Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 14

138@-

Khi Ngôn Bạch Xuyên từ tầng 2 của phòng huấn luyện đi xuống, Trịnh Kinh đang dẫn cả đội ăn hoành thánh. Thấy Ngôn Bạch Xuyên vội vã chạy ra ngoài, anh ấy cứ ngỡ là có chuyện gấp.


"Pink có chuyện gì à?"


Trịnh Kinh gọi với theo từ phía sau:


"Em định ra ngoài à?"


Ngôn Bạch Xuyên khựng lại, liếc nhìn tô hoành thánh trên bàn:


"Ừm, có chút việc, em phải ra ngoài một lát."


"Ồ, anh vừa định gọi em xuống ăn hoành thánh đấy. Hôm nay dì nấu hơi nhiều, hương vị vẫn ngon như mọi khi."


Trịnh Kinh nhún vai:


"Có cần anh để phần cho không?"


"Đợi đội trưởng về chắc bị Tạ Dự ăn hết rồi, cậu ấy là cái máy ăn mà."


Lục Viễn lườm Tạ Dự, người đang ăn từng viên hoành thánh một cách ngon lành mà chẳng sợ bỏng miệng.


Tạ Dự bực bội:


"Ăn được là phúc, anh biết gì chứ? Hơn nữa, em là SP, phải ăn no thì mới bảo vệ được mọi người!"


Ngôn Bạch Xuyên hơi ngừng lại, không biết nghĩ gì, rồi nói:


"Đóng gói cho em một phần đi."


Trịnh Kinh: "..."


"Để chị đi lấy cho."


Lê Hạ đặt đũa xuống, đứng lên chuẩn bị đồ ăn.


Lê Hạ làm rất nhanh, khi Ngôn Bạch Xuyên cầm trên tay mới nhận ra không chỉ một phần mà tận hai phần:


"Giờ thì vừa có phần ăn của mình, vừa có phần ăn cho người khác."


Trịnh Kinh: "..."


"Các người cứ chiều thằng bé đi."


TAC không có quá nhiều quy tắc nghiêm ngặt, muốn ra ngoài thì chỉ cần nói quản lý hoặc huấn luyện viên một tiếng là được.


Lão Kỷ cân nhắc một lát rồi bổ sung:


"Đội không cấm yêu đương, miễn là không ảnh hưởng đến việc tập luyện thường ngày."


Lần trước, anh ấy đã nhận thấy cậu nhóc này có gì đó không đúng. Hôm nay thấy cậu lại muốn ra ngoài, anh ấy không nhịn được phải nhắc nhở.



Ngôn Bạch Xuyên nghe xong liền nhíu mày:


"Anh nghĩ gì thế, em không có yêu đương."


...


Cậu không hiểu tại sao mọi người cứ nghĩ theo hướng đó. Cầm túi hoành thánh, Ngôn Bạch Xuyên rời khỏi căn cứ, đến căn hộ "Hứa Nhan" thì đã hơn 2 giờ chiều.


Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, mặt đất như bị thiêu đốt, ngay cả gió cũng mang theo hơi nóng rực.


Cậu đứng trước cửa, tay xách hoành thánh, đưa tay lên nhấn chuông.


Trong lúc chờ đợi, Ngôn Bạch Xuyên tháo mũ bóng chày ra, những lọn tóc mai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi. Vừa quạt cho mình, cậu vừa mở điện thoại nhắn tin cho An Thần.


[-]: Anh ấy chắc chắn ở nhà chứ?


[-]: Nhấn chuông mấy lần rồi mà không thấy động tĩnh gì, đừng nói là ra ngoài rồi nhé?


Nhắn xong, cậu khó chịu vò đầu. Sao lại không có nhà chứ? Cầm hoành thánh đứng trước cửa nhà người ta mà không vào được, đúng là ngớ ngẩn!


May mà An Thần cầm điện thoại sẵn, tin nhắn vừa gửi đi thì đã nhận được hồi âm:


[An Thần]: Cậu ấy nhất định ở nhà.


An Thần rất chắc chắn. Dưới cái nắng chói chang thế này, Giang Tinh Dự chắc chắn lười ra ngoài.


Khi họ còn chung đội, Giang Tinh Dự vốn đã không thích ra ngoài. Những ngày nắng gắt như thiêu đốt, ngay cả hoạt động đội nhóm cũng không muốn tham gia.


An Thần không tin một người bệnh như Giang Tinh Dự lại dám đội nắng ra ngoài. Hơn nữa, khi anh cúp máy, giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi.


[An Thần]: Chắc đang ngủ trong nhà thôi, cậu nhập mật mã ở cửa là vào được.


[An Thần]: Có lẽ bệnh cũng nặng lắm đấy, nhớ chăm sóc cậu ấy nhé~


Ngôn Bạch Xuyên nhìn tin nhắn mà nhíu mày. Trong nhận thức của cậu, không được người ta cho phép mà tự tiện bấm mật mã vào nhà là một hành động không hợp phép tắc.


Huống hồ, cậu làm sao biết được mật mã chứ?


Nhưng An Thần nói nghe có vẻ nghiêm trọng, Ngôn Bạch Xuyên chỉ có thể cắn răng nhập thử. Cùng lắm thì vào rồi sẽ xin lỗi sau.


Cậu nhớ lại lần trước Giang Tinh Dự từng nhập mật mã "Tôi là bố cậu" với phiên âm số 54088. Cuối cùng, cửa thật sự mở ra.


Ngôn Bạch Xuyên ngây người một chút.


"Thật sự không đổi mật mã à? Tin tưởng mình đến vậy sao?"


Sau khi vào nhà, cậu thay đôi dép, đặt túi hoành thánh lên bàn rồi đi vào bên trong.


Chưa đi được mấy bước, khóe mắt cậu bỗng thoáng thấy mái đầu lông xù trên ghế sofa. Ngôn Bạch Xuyên vốn nghĩ rằng Giang Tinh Dự sẽ ngủ trong phòng, không ngờ lại nằm trên ghế sofa.


Nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, Ngôn Bạch Xuyên hơi ngẩn ra. Trong không gian nhỏ hẹp, cậu nghe thấy tiếng thở hơi nặng nhọc của người đàn ông.


Lông mi của Giang Tinh Dự rất dài, sống mũi cao thẳng, đường nét lông mày sắc sảo nhưng sạch sẽ. Một tay anh đặt trước ngực, đôi má ửng hồng, rõ ràng là đang sốt.



Tay Ngôn Bạch Xuyên rất lạnh, nhiệt độ chênh lệch quá lớn khiến Giang Tinh Dự nhạy cảm nhận ra ngay. Anh lập tức mở bừng mắt, bắt lấy bàn tay đang áp lên mặt mình.


Trong khoảnh khắc, Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự bốn mắt nhìn nhau. Ngôn Bạch Xuyên thoáng bối rối, không biết làm gì.


Giang Tinh Dự cũng hơi sững lại, giọng nói khàn khàn:


"Sao cậu lại tới đây?"


Ngôn Bạch Xuyên nghĩ anh đang trách mình tự tiện vào nhà, liền vội vàng giải thích:


"Xin lỗi, tôi không cố ý xông vào đâu. An Thần nói anh bị ốm, bảo tôi đến chăm sóc anh. Lúc tôi tới, nhấn chuông mãi mà không thấy anh, nên tôi mới thử nhập mật mã lần trước..."


Giang Tinh Dự nhìn cậu nhóc đang chủ động nhận lỗi, khẽ "ừ" một tiếng.


Tay của Ngôn Bạch Xuyên vẫn áp trên má anh, cảm giác nóng đến giật mình. Cậu nghi ngờ người này đang dùng tay mình làm miếng dán hạ sốt, nên do dự một chút rồi quyết định không rút tay lại, để anh dán thêm một lát.


Giang Tinh Dự nhận ra được những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của Ngôn Bạch Xuyên, anh ngừng lại một chút, thả tay cậu ra, rồi cầm lấy điện thoại, giả vờ xem giờ để che giấu sự phức tạp trong lòng.


Trước đây chưa từng có ai dám lại gần anh đến vậy, lại còn thân mật chạm vào má anh như thế. Vậy mà vừa rồi, khi tay cậu áp lên mặt mình suốt cả lúc lâu, anh lại không phản ứng ngay lập tức.


Ngôn Bạch Xuyên thấy anh im lặng, không nhịn được hỏi:


"Người anh nóng như vậy, đã uống thuốc chưa?"


Giang Tinh Dự thờ ơ đáp:


"Ngủ một giấc là khỏi thôi."


Trước đây anh cũng luôn nghĩ như vậy. Ngủ một giấc, tất cả sẽ ổn.


"Vớ vẩn, nhiệt độ này đủ để chiên bánh luôn rồi mà còn nói không uống thuốc?"


Ngôn Bạch Xuyên tính tình vốn nóng nảy, quay đầu nhìn quanh một vòng:


"Thuốc để ở đâu? Để tôi lấy cho anh."


Giang Tinh Dự cũng không rõ tâm trạng mình lúc này ra sao, chỉ cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ, giọng điệu nhạt nhẽo:


"Không có thuốc."


Anh vừa mới chuyển đến đây không lâu, lại rất ít khi ốm, nên chẳng có thói quen chuẩn bị sẵn thuốc.


Ngôn Bạch Xuyên: "???"


"Không có thuốc? Thế thì để sốt chết anh luôn đi."


Miệng nói vậy, nhưng trong lòng cậu lại lo anh sốt cao đến hỏng não, liền vội xỏ dép lê, đi thẳng ra ngoài:


"Tôi đi mua thuốc cho anh."


Nhìn bóng lưng hơi gầy gò của cậu thiếu niên, Giang Tinh Dự bất giác cong khóe môi. Anh cũng không hiểu tại sao cậu lại có tính khí lớn đến thế.


Anh điều chỉnh lại tư thế, tựa lưng thoải mái hơn trên ghế sofa, nhắm mắt lại. Chưa được bao lâu, tiếng bước chân từ xa dần tới gần.



Ngôn Bạch Xuyên quay lại, đặt một túi hoành thánh đã được đóng gói cẩn thận lên bàn trước mặt anh.


Giang Tinh Dự mở mắt nhìn lên.


"Xem thử có hợp khẩu vị không, ăn chút gì lót bụng trước. Tôi đi mua thuốc cho anh đây."


Ngôn Bạch Xuyên nói, giọng có chút bực bội. Nói xong cậu xoay người rời đi.


Giang Tinh Dự nhất thời bối rối, nhìn hộp hoành thánh một cái, rồi lại thu ánh mắt về. Nhìn thêm lần nữa, rồi lại quay đi. Đến lần thứ ba, anh cuối cùng cũng mở nắp hộp ra.


Mùi thơm của hoành thánh ngay lập tức lan tỏa, khiến người ta không khỏi động lòng. Giang Tinh Dự cầm thìa múc một viên lên, ăn thử một miếng, vẫn còn chút ấm nóng.


...


Trong khi đó, Ngôn Bạch Xuyên ở dưới lầu dạo một vòng, nhanh chóng tìm được hiệu thuốc. Cậu đã biết khu vực này có hiệu thuốc từ lần trước, khi Giang Tinh Dự giúp cậu mua thuốc.


Vào tiệm, Ngôn Bạch Xuyên kể sơ qua triệu chứng của Giang Tinh Dự. Nhân viên cửa hàng đưa thuốc cho cậu, và cậu không quên lấy thêm một chiếc nhiệt kế.


Khi trở lại tầng 3, bước chân Ngôn Bạch Xuyên khựng lại. Trước cửa nhà Giang Tinh Dự, một người béo tròn, ăn mặc kín mít, đeo kính râm và khẩu trang, đang lén lút đi đi lại lại.


Ngôn Bạch Xuyên đứng trong góc khuất, lạnh lùng quan sát. Người này liên tục nhìn quanh, xác nhận không có ai, rồi áp mắt vào mắt mèo trên cửa để nhìn vào bên trong.


Cơn khó chịu dâng lên trong lòng Ngôn Bạch Xuyên. Không thể nhịn được nữa, cậu bước nhanh tới.


Người đàn ông béo vừa quay lại đã bắt gặp một chàng trai tóc nhuộm màu hồng đang tiến đến gần. Hắn giật mình, ánh mắt hoảng loạn, lộ vẻ chột dạ.


Tuy nhiên, trước khi kịp phản ứng, Ngôn Bạch Xuyên đã tăng tốc. Người đàn ông béo cảm thấy không ổn, hoảng sợ bước lùi lại, nhưng cánh tay đã bị cậu túm chặt.


Ngôn Bạch Xuyên hơi khuỵu gối, cánh tay đột ngột dùng lực mạnh mẽ—


"Rầm!"


Một cú vật vai hoàn hảo. Người đàn ông béo nặng hơn 100kg bị ném thẳng xuống sàn.


Giang Dịch nằm dưới đất, mặt đầy vẻ kinh ngạc, khó mà tin được chàng trai gầy gò trước mặt, có vóc dáng nhỏ hơn hắn gấp đôi, lại mạnh mẽ đến vậy.


Ánh mắt Ngôn Bạch Xuyên đầy sát khí, nét mặt lạnh lùng và dữ tợn. Cậu cúi xuống nhìn kẻ đang run rẩy dưới đất.


Giang Dịch sợ đến mức toàn thân phát run. Hôm nay hắn chỉ định tới tìm Giang Tinh Dự đòi tiền, nào ngờ lại gặp phải kẻ như thế này.


Ngôn Bạch Xuyên lạnh giọng, nói từng chữ:


"Còn không cút đi? Lần sau còn dám đến đây, thấy mày một lần, tao đánh mày một lần."


Trực giác nói với Ngôn Bạch Xuyên rằng người đàn ông kia chắc chắn không quen biết Giang Tinh Dự, hơn nữa, người bình thường cũng sẽ không hành động lén lút, áp mắt vào mắt mèo để nhìn trộm như vậy.


Kính râm của Giang Dịch rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt đầy đặn. Hai má tròn trĩnh ép nhẹ vào sống mũi khiến nó trông có phần tẹt hơn, cằm tròn vo gần như liền với cổ.


Lại bắt gặp ánh mắt hung dữ của Ngôn Bạch Xuyên, Giang Dịch sợ hãi, trong lòng buột miệng chửi thề, rồi nhịn đau, lồm cồm bò dậy, co chân chạy thục mạng.


Chạy được nửa đường, hắn quay đầu lại xác nhận địa chỉ mình tra được. Sau đó, hắn thấy tên tóc hồng kia thành thạo bấm mật mã, mở cửa, rồi đi vào một cách dễ dàng.


"Chó má thật!"



Chắc chắn cái tên vô dụng kia đã tra nhầm địa chỉ, khiến hắn phải chịu một trận đòn oan.


Rõ ràng thằng nhóc đó gầy hơn hắn, thế quái nào lại khỏe như vậy? Đã thế ra tay còn độc ác nữa chứ!


Không đòi được tiền, giờ người lại đau nhức khắp nơi, Giang Dịch tức muốn hộc máu.


Trong nhà, nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Tinh Dự quay đầu lại, thấy Ngôn Bạch Xuyên bước vào, liền hỏi:


"Có chuyện gì vậy? Sao tôi nghe như có tiếng đồ đạc bị đập? Cậu không phải vừa ngã ở ngoài cửa đấy chứ?"


"Vớ vẩn, ông đây đập người, không phải đập đồ."


Ngôn Bạch Xuyên nóng nảy quẳng túi thuốc bị nén bẹp lúc nãy lên bàn, lấy từ trong đó ra một chiếc nhiệt kế:


"Đo ngay xem sốt bao nhiêu độ."


Giang Tinh Dự nhịn không được, cười khẽ:


"Cậu đập An Thần à?"


"Tôi ngu thế chắc?"


Ngôn Bạch Xuyên đưa nhiệt kế cho anh, còn tốt bụng nhắc nhở:


"Sau này anh ra ngoài nhớ cẩn thận, ban nãy tôi thấy một gã béo đứng trước cửa nhà anh lén lút lắm, tiện tay xử lý giúp anh rồi."


Giang Tinh Dự sắc mặt lập tức thay đổi:


"Gã béo đó trông như thế nào?"


Ngôn Bạch Xuyên bị phản ứng của anh làm cho giật mình, tưởng rằng gã béo đó là người quen của anh, giọng nói cũng nhỏ lại:


"Ờm... nhìn tuổi chắc cũng cỡ tôi. Hắn áp mắt vào mắt mèo trên cửa nhà anh, tôi tưởng là trộm nên tiện tay quật cho một cú qua vai..."


"Gã béo đó anh quen à?"


Giang Tinh Dự cố nhịn cười:


"Không quen."


Ngôn Bạch Xuyên thở phào nhẹ nhõm:


"Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng đánh nhầm người."


Giang Tinh Dự tất nhiên đoán được người đến là ai. Nhưng cho dù không phải Ngôn Bạch Xuyên xử lý, anh cũng sẽ không để loại người đó bước chân vào nhà mình.


Trong khi đo nhiệt độ, Giang Tinh Dự khẽ ngẩng cằm, hờ hững nói:


"Nhiều quá, tôi ăn không hết."


Ngôn Bạch Xuyên liếc qua bàn, nhìn thấy một phần hoành thánh đã ăn gần hết, rồi lại liếc qua phần hoành thánh còn đầy nguyên, sắc mặt lập tức thay đổi:


"Anh ăn luôn phần của tôi rồi à?"


Giang Tinh Dự: "..."


Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Story Chương 14
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...