Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Chương 126
167@-“Ta ra lệnh cho Hawkins tấn công liên minh vùng đất thấp.”
Cuộc viễn chinh phía Tây của đế quốc Thần thánh là một chủ đề quá nặng nề, quốc vương đứng dậy đi tới trước tấm bản đồ treo trên vách tường, ký hiệu chữ thập cây trên bản đồ gần như trải khắp cả đất bờ Đông của eo biển Abyss. Quốc vương đã vẽ một đường giữa quốc gia vùng đất thấp và Vịnh Thánh Linh, một đường khác giữa Legrand và quốc gia vùng đất thấp.
“Liên minh vùng đất thấp đã khiến chúng ta phải trả giá đắt trong cuộc phản loạn ở miền Bắc, nó là tiền đồn của Thánh Đình, trước khi chiến tranh bắt đầu, chúng ta phải phá hủy con mắt ưng này.”
(*): Tiền Đồn vị trí ở xa doanh trại bộ đội, có nhiệm vụ canh giữ và chống lại những cuộc tấn công đầu tiên của địch.
“Tàu chiến của Thánh Đình đang đóng quân tại liên minh vùng đất thấp.” Tướng quân John nói: “Muốn tấn công nó không hề dễ dàng.”
“Vì vậy chỉ có thể tập kích.” Quốc vương thản nhiên nói: “Trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là những con kiến, con kiến hôi chỉ biết phí công xây lên tường thành trước khi lũ lụt và lửa đến, cầm tấm khiên run rẩy. Làm sao mãnh hổ có thể nghĩ đến con kiến hôi sẽ kiêu ngạo đến mức chúng sẽ tấn công trước?”
Tướng quân John hơi sững sờ.
Anh liếc nhìn vương thái hậu Illinor, những gì quốc vương vừa nói đã tạo cho họ cảm giác quen thuộc, hệt như người đứng trước tấm bản đồ không phải quốc vương, mà là hùng sư đế quốc ấy. Cả đời công tước Buckingham chinh chiến, tâm huyết và dũng khí vượt xa người thường, trong tình thế nguy hiểm thường có thể làm ra những hành động đáng kinh ngạc, đạt được những chiến thắng kỳ diệu khi đối mặt với cái chết.
Tướng quân John có hơi xót xa lại có hơi vui mừng.
“Thời gian?”
Tướng quân John hỏi, nếu quốc vương đã quyết tâm phát động cuộc tập kích này, thì với tư cách là thủ lĩnh quân đội Legrand chỉ sau quốc vương, anh phải lập tức thực hiện nhiều sắp xếp tiếp theo.
“Ngay khi Chiến hạm Cánh rồng trở về, lập tức phát động tấn công.” Quốc vương nói, cậu nhìn chăm chú vào quốc gia vùng đất thấp trên bản đồ: “Tàu chiến Thánh Đình đã gần ngàn năm không có xuất hiện ở trên chiến trường, phải ước lượng cẩn thận sức chiến đấu của bọn họ, để cho những nhà chiêm tinh nhàn rỗi đó lập tức quan sát đoán định và bói toán.”
“Đã theo dõi và kiểm tra các nhà chiêm tinh, các nhà chiêm tinh có vấn đề đã được giải quyết.” Tướng quân John hơi khom người.
“Tập kích lần này là hành động bí mật, khỏi phải làm hội nghị, nhưng cần sự hợp tác của Thương hội Tự do miền Nam… Với lý do bảo vệ thương hội Legrand bị tổn hại về kinh tế từ cái chết đen, kể từ bây giờ, tất cả các tàu buôn có trọng tải đạt tiêu chuẩn sẽ tạm thời do hoàng gia tiếp quản và thương hội sẽ lên Bắc để hỗ trợ tập kích.”
“Gia tộc gia tộc Dawson rất quen thuộc với tuyến đường trung tâm Abyss, ta sẽ cho người giám sát anh ta để phụ trách việc này.”
Tướng quân John ghi lại.
Sau khi đưa ra một loạt sắp xếp, quốc vương dừng một chút, đưa mắt nhìn sang vương thái hậu Illinor: “Ngoài ra, con cần sự giúp đỡ của mẹ.”
“Con yêu, con muốn mặt trời hay mặt trăng?” Vương thái hậu Illinor bước tới, dịu dàng đưa tay xoa khuôn mặt con trai mình: “Con biết đấy, dù con muốn gì, mẹ đều sẽ giúp con lấy được nó.”
“Con cần mẹ đến Bomari.”
Quốc vương nhẹ nhàng ôm mẹ mình.
“Đã đến lúc các chiến binh của chúng ta phải thức tỉnh.”
“Mẹ sẽ đánh thức họ và đưa họ trở lại. Bệ hạ.”
Vương thái hậu Illinor nói.
Quốc vương vỗ tay, tổng quản nội vụ nhẹ nhàng bước vào, tiếp nhận trát đã viết xong từ trong tay quốc vương. Tướng quân John lui ra ngoài cùng với ông. Các thư ký đã chờ sẵn, các thư ký tài chính đang thống kê các hoạt động kinh doanh ở miền Nam và tác động của hành động này.
Trong cung điện Tường Vi lạnh lẽo, hơn trăm quan viên đã nhận được mệnh lệnh tiến cung, từ lúc bước chân vào cung, thị vệ của hoàng gia đã đứng im lìm trước cửa phòng.
Các quan viên của quốc vương không hề xa lạ với điệu bộ này, quốc vương nổi tiếng ngang ngược và vô lý, dù là lần đầu tiên thống kê toàn quốc hay lần sau thống kê nhằm vào kinh tế Giáo Hội, tác phong hành sự của quốc vương đều như vậy —— trước khi hoàn thành công việc, đừng mơ bước ra khỏi cung điện Tường Vi.
Nhưng, lúc này đây, quan viên tài chính nhạy bén hơn vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi tổng quản nội vụ lần lượt truyền đạt mệnh lệnh của quốc vương, quan tài chính thông minh bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.
Thương mại gì mà cần điều động nhiều tàu buôn có trọng lượng vượt quá một trăm tấn như vậy? Vì sao bảo vệ thương mại lại cần các thủy thủ phải chuẩn bị nhiều lương thực như vậy? Đây rõ ràng là một trận hải chiến!
Khi quan tài chính lại ngẩng đầu nhìn thị vệ đang đứng ở cửa phòng, tay luôn đặt trên chuôi kiếm, lúc này mới cảm nhận rõ ràng sát khí lạnh như băng từ họ. Cuối cùng họ đã hiểu ra rằng lần này quốc vương yêu cầu quân lính canh giữ họ, không phải để giám sát họ nhanh chóng hoàn thành công việc mà là để giữ bí mật.
Quốc vương quyết tâm bỏ qua hội nghị, bắt đầu một trận hải chiến bí mật.
Mục tiêu của bệ hạ là ai?
Ánh mắt thân binh lạnh lùng đảo qua, các quan tài chính cũng không dám nghĩ nhiều, vội cúi đầu làm như cái gì cũng không biết, bắt đầu bận túi bụi.
Vương thái hậu Illinor đã lặng lẽ rời thành Metzl vào sáng hôm sau.
Quốc vương phải đi đối phó với hội nghị hoàng gia và do tướng quân John đưa vương thái hậu Illinor rời đi.
Trước cổng thành, vương thái hậu Illinor khoác áo choàng và mũ trùm đầu, xung quanh là thiết kỵ Tường Vi, bà nhìn cháu trai khẽ mỉm cười: “Con rất giống em ấy, em ấy đã dạy con và bệ hạ rất tốt.”
Tướng quân John nắm chặt dây cương, không trả lời.
“Em ấy đã từng nói.” Vương thái hậu Illinor hít một hơi thật sâu, bà ngẩng đầu nhìn bầu trời tờ mờ sáng: “Hy vọng bản thân có thể chết trên chiến trường với thần linh. Vậy nên.. con, đừng áy náy, đó là lựa chọn của em ấy.”
Bà nhìn sâu vào tướng quân John luôn tỏ bản thân mình mạnh mẽ và đáng tin cậy.
Có lẽ do trực giác nhạy bén của người làm mẹ, vương thái hậu Illinor đã nhận ra cảm xúc mà tướng quân John chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.
Tướng quân John đã từng an ủi quốc vương rằng, cái chết của công tước Buckingham không phải lỗi của cậu. Nhưng chính anh lại rơi vào vực sâu hối hận, lúc nào cũng không khỏi suy nghĩ, nếu lần đó anh nhất quyết đến cùng, thay cha ra trận thì tốt biết mấy. Thế thì, cha có thể bình an vô sự phải không?
Cũng là một đứa trẻ ngốc.
Vương thái hậu Illinor nghĩ.
Trước đây bà và công tước Buckingham không thân lắm, cả hai đều thấy ngứa mắt nhau. Nhưng vương thái hậu Illinor nhớ lại công tước Buckingham trẻ tuổi, trạc tuổi tướng quân John, ông đã chỉ huy một đội quân chưa tới một trăm người, ngoan cố ở lại giết tất cả.
Một người kiêu ngạo như vậy, ngay từ đầu đã định trước sẽ đi về phía chiến trường vinh quang đó, đã định sẵn ông sẽ cùng các chiến hữu cháy hết mình trong ngọn lửa.
“Thay em ấy cắm vương kỳ Tường Vi lên Thần quốc!”
Bà giơ roi lên, chiến mã hí vang, vọt ra ngoài.
Gió cuốn lên chiếc áo choàng của Illinor tung bay như nước, tia nắng đầu tien chiếu vào đôi lông mày sắc bén của bà, đen nhánh như dao. Illinor mặc giáp, đeo trường thương mới là Illinor thật sự.
Đó chính là nữ hoàng đanh thép, người đã lãnh đạo Kehya xây dựng một quốc gia trong lửa máu.
…
Hội nghị hoàng gia kết thúc, quốc vương đi trong hành lang dài của cung điện Tường Vi, gió lạnh thổi qua.
Cậu có thói quen ngoảnh lại bàn bạc với ai đó, nhưng khi quay đầu lại, trông thấy bức tranh sơn dầu treo bên trái hành lang, cậu thoáng dừng lại, một mình tiếp tục đi về phía trước.
Tổng quản nội vụ đi theo sau cậu, có hơi đau lòng thầm thở dài.
Ông chủ động lên tiếng báo cáo tiện độ công việc của quan tài chính.
“Mật thám hải ngoại còn tiếp tục gửi tin tức về hay không?”
Sau khi nghe xong, quốc vương lại hỏi một câu khác.
Tổng quản nội vụ lắc đầu, từ khi đế quốc Thần Thánh thành lập, họ rất khó thu được tin tức từ bên kia eo biển Abyss: “Ngài đang suy nghĩ về chuyện của Ferri III sao?”
“Thái độ của Thánh Đình có vấn đề.”
Quốc vương nhẹ nhàng nói, rẽ sang một góc.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người cậu, cậu dừng bước nhìn những bụi Tường Vi đã mọc dày hơn do thời tiết ấm áp, thấy được một nụ hoa sớm chớm nở.
“Ngài muốn cứu ngài Ferri III ấy sao? Bệ hạ.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, tổng quản nội vụ không thể nói như vậy trước mặt quốc vương.
Một bàn tay tái nhợt vươn ra từ bên cạnh, chạm vào nụ Tường Vi mà quốc vương đang ngắm nhìn kia, một đóa tường vi đỏ thắm thoáng cái đã nở rộ ở đầu cành. Người kia ngắt đóa tường vi, đưa no cho quốc vương.
“Ta tưởng lúc này ngươi đang ở địa ngục chứ?”
Quốc vương nhận lấy hoa, khẽ nhướng mày nhìn ác ma lặng lẽ xuất hiện bên cạnh.
Lẽ ra cậu nên nghĩ, ngày hôm đó ác ma đồng ý với cậu ở lại giải quyết công việc của địa ngục một cách sảng khoái như vậy, chắc chắc có vấn đề. Lúc này hành lang im ắng, tổng quản nội vụ rõ ràng đứng cách họ không xa, lại như bị đóng băng, ngoài nơi cậu và ác ma đứng, những nơi khác đều hiện ra màu sắc tối tăm của tranh đen trắng.
Ác ma đứng trước mặt cậu, bộ đồ đen trở lại nguyên dạng, sắc mặt tái nhợt hơn trước.
Nhưng quốc vương linh cảm rằng ác ma lúc này mạnh hơn trước.
“Ôi, thần còn tưởng mình đến đã là niềm vui bất ngờ cho ngài?” Ác ma nửa thật nửa giả oán trách: “Ngài không thể đối xứ tốt với một kỵ sĩ vừa chiến đấu đến chết vì ngài sao?”
“Có cần ta đặc biệt chế tạo huân chương Tường Vi để ban thưởng cho ngươi không?” Quốc vương hỏi ngược lại.
“Nếu ngài sẵn lòng.”
Ác ma mỉm cười chấp nhận, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của quốc vương, hắn nhún vai.
“Được rồi, Monla đã hồi phục, địa ngục tạm thời giao cho nó. Tuy tên đó có hơi ngu chút, nhưng chút chuyện nhỏ vẫn có thể xử lý.”
Quốc vương nhìn kỹ ác ma, luôn cảm thấy người giấu diếm không ít thứ với cậu… Ví dụ như thân phận Monla là gì? Sao lúc trước vẫn giữ hình dạng quạ đen? Mà lần này lãnh chúa địa ngục bị thanh trừ, sao nó lại khôi phục?
Ác ma mỉm cười như chiếc mặt nạ, không chê vào đâu được.
“Vậy nê, bệ hạ th.ân yêu của ta, ngài có muốn Ferri III sống không?”
Ác ma chuyển chủ đề.
Quốc vương nhìn ác ma một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
Mấy ngày nay, cậu luôn cảm thấy thái độ của Thánh Đình có gì đó không đúng… Cậu thấy, việc đuổi giết Ferri III không phải quyết định của Thánh Đình mà là ý định giết Ferri III của chính giáo hoàng. Việc này rất kỳ lạ, việc Thánh Đình đuổi giết Ferri III có thể giải thích bằng yếu tố chính trị, nhưng tại sao giáo hoàng lại có ý định giết Ferri III?
Dù là trong hoàn cảnh chiến tranh hay vì sự kỳ lạ này, quốc vương cho rằng Ferri III sẽ quân cờ vi diệu nhưng cực kỳ quan trọng trong cả thế cục.
Có lẽ nên gọi đó là trực giác, quốc vương cho rằng, Ferri III phải sống.
Sự xuất hiện của ác ma càng chứng minh điều đó.
—— quốc vương cũng không nghĩ cái tên ác ma này có lòng thương xót gì. Đó giờ hắn không làm ăn thua lỗ.
“Ngài cũng biết, thần luôn sẵn lòng thực hiện bất cứ ý nguyện nào của ngài.” Hệt như biết quốc vương đang nghĩ gì, tên ác ma vẫn mỉm cười, vươn tay nắm lấy cổ tay của quốc vương: “Nhưng, thân là ác ma đi cứu người, truyền ra ngoài sẽ bị chê cười. Ta vì ngài vượt biển mà làm việc vất vả, xin ngài chút khen thưởng, cũng không quá đáng đúng không?”
Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Cuộc viễn chinh phía Tây của đế quốc Thần thánh là một chủ đề quá nặng nề, quốc vương đứng dậy đi tới trước tấm bản đồ treo trên vách tường, ký hiệu chữ thập cây trên bản đồ gần như trải khắp cả đất bờ Đông của eo biển Abyss. Quốc vương đã vẽ một đường giữa quốc gia vùng đất thấp và Vịnh Thánh Linh, một đường khác giữa Legrand và quốc gia vùng đất thấp.
“Liên minh vùng đất thấp đã khiến chúng ta phải trả giá đắt trong cuộc phản loạn ở miền Bắc, nó là tiền đồn của Thánh Đình, trước khi chiến tranh bắt đầu, chúng ta phải phá hủy con mắt ưng này.”
(*): Tiền Đồn vị trí ở xa doanh trại bộ đội, có nhiệm vụ canh giữ và chống lại những cuộc tấn công đầu tiên của địch.
“Tàu chiến của Thánh Đình đang đóng quân tại liên minh vùng đất thấp.” Tướng quân John nói: “Muốn tấn công nó không hề dễ dàng.”
“Vì vậy chỉ có thể tập kích.” Quốc vương thản nhiên nói: “Trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là những con kiến, con kiến hôi chỉ biết phí công xây lên tường thành trước khi lũ lụt và lửa đến, cầm tấm khiên run rẩy. Làm sao mãnh hổ có thể nghĩ đến con kiến hôi sẽ kiêu ngạo đến mức chúng sẽ tấn công trước?”
Tướng quân John hơi sững sờ.
Anh liếc nhìn vương thái hậu Illinor, những gì quốc vương vừa nói đã tạo cho họ cảm giác quen thuộc, hệt như người đứng trước tấm bản đồ không phải quốc vương, mà là hùng sư đế quốc ấy. Cả đời công tước Buckingham chinh chiến, tâm huyết và dũng khí vượt xa người thường, trong tình thế nguy hiểm thường có thể làm ra những hành động đáng kinh ngạc, đạt được những chiến thắng kỳ diệu khi đối mặt với cái chết.
Tướng quân John có hơi xót xa lại có hơi vui mừng.
“Thời gian?”
Tướng quân John hỏi, nếu quốc vương đã quyết tâm phát động cuộc tập kích này, thì với tư cách là thủ lĩnh quân đội Legrand chỉ sau quốc vương, anh phải lập tức thực hiện nhiều sắp xếp tiếp theo.
“Ngay khi Chiến hạm Cánh rồng trở về, lập tức phát động tấn công.” Quốc vương nói, cậu nhìn chăm chú vào quốc gia vùng đất thấp trên bản đồ: “Tàu chiến Thánh Đình đã gần ngàn năm không có xuất hiện ở trên chiến trường, phải ước lượng cẩn thận sức chiến đấu của bọn họ, để cho những nhà chiêm tinh nhàn rỗi đó lập tức quan sát đoán định và bói toán.”
“Đã theo dõi và kiểm tra các nhà chiêm tinh, các nhà chiêm tinh có vấn đề đã được giải quyết.” Tướng quân John hơi khom người.
“Tập kích lần này là hành động bí mật, khỏi phải làm hội nghị, nhưng cần sự hợp tác của Thương hội Tự do miền Nam… Với lý do bảo vệ thương hội Legrand bị tổn hại về kinh tế từ cái chết đen, kể từ bây giờ, tất cả các tàu buôn có trọng tải đạt tiêu chuẩn sẽ tạm thời do hoàng gia tiếp quản và thương hội sẽ lên Bắc để hỗ trợ tập kích.”
“Gia tộc gia tộc Dawson rất quen thuộc với tuyến đường trung tâm Abyss, ta sẽ cho người giám sát anh ta để phụ trách việc này.”
Tướng quân John ghi lại.
Sau khi đưa ra một loạt sắp xếp, quốc vương dừng một chút, đưa mắt nhìn sang vương thái hậu Illinor: “Ngoài ra, con cần sự giúp đỡ của mẹ.”
“Con yêu, con muốn mặt trời hay mặt trăng?” Vương thái hậu Illinor bước tới, dịu dàng đưa tay xoa khuôn mặt con trai mình: “Con biết đấy, dù con muốn gì, mẹ đều sẽ giúp con lấy được nó.”
“Con cần mẹ đến Bomari.”
Quốc vương nhẹ nhàng ôm mẹ mình.
“Đã đến lúc các chiến binh của chúng ta phải thức tỉnh.”
“Mẹ sẽ đánh thức họ và đưa họ trở lại. Bệ hạ.”
Vương thái hậu Illinor nói.
Quốc vương vỗ tay, tổng quản nội vụ nhẹ nhàng bước vào, tiếp nhận trát đã viết xong từ trong tay quốc vương. Tướng quân John lui ra ngoài cùng với ông. Các thư ký đã chờ sẵn, các thư ký tài chính đang thống kê các hoạt động kinh doanh ở miền Nam và tác động của hành động này.
Trong cung điện Tường Vi lạnh lẽo, hơn trăm quan viên đã nhận được mệnh lệnh tiến cung, từ lúc bước chân vào cung, thị vệ của hoàng gia đã đứng im lìm trước cửa phòng.
Các quan viên của quốc vương không hề xa lạ với điệu bộ này, quốc vương nổi tiếng ngang ngược và vô lý, dù là lần đầu tiên thống kê toàn quốc hay lần sau thống kê nhằm vào kinh tế Giáo Hội, tác phong hành sự của quốc vương đều như vậy —— trước khi hoàn thành công việc, đừng mơ bước ra khỏi cung điện Tường Vi.
Nhưng, lúc này đây, quan viên tài chính nhạy bén hơn vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi tổng quản nội vụ lần lượt truyền đạt mệnh lệnh của quốc vương, quan tài chính thông minh bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.
Thương mại gì mà cần điều động nhiều tàu buôn có trọng lượng vượt quá một trăm tấn như vậy? Vì sao bảo vệ thương mại lại cần các thủy thủ phải chuẩn bị nhiều lương thực như vậy? Đây rõ ràng là một trận hải chiến!
Khi quan tài chính lại ngẩng đầu nhìn thị vệ đang đứng ở cửa phòng, tay luôn đặt trên chuôi kiếm, lúc này mới cảm nhận rõ ràng sát khí lạnh như băng từ họ. Cuối cùng họ đã hiểu ra rằng lần này quốc vương yêu cầu quân lính canh giữ họ, không phải để giám sát họ nhanh chóng hoàn thành công việc mà là để giữ bí mật.
Quốc vương quyết tâm bỏ qua hội nghị, bắt đầu một trận hải chiến bí mật.
Mục tiêu của bệ hạ là ai?
Ánh mắt thân binh lạnh lùng đảo qua, các quan tài chính cũng không dám nghĩ nhiều, vội cúi đầu làm như cái gì cũng không biết, bắt đầu bận túi bụi.
Vương thái hậu Illinor đã lặng lẽ rời thành Metzl vào sáng hôm sau.
Quốc vương phải đi đối phó với hội nghị hoàng gia và do tướng quân John đưa vương thái hậu Illinor rời đi.
Trước cổng thành, vương thái hậu Illinor khoác áo choàng và mũ trùm đầu, xung quanh là thiết kỵ Tường Vi, bà nhìn cháu trai khẽ mỉm cười: “Con rất giống em ấy, em ấy đã dạy con và bệ hạ rất tốt.”
Tướng quân John nắm chặt dây cương, không trả lời.
“Em ấy đã từng nói.” Vương thái hậu Illinor hít một hơi thật sâu, bà ngẩng đầu nhìn bầu trời tờ mờ sáng: “Hy vọng bản thân có thể chết trên chiến trường với thần linh. Vậy nên.. con, đừng áy náy, đó là lựa chọn của em ấy.”
Bà nhìn sâu vào tướng quân John luôn tỏ bản thân mình mạnh mẽ và đáng tin cậy.
Có lẽ do trực giác nhạy bén của người làm mẹ, vương thái hậu Illinor đã nhận ra cảm xúc mà tướng quân John chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.
Tướng quân John đã từng an ủi quốc vương rằng, cái chết của công tước Buckingham không phải lỗi của cậu. Nhưng chính anh lại rơi vào vực sâu hối hận, lúc nào cũng không khỏi suy nghĩ, nếu lần đó anh nhất quyết đến cùng, thay cha ra trận thì tốt biết mấy. Thế thì, cha có thể bình an vô sự phải không?
Cũng là một đứa trẻ ngốc.
Vương thái hậu Illinor nghĩ.
Trước đây bà và công tước Buckingham không thân lắm, cả hai đều thấy ngứa mắt nhau. Nhưng vương thái hậu Illinor nhớ lại công tước Buckingham trẻ tuổi, trạc tuổi tướng quân John, ông đã chỉ huy một đội quân chưa tới một trăm người, ngoan cố ở lại giết tất cả.
Một người kiêu ngạo như vậy, ngay từ đầu đã định trước sẽ đi về phía chiến trường vinh quang đó, đã định sẵn ông sẽ cùng các chiến hữu cháy hết mình trong ngọn lửa.
“Thay em ấy cắm vương kỳ Tường Vi lên Thần quốc!”
Bà giơ roi lên, chiến mã hí vang, vọt ra ngoài.
Gió cuốn lên chiếc áo choàng của Illinor tung bay như nước, tia nắng đầu tien chiếu vào đôi lông mày sắc bén của bà, đen nhánh như dao. Illinor mặc giáp, đeo trường thương mới là Illinor thật sự.
Đó chính là nữ hoàng đanh thép, người đã lãnh đạo Kehya xây dựng một quốc gia trong lửa máu.
…
Hội nghị hoàng gia kết thúc, quốc vương đi trong hành lang dài của cung điện Tường Vi, gió lạnh thổi qua.
Cậu có thói quen ngoảnh lại bàn bạc với ai đó, nhưng khi quay đầu lại, trông thấy bức tranh sơn dầu treo bên trái hành lang, cậu thoáng dừng lại, một mình tiếp tục đi về phía trước.
Tổng quản nội vụ đi theo sau cậu, có hơi đau lòng thầm thở dài.
Ông chủ động lên tiếng báo cáo tiện độ công việc của quan tài chính.
“Mật thám hải ngoại còn tiếp tục gửi tin tức về hay không?”
Sau khi nghe xong, quốc vương lại hỏi một câu khác.
Tổng quản nội vụ lắc đầu, từ khi đế quốc Thần Thánh thành lập, họ rất khó thu được tin tức từ bên kia eo biển Abyss: “Ngài đang suy nghĩ về chuyện của Ferri III sao?”
“Thái độ của Thánh Đình có vấn đề.”
Quốc vương nhẹ nhàng nói, rẽ sang một góc.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người cậu, cậu dừng bước nhìn những bụi Tường Vi đã mọc dày hơn do thời tiết ấm áp, thấy được một nụ hoa sớm chớm nở.
“Ngài muốn cứu ngài Ferri III ấy sao? Bệ hạ.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, tổng quản nội vụ không thể nói như vậy trước mặt quốc vương.
Một bàn tay tái nhợt vươn ra từ bên cạnh, chạm vào nụ Tường Vi mà quốc vương đang ngắm nhìn kia, một đóa tường vi đỏ thắm thoáng cái đã nở rộ ở đầu cành. Người kia ngắt đóa tường vi, đưa no cho quốc vương.
“Ta tưởng lúc này ngươi đang ở địa ngục chứ?”
Quốc vương nhận lấy hoa, khẽ nhướng mày nhìn ác ma lặng lẽ xuất hiện bên cạnh.
Lẽ ra cậu nên nghĩ, ngày hôm đó ác ma đồng ý với cậu ở lại giải quyết công việc của địa ngục một cách sảng khoái như vậy, chắc chắc có vấn đề. Lúc này hành lang im ắng, tổng quản nội vụ rõ ràng đứng cách họ không xa, lại như bị đóng băng, ngoài nơi cậu và ác ma đứng, những nơi khác đều hiện ra màu sắc tối tăm của tranh đen trắng.
Ác ma đứng trước mặt cậu, bộ đồ đen trở lại nguyên dạng, sắc mặt tái nhợt hơn trước.
Nhưng quốc vương linh cảm rằng ác ma lúc này mạnh hơn trước.
“Ôi, thần còn tưởng mình đến đã là niềm vui bất ngờ cho ngài?” Ác ma nửa thật nửa giả oán trách: “Ngài không thể đối xứ tốt với một kỵ sĩ vừa chiến đấu đến chết vì ngài sao?”
“Có cần ta đặc biệt chế tạo huân chương Tường Vi để ban thưởng cho ngươi không?” Quốc vương hỏi ngược lại.
“Nếu ngài sẵn lòng.”
Ác ma mỉm cười chấp nhận, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của quốc vương, hắn nhún vai.
“Được rồi, Monla đã hồi phục, địa ngục tạm thời giao cho nó. Tuy tên đó có hơi ngu chút, nhưng chút chuyện nhỏ vẫn có thể xử lý.”
Quốc vương nhìn kỹ ác ma, luôn cảm thấy người giấu diếm không ít thứ với cậu… Ví dụ như thân phận Monla là gì? Sao lúc trước vẫn giữ hình dạng quạ đen? Mà lần này lãnh chúa địa ngục bị thanh trừ, sao nó lại khôi phục?
Ác ma mỉm cười như chiếc mặt nạ, không chê vào đâu được.
“Vậy nê, bệ hạ th.ân yêu của ta, ngài có muốn Ferri III sống không?”
Ác ma chuyển chủ đề.
Quốc vương nhìn ác ma một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
Mấy ngày nay, cậu luôn cảm thấy thái độ của Thánh Đình có gì đó không đúng… Cậu thấy, việc đuổi giết Ferri III không phải quyết định của Thánh Đình mà là ý định giết Ferri III của chính giáo hoàng. Việc này rất kỳ lạ, việc Thánh Đình đuổi giết Ferri III có thể giải thích bằng yếu tố chính trị, nhưng tại sao giáo hoàng lại có ý định giết Ferri III?
Dù là trong hoàn cảnh chiến tranh hay vì sự kỳ lạ này, quốc vương cho rằng Ferri III sẽ quân cờ vi diệu nhưng cực kỳ quan trọng trong cả thế cục.
Có lẽ nên gọi đó là trực giác, quốc vương cho rằng, Ferri III phải sống.
Sự xuất hiện của ác ma càng chứng minh điều đó.
—— quốc vương cũng không nghĩ cái tên ác ma này có lòng thương xót gì. Đó giờ hắn không làm ăn thua lỗ.
“Ngài cũng biết, thần luôn sẵn lòng thực hiện bất cứ ý nguyện nào của ngài.” Hệt như biết quốc vương đang nghĩ gì, tên ác ma vẫn mỉm cười, vươn tay nắm lấy cổ tay của quốc vương: “Nhưng, thân là ác ma đi cứu người, truyền ra ngoài sẽ bị chê cười. Ta vì ngài vượt biển mà làm việc vất vả, xin ngài chút khen thưởng, cũng không quá đáng đúng không?”
Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Story
Chương 126
10.0/10 từ 39 lượt.