Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 11
Ngôn Bạch Xuyên đứng trước cửa, nhấn chuông mấy lần nhưng bên trong không có ai trả lời.
Thời gian kiểm tra sức khỏe sắp đến, cậu đành phải dán mẩu giấy ghi chú đã viết sẵn lên trên hộp quà và đặt nó bên trái cửa để tránh bị rơi khi mở cửa.
Sắp xếp xong, Ngôn Bạch Xuyên nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện. Vì khoảng cách không xa, chẳng mấy chốc cậu đã đến nơi.
Vừa định bước vào, điện thoại của Ngôn Bạch Xuyên vang lên, là tin nhắn trong nhóm.
[Hạ Hạ]: @Ác bá màu hồng: Đội trưởng, em đến chưa? Bó hoa chị đặt ở trước cửa bệnh viện, em có thể lấy giúp không?
[Hạ Hạ]: Đây là hoa cả đội gửi tặng anh Cảnh.
[Ác bá màu hồng]: Ừ, em sẽ mang vào.
[Hạ Hạ]: Làm phiền em, vào trong nhớ đưa hoa đến phòng bệnh của anh Cảnh trước nhé, bọn chị còn phải làm kiểm tra sức khỏe.
[Lão Kỷ]: Giao xong thì qua hội họp ngay, đừng chậm trễ.
[Ác bá màu hồng]: Rõ rõ, em sẽ qua ngay.
Ngôn Bạch Xuyên cầm bó hoa, quen đường đến phòng bệnh của Lý Cảnh. Vừa thấy cậu bước vào, Lý Cảnh phấn khởi chào:
"Bạch Xuyên, anh nhớ mọi người muốn chết!"
"Em làm đội trưởng dạo này thế nào? Có quen không? Áp lực có lớn không?"
Lý Cảnh hỏi một tràng, khiến Ngôn Bạch Xuyên không biết trả lời câu nào trước.
Cậu chỉ cười, đặt bó hoa lên bàn:
"Mọi người đều rất tốt với em, chịu nghe lời em."
Lúc đầu, tuy không quen với vị trí đội trưởng, nhưng dần dần Ngôn Bạch Xuyên cũng đã thích nghi.
Ngôn Bạch Xuyên đang mỉm cười thì bất chợt thấy một bóng người lướt qua bên ngoài cửa.
Giang Tinh Dự thoáng nhìn thấy một màu sắc quen thuộc nơi khóe mắt, bước chân khựng lại một chút, ánh mắt liếc về phía phòng bệnh bên cạnh.
Giang Tinh Dự thấy người có mái tóc hồng mà trước mặt anh lúc nào cũng hung dữ, giờ lại cười rạng rỡ nhìn người trên giường bệnh, tay cầm một bó hoa, đặt lên bàn cạnh giường.
Trong lòng Giang Tinh Dự có chút cảm giác khó tả, anh sững người một giây, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt trước khi người trong phòng kịp nhìn qua, rồi xoay người rời đi.
Khi Ngôn Bạch Xuyên nhìn ra, chỉ kịp thấy đôi giày của ai đó biến mất qua khung cửa, thoáng qua như ảo ảnh.
Lý Cảnh hỏi:
"Sao thế?"
"Không có gì ạ."
Ngôn Bạch Xuyên ngừng lại một chút, rồi nói:
"Có lẽ em nhận nhầm người."
"Giờ em phải đi khám sức khỏe, lát nữa nói chuyện tiếp."
Vừa nói xong, Ngôn Bạch Xuyên quay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng, cậu nhìn quanh một lượt mà bóng dáng người kia đã biến mất khỏi hành lang dài.
Ngôn Bạch Xuyên dụi dụi mắt, chẳng lẽ mình hoa mắt thật sao?
Đúng lúc này, Lão Kỷ gửi tin nhắn vào nhóm, giục cậu nhanh chóng qua đó. Ngôn Bạch Xuyên chỉ có thể vội vàng chạy đi.
...
Cùng lúc đó, Giang Tinh Dự rẽ vào một phòng bệnh khác.
Người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, tóc mai đã điểm bạc, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiều tụy.
Ngồi cạnh giường là người vợ thứ hai của ông ta, một người phụ nữ được chăm sóc rất tốt, nhìn không ra đã hơn 40 tuổi.
Bên cạnh bà ta là một thiếu niên mập mạp, chính là đứa con riêng mà Giang Đại Dương đã giấu vợ suốt 18 năm.
Giang Dịch tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn trước mặt Giang Đại Dương, nhưng khóe miệng của Giang Tinh Dự không kìm được mà nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Có lẽ chẳng ai hiểu rõ con người thật của đứa con riêng này hơn anh.
Nhìn thấy Giang Tinh Dự bước vào, Giang Đại Dương liền nổi giận đùng đùng, quát lớn:
"Mày có coi tao là bố mày không hả? Tao nằm viện mấy ngày rồi mà giờ mày mới ló mặt đến? Nhìn xem em mày kìa, nó hiếu thảo, biết điều bao nhiêu!"
Giang Tinh Dự thờ ơ liếc ông ta một cái, châm chọc:
"Ông còn mong tôi hiếu kính với ông sao?"
Giang Đại Dương sững người, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận:
"Mày... mày là đồ súc sinh! Mày đừng quên ai nuôi mày lớn thế này..."
"Còn cả công ty mẹ mày để lại nữa. Mày còn trẻ, chưa hiểu chuyện kinh doanh, chúng ta đều là người một nhà, cứ để tao tạm thời quản lý giúp mày. Mày cũng có thể tập trung chơi mấy cái trò chơi của mình. Đợi em mày lớn hơn chút, nó cũng có thể vào công ty làm việc."
Ánh mắt của Giang Tinh Dự lạnh đi, giọng đầy mỉa mai:
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?"
Ông ta có thể nói bất cứ điều gì, nhưng không được đụng đến người mẹ đã khuất của anh:
"Công ty mẹ tôi để lại, ông đừng hòng mơ tưởng. Dù tôi không biết kinh doanh, cũng tuyệt đối không đến lượt ông đụng vào."
Nói rồi, Giang Tinh Dự lại liếc nhìn Giang Dịch một cách hờ hững, nhếch môi cười lạnh:
"Còn về nó? Dù sao ông cũng có bản lĩnh như thế, tôi thấy ông có thể đem hết mấy chiêu trò của mình dạy cho con trai này."
Người phụ nữ sắc mặt biến đổi, vừa tức vừa xấu hổ, mắt đã hoe đỏ:
"Tiểu Dự, sao con có thể nói bố con như vậy chứ?"
Giang Đại Dương ngẩn người vài giây, cuối cùng cũng hiểu được anh đang ám chỉ điều gì. Sắc mặt ông ta tái đi, lúc trắng lúc đỏ, tức giận đến mức gân xanh nổi lên:
"Mày là đồ nghịch tử! Mày dám nói chuyện với bố mày như vậy sao? Dù mày có gây sự thế nào, nó cũng là em mày, tao cũng là bố mày!"
Giang Tinh Dự nhếch môi cười đầy châm biếm:
"Yên tâm, đến lúc ông già yếu nằm liệt giường, tôi nhất định sẽ làm tròn bổn phận, đưa ông vào viện dưỡng lão. Khi đó, sẽ có người chăm sóc ông tử tế."
Anh dừng lại, ánh mắt lạnh như băng liếc qua người phụ nữ và Giang Dịch, nói thêm:
"Còn về vợ và con trai ông, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi. Ông tự lo liệu đi."
Cơn giận bùng lên, Giang Đại Dương tức đến mức máu dồn lên não, còn chưa kịp thở lại, Giang Tinh Dự đã xoay người bỏ đi. Những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể ho sặc sụa vì bị nghẹn.
Người phụ nữ vội vàng vỗ lưng ông để giúp ông hít thở đều lại, sau đó liếc nhìn con trai. Giang Dịch hiểu ý, nhanh chóng đi rót một ly nước, đưa đến trước mặt ông ta:
"Bố, bố uống chút nước cho đỡ khát. Anh cả nói vậy, bố đừng để trong lòng, rồi sẽ có ngày anh ấy sẽ hiểu ra thôi."
Nhìn Giang Đại Dương cầm cốc nước uống, Giang Dịch không kìm được mà thầm chửi rủa trong lòng:
"Một thằng chỉ biết chơi game, mẹ ruột thì đã chết, thế mà còn dám ngông nghênh trước mặt mình, đúng là không biết trời cao đất dày."
Khi Giang Tinh Dự rời khỏi và đi ngang qua phòng bệnh lúc trước, bóng dáng người quen thuộc đã không còn ở đó.
Ra khỏi bệnh viện, anh bất giác lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu. Giang Tinh Dự kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, hít một hơi thật sâu. Hương vị của nicotine hòa lẫn cùng khói thuốc xâm chiếm tâm trí, như thể mọi phiền muộn và bất an đều theo làn khói bay đi.
Anh tựa lưng vào bức tường ngoài bệnh viện, đứng đó rất lâu. Đến khi điếu thuốc cháy hết, anh mới dập tắt đầu lọc, ném vào thùng rác, rồi bắt xe về nhà.
...
Sau khi hoàn thành các hạng mục kiểm tra sức khỏe, Ngôn Bạch Xuyên cùng đồng đội lại vào phòng bệnh của Lý Cảnh một lần nữa.
Tạ Dụ nhìn thấy tay Lý Cảnh vẫn còn quấn băng, không khỏi trêu chọc:
"Anh Cảnh, anh nằm viện cả tháng rồi, chắc sắp được xuất viện chứ?"
Lý Cảnh thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Anh cũng muốn xuất viện lắm, nhưng mẹ anh bắt phải ở đây dưỡng thương cho lành hẳn rồi mới về nhà kế thừa gia nghiệp..."
Ngôn Bạch Xuyên ngơ ngác:
"Hả??"
Lục Viễn ghé sát vào tai Ngôn Bạch Xuyên, thần bí nói nhỏ:
"Đội trưởng, em chưa biết à? Anh Cảnh nhà giàu lắm, trước đây khi anh ấy muốn theo đuổi sự nghiệp game thủ chuyên nghiệp, bố mẹ anh ấy đã kịch liệt phản đối, muốn anh ấy học đại học."
Ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ bồng bột? Lý Cảnh khi ấy đã bỏ nhà ra đi, sau lưng gia đình lén gia nhập đội tuyển TAC. Anh ấy chơi đi rừng rất chắc tay, từ một thực tập sinh đã được huấn luyện viên để mắt đến, rồi từng bước leo lên vị trí đội trưởng.
Nhưng khoảng một tháng trước, Lý Cảnh không may bị gãy xương tay trong một tai nạn. Muốn hồi phục hoàn toàn để trở lại phong độ trước đây gần như là điều không thể. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của anh ấy phải chấm dứt.
Trong mấy năm gắn bó với TAC, dù không thể dẫn dắt đội giành được chức vô địch, nhưng Lý Cảnh cũng đã mang về không ít vinh quang cho đội.
Cuối cùng, anh ấy đành phải giải nghệ trong sự tiếc nuối. Ngôn Bạch Xuyên thì được giao trọng trách tiếp quản vị trí đội trưởng vào thời điểm cấp bách ấy.
Mẹ của Lý Cảnh biết chuyện anh ấy giải nghệ, vui mừng ra mặt, lập tức sắp xếp cho anh ấy điều trị tốt nhất. Mục đích rõ ràng là để anh ấy quay về kế thừa sản nghiệp gia đình.
Dù trong lòng không cam tâm, Lý Cảnh cũng hiểu rõ tình trạng của bản thân. Anh ấy cười khẽ, nói với đồng đội:
"Dù đã giải nghệ, nhưng anh vẫn là một phần của TAC. Sau này có chuyện gì cần đến anh, cứ thoải mái tìm anh, đừng khách sáo."
"Tất nhiên rồi!"
Tạ Dụ lập tức tiếp lời, chẳng tỏ vẻ khách khí chút nào.
Sau khi bộc bạch hết những lời trong lòng, cả nhóm bụng đói kêu ọc ọc. Khi ra về, Lão Kỷ vỗ vai Lý Cảnh, nói chân thành:
"Cậu cứ yên tâm dưỡng thương. Dù cậu có giải nghệ, nhưng TAC mãi mãi là ngôi nhà của cậu."
Lý Cảnh nghe vậy, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gật đầu:
"Vâng."
...
Trong khi mọi người đi kiểm tra sức khỏe, Trịnh Kinh đã đến nhà hàng từ trước. Tính thời gian khá chính xác, anh ấy chọn món xong là vừa đúng lúc cả nhóm đến.
Thấy bàn đầy món ngon, đặc biệt là tôm hùm lớn, Tạ Dụ ch** n**c miếng, nói thèm thuồng:
"Kiểm tra sức khỏe phiền phức thật! Em sắp chết đói luôn rồi."
Lục Viễn ngồi xuống, nhún vai:
"Em đã bảo mà, cơ thể em khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả."
Lão Kỷ vừa tỉ mỉ bóc vỏ tôm vừa nghiêm túc nói:
"Đừng nói mạnh miệng như vậy. Ai bảo các cậu thường xuyên thức khuya làm gì, khiến chỉ số chức năng gan không ổn định. Kiểm tra sức khỏe định kỳ là để nghĩ cho sức khỏe của các cậu. Nếu chưa lên sân đấu mà cơ thể đã sụp đổ, chẳng phải sẽ dâng cúp vô địch cho đối thủ hay sao?"
Lục Viễn vừa ăn vừa gật gù phụ họa:
"Huấn luyện viên nói đúng, huấn luyện viên nói cái gì cũng đúng, huấn luyện viên chính là trời, là đất..."
Lão Kỷ: "..."
Trịnh Kinh ngồi bên, nghe vậy bật cười lớn:
"Haha, Lão Kỷ ngày thường dẫn đội lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, giờ bị mấy cậu chọc đến nghẹn lời. Thật không dễ gì thấy cảnh này đâu."
Kỷ Viễn liếc mắt nhìn Trịnh Kinh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén. Trịnh Kinh lập tức ngậm miệng, cúi đầu chăm chỉ ăn, không dám đùa thêm nữa.
Ngôn Bạch Xuyên rất thích bầu không khí như thế này. Bình thường, mọi người luôn căng thẳng trong lúc thi đấu và tập luyện, nhưng khi ăn uống cùng nhau, họ lại đùa giỡn và làm bầu không khí trở nên vui vẻ.
So với bọn họ, Khổng Phong trông có vẻ ngượng ngùng hơn, chỉ ngồi một góc lặng lẽ ăn.
Ngôn Bạch Xuyên lo cậu ta không hòa nhập được, mỉm cười nói:
"Tiểu Phong, cậu không cần phải khách sáo như vậy đâu. Mọi người ở đây đều rất dễ gần. Trong game, mắc sai lầm là chuyện thường, bọn tôi cũng đều từ đó mà trưởng thành cả."
Khổng Phong cảm thấy dễ chịu hơn, gật đầu nhẹ nhàng:
"Vâng, cảm ơn đội trưởng."
Lão Kỷ liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên, ánh mắt mang ý cười, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Trịnh Kinh vốn định bàn với Ngôn Bạch Xuyên chuyện thay đổi cách đánh rừng, nhưng thấy tình hình lúc này không thích hợp, đành để sau khi về căn cứ nói riêng.
Món ăn hợp khẩu vị, Ngôn Bạch Xuyên ăn vô cùng vui vẻ. Trong lúc ăn, cậu không khỏi nghĩ đến con rùa mà mình đã tặng – không biết người ta đã nhận hay vứt đi mất rồi.
...
Cùng lúc đó, Giang Tinh Dự đứng trước cửa nhà mình, nhíu mày thật sâu.
Thấy một con rùa nằm trước cửa, anh còn tưởng mình đã đi nhầm nhà.
Giang Tinh Dự nhìn đi nhìn lại số nhà vài lần, xác nhận mình không sai, rồi cúi đầu nhìn con rùa trên đất. Anh lập tức nghĩ đến khả năng đây là trò đùa dai của ai đó.
Dù sao, số người ghét anh cũng không ít.
Bởi vì trong nhiều trường hợp, "rùa" có hàm ý chế nhạo. Nghĩ đến đây, anh vô tình liếc thấy một mẩu giấy dán trên nắp hộp nhựa.
Giang Tinh Dự cúi người, những ngón tay thon dài xé tờ giấy xuống, tiện tay cầm cả hộp lên. Anh nhìn qua con rùa trong hộp một lúc rồi mới xem nội dung trên tờ giấy.
Nét chữ thanh thoát, mạnh mẽ.
Lần trước tôi đã hứa sẽ tặng quà cho anh. Sau khi về nhà, tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dứt ruột đem Tiểu Bát – con rùa mà tôi đã nuôi suốt ba năm – tặng cho anh. Tôi chăm sóc nó rất cẩn thận, mong rằng sau này anh cũng sẽ yêu thương và chăm lo cho nó.
Vì chân tôi không tiện, nên quà gửi hơi muộn, mong anh đừng trách.
Cuối cùng, tôi vẽ thêm một bức chân dung chibi. Có điều, đầu vẽ hơi lệch, tóc thì dùng cách kẻ đường thẳng để tô màu.
Đọc xong dòng chữ trên tờ giấy, Giang Tinh Dự lập tức biết được ai đã gửi con rùa này.
Anh cầm hộp lên cao, lại cúi đầu quan sát con rùa trong hộp một lần nữa. Lần này, khóe môi anh bất giác cong lên, ngay cả con rùa cũng trở nên đáng yêu lạ thường trong mắt anh.
"Ừm, quả thực nuôi rất tốt, hoa văn trên mai rùa cũng đẹp thật."
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã