Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 7


Chương 8


 


Trình Dã về đến nhà thì đã gần mười một giờ đêm.


 


Lúc này ngôi làng vốn yên tĩnh lại vang lên những tiếng ồn ào mơ hồ. Hắn đến gần hơn, phát hiện trước cửa nhà mình tụ tập khá nhiều người.


 


Cao Tân Hòa cũng ở trong đám đông, hắn ta là người đầu tiên phát hiện ra Trình Dã, lập tức gọi “Anh Trình”.


 


Mọi người quay đầu lại nhìn thiếu niên đang trở về trong cái lạnh, ánh mắt phức tạp. Có sự thương hại, có sự tiếc nuối, và cả sự tò mò muốn xem kịch hay.


 


Ánh mắt Trình Dã xuyên qua đám đông, nhìn thấy tình trạng hiện tại của căn nhà mình.


 


Cửa nhà bị tạt sơn đỏ, trên tường gỗ viết hai chữ “Trả tiền” chói mắt, cánh cửa chính bị giật đến lung lay sắp đổ, đồ đạc bên trong vứt lung tung trên đất, cả căn nhà bị lục tung, những thứ có giá trị đều bị lấy đi hết.


 


Cao Tân Hòa đi đến bên cạnh hắn, lắp bắp mở miệng, “Tôi cũng vừa mới nghe thấy động tĩnh, chạy qua xem thì đã thành ra thế này rồi.”


 


Cao Quyền cũng ở bên cạnh, gần đây ông bị cảm, ho đến khản cả tiếng, “Tạo nghiệp quá, đây là chuyện gì thế này! Thằng Trình Kiến Bân là người thế nào ai mà không biết? Món nợ cờ bạc thằng đó nợ, bắt một đứa trẻ còn đang đi học như nó trả thì sao mà trả nổi?”


 


“Anh Quyền, không thể nói như vậy được...” Có người nói, “Trình Dã đáng thương thật, nhưng tiền của người ta cũng là tiền, không thể cứ thế mà cho không nó được chứ?”


 


“Không phải tôi nói, chúng tôi cũng là người tốt bụng, thằng Trình Kiến Bân còn nợ nhà tôi hai trăm tệ đấy, chúng tôi cũng thấy Trình Dã đáng thương nên mới không đòi thôi.”


 


“Đúng vậy, Trình Dã to con thế kia, đi làm thuê cùng bọn họ, chẳng mấy năm là trả hết thôi?”


 


“Các người nói cái gì vậy?” Cao Quyền ho đến đỏ cả mặt, “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, các người nói những lời này là muốn ép chết nó sao?”


 


Một tiếng rầm vang lên, đám người đang cãi nhau ầm ĩ giật mình.


 


Trình Dã trực tiếp tháo cánh cửa chính bị đá lệch xuống. Hắn vừa buông tay, cánh cửa đổ sầm xuống đất, bụi bay mù mịt.


 


“Tiền tôi sẽ trả, mọi người về đi.”


 


Ánh mắt hắn quá lạnh, lạnh đến không giống một đứa trẻ mười bảy tuổi. Một số người còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn tình trạng nhà hắn như vậy, cũng hiểu rằng dù có bán Trình Dã đi cũng không trả hết tiền.


 


Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, than phiền vài câu thì được, nói nhiều quá sẽ mất hòa khí. Họ nhìn căn nhà bị cướp sạch của Trình Dã mà thở dài tiếc nuối một lúc, rồi lần lượt rời đi.


 


Chỉ còn Cao Tân Hòa và Cao Quyền ở lại.Cao Quyền nhìn Trình Dã tháo nốt cánh cửa bên kia, “Cháu...”


 


Trình Dã bước vào phòng khách kéo đèn sáng lên, dựng chiếc ghế trên đất dậy, “Muộn rồi, bác Cao về đi.”


 


Cao Tân Hòa nói: “Nhà anh thành ra thế này rồi, hay là anh về ngủ một đêm ở nhà tôi đi?”


 


“Không cần.” Trình Dã dựng tủ lên, “Tôi một mình được.”


 


Hắn nói không đi, không ai khuyên được hắn. Cao Tân Hòa cùng Cao Quyền ba bước một ngoái đầu nhìn lại rời khỏi nhà hắn.


 


Trình Dã quay người vào phòng ngủ của Trình Kiến Bân, bên trong cũng bị lục tung, năm trăm tệ giấu dưới gầm giường đã biến mất.


 


Số tiền đó là Trình Kiến Bân để lại trước khi chết.


 


Tiền mất rồi, Trình Dã cũng lười nhìn những chỗ khác, hắn quay lại phòng khách tùy tiện dọn dẹp những thứ lộn xộn bên trong, cuối cùng nhặt được một tấm di ảnh bị dẫm mấy lần ở góc tường.


 


Trình Dã cầm tấm ảnh về phòng mình.


 


Phòng hắn không có đèn, thậm chí không có cả cửa sổ, tối đen như một chiếc quan tài nhỏ hẹp.


 


Trình Dã cắn đèn pin khoanh chân ngồi dưới đất cầm khung ảnh khẽ bẻ một cái, tấm ảnh bên trong liền trượt xuống.


 


Hắn nhặt tấm ảnh lên, từ chiếc hộp bên cạnh mò ra một cái bật lửa.


 


Ngọn lửa đỏ rực bùng lên từ đáy mắt hắn, giây tiếp theo ngọn lửa cao hơn bốc cháy.Trình Dã buông tay, tấm di ảnh đang cháy rơi khỏi đầu ngón tay hắn lăn vài vòng trên đất, rồi biến thành một đống tro tàn.


 


Chết rồi cũng không yên phận.


 



Phòng hắn ở sâu nhất trong nhà, thậm chí không có cửa, bên trong vốn chất đầy đồ lặt vặt, sau khi Trình Kiến Bân chết Trình Dã mới dọn đồ ra ngoài.


 


Căn phòng rất kín đáo, vì vậy không bị cướp phá, đồ đạc bên trong vẫn như lúc hắn ra ngoài.


 


Trình Dã đặt đèn pin lên giường, lại châm cho mình một điếu thuốc. Hắn cắn điếu thuốc, đầu tiên lấy ra cây kẹo hồ lô còn ba quả sơn trà từ trong lòng ra.


 


Trôi qua lâu như vậy, lớp đường bên ngoài đã tan chảy hết được hắn rửa sạch, chỉ còn lại ba quả sơn trà xiên trên que.


 


Hắn cắm que sơn trà vào khe hở ở đầu giường, từ chiếc hộp bên cạnh mò ra một con dao nhỏ.


 


Tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay, được Trình Dã đưa tay gạt đi. Hắn lấy ra một chiếc hộp sắt ở dưới gầm giường, con dao nhỏ đặt vào đáy hộp sắt, không biết chạm vào đâu, chỉ nghe thấy tiếng “khậc”, chiếc hộp sắt liền mở ra.


 


Bên trong toàn là tiền.


 


Số tiền này đều là do hắn tự tích góp những năm qua, mệnh giá rất nhỏ, đa số là năm hào một tệ, cao nhất cũng không quá mười tệ.


 


Trình Dã cắn điếu thuốc đếm tiền.


 


Hắn đếm đi đếm lại hai lần, toàn thân hắn, cộng thêm số tiền đi làm thuê mấy ngày nay, tổng cộng là 223.5 tệ.


 


Trình Dã nhìn số tiền 223.5 tệ đó, trong ánh đèn pin dần yếu đi, im lặng hút hết một điếu thuốc.


 


Sáng hôm sau Giang Thời nghe Giang Tuyết nói mới biết nhà Trình Dã xảy ra chuyện lớn như vậy.


 


“Không phải, cái này cũng quá tàn nhẫn rồi chứ? Trình Dã còn chưa thành niên mà.”


 


Bên ngoài trời đang mưa, Giang Tuyết không ra ngoài được bèn tiện tay hầm sườn heo đã mua về hôm qua.


 


Thời tiết quá lạnh, bà đốt củi, trên bếp hầm sườn, bên dưới bà gạt than ra ném vào mấy củ khoai lang.


 


“Đòi tiền ai mà quản con thành niên hay chưa?” Giang Tuyết nói, “Hơn nữa Trình Kiến Bân vay nặng lãi, đám người đó đều là loại chỉ cần tiền không cần mạng. Haizz... thật là tạo nghiệp.”


 


Tiếng mưa rơi ào ào, Giang Thời qua cửa sổ ô vuông nhìn ra ngoài, tiếc là đợi đến khi khoai lang nướng chín rồi, vẫn không thấy bóng dáng người ngày nào cũng đến ăn chực.


 


Giang Tuyết biết y thích sạch sẽ, bóc vỏ khoai lang dùng giấy gói lại đưa cho Giang Thời, “Nghe nói bọn chúng đập cả cửa nhà nó, hôm nay mưa lớn thế này, không biết nó thế nào rồi. Không được, lát nữa mẹ phải đi xem sao.”


 


Giang Thời lập tức nói: “Con đi cùng mẹ.”


 


“Được.” Giang Tuyết rửa sạch tay đi xem nồi sườn, “Hôm qua không phải mẹ cho con tiền bảo con mua đồ ăn con thích sao, sao không mua gì cả?”


 


Khoai lang nhà trồng ngọt hơn những củ y từng ăn trước đây, vừa cầm trên tay mùi ngọt ngào đã thoang thoảng bay đến.


 


Giang Thời không kìm được cúi đầu cắn một miếng, bị bỏng đến “sì” một tiếng, mãi vài giây sau Giang Tuyết nói chuyện y mới phản ứng lại.


 


“À? Con mua rồi mà...” Y đưa tay chỉ vào mấy cái túi bị y vứt ở góc, “Ở đằng kia kìa.”


 


Giang Tuyết cũng thắc mắc, “Vậy sao lại còn thừa nhiều tiền thế?”


 


Hai người ngồi lại cùng nhau tính toán, cuối cùng sự thật cũng sáng tỏ.


 


Trừ tiền sườn và rượu là dùng tiền Giang Tuyết đưa, đống đồ ăn của Giang Thời đều là do Trình Dã mua cho y.


 


Thảo nào lúc đó Giang Thời hỏi hắn có đủ không, hắn lại tự tin nói đủ.


 


Giang Thời vừa biết sự thật lại liên tưởng đến chuyện xảy ra tối qua: “...”


 


Mình đúng là đồ khốn nạn mà.


 


Ăn cơm xong, Giang Tuyết dẫn Giang Thời đến nhà Trình Dã.


 


Trước khi đi, Giang Thời tìm một chiếc áo khoác đen mặc vào, nghĩ một lát, lại quay về phòng mình.


 


Mấy ngày nay trôi qua, quần áo của y vẫn chất đống lộn xộn trong vali ở góc phòng. Y cúi người lục lọi trong vali một lúc, tìm ra hai thanh sô cô la đã mang theo trước đó.Giang Thời nhét sô cô la vào túi, cầm ô cùng Giang Tuyết ra khỏi nhà.


 


Hai nhà không cách nhau quá xa, đi qua một con đường nhỏ lầy lội, qua vài hộ dân, từ xa xuất hiện một căn nhà gỗ trông rách nát, đó chính là nhà Trình Dã.



Cánh cửa chính bị tháo ra vứt trong sân, trong nhà trông lộn xộn, vết sơn đỏ ở cửa càng nổi bật hơn dưới làn nước mưa.Giang Tuyết đứng ở cửa gọi hai tiếng, trong nhà trống rỗng, không một bóng người.


 


Giang Thời cầm ô vòng qua chiếc ghế bị gãy một chân trước mặt, nhìn căn phòng khách bị đập phá không còn thứ gì nguyên vẹn, không dám đi vào, chỉ khẽ thò đầu ra từ dưới ô nhìn vào trong.


 


“Lạ thật...” Giang Tuyết nói, “Mưa lớn thế này, người đi đâu rồi?”


 


Đúng vào đợt rét nàng Bân, vừa mưa là lạnh đến không thể tả. Giang Tuyết dậm chân một cái, “Thôi, chúng ta về trước đi, tối mẹ sẽ qua xem lại.”


 


Bà than phiền với Giang Thời, “Con nói thằng bé Trình Dã này, bình thường chẳng nói gì cả, chắc chắn bọn người này không phải lần đầu đến đòi tiền nó. Nó mới bé tí làm sao gánh nổi gánh nặng lớn như vậy.”


 


Giang Thời cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hai gói kẹo bị y tùy tiện vứt trong phòng, và đủ thứ đồ mà Trình Dã mang đến cho y những ngày qua tạo thành sự đối lập rõ rệt với căn nhà trước mắt.


 


Thằng con trai cao lớn trông có vẻ ngốc nghếch, bị y làm khó cũng không tức giận, rõ ràng điều kiện kinh tế không tốt, nhưng vẫn mua cho y loại kẹo đắt nhất.


 


Giang Thời đột nhiên cảm thấy lòng có chút nặng trĩu.


 


Y bóp bóp thanh sô cô la trong túi bị nhiệt độ cơ thể làm chảy ra một chút, quay người định về nhà, không ngờ từ xa một bóng người đi tới.


 


Trình Dã cũng không ngờ Giang Thời lại xuất hiện trước cửa nhà mình. Hắn không có ô, cứ thế đội mưa đi về, xuyên qua màn mưa, ánh mắt đối diện với thiếu niên dưới ô.


 


Đối phương mặc một chiếc áo khoác đen, đầu ngón tay nắm cán ô đông cứng đến trắng bệch, những sợi tóc màu nâu nhạt dính vào má, trong con ngươi phản chiếu dáng vẻ lếch thếch của hắn.


 


Trình Dã không hề cảm thấy xấu hổ. Khi Giang Thời nhìn hắn, hắn bật ra một tiếng cười khẽ đầy thỏa mãn từ cổ họng.


 


Nếu hắn cảm thấy xấu hổ thì ngay lần đầu gặp Giang Thời, khi Giang Thời nhìn hắn bằng ánh mắt kiêu căng, khi Giang Thời vô tình để lộ vẻ ghét bỏ, hắn đã nên bỏ đi rồi.


 


Nhưng hắn muốn Giang Thời ghi nhớ hắn, dù là bằng sự thương hại.


 


Hắn muốn trong mắt Giang Thời có hắn.
Giống như bây giờ, nhìn hắn, chờ hắn xuất hiện, rồi đôi mắt đẹp đó sẽ bừng sáng.


 


Chỉ thuộc về một mình hắn.


 


“Trình Dã!” Giang Tuyết kinh ngạc kêu lên, “Cháu đi đâu vậy? Sao không cầm ô?”


 


Trình Dã cụp mắt xuống, đưa tay lau mặt, “Đi tìm người, dì Giang sao hai người lại đến đây?”


 


Mặc dù Trình Dã ướt sũng, nhưng Giang Tuyết vẫn đi đến che nửa cái ô cho hắn, “Hôm qua dì ngủ sớm, hôm nay dậy mới nghe chuyện của cháu nên qua xem sao.”


 


Bà nhìn cảnh tượng căn nhà trước mắt, khi nhìn Trình Dã, đáy mắt thêm một tia thương cảm, “Cháu không sao chứ?”


 


“Không sao.” Trình Dã thật thà nói: “Cháu về đến đây thì đã như vậy rồi.”


 


Hắn vào nhà tìm hai chiếc ghế còn nguyên vẹn cho Giang Thời và Giang Tuyết ngồi, “Xin lỗi, nhà cháu chưa dọn dẹp xong, làm hai người chê cười rồi.”


 


Giang Thời nhìn chiếc ghế gỗ đen xì trước mặt, do dự một lúc, rồi đặt nửa cái mông xuống.


 


Y nói: “Bọn họ làm nhà cậu ra nông nỗi này, sao cậu không báo cảnh sát?”


 


“Báo cảnh sát không có tác dụng, cảnh sát cũng không thể bắt được bọn chúng. Bị bọn chúng biết, ngược lại sẽ bị trả thù gấp bội.”


 


Giang Tuyết không thể chịu được, ngồi chưa đầy một phút đã đứng dậy giúp Trình Dã dọn dẹp.


 


“Thật là tạo nghiệp! Sống thì gây rắc rối, chết rồi cũng không yên phận, Trình Kiến Bân này rốt cuộc đã nợ bao nhiêu tiền vậy?”


 


Trình Dã dọn dẹp cùng bà: “Ông ấy vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, đến bây giờ chắc cũng hơn một vạn rồi.”


 


Hơn một vạn tệ, đặt vào điều kiện kinh tế hiện tại, đối với nhiều người nông thôn mà nói, quả thực là một con số khổng lồ.


 


(1 vạn tệ tương đương 35 triệu tiền Việt, tác giả có nói bối cảnh truyện ngày xưa, cái thời 1k vẫn còn giá trị cao ấy, nên 35 triệu hồi đó mà còn ở nông thông cũng tương đương với cả trăm củ rồi)


 


Giang Tuyết nghe xong tối sầm hai mắt, “Vậy cháu định làm gì?”


 


“Đi làm thuê.” Trình Dã nói, “Xuống hầm mỏ.”


 


Những năm này việc khai thác mỏ chưa nghiêm ngặt như bây giờ, công nhân hầm mỏ rất nhiều, nhưng nhiều người không phải là đội ngũ khai thác chính quy, biện pháp an toàn không được đảm bảo.



 


Rủi ro lớn, tương ứng, lương cũng cao.


 


Mỏ ở huyện bên cạnh, mỗi tuần hắn còn có thể về nhà một lần.


 


Trình Dã cầm chổi quét rác trên đất, liếc nhìn Giang Thời đang đưa tay hứng nước từ mái hiên.


 


Một tuần một lần đối với hắn mà nói không đủ lắm, nhưng đây là lựa chọn phù hợp nhất của hắn hiện tại.


 


Giang Thời rũ bỏ nước trên đầu ngón tay, xoa xoa đầu ngón tay lạnh buốt, rụt tay vào túi, rồi sờ thấy thanh sô cô la bên trong.


 


Trình Dã ướt sũng cả người, Giang Tuyết giật lấy cái chổi của hắn, giục hắn đi thay quần áo.


 


Giang Thời nhổm nửa cái mông khỏi ghế, “Con đi xem sao.”


 


Y theo sau Trình Dã như cái đuôi nhỏ, nhìn hắn đi vào căn phòng chật hẹp đó.Bên trong tối om, vài giây sau mới có ánh đèn pin yếu ớt lóe lên, Giang Thời không nghĩ nhiều, đi theo vào luôn.


 


“Trình...”


 


Tên y vừa gọi ra, người đã khựng lại.


 


Trong ánh sáng lờ mờ, thiếu niên đã cởi áo quay người. Bờ vai rộng và lưng trần hiện rõ mồn một trong mắt Giang Thời, làn da màu mật ong khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc, mang theo sức sống dồi dào độc nhất của tuổi thiếu niên, cơ ngực, cơ bụng... rồi xuống nữa, chiếc quần đen trễ nải ngang hông.


 


Giang Thời đột nhiên mất tiếng, theo lẽ thường y nên quay người bỏ đi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cơ bụng của đối phương, không thể rời đi.


 


Đậu má! Sao hắn lại có tám múi chứ?


 


Dưới cái nhìn của y, tám múi cơ bụng khẽ phập phồng, Trình Dã nắm lấy áo khoác che trước quần, vẻ mặt có chút khó hiểu, “Sao vậy?”


 


Một tiếng “bùm”, hơi nóng bốc lên tai Giang Thời.


 


Y vớ tay vào túi, nhắm mắt ném thanh sô cô la về phía Trình Dã, “Không, không có gì, chỉ là đưa cái này cho cậu thôi.”


 


Nói xong không đợi Trình Dã phản ứng, y quay đầu bỏ chạy.


 


Trình Dã nhìn bóng lưng y biến mất trước mắt.


 


Hắn cúi người nhặt thanh sô cô la trên đất, ngồi xuống giường, áo khoác vẫn che chắn.


 


Thanh sô cô la được nhiệt độ cơ thể của thiếu niên ủ ấm, dường như còn vương vấn hương thơm của y.


 


Trình Dã cầm xem một lúc, cuối cùng không nỡ để mùi hương của thiếu niên cứ thế tan biến trong không khí. Hắn há miệng, dùng đầu lưỡi chống vào mép bao bì răng cưa, xé gói sô cô la.
...
Trình Dã thay quần áo đặc biệt lâu, nửa giờ trôi qua, hắn mới ra ngoài.


 


Vẻ mặt hắn không khác gì trước khi vào, chỉ là đuôi mắt hơi ửng đỏ, yết hầu liên tục di chuyển, như thể mãn nguyện mà lại như chưa thỏa mãn.


 


Cuối cùng hắn đặt ánh mắt lên Giang Thời.


 


Trôi qua lâu như vậy, Giang Thời đã quên mất sự ngượng ngùng vừa rồi. Trong tay cầm chiếc chổi dường như muốn giúp đỡ, y cố gắng hai phút, thành công làm bẩn hơn chỗ đất Giang Tuyết vừa quét sạch.


 


Giang Tuyết đã tịch thu công cụ gây án của y.


 


Giang Thời sờ sờ mũi quay đầu lại, nhìn thấy Trình Dã đang đứng phía sau mình.


 


Những ký ức đã chết bắt đầu tấn công y.


 


Y trừng mắt nhìn Trình Dã, “Nhìn gì mà nhìn!”


 


Vô lý đến mức độ này thì chỉ có Giang Thời thôi.


 


Trình Dã thuận theo, “Xin lỗi.”


 


Giang Tuyết không biết xuất hiện từ lúc nào, “Giang Thời, con lại bắt nạt Trình Dã à?”


 


Giang Thời: “...”


 



 


Y quay người đi lấy chiếc ô ở cửa, nói với Giang Tuyết, “Mẹ cứ ở với cậu ta đi, con về nhà đây.”


 


Giang Tuyết: “Cái thằng quỷ này...”


 


Cuối cùng Giang Thời cũng không đi được, y bị Trình Dã không biết từ đâu mang ra một quả bưởi lớn mà dụ dỗ.


 


Quả bưởi vừa hái xuống chưa lâu, rất nhiều nước, vừa bổ ra mùi thơm thanh ngọt bắt đầu lan tỏa.


 


Giang Thời cầm múi bưởi to gần bằng nửa mặt mình, dùng tay bóc vỏ, hỏi Trình Dã, “Cậu thật sự định đi đào than à?”


 


Trình Dã bóc vỏ bưởi tìm một cái túi đựng lại, bảo Giang Thời mang về nhà ăn.


 


“Ừm, lát nữa là đi rồi.”


 


“À?” Giang Thời sững lại, “Nhanh vậy sao?”


 


“Bên đó thiếu người, bao một chuyến xe, hôm nay đi thì không cần mua vé xe.”


 


Múi bưởi trong miệng Giang Thời lập tức không còn ngọt nữa. Y cảm thấy trong lòng là lạ, nhưng cũng biết đây là quyết định của Trình Dã, y là người ngoài không thể quyết định thay. Hơn nữa, theo tình hình hiện tại của Trình Dã, đây là lối thoát tốt nhất.


 


Khóe miệng cậu ấm nhỏ trễ xuống một pixel, “Thôi được rồi.”


 


Thấy y không vui, Trình Dã  lại bật cười, hắn đặt quả bưởi xuống chân Giang Thời, “Mỏ than một tuần được nghỉ một lần, tuần sau tôi sẽ về thăm anh, lúc đó sẽ mang đồ ăn ngon cho anh.”


 


Lời này nghe hơi lạ, Giang Thời nói: “Tôi thèm đồ của cậu à?”


 


“Không thèm.”


 


Trình Dã thầm nghĩ: Nhưng hắn muốn cho.


 


Hắn hận không thể móc hết những gì mình có ra cho Giang Thời, tiền của hắn, trái tim của hắn, mạng sống của hắn.


 


Đáng tiếc hắn mệnh hèn, không ai quan tâm.


 


Trình Dã cứ thế đi rồi, ban đầu Giang Thời không cảm thấy có gì, nhưng càng gần đến ngày khai giảng y lại càng thấy khó chịu.


 


Lúc đầu Cao Tân Hòa còn đến tìm y chơi, nhưng khi thời gian gấp gáp, hắn ta ngày đêm học hành, bận đến cả thời gian ngủ cũng không có.


 


Và danh sách bài tập hè mà Tống Kiến An đã sắp xếp cho Giang Thời đã bị y xóa từ lâu.


 


Bài tập? Đó là cái gì?


 


Một ngày trước khai giảng, Tống Kiến An tìm đến Giang Thời.


 


Tống Kiến An: Bạn học Giang Thời, bài tập hè của cậu làm xong chưa?


 


Giang Thời nhận được tin nhắn: “...”


 


Y trả lời qua loa.


 


Làm xong hết rồi, làm đầy đủ luôn.


 


Tống Kiến An: Quả nhiên đúng là cậu rồi, bài tập của trường số một tôi vẫn còn thiếu một chút. Nền tảng tiếng Anh của tôi không tốt, gần đây đang bổ sung những chỗ còn thiếu, hy vọng đến khi khai giảng sẽ không kéo lùi cả lớp.


 


Giang Thời cầm điện thoại lăn một vòng trong chăn, không hiểu sao lại gõ hỏi hắn ta.


 


Cậu có biết Trình Dã không?


 


Tống Kiến An dùng một chữ để đánh giá Trình Dã.


 


Hừ.


 


Giang Thời: “...”


 


Nhìn ra rồi, quả thật rất không thân thiện.


Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Story Chương 7
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...