Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 39
TAC cuối cùng đã giành chiến thắng với tỉ số 15:7 trước đội BAP, Giang Tinh Dự xuất sắc với thành tích 8/0, đạt danh hiệu MVP trong trận này.
Trận đấu với BAP còn hai trận nữa, nhưng ngay từ ván đầu tiên, bình luận viên đã có thể phân tích và khẳng định rằng BAP không phải đối thủ của TAC.
Trong trận này, BAP phải chật vật gánh nặng thi đấu, còn TAC thì vẫn giấu bớt thực lực, mạnh yếu ra sao đã quá rõ ràng.
Cuối cùng, BAP cố gắng chịu áp lực để hoàn thành nốt hai trận còn lại, nhưng TAC vẫn chiến thắng áp đảo 3-0, giành thắng lợi tuyệt đối trong vòng này.
Tuy thua trận, nhưng Từ Yến không hề tỏ ra buồn bã. Anh ta vốn đã biết Ngôn Bạch Xuyên rất mạnh, giờ lại có thêm Giang Tinh Dự với thực lực sâu không lường được, nên việc thua trận này cũng nằm trong dự đoán.
Dù biết chắc mình sẽ thua, Từ Yến vẫn muốn thua một cách quang minh chính đại, bởi vì TAC là một đối thủ đáng ngưỡng mộ.
Sau khi trận đấu kết thúc, đến màn bắt tay hữu nghị giữa hai đội. Lần này, TAC không còn làm ngơ như trận trước. Dưới sự dẫn dắt của Ngôn Bạch Xuyên, các tuyển thủ của TAC đứng dậy, tiến về phía đội BAP.
Hai bên bắt tay thân thiện để thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Trong giới Esports, tình hữu nghị luôn được đặt lên hàng đầu, thắng thua chỉ là thứ yếu. Dù thắng hay bại, cả hai bên đều xứng đáng được tôn trọng.
Sở dĩ vòng trước bỏ qua màn này là vì cả TAC và PAD đều thấy không cần thiết phải bắt tay nhau. Thực tế cũng vậy, khi không có tình cảm gì với nhau thì cũng chẳng cần giả bộ để lấy tiếng tốt làm gì.
CLB Phong Mị đã gây ra không ít chuyện xấu, mà Ngôn Bạch Xuyên thì lại là người thù dai, với Phong Mị, cậu thật sự chẳng có chút hứng thú nào.
"Cứ tưởng lần này có thể thắng cậu một lần chứ, không ngờ lại thua nữa."
Từ Yến gãi đầu, cười nói:
"Có thời gian thì duo rank với nhau không?"
Ngôn Bạch Xuyên cũng mỉm cười:
"Cả hai chúng ta đều là Mid, tổ đội thì khác gì chơi giả vờ trong game?"
"Ai bảo tôi nhất định phải chơi Mid? Tôi chọn SP đi theo cậu không được à? Cậu bảo đi đông, tôi tuyệt đối không dám đi tây, thế được chưa?"
Từ Yến cười ha hả, nhìn không giống người vừa thua trận chút nào.
Ngôn Bạch Xuyên khẽ rung nhẹ hàng mi, đang định đồng ý thì Lê Hạ đã nhanh chóng chen vào trước.
"Anh Từ, thôi bỏ đi. Anh chơi đường giữa mạnh thế thì sao phải làm SP?"
Lê Hạ nháy mắt đầy ẩn ý:
"Hơn nữa, đội trưởng của chúng tôi đã có người để duo rồi."
Lục Viễn lập tức tiếp lời:
"Đúng vậy, đội trưởng còn phải duo với Giang Thần để luyện phối hợp nữa, làm gì có thời gian duo với anh."
Từ Yến liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên, rồi lại nhìn sang Giang Tinh Dự, sau đó gật đầu đầy ý vị thâm sâu.
Lục Viễn vỗ vai Từ Yến một cách thân thiện:
"Hay là duo với tôi đi? Tôi chơi AD, anh đi Mid, đảm bảo lên rank nhanh vèo vèo."
Từ Yến nhíu mày:
"Cho tôi xin phép từ chối. Chúng ta không hợp nhau đâu."
Tạ Dụ và những người khác ở đó không nhịn được bật cười, không khí vốn đang căng thẳng sau trận đấu chợt trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
[Hahahaha, mấy người này buồn cười chết mất!!]
[Từ Thần nhìn kiểu khinh bỉ AD của Lục Thần rõ ràng luôn! Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Lục Thần kìa, buồn cười quá!!]
[Lục Viễn: Thì ra trong mắt mọi người tôi chẳng có giá trị gì à?]
[Quan hệ giữa hai đội này tốt thật. Thua trận mà vẫn vui vẻ đùa giỡn với nhau, khác hẳn với PAD. Mấy ông để ý không? Tên tóc hồng đó chẳng thèm bắt tay ai, chứng tỏ quan hệ giữa họ xấu tới mức nào rồi.]
[Chuẩn luôn. Bên kia, Phong Mị còn co cụm trốn đằng sau như mấy con rùa rụt cổ ấy.]
[Không biết Tần Cung giờ thế nào rồi nhỉ? Người ta là xạ thủ đẳng cấp thế giới, vậy mà Phong Mị vì muốn ký được với anh ấy còn giở mọi thủ đoạn.]
[Phong Mị mau cút khỏi giới chuyên nghiệp đi có được không?! Cả giới Esports bị các người làm cho loạn hết cả lên, còn ra thể thống gì nữa!]
...
Sau khi phần bắt tay kết thúc, Giang Tinh Dự – người đạt danh hiệu MVP cả ba ván đấu – ở lại để tham gia phỏng vấn, còn những người khác thì rời đi trước.
Các phóng viên cực kỳ phấn khích, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn. Từ khi Giang Tinh Dự trở lại, rất nhiều người đã muốn tranh thủ đợt bùng nổ lưu lượng này. Họ đã chờ rất lâu để được phỏng vấn anh, chỉ là chưa tìm được cơ hội phù hợp. Và hôm nay, họ không thể bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
Vì thế, các phóng viên đã chuẩn bị sẵn nhiều câu hỏi xoay quanh những điều mà fan quan tâm nhất:
"Không ngờ Giang Thần nghỉ thi đấu 1 năm, khi trở lại vẫn là chiến thần bất bại."
Phóng viên cầm tấm thẻ nhỏ trong tay, cười rạng rỡ:
"Giang Thần, có thể hỏi anh mấy câu không? Nếu có câu hỏi nào anh không muốn trả lời thì cứ tự nhiên bỏ qua nhé."
Giang Tinh Dự lịch sự gật đầu, phong thái đầy quý ông:
"Được."
Phóng viên giơ micro lên hỏi:
"Không ngờ anh sau 1 năm rời khỏi sàn đấu vẫn xuất sắc như vậy. Câu hỏi hôm nay là điều mà fan mong được biết nhất: Tại sao Giang Thần đột ngột trở lại thi đấu sau 1 năm giải nghệ?"
Dưới ánh đèn máy quay, Giang Tinh Dự vẫn bình tĩnh như thường. Anh hơi hạ mi mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhạt màu, từng đường nét trên khuôn mặt trông có vẻ dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén lạnh lẽo.
Phóng viên theo bản năng siết chặt micro, định nhảy qua câu hỏi này và chuyển sang câu tiếp theo.
Nhưng Giang Tinh Dự lại chỉnh lại góc độ micro, giọng điệu nhẹ nhàng mà lạnh nhạt:
"Vì một người."
Rõ ràng câu trả lời vẫn giống như trước đây, chẳng nói rõ điều gì, nhưng người đang ngồi trước màn hình – Ngôn Bạch Xuyên – bỗng dưng cảm thấy căng thẳng. Tim cậu bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
Phóng viên và đám fan bên dưới khán đài đều ngẩn ra: "..."
[Câu này thì chúng tôi biết đáp án rồi! Vì tóc hồng, phóng viên ơi, hỏi câu khác đi!]
[Còn phải hỏi sao?! Chắc chắn là vì Tiểu Bạch Xuyên của chúng ta rồi hahahaha!]
[Xì!!! Bây giờ tôi chỉ sợ tóc hồng bạo hành gia đình với Giang Thần thôi! Cái tính nóng nảy đó nhìn phát biết là khó chiều rồi!]
[Đừng nói nữa, thương Giang Thần ghê.]
[Đồng cảm +1]
Bình luận trên màn hình bay qua với tốc độ chóng mặt. Ngôn Bạch Xuyên bị mấy fan này chọc cho tức điên. Cậu mà bạo hành Giang Tinh Dự hồi nào chứ?!
Bình thường ở căn cứ, Ngôn Bạch Xuyên với tư cách là đội trưởng luôn chăm sóc Giang Tinh Dự hết mức, ăn ngon uống tốt, chiều chuộng như thể đang thờ thần. Vậy mà đám fan này lại dám bóp méo sự thật trắng trợn như vậy.
Giang Tinh Dự đã trả lời câu hỏi, dù không nói rõ, nhưng ai hiểu thì tự khắc sẽ hiểu.
Phóng viên lập tức lấy lại tinh thần:
"Câu hỏi tiếp theo, trong giới Vương Giả có rất nhiều chiến đội mạnh, vậy tại sao Giang Thần lại chọn TAC – một đội lúc đó đã tụt hạng?"
Đây là câu hỏi mà fan hâm mộ thường xuyên thắc mắc nhất, nhưng sau khi Giang Tinh Dự trả lời câu trước, họ đột nhiên cảm thấy câu hỏi này hơi thừa thãi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Giang Tinh Dự lặp lại câu cũ:
"Vì một người."
Câu trả lời rõ ràng đến mức không cần phải giải thích thêm. Trong mắt các fan, đáp án đã được viết thẳng lên mặt anh rồi.
[Phóng viên ơi, động não chút đi. Hỏi thẳng luôn tình cảm giữa cặp đôi Mid – Rừng giờ ra sao rồi đi!!]
[Câu hỏi này với câu trước có khác gì nhau đâu :D, làm ơn hỏi về chuyện yêu đương giữa Giang Thần và tóc hồng đi!!]
[Nhanh lên phóng viên ơi, muốn lên hot search hay không là tùy thuộc vào anh đó!]
Bình luận trên màn hình càng lúc càng lạ lùng. Ngôn Bạch Xuyên cầm điện thoại, ngón tay hơi run lên. Mấy người này đang nói cái gì vậy?
Cậu với Giang Tinh Dự thì làm sao chứ?! Rõ ràng hai người chỉ là đồng đội thân thiết, phối hợp ăn ý giữa Mid và Rừng, từ khi nào lại thành quan hệ yêu đương như fan nói?!
"Vậy câu hỏi tiếp theo..."
Phóng viên nheo mắt, giọng điệu mập mờ:
"Quan hệ giữa Giang Thần và tuyển thủ đường giữa đội TAC... đã phát triển đến mức nào rồi?"
Ngôn Bạch Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình: "..."
Cái quái gì vậy?!
Cậu thả mạnh chiếc máy tính bảng xuống bàn, đột ngột đứng dậy. Cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng, đầy sát khí. Trịnh Kinh đứng bên cạnh suýt giật mình ngã ngửa:
"Cậu... cậu làm gì thế?!"
"Ê, Tiểu Bạch Xuyên, em đi đâu thế?"
Trịnh Kinh cuống lên, vội gọi cậu lại trước khi Ngôn Bạch Xuyên kịp lao ra khỏi cửa.
"Đây là sân thi đấu đấy, bị người khác bắt được nhược điểm là rắc rối to. Danh tiếng của tuyển thủ chuyên nghiệp quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động, nghe chưa?"
Ngôn Bạch Xuyên khựng lại, nét mặt lạnh lùng, điềm nhiên đáp:
"Em chỉ đi toilet thôi, anh gấp cái gì?"
Cậu liếc mắt, giọng đùa cợt:
"Người không biết còn tưởng em định đem bom đi nổ tung cả sàn đấu ấy chứ."
Trịnh Kinh: "???"
"Lời cậu nói trúng phóc suy nghĩ trong đầu anh rồi đấy."
"Được rồi, em mau đi rồi về nhanh. Chờ Tinh Dự phỏng vấn xong, chúng ta ra ngoài ăn mừng."
Trịnh Kinh cúi đầu, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, đặt bàn tại nhà hàng quen thuộc.
Ngôn Bạch Xuyên bước ra khỏi phòng nghỉ, vào nhà vệ sinh. Cậu vặn vòi nước, múc nước lạnh vỗ lên mặt. Làn nước mát làm cơn nóng trong người cậu dần dịu đi, cả người cũng tỉnh táo hơn.
Giang Tinh Dự đúng là cái miệng không giữ được gì, chuyện gì cũng dám nói bừa.
Cùng lúc đó, ở khu vực phỏng vấn.
Trong sự chờ đợi hồi hộp của mọi người, Giang Tinh Dự khẽ nhướng mày, trả lời bằng giọng điệu lãnh đạm:
"Cái này là bí mật, không tiện tiết lộ ở đây."
Phóng viên nghe vậy liền cười đầy ẩn ý:
"Hiểu rồi, chúng tôi hiểu mà."
Sau đó, phóng viên hỏi tiếp mấy câu theo trình tự. Giang Tinh Dự lần lượt trả lời, nhưng với những câu hỏi nhạy cảm về đội tuyển, anh khéo léo lảng tránh, còn những câu không quá nhạy cảm thì anh trả lời một cách thoải mái.
Trong phòng nghỉ, Trịnh Kinh đang chăm chú xem buổi phỏng vấn, nhưng không nhịn được liếc nhìn về phía cửa. Ngôn Bạch Xuyên vẫn chưa quay lại.
"Giang Tinh Dự nói mấy câu đó hơi quá rồi đấy. Tiểu Bạch Xuyên đi lâu thế, không lẽ xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Kinh bỗng thấy bất an, trong lòng dâng lên linh cảm không lành.
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Lão Kỷ thắc mắc:
"Pink biết chừng mực, không làm loạn trong những tình huống như thế này đâu. Huống hồ cậu ấy cũng chẳng có lý do gì để gây chuyện cả."
Trịnh Kinh làm mặt đầy ẩn ý: "..."
Lê Hạ: "???"
"Hay là đi xem thử?"
Lê Hạ do dự:
"Tạ Dụ, em đi xem thử đi."
Tạ Dụ: "Đi xem cái gì? Đội trưởng đi vệ sinh, em chạy theo làm gì? Chị xem em có giống bị bệnh không?"
Trịnh Kinh và Lê Hạ: "..."
Hết nói nổi.
...
Bên ngoài, Ngôn Bạch Xuyên rửa mặt xong thì đứng chặn ngay lối đi tất yếu của Giang Tinh Dự, vừa nghịch điện thoại vừa dựa tường. Khí thế lạnh lùng, sát ý quanh người không thèm che giấu, trông như muốn nuốt chửng Giang Tinh Dự ngay lập tức.
Giang Tinh Dự vừa kết thúc phỏng vấn, quay người định trở về phòng nghỉ thì bất ngờ thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở góc hành lang. Anh khựng lại, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Cậu đứng đây chờ tôi à?"
Ngôn Bạch Xuyên cất điện thoại, ngẩng lên nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận:
"Ừm."
Giang Tinh Dự bước đến gần. Ánh đèn hành lang mờ nhạt, góc tối không có camera giám sát. Ngôn Bạch Xuyên bỗng vươn tay túm lấy cánh tay Giang Tinh Dự, kéo anh lại gần.
"Anh..."
Ngôn Bạch Xuyên mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng ngập ngừng mãi vẫn không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
"Tôi làm sao?"
Giang Tinh Dự thản nhiên, ánh mắt ung dung, còn Ngôn Bạch Xuyên thì bối rối đến mức trông thật ngốc nghếch.
Ngôn Bạch Xuyên thấy khó mở lời, đành tức tối nói:
"Anh sau này có thể bớt nói linh tinh trước mặt nhiều người không?"
"Anh nói thì sướng miệng, còn tôi sắp xấu hổ chết rồi! Những câu vừa rồi không nghe thấy đám bình luận sao? Lật trời luôn rồi kìa!"
Ngôn Bạch Xuyên siết chặt tay không nhẹ chút nào, cánh tay của Giang Tinh Dự bị cậu nắm đến mức hơi đau. Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở khẽ khàng của Giang Tinh Dự phả lên cổ Ngôn Bạch Xuyên.
Giọng anh trầm thấp, đầy vẻ mờ ám:
"Đội trưởng, cậu làm tôi đau rồi."
Lỗ tai Ngôn Bạch Xuyên bỗng chốc đỏ ửng, cả người như có dòng máu nóng cuộn trào, còn cảm thấy nóng hơn cả ban nãy.
Cậu lập tức buông tay ra:
"Anh... tôi..."
"Xin lỗi."
Ngôn Bạch Xuyên né tránh ánh mắt của anh.
"Chuyện nhỏ thôi mà."
Giang Tinh Dự nghiêm túc nói:
"Nếu cậu thực sự muốn nắm, thì cũng phải tìm chỗ nào không có người chứ, đúng không?"
"Cậu xem, ở đây lắm người nhiều mắt. Biết đâu giây tiếp theo sẽ có người nhảy ra. Tôi thì không sao, nhưng quan trọng là sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu đấy."
Ngôn Bạch Xuyên: "Tôi..."
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã