Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 87
Cùng lúc đó, cư dân mạng trong nước thi nhau trèo thang đến bình luận dưới bài đăng của PFL, lời lẽ đầy mỉa mai và châm biếm. Nếu nói về sức chiến đấu trên mạng, có lẽ chẳng ai địch nổi fan của Ngôn Bạch Xuyên.
[Cái đội PFL này có thôi không đây? AD nhà họ suốt ngày đăng bài kêu tay mình bị thương nặng thế nào. Nếu nghiêm trọng như vậy thì đăng báo cáo kiểm tra cho chúng tôi xem đi! Không có báo cáo, bảo chúng tôi tin kiểu gì?]
[Người ta chỉ vẽ lên thôi, nếu thật sự kiểm tra vết thương, chẳng phải sẽ bị lật tẩy sao? Bị lật tẩy thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, nghĩ thôi cũng thấy đau giùm rồi!!]
[Fan PFL đâu? Mau cử ngẫu nhiên một đứa ra xin lỗi tập thể đi, để mà nhìn rõ bộ mặt thật của PFL!!!]
[Xem thường TAC? Xem thường Pink? Xem thường Giang Thần? Được, chuẩn bị bị đánh đến mức mẹ cũng không nhận ra luôn đi!!!]
Bài đăng của đội PFL bị chế giễu mấy ngày liền, ban lãnh đạo đội cũng phát hoảng, vội vàng tìm đội ngũ quan hệ công chúng và thuê thủy quân để đè nhiệt độ hot search xuống, nhưng tất cả đều vô ích.
Lực lượng fan đối thủ quá đông đảo, vốn dĩ danh tiếng của PFL không tốt, tình hình hiện tại ngày càng bế tắc.
Trong phòng huấn luyện của PFL, Explosion nóng nảy đến mức chạy tới chạy lui mấy lần, nhưng khổ nỗi đội trưởng vẫn đang trong cơn giận, mấy tiếng trước còn chửi thẳng mặt hắn không nể nang chút nào.
"Cậu rảnh quá không có việc gì làm hay sao mà cứ nhất định phải gây sự với người ta?"
Đội trưởng của PFL chống tay lên gối, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Explosion:
"Nếu bên ban tổ chức cử người đến kiểm tra vì chuyện này, cậu biết phải làm thế nào rồi đấy."
Câu nói này rõ ràng là một lời cảnh cáo, đến kẻ ngốc cũng hiểu được ý tứ bên trong.
Explosion tái mét mặt, ngón tay theo bản năng chạm lên cánh tay đang được hóa trang. Vết thương giả này trông cực kỳ thật, ảnh chụp lên chẳng hề lộ sơ hở. Nhưng nếu bị kiểm tra thật sự, có thương tích hay không sẽ không thể giấu nổi.
"Chết tiệt."
Explosion nghiến răng, nguyền rủa cả đội TAC một lượt, sau đó nói tiếp:
"Đội trưởng, chúng ta chỉ cần loại bọn họ từ vòng bảng, khiến bọn họ phải cuốn gói về nước. Đến lúc đó, chẳng ai còn nhớ đến chuyện này nữa đâu."
Đội trưởng PFL trừng mắt nhìn Explosion, lạnh giọng nói:
"Tốt nhất là mọi chuyện diễn ra như cậu nói."
...
Vòng bảng sóng ngầm cuộn trào, tranh đấu không ngừng. Bề ngoài có vẻ bình lặng, nhưng ai nấy đều đang tính toán cách để giành quyền đi tiếp, mục tiêu là lọt vào top 8 đội mạnh nhất.
Lão Kỷ nhìn bảng phân tích, chậm rãi nói:
"Ở bảng A, ngoài PFL ra, còn có một đội đến từ khu vực châu Âu và một đội của Hàn Quốc. Đội Hàn Quốc là á quân mùa trước, thực lực của họ rất mạnh, tuyệt đối không thể xem thường."
Trịnh Kinh hỏi:
"Ý anh là, chỉ có hai đội có điểm số cao nhất mới được vào vòng trong. Vậy nếu muốn thắng, chúng ta phải đánh bại PFL và đội châu Âu đúng không?"
Hai đội này yếu hơn đội Hàn Quốc một chút. Nếu chỉ cần hai đội đứng đầu bảng được đi tiếp, thì chỉ cần thắng cả hai đội này, suất vào vòng trong sẽ chắc chắn nằm trong tay.
"Đúng là vậy."
Ngôn Bạch Xuyên nhìn chằm chằm vào logo của PFL trên tờ giấy, ngẫm nghĩ vài giây rồi dứt khoát xé nát tờ giấy ghi tên PFL. Giọng cậu đầy ngông cuồng:
"Nhưng cái đội này chết chắc rồi, vòng loại và top 8 đều đừng mơ đến."
Trịnh Kinh: "..."
Lại có thể mạnh miệng đến vậy sao?
Lão Kỷ liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên, thẳng thắn nhắc nhở:
"Đội này không phải dạng vừa đâu. Những đội từng bị họ khiêu khích đều bị họ giẫm đạp lên cả. Năm ngoái, họ còn lọt vào top 8 nữa. Chính vì thế, họ rất xem thường những đội nhỏ không có tiếng tăm như chúng ta."
TAC trước đây thậm chí còn không đủ tư cách tham gia giải thế giới. Trong một giải đấu quốc tế thế này, chẳng mấy ai biết đến họ. Chính vì thế, họ càng cần phải làm cho nhiều người nhớ đến cái tên TAC.
"Đội từng vào top 8 năm ngoái, năm nay lại bị một đội nhỏ vô danh loại ngay từ vòng bảng, nghe thôi đã thấy hot rồi."
Lê Hạ đã có thể tưởng tượng ra tiêu đề bài viết hot search.
PFL là loại đội tích thù oán quá nhiều. Chỉ khi giẫm họ xuống tận đáy, cảm giác thành tựu mới thực sự bùng nổ.
...
Vài ngày sau, vòng bảng được mong chờ từ lâu cuối cùng cũng bắt đầu. TAC bước vào trận đấu đầu tiên, đối thủ là đội châu Âu cùng bảng. Trong khi đó, PFL lại xui xẻo hơn, trận đầu tiên đã phải đối mặt với đội Hàn Quốc – đội từng vào top 4 mùa trước.
Các đội ở vòng bảng đều được sắp xếp dựa trên nguyên tắc cân bằng sức mạnh, mỗi bảng sẽ có cả đội mạnh lẫn đội yếu, không có bảng nào tập trung toàn đội quá mạnh hay quá yếu.
Đối thủ của TAC trong trận mở màn là một đội thuộc khu vực châu Âu, nhưng nằm trong nhóm có thực lực tương đối yếu. Suốt cả trận đấu, TAC giữ vững tinh thần cảnh giác cao độ, nghiêm túc đánh từng pha, không lơ là dù chỉ một giây.
Ngay từ khi khai trận, cặp đôi Mid và Jungle của TAC đã nhanh chóng cướp sạch tài nguyên rừng của đối thủ. Ngôn Bạch Xuyên thì như lên cơn hưng phấn, liên tục tấn công, khiến AD của đội châu Âu bị hạ gục đến mức hoảng loạn, mỗi lần đếm thời gian hồi sinh là mỗi lần tim lạnh băng.
"Đội TAC này trước giờ chưa từng nghe danh, sao lại mạnh đến mức này? Một đội nhỏ chẳng ai biết tới lại có thể áp đảo chúng ta đến không ngóc đầu nổi..."
Cả trận đấu, đội châu Âu cứ như rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc đời. Ban đầu, họ còn định rút lui về ẩn nấp trong trụ, nhưng vô ích. Cho dù trốn ở đâu, TAC vẫn dễ dàng đoán được vị trí của họ và lập tức khiến họ "bốc hơi" ngay sau đó.
TAC thắng trận này mà không gặp quá nhiều khó khăn, giành chiến thắng 2:0. Trận đấu này đối với họ chẳng khác nào buổi khởi động làm nóng, tìm lại cảm giác thi đấu.
Bên phía đội châu Âu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi trận đấu kết thúc. Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ:
"May quá, cuối cùng cũng xong rồi. Nếu tiếp tục bị đè bẹp thế này, e là đánh hai đội còn lại cũng chẳng còn chút tinh thần nào..."
Sau trận đấu, cả hai đội bước vào vòng bắt tay giao hữu.
Đội châu Âu thực sự phục sát đất, không phải kiểu nể phục từ tận đáy lòng mà là bị đánh cho phục. Họ buộc phải thừa nhận rằng TAC rất mạnh, không hề thua kém bất kỳ đội tuyển hàng đầu nào.
Ngôn Bạch Xuyên dẫn đồng đội bước tới bắt tay đầy thiện chí. MVP của trận đấu được yêu cầu tham gia phỏng vấn sau trận, và dĩ nhiên, người giành danh hiệu này không ai khác ngoài Ngôn Bạch Xuyên – người đã có số mạng hạ gục cao nhất trận.
Đơn vị tổ chức giải lần này là Hàn Quốc, các phóng viên tại hiện trường cũng đa phần là người Hàn. Khi thấy Ngôn Bạch Xuyên tiến về khu vực phỏng vấn, họ tỏ ra thờ ơ, gương mặt không chút biểu cảm, như thể cậu chỉ là tuyển thủ của một đội nhỏ chẳng đáng quan tâm. Trông họ chẳng có chút nhiệt tình nào với việc phỏng vấn cậu cả.
Ngôn Bạch Xuyên cũng chẳng buồn tỏ ra dễ chịu, vừa bước lên sân khấu đã trưng ra gương mặt khó ở, biểu cảm như muốn nói:
"Mấy người nhanh lên được không, phiền phức thật."
Đám phóng viên: "???"
Rốt cuộc là ai đang ghét bỏ ai vậy trời?"
Không khí bỗng chốc rơi vào sự ngượng ngùng. Một phóng viên chuyên hóng drama nhanh chóng phá vỡ sự im lặng:
"Pink, trong bảng A này, cậu mong chờ được đối đầu với đội nào nhất?"
Ngôn Bạch Xuyên khẽ nhướng mày, lập tức hiểu ngay ẩn ý của câu hỏi này — rõ ràng là muốn k*ch th*ch thêm kịch tính.
Cậu thản nhiên đáp:
"Chẳng có gì đáng mong cả. Nếu nhất định phải chọn thì chắc là đội PFL đi."
Phóng viên cố tình hỏi tiếp:
"Pink, tại sao cậu lại chọn PFL? Có lý do đặc biệt gì sao?"
Thiếu niên khẽ nhấc mí mắt lên, nở nụ cười giễu cợt:
"Đơn giản thôi. Vì đây là đội yếu nhất, lại rất thích tỏ vẻ. Đánh với họ thì không cần tốn nhiều thao tác, có thể kết thúc trận nhanh hơn. Vậy có tính là lý do không?"
Do Ngôn Bạch Xuyên không biết tiếng Hàn, toàn bộ phần trả lời đều bằng tiếng Trung. Bên cạnh cậu có một phiên dịch viên của ban tổ chức, người này đã dịch nguyên văn lời cậu sang tiếng Hàn.
Phóng viên hỏi câu đó vốn giữ nụ cười trên môi, nhưng sau khi nghe bản dịch, nụ cười của anh ta bỗng chững lại, khóe miệng co giật. Dù vậy, với bản lĩnh nghề nghiệp của mình, anh ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cố giữ vẻ điềm tĩnh nhìn Ngôn Bạch Xuyên.
"Vị tuyển thủ này thật biết cách đùa."
Trong khi đó, ở khách sạn, An Thần xem livestream, cười đến mức ngửa người ra sau, nước mắt cũng chảy ra, bờ vai không ngừng run lên vì cười:
"Ha ha ha! Cái đội PFL này đúng là tự chuốc họa vào thân mà. Không có việc gì lại chọc vào cậu ấy làm gì cơ chứ!"
Cười đến cuối cùng, An Thần không khỏi thầm bội phục Ngôn Bạch Xuyên. Dám công khai khiêu khích PFL ngay trong một buổi phỏng vấn nghiêm túc thế này, cậu quả là gan lớn. Đây chẳng khác gì tự tay kéo thêm thù oán về phía mình.
Cùng thời điểm đó, tại phòng huấn luyện của đội Thiên Sứ, họ cũng đang theo dõi buổi livestream này.
Cho dù Tống Văn – đội trưởng của Thiên Sứ – bình thường luôn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng nghe đến câu này cũng bật cười, cuối cùng bình luận một câu:
"Đúng là phong cách của cậu ấy, không bao giờ chịu thiệt dù chỉ một chút."
"Đừng nghĩ cậu ấy đang đùa."
Ngôn Bạch Xuyên nhìn thẳng vào phóng viên trước mặt, khóe miệng nhếch lên:
"Đã muốn hỏi thì tôi sẽ nói thêm cho rõ."
"Còn một lý do khác nữa. Có một đội tuyển rất thích vẽ tranh, mỗi lần vẽ xong còn đăng hẳn một bài khoe tác phẩm, khiến tôi thật sự chấn động. Tôi nghĩ tài hóa trang của họ chắc chắn rất đỉnh. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn học hỏi một chút, không biết có thể nhờ hóa trang của PFL hóa trang cho tôi không?"
Bên dưới, phần bình luận của khán giả bùng nổ:
[Ối giời ơi, không hổ là Pink, dũng cảm đối đầu, tuyệt đối không nhận thua! Ai sợ là rác rưởi!]
[6666666!!!]
[Cậu ấy nói thẳng thế này khác gì trực tiếp bảo mọi người rằng vết thương trên tay của Explosion là vẽ lên đâu! Cười chết mất!]
[Pink đúng là không để ai chiếm thế thượng phong. Nãy giờ im lặng là để tích tụ năng lượng cho màn phản công chí mạng này!]
[Biểu cảm của phóng viên Hàn chuyển biến nhanh quá, đúng kiểu nghệ thuật biến mặt!]
[Phóng viên Hàn cười cứng cả miệng rồi, Pink đúng là dám nói quá đi!]
Trước màn hình, Trịnh Kinh gần như há hốc mồm:
"Ha ha ha! Cười chết mất! Không hổ là Bạch Xuyên, chỉ cần dùng lời nói là đủ khiến đối thủ muốn nổ tung."
Phóng viên trên sân khấu hoàn toàn cạn lời, trong lòng gào thét:
"Mình hỏi cái quái gì thế này?! Tự dưng lôi PFL vào làm gì để rước thêm rắc rối chứ!"
Anh ta chỉ mong Ngôn Bạch Xuyên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, vội vàng đổi đề tài rồi kết thúc buổi phỏng vấn, làm gì dám để cậu ở lại lâu thêm nữa.
Trong phòng huấn luyện của PFL, Explosion nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng vì tức giận, mắt long lên sòng sọc, gầm lên:
"Một đội nhỏ mới thắng được một trận mà đã dám kiêu ngạo như thế! Nó lấy tư cách gì mà ngông nghênh vậy hả!"
Đội trưởng của PFL giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng, giọng nói không chút cảm xúc:
"Trận tới, nếu gặp bọn họ. Phải thắng."
...
"Ngôn Bạch Xuyên đã mạnh miệng như vậy rồi, nếu các cậu gặp họ thì nhất định phải thắng. Giờ tôi đã tưởng tượng ra cảnh chúng ta bị chửi thê thảm thế nào nếu thua rồi. Nói thật, anh bắt đầu thấy hơi lo."
Đây là lần đầu tiên Trịnh Kinh dẫn đội tham gia giải đấu lớn như thế này, đương nhiên hy vọng TAC có thể tiến xa hơn.
"Các cậu có tự tin không?"
Ngôn Bạch Xuyên lạnh nhạt đáp:
"Anh nghĩ sao?"
Trịnh Kinh đành quay sang hỏi người khác, ánh mắt dừng lại ở Giang Tinh Dự. Anh nhún vai, giọng thản nhiên:
"Dư sức."
Nghe vậy, Trịnh Kinh mới thở phào, vỗ ngực:
"Vậy anh yên tâm rồi."
"Anh quên em đã nói gì à?"
Ngôn Bạch Xuyên nhắc nhở, giọng chắc nịch:
"Đội này chết chắc rồi."
Ý cậu rất rõ ràng: PFL sẽ chết ở vòng bảng và không bao giờ có cơ hội lật ngược tình thế.
Lão Kỷ dựa vào kết quả các trận hiện tại, đưa ra phân tích:
"Chúng ta vừa thắng đội châu Âu, lấy được 3 điểm. Ở bên kia, đội tuyển Hàn Quốc cũng đã thắng PFL với tỉ số 2:0. Hiện tại, điểm số của chúng ta ngang bằng với đội Hàn Quốc."
"Trận tới sẽ gặp hoặc là đội Hàn Quốc, hoặc là PFL. Nhưng bất kể đối thủ là ai, chúng ta đều có thể chắc chắn vượt qua vòng bảng và không bị loại."
"Vậy thì chúc chúng ta trận tới chắc chắn sẽ thắng!"
Trịnh Kinh giơ nắm đấm, dừng lại giữa không trung:
"Mau lại đây nào, đập tay lấy may!"
Giang Tinh Dự là người cuối cùng đưa tay ra. Khi những nắm tay chạm nhau, anh khẽ nghiêng đầu, nói bằng giọng đủ nhỏ để chỉ mình Ngôn Bạch Xuyên nghe thấy:
"Xem ra... lời tiên đoán của em rất chuẩn đấy."
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã