Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 49
Giang Thời cười.
Cười xong lại cảm thấy rất mất mặt, ngay lập tức xụ mặt xuống: “Tránh ra, đừng đứng chắn trước mặt tôi nữa.”
Máu tươi thấm ướt tờ giấy Trình Dã đang ấn trên trán, giấy không giữ được, một chút màu đỏ chảy xuống khiến cả khuôn mặt hắn trông rất dữ tợn.
Giang Thời chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ đến mức hơi thở cũng nhẹ đi:“Mau xử lý vết thương của cậu đi.”
Nói xong y kéo chăn ra muốn xuống giường:“Hay là đi thẳng đến bệnh viện đi...”
Trình Dã đưa tay nắm lấy tay y, hắn đổi tờ giấy mới, hai ba lần lau sạch vết máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn Giang Thời.
“Không muốn đi.” Hắn nói.
“Thiếu gia, tôi có cảm giác rồi.”
Giang Thời cúi đầu.
Trình Dã vẫn c** tr*n, vết máu do Giang Thời cắn trên vai đã khô, để lại một vết răng màu đỏ sẫm.
Hơi thở của hắn rất nặng nề, cơ bắp bụng lúc ẩn lúc hiện theo nhịp thở, chiếc quần đen ở nửa dưới cơ thể vì vừa nãy tắm ở sân sau nên bị ướt, dính sát vào da, vết tích rất rõ ràng.
Rất…
Ừm…
Đáng xem.
Giang Thời sững sờ, sao lại có người đầu đầy máu mà trong lòng lại nghĩ đến những chuyện này.
“Không phải chứ, cậu...”
Vết thương trên trán không còn chảy máu, Trình Dã vứt tờ giấy đi, leo lên giường dồn Giang Thời vào góc tường.
“Tôi cũng không muốn, nhưng chỉ cần thiếu gia nói thích tôi, tôi lại không nhịn được.”
Vẻ mặt của hắn trông còn đau khổ hơn cả lúc Giang Thời ném đá vào trán hắn, giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng.
“Thiếu gia, muốn sờ cơ bụng không? Mới cạo lông hôm qua, sờ vào sẽ không bị châm chích đâu.”
Giang Thời: “...”
Y rụt mình vào góc tường, mặt đỏ bừng:“Ai muốn sờ cậu, cậu mau xuống đi, tôi phải về nhà.”
“Không phải đến tìm tôi học bài sao?”
“Nhưng cũng không phải học kiểu này...”
Trình Dã nắm lấy tay y:“Thiếu gia, chúng ta học thứ người lớn học.”
Hắn kéo tay Giang Thời đặt lên cơ bụng mình.
“Sờ tôi đi thiếu gia, chỗ nào cũng được, tôi cứ cảm thấy vừa nãy mình đang mơ.”
Hắn khao khát mọi sự tiếp xúc da thịt, chỉ có như vậy hắn mới có thể xác định Giang Thời thật sự ở bên cạnh hắn, thật sự muốn ở bên hắn.
Cảm giác dưới tay tốt hơn lần trước, ấm áp và đàn hồi, mang theo nhiệt độ bùng nổ của tuổi trẻ, làm cho đầu ngón tay Giang Thời run rẩy.
Trình Dã quỳ d*ng ch*n vây lấy Giang Thời một cách tr*n tr**. Khi sờ trên người hắn, Giang Thời hoàn toàn không thấy chút ngại ngùng hay kiềm chế nào.Tay y bị kéo không giãy ra được, lòng bàn tay dán vào bụng hắn, cảm nhận nhịp thở phập phồng của người kia.
Trình Dã lại dụ dỗ bên tai y: “Thêm chút nữa xuống dưới được không?”
Xuống dưới nữa, đó chẳng phải là…
Giang Thời cắn răng:“Trình Dã, cậu có thể có chút liêm sỉ được không?”
Liêm sỉ? Khi Giang Thời nói thích hắn, ngay cả mạng Trình Dã cũng có thể không cần.
Hắn nhắm mắt lại, dường như nhịn rất đau khổ:“Nhưng Giang Thời, tôi thật sự không kiềm chế được, vừa nhìn thấy, vừa nghe thấy anh nói là tôi không nhịn được, anh còn nói... nói anh thích tôi.”
“Nếu thích tôi, giúp tôi đi.”
“Cầu xin anh đó, thiếu gia...”
Không biết là do nóng hay là gì, mặt Giang Thời trên chiếc giường chật hẹp toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mặt đỏ bừng, trong mắt lại đọng sương, bị ép đến quá mức, sương đọng trên hàng mi ngưng kết thành giọt lệ.
Trình Dã há miệng ngậm lấy giọt lệ trên mi mắt đó, hắn hôn hôn mí mắt run rẩy của thiếu niên, từ từ di chuyển xuống đến sống mũi, rồi đến đôi môi.
Một cách cố ý lấy lòng, hắn hôn rất dịu dàng như ngậm một viên ngọc quý, nhẹ thì sợ vuột, mạnh thì sợ đau.
Giang Thời bị hắn hôn đến có chút không thở nổi.
Thế là Trình Dã buông môi ra, hắn vùi mặt vào cổ Giang Thời, há miệng l**m l**m trên bờ vai trắng trẻo của y.
“Giang Thời...”
Phòng của Trình Dã không có cửa sổ, bên trong tối đen như mực, ánh sáng bị che khuất, y bị dồn vào góc tường, xung quanh toàn là mùi của Trình Dã.
Bóng tối dễ làm nảy sinh một số cảm xúc.
Hơi sương dâng lên trong mắt Giang Thời, y nhắm mắt lại, đưa ngón tay ra kéo thắt lưng quần của Trình Dã.
Trời tháng mười, bảy giờ tối vẫn chưa tối hẳn.
Buổi chiều nổi gió, căn nhà rách nát của Trình Dã bị gió thổi kêu vù vù.
Cao Tân Hòa xách một lồng cua đi ngang qua cửa nhà Trình Dã, từ xa, hắn nhìn thấy trong sân có hai người.
Giang Thời ngồi, Trình Dã ngồi xổm.
Lại gần, Cao Tân Hòa mới thấy Trình Dã đang bôi thuốc cho Giang Thời, hắn lắc lắc chiến lợi phẩm cả buổi chiều của mình:“Anh Trình, anh họ, tối nay ăn cua nhé?”
Sắc mặt Giang Thời không tốt lắm, trên trán Trình Dã dán một miếng băng gạc đơn giản, mặt dày ngồi gần Giang Thời.
Hắn kéo tay Giang Thời lên, phát hiện lòng bàn tay y có chút đỏ, đề nghị: “Hay là tôi bôi thuốc cho tay anh luôn nhé?”
Giang Thời giơ tay cho hắn một cái tát, kiểu đánh vào đầu ấy.
Cao Tân Hòa nhìn mà đau đầu:“Hai người sao vậy?” Nói xong hắn mới thấy vết thương trên trán Trình Dã: “Anh Trình, đầu anh sao vậy? Lẽ nào anh họ tôi tức quá, cuối cùng cũng đánh anh rồi à?”
Trình Dã: “...”
Không thể không nói, xét về một mặt nào đó, hắn ta cũng nói trúng rồi.
Trình Dã nói: “Cậu rảnh lắm sao?”
Lại nữa…
Cao Tân Hòa oan ức, “Tôi có lòng tốt đến rủ hai người ăn cua, vậy mà còn đối xử với tôi như vậy.”
Giang Thời ho khan, “Tôi phải về hỏi mẹ tôi đã.” Y hơi khựng lại nói: “Nếu mẹ tôi hỏi cậu tôi đi đâu, thì cậu nói tôi đi bắt cua với cậu.”
Cao Tân Hòa không hiểu, nhưng vẫn đồng ý:“Vậy lát nữa nhớ đến nhà tôi ăn cua nhé, tôi bảo mẹ tôi xào cay, một con một miếng giòn tan.”
Hắn ta hăm hở xách cua đến, rồi lại hăm hở xách cua đi.
Trình Dã bưng chậu vào trong nhà đổ nước nóng. Hắn thay một bộ quần áo khác, trời nóng nực mặc áo dài quần dài, trông lại có chút ra dáng con người.
Hắn bưng chậu nước ngồi xổm trước mặt Giang Thời, cầm khăn mặt giặt giũ, cúi đầu lau đi vết bẩn vô tình dính trên đầu gối y.
Mặt trời lặn, bóng tối che phủ khuôn mặt Trình Dã, hắn khẽ cau mày, môi mỏng, khi không có biểu cảm gì trông rất nhạt nhẽo.
Đột nhiên một bàn tay xòe ra trước mặt hắn, vết đỏ trên lòng bàn tay còn chưa phai, ngón tay thon dài, trên đó dính chút hơi ẩm.
Giang Thời nói: “Tay cũng phải lau.”
Thế là vẻ nhạt nhẽo trên mặt Trình Dã thay đổi.
Hắn nắm lấy tay Giang Thời, đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay y, từ nhỏ thiếu niên đã không phải làm việc gì, làn da mềm mại, ngay cả lòng bàn tay cũng mềm mại.
Trình Dã hiếm khi tự giải toả.
Thời thơ ấu và toàn bộ thời niên thiếu của hắn đều chìm trong sự kìm nén và đau khổ, Trình Kiến Bân dẫn phụ nữ lên giường trước mặt hắn, không lâu sau, hắn đã bị mộng tinh.
Không biết là do tuổi dậy thì đến bình thường hay là những hình ảnh ghê tởm đó đã làm hắn trưởng thành sớm, hắn đến sớm hơn nhiều bạn cùng trang lứa, hắn cảm thấy rất ghê tởm.
Ghê tởm d*c v*ng bình thường của cơ thể, ghê tởm phản ứng không thể kiểm soát, ghê tởm nam nữ yêu nhau, ngay cả tình yêu cũng cảm thấy ghê tởm.
Hắn ghê tởm, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân.
Trong lòng hắn, thích và yêu luôn gắn liền với sự chạm vào, lời nói ra rất giả dối, chỉ có phản ứng của cơ thể là rất thành thật.
Hắn khao khát được chạm vào Giang Thời, cũng khao khát được Giang Thời chạm vào.
Giang Thời nói thích hắn, hắn không tin, chỉ khi Giang Thời sờ hắn, sờ cơ thể hắn, sờ vào bộ phận xấu xí đó, hắn mới có thể cảm nhận được tình yêu.
Hắn trước mặt Giang Thời rất ph*ng đ*ng, nhưng chỉ có Trình Dã biết, trước khi gặp Giang Thời, ngay cả phản ứng c**ng c*ng buổi sáng cơ bản hắn cũng có rất ít.
Lúc đó ánh sáng trong phòng quá tối, Giang Thời không nhìn rõ, không có nghĩa là Trình Dã cũng không nhìn rõ.
Hàng mi của thiếu niên run rẩy dữ dội, mặt đỏ như có thể rỉ máu, khi cúi đầu lộ ra chiếc cổ thon dài.
Trình Dã đưa tay ra kẹp lấy cổ y, hắn xoa xoa như để khích lệ, lại như để xoa dịu, thế là Giang Thời đưa tay ra.
Lòng bàn tay y ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhiệt độ rất cao cũng rất mềm.
Động tác vụng về đến đáng sợ, lúc nhẹ, lúc mạnh, Trình Dã bèn th* d*c theo nhịp của y.
th* d*c quá nóng bỏng, Giang Thời không nhịn được trừng mắt nhìn hắn:“Cậu có thể... có thể đừng phát ra tiếng không...”
Vẻ d*m đ*ng trong mắt y là liều thuốc mạnh nhất mà Trình Dã từng uống, chỉ một ánh mắt đã bị câu mất hồn.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ mùi vị đó, thế là nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Giang Thời có chút thất thần.
Giang Thời thấy vậy, “phẹt” một tiếng rút tay về:“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Trình Dã ném khăn vào chậu, vò vài cái rồi nhấc lên vắt khô, “Không có gì. Không phải muốn lau tay sao, đưa tay ra đây.”
Giang Thời nói: “Tôi tự làm.”
Trình Dã vừa được thỏa mãn nên rất dễ nói chuyện, ngoan ngoãn đưa khăn qua.
Giang Thời luôn cảm thấy dị vật trong lòng bàn tay rất rõ ràng, y không nhìn thấy, nhưng mùi vị trong phòng nồng nặc như vậy, một tay y nắm cũng không xuể, thật là…
Nghĩ đến đây, y nhanh chóng liếc xuống dưới.
Cái này là thứ người có thể có được sao?
Trình Dã đón ánh mắt của y:“Đang nhìn gì?”
“...”
Hắn lại nói: “Vừa nãy tối quá, thiếu gia không nhìn rõ, có cần tôi c** q**n không?”
Giang Thời ném khăn vào mặt hắn.
Trình Dã treo khăn trên mặt cười ngây ngô một tiếng, miếng băng gạc dán tùy tiện trên trán bị khăn cọ rơi mất một góc.
Giang Thời nhìn vết thương đỏ ửng, xung quanh còn nổi vết bầm, khựng lại:”Có nên đi bệnh viện không?”
“Không cần.” Trình Dã đưa tay lên ấn một cái, miếng băng gạc rơi ra lại dính trở lại:“Vết thương nhỏ thôi.”
Giang Thời: “...”
Mặt hắn sắp nát bấy rồi.
Y hỏi: “Không đâu sao tự dưng lại có hòn đá trong phòng cậu vậy?”
Trình Dã nói: “Hòn đá là lần trước đi nướng thịt ở bờ sông, anh thấy đẹp muốn nhặt về nhà, mang về ký túc xá lại không muốn nữa đó.”
“Tôi không muốn thì cậu lại mang về?”
“Anh không muốn thì tôi mang về.”
Giang Thời cạn lời, mắng hắn: “Đáng đời!”
Thấy trời sắp tối, y đứng dậy khỏi ghế:“Giờ này chắc chắn mẹ tôi về rồi, tôi phải đi đây.”
Đi được hai bước lại nhớ đến sách của mình, nhấc chân đá Trình Dã một cái:“Nhặt sách của tôi lại cho tôi.”
Trình Dã đi nhặt sách, Giang Thời đi theo sau hắn:“Cậu nói xem, chúng ta phải làm sao?”
“Làm sao cái gì?”
Giang Thời phồng một bên má: “Trình Dã, có phải cậu cố ý không?”
Trình Dã cười một tiếng, phủi bụi trên cuốn sách toán học: “ Ăn thì cứ ăn, uống thì cứ uống, dì Giang sẽ không mắng anh đâu, cùng lắm là đánh gãy chân tôi thôi.”
“...”
Đúng là rất lý trí.
Trình Dã đặt sách lại vào lòng Giang Thời:“Trước mặt người ngoài tôi sẽ kiềm chế, mặc dù rất muốn cho cả thế giới biết, nhưng hiện tại mà nói, nói ra không có lợi cho anh cũng không có lợi cho tôi.”
“Nhưng mà, những chuyện này anh không cần phải lo, anh chỉ cần lo ăn gì, mặc gì là được rồi, phần còn lại cứ giao cho tôi.”
“Lần này, cho dù mẹ anh có đánh gãy chân tôi, tôi cũng phải bò về bên cạnh anh.”
“Thiếu gia...”
Trình Dã móc ngón tay vào tay Giang Thời.
“Chỉ có thể oan ức cho anh yêu đương vụng trộm với tôi một thời gian thôi.”
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 49
10.0/10 từ 41 lượt.
