Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 66
113@-
An Thần uống say mèm, từ xa nhìn thấy cặp đôi nhỏ đang thì thầm to nhỏ, bèn tò mò muốn ghé lại nghe thử xem.
Kết quả là vừa mới bước tới đã nghe thấy họ nhắc đến chuyện gì đó gọi là "bất ngờ", mắt anh ta lập tức sáng rực lên.
"Bất ngờ? Bất ngờ gì vậy?"
Do uống quá nhiều, giọng An Thần to đến mức những người khác đều quay đầu nhìn bọn họ.
Sắc mặt ai đó ngay lập tức thay đổi. Giang Tinh Dự chịu hết nổi, liền vừa đẩy vừa kéo anh ta đi:
"Uống rượu của cậu đi, cái gì mà bất ngờ với chẳng bất ngờ, không phải dành cho cậu đâu."
"Đồ keo kiệt."
An Thần để lại một câu rồi quay về uống rượu, nói chuyện vui vẻ với những người khác.
Vị trí của họ cách nhóm người kia một đoạn. Ngôn Bạch Xuyên ngồi ăn, cảm thấy hơi chán, bèn tiện miệng hỏi:
"Nghe anh nói trước đây, nhà anh giàu lắm hả?"
Gia cảnh nhà Ngôn Bạch Xuyên chẳng phải dư dả gì. Khi còn nhỏ, cậu không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc, chỉ cần ăn no mặc ấm đã là may mắn, chưa từng dám mơ gì xa xôi.
Mãi đến khi mẹ cậu bị bệnh cần phẫu thuật, phải chạy đôn chạy đáo lo tiền viện phí, cậu mới ý thức sâu sắc được tầm quan trọng của tiền bạc.
Cậu từng rất ngưỡng mộ những người giàu có, nhưng sau này thì không nghĩ như vậy nữa. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cớ gì phải so sánh với người khác chứ?
Có lẽ câu hỏi của Ngôn Bạch Xuyên đến hơi đột ngột. Giang Tinh Dự im lặng một lúc, nhưng không phủ nhận:
"Ừm."
Giang Tinh Dự hỏi:
"Em còn nhớ Trần Tinh không?"
Thực ra Giang Tinh Dự đã muốn nói chuyện này với cậu từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Ngôn Bạch Xuyên mất vài giây mới nhớ ra Trần Tinh là ai — chẳng phải chính là nhà tài trợ, ông chủ lớn của bọn họ sao?
Khoan đã... nhà tài trợ...
Ngôn Bạch Xuyên đột ngột ngẩng đầu, trong đầu lóe lên một khả năng, nhưng cậu vẫn khó mà tin nổi.
"Anh đừng nói với em là Trần Tinh có quan hệ với anh đấy nhé?"
Biểu cảm trên mặt Ngôn Bạch Xuyên thay đổi rõ rệt, miếng thịt vừa gắp lên rơi thẳng trở lại đĩa.
Thực ra cậu sớm nên đoán ra điều này. Bởi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hợp đồng, Giang Tinh Dự đã không hề do dự mà nói không có vấn đề gì, thậm chí còn bảo rằng quen biết ông chủ của họ.
Nghĩ lại thì, mối quan hệ đó chắc chắn không chỉ đơn giản là quen biết.
"Ừm."
Giang Tinh Dự trả lời rất thẳng thắn, dường như không định giấu giếm:
"Cậu ấy là em họ anh. Công ty đó là do mẹ anh để lại."
Trong đầu Ngôn Bạch Xuyên như có tiếng sấm nổ vang. Cậu đã mơ hồ đoán được Trần Tinh có liên quan đến Giang Tinh Dự, nhưng khi nghe thấy mối quan hệ thực sự này, cậu vẫn không khỏi bàng hoàng.
Hóa ra ông chủ lớn của cậu chính là em họ của Giang Tinh Dự...
Nếu tính theo mối quan hệ giữa cậu và Giang Tinh Dự, chẳng phải cậu nên gọi ông chủ một tiếng... "em họ" sao?
Ngôn Bạch Xuyên lắc đầu. Chuyện này quá mức kinh ngạc, khiến cậu không kịp phản ứng.
"Vậy ra nhà tài trợ của chúng ta từ đầu đến cuối đều là anh?"
Ngôn Bạch Xuyên vẫn còn sửng sốt, nhưng lại thấy mọi thứ dường như hợp lý.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, những chuyện kỳ lạ nhất cậu từng gặp đều liên quan đến Giang Tinh Dự. Nghĩ lại thì mọi thứ cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết, chẳng hề hoang đường chút nào.
Khi Ngôn Bạch Xuyên vừa định cảm động vì nghĩ người giúp đỡ cậu lúc khó khăn chính là Giang Tinh Dự, thì lại nghe thấy anh nói:
"Đó là ý của Trần Tinh."
Từ khi giao công ty cho Trần Tinh, Giang Tinh Dự đã không còn can thiệp gì nữa. Anh chỉ biết chuyện này vào ngày ký hợp đồng.
"Đừng nghĩ anh cao cả thế. Những chuyện đó đều do Trần Tinh quyết định cả."
Giang Tinh Dự sợ cậu tự suy diễn rồi cảm động vớ vẩn, liền dứt khoát nói rõ mọi chuyện.
"Dù sao thì giờ em cũng biết rồi. Nếu còn gì muốn hỏi, để anh hẹn cậu ấy ra gặp, mọi người cũng nên làm quen với nhau."
Giang Tinh Dự nghĩ rằng sau này dù sao cũng là người một nhà, có cơ hội thì nên cùng ngồi lại ăn một bữa tử tế.
Ngôn Bạch Xuyên vẫn chưa tiêu hóa hết chuyện vừa rồi, vội vàng xua tay:
Xung quanh tiếng cười nói ồn ào, ly rượu chạm nhau không ngớt.
Cặp đôi nhỏ núp trong góc thủ thỉ, trông có vẻ hơi lạc lõng. Thế là đám đàn ông đã ngà ngà say nhất quyết kéo họ lại, ít nhất cũng phải uống một ly mới được.
Giang Tinh Dự bị An Thần và Chu Nhiên kẹp chặt, thấy Ngôn Bạch Xuyên vẫn không nhúc nhích, liền ra hiệu cho Tạ Dụ và Lục Viễn — hai kẻ chuyên thích hùa theo bên ngoài — ra kéo cậu qua tham gia bằng được.
Cuối cùng, Ngôn Bạch Xuyên bất đắc dĩ phải uống hai ly. May mà ly nhỏ, loại rượu chuyên để uống cạn, nồng độ không cao nên cậu không đến mức choáng váng như lần trước.
"Giang Thần, tôi kính cậu một ly. Từ lúc cậu tái xuất đến giờ, chúng ta còn chưa tụ họp tử tế lần nào."
Mọi người thay phiên mời rượu, bầu không khí sôi nổi.
Tình hình của Giang Tinh Dự còn tệ hơn Ngôn Bạch Xuyên. Mỗi người đều phải kính anh một ly mới chịu, khiến anh không tài nào chống đỡ nổi, uống nhiều hơn Ngôn Bạch Xuyên vài ly.
Nhưng tửu lượng của Giang Tinh Dự rất tốt. Uống bao nhiêu cũng không say, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ, trông chẳng khác nào vừa uống nước lọc.
Giữa không khí náo nhiệt, bỗng có người lớn tiếng hét lên:
"Tôi đã bảo mà, sao Giang Tinh Dự khi tái xuất nhất định chọn TAC, hóa ra là có mục đích khác! Cậu đúng là có phúc lớn, làm chúng tôi ngỡ ngàng luôn đấy!"
Người nói là một tuyển thủ lớn tuổi hơn Giang Tinh Dự. Hồi đó, không ai biết chuyện Giang Tinh Dự sẽ tái xuất. Đến khi tin tức công bố, mọi người đều không khỏi sửng sốt và bối rối.
Ai mà ngờ cựu vô địch thế giới như Giang Tinh Dự lại gia nhập một đội chẳng có thành tích gì đáng kể. Ban đầu họ còn đoán nhầm rằng anh bị ép buộc. Mãi đến ngày đội công bố chính thức, họ mới nhận ra mình nghĩ sai rồi.
Người khác vào TAC là vì muốn tiếp cận bạn trai của Giang Tinh Dự, nhưng đội TAC lại có một người còn quyến rũ hơn, khiến họ chẳng có chút cơ hội nào.
Dù vậy, sự thật chứng minh rằng quyết định gia nhập TAC của Giang Tinh Dự không phải là bốc đồng. Nhìn vào giải mùa hè lần này mà xem, sự góp mặt của Giang Tinh Dự đã khiến TAC lột xác hoàn toàn, như hổ mọc thêm cánh, một đường thẳng tiến và giành luôn chức vô địch.
"Cậu ấy ấy à..."
An Thần ngà ngà say, ngồi trên ghế lắc lư cái đầu, giơ một ngón tay chỉ loạn trong không trung, bày tỏ sự bất mãn:
"Thấy sắc quên bạn, có bạn trai rồi thì quên luôn anh em!"
An Thần lầm bầm tiếp:
"Hồi đó tôi mời cậu ấy vào đội của mình, thái độ kiên quyết lắm, sống chết không chịu. Sau đó chẳng hiểu thế nào mà lại quen được Pink, hai người bọn họ còn thành đôi nữa. Mà này, hồi đó tôi định mang đồ ăn đến cho Giang Tinh Dự, các cậu biết chuyện gì xảy ra khi tôi mở cửa không?"
Chuyện này ngay cả người trong đội TAC cũng không biết, huống chi là người ngoài. Chu Nhiên lập tức tò mò hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vừa bước vào cửa, tôi thấy một cái đầu tóc hồng nằm ngay trên sofa, suýt chút nữa giật mình muốn rớt tim ra ngoài!"
An Thần nhớ lại, càng nói càng hứng thú, đến cuối còn cười tít mắt:
"Người trên sofa còn ôm mông than đau... ưm!"
Lời chưa dứt, miệng An Thần đã bị nhét thô bạo một cái đùi gà, khiến anh ta im bặt. An Thần ngẩng lên, trợn mắt nhìn người ra tay với mình.
Ngôn Bạch Xuyên hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt như muốn cảnh cáo:
"Anh mà nói thêm một câu nữa thì tối nay đừng hòng về nhà."
Cả hai cùng chết chung đi cho rồi!
Mặc cho Ngôn Bạch Xuyên có dữ dằn đến đâu, đôi tai đỏ bừng và gương mặt đỏ như sắp nhỏ máu vẫn không thể che giấu nổi sự bối rối của cậu.
Cậu thật sự muốn độn thổ vì xấu hổ! Mà An Thần lại đang say khướt, miệng nói không kiểm soát, nghĩ gì nói nấy, khiến Ngôn Bạch Xuyên giận đến mức chỉ muốn đấm cho một trận.
Rõ ràng lần đó chỉ là cậu vô tình ngã đụng trúng mông, sau đó ngủ quên trên sofa thôi. Một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà qua lời An Thần lại trở nên kỳ quặc không thể tả nổi.
An Thần bị ánh mắt đó nhìn đến mức tỉnh táo lại vài phần, không dám nói thêm câu nào. Những người khác tuy trong lòng đầy tò mò, nhưng nhìn phản ứng của Ngôn Bạch Xuyên cũng đoán được phần nào.
Có những chuyện không cần nói ra, mọi người đều tự hiểu.
Thế là Ngôn Bạch Xuyên chỉ thấy đám người kia nén cười, trước khi cậu nổi cáu, bọn họ đã lập tức chuyển chủ đề, tiếp tục uống rượu giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Nào nào, cạn ly, cạn ly!"
Không khí náo nhiệt lại tiếp tục cho đến tận hơn 11 giờ tối, buổi tiệc mới kết thúc. An Thần là người uống say nhất, cuối cùng phải có người dìu về.
Lục Viễn và Tạ Dụ cũng uống không ít. Lê Hạ đỡ Tạ Dụ ra ngoài. Cô ấy là con gái, nên không ai ép cô ấy uống quá nhiều.
Trịnh Kinh hôm nay cũng rất vui, uống nhiều hơn bình thường. Lúc bình thường không uống thì thôi, chứ đã uống là như phát rồ. Lão Kỷ phải vất vả lắm mới lôi được anh ấy lên xe, nhưng người còn chưa kịp vào trong thì Trịnh Kinh đã đứng ngoài xe nhảy múa.
Lê Hạ bật cười thành tiếng. Lão Kỷ bóp trán, vừa bất lực vừa bực:
"Cậu có về không hả? Không uống được mà sao còn uống lắm thế?"
"Đội chúng ta giành quán quân mà! Tôi vui quá đi thôi!"
Trịnh Kinh vừa nhảy vừa nghêu ngao hát, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui.
Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự đều không dám nhìn thẳng. Ai mà ngờ nổi một người luôn coi trọng thể diện như Trịnh Kinh lại điên cuồng như thế sau khi say rượu.
"Quay lại đi, mai cho cậu ta xem bộ dạng này."
"Đúng là lịch sử đen tối mà!"
Lê Hạ vừa nói vừa lấy tay che mắt, nhưng rồi không nhịn nổi hiếu kỳ, vẫn hé ngón tay ra nhìn điệu nhảy "duyên dáng" của Trịnh Kinh.
Ngôn Bạch Xuyên lúc này cảm thấy may mắn vô cùng. May mà Giang Tinh Dự không để cậu uống thêm. Nếu cậu say đến mức bị quay video lại, thì đúng là...
Nhìn Trịnh Kinh nhảy múa, Ngôn Bạch Xuyên chỉ thở dài buông một câu:
"Thảm không nỡ nhìn."
"Nhảy nào, mọi người cùng nhảy đi..."
Trịnh Kinh chưa nói dứt câu thì đã bị một sức mạnh thô bạo nhét thẳng vào xe.
Lão Kỷ cũng lên xe, đợi mọi người ngồi đủ rồi mới bảo tài xế lái xe đưa cả đội về căn cứ.
Trịnh Kinh vì bị cắt ngang màn nhảy múa nên giờ vẫn còn buồn bực, trong khi Lão Kỷ thì không chút nương tay, đã nhanh chóng gửi video anh ấy nhảy múa lên nhóm chat.
Nhóm chat này chỉ có 7 người, là nhóm riêng của đội 1. Lão Kỷ dù sao cũng nể mặt anh ấy, không đăng lên nhóm chat chung của cả căn cứ, nếu không thì Bách Mộc Thần chắc chắn sẽ cười lăn lộn không ngừng.
...
Họ về đến căn cứ khá muộn, vừa đúng lúc đội 2 kết thúc buổi huấn luyện. Thấy bên ngoài vẫn còn ánh sáng, vài người tò mò thò đầu ra xem.
Từ xa, họ trông thấy 3 người đang say mèm. Các thành viên đội 2 lập tức chạy tới giúp, cố gắng lôi từng người về phòng của mình.
Bách Mộc Thần nhìn sư phụ mình đầy ngưỡng mộ, giọng điệu vô cùng ao ước:
"Sư phụ, em có thể xem chiếc cúp của sư phụ được không?"
"Tuỳ cậu."
Trong căn cứ có một bức tường chuyên để trưng bày cúp. Trước đây, trên bức tường này chỉ có vài chiếc cúp lác đác, vậy mà giờ bỗng xuất hiện thêm chiếc cúp vô địch mùa giải, thật sự khiến cả không gian bừng sáng.
Bách Mộc Thần nâng chiếc cúp trên tay, đôi mắt rực sáng, trong đầu ngay lập tức xuất hiện viễn cảnh mình đứng trên bục nhận giải trong tương lai.
Đám tuyển thủ đội 2 cũng bu quanh ngắm chiếc cúp. Đến khi Bách Mộc Thần ngẩng đầu định gọi sư phụ lần nữa, cậu ấy mới phát hiện Ngôn Bạch Xuyên đã rời đi từ lúc nào.
Trong hành lang, chỉ còn lại một bóng người đang lướt qua rất nhanh. Nói lướt là vì cái bóng đó vừa xuất hiện đã ngay lập tức chui tọt vào một căn phòng.
Bách Mộc Thần cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đến khi cậu ấy vỗ mạnh vào trán, cuối cùng cũng nhận ra: sư phụ mình không vào phòng của chính mình...
Mà là phòng của Giang Thần.
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
An Thần uống say mèm, từ xa nhìn thấy cặp đôi nhỏ đang thì thầm to nhỏ, bèn tò mò muốn ghé lại nghe thử xem.
Kết quả là vừa mới bước tới đã nghe thấy họ nhắc đến chuyện gì đó gọi là "bất ngờ", mắt anh ta lập tức sáng rực lên.
"Bất ngờ? Bất ngờ gì vậy?"
Do uống quá nhiều, giọng An Thần to đến mức những người khác đều quay đầu nhìn bọn họ.
Sắc mặt ai đó ngay lập tức thay đổi. Giang Tinh Dự chịu hết nổi, liền vừa đẩy vừa kéo anh ta đi:
"Uống rượu của cậu đi, cái gì mà bất ngờ với chẳng bất ngờ, không phải dành cho cậu đâu."
"Đồ keo kiệt."
An Thần để lại một câu rồi quay về uống rượu, nói chuyện vui vẻ với những người khác.
Vị trí của họ cách nhóm người kia một đoạn. Ngôn Bạch Xuyên ngồi ăn, cảm thấy hơi chán, bèn tiện miệng hỏi:
"Nghe anh nói trước đây, nhà anh giàu lắm hả?"
Gia cảnh nhà Ngôn Bạch Xuyên chẳng phải dư dả gì. Khi còn nhỏ, cậu không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc, chỉ cần ăn no mặc ấm đã là may mắn, chưa từng dám mơ gì xa xôi.
Mãi đến khi mẹ cậu bị bệnh cần phẫu thuật, phải chạy đôn chạy đáo lo tiền viện phí, cậu mới ý thức sâu sắc được tầm quan trọng của tiền bạc.
Cậu từng rất ngưỡng mộ những người giàu có, nhưng sau này thì không nghĩ như vậy nữa. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cớ gì phải so sánh với người khác chứ?
Có lẽ câu hỏi của Ngôn Bạch Xuyên đến hơi đột ngột. Giang Tinh Dự im lặng một lúc, nhưng không phủ nhận:
"Ừm."
Giang Tinh Dự hỏi:
"Em còn nhớ Trần Tinh không?"
Thực ra Giang Tinh Dự đã muốn nói chuyện này với cậu từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Ngôn Bạch Xuyên mất vài giây mới nhớ ra Trần Tinh là ai — chẳng phải chính là nhà tài trợ, ông chủ lớn của bọn họ sao?
Khoan đã... nhà tài trợ...
Ngôn Bạch Xuyên đột ngột ngẩng đầu, trong đầu lóe lên một khả năng, nhưng cậu vẫn khó mà tin nổi.
"Anh đừng nói với em là Trần Tinh có quan hệ với anh đấy nhé?"
Biểu cảm trên mặt Ngôn Bạch Xuyên thay đổi rõ rệt, miếng thịt vừa gắp lên rơi thẳng trở lại đĩa.
Thực ra cậu sớm nên đoán ra điều này. Bởi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hợp đồng, Giang Tinh Dự đã không hề do dự mà nói không có vấn đề gì, thậm chí còn bảo rằng quen biết ông chủ của họ.
Nghĩ lại thì, mối quan hệ đó chắc chắn không chỉ đơn giản là quen biết.
"Ừm."
Giang Tinh Dự trả lời rất thẳng thắn, dường như không định giấu giếm:
"Cậu ấy là em họ anh. Công ty đó là do mẹ anh để lại."
Trong đầu Ngôn Bạch Xuyên như có tiếng sấm nổ vang. Cậu đã mơ hồ đoán được Trần Tinh có liên quan đến Giang Tinh Dự, nhưng khi nghe thấy mối quan hệ thực sự này, cậu vẫn không khỏi bàng hoàng.
Hóa ra ông chủ lớn của cậu chính là em họ của Giang Tinh Dự...
Nếu tính theo mối quan hệ giữa cậu và Giang Tinh Dự, chẳng phải cậu nên gọi ông chủ một tiếng... "em họ" sao?
Ngôn Bạch Xuyên lắc đầu. Chuyện này quá mức kinh ngạc, khiến cậu không kịp phản ứng.
"Vậy ra nhà tài trợ của chúng ta từ đầu đến cuối đều là anh?"
Ngôn Bạch Xuyên vẫn còn sửng sốt, nhưng lại thấy mọi thứ dường như hợp lý.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, những chuyện kỳ lạ nhất cậu từng gặp đều liên quan đến Giang Tinh Dự. Nghĩ lại thì mọi thứ cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết, chẳng hề hoang đường chút nào.
Khi Ngôn Bạch Xuyên vừa định cảm động vì nghĩ người giúp đỡ cậu lúc khó khăn chính là Giang Tinh Dự, thì lại nghe thấy anh nói:
"Đó là ý của Trần Tinh."
Từ khi giao công ty cho Trần Tinh, Giang Tinh Dự đã không còn can thiệp gì nữa. Anh chỉ biết chuyện này vào ngày ký hợp đồng.
"Đừng nghĩ anh cao cả thế. Những chuyện đó đều do Trần Tinh quyết định cả."
Giang Tinh Dự sợ cậu tự suy diễn rồi cảm động vớ vẩn, liền dứt khoát nói rõ mọi chuyện.
"Dù sao thì giờ em cũng biết rồi. Nếu còn gì muốn hỏi, để anh hẹn cậu ấy ra gặp, mọi người cũng nên làm quen với nhau."
Giang Tinh Dự nghĩ rằng sau này dù sao cũng là người một nhà, có cơ hội thì nên cùng ngồi lại ăn một bữa tử tế.
Ngôn Bạch Xuyên vẫn chưa tiêu hóa hết chuyện vừa rồi, vội vàng xua tay:
Xung quanh tiếng cười nói ồn ào, ly rượu chạm nhau không ngớt.
Cặp đôi nhỏ núp trong góc thủ thỉ, trông có vẻ hơi lạc lõng. Thế là đám đàn ông đã ngà ngà say nhất quyết kéo họ lại, ít nhất cũng phải uống một ly mới được.
Giang Tinh Dự bị An Thần và Chu Nhiên kẹp chặt, thấy Ngôn Bạch Xuyên vẫn không nhúc nhích, liền ra hiệu cho Tạ Dụ và Lục Viễn — hai kẻ chuyên thích hùa theo bên ngoài — ra kéo cậu qua tham gia bằng được.
Cuối cùng, Ngôn Bạch Xuyên bất đắc dĩ phải uống hai ly. May mà ly nhỏ, loại rượu chuyên để uống cạn, nồng độ không cao nên cậu không đến mức choáng váng như lần trước.
"Giang Thần, tôi kính cậu một ly. Từ lúc cậu tái xuất đến giờ, chúng ta còn chưa tụ họp tử tế lần nào."
Mọi người thay phiên mời rượu, bầu không khí sôi nổi.
Tình hình của Giang Tinh Dự còn tệ hơn Ngôn Bạch Xuyên. Mỗi người đều phải kính anh một ly mới chịu, khiến anh không tài nào chống đỡ nổi, uống nhiều hơn Ngôn Bạch Xuyên vài ly.
Nhưng tửu lượng của Giang Tinh Dự rất tốt. Uống bao nhiêu cũng không say, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ, trông chẳng khác nào vừa uống nước lọc.
Giữa không khí náo nhiệt, bỗng có người lớn tiếng hét lên:
"Tôi đã bảo mà, sao Giang Tinh Dự khi tái xuất nhất định chọn TAC, hóa ra là có mục đích khác! Cậu đúng là có phúc lớn, làm chúng tôi ngỡ ngàng luôn đấy!"
Người nói là một tuyển thủ lớn tuổi hơn Giang Tinh Dự. Hồi đó, không ai biết chuyện Giang Tinh Dự sẽ tái xuất. Đến khi tin tức công bố, mọi người đều không khỏi sửng sốt và bối rối.
Ai mà ngờ cựu vô địch thế giới như Giang Tinh Dự lại gia nhập một đội chẳng có thành tích gì đáng kể. Ban đầu họ còn đoán nhầm rằng anh bị ép buộc. Mãi đến ngày đội công bố chính thức, họ mới nhận ra mình nghĩ sai rồi.
Người khác vào TAC là vì muốn tiếp cận bạn trai của Giang Tinh Dự, nhưng đội TAC lại có một người còn quyến rũ hơn, khiến họ chẳng có chút cơ hội nào.
Dù vậy, sự thật chứng minh rằng quyết định gia nhập TAC của Giang Tinh Dự không phải là bốc đồng. Nhìn vào giải mùa hè lần này mà xem, sự góp mặt của Giang Tinh Dự đã khiến TAC lột xác hoàn toàn, như hổ mọc thêm cánh, một đường thẳng tiến và giành luôn chức vô địch.
"Cậu ấy ấy à..."
An Thần ngà ngà say, ngồi trên ghế lắc lư cái đầu, giơ một ngón tay chỉ loạn trong không trung, bày tỏ sự bất mãn:
"Thấy sắc quên bạn, có bạn trai rồi thì quên luôn anh em!"
An Thần lầm bầm tiếp:
"Hồi đó tôi mời cậu ấy vào đội của mình, thái độ kiên quyết lắm, sống chết không chịu. Sau đó chẳng hiểu thế nào mà lại quen được Pink, hai người bọn họ còn thành đôi nữa. Mà này, hồi đó tôi định mang đồ ăn đến cho Giang Tinh Dự, các cậu biết chuyện gì xảy ra khi tôi mở cửa không?"
Chuyện này ngay cả người trong đội TAC cũng không biết, huống chi là người ngoài. Chu Nhiên lập tức tò mò hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vừa bước vào cửa, tôi thấy một cái đầu tóc hồng nằm ngay trên sofa, suýt chút nữa giật mình muốn rớt tim ra ngoài!"
An Thần nhớ lại, càng nói càng hứng thú, đến cuối còn cười tít mắt:
"Người trên sofa còn ôm mông than đau... ưm!"
Lời chưa dứt, miệng An Thần đã bị nhét thô bạo một cái đùi gà, khiến anh ta im bặt. An Thần ngẩng lên, trợn mắt nhìn người ra tay với mình.
Ngôn Bạch Xuyên hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt như muốn cảnh cáo:
"Anh mà nói thêm một câu nữa thì tối nay đừng hòng về nhà."
Cả hai cùng chết chung đi cho rồi!
Mặc cho Ngôn Bạch Xuyên có dữ dằn đến đâu, đôi tai đỏ bừng và gương mặt đỏ như sắp nhỏ máu vẫn không thể che giấu nổi sự bối rối của cậu.
Cậu thật sự muốn độn thổ vì xấu hổ! Mà An Thần lại đang say khướt, miệng nói không kiểm soát, nghĩ gì nói nấy, khiến Ngôn Bạch Xuyên giận đến mức chỉ muốn đấm cho một trận.
Rõ ràng lần đó chỉ là cậu vô tình ngã đụng trúng mông, sau đó ngủ quên trên sofa thôi. Một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà qua lời An Thần lại trở nên kỳ quặc không thể tả nổi.
An Thần bị ánh mắt đó nhìn đến mức tỉnh táo lại vài phần, không dám nói thêm câu nào. Những người khác tuy trong lòng đầy tò mò, nhưng nhìn phản ứng của Ngôn Bạch Xuyên cũng đoán được phần nào.
Có những chuyện không cần nói ra, mọi người đều tự hiểu.
Thế là Ngôn Bạch Xuyên chỉ thấy đám người kia nén cười, trước khi cậu nổi cáu, bọn họ đã lập tức chuyển chủ đề, tiếp tục uống rượu giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Nào nào, cạn ly, cạn ly!"
Không khí náo nhiệt lại tiếp tục cho đến tận hơn 11 giờ tối, buổi tiệc mới kết thúc. An Thần là người uống say nhất, cuối cùng phải có người dìu về.
Lục Viễn và Tạ Dụ cũng uống không ít. Lê Hạ đỡ Tạ Dụ ra ngoài. Cô ấy là con gái, nên không ai ép cô ấy uống quá nhiều.
Trịnh Kinh hôm nay cũng rất vui, uống nhiều hơn bình thường. Lúc bình thường không uống thì thôi, chứ đã uống là như phát rồ. Lão Kỷ phải vất vả lắm mới lôi được anh ấy lên xe, nhưng người còn chưa kịp vào trong thì Trịnh Kinh đã đứng ngoài xe nhảy múa.
Lê Hạ bật cười thành tiếng. Lão Kỷ bóp trán, vừa bất lực vừa bực:
"Cậu có về không hả? Không uống được mà sao còn uống lắm thế?"
"Đội chúng ta giành quán quân mà! Tôi vui quá đi thôi!"
Trịnh Kinh vừa nhảy vừa nghêu ngao hát, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui.
Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự đều không dám nhìn thẳng. Ai mà ngờ nổi một người luôn coi trọng thể diện như Trịnh Kinh lại điên cuồng như thế sau khi say rượu.
"Quay lại đi, mai cho cậu ta xem bộ dạng này."
"Đúng là lịch sử đen tối mà!"
Lê Hạ vừa nói vừa lấy tay che mắt, nhưng rồi không nhịn nổi hiếu kỳ, vẫn hé ngón tay ra nhìn điệu nhảy "duyên dáng" của Trịnh Kinh.
Ngôn Bạch Xuyên lúc này cảm thấy may mắn vô cùng. May mà Giang Tinh Dự không để cậu uống thêm. Nếu cậu say đến mức bị quay video lại, thì đúng là...
Nhìn Trịnh Kinh nhảy múa, Ngôn Bạch Xuyên chỉ thở dài buông một câu:
"Thảm không nỡ nhìn."
"Nhảy nào, mọi người cùng nhảy đi..."
Trịnh Kinh chưa nói dứt câu thì đã bị một sức mạnh thô bạo nhét thẳng vào xe.
Lão Kỷ cũng lên xe, đợi mọi người ngồi đủ rồi mới bảo tài xế lái xe đưa cả đội về căn cứ.
Trịnh Kinh vì bị cắt ngang màn nhảy múa nên giờ vẫn còn buồn bực, trong khi Lão Kỷ thì không chút nương tay, đã nhanh chóng gửi video anh ấy nhảy múa lên nhóm chat.
Nhóm chat này chỉ có 7 người, là nhóm riêng của đội 1. Lão Kỷ dù sao cũng nể mặt anh ấy, không đăng lên nhóm chat chung của cả căn cứ, nếu không thì Bách Mộc Thần chắc chắn sẽ cười lăn lộn không ngừng.
...
Họ về đến căn cứ khá muộn, vừa đúng lúc đội 2 kết thúc buổi huấn luyện. Thấy bên ngoài vẫn còn ánh sáng, vài người tò mò thò đầu ra xem.
Từ xa, họ trông thấy 3 người đang say mèm. Các thành viên đội 2 lập tức chạy tới giúp, cố gắng lôi từng người về phòng của mình.
Bách Mộc Thần nhìn sư phụ mình đầy ngưỡng mộ, giọng điệu vô cùng ao ước:
"Sư phụ, em có thể xem chiếc cúp của sư phụ được không?"
"Tuỳ cậu."
Trong căn cứ có một bức tường chuyên để trưng bày cúp. Trước đây, trên bức tường này chỉ có vài chiếc cúp lác đác, vậy mà giờ bỗng xuất hiện thêm chiếc cúp vô địch mùa giải, thật sự khiến cả không gian bừng sáng.
Bách Mộc Thần nâng chiếc cúp trên tay, đôi mắt rực sáng, trong đầu ngay lập tức xuất hiện viễn cảnh mình đứng trên bục nhận giải trong tương lai.
Đám tuyển thủ đội 2 cũng bu quanh ngắm chiếc cúp. Đến khi Bách Mộc Thần ngẩng đầu định gọi sư phụ lần nữa, cậu ấy mới phát hiện Ngôn Bạch Xuyên đã rời đi từ lúc nào.
Trong hành lang, chỉ còn lại một bóng người đang lướt qua rất nhanh. Nói lướt là vì cái bóng đó vừa xuất hiện đã ngay lập tức chui tọt vào một căn phòng.
Bách Mộc Thần cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đến khi cậu ấy vỗ mạnh vào trán, cuối cùng cũng nhận ra: sư phụ mình không vào phòng của chính mình...
Mà là phòng của Giang Thần.
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Story
Chương 66
10.0/10 từ 25 lượt.