Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giang Tuyết cầm thìa đứng ở cửa bếp thò đầu ra, “Đừng nói chuyện nữa, ăn cơm thôi!”


 


Trên cái bàn vuông nhỏ đặt vài đĩa thức ăn, ba người ngồi mỗi người một bên. Giang Thời bưng một bát canh gà nhỏ thổi thổi, thăm dò uống một ngụm. Chất lỏng ấm nóng mang theo hương thơm trượt xuống thực quản, y nheo mắt lại.


 


Ngờ đâu lại ngon bất ngờ.


 


Trình Dã gắp một đũa khoai tây, nghe Giang Tuyết bên cạnh mở lời, “Chiều nay cháu đi đâu mà người toàn bụi thế?”


 


Hắn nhìn Giang Thời một cái, đưa một muỗng cơm vào miệng, “Có một công trường gần đây, cháu đi làm nửa buổi với họ.”


 


Giang Thời lại chậm rãi húp một ngụm canh gà, nghe lời Trình Dã nói, ánh mắt chuyển sang hắn. Dưới ánh đèn, y nhìn thấy quần áo xám xịt đầy bụi của Trình Dã.


 


Y im lặng lùi về phía sau một chút.


 


Khoảng cách nhỏ bé này Giang Tuyết không nhận ra, chỉ có Trình Dã âm thầm nắm chặt đôi đũa trong tay.


 


Giang Tuyết nói: “Cháu mới bao nhiêu tuổi, cái công trường đó vừa vác gạch vừa bê xi măng, cháu làm sao mà làm được?”


 


“Không sao.” Trình Dã cũng lùi lại, để mình cách bàn xa hơn một chút, “Cháu khỏe mà.”


 


“Khỏe thì sao? Cháu còn nhỏ, lỡ đâu bị thương chỗ nào, sau này thì sao?” Bà trừng mắt nhìn Trình Dã, “Lùi về sau làm gì, không gắp được thức ăn nữa rồi, ngồi lại đây!”


 


Trình Dã đành phải dịch lên một chút.


 


Giang Thời uống nửa bát canh gà, ăn nửa bát cơm với khoai tây xào là no rồi, trong suốt bữa ăn không ăn một miếng thịt gà nào.


 


Giang Tuyết tưởng y không thích ăn thịt gà, thực ra là bà chặt miếng quá to, cả da lẫn thịt, Giang Thời cảm thấy gặm vướng víu.


 


So với cái dạ dày chim của Giang Thời, Trình Dã ăn nhiều hơn hẳn, gần hết nồi cơm nhỏ hầm bằng than củi đều vào bụng hắn.


 


Hầu hết các món ăn trên bàn đều bị hắn quét sạch. Giang Tuyết càng nhìn càng hài lòng, liếc nhìn Giang Thời đang cúi đầu chơi trò xếp hình trên điện thoại bên cạnh, “Con xem con xem, ba ngày ăn còn không bằng người ta ăn một bữa, thảo nào gầy như cây sào vậy.”


 


Giang Thời chỉ thấy mình vô duyên vô cớ bị vạ lây.


 


Ăn xong cơm theo lẽ Trình Dã nên đi về, nhưng Giang Thời ngồi bên bếp lửa, hai má bị than hồng hun đến ửng một lớp phấn hồng nhạt, chiếc áo hoodie rộng thùng thình, một nửa xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện.


 


Hắn đột nhiên không nỡ rời đi.


 


Giang Tuyết giữ hắn chơi một lúc, hắn liền kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Giang Thời xem y chơi trò xếp hình.*



 


Là trò chơi này


Xếp hình là một trò chơi đơn giản, nhưng càng về sau độ khó càng cao, Giang Thời không thích suy nghĩ, cầm điện thoại tùy tiện đẩy lung tung, dẫn đến thường xuyên bị kẹt vào ngõ cụt.


 


Người tí hon pixel trong điện thoại đẩy hộp đi về phía trước, hơi thở mang theo chút ấm nóng phả vào sau tai y, giây tiếp theo giọng Trình Dã trầm thấp vang lên, “Đi thêm nữa là anh sẽ bị kẹt bên trong không ra được đâu.”


 


Giang Thời ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngửi thấy mùi bụi từ người hắn tỏa ra. Y dùng mông dịch cái ghế sang một bên, hoàn toàn không tin lời Trình Dã, tiếp tục đẩy về phía trước.


 


Và rồi người tí hon pixel của y bị kẹt trong ngõ cụt.


 


“...”


 


Giang Thời mím môi, bắt đầu một ván mới.


 


Chơi một lúc, Trình Dã lại nói: “Phía trước là tường, anh không đi xuống được.”


 


Giang Thời không vui, “Rốt cuộc là cậu chơi hay tôi chơi?”


 


Thấy y xị mặt xuống, Trình Dã có chút lúng túng, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn...”


 


“Muốn gì mà muốn?” Giang Thời nói, “Cậu không có điện thoại sao? Nhìn chằm chằm điện thoại của tôi làm gì?”


 


Giang Tuyết đang cho lợn ăn, nghe thấy tiếng nói chuyện, bà xách cái xô nhìn vào bên trong, “Giang Thời, đừng bắt nạt Trình Dã, chơi cùng nhau thì sao chứ?”


 


Giang Thời nổi nóng ném điện thoại vào lòng Trình Dã, đứng dậy định về phòng ngủ, “Vậy cho cậu chơi đấy, tôi không chơi nữa.”


 


Trình Dã cầm điện thoại của y đi theo sau, “Xin lỗi, tôi không muốn chơi, tôi chỉ muốn anh thắng...”


 


Đáp lại hắn chỉ có tiếng cửa đóng sầm.
...
Giang Tuyết cho lợn ăn xong, quay về phát hiện Trình Dã đang cầm điện thoại đứng ngây người trước cửa phòng Giang Thời. Hắn đưa tay dường như muốn gõ cửa, nhưng lại sợ làm người bên trong càng tức giận, tay giơ lên rồi lại hạ xuống.


 


“Không phải lỗi của cháu.” Giang Tuyết nói: “Hai ngày nay tâm trạng nó vốn không tốt, không cố ý làm khó cháu đâu.”


 


Thấy hắn cụp mắt không nói gì, Giang Tuyết thở dài, “Dì vốn nghĩ hai đứa cỡ tuổi nhau, Giang Thời nó đến đây cũng không có bạn bè, tưởng các cháu có thể chơi cùng nhau. Là dì đã nghĩ đơn giản quá rồi, dì xin lỗi cháu.”


 


Trình Dã yên lặng vài giây, đặt điện thoại của Giang Thời lên tủ ở cửa, và cả gói kẹo sữa mà y đã chê.


 


“Là lỗi của cháu.” Hắn khản giọng nói, “Cháu về trước đây dì Giang.”


 



 



 


Tuy Trình Dã đã va vào y, nhưng lại tận tâm tận lực phục vụ y, còn mang cả gà nhà đến, bị y mắng cũng không biết cãi lại, đúng chuẩn người thật thà ít nói.


 


Nghĩ đến đây, Giang Thời lăn hai vòng trong chăn, cắn góc chăn có chút hối hận.Nhưng bảo y cứ thế ra ngoài xin lỗi Trình Dã, y cũng không thể hạ mình được.


 


Vật lộn mãi, Giang Thời lăn qua lăn lại rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.Hôm nay trời quang mây tạnh, sáng sớm mặt trời đã chói chang, Giang Thời dậy sớm.


 


Vừa mở cửa, y liền nhìn thấy chiếc điện thoại và một gói kẹo sữa đặt trên tủ ở cửa. Gói kẹo sữa chỉ thiếu hai viên, bao bì căng phồng.


 


Giang Thời dựa vào cửa, không hiểu sao lại lấy ra một viên kẹo từ bên trong, vẫn là mùi hương liệu nồng nặc.


 


Hôm qua bị y nói như vậy, dù Trình Dã có tính tốt đến mấy, chắc cũng sẽ không thèm để ý đến y nữa.


 


Nói là buồn thì cũng không hẳn, chỉ là y chưa bao giờ gặp một người như Trình Dã.


 


Kết quả Giang Thời vừa mới cảm thấy buồn chưa đầy một giây, vừa quay người lại thì nhìn thấy bóng người cao lớn đang ngồi xổm trong sân nhà mình.


 


“...”


 


Y vịn gậy đi ra cửa, đặc biệt vòng đến trước mặt người đó, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.


 


“Sao cậu lại đến đây?”


 


Bên này hễ có nắng là nhiệt độ lại cao, Trình Dã không mặc bộ đồ hôm qua mà mặc một chiếc áo phông. Chiếc áo phông hơi nhỏ, cổ áo bị giặt đến biến dạng, phía sau còn rách một lỗ, dính sát vào người không vừa vặn, cơ bắp săn chắc hiện rõ mồn một.


 


Bên cạnh hắn đặt một cái cuốc bị gãy cán, trong tay cầm một cành gỗ định gọt thành kích thước phù hợp.


 


Nghe thấy tiếng Giang Thời, hắn đứng dậy lau sạch tay, từ trong chiếc quần ngắn cũn cỡn và rộng thùng thình móc ra một gói kẹo đưa cho Giang Thời, “Hôm qua xin lỗi.”


 


Giang Thời cúi đầu, phát hiện đó là một gói kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn thật sự.

Y sững lại vài giây, “Ý gì đây?”


 


Trình Dã nói: “Anh nói hôm qua cái kia không ngon, tôi hỏi rồi, cái này là đắt nhất, cho anh.”


 


Ánh nắng hơi chói mắt, Giang Thời không nhận, “Cho tôi làm gì?”


 


“Không phải hôm qua anh nói không ngon sao...”


 


Giang Thời ngắt lời hắn, “Tôi nói không ngon là cậu lại đổi à? Chẳng lẽ tôi muốn cái gì cậu cũng cho cái đó?”


 


Hơi thở của Trình Dã nghẽn lại vài nhịp, yết hầu chuyển động, “Được, chỉ cần tôi có.”



 


Chỉ cần anh…


 


Hắn nhìn làn da trắng như thể xuyên thấu dưới ánh nắng của thiếu niên, hàng mi dài và dày cụp xuống, như cánh bướm đang vỗ cánh đậu trong tim hắn.


 


Chỉ cần anh có thể đặt ánh mắt lên tôi, nhìn tôi.


 


Giang Thời không nhận ra ánh mắt ẩn ý đang dán chặt vào mình, có chút cạn lời với Trình Dã, “Cậu có bị điên không? Chúng ta đâu có thân, mẹ ruột tôi còn không đối xử với tôi như vậy.”


 


Trình Dã trưởng thành từ rất sớm. Hồi nhỏ bố hắn đánh hắn, việc đầu tiên hắn làm khi có khả năng là phản kháng. Sự phản kháng của hắn rất hiệu quả, hắn gãy hai xương sườn, Trình Kiến Bân mất một ngón tay, nhưng không ai khen hắn dũng cảm, mẹ hắn nhìn hắn như nhìn một con quái vật.


 


Lúc đó hắn đã biết, có những suy nghĩ không thể hiện ra ngoài được. Ít nhất là không thể quá vội vàng.


 


Hắn nói với Giang Thời: “Tôi làm anh trật chân, bộ dạng anh bây giờ là do tôi gây ra, là tôi có lỗi với anh, tôi chăm sóc anh là điều đương nhiên.”


 


Khi nói lời này, hắn cụp thấp mắt, trong tay vẫn cầm gói kẹo mới mua, áo không vừa vặn, quần cũng không vừa vặn, làn da dưới ánh nắng hiện ra một màu mật ong, cả người trông có vẻ thật thà và vụng về.


 


Xưa nay Giang Thời ăn mềm không ăn cứng, dáng vẻ Trình Dã bị đánh mà vẫn tự mình tìm lý do khiến y cảm thấy mình thật đáng chết.


 


Cậu thiếu gia một tay chống gậy, một tay nhận lấy gói kẹo trong tay Trình Dã, trong lòng tự mắng mình thật đáng chết, nhưng miệng lại không tha, “Ai thèm đồ của cậu chứ.”


 


Nói thì là vậy, nhưng y vẫn ngồi bên cạnh Trình Dã mở gói kẹo ra.


 


Trình Dã so sánh cán cuốc, điều chỉnh kích thước cành gỗ trong tay, Giang Thời quay mặt về phía mặt trời ăn một viên kẹo.


 


Vị của nó quả thực ngon hơn gói hôm qua nhiều.


 


“Này! Trình Dã...” Y dùng bàn chân lành lặn chạm vào giày Trình Dã, “Tiền mua kẹo của cậu ở đâu ra vậy?”


 


Cơ bắp toàn bộ chân Trình Dã đột nhiên căng cứng, con dao rựa trong tay hơi lệch sang trái một chút.


 


“Tôi đi bốc vác kiếm được.”


 


Giang Thời sững sờ, chợt nhớ đến bộ quần áo xám xịt của hắn tối qua, vài giây sau mới hoàn hồn, “Một ngày bao nhiêu?”


 


“Năm mươi.”


 


“Vậy gói kẹo này bao nhiêu?”


 


“Bảy tệ.”



Gói kẹo trong tay Giang Thời lập tức trở nên nóng bỏng.


 


Y có thể chấp nhận vài tệ thiện ý được rút ra từ một trăm, hai trăm tệ, nhưng không thể chấp nhận năm tệ được lấy ra từ mười tệ.


 


Tiền thì vẫn là tiền, nhưng tỷ trọng khác nhau, tấm lòng và ý nghĩa đại diện tự nhiên cũng khác nhau.


 


Y muốn trả lại gói kẹo, nhưng Trình Dã nhất quyết không nhận, “Tôi không ăn kẹo, hơn nữa cái này không đắt.”


 


Chỉ là đối với hắn thì đắt.


 


Hắn cảm thấy đắt là vì hắn không có khả năng, nhưng Giang Thời xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
...
Mặt trời leo l*n đ*nh đầu, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Trình Dã vừa gọt xong cán cuốc, ở đầu đường, một mái tóc đỏ loạng choạng xuất hiện.


 


Giang Thời ngậm kẹo nhìn sang.


 


Cao Tân Hòa há miệng gọi: “Dì Giang, cháu đến lấy cuốc... Mẹ kiếp! Anh Trình sao anh lại ở đây?”


 


Ánh mắt hắn ta dịch sang bên cạnh, nhìn thấy Giang Thời đang ngồi.


 


Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ, không rõ chất liệu vải gì nhưng chất liệu rất tốt, tôn lên làn da trắng như ngọc của y, ngũ quan tinh tế như được khắc họa bằng bút lông và mực tàu của tranh thủy mặc Giang Nam, dù bây giờ chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đã mang theo một cảm giác diễm lệ đậm đà.


 


Là vẻ đẹp không thuộc về thôn Khê Liễu.


 


Cao Tân Hòa nhìn đến ngây người, mãi đến khi Trình Dã chắn trước mặt Giang Thời hắn ta mới hoàn hồn. Hắn ta quên mất mình đến đây làm gì, vòng qua Trình Dã lại gần Giang Thời, “Anh là con trai dì Giang mới nhận về đúng không? Nghe danh không bằng gặp mặt, tôi tên là Cao Tân Hòa, theo vai vế, tôi là em họ của anh.”


 


Giang Thời không gọi, nhìn mái tóc đỏ rượu và khuôn mặt đen đúa của Cao Tân Hòa, thầm nghĩ khi hắn ta nhuộm tóc không ai nói cho hắn biết màu này làm da trông đen hơn sao?


 


Tất nhiên, có thể đơn giản là da hắn ta vốn đen, nên nhuộm màu gì cũng trông đen hơn.


 


Ở cạnh Trình Dã lâu, Cao Tân Hòa đã rèn được một khả năng tự nhiên bắt chuyện.Giang Thời không để ý đến hắn ta cũng không thấy ngại.


 


“Nghe họ nói trước đây anh lớn lên ở thành phố, thế nào? Thành phố có vui không?”


 


“Cũng được...” Giang Thời lười biếng, “Chắc chắn tốt hơn cái nơi khỉ ho cò gáy này.”


 


Cao Tân Hòa lại xích lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thời, “Anh thật sự là con trai sao? Sao lại đẹp hơn cả con gái vậy...”


 


Một tay Trình Dã túm gáy Cao Tân Hòa, cảm giác hắn không dùng nhiều sức lắm, mà Cao Tân Hòa đã bị kéo lùi lại nửa mét.


 


Cao Tân Hòa quay đầu lại, nhìn thấy Trình Dã hạ mày nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh băng, giống như một con sói bị x*m ph*m l*nh th*, khiến lòng Cao Tân Hòa không hiểu sao lại thắt lại.


 


“Sao... sao vậy?”


Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Story Chương 5
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...