Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 22

171@-

Ngôn Bạch Xuyên ngủ suốt dọc đường, đến lúc xuống xe vẫn hoàn toàn không hay biết gì, cuối cùng bị Giang Tinh Dự túm lấy, lôi ra khỏi xe.


Ngôn Bạch Xuyên mơ mơ màng màng đứng tại chỗ.


Giang Tinh Dự nhìn cậu một lúc rồi hỏi:


"Tự đi được không?"


Ngôn Bạch Xuyên mơ hồ gật đại.


Giang Tinh Dự đi phía trước, Ngôn Bạch Xuyên theo sau. Một trước một sau, nhưng với đôi chân dài của Giang Tinh Dự, Ngôn Bạch Xuyên có chút khó theo kịp nhịp bước.


"Anh đi chậm chút đi..."


Giọng Ngôn Bạch Xuyên khàn khàn, cổ họng đau rát.


Nghe vậy, Giang Tinh Dự đột nhiên dừng chân.


Ngôn Bạch Xuyên đang tăng tốc để bắt kịp liền đâm sầm vào lưng anh. Trong thoáng chốc, Giang Tinh Dự cảm nhận được một mảng mềm mại lướt qua sau gáy.


Cả người anh bỗng cứng đờ, như thể một dòng điện chạy dọc toàn thân.


Vì còn say rượu, phản ứng của Ngôn Bạch Xuyên chậm hơn bình thường nhiều. Cậu đưa tay xoa xoa trán bị đập đau, rồi như vô thức, lại chạm nhẹ vào môi mình.


"Cậu ngốc à..."


Giang Tinh Dự xoay người, vừa định nói tiếp thì đối diện với đôi mắt vô tội của Ngôn Bạch Xuyên.


Lời còn lại lập tức bị nuốt xuống.


Ngôn Bạch Xuyên ngây ra một lúc:


"Sao lại dừng lại rồi..."


Sao mà say rượu xong cứ như biến thành người khác vậy?


"Đúng là hết cách với cậu mà."


Giang Tinh Dự tốt bụng đưa tay ra, dặn dò:


"Nắm chặt vào, đừng để lạc."


"Ồ."


Ngôn Bạch Xuyên ngoan ngoãn nắm lấy tay anh, tiếp tục đi bên cạnh.


Vốn luôn điềm tĩnh, vậy mà lúc này tim Giang Tinh Dự lại đập nhanh hơn bình thường. Trong khi đó, Ngôn Bạch Xuyên dường như chẳng nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống, ngược lại còn siết tay anh chặt hơn.


Giang Tinh Dự thầm thở dài trong lòng:


"Đúng là dễ lừa, may mà chưa bị người khác dụ mất..."


Ngôn Bạch Xuyên cứ thế theo anh lên thang máy. Sau khi nhập mật mã và dẫn cậu vào nhà, Giang Tinh Dự nhìn người bên cạnh ngoan ngoãn từ đầu đến cuối, bất giác bật cười.


Từ quán rượu về đây, hai người đã tốn không ít thời gian. Đầu óc Ngôn Bạch Xuyên vẫn còn nặng trịch nhưng cũng tỉnh táo hơn nhiều.


Những lúc không nên tỉnh, mà lại tỉnh, mới là điều đáng sợ nhất.


Uống say rồi lại mơ mơ màng màng đi theo người khác về nhà, cậu bất giác nhớ đến mấy bộ fanfic đầy ám muội. Nghe thấy tiếng nước chảy quen thuộc từ phòng tắm, cổ họng cậu hơi khô khốc.


Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên. Ngôn Bạch Xuyên với lấy chiếc điện thoại trên bàn, không thèm nhìn màn hình mà nhấn nghe luôn.


"Alo?"


Cậu cau mày:



"Sao không ai nói gì?"


Bên kia đầu dây, An Thần sợ tới mức không dám lên tiếng. Nghe thấy giọng Ngôn Bạch Xuyên, anh ta giật bắn mình, vội cúi đầu nhìn lại tên người gọi trên màn hình.


Là số của Giang Tinh Dự, không hề gọi nhầm.


Thế nhưng tại sao người nghe lại là Pink?! Mà giờ này đã hơn 1 giờ sáng rồi, vậy mà hai người bọn họ đang ở cùng nhau?!


Như vừa phát hiện một bí mật động trời, An Thần kích động xác nhận:


[Pink? Hai người đang ở cùng nhau sao?]


Câu hỏi quen thuộc cùng giọng điệu hóng hớt vừa lọt vào tai, Ngôn Bạch Xuyên lập tức nổi đóa:


"Gọi điện mà không nhìn giờ à? Đã hơn nửa đêm rồi mà còn gọi đến làm gì?!"


An Thần: [...]


Oan uổng quá mà!!!


[Vậy rốt cuộc hai người đang thật sự bên nhau à?]


An Thần lại hỏi.


Ngôn Bạch Xuyên sững người, phản ứng có chút chậm chạp:


"Sao anh biết?"


An Thần che miệng cười trộm.


"Sao tôi biết à? Cậu cũng không nhìn xem mình đang cầm điện thoại của ai?"


Giang Tinh Dự vốn rất cấm kỵ người khác động vào đồ cá nhân của anh, đặc biệt là điện thoại di động. Giờ thấy Ngôn Bạch Xuyên thoải mái cầm máy của anh để nghe, An Thần đã chắc chắn đến 100% rằng hai người này có chuyện mờ ám!


[Ồ, không có gì.]


An Thần cảm thấy mình không nên quấy rầy nữa, nên để không gian riêng tư lại cho hai người họ.


[Hai người cứ tiếp tục việc cần làm đi, tôi không làm phiền nữa, cúp máy đây~]


Anh ta thấy mình đúng là thông minh, cực kỳ nhạy bén.


Nhưng Ngôn Bạch Xuyên lại hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì. Cậu cầm điện thoại, ngây người mất vài giây.


Cảm giác... kích thước điện thoại này có hơi lạ?


Nhận ra thứ trong tay không phải điện thoại của mình, Ngôn Bạch Xuyên vội vàng đặt nó trở lại chỗ cũ.


Bảo sao vừa nãy không hiểu nổi An Thần đang nói cái gì, thì ra người ta không phải nói chuyện với mình!


Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra. Quay đầu lại, ánh mắt lập tức chạm vào người đàn ông đứng ở cửa.


Giang Tinh Dự vắt một chiếc khăn tắm lên cổ, hơi nước trắng mờ còn vương vấn trong không khí, theo anh từ phòng tắm bước ra.


Ánh mắt anh lướt qua chiếc điện thoại trên bàn, nhưng không nói gì.


"Tỉnh rượu chưa?"


Anh nhìn người đang ngồi ngây ra trên sofa.


Ngôn Bạch Xuyên gật đầu:


"Ừm, tỉnh hơn chút rồi."


"Muốn tắm không?"


Giang Tinh Dự hỏi, rồi bổ sung:



"Trên người toàn mùi rượu, nếu thấy khó chịu thì đi tắm, còn không thì thôi."


Vốn dĩ lúc nãy còn chưa thấy gì, nhưng bị Giang Tinh Dự nhắc đến, Ngôn Bạch Xuyên bỗng cảm thấy trên người dính dấp khó chịu vô cùng.


Cậu do dự một chút, rồi nói:


"Vẫn nên tắm một cái vậy."


"Được."


Giang Tinh Dự tốt bụng nhắc:


"Mặc đồ của tôi nhé, cậu không ngại chứ?"


Ngôn Bạch Xuyên sững sờ nhìn anh:


"Hả?"


"Ngốc à?"


Giang Tinh Dự khẽ cười:


"Trên người toàn mùi rượu, tắm xong mà lại mặc đồ cũ vào, vậy khác gì chưa tắm đâu."


"Ồ... không, không ngại..."


Ngôn Bạch Xuyên lắp bắp đáp.


Để không bị phát hiện là mình đang căng thẳng, cậu cố tỏ ra ngốc nghếch một chút, giả vờ đờ đẫn để che giấu.


Nhưng mà... giả ngu quá đà cũng phải trả giá.


Chẳng bao lâu sau, Ngôn Bạch Xuyên liền hối hận.


Để màn diễn trông thật hơn, cậu cố tình giả vờ bước đi loạng choạng, rồi chậm rãi nhận lấy quần áo từ tay Giang Tinh Dự.


Làm xong tất cả những hành động đó, cậu vẫn cảm thấy chưa đủ.


Đến lúc bước vào phòng tắm, Ngôn Bạch Xuyên quyết định... giả vờ vấp ngã lần nữa.


Kế hoạch ban đầu là diễn thôi, nhưng không ngờ cậu thực sự bị vấp chân!


Cơ thể loạng choạng, lao về phía trước.


Ngay khi tưởng rằng mình sắp ngã nhào xuống đất, thì bỗng nhiên cậu rơi vào một vòng tay rắn chắc.


Trái tim Ngôn Bạch Xuyên chệch nhịp, đập thình thịch.


Giang Tinh Dự theo phản xạ giơ tay đỡ lấy cậu, định giữ thăng bằng giúp cậu đứng vững lại.


Ai ngờ Ngôn Bạch Xuyên phản ứng quá mạnh.


Giang Tinh Dự vốn dĩ có thể đứng vững, nhưng vì bị cậu kéo theo, cơ thể mất trọng tâm, lưng anh đập mạnh vào sofa phía sau.


Giang Tinh Dự — cây đại thụ vững chắc — bị kéo ngã xuống, khiến Ngôn Bạch Xuyên cũng mất thăng bằng, theo quán tính mà nhào xuống cùng anh.


"Ưm!!"


Đôi mắt Ngôn Bạch Xuyên lập tức trợn tròn, máu trong người như sôi trào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.


Đôi môi mềm mại vô tình chạm vào nhau.


Tựa như một trò đùa của số phận, hoặc như hai vì sao băng lướt qua màn đêm rồi chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim dường như ngừng đập.


Không gian chật hẹp, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Mọi thứ mông lung như một giấc mộng dịu dàng và mơ hồ.


Ngôn Bạch Xuyên hoàn toàn đóng băng, toàn bộ sức lực như bị rút cạn. Không chỉ cậu, ngay cả Giang Tinh Dự cũng không kịp phản ứng.



Chỉ mất vài giây để Giang Tinh Dự hoàn hồn, ngay lập tức đẩy cậu ra.


Anh đã sống hơn 20 năm, chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người khác. Vậy mà hôm nay, chẳng hiểu sao, lại bị cướp mất nụ hôn đầu?!


Ngôn Bạch Xuyên cứng đờ, đầu óc vẫn chưa kịp xử lý nổi chuyện vừa xảy ra. Mặt và cổ cậu nóng bừng, đỏ còn hơn lúc nãy, giống như có thể bốc khói bất cứ lúc nào.


Giang Tinh Dự cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh biết đây là do tên say rượu này vô tình làm ra, chẳng thể nào trách được.


"Xin lỗi..."


Ngôn Bạch Xuyên vô thức đưa tay chạm lên môi, mười ngón tay cuộn lại theo bản năng.


Giả ngu đúng là bị trời phạt, báo ứng đến nhanh quá.


Sắc mặt Giang Tinh Dự lúc này cực kỳ khó coi, giọng điệu không mấy thân thiện:


"Còn đứng đấy làm gì? Không mau đi tắm?"


Vừa mới bị thằng nhóc con này cướp mất nụ hôn đầu, tâm trạng của anh rất tệ. Để tránh bị phát hiện cảm xúc khác thường, giọng anh vô thức trở nên lạnh lùng.


Ngôn Bạch Xuyên hối hận đến chết, trong lòng gào thét không ngừng. Cả đời này chưa từng có chuyện nào khiến cậu muốn đào hố chui xuống như bây giờ.


Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không nhịn được, hạ giọng hỏi rất khẽ:


"Cái đó... đây không phải nụ hôn đầu của anh đấy chứ?"


Giang Tinh Dự đột ngột cứng người.


"Đương nhiên không phải."


Anh nói dối không chớp mắt.


Giang Tinh Dự cảm giác Ngôn Bạch Xuyên cố ý muốn chọc tức mình.


Không chỉ cướp mất nụ hôn đầu của anh, mà còn cố tình dùng chuyện này để k*ch th*ch anh.


"Mau đi tắm đi."


"Ừm."


Ngôn Bạch Xuyên chậm rãi bước vào phòng tắm.


Không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không, nhưng suốt quá trình tắm rửa, trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Giang Tinh Dự.


Cái gì chứ, hóa ra không phải nụ hôn đầu à?!


Nụ hôn đầu của Giang Tinh Dự không phải của cậu, còn nụ hôn đầu của cậu lại thuộc về Giang Tinh Dự.


Tên này đúng là tra nam!


Trong lòng Ngôn Bạch Xuyên âm thầm mắng anh hàng trăm lần.


Tắm xong bước ra, trời đã hơn 2 giờ sáng. Vừa mở cửa, cậu liền trông thấy Giang Tinh Dự đang đứng trên ban công hút thuốc.


Có vẻ tâm trạng thực sự rất tệ.


"Hứa Nhan..."


Ngôn Bạch Xuyên chậm rãi bước tới, hỏi:


"Anh không sao chứ?"


Giang Tinh Dự bỗng nhiên ngẩng đầu lên.


Ngôn Bạch Xuyên vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt rượt. Áo anh mặc trên người cậu rộng hơn rất nhiều, làm dáng vẻ trông vừa nhỏ nhắn lại có chút ngốc nghếch.


"Cậu còn chưa tỉnh rượu à?"



"Ngay cả tên cũng gọi nhầm, đầu óc đang nghĩ cái gì vậy?"


Ngôn Bạch Xuyên chẳng hiểu gì cả. Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên anh mà, làm gì đến mức gọi sai?


Sao nào? Anh không thích nghe à?


Cậu nghĩ ngợi, cảm thấy tốt nhất vẫn nên giả vờ ngốc nghếch, liền thuận theo lời anh nói:


"Ừm... đầu hơi choáng."


Sau đó, cậu lại hỏi:


"Anh có chăn mỏng nào không? Tôi ngủ tạm trên sofa một đêm, sáng mai về."


Giang Tinh Dự dập tàn thuốc trong gạt tàn, nhưng ánh mắt vẫn vô thức lướt qua Ngôn Bạch Xuyên thêm một lần.


Vừa rồi cậu gọi "Hứa Nhan", đó là ai?


Tại sao Ngôn Bạch Xuyên say rượu lại gọi tên người đó?


Hai người có quan hệ rất tốt sao?


Trong lòng Giang Tinh Dự bỗng dâng lên một cơn bực bội khó hiểu.


Anh lấy một tấm chăn mỏng, tiện tay ném lên sofa, lạnh nhạt nói:


"Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây."


Ngôn Bạch Xuyên hơi khựng lại.


Không biết vị đại gia này lại nổi giận vì cái gì, nhưng cậu cũng không định đôi co, chỉ vui vẻ nhận lấy:


"Cảm ơn."


Giang Tinh Dự không đáp, trực tiếp trở về phòng.


Ngôn Bạch Xuyên dọn dẹp sofa, trải chăn ngay ngắn, tắt đèn, rồi nằm xuống ngủ.


Hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, cậu cảm thấy may mắn.


Nếu người bị cậu hôn phải là ai khác, chắc chắn đã bị coi là b**n th**, nhẹ thì bị mắng, nặng thì ăn ngay một cú đấm.


Nhưng Giang Tinh Dự... tính tình coi như tốt, cùng lắm chỉ nổi nóng một chút, chứ không hề làm khó cậu.


Bộ quần áo trên người rộng thùng thình, khoác lên dáng người của Ngôn Bạch Xuyên trông chẳng khác nào đứa trẻ mặc đồ của người lớn.


Nghĩ đến đây, tai cậu lại nóng lên, mặt cũng bắt đầu đỏ bừng.


May mà đèn đã tắt, cũng không ai nhìn thấy, bằng không chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất.


Sau cả buổi tối náo loạn, Ngôn Bạch Xuyên dần tiêu hóa hết mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.


Dù sao những chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, điều quan trọng nhất bây giờ là TAC sẽ sớm có tuyển thủ đi rừng mới.


Ngôn Bạch Xuyên tin chắc rằng mình sẽ đưa TAC trở lại thời kỳ đỉnh cao.


Nhà tài trợ rút vốn thì sao chứ?


Chỉ cần mùa hè đạt thành tích tốt, họ sẽ chứng minh được thực lực của mình, đến lúc đó nhà tài trợ sẽ chỉ biết hối hận mà thôi.


Trong phòng im lặng, Ngôn Bạch Xuyên càng nghĩ càng thấy mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở nổi nữa.


Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, điều cậu nghĩ đến nhiều nhất vẫn là...


Cú chạm môi ngoài ý muốn với Giang Tinh Dự.


Quả nhiên, ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.


Đêm đó, Giấc mơ của Ngôn Bạch Xuyên... lại có bóng dáng của Giang Tinh Dự.


Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Story Chương 22
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...