Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm
Chương 59: A Yếm
173@-Ba ngày sau, Văn Từ đem hành lý nhét vào cốp xe, sau đó lên xe ngồi.
Trì Quan Yếm đã ngồi bên trong xe đợi từ lâu.
Những lúc anh nhắm mắt ngồi một chỗ im lặng nhìn giống như một pho tượng thạch cao hoàn mỹ, ngũ quan thâm trầm, khí chất cao quý, mái tóc dài xõa trên vai mang đến cho anh một cảm giác lười biếng khó tả.
Văn Từ nhìn vào khuôn mặt của Trì Quan Yếm, cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ.
"Em đang nghĩ gì thế?" Trì Quan Yếm không có mở mắt, phảng phất cảm giác được ánh mắt của Văn Từ, đột nhiên hỏi.
"Không có nghĩ cả."
"Thật sao?" Trì Quan Yếm hơi hơi nghiêng đầu, mở mắt rồi áp tới gần Văn Từ, cười hỏi: "Em nhìn anh chằm chằm như vậy, thật sự không có suy nghĩ gì sao?"
"Không có thật mà!" Văn Từ đã miễn nhiễm với cách áp sát tới gần của anh, cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, cậu nghiêm túc nói.
Trì Quan Yếm mỉm cười, ngả người ra sau, "A Từ, những lúc em đỏ mặt vẫn dễ thương hơn."
Văn Từ sờ sờ mặt mình, sau khi xác định nhiệt độ không nóng lên mới nói: "Em đã quen với việc anh tới gần rồi, sẽ không đỏ mặt nữa!"
"Thật sao?" Trì Quan Yếm đột nhiên đến gần Văn Từ.
Hai người kề sát đến mức có thể chạm vào da thịt của đối phương.
Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn trên chóp mũi, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười nồng đậm của Trì Quan Yếm, Văn Từ vẫn là không khống chế được mà đỏ mặt, cậu quay mặt đi chỗ khác, im lặng không nói gì.
Ninh Thượng Tư đang ngâm nga hát, lâu lâu lại lén liếc nhìn tình hình ở phía sau, nhưng cũng không dám nhìn nhiều.
Nhìn thấy Văn Từ túm tóc Trì Quan Yếm, cả người gần như nằm sấp ở trên người Trì Quan Yếm để buộc tóc, tư thế quá mức thân mật khiến anh ta phải quay đầu lại ngay lập tức, không dám quay đầu lại, chỉ sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Chiếc xe có chút không ổn định, Văn Từ khó khăn lắm mới nắm được tóc của anh định buộc lại, thì xe đột nhiên thắng gấp, làm cho cả người cậu đều bổ nhào lên người Trì Quan Yếm, eo bị Trì Quan Yếm ôm chặt.
Nhìn giống như là cậu cố tình nhào vào vòng tay của anh đòi ôm vậy.
Văn Từ cầm dây buộc tóc, có chút vụng về rời khỏi người của Trì Quan Yếm, một lúc sau mới buộc tóc lại cho Trì Quan Yếm, còn rất hài lòng với kiệt tác của mình mà khen một câu, "Quá đẹp!"
Trì Quan Yếm bật ra một tiếng cười "Ừm".
Xe rất nhanh đã dừng lại, Ninh Thượng Tư xách vali xuống hỏi, "Trì Tổng, không cần tôi đi cùng sao?"
"Không cần." Trì Quan Yếm nhận lấy hành lý, "Mấy ngày tới tôi đi vắng, công ty giao cho La Minh Do quản lý, cậu nghe lệnh của cậu ta là được."
Ninh Thượng Tư lập tức nói: "Vâng!"
Hai người bước vào sân bay.
Máy bay phải bay bảy tiếng, Văn Từ vừa lên máy bay liền không ngừng lật xem tài liệu mà Trì Quan Yếm điều tra được, cố gắng tìm ra một số manh mối mà trước đó vẫn chưa phát hiện ra.
"Đừng đọc nữa," Trì Quan Yếm thấy cậu có chút nóng lòng, liền nắm lấy tay đang lật tài liệu của cậu, dịu giọng nói: "Manh mối có thể tìm được đều tìm ra rồi, ngủ một giấc đi đã."
Văn Từ nghĩ thấy cũng đúng, liền cất tài liệu đi, nhưng lại không ngủ được, nên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu như tìm được ba mẹ, cậu nên trở về với ba mẹ ruột của mình, hay ở lại nhà họ Văn?
Chắc chắn là trở về bên ba mẹ ruột rồi, dù sao nhà họ Văn cũng đã có Văn Thanh, cậu ở lại cũng khá xấu hổ.
Nhưng nếu ba mẹ ruột muốn Văn Thanh, không cần cậu thì sao? Ba mẹ ruột sẽ chọn để cậu ta quay trở về sao?
Văn Từ bỗng nhiên có chút không xác định, bởi vì cậu biết so với tính cách có chút kiêu ngạo của mình, Văn Thanh nhất định càng khiến người khác yêu quý hơn.
Cậu cau chặt mày, khiến Trì Quan Yếm thở dài, anh giơ tay xoa lông mày của cậu, "Đừng nghĩ nữa A Từ, ngủ một lát đi."
Văn Từ nhắm mắt lại dựa đầu vào vai Trì Quan Yếm, vậy mà đầu óc cậu lại thanh tĩnh một cách lạ thường, vốn dĩ không ngủ được, sau khi lắng nghe tiếng hít thở của Trì Quan Yếm cậu lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Văn Từ mơ hồ nghe được có người gọi mình, mở mắt ra, có chút mơ màng.
Cảm nhận được khuôn mặt của người đàn ông tới gần, cậu vô thức xoa xoa, mơ hồ gọi anh một tiếng: "A Yếm, đã đến nơi chưa?"
"Gọi lần nữa." Trì Quan Yếm nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa, thấp giọng nói.
"Gọi gì cơ?" Văn Từ sửng sốt, không xác định gọi: "... A Yếm?"
"Ừ." Trì Quan Yếm đáp lại một tiếng, nắm lấy tay Văn Từ, khóe môi hơi nhếch lên.
"Nếu anh thích em gọi anh như vậy, vậy sau này em sẽ gọi anh như vậy." Nhìn thấy Trì Quan Yếm vui vẻ như vậy, Văn Từ cũng cười theo, liên tục lặp đi lặp lại như thể gọi không đủ, "A Yếm, A Yếm, A Yếm..."
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng trông lại rất thân mật với Trì Quan Yếm.
Cậu bé ngồi bên cạnh ồn ào một lúc lâu, cảm thấy rất buồn chán, đột nhiên ánh mắt của cậu rơi vào hai người họ, cậu kéo tóc mẹ mình, chỉ vào Văn Từ và Trì Quan Yếm rồi hét lên: "Mẹ, mẹ, sao hai người đó lại dựa sát vào nhau như vậy, là đồng tính luyến ái sao? Bọn họ bị bệnh đúng không mẹ?"
Người phụ nữ bị giật tóc vô cùng tức giận, túm lấy đứa trẻ muốn đánh, nghe thấy lời nói không có chút kiêng dè gì của đứa trẻ, lập tức xin lỗi Văn Từ: "Thật xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi thật sự xin lỗi vì làm phiền hai người."
"Nói bậy bạ gì vậy? Con mau xin lỗi đi." Nói xong, người phụ nữ nhéo nhéo đứa trẻ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Mẹ làm gì vậy? Mọi người đều nói đồng tính luyến ái là bệnh h,oạn, con đâu có nói sai." Cậu nhóc kiên quyết hét lên, "Sao mẹ lại đánh con? Con còn lâu mới xin lỗi, con sẽ không xin lỗi."
Người phụ nữ vỗ mạnh vào mông cậu nhóc, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Còn nói bậy bạ nữa à, cẩn thận mẹ ném con xuống máy bay bây giờ, có xin lỗi không?"
Loại uy hiếp này thoạt nhìn không có tác dụng, đứa trẻ hiển nhiên đã quá quen với việc này, không những không ngoan ngoãn mà còn vô liêm sỉ hơn, thậm chí còn khiêu khích tiến lên túm lấy quần áo của Văn Từ, cười đùa nói: "Thích đàn ông, đồ không biết xấu hổ, mất mặt quá, lêu lêu."
Văn Từ hờ hững nhìn cậu bé, không thèm để ý đến lời nó, chỉ tách từng ngón tay của nó ra, lộ ra một nụ cười: "Bạn nhỏ, anh thích ai là tự do của anh, em không được nói lung tung đâu biết chưa."
Xung quanh có rất nhiều người bị giọng nói của đứa trẻ thu hút, nhìn hai người họ một cái liền vội vàng quay đi chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa, ngược lại cảm thấy đứa trẻ thật ồn ào, bọn họ đều phàn nàn với người phụ nữ.
Người phụ nữ liên tiếp xin lỗi mấy lần, tức giận đến mức túm lấy cậu bé đánh cho cậu một trận.
"Cho con nói bậy này, có biết lễ phép không hả? Những điều trước đây mẹ dạy con đều cho chó ăn hết rồi sao? Còn nói người ta bị bệnh, mẹ thấy con mới có bệnh."
Cậu bé bị đánh bắt đầu khóc lóc, điều này càng khiến nhiều người khó chịu hơn.
Cuối cùng, cậu bé che mông, đôi mắt sưng đỏ, không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Văn Từ với ánh mắt tức giận.
Văn Từ cười nhìn khuôn mặt khóc lóc của nó, cố ý bắt chước giọng điệu trước đó của nó cười khiêu khích nói: "Bị đánh đòn cái là khóc, không biết xấu hổ, mất mặt quá, lêu lêu."
Đứa bé sững sờ, sau đó ngồi dưới đất khóc lớn: "Mẹ, anh ấy chế nhạo con, mẹ..."
Người phụ nữ bị cậu nhóc dày vò đến phát phiền, không thèm để ý tới nó nữa, thờ ơ để mặc cho nó khóc om sòm, thậm chí còn đeo tai nghe.
Văn Từ không dừng lại, mà tiếp tục nói: "Bị người ta nói là khóc, không biết xấu hổ, mất mặt quá đi."
Đứa trẻ lập tức ngừng khóc, trừng mắt nhìn Văn Từ, cáu kỉnh nói: "Anh đáng ghét chết đi được."
Văn Từ cười trừ nói: "Nhóc cũng thế thôi."
"Đúng là đồng tính luyến ái đều có bệnh." Tựa hồ biết điểm mấu chốt của Văn Từ ở chỗ nào, cậu bé đột nhiên mở miệng nói một một câu, nhưng thấy biểu cảm trên mặt Văn Từ vẫn không thay đổi, hiểu ra câu này không có tác dụng, nó liền quay người khó hiểu hỏi: "Sao anh không tức giận!"
Đột nhiên cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cậu bé ngẩng đầu lên, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Trì Quan Yếm làm cho giật mình, co rúm lại sợ hãi.
"Đứng dậy cho mẹ." Người phụ nữ chịu không nổi nữa, bắt lấy đứa nhỏ, "Thành thật xin lỗi người ta cho mẹ, đồng tính có bệnh cái gì, con nghe được ở đâu vậy hả? Mau xin lỗi, nếu không đừng hòng về nhà nữa."
Cảm giác được mẹ mình thật sự tức giận, trong lòng lại tăng thêm một ít sợ hãi, đứa nhỏ mím môi, bất đắc dĩ cúi đầu xin lỗi hai người Văn Từ: "Xin lỗi các anh, em nói lỡ lời, em không nên nói các anh như thế."
Văn Từ ánh mắt lạnh lùng, không đáp lại.
Cậu nhóc thấy đã xin lỗi rồi, vẫn thấy thái độ của Văn Từ không thay đổi, lại có chút tức giận, "Em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn gì nữa?"
"Câm miệng." Người phụ nữ quát lên, một lần nữa hướng hai người Văn Từ xin lỗi.
Sau đó, người phụ nữ không để đứa trẻ nói nữa, tận cho đến khi cậu bé xuống máy bay, liền kéo nhẹ tóc của Văn Từ một cái, lúc bị mẹ ôm rời đi còn lớn tiếng nói: "Cái anh đứng bên cạnh anh nhìn đáng sợ như vậy, không biết anh thích anh ấy ở điểm nào nữa. Hừ, có gì tốt đâu chứ, còn không bằng thích em!"
Nói xong những lời này, cậu bé liền bị người phụ nữ bịt lấy lỗ tai, khóc rống lên.
Văn Từ không quan tâm đến lời nói của cậu bé, sau khi rời sân bay bắt taxi, cậu đột nhiên nghe thấy Trì Quan Yếm cười hỏi: "Trông anh có đáng sợ không?"
"Không đáng sợ." Văn Từ quay đầu nhìn anh, làm mặt quỷ nói, "Không đáng sợ bằng em."
Trì Quan Yếm bật cười: "Bây giờ còn sợ anh không?"
"Không sợ," Văn Từ lên xe, sau khi Trì Quan Yếm cũng ngồi lên xe, cậu liền ghé vào tai anh nói nhỏ, "Em căn bản không sợ anh!"
Bây giờ đã là mười một giờ tối, đi ô tô đến khách sạn cũng phải mất nửa tiếng.
Văn Từ rất buồn ngủ, nói xong liền ôm Trì Quan Yếm, dụi đầu vào lòng anh lẩm bẩm: "Em ngủ một lát."
Trì Quan Yếm vén mớ tóc lòa xòa trên trán cậu ra sau, cúi đầu nhìn hàng mi dài cong vút của Văn Từ, khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
*
Lúc xe dừng trước cửa khách sạn Văn Từ mới tỉnh lại, dụi dụi mắt, vừa mới xuống xe liền nghe thấy có người gọi, trong giọng nói mang theo hưng phấn khó tả: "Mẹ, lại là mấy anh đó kìa! "
Văn Từ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cậu bé gặp trên máy bay đang cười toe toét hạnh phúc với mình.
Có lẽ vì sợ Trì Quan Yếm, cậu nhóc luôn trốn sau lưng mẹ, lén lút thò đầu ra ngoài nhìn hai người họ, nghi ngờ hỏi: "Các anh cố ý đi theo bọn em à?"
Người phụ nữ đang gọi video với ai đó nên không nghe thấy lời cậu bé nói mà chỉ lo nói chuyện với người bên kia video, "Bên kia có hành động gì thì con cũng đừng quan tâm, biết không? Ngày mai mẹ mới tới, đợi mẹ tới rồi nói sau."
Văn Từ phớt lờ cậu bé, bước vào khách sạn với chiếc vali của mình và Trì Quan Yếm.
Khi bọn cậu lấy xong thẻ phòng bước vào thang máy, người phụ nữ mới nắm tay cậu bé vào khách sạn.
Không biết trong điện thoại nói cái gì, mà nhìn bà có chút lo lắng nói: "Có người gọi con cũng đừng để ý, có bao nhiêu người sống đối diện cũng không cần quan tâm, con cứ làm bài tập của con là được. Mẹ sẽ gọi điện cho bố con, bảo ông ấy đừng tăng ca nữa, về nhà với con."
Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi đến tầng mười, Văn Từ ra khỏi thang máy liền dùng thẻ phòng mở cửa.
Khi bật đèn lên xong, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là phòng tình nhân ở khách sạn này rất bình thường, chứ không như lần trước, cả phòng toàn là bóng bay và mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái.
Văn Từ cất vali đi, chỉ vào phòng tắm, "Ai tắm trước đây?"
Trì Quan Yếm tới gần cậu, thấp giọng nói: "Tắ.m chung đi."
Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm
Trì Quan Yếm đã ngồi bên trong xe đợi từ lâu.
Những lúc anh nhắm mắt ngồi một chỗ im lặng nhìn giống như một pho tượng thạch cao hoàn mỹ, ngũ quan thâm trầm, khí chất cao quý, mái tóc dài xõa trên vai mang đến cho anh một cảm giác lười biếng khó tả.
Văn Từ nhìn vào khuôn mặt của Trì Quan Yếm, cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ.
"Em đang nghĩ gì thế?" Trì Quan Yếm không có mở mắt, phảng phất cảm giác được ánh mắt của Văn Từ, đột nhiên hỏi.
"Không có nghĩ cả."
"Thật sao?" Trì Quan Yếm hơi hơi nghiêng đầu, mở mắt rồi áp tới gần Văn Từ, cười hỏi: "Em nhìn anh chằm chằm như vậy, thật sự không có suy nghĩ gì sao?"
"Không có thật mà!" Văn Từ đã miễn nhiễm với cách áp sát tới gần của anh, cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, cậu nghiêm túc nói.
Trì Quan Yếm mỉm cười, ngả người ra sau, "A Từ, những lúc em đỏ mặt vẫn dễ thương hơn."
Văn Từ sờ sờ mặt mình, sau khi xác định nhiệt độ không nóng lên mới nói: "Em đã quen với việc anh tới gần rồi, sẽ không đỏ mặt nữa!"
"Thật sao?" Trì Quan Yếm đột nhiên đến gần Văn Từ.
Hai người kề sát đến mức có thể chạm vào da thịt của đối phương.
Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn trên chóp mũi, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười nồng đậm của Trì Quan Yếm, Văn Từ vẫn là không khống chế được mà đỏ mặt, cậu quay mặt đi chỗ khác, im lặng không nói gì.
Ninh Thượng Tư đang ngâm nga hát, lâu lâu lại lén liếc nhìn tình hình ở phía sau, nhưng cũng không dám nhìn nhiều.
Nhìn thấy Văn Từ túm tóc Trì Quan Yếm, cả người gần như nằm sấp ở trên người Trì Quan Yếm để buộc tóc, tư thế quá mức thân mật khiến anh ta phải quay đầu lại ngay lập tức, không dám quay đầu lại, chỉ sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Chiếc xe có chút không ổn định, Văn Từ khó khăn lắm mới nắm được tóc của anh định buộc lại, thì xe đột nhiên thắng gấp, làm cho cả người cậu đều bổ nhào lên người Trì Quan Yếm, eo bị Trì Quan Yếm ôm chặt.
Nhìn giống như là cậu cố tình nhào vào vòng tay của anh đòi ôm vậy.
Văn Từ cầm dây buộc tóc, có chút vụng về rời khỏi người của Trì Quan Yếm, một lúc sau mới buộc tóc lại cho Trì Quan Yếm, còn rất hài lòng với kiệt tác của mình mà khen một câu, "Quá đẹp!"
Trì Quan Yếm bật ra một tiếng cười "Ừm".
Xe rất nhanh đã dừng lại, Ninh Thượng Tư xách vali xuống hỏi, "Trì Tổng, không cần tôi đi cùng sao?"
"Không cần." Trì Quan Yếm nhận lấy hành lý, "Mấy ngày tới tôi đi vắng, công ty giao cho La Minh Do quản lý, cậu nghe lệnh của cậu ta là được."
Ninh Thượng Tư lập tức nói: "Vâng!"
Hai người bước vào sân bay.
Máy bay phải bay bảy tiếng, Văn Từ vừa lên máy bay liền không ngừng lật xem tài liệu mà Trì Quan Yếm điều tra được, cố gắng tìm ra một số manh mối mà trước đó vẫn chưa phát hiện ra.
"Đừng đọc nữa," Trì Quan Yếm thấy cậu có chút nóng lòng, liền nắm lấy tay đang lật tài liệu của cậu, dịu giọng nói: "Manh mối có thể tìm được đều tìm ra rồi, ngủ một giấc đi đã."
Văn Từ nghĩ thấy cũng đúng, liền cất tài liệu đi, nhưng lại không ngủ được, nên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu như tìm được ba mẹ, cậu nên trở về với ba mẹ ruột của mình, hay ở lại nhà họ Văn?
Chắc chắn là trở về bên ba mẹ ruột rồi, dù sao nhà họ Văn cũng đã có Văn Thanh, cậu ở lại cũng khá xấu hổ.
Nhưng nếu ba mẹ ruột muốn Văn Thanh, không cần cậu thì sao? Ba mẹ ruột sẽ chọn để cậu ta quay trở về sao?
Văn Từ bỗng nhiên có chút không xác định, bởi vì cậu biết so với tính cách có chút kiêu ngạo của mình, Văn Thanh nhất định càng khiến người khác yêu quý hơn.
Cậu cau chặt mày, khiến Trì Quan Yếm thở dài, anh giơ tay xoa lông mày của cậu, "Đừng nghĩ nữa A Từ, ngủ một lát đi."
Văn Từ nhắm mắt lại dựa đầu vào vai Trì Quan Yếm, vậy mà đầu óc cậu lại thanh tĩnh một cách lạ thường, vốn dĩ không ngủ được, sau khi lắng nghe tiếng hít thở của Trì Quan Yếm cậu lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Văn Từ mơ hồ nghe được có người gọi mình, mở mắt ra, có chút mơ màng.
Cảm nhận được khuôn mặt của người đàn ông tới gần, cậu vô thức xoa xoa, mơ hồ gọi anh một tiếng: "A Yếm, đã đến nơi chưa?"
"Gọi lần nữa." Trì Quan Yếm nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa, thấp giọng nói.
"Gọi gì cơ?" Văn Từ sửng sốt, không xác định gọi: "... A Yếm?"
"Ừ." Trì Quan Yếm đáp lại một tiếng, nắm lấy tay Văn Từ, khóe môi hơi nhếch lên.
"Nếu anh thích em gọi anh như vậy, vậy sau này em sẽ gọi anh như vậy." Nhìn thấy Trì Quan Yếm vui vẻ như vậy, Văn Từ cũng cười theo, liên tục lặp đi lặp lại như thể gọi không đủ, "A Yếm, A Yếm, A Yếm..."
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng trông lại rất thân mật với Trì Quan Yếm.
Cậu bé ngồi bên cạnh ồn ào một lúc lâu, cảm thấy rất buồn chán, đột nhiên ánh mắt của cậu rơi vào hai người họ, cậu kéo tóc mẹ mình, chỉ vào Văn Từ và Trì Quan Yếm rồi hét lên: "Mẹ, mẹ, sao hai người đó lại dựa sát vào nhau như vậy, là đồng tính luyến ái sao? Bọn họ bị bệnh đúng không mẹ?"
Người phụ nữ bị giật tóc vô cùng tức giận, túm lấy đứa trẻ muốn đánh, nghe thấy lời nói không có chút kiêng dè gì của đứa trẻ, lập tức xin lỗi Văn Từ: "Thật xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi thật sự xin lỗi vì làm phiền hai người."
"Nói bậy bạ gì vậy? Con mau xin lỗi đi." Nói xong, người phụ nữ nhéo nhéo đứa trẻ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Mẹ làm gì vậy? Mọi người đều nói đồng tính luyến ái là bệnh h,oạn, con đâu có nói sai." Cậu nhóc kiên quyết hét lên, "Sao mẹ lại đánh con? Con còn lâu mới xin lỗi, con sẽ không xin lỗi."
Người phụ nữ vỗ mạnh vào mông cậu nhóc, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Còn nói bậy bạ nữa à, cẩn thận mẹ ném con xuống máy bay bây giờ, có xin lỗi không?"
Loại uy hiếp này thoạt nhìn không có tác dụng, đứa trẻ hiển nhiên đã quá quen với việc này, không những không ngoan ngoãn mà còn vô liêm sỉ hơn, thậm chí còn khiêu khích tiến lên túm lấy quần áo của Văn Từ, cười đùa nói: "Thích đàn ông, đồ không biết xấu hổ, mất mặt quá, lêu lêu."
Văn Từ hờ hững nhìn cậu bé, không thèm để ý đến lời nó, chỉ tách từng ngón tay của nó ra, lộ ra một nụ cười: "Bạn nhỏ, anh thích ai là tự do của anh, em không được nói lung tung đâu biết chưa."
Xung quanh có rất nhiều người bị giọng nói của đứa trẻ thu hút, nhìn hai người họ một cái liền vội vàng quay đi chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa, ngược lại cảm thấy đứa trẻ thật ồn ào, bọn họ đều phàn nàn với người phụ nữ.
Người phụ nữ liên tiếp xin lỗi mấy lần, tức giận đến mức túm lấy cậu bé đánh cho cậu một trận.
"Cho con nói bậy này, có biết lễ phép không hả? Những điều trước đây mẹ dạy con đều cho chó ăn hết rồi sao? Còn nói người ta bị bệnh, mẹ thấy con mới có bệnh."
Cậu bé bị đánh bắt đầu khóc lóc, điều này càng khiến nhiều người khó chịu hơn.
Cuối cùng, cậu bé che mông, đôi mắt sưng đỏ, không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Văn Từ với ánh mắt tức giận.
Văn Từ cười nhìn khuôn mặt khóc lóc của nó, cố ý bắt chước giọng điệu trước đó của nó cười khiêu khích nói: "Bị đánh đòn cái là khóc, không biết xấu hổ, mất mặt quá, lêu lêu."
Đứa bé sững sờ, sau đó ngồi dưới đất khóc lớn: "Mẹ, anh ấy chế nhạo con, mẹ..."
Người phụ nữ bị cậu nhóc dày vò đến phát phiền, không thèm để ý tới nó nữa, thờ ơ để mặc cho nó khóc om sòm, thậm chí còn đeo tai nghe.
Văn Từ không dừng lại, mà tiếp tục nói: "Bị người ta nói là khóc, không biết xấu hổ, mất mặt quá đi."
Đứa trẻ lập tức ngừng khóc, trừng mắt nhìn Văn Từ, cáu kỉnh nói: "Anh đáng ghét chết đi được."
Văn Từ cười trừ nói: "Nhóc cũng thế thôi."
"Đúng là đồng tính luyến ái đều có bệnh." Tựa hồ biết điểm mấu chốt của Văn Từ ở chỗ nào, cậu bé đột nhiên mở miệng nói một một câu, nhưng thấy biểu cảm trên mặt Văn Từ vẫn không thay đổi, hiểu ra câu này không có tác dụng, nó liền quay người khó hiểu hỏi: "Sao anh không tức giận!"
Đột nhiên cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cậu bé ngẩng đầu lên, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Trì Quan Yếm làm cho giật mình, co rúm lại sợ hãi.
"Đứng dậy cho mẹ." Người phụ nữ chịu không nổi nữa, bắt lấy đứa nhỏ, "Thành thật xin lỗi người ta cho mẹ, đồng tính có bệnh cái gì, con nghe được ở đâu vậy hả? Mau xin lỗi, nếu không đừng hòng về nhà nữa."
Cảm giác được mẹ mình thật sự tức giận, trong lòng lại tăng thêm một ít sợ hãi, đứa nhỏ mím môi, bất đắc dĩ cúi đầu xin lỗi hai người Văn Từ: "Xin lỗi các anh, em nói lỡ lời, em không nên nói các anh như thế."
Văn Từ ánh mắt lạnh lùng, không đáp lại.
Cậu nhóc thấy đã xin lỗi rồi, vẫn thấy thái độ của Văn Từ không thay đổi, lại có chút tức giận, "Em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn gì nữa?"
"Câm miệng." Người phụ nữ quát lên, một lần nữa hướng hai người Văn Từ xin lỗi.
Sau đó, người phụ nữ không để đứa trẻ nói nữa, tận cho đến khi cậu bé xuống máy bay, liền kéo nhẹ tóc của Văn Từ một cái, lúc bị mẹ ôm rời đi còn lớn tiếng nói: "Cái anh đứng bên cạnh anh nhìn đáng sợ như vậy, không biết anh thích anh ấy ở điểm nào nữa. Hừ, có gì tốt đâu chứ, còn không bằng thích em!"
Nói xong những lời này, cậu bé liền bị người phụ nữ bịt lấy lỗ tai, khóc rống lên.
Văn Từ không quan tâm đến lời nói của cậu bé, sau khi rời sân bay bắt taxi, cậu đột nhiên nghe thấy Trì Quan Yếm cười hỏi: "Trông anh có đáng sợ không?"
"Không đáng sợ." Văn Từ quay đầu nhìn anh, làm mặt quỷ nói, "Không đáng sợ bằng em."
Trì Quan Yếm bật cười: "Bây giờ còn sợ anh không?"
"Không sợ," Văn Từ lên xe, sau khi Trì Quan Yếm cũng ngồi lên xe, cậu liền ghé vào tai anh nói nhỏ, "Em căn bản không sợ anh!"
Bây giờ đã là mười một giờ tối, đi ô tô đến khách sạn cũng phải mất nửa tiếng.
Văn Từ rất buồn ngủ, nói xong liền ôm Trì Quan Yếm, dụi đầu vào lòng anh lẩm bẩm: "Em ngủ một lát."
Trì Quan Yếm vén mớ tóc lòa xòa trên trán cậu ra sau, cúi đầu nhìn hàng mi dài cong vút của Văn Từ, khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
*
Lúc xe dừng trước cửa khách sạn Văn Từ mới tỉnh lại, dụi dụi mắt, vừa mới xuống xe liền nghe thấy có người gọi, trong giọng nói mang theo hưng phấn khó tả: "Mẹ, lại là mấy anh đó kìa! "
Văn Từ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cậu bé gặp trên máy bay đang cười toe toét hạnh phúc với mình.
Có lẽ vì sợ Trì Quan Yếm, cậu nhóc luôn trốn sau lưng mẹ, lén lút thò đầu ra ngoài nhìn hai người họ, nghi ngờ hỏi: "Các anh cố ý đi theo bọn em à?"
Người phụ nữ đang gọi video với ai đó nên không nghe thấy lời cậu bé nói mà chỉ lo nói chuyện với người bên kia video, "Bên kia có hành động gì thì con cũng đừng quan tâm, biết không? Ngày mai mẹ mới tới, đợi mẹ tới rồi nói sau."
Văn Từ phớt lờ cậu bé, bước vào khách sạn với chiếc vali của mình và Trì Quan Yếm.
Khi bọn cậu lấy xong thẻ phòng bước vào thang máy, người phụ nữ mới nắm tay cậu bé vào khách sạn.
Không biết trong điện thoại nói cái gì, mà nhìn bà có chút lo lắng nói: "Có người gọi con cũng đừng để ý, có bao nhiêu người sống đối diện cũng không cần quan tâm, con cứ làm bài tập của con là được. Mẹ sẽ gọi điện cho bố con, bảo ông ấy đừng tăng ca nữa, về nhà với con."
Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi đến tầng mười, Văn Từ ra khỏi thang máy liền dùng thẻ phòng mở cửa.
Khi bật đèn lên xong, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là phòng tình nhân ở khách sạn này rất bình thường, chứ không như lần trước, cả phòng toàn là bóng bay và mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái.
Văn Từ cất vali đi, chỉ vào phòng tắm, "Ai tắm trước đây?"
Trì Quan Yếm tới gần cậu, thấp giọng nói: "Tắ.m chung đi."
Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm
Story
Chương 59: A Yếm
10.0/10 từ 38 lượt.