Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 68
Đây là kỳ nghỉ hiếm hoi của đội TAC, vì sau khi giải mùa hè kết thúc, họ có nửa tháng để nghỉ ngơi.
Nhờ phúc của Trịnh Kinh, cả căn cứ sáng nào cũng phải dậy sớm. Khi mọi người ngồi vào bàn ăn sáng, Trịnh Kinh vẫn còn ấm ức chuyện bị Lão Kỷ quay video lại, không ngừng mắng Lão Kỷ làm sao có thể làm ra chuyện như thế.
Mỗi lần như vậy, Lão Kỷ đều cau có mở video cho anh ấy xem. Trong video vang lên tiếng Trịnh Kinh say rượu:
"Tôi không về đâu, mau đến đây nhảy cùng tôi."
"Hôm nay tôi vui, mấy người đừng khuyên nữa."
Lão Kỷ thản nhiên nói:
"Là bọn tôi ép cậu nhảy sao?"
Trịnh Kinh: "..."
Anh ấy nhất thời cạn lời.
Thời gian trước, do tập luyện vất vả, cả đội phải luyện đến tận khuya mỗi ngày, tan tập là ai cũng ngã lên giường ngủ ngay lập tức. Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên gần như chẳng có thời gian dành cho nhau, đừng nói đến thế giới ngọt ngào của hai người.
Ngôn Bạch Xuyên thầm lên kế hoạch cho nửa tháng nghỉ này, nhất định phải ở bên Giang Tinh Dự thật nhiều và làm những việc mà các cặp đôi bình thường đều làm.
Trịnh Kinh nuốt xong một miếng bánh mì, nhìn mọi người rồi đề nghị:
"Dù sao cũng được nghỉ lâu như vậy, hay là chúng ta đi nghỉ mát đi?"
"Thời gian vừa qua mọi người cũng đã vất vả rồi, đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài thư giãn một chút, không cần ngày nào cũng ru rú trong căn cứ nữa."
Trịnh Kinh vốn là người biết hưởng thụ cuộc sống, không muốn thấy bọn họ suốt ngày nằm ườn trên giường.
"Lần này chi phí sẽ được tài trợ, các cậu không cần tự bỏ tiền ra đâu."
Chỉ với câu "không cần tự bỏ tiền" thôi, đề xuất của Trịnh Kinh đã đủ sức cám dỗ, khiến mắt ai nấy đều sáng lên. Nghỉ mát không tốn tiền thì tất nhiên phải đi rồi!
Lục Viễn hào hứng đập bàn một cái:
"Em đồng ý! Anh Trịnh nói đúng quá rồi, không thể cứ mãi bám riết lấy căn cứ được. Căn cứ đâu phải bảo tàng, ở đây mãi cũng không tự nhiên kiếm thêm được người yêu."
Tạ Dụ vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện vừa nãy Ngôn Bạch Xuyên bước ra từ phòng Giang Tinh Dự, lúc này đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Nghe Lục Viễn nói vậy, cậu ấy theo phản xạ liếc sang nhìn Ngôn Bạch Xuyên lần nữa.
"Ai bảo là không kiếm được người yêu?"
Tạ Dụ không nhịn được lên tiếng phản bác. Ngay trước mắt chẳng phải đang có một cặp đó sao.
Lục Viễn chậm nửa nhịp, định nói gì đó, lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, đầy nguy hiểm của Ngôn Bạch Xuyên.
Lục Viễn: "..."
"Không đúng, căn cứ chúng ta đương nhiên có thể tìm được người yêu. Như Giang Thần và Bạch Xuyên nhà chúng ta chẳng phải trời sinh một cặp sao? Họ đúng là song tử tinh tú của đội TAC rồi."
Lục Viễn nhanh chóng đổi giọng, lời nịnh nọt trơn tru như nước chảy.
Thổi xong một tràng, quả nhiên thấy biểu cảm của Ngôn Bạch Xuyên dịu đi không ít, Lục Viễn mới len lén thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục chậm rãi nhai bánh mì.
Ngôn Bạch Xuyên nhấp một ngụm sữa nóng, khẽ nghiêng cốc để che mặt, ánh mắt lén lút liếc sang Giang Tinh Dự.
Giang Tinh Dự vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tập trung ăn sáng. Ăn được một lúc, anh cũng cầm lấy ly sữa trên bàn, uống một ngụm rồi nghiêng đầu, liếc nhẹ về phía Ngôn Bạch Xuyên.
Bốn mắt chạm nhau, không thể tránh né.
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Hóa ra là giả vờ.
Ký ức về tối qua vẫn còn rõ mồn một. Ngôn Bạch Xuyên ôm Giang Tinh Dự ngủ suốt đêm, ngỡ rằng lần đầu ngủ cùng người khác có lẽ sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ cậu lại ngủ rất ngon.
Sáng sớm, khi bị Trịnh Kinh làm ồn tỉnh giấc, Ngôn Bạch Xuyên gần như đang dính sát vào người Giang Tinh Dự. Nghĩ đến chuyện đó, tim cậu bất giác đập nhanh hơn.
Trịnh Kinh không để ý đến màn tương tác nhỏ giữa cặp đôi, liền thúc giục mọi người bỏ phiếu:
"Mau bỏ phiếu nào! Thiểu số phục tùng đa số, đây là hoạt động tập thể, thiếu một người cũng không được."
Câu "thiếu một người cũng không được" rõ ràng là nhắm vào cặp đôi nhỏ kia. Trịnh Kinh sợ hai người họ ở lại căn cứ sẽ buồn chán nên nhất định phải kéo cả hai đi.
Đề nghị quá hấp dẫn, cuối cùng gần như mọi người đều bỏ phiếu đồng ý. Ngôn Bạch Xuyên vốn đã tính toán kỹ trong lòng, lần này sẽ không tham gia, ai ngờ kế hoạch của cậu lại đổ bể hoàn toàn.
"Đưa nhóc Thần đi cùng đi. Đội 2 cũng đang được nghỉ, những người khác đều về nhà rồi, để cậu ấy ở lại căn cứ một mình cũng không hay."
Lão Kỷ cân nhắc và đề xuất đưa cả Bách Mộc Thần theo.
Bách Mộc Thần là đệ tử của Ngôn Bạch Xuyên, đồng thời cũng là thành viên của đội TAC. Đưa cậu ấy đi cùng cũng không có gì là không phù hợp.
Khi nghe tin mình được đi du lịch cùng mọi người, Bách Mộc Thần vui mừng đến mức không giấu được nụ cười trên mặt. Đây là một trong số ít những lần cậu ấy có thể đi chơi cùng cả đội, hạnh phúc hiện rõ qua từng biểu cảm.
Bách Mộc Thần chạy đến, hơi không dám tin:
"Em thực sự có thể đi du lịch cùng mọi người sao?"
Ngôn Bạch Xuyên lạnh nhạt đáp:
"Muốn đi thì đi, không muốn thì ở lại căn cứ mà luyện tập."
Bách Mộc Thần vội vàng gật đầu:
"Đi chứ, tất nhiên là đi! Em đi chuẩn bị đồ ngay đây!"
Hiện tại đã vào thu, thời tiết ở Hải Thành bắt đầu se lạnh, các thành viên trong đội đều mặc áo khoác dài. Nếu định đi du lịch, việc quan trọng nhất là kiểm tra nhiệt độ ở điểm đến để tránh bị chênh lệch nhiệt độ quá lớn.
Lần này, địa điểm mà Trịnh Kinh chọn là một thị trấn nhỏ ven biển. Đó là một hòn đảo ở miền Nam, dù đã sang thu nhưng thời tiết ở đó vẫn chẳng khác gì mùa hè.
"Chúng ta sẽ ra biển sao?"
Lục Viễn phấn khích hẳn lên:
"Nếu đi Tam Á thì mấy cái áo dài tay của tôi khỏi cần mang, chỉ cần mang áo ngắn tay là đủ!"
Trịnh Kinh đã thu trước giấy tờ tùy thân của mọi người để tiện đặt vé máy bay. Lúc này, Lê Hạ đang cúi đầu lướt điện thoại. Sau một hồi, cô ấy khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút bất thường.
Trịnh Kinh tò mò liếc qua:
"Lại có antifan nói linh tinh à? Mấy bình luận tiêu cực đó không cần phải xem, bỏ qua luôn cho đỡ mệt đầu, không thì tự mình chuốc bực vào người thôi."
"Không phải..."
Lê Hạ cắn nhẹ môi, hạ giọng:
"Là Khổng Phong đang livestream."
"Ồ, là cậu ta à?"
Trịnh Kinh tỏ ra không mấy ngạc nhiên:
"Chiến đội Phong Mị vừa mới giải tán vì không chịu nổi áp lực. Những tuyển thủ trong đội chắc chắn đã mỗi người một ngả. Với thực lực của cậu ta, chuyển sang làm streamer cũng là chuyện bình thường thôi."
Chiến đội giải tán, tuyển thủ giỏi sẽ được các đội mạnh khác tranh giành, còn những người thực lực trung bình hoặc kém hơn thì khó tìm được bến đỗ mới. Với trình độ của Khổng Phong, làm streamer kiếm sống qua ngày cũng không thành vấn đề.
"Loại người như cậu ta thì có gì mà phải để ý. Em sớm đã chặn cậu ta rồi. Giờ chỉ cần nghe đến tên là thấy phiền."
Lục Viễn nhăn mặt, giọng đầy vẻ chán ghét.
Từ nãy đến giờ, điện thoại của Tạ Dụ không ngừng rung. Cậu ấy mở ra xem thì thấy toàn là tin nhắn từ Weibo, trong thoáng chốc còn tưởng mình đang bị tấn công mạng.
Xem xong tin nhắn, Tạ Dụ nhíu mày còn chặt hơn cả Lê Hạ, giận dữ nói:
"Cái tên khốn này! Cậu ta đang mượn danh nghĩa đội TAC để livestream. Fan liên tục hỏi em liệu Khổng Phong có quay lại đội không, sáng giờ em nhận được cả trăm tin nhắn rồi!"
Trịnh Kinh sững người:
"Chuyện gì thế?"
"Anh tự xem đi!"
Tạ Dụ vừa nói vừa đưa điện thoại cho Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh vừa nhìn vào màn hình, thoáng chốc còn tưởng Khổng Phong đang livestream ngay tại căn cứ TAC. Bối cảnh phía sau trong livestream y hệt phòng tập luyện của TAC trước đây.
Rõ ràng là cậu ta đã cố ý sắp xếp khung cảnh để mô phỏng phòng tập luyện của TAC, khó trách fan lại hiểu lầm rằng cậu ta đã quay lại đội.
Nhưng không chỉ có thế, Khổng Phong còn đổi tên livestream và ID thành cái tên cũ khi còn ở TAC. Trong buổi phát sóng, cậu ta còn nhiệt tình kể về tính cách từng thành viên trong đội, bày tỏ nỗi nhớ và cảm thán rằng khi còn ở TAC mọi người đã đối xử với cậu ta tốt thế nào.
Tên của Khổng Phong dù đã đổi, nhưng ai cũng nhận ra tài khoản của cậu ta không hề có chứng nhận từ đội tuyển, thế nên việc quay lại hoàn toàn không có cơ sở. Tuy vậy, nhìn khung cảnh và cách cậu ta nói chuyện, không ít người vẫn nửa tin nửa ngờ, buộc phải tìm các thành viên của TAC để xác nhận.
"Cái tên khốn này đúng là hết thuốc chữa!"
Trịnh Kinh cố nén cơn giận, trầm giọng:
"Hồi rời đi thì làm ra vẻ coi thường cả thế giới, giờ đến livestream cũng phải cố tình gắn tên mình với đội chúng ta."
Dĩ nhiên, fan của Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự cũng tràn ngập thắc mắc, gửi tin nhắn hỏi tới tấp. Nhưng với lượng fan đông đảo, hai người họ từ lâu đã bật chế độ "không làm phiền" trên Weibo, nên hiếm khi quan tâm những chuyện như vậy nếu không có gì quan trọng.
Ngay cả Lão Kỷ, vốn luôn giữ bình tĩnh, cũng phải nổi nóng:
"Đăng thông báo luôn đi. TAC chúng ta chưa từng có loại người này. Đúng là trước đây mắt mờ mới để cậu ta vào đội..."
Trịnh Kinh vừa chỉnh sửa xong văn bản thông báo, chuẩn bị đăng lên Weibo, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Một cuộc gọi kỳ lạ bất ngờ đến trên điện thoại của Ngôn Bạch Xuyên.
...
Cùng lúc đó, lượng người xem trong phòng livestream của Khổng Phong tăng vọt với tốc độ chóng mặt.
[Tên tài khoản này sao đổi rồi? Cậu ta thật sự quay về TAC rồi sao?!!]
[TAC làm gì mà phải nhận lại loại người này, tự mình hủy hoại danh tiếng à?]
[Nhìn bối cảnh phòng tập của cậu ta đi, chẳng khác gì phòng huấn luyện của TAC. Không lẽ cậu ta thật sự quay về tập luyện cùng họ?]
[Đừng nói là TAC vì tiếc tình cảm cũ mà ký lại hợp đồng với cậu ta nhé...]
[Không có chứng nhận của chiến đội thì chắc chắn là giả rồi. Có giỏi thì chứng minh đi, chứng minh là cậu có liên quan đến họ ấy!]
[Đúng vậy, nếu cậu thật sự có liên hệ với TAC, thì mời một thành viên của họ vào livestream đi. Chỉ cần một người xuất hiện, tôi tin ngay.]
[Gọi Pink ấy! Nếu cậu ấy nghe máy thì tôi tin cậu!]
[Đúng rồi, gọi cho Pink đi! Chỉ cần cậu ấy xác nhận, tụi tôi tin cậu ngay!]
[Không dám gọi thì cậu là con tôi đó. Cậu chỉ cần gọi xong, tụi tôi sẽ tin ngay, mau lên đi!]
Lúc này, Khổng Phong hoàn toàn chìm đắm trong sự phấn khích do lượng fan tăng vọt, không hề nhận ra đám khán giả trong livestream đang giăng bẫy, chờ xem trò hay.
Cậu ta nghĩ bụng, dù sao Ngôn Bạch Xuyên cũng từng là đồng đội cũ, gọi một cú điện thoại hỏi thăm chẳng có gì là quá đáng. Chỉ cần nói khéo léo một chút, mọi chuyện sẽ chẳng đến mức khó xử.
Mang theo tâm lý như thế, Khổng Phong thực sự bấm số và gọi điện cho Ngôn Bạch Xuyên.
Điện thoại vừa kết nối, Khổng Phong hớn hở bật loa ngoài, muốn cho khán giả trong livestream nghe rõ cuộc trò chuyện, ai ngờ Ngôn Bạch Xuyên chẳng thèm chừa cho cậu ta chút thể diện nào.
"Đầu óc mày bị lừa đá hả? No bụng rảnh rỗi quá nên gọi cho ông đây làm gì?"
Ngôn Bạch Xuyên cũng bật loa ngoài, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói:
"À quên nói với mày, bọn tao đang đi nghỉ dưỡng cả đám rồi. Căn cứ thì khóa kỹ, trộm còn không vào nổi đâu."
Một câu tưởng như chẳng nói gì, nhưng lại ngầm ám chỉ mọi chuyện quá rõ ràng.
Trịnh Kinh không nhịn được mà bật cười, thầm nghĩ: Không có việc gì lại đi trêu chọc bọn họ làm gì cơ chứ?
Đã thế còn chọn đúng đứa có tính khí nóng nảy nhất để gọi... tự chuốc lấy họa rồi!
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã