Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 61

147@-

[Chuyện cậu em gì đó của anh, em đã giải quyết xong rồi. Ít nhất một thời gian nữa hắn sẽ không rảnh mà đến căn cứ gây rắc rối cho các anh đâu.]


Trần Tinh nằm dài trên giường, đắc ý khoe khoang với Giang Tinh Dự:


[Em làm việc anh cứ yên tâm.]


Giải quyết xong là được rồi. Hiếm khi Giang Tinh Dự hỏi thêm:


"Em nhốt hắn lại rồi à?"


Trần Tinh ngồi bật dậy:


[Sao có thể chứ? Em là công dân gương mẫu chấp hành pháp luật nghiêm chỉnh, mấy chuyện phạm pháp em không làm đâu.]


[Em chỉ dùng chút thủ đoạn đặc biệt thôi. Không phải bố anh có công ty à?]


Trần Tinh cười nói:


[Em điều tra rồi, công ty đó đang thâm hụt nghiêm trọng, em chỉ khiến tình hình nghiêm trọng hơn một chút thôi.]


Giang Tinh Dự chỉnh lại lời:


"Sau này không phải nữa."


[Sao cơ?]


Trần Tinh ngẩn ra một giây, rồi mới hiểu Giang Tinh Dự đang nhắc đến Giang Đại Dương:


[Không phải thì thôi, dù sao lão ta cũng là kẻ đạo đức suy đồi, đáng đời lắm, vốn dĩ không xứng làm bố người khác.]


Xét về vai vế, Trần Tinh phải gọi Giang Đại Dương là bác rể. Nhưng từ nhỏ Trần Tinh luôn học giỏi, thi đại học xong liền ra nước ngoài, cơ hội gặp ông ta chẳng có mấy lần.


Ngược lại, bác gái của cậu ta – mẹ của Giang Tinh Dự – lại luôn rất tốt với cậu ta. Có thể nói bà nhìn cậu ta lớn lên, vì thế Trần Tinh có ấn tượng sâu sắc về người bác này.


Đây cũng là lý do sau này cậu ta đồng ý về nước giúp Giang Tinh Dự quản lý công ty. Một phần là vì muốn giúp bác, phần khác là cậu ta đang cần cơ hội rèn luyện, bây giờ được quản lý cả một công ty lớn thế này, lại có thể gọi bạn bè có thực lực ở nước ngoài về cùng làm việc, đúng là cơ hội hiếm có.


Thực ra cuộc sống hiện tại cũng không tệ, cậu ta chẳng có gì để than phiền, ngược lại còn phải cảm ơn Giang Tinh Dự nữa là đằng khác.


[Không phải anh bảo, bất kể dùng cách gì, chỉ cần khiến lão ta không đến quấy rầy anh nữa là được à?]


[Vậy nên em đã gây cho bọn họ chút phiền phức. Ông già đó đang nằm viện, chắc chắn sẽ để Giang Dịch – đứa con trai của mình tạm thời trông coi cái công ty nhỏ đó.]


Giang Tinh Dự hờ hững nói:


"Không ngờ em cũng có cách thật đấy."


Lời vừa dứt, anh đổi giọng:


"Còn chuyện kia anh nhờ em thì sao? Làm đến đâu rồi?"


[À, anh nói chuyện của đám chú thím của Ngôn Bạch Xuyên à?]


Trần Tinh kể lại những gì mình điều tra được:


[Hình như là do họ nợ nần ở quê. Đúng lúc các anh đang thi đấu, nghe nói nghề này kiếm được nhiều tiền, nên mới chạy đến Hải Thành tìm bạn trai anh xin tiền.]



[Hồi trước bạn trai anh trả cho họ một khoản rồi, nhưng bị bà thím nuốt trọn, đến cả chồng bà ta cũng không biết. Thế mà còn mặt mũi đến tìm cậu ấy xin tiền tiếp.]


Thực ra, chú của Ngôn Bạch Xuyên không hề biết chuyện này. Ông ta cứ nghĩ đến Hải Thành là có thể đòi được khoản tiền cũ, tiện thể nhờ vào cái ân tình đó mà xin thêm chút nữa.


Nào ngờ Ngôn Bạch Xuyên đã trả tiền từ lâu, chỉ là bị thím cậu tham lam nuốt mất, giấu không cho ông ta biết.


Bây giờ sự thật bị phơi bày ngay trước mặt bao nhiêu phóng viên, ông ta mất hết mặt mũi, còn đâu gan dạ mà dám đi tìm Ngôn Bạch Xuyên gây rắc rối nữa.


"Em có điều tra được tình hình của bố em ấy không?"


Giang Tinh Dự hỏi tiếp. Anh rất ít khi nghe Ngôn Bạch Xuyên nhắc đến bố mình, chỉ biết ông ấy qua đời vì tai nạn giao thông.


Dù Ngôn Bạch Xuyên không hay nói về quá khứ, nhưng vì chuyện này liên quan đến tuổi thơ của cậu, Giang Tinh Dự muốn hiểu rõ thêm chút ít.


[Bố cậu ấy à?]


Trần Tinh dừng lại một chút, như đang cân nhắc xem nên nói thế nào:


[Dù sao cũng chẳng phải người tử tế gì cho cam.]


[Ông ta hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, cái gì cũng không thiếu. Có lẽ vì ông ta như vậy nên ông bà nội của cậu ấy cũng chẳng thích mẹ con họ. Sau khi ông ta chết vì tai nạn giao thông do say rượu, mẹ con họ bị nhà họ Ngôn đuổi ra ngoài. Ông ta không để lại đồng nào, cũng chẳng có tài sản gì, chắc họ đã sống cực khổ lắm.]


[Chuyện này em đã nhờ người đến hỏi hàng xóm của họ rồi, không ngờ lại có nhiều người biết rõ chuyện nhà họ như vậy.]


Trần Tinh có chút cảm thông với tuổi thơ của Ngôn Bạch Xuyên:


[Những gì em tra được chỉ đến đây thôi, mấy chuyện sau đó thì anh phải tự đi hỏi bạn trai mình rồi.]


Chợt nhớ ra một việc khác, Trần Tinh vội nói:


[Bao giờ anh định nói thật với bạn trai mình? Em không muốn tiếp tục đóng vai ông chủ của hai người nữa đâu. Ngay cả ngồi uống trà cũng phải giữ ý, sau này đến nhà anh chơi thì biết làm sao đây?]


Dù sao Ngôn Bạch Xuyên cũng là bạn trai của anh trai cậu ta mà, làm thế này chẳng phải quá khách sáo rồi sao?


Giang Tinh Dự ngáp dài:


"Cúp đây."


[Đừng mà~]


Bíp!


Trần Tinh: "..."


Còn chưa nói hết câu, Giang Tinh Dự đã lạnh lùng cúp máy, không chừa chút cơ hội nào để cậu ta nói nốt.


...


Sáng hôm sau


Hiếm khi Giang Tinh Dự dậy muộn hơn bình thường.


Sau khi rửa mặt xong, anh xuống lầu. Lúc này đã quá giờ ăn, anh định vào bếp kiếm gì đó lót bụng.


Dì giúp việc đang dọn rác thải trong bếp, thấy Giang Tinh Dự bước vào, liền lên tiếng nhắc:


"Là Tinh Dự à? Đói rồi hả? Tiểu Xuyên có để phần cơm cho cậu đấy, vẫn còn hâm nóng, lấy ra là ăn được luôn."



Bước chân Giang Tinh Dự khựng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía bàn ăn, ngẩn người vài giây.


Lúc nãy xuống lầu không thấy Ngôn Bạch Xuyên, anh còn tưởng không chỉ mình anh dậy muộn.


Không ngờ người ta đã dậy từ sớm, còn chu đáo để phần cơm cho anh.


"Vâng, cảm ơn dì."


Giang Tinh Dự nhẹ giọng cảm ơn dì giúp việc.


"Ây dà, khách sáo gì chứ?"


Dì giúp việc cười với anh:


"Tiểu Xuyên ấy à, trước đây tôi chưa từng thấy cậu ấy hâm cơm cho ai bao giờ. Giờ yêu đương rồi, cậu ấy tinh tế hơn nhiều."


Dì giúp việc đã làm ở căn cứ TAC từ khi đội tuyển mới thành lập, quen thuộc với đám thanh niên này hơn ai hết. Bà ấy vừa cười vừa kể chuyện, bất giác lại nói lan man.


Giang Tinh Dự trò chuyện với bà ấy vài câu, rồi bà ấy xách túi rác đi ra ngoài.


Cơm trong hộp giữ nhiệt vẫn còn nóng. Sau khi ăn trưa xong, Giang Tinh Dự lên tầng 2, đến phòng huấn luyện.


Cửa phòng hé mở, Giang Tinh Dự ngước mắt lên. Qua khe cửa, anh thấy Ngôn Bạch Xuyên đang thao tác trên bàn phím, ngón tay lướt nhanh như bay, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt đầy tập trung.


Bất kể trận đấu nào, Ngôn Bạch Xuyên luôn nghiêm túc, không bao giờ cẩu thả hay xem thường đối thủ. Trong lòng cậu không có mánh khóe gì, đánh thế nào thì cứ thế mà đánh, luôn dùng thực lực để chứng minh bản thân.


Giang Tinh Dự khẽ bước vào, giảm nhẹ tiếng động.


Lúc anh vừa vào thì Ngôn Bạch Xuyên cũng vừa kết thúc một ván. Cậu tháo tai nghe, xoa nhẹ tóc, định mở ván tiếp theo thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân, khóe mắt thoáng thấy bóng người.


Trong tầm nhìn của mình, cậu thấy bóng dáng cao gầy của Giang Tinh Dự. Anh mặc áo thun đen, dáng vẻ lười biếng, có vẻ vừa từ tầng dưới lên.


Lúc này, những người khác vẫn chưa dậy, trong phòng huấn luyện chỉ có hai người họ.


Giang Tinh Dự bước đến bên cạnh Ngôn Bạch Xuyên, cúi người nhìn qua kết quả ván đấu vừa rồi của cậu.


"Đánh dữ dội thế?"


Giang Tinh Dự ghé sát lại, khoảng cách giữa hai người rất gần. Ngôn Bạch Xuyên chớp mắt, mí mắt hơi cụp xuống, đôi chân mày cao xương khéo léo làm gương mặt cậu thêm nổi bật.


Ngôn Bạch Xuyên nghĩ thầm:


"Bạn trai mình sao có thể vừa đẹp trai vừa tốt như thế này cơ chứ."


Có lẽ vì không nghe thấy câu trả lời, Giang Tinh Dự lại hỏi thêm:


"Cơm em để phần cho anh à?"


Ngôn Bạch Xuyên ngẩn ra một chút, khẽ đáp:


"Ừm."


Cậu đang chờ Giang Tinh Dự khen mình vài câu, nhưng đợi mãi, vẫn không nghe thêm lời nào.


Ánh mắt Giang Tinh Dự rơi trên người Ngôn Bạch Xuyên, nhìn cậu chăm chú rất lâu, không rõ đang suy nghĩ điều gì.


"Sao thế?"



"Bạn trai này..."


Giang Tinh Dự hơi nheo mắt:


"Có phải em đang thương hại anh không?"


Giang Tinh Dự không phải không có lý do để nghĩ vậy. Từ sau khi anh kể cho Ngôn Bạch Xuyên nghe một phần câu chuyện của mình, cậu bắt đầu có nhiều hành động khác lạ.


Bất ngờ công khai chuyện tình cảm, ly sữa nóng vào buổi tối, hộp cơm trưa đột nhiên xuất hiện trên bàn vào một ngày nọ, rồi cả bữa trưa để phần hôm nay.


Từ ngày đó, Ngôn Bạch Xuyên đã làm rất nhiều điều để chăm sóc anh, còn trở nên chu đáo hơn trước đây.


Giang Tinh Dự đều nhận ra những thay đổi này. Nhưng anh kể câu chuyện đó, không phải để tìm kiếm sự thương hại từ người yêu, mà vì anh không muốn giấu quá nhiều giữa họ.


Thấy Ngôn Bạch Xuyên không trả lời, Giang Tinh Dự hỏi lại:


"Phải không?"


Ngôn Bạch Xuyên hơi sững người. Quả thật đúng như lời Giang Tinh Dự nói, nhưng trong mắt cậu, đó không phải là sự thương hại, càng không phải là lòng thương xót.


"Không phải... em chỉ muốn đối xử tốt với anh thôi."


Ngôn Bạch Xuyên cố tìm từ diễn đạt đúng nhất.


Là bạn trai anh, muốn đối xử tốt với anh là chuyện đương nhiên.


Ngôn Bạch Xuyên sớm đã nghĩ như vậy. Cậu muốn đối xử thật tốt với Giang Tinh Dự, rất tốt, rất rất tốt, và cậu chỉ đang làm những điều mà bản thân muốn làm.


Đúng lúc cậu đang cuống cuồng tìm cách giải thích, bên tai bỗng vang lên tiếng cười trầm ấm của Giang Tinh Dự.


Rồi Ngôn Bạch Xuyên nghe thấy anh nói:


"Anh biết rồi. Hóa ra là bạn trai đang cưng chiều anh đấy à."


Giang Tinh Dự vẫn cười, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng đầy ấm áp.


Ngôn Bạch Xuyên vẫn chưa hoàn hồn. Đây là cái quái gì thế này? Câu nói vừa rồi của Giang Tinh Dự đúng là kiểu "hổ báo sói già", quá sức quyến rũ!


Đúng lúc này, Trịnh Kinh đi ngang qua phòng huấn luyện, thấy bên trong có người liền bước vào mà không nghĩ ngợi gì.


Trong đầu Ngôn Bạch Xuyên đang đầy những suy nghĩ chẳng mấy lành mạnh, vừa nghe thấy tiếng bước chân, cậu theo phản xạ bật dậy, định ngồi thẳng lưng. Nhưng vì động tác quá mạnh, ghế đập vào bàn phát ra một tiếng "rầm".


Trịnh Kinh giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cảnh tượng đầy mờ ám trước mặt.


Giang Tinh Dự đang cúi sát vào chỗ của Ngôn Bạch Xuyên, khoảng cách gần đến mức không thể gần hơn, còn Ngôn Bạch Xuyên thì đỏ bừng cả tai, mặt cũng đỏ lựng, rõ ràng là có tật giật mình.


Trịnh Kinh khựng lại trong giây lát, rồi lập tức hiểu ra vấn đề.


"Ơ... cái này..."


Trịnh Kinh liếc qua hai người, tỏ vẻ mờ ám:


"Thôi, hai người cứ tiếp tục đi. Anh sẽ quay lại sau."


"Đứng lại!"


Ngôn Bạch Xuyên vội vàng gọi anh ấy lại:



"Anh có gì thì nói luôn, đừng có quanh co. Em với Giang Tinh Dự chả làm gì cả, anh có thể suy nghĩ lành mạnh hơn một chút không?"


Rõ ràng chẳng làm gì, sao đến lượt cậu lại dễ bị hiểu lầm thế chứ!


"Cái gì? Hai người có chuyện giấu anh à?"


Tạ Dụ từ phía sau bước vào, vừa ngáp vừa hỏi:


"Nói chuyện gì đấy? Kể cho anh nghe với."


"Chuyện tào lao thôi."


Ngôn Bạch Xuyên giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng, chẳng có chút hòa nhã nào.


Tạ Dụ: "..."


Ngay khi Tạ Dụ còn chưa kịp phản bác, lại có thêm một giọng nói khác vang lên. Lục Viễn bước vào phòng, vừa nhìn vừa hỏi:


"Đội trưởng, tối qua anh Giang ở phòng em đúng không? Sao tận trưa nay còn thấy đăng story với bài trên Weibo?"


Nghe đến đây, Tạ Dụ lập tức hứng thú:


"Em có biết fan của hai người nói gì không?"


Ngôn Bạch Xuyên: "Không biết."


Tạ Dụ híp mắt cười đầy ẩn ý:


"Fan bảo rằng thuyền lại ra khơi rồi!"


"Chỉ là một bài đăng công khai mối quan hệ, có gì đáng bàn đâu."


"Thế để anh kể cho em nghe nhé!"


Tạ Dụ hào hứng rút điện thoại ra, tìm mấy bình luận thú vị rồi đọc to gần như không sót chữ nào:


"Cái tên tóc hồng này nửa đêm không ngủ làm gì thế? Cậu đang khoe với chúng tôi là được ở chung phòng với Giang Thần, còn chui chung một cái chăn đúng không?"


"Ghen tị muốn chết luôn. Mau thành thật khai báo đi, hai người có phải định làm gì đó không? Nếu không thì sao nửa đêm lại đăng Weibo làm giật mình mọi người?"


"Mất mát quá... Từ giờ, tóc hồng không còn là của tôi nữa, Giang Thần cũng không còn là của tôi nữa. Nghĩ thôi đã thấy trái tim tan nát rồi."


"Cần gì đoán, đây đúng là cẩu lương ngọt sâu răng! Buổi tối họ làm gì trong chăn thì các cậu tự hiểu nhé~"


Bốp!


Ngôn Bạch Xuyên vỗ mạnh xuống bàn làm Tạ Dụ giật nảy cả người.


"Em nói lại lần nữa, em đăng bài công khai tình cảm, và bọn em không ngủ chung giường tối qua!"


Mặt Ngôn Bạch Xuyên đỏ bừng, giọng hơi run vì tức.


Cậu rõ ràng còn chưa làm gì với Giang Tinh Dự, thế mà bị nói thẳng như thật thế này, không cần thể diện cho cậu à?!


Điều Ngôn Bạch Xuyên sợ nhất chính là fan quá mức giàu trí tưởng tượng. Fanfic họ viết ra cứ như cậu đã làm đủ thứ chuyện với Giang Tinh Dự rồi vậy.


Cái gì mà "trong chăn làm chuyện chúng ta không biết"? Cậu chưa làm gì cả!


Nhưng những suy đoán ấy lại khiến người ta không rét mà run, thậm chí còn khiến cậu... một chút bối rối khó tả.


Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Story Chương 61
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...