Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 57

156@-

Khi Giang Tinh Dự bước vào phòng trang điểm, Ngôn Bạch Xuyên đang phải chịu đựng sự "tra tấn" của chuyên viên trang điểm cao cấp, đôi mày nhíu chặt lại.


Người hiểu rõ cậu đều biết Ngôn Bạch Xuyên ghét nhất là việc trang điểm.


Không chỉ cậu, mà trong nhóm TAC, ngoài Lê Hạ ra, chẳng ai thích trang điểm cả.


Nhưng Lục Viễn và Tạ Dụ đều tự thôi miên mình để vượt qua, trong đầu không ngừng nhắc nhở:


"Đây là chuyên viên trang điểm cao cấp đó!"


Ai mà không muốn thật bảnh bao khi quay video quảng bá chứ?


Có điều, Ngôn Bạch Xuyên cho dù không trang điểm vẫn đẹp. Làn da cậu vốn trắng, mỗi khi thi đấu chỉ cần kẻ chút eyeliner là đã đủ nổi bật trước ống kính chính thức rồi.


Lúc này, chuyên viên trang điểm đang kẻ eyeliner cho cậu thì từ xa, một hình bóng rực rỡ bước đến gần. Ngôn Bạch Xuyên theo phản xạ nghiêng đầu nhìn về phía Giang Tinh Dự.


Chuyên viên trang điểm rõ ràng không ngờ cậu sẽ đột nhiên nghiêng đầu, tay khẽ run lên, để lại một vệt kẻ lệch trên mặt cậu.


Chuyên viên trang điểm: "..."


"Anh đẹp trai à, tôi sắp làm xong rồi, thế mà cậu lại nghiêng đầu đột ngột như vậy, coi như công sức từ nãy giờ đều đổ sông đổ bể."


Anh ta nhíu mày, liếc theo hướng nhìn của Ngôn Bạch Xuyên, tò mò không biết có gì đáng để nhìn đến vậy.


Vừa quay đầu, anh ta liền thấy Giang Tinh Dự bước tới.


Ừm... Lại thêm một người đẹp trai không cần trang điểm.


Chuyên viên trang điểm liếc nhìn Giang Tinh Dự, rồi lại nhìn Ngôn Bạch Xuyên, cảm thấy gương mặt của cả hai đều hoàn hảo. Gặp được hai người đẹp trai cùng lúc thế này, anh ta không khỏi nghi ngờ về ý nghĩa công việc của mình.


Ngôn Bạch Xuyên khẽ liếc nhìn Giang Tinh Dự rồi nói với chuyên viên trang điểm:


"Xin lỗi."


"Anh kẻ lại một lần nữa đi, lần này tôi đảm bảo sẽ không động đậy."


Chuyên viên trang điểm tất nhiên làm theo, không thể để một bên mắt đã trang điểm, còn bên kia thì bỏ dở được. Làm thế chẳng khác nào tự tay đập bát cơm của mình.


Chuyên viên trang điểm chỉ còn cách lau đi và trang điểm lại cho cậu. Lần này, anh ta đã nhìn ra vấn đề. Vừa rồi Ngôn Bạch Xuyên liên tục nghiêng đầu, hóa ra là đang đợi chàng trai đẹp trai mới bước vào ban nãy.


Từ lúc Giang Tinh Dự vào phòng, Ngôn Bạch Xuyên chẳng còn nghiêng đầu thêm lần nào, ngoan ngoãn hẳn, khiến công việc của chuyên viên trang điểm cũng thuận lợi hơn nhiều.


Trang điểm cho Ngôn Bạch Xuyên xong, chuyên viên trang điểm lại kéo Giang Tinh Dự ngồi xuống ghế, kẻ thêm chút eyeliner cho anh, rồi mới thả cả hai người đi.


Ngôn Bạch Xuyên vốn đã không vui vì bị ép trang điểm, giờ lại phải trang điểm lại chỉ vì liếc nhìn Giang Tinh Dự một cái, trong lòng càng thêm bực bội.


"Em làm sao thế?"


Giang Tinh Dự thấy phản ứng của cậu, không khỏi thắc mắc.


"Ban nãy anh đi đâu?"


Ngôn Bạch Xuyên cau mày hỏi, vì cậu chờ Giang Tinh Dự mãi trong phòng trang điểm, đến khi gần kẻ xong eyeliner mới thấy anh xuất hiện.


Giang Tinh Dự vừa mở miệng định trả lời, thì từ xa vọng lại tiếng thúc giục của nhiếp ảnh gia:


"Trang điểm xong thì qua đây nhanh lên. Tôi phải quay xong video rồi chỉnh sửa tại chỗ nữa!"


Ngôn Bạch Xuyên mặt mày lạnh tanh bước tới, khiến nhiếp ảnh gia thoáng ngạc nhiên, nghĩ mình lỡ nói gì sai.



Nhiếp ảnh gia lần lượt quay video cá nhân cho từng người. Đến lượt Ngôn Bạch Xuyên, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vừa bước ra từ "biển khổ". Nhiếp ảnh gia nhắc nhở:


"Cười lên chút đi, mặt cậu trông thế này không đẹp đâu."


Nhìn qua ống kính, nếu không biết còn tưởng đang chuẩn bị đi "gây sự" với ai.


Ngôn Bạch Xuyên cuối cùng miễn cưỡng nhếch khóe môi tạo một nụ cười gượng gạo, tuy hơi giả, nhưng vẫn còn hơn không. Nhiếp ảnh gia dốc hết kinh nghiệm, cố gắng quay được đoạn video đẹp nhất cho cậu.


Sau đó, đến phần quay video nhóm cho cả năm người. Video cá nhân là để giới thiệu từng phiên bản phối màu khác nhau, còn video nhóm là để đặt năm mẫu bàn phím cùng nhau, giúp mọi người dễ dàng so sánh và lựa chọn mẫu yêu thích.


Trong lúc quay video nhóm, Ngôn Bạch Xuyên đứng cạnh Giang Tinh Dự, vẫn giữ vẻ mặt cứng đờ, không nở lấy một nụ cười.


Giang Tinh Dự cuối cùng không nhịn được nữa, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu, trêu chọc:


"Cười lên đi, đừng bực bội quá."


"Về rồi thưởng cho em."


Giang Tinh Dự nói câu này với giọng trầm thấp, âm thanh vang lên rõ ràng bên tai Ngôn Bạch Xuyên. Cậu theo phản xạ quay đầu nhìn xung quanh.


May mắn là không ai chú ý về phía này.


Nghe xong câu nói ấy, đầu óc Ngôn Bạch Xuyên bắt đầu chạy loạn. Thưởng? Thưởng cái gì?


Cậu khẽ nuốt nước bọt.


"Nào! Nhìn vào ống kính, cười lên một chút đi."


Nhiếp ảnh gia nhắc nhở, ánh mắt dừng lại trên người Ngôn Bạch Xuyên.


Ngôn Bạch Xuyên liền nở một nụ cười tự nhiên, đôi mắt cong cong như hình trăng lưỡi liềm, đẹp đến mê người.


Nhiếp ảnh gia nhanh chóng tận dụng cơ hội này, chụp xong video nhóm, quay đầy đủ các hiệu ứng ánh sáng, cảm giác khi chạm vào bàn phím, và cả những hình ảnh cận cảnh về tai nghe chụp tai.


Ở phần quay cận cảnh, Giang Tinh Dự chiếm ưu thế tuyệt đối nhờ đôi bàn tay đẹp hoàn hảo của mình.


Nhưng câu nói của Giang Tinh Dự vẫn vương vấn trong đầu Ngôn Bạch Xuyên, khiến cậu không thể tập trung nổi. Cậu cứ mãi nghĩ ngợi những chuyện chẳng dành cho trẻ nhỏ, tò mò về cái "phần thưởng" mà Giang Tinh Dự định trao cho mình.


Những thứ cần ôm cũng ôm rồi, cần hôn cũng hôn rồi... Vậy thì còn gì nữa?


Càng nghĩ, tim Ngôn Bạch Xuyên đập càng nhanh, đầu óc hoàn toàn rối loạn.


Khi họ trở lại phòng nghỉ, Trần Tinh đã chờ sẵn ở đó. Cậu ta bắt tay với Trịnh Kinh:


"Hợp tác vui vẻ. Tôi có linh cảm lô phụ kiện lần này sẽ bán đắt như tôm tươi!"


Trịnh Kinh mỉm cười đáp lại:


"Tôi cũng nghĩ lần này sẽ bùng nổ doanh số."


Nhắc đến bàn phím, Ngôn Bạch Xuyên bỗng nhớ tới lời mình từng hứa với fan:


"Chiếc bàn phím khắc chữ đôi này là chỉ có chúng tôi mới có, hay các mẫu bàn phím về sau cũng sẽ có dòng chữ đó?"


Dòng chữ khắc này chính là "Tinh Xuyên". Lúc đầu, Trần Tinh bảo bộ phận kỹ thuật khắc hai chữ này chỉ để tạo bất ngờ cho Giang Tinh Dự, chứ không nghĩ nhiều.


Giờ đột nhiên bị nhắc đến, anh ta hơi sững lại, theo phản xạ quay sang nhìn Giang Tinh Dự.


Giang Tinh Dự im lặng không nói gì. Trần Tinh bèn chuyển ánh mắt sang Ngôn Bạch Xuyên:


"Pink, cậu thấy thế nào?"



Loại chuyện này vốn dĩ do ông chủ quyết là được, Ngôn Bạch Xuyên không ngờ Trần Tinh lại ném vấn đề này về phía mình, đành phải đưa ra ý kiến:


"Bán tách ra đi. Fan nào muốn có khắc chữ thì mua loại khắc chữ, không thích thì mua loại chỉ có ID game. Như vậy ai cũng có thể chọn mẫu mình thích."


Giang Tinh Dự gật đầu. Trần Tinh cũng thấy cách này rất hợp lý, dù sao thêm một dòng chữ nhỏ cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.


"Được, tôi sẽ giao việc này xuống dưới, ngày mở bán sẽ định sau."


Trần Tinh tỏ vẻ thoải mái, dễ nói chuyện.


Trịnh Kinh lần đầu gặp được đối tác hợp cạ như vậy, định ngồi xuống trò chuyện thêm vài câu, nhưng Ngôn Bạch Xuyên đã nhanh chóng kéo nhẹ áo anh ấy, buộc anh ấy đứng yên tại chỗ.


Trịnh Kinh quay đầu lại, thấy Ngôn Bạch Xuyên cau mày:


"Còn không về sao?"


Trịnh Kinh ngơ ngác: "..."


Anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đáp:


"Còn sớm mà..."


Ngôn Bạch Xuyên lại kéo anh ấy thêm một cái.


Giang Tinh Dự đứng bên cạnh giả vờ như không nhìn thấy gì.


"Được rồi, về thôi."


Trịnh Kinh cười gượng, rồi quay sang chào tạm biệt Trần Tinh.


Trần Tinh hơi tiếc nuối:


"Đi gấp vậy sao?"


Ngôn Bạch Xuyên nghiêm túc nói:


"Chúng tôi còn phải về tập luyện. Trận chung kết vẫn còn trận cuối, nên không dám làm phiền anh thêm."


Trịnh Kinh: "???"


"Cậu thật sự về để tập luyện sao?"


"Không phải anh Trịnh bảo cho chúng ta nghỉ một ngày sao?"


Lục Viễn ngây ngô tưởng cậu nhớ nhầm, tốt bụng nhắc nhở.


"Em là đội trưởng, em quyết định. Về căn cứ tập luyện."


Ngôn Bạch Xuyên cứng rắn đáp.


Thái độ kiên quyết của Ngôn Bạch Xuyên khiến Giang Tinh Dự hiểu ngay lý do, khóe môi khẽ cong lên, không nhịn được cười.


Lục Viễn ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì, thì Lê Hạ đã kéo tay cậu ấy đi:


"Về tập thôi."


Tạ Dụ chẳng rõ đầu cua tai nheo gì, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo sau.


"Đã vậy thì tôi không giữ mấy cậu nữa."


Trần Tinh tiếc nuối, vẫy tay chào tạm biệt.



...


Dưới sự thúc giục của Ngôn Bạch Xuyên, cả nhóm nhanh chóng trở về căn cứ. Lục Viễn vẫn còn bối rối:


"Không phải... khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, thật sự phải về tập à?"


Ngôn Bạch Xuyên đại phát từ bi:


"Được rồi, vậy nghỉ nửa ngày, tối nay tập."


Trịnh Kinh: "..."


Lão Kỷ: "???"


"Được được, em làm chủ."


Trịnh Kinh cố nhịn cười, không vạch trần tâm tư nhỏ của Ngôn Bạch Xuyên, thuận theo ý cậu.


"Không phải, đội trưởng vội vã quay về làm gì vậy?"


Tạ Dụ cuối cùng cũng hỏi ra điều mình thắc mắc suốt cả đoạn đường.


Lê Hạ liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên, rồi lại liếc qua Giang Tinh Dự:


"Còn có thể vì cái gì nữa chứ."


"Nghỉ nửa ngày là vừa đẹp, tôi có thời gian tháo hộp mấy figure mới. Ai làm gì thì làm đi."


Lê Hạ vui vẻ nói rồi tung tăng lên lầu.


Trước khi lên tầng, Ngôn Bạch Xuyên khẽ huých vai Giang Tinh Dự. Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cậu, Giang Tinh Dự không nói gì, lặng lẽ đi theo.


Ngôn Bạch Xuyên bước lên lầu 3, đến trước cửa phòng của Giang Tinh Dự thì dừng lại. Giang Tinh Dự nhanh chóng mở cửa, để cả hai bước vào, lần lượt đóng cửa lại.


Ngôn Bạch Xuyên bước vào phòng, im lặng không nói gì, đi thẳng vào bên trong. Khi lướt qua bàn, ánh mắt thoáng nhìn thấy gạt tàn thuốc trên mặt bàn, trong đó có mấy đầu lọc thuốc lá đã tắt.


Cậu bỗng nhớ ra, Giang Tinh Dự có thói quen hút thuốc. Lúc trước, ở căn hộ thuê của anh, cậu đã ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Nhưng từ khi vào đội, cậu chưa từng thấy Giang Tinh Dự hút thuốc, cứ tưởng anh đã cai rồi.


Giang Tinh Dự nhìn thấu tâm tư cậu, bình thản nói:


"Định bỏ thuốc, nhưng vẫn chưa cai được."


Ngôn Bạch Xuyên suy nghĩ một lúc:


"Đội không có quy định cấm hút thuốc."


"Còn em thì sao?"


"Gì cơ?"


Ngôn Bạch Xuyên không hiểu ý anh.


Giang Tinh Dự nhướng mày:


"Ý anh là, em có muốn anh bỏ thuốc không?"


Ngôn Bạch Xuyên trầm ngâm một hồi rồi đáp:


"Em không cấm anh. Anh muốn hút thì cứ hút. Nhưng vừa nãy anh bảo là đang cố bỏ thuốc, chứng tỏ anh đã có ý định cai..."


Cậu dừng lại, không nói tiếp.



Giang Tinh Dự gật đầu:


"Ừ, anh đang định bỏ thật."


Trước đây, Giang Tinh Dự vốn không hút thuốc, nhưng những năm tháng đầy phiền muộn đã khiến anh dần tìm đến khói thuốc như một cách giải tỏa. Bây giờ, mọi chuyện đã bớt căng thẳng, anh cũng muốn dừng lại.


Ở TAC, không có quy định cấm hút thuốc vì không ai trong đội có thói quen này. Nhưng trong nhiều đội tuyển khác, đó là quy định nghiêm ngặt, vì các tuyển thủ thường xuyên thức khuya, mà hút thuốc sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe.


Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy chủ đề này đi hơi xa, quay về trọng tâm:


"Anh nói thưởng... là thưởng gì vậy?"


"Nhắm mắt lại."


Giang Tinh Dự đặt tay lên vai cậu, khẽ đẩy cậu ngã xuống giường.


Ngôn Bạch Xuyên sững người, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.


Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều của cả hai. Giang Tinh Dự cúi xuống, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua má cậu...


Ngôn Bạch Xuyên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngồi trên giường. Trước mắt tối đen như mực, cảm giác với thế giới bên ngoài cũng trở nên nhạy bén hơn. Cậu chỉ có thể dựa vào thính giác để nắm bắt động tĩnh, đoán xem Giang Tinh Dự định làm gì tiếp theo.


Ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được bàn tay của Giang Tinh Dự đặt lên khóa quần mình. Đối với đàn ông mà nói, nơi đó quả thực rất nhạy cảm.


Ngôn Bạch Xuyên khẽ giật mình.


Giọng nói trầm ấm của Giang Tinh Dự vang lên bên tai cậu:


"Để anh phục vụ em. Thoải mái tận hưởng nhé."


Mặt Ngôn Bạch Xuyên lập tức đỏ bừng. Có lẽ vì đang nhắm mắt, mọi giác quan của cậu trở nên nhạy cảm hơn. Cuối cùng, cậu dứt khoát mở mắt ra.


Giang Tinh Dự phục vụ cậu thế này, sao có thể nhắm mắt được chứ.


Ngôn Bạch Xuyên chưa phản ứng ngay lập tức.


Giang Tinh Dự nắm lấy, để cậu từ từ cảm nhận. Ngôn Bạch Xuyên bị anh trêu chọc lúc có lúc không, không nhịn được mà...


Cả người Ngôn Bạch Xuyên đỏ từ cổ đến tận vành tai, cậu luống cuống rút vài tờ giấy:


"Để em lau cho anh."


Giang Tinh Dự vẫn ngồi xổm, không nhúc nhích, chỉ đáp khẽ:


"Ừ."


Đây là lần đầu tiên của Ngôn Bạch Xuyên, cậu còn chưa kịp phản ứng gì đã kết thúc rồi. Bây giờ nhớ lại, đầu cậu như muốn nổ tung.


Giang Tinh Dự đè cậu xuống giường, khẽ cười:


"Tiểu Bạch Xuyên, phần thưởng này hài lòng không?"


Đây là lần đầu tiên anh dùng cách này để dỗ bạn trai.


Ngôn Bạch Xuyên không dám nhìn thẳng vào Giang Tinh Dự:


"Hài lòng."


Xấu hổ muốn chết.


Giang Tinh Dự im lặng vài giây rồi buông Ngôn Bạch Xuyên ra, giọng nói trầm xuống:


"Anh có chuyện muốn nói với em... là về bố mẹ anh."


Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Story Chương 57
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...