Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 93

124@-

Tối hôm sau, vào giờ cơm tối, đội TAC vẫn như thường lệ dùng bữa tự chọn tại khách sạn. Người ra vào tấp nập. Vừa mới cầm đũa lên, Ngôn Bạch Xuyên bỗng nghe thấy có người gọi tên Giang Tinh Dự.


Giọng nói có chút quen thuộc, cậu theo phản xạ ngẩng đầu, liền thấy An Thần và Tống Văn dẫn đầu bước vào, phía sau là cả nhóm tuyển thủ của đội Thiên Sứ và đội Dã Mã.


An Thần giọng to, khiến mọi người đồng loạt quay lại nhìn.


Giang Tinh Dự khẽ nâng mí mắt, liếc anh ta một cái, giọng nhàn nhạt:


"Cậu tới đây làm gì?"


An Thần: "..."


An Thần bị tổn thương, bực bội nói:


"Chẳng lẽ tôi không được đến đây ăn cơm sao?"


Ngôn Bạch Xuyên gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, mặt không cảm xúc liếc An Thần, lạnh lùng nói:


"Anh làm phiền chúng tôi ăn cơm rồi."


An Thần: "???"


Tống Văn bật cười:


"Ba đội chúng ta đều đã vào tứ kết, nghĩ rằng sau này sẽ không có thời gian tụ họp, nên đến đây ăn chung một bữa, coi như là buổi gặp mặt."


Giang Tinh Dự không cần nghĩ ngợi, thốt ra ngay:


"Lại là ý của cậu ta?"


Tống Văn liếc An Thần, ho khan hai tiếng rồi nói:


"Ừ, trong đám bọn tôi, đúng là cậu ấy nhiều trò nhất."


Câu này hoàn toàn không sai, bởi trước đây, việc Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên có thể ở bên nhau cũng là nhờ công lớn của An Thần với những mưu kế quỷ quái, thường xuyên đứng sau hiến kế cho Giang Tinh Dự.


An Thần vốn là người dễ dàng làm thân với người khác, lập tức quay lại nói với nhóm tuyển thủ phía sau:


"Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đi lấy đồ ăn đi. Ăn no mới có sức mà luyện tập."


Tuy nhiên, một nam sinh đứng phía sau Tống Văn khẽ do dự, ánh mắt vô tình dừng trên người Ngôn Bạch Xuyên. Tay cậu ta siết chặt bức ảnh trong tay, đứng yên tại chỗ, không dám bước lên.


Ánh mắt Giang Tinh Dự lướt qua bọn họ mà không để lại dấu vết.


Tống Văn thật sự không nhìn nổi nữa, liền thay cậu ta mở lời:



"Pink, có thể ký tên giúp tuyển thủ Mid của bọn tôi không? Cậu ấy là fan của cậu, trước giờ rất hay canh xem livestream của các cậu, còn thường xuyên học theo cách chơi đường giữa của cậu."


Ngôn Bạch Xuyên hơi sững người, ngẩng lên nhìn nam sinh đứng phía sau Tống Văn. Cậu ta đeo kính, trông nhã nhặn, cao ngang vai Tống Văn, từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi thấp đầu.


Mid của đội Thiên Sứ mặt đỏ bừng, cuối cùng như gom hết can đảm, cầm bức ảnh trong tay bước tới, rụt rè nói với Ngôn Bạch Xuyên:


"Pink, tôi thích cậu từ lâu rồi, làm ơn... làm ơn ký tên giúp tôi."


Lời vừa nói xong, cậu ta cúi người 90 độ để thể hiện sự tôn trọng với thần tượng.


Giang Tinh Dự khẽ nhíu mày.


Câu nói này khiến người ta có chút suy nghĩ khác. Nam sinh kia cũng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích:


"Tôi... tôi không có ý đó! Ý tôi là, kiểu yêu thích của fan với thần tượng ấy. Tôi biết cậu với Giang Thần là một đôi, tôi thật sự không có ý đó..."


An Thần thấy tuyển thủ Mid của đội Thiên Sứ trịnh trọng như vậy, suýt bật cười thành tiếng. Anh ta cố nén cười, vỗ vai cậu ta:


"Đừng căng thẳng, Pink đâu có ăn thịt người."


Ngôn Bạch Xuyên vội đặt đũa xuống, có chút bối rối:


"Tôi không mang theo bút..."


"Tôi có mang."


Nam sinh đeo kính nhanh chóng đưa bút và bức ảnh cho Ngôn Bạch Xuyên. Sau khi ký tên xong, cậu ta liền nhận lại và cúi đầu cảm ơn:


"Cảm ơn cậu."


Ngôn Bạch Xuyên đáp:


"Không có gì."


Tống Văn cười, đẩy Mid của đội mình đi:


"Đi ăn cơm thôi."


Chờ nhóm người đi xa, Ngôn Bạch Xuyên mới phát hiện người bên cạnh đang khẽ run vai, rõ ràng là nhịn cười suốt nãy giờ. Cậu lập tức sa sầm mặt:


"Có gì mà buồn cười chứ."


Giang Tinh Dự thu lại chút ý cười, nhưng đôi mắt vẫn cong cong, đưa tay xoa nhẹ sau gáy Ngôn Bạch Xuyên:


"Trước giờ chưa từng thấy em lúng túng thế này, nên không nhịn được."


Ngôn Bạch Xuyên hừ nhẹ một tiếng.



Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, vòng loại trực tiếp của 8 đội mạnh nhất (tứ kết) chính thức bắt đầu.


Vòng đấu này thi đấu theo thể thức BO7, mỗi cặp đội đấu với nhau 7 ván, đội nào thắng 4 ván trước sẽ giành chiến thắng.


Trước trận đấu, TAC đã nghiên cứu rất kỹ về những đội tuyển lọt vào tứ kết. Đội ngũ huấn luyện từ sớm đã lên kế hoạch và cho họ tập luyện đối sách phù hợp, sự chuẩn bị vô cùng chu đáo.


TAC là chú ngựa ô nổi bật nhất tại giải thế giới lần này. Từ đội tuyển vô danh không ai biết đến, họ đã dần thu hút sự chú ý của nhiều bên. Ai cũng tò mò rằng TAC sẽ tiến xa đến đâu, và sau khi vào được tứ kết, liệu họ sẽ làm nên chuyện gì.


Không ngờ rằng bước vào tứ kết, TAC lại thi đấu còn mạnh mẽ hơn cả vòng bảng. Nhịp độ từng trận đấu của họ đều rất nhanh. Nhiều lúc khán giả còn chưa kịp phản ứng, chỉ trong chớp mắt TAC đã lại thắng thêm một ván.


Mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ, họ thẳng tiến không chút do dự, vượt qua vòng loại tứ kết và hiên ngang tiến vào trận chung kết.


Ở giải đấu mà cường giả khắp nơi tụ hội này, không phải đội tuyển nào cũng may mắn và dũng mãnh như TAC, không bị loại giữa chừng.


Khi TAC thi đấu xong trận cuối cùng của vòng loại và trở về khách sạn, họ mới biết tin từ Lão Kỷ rằng đội Dã Mã đã dừng chân ở tứ kết.


Dẫu sao thì Dã Mã cũng là đội anh em với TAC. Gương mặt Trịnh Kinh thoáng vẻ cay đắng:


"Họ thua đội tuyển mạnh bên Hàn Quốc. Đội Thiên Sứ thì thắng sát nút, chênh nhau đúng một điểm."


Nếu nói về thắng sát nút, TAC cũng chẳng khá hơn. Mỗi chiến thắng của họ đều mong manh như đi trên lưỡi dao, chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong trận tiếp theo.


Giang Tinh Dự cầm lấy chiếc máy tính bảng để xem lại trận đấu, bình tĩnh hỏi:


"Họ xếp hạng mấy?"


Mọi người trong đội đều bận thi đấu nên chưa kịp theo dõi kết quả của các trận khác. Lão Kỷ nói:


"Họ xếp hạng 6. Thành tích này đã phá kỷ lục trước đó của Dã Mã rồi. Ở mùa giải trước, họ chỉ xếp thứ 7."


Trịnh Kinh đang cúi đầu lướt điện thoại, bỗng nhiên nói:


"Bên quản lý của đội Dã Mã vừa liên hệ với tôi. Họ nói đội sẵn sàng làm đội tập luyện miễn phí cho chúng ta và đội Thiên Sứ. Muốn hẹn đấu tập lúc nào cũng được, họ đều sẵn sàng."


Ba đội tuyển của khu vực Trung Quốc tham dự giải thế giới vốn chưa từng hẹn đấu tập với nhau. Lý do là cả ba đội đều là tuyển thủ tham dự giải, nên ai cũng sợ lộ chiến thuật.


Bây giờ Dã Mã đã bị loại, kết quả đã an bài. Nhưng TAC và đội Thiên Sứ vẫn chưa bị loại, họ vẫn còn cơ hội tiến xa hơn.


Dù sao Dã Mã cũng là đội lọt vào tứ kết, giờ lại không lấy một xu, tình nguyện làm đội tập luyện cho hai đội còn lại. Món ân tình này, ai cũng thấy rõ.


An Thần nói thẳng:


"Bọn tôi thua rồi, nhưng khu vực Trung Quốc vẫn còn hai đội chưa bị loại. Các cậu đại diện cho cả khu vực Trung Quốc. Bọn tôi thua rồi, nhưng anh em của tôi vẫn chưa thua."


Lục Viễn trong lòng vô cùng xúc động:


"Đội Dã Mã không lấy một xu thật sao? Bình thường mời họ làm đội tập luyện ít nhất cũng phải năm chữ số ấy chứ. Vậy mà giờ họ làm miễn phí, chúng ta nhất định không thể thua được."



"Có thêm đội Dã Mã làm đội tập luyện, nói không chừng lần này chúng ta thật sự có thể giành chức vô địch thế giới."


"Đi được chặng đường dài thế này, anh thật sự không ngờ chúng ta lại vào được chung kết."


Trịnh Kinh nói, đuôi mắt hơi đỏ lên.


"Mọi người mỗi người ghi một đoạn video đi. Lúc đó chúng ta sẽ phát lên màn hình lớn."


Trịnh Kinh nhìn về phía mọi người:


"Trong trận chung kết, chúng ta có một cơ hội chiếu video lên màn hình. Nói vài lời với khán giả nhé. Người quay phim sẽ quay lại, mọi người cứ nói thoải mái."


Những chàng trai vừa thi đấu xong, cả người đầy mệt mỏi. Đầu tóc cũng bù xù, mỗi người nằm ngả trên sofa, tinh thần uể oải hoàn toàn khác với lúc còn đứng trên sân đấu.


Anh quay phim đề nghị:


"Có cần đổi sang lúc khác không? Để tuyển thủ trang điểm một chút."


Trịnh Kinh hiểu ý, thẳng thừng nói:


"Không cần. Tôi muốn quay lại hình ảnh chân thật nhất của tuyển thủ, để mọi người thấy được họ đã trải qua những gì."


"Chỉ có như vậy, fan mới hiểu rằng những chiến thắng mà tuyển thủ của chúng ta có được đều phải đánh đổi bằng thời gian và nỗ lực. Mấy tháng qua, ngày nào họ cũng luyện tập không ngừng, tất cả chỉ vì ngày hôm nay. Cho dù chúng ta có thua ở trận chung kết, thì họ cũng đã làm hết sức mình rồi. Không thể để anti-fan có cơ hội chỉ trích."


"Phải nói gì à?"


Ngôn Bạch Xuyên mệt đến rũ người, ánh mắt đầy vẻ uể oải, ngáp một cái:


"Em không muốn nói mấy câu sến súa đâu."


Trịnh Kinh biết chắc họ không muốn nói mấy lời khách sáo, nghiêm mặt đáp:


"Không được. Lần này ai cũng phải quay, không được thiếu một người nào. Mỗi người nói những gì các cậu muốn nói nhất. Anh quay phim sẽ ghi hình từng người riêng lẻ, cứ thoải mái mà bộc lộ cảm xúc."


Anh ấy hiểu rằng chỉ khi có đủ không gian riêng, từng người mới có thể nói những gì chân thật nhất:


"Nói gì cũng được."


Ngôn Bạch Xuyên im lặng một lúc, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống sàn, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu:


"Được."


Giang Tinh Dự nhướn mày, tò mò không hiểu sao cậu bạn trai nhỏ của mình lại thay đổi ý định, cũng rất muốn biết cậu sẽ nói gì.


Trịnh Kinh không yêu cầu mọi người phải nói gì dài dòng. Chỉ cần vài câu thật lòng, nói cho ai cũng được, điều đó không quan trọng.


Anh ấy đoán chắc rằng trong cơ hội lần này, có thể họ sẽ bộc lộ nhiều điều bất ngờ. Vì vậy, anh ấy để họ lần lượt quay từng người, để tất cả những bất ngờ ấy được giữ đến ngày chiếu trên màn hình lớn trong trận chung kết.



Bách Mộc Thần vui mừng khôn xiết khi biết mình được quay chung với mọi người. Trong lúc ghi hình, cậu ấy vừa nghĩ vừa lo lắng đến mức căng thẳng. Nhưng cuối cùng, những lời cậu ấy nói ra đều là lời chân thành từ tận đáy lòng.


Mọi người lần lượt bước vào quay rồi lại bước ra, cuối cùng cũng hoàn thành xong video. Anh quay phim cẩn thận đưa đoạn video vừa quay cho Trịnh Kinh, để anh ấy chịu trách nhiệm chỉnh sửa lần cuối.


Hiệu ứng chỉnh sửa nhất định phải khiến anh ấy hài lòng, vì đây là đoạn video sẽ được chiếu cho toàn thế giới.


Ngôn Bạch Xuyên là người cuối cùng bước ra, vẻ mặt khá bình tĩnh, không để lộ điều gì khác thường. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy vành tai của cậu hơi đỏ.


Giang Tinh Dự thấy vậy liền buồn cười. Khi Ngôn Bạch Xuyên vừa đến gần, anh trêu chọc:


"Em vừa nãy nói gì thế?"


Ngôn Bạch Xuyên lập tức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh:


"Bí mật. Chờ đến trận chung kết anh sẽ biết, bây giờ chưa thể nói được."


"Được thôi, vậy anh không hỏi nữa."


Giang Tinh Dự cong môi cười, ánh mắt dịu dàng:


"Thế em có muốn biết anh đã nói gì không?"


Ngôn Bạch Xuyên thầm nhận ra, trước màn hình, Giang Tinh Dự luôn giữ vẻ lãnh đạm, xa cách. Đây cũng là lý do fan gọi anh là "nam thần cao lãnh".


Nhưng khi ở cạnh cậu, Giang Tinh Dự lại trở nên cực kỳ dịu dàng. Bất kể là lời nói hay hành động, anh luôn nghiêm túc đối xử với tình cảm giữa họ, chưa bao giờ qua loa hay hời hợt.


Điều đó khiến Ngôn Bạch Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của anh, khiến cậu cảm thấy thư thái và muốn mãi mãi ở bên người này.


Cậu tránh ánh mắt anh, khẽ mím môi:


"Anh... anh đã nói gì?"


Giang Tinh Dự rất thản nhiên, nhìn thẳng vào mắt Ngôn Bạch Xuyên, khóe môi khẽ cong:


"Tất nhiên là nói về em rồi, Bạch Xuyên. Có nhiều lời anh đã muốn nói với em từ lâu, nhưng vì thấy sến quá nên vẫn chưa mở miệng. Nhân cơ hội này, anh nói hết ra rồi."


Giang Tinh Dự nói chuyện rất thoải mái, nụ cười luôn hiện trên môi, thoạt nhìn có vẻ tùy hứng, lơ đễnh.


Ngôn Bạch Xuyên sững lại, hàng mi khẽ run lên một chút. Cậu ngập ngừng rồi thì thầm:


"Vậy anh đừng nói nữa, giữ lại làm bất ngờ đi."


Nói xong, Ngôn Bạch Xuyên lại bổ sung thêm:


"Những gì em vừa nói... cũng là điều em muốn nói với anh từ lâu, nhưng vẫn luôn ngại không mở miệng. Đến lúc đó, anh nghe rồi không được cười em đấy."


"Được, anh không cười."


Tâm tư của những thiếu niên tựa như những bông tuyết ngày đông, nhẹ nhàng nhưng phức tạp, mang theo những hồi ức vụn vặt mà đẹp đẽ về từng khoảnh khắc họ đã cùng nhau trải qua.


Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Story Chương 93
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...