Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 18: Có người không thích tiền à?

Cái chuyện kết hôn này Giản Nại trăm triệu lần không ngờ tới.

Đặc biệt là chuyện này còn là do Lục Trạch Phong nói ra, nên càng có vẻ ảo ma Canada.

Nhưng sau khi Giản Nại hỏi lại lần nữa thì mới xác định rằng lời Lục Trạch Phong nói chính là sự thật, anh thật sự muốn kết hôn với mình, hơn nữa còn là chủ động nói ra, chứ không phải chỉ mỗi mình tình nguyện.

||||| Truyện đề cử: Người Vợ Mất Trí Nhớ |||||

Giản Nại cẩn thận dò hỏi: "Ân công, anh không có gạt em chứ?"

Lục Trạch Phong: "Ta chưa bao giờ gạt em."

Giản Nại nghe được lời này nội tâm cười nhạo một tiếng.

Trapboi mà đòi nói thật á, chưa tạo nghiệp đủ hay gì?

Chắc là bây giờ ở trong lòng cũng đang lên kế hoạch lừa bố mày thế nào phải không, sau đó tìm cách trap ông đây chớ gì?

Giản Nại siết chặt tay, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, nhìn Lục Trạch Phong rồi tỏ ra vui vẻ cực kỷ kích động, nhỏ giọng nói: "Tốt quá đi, vậy chừng nào chúng ta kết hôn đây?"

Lục Trạch Phong: "Lúc nào cũng được."

Giản Nại cùng Lục Trạch Phong chơi game cả một ngày, hệ thống bắt đầu nhắc nhở cậu phải offline để nghỉ ngơi.

"Ân công thời gian em onl không còn nữa." Giản Nại nói với hắn: "Như vậy đi, nếu không thì chúng ta kết bạn VX đi, rồi sau đó mình liên hệ qua điện thoại, bàn cụ thể chuyện này một chút."

Lục Trạch Phong không hiểu VX là cái gì.

Người Đế quốc đều dựa vào thiết bị tin tức đầu cuối của mỗi người để liên lạc, đây chắc là một tinh hệ không chịu ảnh hưởng của tín hiệu đầu cuối.

Lục Trạch Phong nghĩ rồi nói: "Cậu đưa acc đây để tôi add."

Giản Nại mỉm cười nói: "Vâng ọ!"

Hừ, trapboi cảnh giác lắm thế, acc con nhiều quá sợ lòi à?

Nội tâm thì gào thét, trên mặt Giản Nại vẫn ngoan ngoãn: "Vậy em off trước nha ân công, mai mình gặp nha ~"

Lục Trạch Phong lên tiếng.

Sau khi ra khỏi khoang trò chơi thì màn trời đã đen kịt, mệt mỏi trước đó đã dần vơi đi khá nhiều, tác dụng phụ lớn nhất của việc tinh thần lực bị hao tổn đó chính là cảm xúc sẽ có thể nóng nảy, trước đây, vì đè nén cảm xúc này quá nhiều mà đôi khi còn nảy sinh ra cảm giác muốn giết chóc, anh không ngừng dọn sạch phó bản cao cấp trong game, thông qua giết chóc để giảm bớt tinh thần lực.

Nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Mà giờ đây...

Rõ ràng trong trò chơi đâu có đánh phó bản nhiều, nhưng trạng thái của Lục Trạch Phong lại tốt hơn rất nhiều.


Sai khi mở thiết bị đầu cuối, anh kiểm tra một chút, cuối cùng cũng tìm thấy được ID mà Giản Nại đưa, là một acc WeChat tên Vô Khả Nại Hà, avatar là một trái quýt xinh xắn, anh do dự phút chốc rồi bấm add friend.

......

Bên kia

Giản Nại ra khỏi khoang trò chơi liền mở acc clone WeChat ra.

Trước đây cậu dùng acc clone này là để add friend những đứa mà cậu không thích, đúng lúc có thể add Lục Trạch Phong vào.

Không lâu sau liền có một lời mời xin kết bạn.

Phong

Ava trống rỗng, không có gì hết, Giản Nại tò mò click mở vòng bạn bè, phát hiện ngay cả vòng bạn bè cũng trống trơn, chẳng có mẹ gì.

......

Acc clone rồi.

Lúc này Giản Nại còn hoàn toàn chưa biết mình đang add friend ai.

Cậu không hề biết rằng cái acc này có bao nhiêu người trên tinh tế muốn xin add cũng không được, chỉ chửi đổng cái acc 3 không* này ở trong lòng, ít nhất cũng phải tìm cái acc nào đáng tin một chút chứ, đằng này bày đặt chơi trội, đến cái chuyện tân trang cho cái acc cũng lười.

*3 không: không tên, không sđt, không email

Sớm hay muộn trapbao cũng sẽ bị quả báo!

Giản Nại click mở khungchat, ngọt ngọt ngào ngào nói: "Ân công, ngủ ngon nha."

Lục Trạch Phong trả lời cậu: "Ừ."

Giản Nại đánh chữ dò hỏi anh: "Em đặt nick name cho anh là gì giờ? Anh tên là gì á?"

Kỳ thật cậu đã biết tên Đoạn Hạo Thần từ lâu, chẳng qua là phải đi đúng kịch bản nên mới hỏi lại lần nữa.

Bên kia Lục Trạch Phong đang do dự.

Nếu trực tiếp nói cho cậu biết tên và thân phận của mình thì có dọa đến cậu ta không, cậu ấy có bị áp lực không?

Lục Trạch Phong nhớ tới bản thân mình hàng năm chinh chiến bên ngoài, hỉ nộ vô thường và cái danh giết người như ngóe đã dọa không biết bao nhiêu người, tuy anh thấy chẳng sao cả nhưng sợ là bé mít ướt sẽ bị dọa sợ.

Là do trước đây không nói tên đầy đủ.

Chờ khi thân quen hơn rồi hẵn nói vậy.


Lục Trạch Phong liền trả lời cậu: "Gọi ta Phong là được rồi."

Giản Nại đọc được tin nhắn này đành cười lạnh, trapboi đúng là trapboi, ngay đến cái tên cũng muốn giấu, không phải chột dạ thì là gì?

Định lừa mình như con nít 3 tuổi á?

Chờ đó đi!

"Dạ." Giản Nại gửi một cái emo dễ thương qua, mỉm cười nói: "Ân công gọi em Nại Nại là được!"

Lục Trạch Phong lên tiếng.

Giản Nại nhanh chóng nhập vai một đứa mê con ku mù con mắt, nhanh chóng gửi tin nhắn qua:

"Ân công, chừng nào thì tụi mình kết hôn zạ?"

"Cuối cùng cũng được lấy thân báo đáp rồi ~"

"Hóng quá ik QVQ"

Thiết bị đầu cuối của Lục Trạch Phong không ngừng có thông báo hiện lên, nhóc lảm nhảm phía đối diện giống như cái loa phát thanh cứ nói mãi không ngừng.

Ngày thường bởi vì kiêng kị sự uy nghiêm của nguyên soái đại nhân cho nên không có ai dám bắn tin liên tục không kiêng nể gì như thế, trừ phi người nọ thấy mình sống quá lâu rồi.

Lục Trạch Phong trả lời cậu: "Đi ngủ sớm một chút."

Giản Nại lại thấy vui vẻ, trả lời lại anh, mang theo ý nũng nhịu mềm mại như bông:

"Em ngủ không được."

"Nghĩ đến chúng ta sắp kết hôn là thấy zui ơi là zui."

"Mình chọn ngày lành thôi anh ui!"

"Chúng mình có cần đi mua quần áo mới hong zạ?"

Hai người bọn họ giống như là một đôi tình lữ chân chính đang chuẩn bị cho buổi lễ kết hôn của mình.

Lục Trạch Phong không hiểu mấy tập tục này lắm, nhưng là anh có thể nhận ra được Giản Nại rất là vui sướng, bằng mắt thường có thể thấy ra được niềm vui này, chuyện bọn họ kết hôn lại có thể khiến đứa nhỏ này vui vẻ đến thế.

Trước kia Lục Trạch Phong không hề để ý tới chuyện phong nguyệt chút nào.

Với anh mà nói chuyện kết hôn cùng thành thân cũng không phải cái gì tất yếu sự tình.

Nhưng khi anh nhìn thấy Giản Nại vui vẻ đến thế, dù rõ ràng biết chuyện này chỉ là để làm nhiệm vụ mà thôi, nhưng lại không tự giác mà bị vui lây theo.

Lục Trạch Phong trả lời: "Sao cũng được."

Giản Nại nói với anh:

"Em tự tìm rồi."

"Hy vọng có thể chọn được một ngày lành tháng tốt"

"Em nhất định sẽ chuẩn bị của hồi môn thật tốt QVQ!"

Nếu chuẩn bị của hồi môn cho buổi lễ thành hôn thì Lục Trạch Phong phải tặng lại sính lễ, Giản Nại đã tính cả rồi, đến lúc đó mặc kệ thế nào cũng phải hốt một mớ lớn, chơi anh ta một vố, tranh thủ lấy hết tiền mà bạn mình bị lừa về!

Lục Trạch Phong trả lời cậu: "Mấy cái đó không vội, em đi ngủ sớm một chút đi."

Giản Nại hoàn mỹ đóng vai vợ bé nhỏ ngoan ngoãn: "Dạ em biết rồi, anh cũng vậy nha!"

Chúc ngủ ngon xong cậu mới rời đi.

Lục Trạch Phong thì lại không cần ngủ, tính cách của anh là kiểu không để lộ ra quá nhiều, tuy trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng những lời Giản Nại nói anh đều ghi tạc vào lòng.

Anh vốn chưa từng nghiên cứu qua hệ thống kết hôn của Vấn Đạo , nhưng khi nghe Giản Nại nói như thế liền mở ra sách hướng dẫn mà quốc sư đã chia sẻ cho anh, kỹ càng tỉ mỉ tìm thông tin.

Hệ thống kết hôn trong Vấn Đạo là ở chế độ phục cổ.

Muốn cầu hôn thì một bên phải có lễ hỏi tam thư sáu sính, chờ đối phương đồng ý rồi hai người phải tới chỗ nhân duyên thạch hợp bát tự, sai khi đã có giấy kết hôn thì tiến vào núi Nhân Duyên bái đường thành thân.

......

"Rầm rầm rầm"

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Lục Trạch Phong nói: "Vào đi."

Phó quan từ bên ngoài tiến vào còn cầm theo một ít công văn khẩn cấp chờ phê duyệt, hắn nói: "Thấy đèn phòng ngài chưa tắt nên đoán là ngài vẫn còn chưa ngủ."

Lục Trạch Phong lấy văn kiện ký tên.

Phó quan có chút lo lắng nói: "Đêm nay ngài tham gia yến hội có uống chút rượu, nên sớm nghỉ ngơi thôi, sao ngài còn chưa ngủ, đại nhân có tâm sự ạ?"

Không tính là tâm sự, nhưng đúng là có chút việc.

Lục Trạch Phong không quá rành về chuyện phong nguyệt, nhớ tới Giản Nại thì cũng có chút lo lắng rằng mình sẽ làm không tốt, nhóc mít ướt kia thích nhất là khóc, nếu chọc nhóc nữa thì không dễ dỗ dành đâu.

Thấy phó quan đang nhìn mình, nguyên soái đại nhân suy tư một lát: "Có một chút."

Phó quan sửng sốt.

Mày Lục Trạch Phong nhăn nhẹ, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Nếu muốn tặng quà cho một người thì chỉ cần đưa mấy thứ quý giá là được phải không?"


Phó quan có chút kinh ngạc: "Ngài muốn tặng quà cho người ta à?"

Hiếm thấy à nha!

Hiếm như cây già vạn năm nở hoa vậy á?

Nguyên soái nhà mình nhiều năm nay đâu có tặng quà cáp gì cho ai, trên cơ bản chỉ có những người hâm mộ ngài mới đưa tặng quà tới cửa.

Phó quan muốn nhiều chuyện nên không kiềm chế được ý cười dưới đáy mắt, hắn nghĩ người gần đây xuất hiện nhất chắc chắn không phải xung quanh, có thể là cái người trong khoang trò chơi mà đại nhân đã nhắc tới trước đó.

"Muốn tặng quà trong game ạ?" Phó quan thông minh mở miệng: "Chỉ tặng quà cho người kia thôi á."

Lục Trạch Phong gật đầu: "Ừ."

Nội tâm phó quan mừng như điên.

Tuy rằng nguyên soái đại nhân chưa nói cụ thể là muốn làm gì, nhưng bằng vào trí tuệ thông minh của mình thì hắn cũng đã đoán được bảy tám phần!

Vị kia chắc là thích nguyên soái lắm nên mới dính lấy ngài ấy!

Trước đây hắn cảm thấy hai người có khả năng lắm, không ngờ lại tiến triển nhanh đến thế!

Phó quan quyết định làm một trợ công hoàn hảo, hắn tha thiết dò hỏi: "Thế đại nhân có ý tưởng cụ thể nào chưa?"

Lục Trạch Phong nhìn vào phần được đánh dấu trong sách hướng dẫn chơi game, tặng sính lễ khá giống với việc tặng tiền tài quý giá, anh tự hỏi rồi nói: "Tiền?"

"......"

Một trận yên tĩnh xảy ra.

Phó quan đúng là đánh chết cũng không thể tưởng được nguyên soái nhà mình lại là một người giản dị như thế.

"Khụ..." Phó quan nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: "Đại nhân, tôi thấy tiền đúng là rất quý, nhưng tóm lại vẫn không thể hiện được thành ý của món quà, tôi cảm thấy đối phương sẽ không thích lắm đâu."

Lục Trạch Phong nhíu mày: "Thế à?"

Phó quan gật mạnh đầu, hắn cảm thấy nếu mà mình không giúp nguyên soái chẳng hiểu lãng mạn là gì lần này thì sợ rằng đời này sẽ khó mà thấy bóng dáng của nguyên soái phu nhân: "Nếu như là lần đầu tặng quà thì nên tặng quà thủ công mình tự làm sẽ có ý nghĩa hơn, đối phương cũng sẽ rất vui vẻ."

Lục Trạch Phong nhướng mày: "Tiền không tốt à?"

Phó quan chính đáng nói: "Cũng không phải tất cả mọi người đều thích tiền!"

Vị kia ở trong trò chơi không biết thân phận của nguyên soái mà cũng nguyện ý cùng nguyên soái nhà mình ở bên nhau, vừa nghe là đã biết thật lòng rồi!

Lần đầu tiên tặng quà mà đưa tiền nhất định sẽ khiến đối phương cảm thấy bị vũ nhục đó!

Phó quan cảm thấy bản thân đúng là sứ giả chính nghĩa của nhân gian, nhanh nhảu nói: "Đại nhân nghe tôi, tin chuẩn không sai!"

Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn Truyện Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn Story Chương 18: Có người không thích tiền à?
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...