và mùa hè. Gia tộc Messon luôn hoàn thành tốt công việc vận chuyển, nhưng theo điều tra của các quan tài chính của quốc vương, dường như đối phương có điều che giấu về thuế quan.
Trong danh sách nhiều quý tộc ở đáy lòng quốc vương, cậu làm một ký hiệu bên cạnh gia tộc Messon.
“Còn những người khác thì sao?”
Tổng quản nội vụ báo cáo với quốc vương những gì các gián điệp đã quan sát được, các thành viên của giới quý tộc đã tham gia vào việc kích động vệ đội thị dân trong mấy ngày qua. Quốc vương khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi đưa ra một số sắp xếp tương ứng.
Đại giáo chủ Anil ra mặt đốt các sắc lệnh là mồi câu quốc vương thả ra, hiện tại mấy con cá nhỏ đã mắc câu. Nhưng điều quan trọng hơn không phải những con cá nhỏ này, mà là phía bên kia ——
Bọn Charles sắp tấn công.
Tổng quản nội vụ nhìn thoáng qua sắc trời, uyển chuyển khuyên quốc vương nên nghỉ ngơi.
Hiếm khi quốc vương lắng nghe ý kiến của ông, cậu đặt bút xuống nhìn thoáng qua về phía Đông Bắc.
…
Không giống như thành Metzl Legrand không có mây, lúc này Olecranon của liên minh vùng thấp âm u.
Màn đêm đã đến, trên bầu trời còn có mây đen như núi, đừng nói là mặt trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy. Là cảng quan trọng nhất của quốc gia vùng đất thấp, lúc này vịnh Olecranon chìm trong bóng tối khiến người ta áp lực, ánh đèn lẻ tẻ vô cùng hiu quạnh. Mà gần bến tàu có những chiếc tàu đang neo đậu nghỉ ngơi.
Ngọn hải đăng cao sừng sững một mình nhưng lúc này trên mặt biển bao phủ sương mù dày đặc, ánh sáng của ngọn hải đăng yếu đến đáng thương.
Người gác đêm trong ngọn hải đăng ngáp một cái.
Anh ta khoanh tay, dựa vào tường ngủ gật.
Bất ngờ, người gác đêm cảm thấy ớn lạnh, anh ta tỉnh giấc bèn liếc nhìn ra biển. Nhìn thoáng qua, ban đầu anh ta không ý thức được mình trông thấy cái gì, cố dụi mắt, mới xác định trong sương mù dày đặc kia dường như thật sự có một bóng đen to to khủng khiếp.
Đó là thứ gì.
(*) Triều thiên Ba tầng, Mũ Ba Tầng của Đức Giáo hoàng hay vương miện của Giáo hoàng là một thứ mũ đội đầu, được làm bằng vải quý có đính những viên ngọc, cao ba tầng và trên đỉnh là một thánh giá nhỏ.
Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Bên ngoài thánh đường Wies, đám người xem trở nên kích động.
Thiết kỵ Tường Vi đi tới từ phía bên kia của đường dài trong ánh mặt trời, thiết giáp của họ tỏa sáng rực rỡ, tay phải đeo găng tay sắt đặt trên chuôi kiếm bên hông, tay trái cầm trường thương nhọn. Trước mặt thiết kỵ Tường Vi đã trải qua nhiều trận chiến đẫm máu, vệ đội thị dân vốn bị đám người vây quanh có hơi tự mãn bỗng dưng thấp đi một đầu.
Dù cừu có gắn sừng sắt thì vẫn là cừu trước sư tử thật.
Ở chỗ cách thánh đường Wies không xa, từ ngoài đường có thể thấy rõ một số quý tộc đứng sau cửa sổ đang lén lút thập thò rình mò, hành vi này không “quý tộc” cho lắm, nhưng bây giờ toàn bộ quý tộc Metzl đã bị quốc vương bệ hạ cho ăn hành quá nhiều —— đó là tên ác ôn sẽ ném mọi người lên máy chém bất cứ lúc nào!
Bây giờ các quý tộc đã sớm học khôn không bao giờ đặt chân lên nơi có thiết kỵ Tường Vi, chẳng thể cam đoan rằng quốc vương sẽ đột nhiên hạ lệnh lôi một người trong số họ ra chém.
Nhất là các quý tộc đã sớm nếm mùi đau khổ trước thị dân.
Mọi người đều thầm rõ, giáo chủ Anil đứng đằng trước chỉ là vỏ bọc, mà kẻ đứng đằng sau thúc đẩy mọi chuyện là đôi tay đang nắm giữ bảo cầu của Legrand. Từ khi tín điều Luyện Ngục bị bãi bỏ, bàn tay ấy đã tàn nhẫn để đầu nhiều người rơi xuống đất. Trước đó, bá tước Ecu tính tình nóng nảy và ngoan đạo nhất đã dẫn anh họ và con trai mình cố gắng ngăn cản quốc vương xử tử đại giáo chủ thánh đường Wies, vậy nên giờ ông ta vẫn còn đang im lặng tĩnh tu trong tháp Moen.
(*) : Tín điều là điều đặt ra để tin theo.
Chuông mười giờ điểm đúng giờ.
Đại giáo chủ Anil dẫn theo tùy tùng mặc đồ đen, vẻ mặt có hơi tiều tụy đi ra khỏi hộ vệ của thiết kỵ Tường Vi.
“Ta đến đây để yêu cầu ông giải đáp thắc mắc, thưa ngài giáo chủ.” Cha xứ nói: “Nếu ngay cả giáo hoàng mà chúng ta không còn tôn kính nữa, thì ai sẽ bảo vệ các linh hồn cằn cỗi và không có nơi an nghỉ của chúng ta?”
“Chúng ta tin Thượng Đế hay người phàm trần báng bổ uy nghiêm của Thượng Đế?” Đại giáo chủ Anil hỏi ngược lại: “Sách thánh đã dạy rõ cho chúng ta rằng, ngay cả giáo hoàng chỉ cần ông ta phạm sai lầm, chúng ta vẫn phải theo sách thánh mà khắc phục sai lầm, sửa lại quy tâm. Chẳng lẽ ngài tin giáo hoàng hơn cả Thượng Đế sao?”
“Sách thánh đã trao cho Peter một con tàu châu báu, Peter đã trao cho giáo hoàng hai thanh kiếm, ngài là người phát ngôn của Thượng Đế dưới trần gian, kính trọng ông ấy cũng như kính trọng cha xứ mà chúng ta yêu thương.”
“Vậy tại sao chúng ta không xem giáo hoàng đã làm những điều tốt đẹp gì?” Đại giáo chủ Anil nói: “Giờ thành phố là người của giáo hoàng, chẳng lẽ bọn họ không nên phục vụ thế gian theo lời của Thượng Đế, nếu không sao lại gọi là tôi tớ của tôi tớ? Nhưng bọn họ không làm thế.”
Học trò của ông, cha xứ Miller mở cuốn “Thư ngỏ gửi tín đồ Legrand” đã được viết từ lâu.
Cha xứ trẻ đọc to, giọng của cậu rõ ràng và mạnh mẽ.
“Giáo hoàng, ông ta tuyên bố rằng chỉ một mình ông ta có quyền giải thích sách thánh, vậy việc Thượng Đế ban cho chúng ta sách thách có nghĩa lí gì? Chúng ta hãy đốt sách thách để thỏa mãn các quý ngài không có học thức của Vịnh Thánh Linh tưởng bản thân có thánh linh, nhưng thực ra chỉ có những tín đồ thành kính mới có thánh linh… [1]
“Thượng Đế đã ban cho chúng ta sự khôn ngoan của ngài, sách thánh là vòng tay rộng mở của ngài với thế nhân, từ đó tất cả những ai thành kính và tín ngưỡng đều có thể tìm thấy con đường cứu rỗi. Hai tay giáo hoàng giữ chặt sách thánh, như diều hâu tham lam bấu víu vào cánh cửa đức tin chân chính, dùng nó cung phụng chính ông ta…”
…
Đây là một cuốn sách công khai chưa từng có trong lĩnh vực thần học.
Nó được viết bởi các nhà thần học do giáo chủ Anil đại diện và các nhà sử học do bá tước Vori đại diện. Đầu tiên, giáo chủ Anil dựa trên nền tảng thần học, bắt đầu từ quyền đọc sách thánh để công kích từng đặc quyền nổi tiếng nhất của giáo hoàng. Sau khi đặc quyền của giáo hoàng bị lên án gay gắt là vô lý, đặng đổi sang theo thái độ nhẹ nhàng hơn, bắt đầu ngược dòng tìm hiểu sự phát triển quyền lực của giáo hoàng và tất cả những lời dối trá đi kèm với sự phát triển này.
Đám đông dần yên tĩnh lại.
Dân nghèo, thương nhân, các tiểu quý tộc đang vây xem bắt đầu cảm thấy hơi bất an, loại bất an này xen lẫn với chút bồn chồn mơ hồ.
“Dùng sức mạnh của cả hai bên eo biển Abyss để cung dưỡng người đội mũ ba tầng (*) bằng tiền quyên góp từ tu viện và lãnh thổ giàu có nhất. Nhưng vương miện đã được đội cho ông ta là bằng những lời dối trá đê hèn. Bản thân ông ta có thu nhập cao từ 400.000 đến 500.000 Dutts, nhưng lại tham lam vô độ để 3.000 thư ký của ông ta tiếp tục thu tiền dưới danh nghĩa “tiền cung cấp hàng năm” và “tiền ân xá”, những khoản tiền này dưới danh nghĩa thánh Peter chẳng thể lấp đầy lòng tham không đáy của bọn họ, bị thêm vào để tiếp tục tham vọng bành trướng…”
Giọng của cha xứ Miller lớn dần, vang vọng trước thánh đường thiêng liêng.
Dưới vòm trời, dưới bóng của cây thánh giá, các tu sĩ già trẻ giơ cao thánh giá trong tay lên, thầm lên án.
Trước đó, chưa bao giờ có người rõ ràng chỉ vào Thánh Đình hùng vĩ kia, chỉ ra người đội mũ ba tầng quen dùng danh nghĩa “dị giáo” để thẩm phán, mới thật sự là tội đồ.
Hơn một ngàn năm tín ngưỡng đang sụp đổ, không còn sợ hãi và bàng hoàng như vậy nữa, mọi người thất thần nhìn nhau, khiếp sợ như một đứa trẻ trước mặt Thượng Đế. Bọn họ mơ hồ cảm giác được điều gì là đúng và thật, nhưng tư tưởng đã tiếp thu từ khi còn nhỏ, khiến bọn họ theo bản năng cảm thấy phản kháng và sợ hãi.
Vệ đội thị dân bỏ vũ khí xuống.
Bầy chim không dám bay.
Ngay khi đám đông dần trở nên im lặng, một bóng người nhanh nhẹn xuất hiện gần cha xứ Miller và lao về phía ông với tốc độ nhanh như chớp.
Đám đông la lên, nhưng cha xứ Miller vẫn đứng thẳng, đọc to.
“Cái gọi là ân xá, bọn họ đang bán cái gì? Là cứu rỗi sao? Không, chính lòng tham và xấu xa của bọn họ, lớn hơn bất cứ kẻ tham lam trên thế giới này. Bọn họ làm cho chúng ta trở nên ngu dại, vì bọn họ sợ rằng chúng ta sẽ biết sự thật. Bọn họ dùng hỏa hình hoặc vũ lực để trừng phạt những người có quan điểm khác biệt. vũ lực hoặc hỏa thiêu những người có quan điểm khác biệt…”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, con dao găm trong tay sát thủ đã bị thiết kỵ Tường Vi chặn lại bằng trường thương.
“Nhưng liệu thế đã đủ chưa? Cuối cùng dung nham sẽ phá tan vỏ trái đất, lời nói dối của giấy cỏ cuối cùng sẽ bị thiêu rụi bởi ngọn lửa nguy hiểm mà bọn họ đùa bỡn.”
Trường thương của kỵ sĩ run nhẹ, khiến tên sát thủ bất tỉnh trước khi gã định uống thuốc độc. Lập tức có người tiến lên lôi gã xuống, từ đầu tới cuối mau tới mức hệt như không có khúc nhạc đệm này.
“… Tất cả tội ác này, tất cả người thành kính đều có trách nhiệm giải quyết.”
Lời của cha xứ Miller thật nặng nề.
Từ trong đám đông, một giáo sư già của Học viện Sử học Hoàng gia bước ra, giáo sư già với huy hiệu thanh gươm treo trước ngực đã đốt củi bằng đôi bàn tay gầy guộc của mình. Thiết kỵ Tường Vi tách ra, một nhóm sinh viên trẻ mặc áo choàng cổ điển bước ra, họ thêm gỗ vào đống củi từng người một.
Lửa càng cháy càng lớn, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, sức nóng làm biến dạng không gian.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Đại giáo chủ Anil đi về phía đống lửa, kiên định ném từng quyển sắc lệnh vào trong ngọn lửa hừng hực: “Cuối cùng ngọn lửa vĩnh hằng sẽ thẩm phán mọi thứ, tất cả tội ác đều sẽ bị trừng phạt.”
Trong im lặng, những sắc lệnh đại diện cho quyền lực tối cao của vương quốc tâm linh đã bị ngọn lửa nuốt chửng, làn khói dày đặc bắt đầu bốc lên.
Tiếp đó là những tùy tùng của ông, họ đã ném vào một số sách của đạo sĩ và các tác phẩm của giáo hoàng.
“Còn cái này nữa!”
Trong cảnh tượng trang nghiêm, một thương nhân chen ra từ trong đám đông, trong tay anh cầm mấy tấm giấy ân xá.
Tấm giấy ân xá đã bị anh ném vào lửa.
Khói dày đặc bốc lên, bầu trời không một gợn mây, mặt trời gần như nướng chín mặt đất.
Ngọn lửa cháy gần như suốt buổi sáng, bởi vì mọi người liên tục đổ xô đến, ném một số thứ có liên quan đến giáo hoàng vào đống lửa.
Sau khi tất cả các sắc lệnh biến thành tro bụi, một nhóc nghịch ngợm đã khởi xướng hát lên khúc tiễn đưa trước đống tro tàn.
Đại giáo chủ Anil yên lặng nhìn đống tro tàn, cũng không ngăn cản họ, ông chỉ thở dài, xoay người rời đi.
Mọi thứ đều bị bóp méo trong lửa, biến thành tro.
…
“Là gia tộc nào?”
Quốc vương đọc bức thư của Charles trong thư phòng của mình, lắng nghe báo cáo của tổng quản nội vụ. Vụ ám sát xảy ra khi đốt sắc lệnh dường như đã nằm trong dự đoán của cậu ngay từ đầu.
“Gia tộc Messon.”
Tổng quản nội vụ trả lời.
Quốc vương suy nghĩ một lát, lãnh thổ của gia tộc Messon chủ yếu nằm ở ven biển trung tâm Legrand, tình cờ là một trong những bến cảng nằm ngoài ảnh hưởng của gió mùa đông và mùa hè. Gia tộc Messon luôn hoàn thành tốt công việc vận chuyển, nhưng theo điều tra của các quan tài chính của quốc vương, dường như đối phương có điều che giấu về thuế quan.
Trong danh sách nhiều quý tộc ở đáy lòng quốc vương, cậu làm một ký hiệu bên cạnh gia tộc Messon.
“Còn những người khác thì sao?”
Tổng quản nội vụ báo cáo với quốc vương những gì các gián điệp đã quan sát được, các thành viên của giới quý tộc đã tham gia vào việc kích động vệ đội thị dân trong mấy ngày qua. Quốc vương khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi đưa ra một số sắp xếp tương ứng.
Đại giáo chủ Anil ra mặt đốt các sắc lệnh là mồi câu quốc vương thả ra, hiện tại mấy con cá nhỏ đã mắc câu. Nhưng điều quan trọng hơn không phải những con cá nhỏ này, mà là phía bên kia ——
Bọn Charles sắp tấn công.
Tổng quản nội vụ nhìn thoáng qua sắc trời, uyển chuyển khuyên quốc vương nên nghỉ ngơi.
Hiếm khi quốc vương lắng nghe ý kiến của ông, cậu đặt bút xuống nhìn thoáng qua về phía Đông Bắc.
…
Không giống như thành Metzl Legrand không có mây, lúc này Olecranon của liên minh vùng thấp âm u.
Màn đêm đã đến, trên bầu trời còn có mây đen như núi, đừng nói là mặt trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy. Là cảng quan trọng nhất của quốc gia vùng đất thấp, lúc này vịnh Olecranon chìm trong bóng tối khiến người ta áp lực, ánh đèn lẻ tẻ vô cùng hiu quạnh. Mà gần bến tàu có những chiếc tàu đang neo đậu nghỉ ngơi.
Ngọn hải đăng cao sừng sững một mình nhưng lúc này trên mặt biển bao phủ sương mù dày đặc, ánh sáng của ngọn hải đăng yếu đến đáng thương.
Người gác đêm trong ngọn hải đăng ngáp một cái.
Anh ta khoanh tay, dựa vào tường ngủ gật.
Bất ngờ, người gác đêm cảm thấy ớn lạnh, anh ta tỉnh giấc bèn liếc nhìn ra biển. Nhìn thoáng qua, ban đầu anh ta không ý thức được mình trông thấy cái gì, cố dụi mắt, mới xác định trong sương mù dày đặc kia dường như thật sự có một bóng đen to to khủng khiếp.
Đó là thứ gì.
(*) Triều thiên Ba tầng, Mũ Ba Tầng của Đức Giáo hoàng hay vương miện của Giáo hoàng là một thứ mũ đội đầu, được làm bằng vải quý có đính những viên ngọc, cao ba tầng và trên đỉnh là một thánh giá nhỏ.
Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Story
Chương 133
10.0/10 từ 39 lượt.