Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 64
130@-
Tỉ số bị đội TAC dẫn trước một điểm, khiến tâm trạng của mọi người trong đội Thiên Sứ đều trở nên nặng nề.
Khánh Ca đã đầy mồ hôi lạnh, đưa tay lên quệt hờ một lần, bàn tay buông thõng bên người khẽ run rẩy. Anh ta nói với đồng đội một tiếng rồi rời khỏi phòng, một mình đi vào nhà vệ sinh.
Khánh Ca đứng ở bồn rửa, vốc một ít nước tạt lên mặt, dường như muốn làm bản thân tỉnh táo hơn.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, có người bước vào. Khánh Ca khẽ ngẩng lên, nhìn thoáng qua Ngôn Bạch Xuyên qua tấm gương.
Ngay khi anh ta vừa ngẩng đầu, ánh mắt của Ngôn Bạch Xuyên cũng dừng lại. Qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cậu thấy đôi mắt của Khánh Ca hơi đỏ, trong ánh nhìn tràn đầy sự không cam tâm. Sau đó, anh ta khẽ lau giọt nước trên mặt rồi quay người rời đi.
Ngôn Bạch Xuyên thoáng ngẩn người.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu cảm thấy bóng lưng của Khánh Ca có chút cô đơn. Hoa nở rồi tàn chỉ trong chớp mắt, dẫu luyến tiếc đến mấy, lúc nên rời đi cũng không thể níu giữ.
Không ai có thể ngoại lệ.
Trong phòng nghỉ của đội TAC, Trịnh Kinh xem xong hai ván đấu mà tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lập tức khen ngợi họ một tràng:
"Quá đỉnh luôn! Hai trận liên tiếp giành chiến thắng! Chỉ cần thắng thêm một trận nữa là vô địch rồi! Nếu cứ đánh với phong độ thế này, thì đến giải thế giới, việc giành chức vô địch cũng dễ như trở bàn tay!"
Từ trước đến nay, đội TAC chưa từng có thành tích ấn tượng như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Kinh trải qua cảm giác phấn khích thế này, ai gặp cũng phải khen một câu.
Thế nhưng, những lời khen ấy dường như không có tác dụng với các tuyển thủ. Trịnh Kinh liếc nhìn khắp một lượt, không biết vì sao ai cũng cúi đầu, chìm trong suy nghĩ riêng.
Đúng lúc này, Ngôn Bạch Xuyên trở về. Cậu không nói gì, đi thẳng đến ghế sofa bên cạnh Giang Tinh Dự rồi ngồi xuống, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào.
Ánh mắt Giang Tinh Dự lướt nhẹ qua người cậu, nhưng cũng không lên tiếng.
Trịnh Kinh hơi khó hiểu:
"Lúc nãy ra ngoài còn ổn mà? Sao vừa quay lại đã ủ rũ giống mọi người rồi? Còn một trận nữa thôi là vô địch rồi, chẳng lẽ các cậu không vui sao?"
Anh ấy cảm thấy tâm trạng của cả đội thật khó đoán, liền quay sang nhìn Lão Kỷ. Anh ấy phát hiện nét mặt của huấn luyện viên cũng có phần giống với các tuyển thủ.
Cuối cùng, Trịnh Kinh không chịu nổi, hỏi thẳng:
"Có phải các cậu đang giấu tôi chuyện gì không?"
Có lẽ vì thấy anh ấy lải nhải bên tai mãi không dứt, Lão Kỷ bực mình đáp:
"Chả có gì hết!"
Trịnh Kinh: "..."
"Thế rốt cuộc là vì sao?"
Lão Kỷ thở dài:
"AD của đội Thiên Sứ có lẽ sẽ giải nghệ sau trận đấu này."
Là người từng trải, Lão Kỷ có trực giác rất nhạy bén, và anh ấy tin rằng phán đoán của mình hầu như không sai.
Có lẽ là vì áy náy. Dù biết Khánh Ca đang thi đấu với chấn thương, họ vẫn lựa chọn chiến thuật kéo dài thời gian để giành lợi thế. Nhưng ai cũng chỉ muốn thắng. Nếu có cách nào giúp tăng tỷ lệ chiến thắng, tại sao lại không làm?
Chỉ là họ đã chọn chiến thuật phù hợp nhất với tình hình vào thời điểm đó.
Nhưng khi nghĩ đến việc đây có thể là trận đấu cuối cùng của Khánh Ca, trong lòng những tuyển thủ hiện tại ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Ngôn Bạch Xuyên đứng dậy, nói với mọi người:
"Đúng là anh ấy sắp giải nghệ, nhưng chúng ta thắng là nhờ thực lực."
Ý của cậu rất rõ ràng: hãy tạm gác những cảm xúc ấy lại và tập trung thi đấu cho xong trận cuối cùng. Trận đấu vẫn chưa kết thúc, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Khi trận đấu thứ tư sắp bắt đầu, Khánh Ca hơi run rẩy, khẽ mấp máy môi rồi lên tiếng đề nghị:
"Hay để dự bị vào đi... tôi sợ rằng..."
"Không có gì phải sợ cả. Chúng tôi đã quyết định rồi, sẽ cùng anh thi đấu nốt trận cuối cùng."
Đội trưởng đội Thiên Sứ là người đầu tiên lên tiếng, sau đó quay sang hỏi các thành viên khác:
"Còn mọi người thì sao?"
"Bọn em cũng vậy."
Không chút do dự, cả đội đồng thanh trả lời.
"Bọn em đương nhiên cũng vậy!"
SP nhỏ của đội Thiên Sứ không nhịn được, lại đưa tay lau nước mắt.
Trong 3 trận vừa rồi, Khánh Ca không mắc sai lầm nghiêm trọng nào. Chỉ là TAC cố tình kéo dài thời gian thi đấu, khiến lợi thế mà họ xây dựng ở giai đoạn đầu dần sụp đổ về cuối trận.
Đôi tay của Khánh Ca cũng dần mất kiểm soát khi trận đấu kéo dài, nhưng việc có thể duy trì đến tận lúc này mà không phạm quá nhiều lỗi đã là điều phi thường.
Dù vậy, anh ta vẫn kiên trì vượt qua trở ngại này, chỉ vì không muốn mình trở thành gánh nặng của cả đội.
"Được rồi, trận sau bất kể thắng thua, chúng ta cũng sẽ chơi hết sức mình."
Đội trưởng đội Thiên Sứ nói, giọng chắc nịch.
"Đừng để bất kỳ cảm xúc nào ảnh hưởng đến màn trình diễn trên sân."
Mọi người đồng loạt đáp lại:
"Rõ!"
Trận đấu hôm nay kéo dài quá lâu, đến nỗi An Thần ngồi ở khán đài cũng không nhịn được ngáp một cái, lười biếng hé mắt nhìn màn hình lớn.
"Chắc đây là trận cuối rồi nhỉ?"
Chu Nhiên khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng tình.
Ý của An Thần rất rõ ràng — đây là trận cuối cùng, chỉ cần TAC thắng thêm một trận, trận đấu sẽ kết thúc.
Với những tuyển thủ chuyên nghiệp cấp đội trưởng như họ, khi ngồi ở khán đài xem trận đấu, ít nhiều cũng có thể nhận ra vài manh mối.
AD của đội Thiên Sứ đã cố gắng cầm cự rất lâu, và họ có thể nhận thấy tình trạng của anh ta qua những thay đổi nhỏ trong từng trận, dù không rõ ràng, nhưng qua thao tác và cách sử dụng kỹ năng, họ đoán được rằng có điều bất ổn.
"Xem họ đánh lâu như vậy, tôi sắp buồn ngủ đến nơi rồi."
An Thần nheo mắt, cố gắng chống cơn buồn ngủ.
"Cũng may sau khi đấu xong có người mời cơm."
"Không phải chứ, Giang Tinh Dự thật sự mời à?"
Từ Yến – người vẫn luôn theo sát An Thần, nghi hoặc hỏi lại:
"Cậu ấy chưa từng nói gì cả, không phải cậu đùa đấy chứ?"
"Nhìn tôi giống đang đùa sao?"
An Thần đáp, gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
"Đằng nào thì cậu ấy cũng là công thần lớn nhất của Giang Tinh Dự, mời bữa cơm chắc không đến nỗi tiếc tiền đâu."
"Huống chi, sau trận đấu ra ngoài ăn mừng cũng là chuyện bình thường mà. Giang Tinh Dự chắc không để ý nếu thêm vài người đâu?"
An Thần cười, khoanh tay tự tin.
"Được rồi, dù sao cậu ấy là đội trưởng cũ của cậu, cậu hiểu cậu ấy hơn tôi."
Từ Yến nhún vai.
"Có người mời là tốt rồi, vừa hay chúng ta cũng nhân dịp này tụ tập một chút."
"Đúng thế."
Chu Nhiên hứng khởi:
"Cậu ấy quay lại thi đấu cũng được một thời gian rồi, mà chúng ta chưa có dịp tụ họp tử tế. Vừa hay chờ trận đấu xong, đi ăn mừng thôi!"
...
Trong ván thứ tư, thao tác của Khánh Ca bắt đầu xuống rõ rệt. Đôi tay run rẩy khiến vài lần anh ta thả kỹ năng trượt mục tiêu. Thậm chí trên màn hình lớn, khán giả còn thấy cảnh anh ta bấm nhầm kỹ năng, tạo ra những pha xử lý đầy bất ổn.
Bình luận viên A nhíu mày, khó hiểu nhìn chuỗi thao tác kỳ lạ trên màn hình: "Đó là bấm nhầm kỹ năng à? Sao tôi cứ có cảm giác tay của AD đội Thiên Sứ đang run vậy?"
Bình luận viên B nhanh chóng chữa cháy: "Chỉ là một lỗi nhỏ, không ảnh hưởng đến cục diện đâu. Đội Thiên Sứ đã tạo dựng được lợi thế rất lớn từ giai đoạn đầu trận. Còn đội TAC, với đội hình thiên về cuối trận, đang cố gắng cầm cự bằng cách thủ trụ và kéo dài thời gian."
Bình luận viên A phân tích thêm: "Lối đánh của họ hình như khác với các trận trước. Có khi nào đây là chiến thuật đã được nghiên cứu kỹ để khắc chế đội Thiên Sứ không?"
Khi trận đấu bước vào giai đoạn cuối, ưu thế nghiêng hẳn về phía đội TAC. Với đội hình toàn tướng mạnh về cuối trận, họ nhanh chóng lật ngược thế cờ.
Dưới áp lực khủng khiếp, đội Thiên Sứ liên tục mất trụ, cuối cùng phải rút về tận nhà chính, cố thủ ở phòng tuyến cuối cùng.
Trong pha giao tranh quyết định, Giang Tinh Dự đi đến hang rồng, hạ gục con rồng lớn để giành bùa lợi cho cả đội. SP đội TAC đứng ở tuyến đầu, gánh chịu toàn bộ sát thương, mở đường cho cả đội cùng đợt lính tiến thẳng vào nhà chính của đội Thiên Sứ.
Dù đội Thiên Sứ đã chiến đấu đến cùng, nhưng cuối cùng, trụ nhà chính vẫn bị những con lính có thanh máu dày cộp phá hủy.
Trận đấu kết thúc.
Bầu không khí căng thẳng lập tức vỡ òa. Khán giả trên khán đài đồng loạt bật dậy, hò reo vang dội, tiếng cổ vũ náo nhiệt như muốn làm rung chuyển cả khán phòng.
Dưới sự cổ vũ cuồng nhiệt của khán giả, ngay cả những tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên khán đài cũng không khỏi bị cuốn theo cảm xúc, bật hẳn dậy hò reo, vỗ tay không ngớt.
Ba vị đội trưởng dường như thấu hiểu được vì sao khán giả lại vui sướng đến vậy mỗi khi thấy tuyển thủ mình yêu thích giành chiến thắng. Giây phút ấy, mọi cảm xúc bùng nổ, không thể kìm nén.
Sau khi trận đấu kết thúc, hai đội bước vào phần bắt tay giao lưu đầy thân thiện. Khánh Ca cuối cùng cũng buông xuống gánh nặng, đứng ngay tại sân đấu, xoa bóp cổ tay đang nhức mỏi trước mặt mọi người.
Anh ta bắt tay với Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự, trong lòng đầy khâm phục:
"Các cậu thật sự rất giỏi. Tôi thua tâm phục khẩu phục."
"Thua trước các cậu cũng không có gì đáng tiếc."
Đội trưởng đội Thiên Sứ cười đùa khi bắt tay với họ.
"Mang về tấm huy chương bạc cũng đâu phải chuyện tệ."
"Nhiệm vụ tiếp theo của các cậu chính là bước lên sân khấu thế giới."
"Anh cũng rất xuất sắc."
Ngôn Bạch Xuyên đột ngột nói khi Khánh Ca vừa dứt lời.
Đây là câu nói xuất phát từ tấm lòng chân thành. Ngôn Bạch Xuyên rất tôn trọng kiểu tuyển thủ như Khánh Ca và cũng không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.
Trong sân đấu, họ là đối thủ. Nhưng khi trận đấu kết thúc, họ vẫn có thể trở thành bạn bè, bởi trong giới Esports không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có những người đồng hành và ngưỡng mộ lẫn nhau.
Khánh Ca thoáng sững người, rồi nở một nụ cười chân thành:
"Cảm ơn."
Sau đó, MC bước lên sân khấu, thông báo một tin quan trọng đã được đội Thiên Sứ bàn bạc từ trước — tin tức Khánh Ca sẽ chính thức giải nghệ.
Đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là điều họ đã sớm biết, nhưng không ai nói ra. Còn với những người hâm mộ, tin tức này chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Không ít fan trong khán phòng đã bật khóc.
Giang Tinh Dự, từng là người trải qua cảnh giải nghệ, thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của Khánh Ca lúc này, cũng như cảm xúc hỗn loạn của các khán giả.
"Sự thay thế giữa cái cũ và cái mới là quy luật của đấu trường chuyên nghiệp."
Giang Tinh Dự nhìn thấy vẻ u sầu của Ngôn Bạch Xuyên, khẽ giải thích.
Ngôn Bạch Xuyên lặng lẽ dõi theo bóng dáng Khánh Ca, đang cầm micro dưới ánh đèn flash rực rỡ. Trong đầu cậu bỗng liên tưởng đến chính Giang Tinh Dự, không kiềm được mà khẽ hỏi:
"Liệu có một ngày anh cũng sẽ đứng ở đó, nói lời tạm biệt với mọi người như anh ấy không?"
"Ngày anh giải nghệ cũng giống thế này sao?"
Ngôn Bạch Xuyên nghiêng đầu nhìn Giang Tinh Dự, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
"Ừm."
Giọng của Giang Tinh Dự hơi trầm, mang theo một nụ cười nhàn nhạt:
"Khi đó tâm trạng của anh có lẽ còn tệ hơn anh ấy."
Năm đó, không chỉ là giải nghệ, mà còn là tin dữ về sự ra đi của mẹ. Nỗi đau chồng chất ấy khiến Giang Tinh Dự mất rất lâu mới thoát khỏi bóng tối trong lòng mình.
Ngôn Bạch Xuyên chợt nhận ra mình đã hỏi một câu không nên hỏi. Trái tim cậu nhói lên, thương Giang Tinh Dự vô cùng. Bàn tay buông thõng bên người khẽ cử động, thử chạm nhẹ vào ngón tay của Giang Tinh Dự. Không ngờ mới khẽ chạm vài lần, Giang Tinh Dự đã nắm lấy tay cậu thật chặt.
Ngôn Bạch Xuyên không phản kháng, thả lỏng bàn tay, để mặc anh nắm lấy. Có lẽ, làm vậy sẽ giúp anh dễ chịu hơn một chút.
Trên sân khấu, Khánh Ca cầm micro, đọc bản tuyên bố giải nghệ của mình. Anh giải thích lý do rời khỏi đấu trường, rồi cúi chào khán giả thật sâu.
"Trước tiên, tôi muốn cảm ơn đội trưởng và các đồng đội của mình. Chính họ là những người đã luôn động viên tôi, giúp tôi hoàn thành trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp."
"Có tiếc nuối không? Tất nhiên là có. Tôi đã dành 7 năm thanh xuân để thi đấu chuyên nghiệp, không ngừng luyện tập và nỗ lực. Dù thành tích không nhiều, và có lẽ cũng không mấy người biết đến tôi, nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc. Trong những năm qua, tôi đã chứng kiến nhiều người rời đi, nhưng không ngờ rằng sẽ có ngày chính mình cũng đứng ở đây, nói ra những lời chia tay này."
"Cuối cùng, tôi muốn nói rằng đội TAC rất mạnh. Tôi rất vui khi có cơ hội gặp các cậu trên sân đấu. Chúc các cậu may mắn tại giải thế giới."
Nói đến đây, mắt Khánh Ca đã đỏ hoe. Anh ta cúi đầu lần nữa, hướng về các đồng đội của mình:
"Cảm ơn các cậu. Các cậu mãi mãi là gia đình của tôi."
Bài phát biểu đầy xúc động của Khánh Ca khiến cả khán phòng nghẹn ngào. Nhiều khán giả lau nước mắt, ngay cả những anti-fan trước đây cũng bị thuyết phục hoàn toàn, không dám buông lời công kích nữa. Không khí buồn bã bao trùm khắp khán đài.
Đến phần phỏng vấn Ngôn Bạch Xuyên, vì cậu là người mà phóng viên đã quá quen thuộc, họ chỉ hỏi một vài câu hỏi thường lệ rồi nhanh chóng để cậu rời đi.
TAC rời đi, Ngôn Bạch Xuyên phát hiện phía sau có một nhóm người lẽo đẽo bám theo. Có lẽ vì hơi khó chịu, cậu quay đầu lại, khó hiểu nhìn họ:
"Các anh theo làm gì?"
"Giang Tinh Dự bảo sẽ mời cả bọn đi ăn. Không theo thì đi đâu được chứ?"
An Thần nhanh nhảu trả lời.
Ngôn Bạch Xuyên liếc qua một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Giang Tinh Dự. Giọng cậu vẫn lạnh nhạt như mọi khi:
"Anh nói vậy à?"
Giang Tinh Dự buông tay ra, cười bất lực:
"Bạn trai à, anh mời những "ông mai bà mối" giúp mình đến với nhau một bữa, em không để bụng chứ?"
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Tỉ số bị đội TAC dẫn trước một điểm, khiến tâm trạng của mọi người trong đội Thiên Sứ đều trở nên nặng nề.
Khánh Ca đã đầy mồ hôi lạnh, đưa tay lên quệt hờ một lần, bàn tay buông thõng bên người khẽ run rẩy. Anh ta nói với đồng đội một tiếng rồi rời khỏi phòng, một mình đi vào nhà vệ sinh.
Khánh Ca đứng ở bồn rửa, vốc một ít nước tạt lên mặt, dường như muốn làm bản thân tỉnh táo hơn.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, có người bước vào. Khánh Ca khẽ ngẩng lên, nhìn thoáng qua Ngôn Bạch Xuyên qua tấm gương.
Ngay khi anh ta vừa ngẩng đầu, ánh mắt của Ngôn Bạch Xuyên cũng dừng lại. Qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cậu thấy đôi mắt của Khánh Ca hơi đỏ, trong ánh nhìn tràn đầy sự không cam tâm. Sau đó, anh ta khẽ lau giọt nước trên mặt rồi quay người rời đi.
Ngôn Bạch Xuyên thoáng ngẩn người.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu cảm thấy bóng lưng của Khánh Ca có chút cô đơn. Hoa nở rồi tàn chỉ trong chớp mắt, dẫu luyến tiếc đến mấy, lúc nên rời đi cũng không thể níu giữ.
Không ai có thể ngoại lệ.
Trong phòng nghỉ của đội TAC, Trịnh Kinh xem xong hai ván đấu mà tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lập tức khen ngợi họ một tràng:
"Quá đỉnh luôn! Hai trận liên tiếp giành chiến thắng! Chỉ cần thắng thêm một trận nữa là vô địch rồi! Nếu cứ đánh với phong độ thế này, thì đến giải thế giới, việc giành chức vô địch cũng dễ như trở bàn tay!"
Từ trước đến nay, đội TAC chưa từng có thành tích ấn tượng như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Kinh trải qua cảm giác phấn khích thế này, ai gặp cũng phải khen một câu.
Thế nhưng, những lời khen ấy dường như không có tác dụng với các tuyển thủ. Trịnh Kinh liếc nhìn khắp một lượt, không biết vì sao ai cũng cúi đầu, chìm trong suy nghĩ riêng.
Đúng lúc này, Ngôn Bạch Xuyên trở về. Cậu không nói gì, đi thẳng đến ghế sofa bên cạnh Giang Tinh Dự rồi ngồi xuống, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào.
Ánh mắt Giang Tinh Dự lướt nhẹ qua người cậu, nhưng cũng không lên tiếng.
Trịnh Kinh hơi khó hiểu:
"Lúc nãy ra ngoài còn ổn mà? Sao vừa quay lại đã ủ rũ giống mọi người rồi? Còn một trận nữa thôi là vô địch rồi, chẳng lẽ các cậu không vui sao?"
Anh ấy cảm thấy tâm trạng của cả đội thật khó đoán, liền quay sang nhìn Lão Kỷ. Anh ấy phát hiện nét mặt của huấn luyện viên cũng có phần giống với các tuyển thủ.
Cuối cùng, Trịnh Kinh không chịu nổi, hỏi thẳng:
"Có phải các cậu đang giấu tôi chuyện gì không?"
Có lẽ vì thấy anh ấy lải nhải bên tai mãi không dứt, Lão Kỷ bực mình đáp:
"Chả có gì hết!"
Trịnh Kinh: "..."
"Thế rốt cuộc là vì sao?"
Lão Kỷ thở dài:
"AD của đội Thiên Sứ có lẽ sẽ giải nghệ sau trận đấu này."
Là người từng trải, Lão Kỷ có trực giác rất nhạy bén, và anh ấy tin rằng phán đoán của mình hầu như không sai.
Có lẽ là vì áy náy. Dù biết Khánh Ca đang thi đấu với chấn thương, họ vẫn lựa chọn chiến thuật kéo dài thời gian để giành lợi thế. Nhưng ai cũng chỉ muốn thắng. Nếu có cách nào giúp tăng tỷ lệ chiến thắng, tại sao lại không làm?
Chỉ là họ đã chọn chiến thuật phù hợp nhất với tình hình vào thời điểm đó.
Nhưng khi nghĩ đến việc đây có thể là trận đấu cuối cùng của Khánh Ca, trong lòng những tuyển thủ hiện tại ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Ngôn Bạch Xuyên đứng dậy, nói với mọi người:
"Đúng là anh ấy sắp giải nghệ, nhưng chúng ta thắng là nhờ thực lực."
Ý của cậu rất rõ ràng: hãy tạm gác những cảm xúc ấy lại và tập trung thi đấu cho xong trận cuối cùng. Trận đấu vẫn chưa kết thúc, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Khi trận đấu thứ tư sắp bắt đầu, Khánh Ca hơi run rẩy, khẽ mấp máy môi rồi lên tiếng đề nghị:
"Hay để dự bị vào đi... tôi sợ rằng..."
"Không có gì phải sợ cả. Chúng tôi đã quyết định rồi, sẽ cùng anh thi đấu nốt trận cuối cùng."
Đội trưởng đội Thiên Sứ là người đầu tiên lên tiếng, sau đó quay sang hỏi các thành viên khác:
"Còn mọi người thì sao?"
"Bọn em cũng vậy."
Không chút do dự, cả đội đồng thanh trả lời.
"Bọn em đương nhiên cũng vậy!"
SP nhỏ của đội Thiên Sứ không nhịn được, lại đưa tay lau nước mắt.
Trong 3 trận vừa rồi, Khánh Ca không mắc sai lầm nghiêm trọng nào. Chỉ là TAC cố tình kéo dài thời gian thi đấu, khiến lợi thế mà họ xây dựng ở giai đoạn đầu dần sụp đổ về cuối trận.
Đôi tay của Khánh Ca cũng dần mất kiểm soát khi trận đấu kéo dài, nhưng việc có thể duy trì đến tận lúc này mà không phạm quá nhiều lỗi đã là điều phi thường.
Dù vậy, anh ta vẫn kiên trì vượt qua trở ngại này, chỉ vì không muốn mình trở thành gánh nặng của cả đội.
"Được rồi, trận sau bất kể thắng thua, chúng ta cũng sẽ chơi hết sức mình."
Đội trưởng đội Thiên Sứ nói, giọng chắc nịch.
"Đừng để bất kỳ cảm xúc nào ảnh hưởng đến màn trình diễn trên sân."
Mọi người đồng loạt đáp lại:
"Rõ!"
Trận đấu hôm nay kéo dài quá lâu, đến nỗi An Thần ngồi ở khán đài cũng không nhịn được ngáp một cái, lười biếng hé mắt nhìn màn hình lớn.
"Chắc đây là trận cuối rồi nhỉ?"
Chu Nhiên khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng tình.
Ý của An Thần rất rõ ràng — đây là trận cuối cùng, chỉ cần TAC thắng thêm một trận, trận đấu sẽ kết thúc.
Với những tuyển thủ chuyên nghiệp cấp đội trưởng như họ, khi ngồi ở khán đài xem trận đấu, ít nhiều cũng có thể nhận ra vài manh mối.
AD của đội Thiên Sứ đã cố gắng cầm cự rất lâu, và họ có thể nhận thấy tình trạng của anh ta qua những thay đổi nhỏ trong từng trận, dù không rõ ràng, nhưng qua thao tác và cách sử dụng kỹ năng, họ đoán được rằng có điều bất ổn.
"Xem họ đánh lâu như vậy, tôi sắp buồn ngủ đến nơi rồi."
An Thần nheo mắt, cố gắng chống cơn buồn ngủ.
"Cũng may sau khi đấu xong có người mời cơm."
"Không phải chứ, Giang Tinh Dự thật sự mời à?"
Từ Yến – người vẫn luôn theo sát An Thần, nghi hoặc hỏi lại:
"Cậu ấy chưa từng nói gì cả, không phải cậu đùa đấy chứ?"
"Nhìn tôi giống đang đùa sao?"
An Thần đáp, gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
"Đằng nào thì cậu ấy cũng là công thần lớn nhất của Giang Tinh Dự, mời bữa cơm chắc không đến nỗi tiếc tiền đâu."
"Huống chi, sau trận đấu ra ngoài ăn mừng cũng là chuyện bình thường mà. Giang Tinh Dự chắc không để ý nếu thêm vài người đâu?"
An Thần cười, khoanh tay tự tin.
"Được rồi, dù sao cậu ấy là đội trưởng cũ của cậu, cậu hiểu cậu ấy hơn tôi."
Từ Yến nhún vai.
"Có người mời là tốt rồi, vừa hay chúng ta cũng nhân dịp này tụ tập một chút."
"Đúng thế."
Chu Nhiên hứng khởi:
"Cậu ấy quay lại thi đấu cũng được một thời gian rồi, mà chúng ta chưa có dịp tụ họp tử tế. Vừa hay chờ trận đấu xong, đi ăn mừng thôi!"
...
Trong ván thứ tư, thao tác của Khánh Ca bắt đầu xuống rõ rệt. Đôi tay run rẩy khiến vài lần anh ta thả kỹ năng trượt mục tiêu. Thậm chí trên màn hình lớn, khán giả còn thấy cảnh anh ta bấm nhầm kỹ năng, tạo ra những pha xử lý đầy bất ổn.
Bình luận viên A nhíu mày, khó hiểu nhìn chuỗi thao tác kỳ lạ trên màn hình: "Đó là bấm nhầm kỹ năng à? Sao tôi cứ có cảm giác tay của AD đội Thiên Sứ đang run vậy?"
Bình luận viên B nhanh chóng chữa cháy: "Chỉ là một lỗi nhỏ, không ảnh hưởng đến cục diện đâu. Đội Thiên Sứ đã tạo dựng được lợi thế rất lớn từ giai đoạn đầu trận. Còn đội TAC, với đội hình thiên về cuối trận, đang cố gắng cầm cự bằng cách thủ trụ và kéo dài thời gian."
Bình luận viên A phân tích thêm: "Lối đánh của họ hình như khác với các trận trước. Có khi nào đây là chiến thuật đã được nghiên cứu kỹ để khắc chế đội Thiên Sứ không?"
Khi trận đấu bước vào giai đoạn cuối, ưu thế nghiêng hẳn về phía đội TAC. Với đội hình toàn tướng mạnh về cuối trận, họ nhanh chóng lật ngược thế cờ.
Dưới áp lực khủng khiếp, đội Thiên Sứ liên tục mất trụ, cuối cùng phải rút về tận nhà chính, cố thủ ở phòng tuyến cuối cùng.
Trong pha giao tranh quyết định, Giang Tinh Dự đi đến hang rồng, hạ gục con rồng lớn để giành bùa lợi cho cả đội. SP đội TAC đứng ở tuyến đầu, gánh chịu toàn bộ sát thương, mở đường cho cả đội cùng đợt lính tiến thẳng vào nhà chính của đội Thiên Sứ.
Dù đội Thiên Sứ đã chiến đấu đến cùng, nhưng cuối cùng, trụ nhà chính vẫn bị những con lính có thanh máu dày cộp phá hủy.
Trận đấu kết thúc.
Bầu không khí căng thẳng lập tức vỡ òa. Khán giả trên khán đài đồng loạt bật dậy, hò reo vang dội, tiếng cổ vũ náo nhiệt như muốn làm rung chuyển cả khán phòng.
Dưới sự cổ vũ cuồng nhiệt của khán giả, ngay cả những tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên khán đài cũng không khỏi bị cuốn theo cảm xúc, bật hẳn dậy hò reo, vỗ tay không ngớt.
Ba vị đội trưởng dường như thấu hiểu được vì sao khán giả lại vui sướng đến vậy mỗi khi thấy tuyển thủ mình yêu thích giành chiến thắng. Giây phút ấy, mọi cảm xúc bùng nổ, không thể kìm nén.
Sau khi trận đấu kết thúc, hai đội bước vào phần bắt tay giao lưu đầy thân thiện. Khánh Ca cuối cùng cũng buông xuống gánh nặng, đứng ngay tại sân đấu, xoa bóp cổ tay đang nhức mỏi trước mặt mọi người.
Anh ta bắt tay với Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự, trong lòng đầy khâm phục:
"Các cậu thật sự rất giỏi. Tôi thua tâm phục khẩu phục."
"Thua trước các cậu cũng không có gì đáng tiếc."
Đội trưởng đội Thiên Sứ cười đùa khi bắt tay với họ.
"Mang về tấm huy chương bạc cũng đâu phải chuyện tệ."
"Nhiệm vụ tiếp theo của các cậu chính là bước lên sân khấu thế giới."
"Anh cũng rất xuất sắc."
Ngôn Bạch Xuyên đột ngột nói khi Khánh Ca vừa dứt lời.
Đây là câu nói xuất phát từ tấm lòng chân thành. Ngôn Bạch Xuyên rất tôn trọng kiểu tuyển thủ như Khánh Ca và cũng không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.
Trong sân đấu, họ là đối thủ. Nhưng khi trận đấu kết thúc, họ vẫn có thể trở thành bạn bè, bởi trong giới Esports không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có những người đồng hành và ngưỡng mộ lẫn nhau.
Khánh Ca thoáng sững người, rồi nở một nụ cười chân thành:
"Cảm ơn."
Sau đó, MC bước lên sân khấu, thông báo một tin quan trọng đã được đội Thiên Sứ bàn bạc từ trước — tin tức Khánh Ca sẽ chính thức giải nghệ.
Đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là điều họ đã sớm biết, nhưng không ai nói ra. Còn với những người hâm mộ, tin tức này chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Không ít fan trong khán phòng đã bật khóc.
Giang Tinh Dự, từng là người trải qua cảnh giải nghệ, thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của Khánh Ca lúc này, cũng như cảm xúc hỗn loạn của các khán giả.
"Sự thay thế giữa cái cũ và cái mới là quy luật của đấu trường chuyên nghiệp."
Giang Tinh Dự nhìn thấy vẻ u sầu của Ngôn Bạch Xuyên, khẽ giải thích.
Ngôn Bạch Xuyên lặng lẽ dõi theo bóng dáng Khánh Ca, đang cầm micro dưới ánh đèn flash rực rỡ. Trong đầu cậu bỗng liên tưởng đến chính Giang Tinh Dự, không kiềm được mà khẽ hỏi:
"Liệu có một ngày anh cũng sẽ đứng ở đó, nói lời tạm biệt với mọi người như anh ấy không?"
"Ngày anh giải nghệ cũng giống thế này sao?"
Ngôn Bạch Xuyên nghiêng đầu nhìn Giang Tinh Dự, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
"Ừm."
Giọng của Giang Tinh Dự hơi trầm, mang theo một nụ cười nhàn nhạt:
"Khi đó tâm trạng của anh có lẽ còn tệ hơn anh ấy."
Năm đó, không chỉ là giải nghệ, mà còn là tin dữ về sự ra đi của mẹ. Nỗi đau chồng chất ấy khiến Giang Tinh Dự mất rất lâu mới thoát khỏi bóng tối trong lòng mình.
Ngôn Bạch Xuyên chợt nhận ra mình đã hỏi một câu không nên hỏi. Trái tim cậu nhói lên, thương Giang Tinh Dự vô cùng. Bàn tay buông thõng bên người khẽ cử động, thử chạm nhẹ vào ngón tay của Giang Tinh Dự. Không ngờ mới khẽ chạm vài lần, Giang Tinh Dự đã nắm lấy tay cậu thật chặt.
Ngôn Bạch Xuyên không phản kháng, thả lỏng bàn tay, để mặc anh nắm lấy. Có lẽ, làm vậy sẽ giúp anh dễ chịu hơn một chút.
Trên sân khấu, Khánh Ca cầm micro, đọc bản tuyên bố giải nghệ của mình. Anh giải thích lý do rời khỏi đấu trường, rồi cúi chào khán giả thật sâu.
"Trước tiên, tôi muốn cảm ơn đội trưởng và các đồng đội của mình. Chính họ là những người đã luôn động viên tôi, giúp tôi hoàn thành trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp."
"Có tiếc nuối không? Tất nhiên là có. Tôi đã dành 7 năm thanh xuân để thi đấu chuyên nghiệp, không ngừng luyện tập và nỗ lực. Dù thành tích không nhiều, và có lẽ cũng không mấy người biết đến tôi, nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc. Trong những năm qua, tôi đã chứng kiến nhiều người rời đi, nhưng không ngờ rằng sẽ có ngày chính mình cũng đứng ở đây, nói ra những lời chia tay này."
"Cuối cùng, tôi muốn nói rằng đội TAC rất mạnh. Tôi rất vui khi có cơ hội gặp các cậu trên sân đấu. Chúc các cậu may mắn tại giải thế giới."
Nói đến đây, mắt Khánh Ca đã đỏ hoe. Anh ta cúi đầu lần nữa, hướng về các đồng đội của mình:
"Cảm ơn các cậu. Các cậu mãi mãi là gia đình của tôi."
Bài phát biểu đầy xúc động của Khánh Ca khiến cả khán phòng nghẹn ngào. Nhiều khán giả lau nước mắt, ngay cả những anti-fan trước đây cũng bị thuyết phục hoàn toàn, không dám buông lời công kích nữa. Không khí buồn bã bao trùm khắp khán đài.
Đến phần phỏng vấn Ngôn Bạch Xuyên, vì cậu là người mà phóng viên đã quá quen thuộc, họ chỉ hỏi một vài câu hỏi thường lệ rồi nhanh chóng để cậu rời đi.
TAC rời đi, Ngôn Bạch Xuyên phát hiện phía sau có một nhóm người lẽo đẽo bám theo. Có lẽ vì hơi khó chịu, cậu quay đầu lại, khó hiểu nhìn họ:
"Các anh theo làm gì?"
"Giang Tinh Dự bảo sẽ mời cả bọn đi ăn. Không theo thì đi đâu được chứ?"
An Thần nhanh nhảu trả lời.
Ngôn Bạch Xuyên liếc qua một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Giang Tinh Dự. Giọng cậu vẫn lạnh nhạt như mọi khi:
"Anh nói vậy à?"
Giang Tinh Dự buông tay ra, cười bất lực:
"Bạn trai à, anh mời những "ông mai bà mối" giúp mình đến với nhau một bữa, em không để bụng chứ?"
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Story
Chương 64
10.0/10 từ 25 lượt.