Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 47


Ánh mắt Giang Thời lập tức trở nên rất cảnh giác:“Cậu đang nhìn gì?”


 


“Không có gì.” Trình Dã quay đi:“Đói chưa, tôi đi nấu cơm.”


 


Giang Thời kéo ghế ra ngồi xuống, lười biếng ngáp một cái, nóng quá y lại không cảm thấy đói:“Không đói, muốn ngủ.”


 


Trình Dã đổ nốt bao bắp cuối cùng xuống đất phơi, rửa sạch tay mới đi đến bên cạnh Giang Thời. Hắn đưa tay vén cổ áo sau gáy y lên xem, quả nhiên trên cổ có mấy vệt đỏ.


 


Hắn ấn ấn vào vết đỏ đó, Giang Thời “xì” một tiếng, đôi mắt lim dim lập tức tỉnh táo: “Cậu làm gì đấy?”


 


“Bị cọ vào.”


 


Giang Thời đưa tay ra sau sờ một cái, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh: “Tại ai?”


 


Y đã bọc kín mít rồi, đi lại cũng rất cẩn thận, vết này rõ ràng là do Trình Dã hôn y lúc nãy mà cọ vào.


 


“Tại tôi, lần sau nhẹ nhàng hơn.”


 


“Cậu còn muốn có lần sau?”


 


Trình Dã cười một tiếng, vẻ mặt không lộ ra manh mối, giọng nói bình tĩnh.


 


“Rất k*ch th*ch, thiếu gia cũng rất thích mà?”


 


Giang Thời cởi dép lê của mình ra ném vào người hắn: “Tôi thích cái rắm, Trình Dã, tôi nhìn thấy cậu là phiền, cậu cút đi.”


 


Giang Tuyết vừa ôm rau về nhà: “...”


 


Trình Dã nhặt dép lên đặt bên chân Giang Thời: “Tôi về lấy thuốc cho anh.”


 


Giang Tuyết gọi hắn:“Nhớ quay lại ăn cơm đấy!”


 


Đợi bóng dáng Trình Dã biến mất, Giang Tuyết mới đặt rau bên cạnh bồn nước đi vo gạo nấu cơm. Bà ôm nồi cơm điện, đứng trong nhà nhìn Giang Thời đang ngồi nằm ở cửa ngủ gật: “Cái đứa này, đừng đối xử với Trình Dã như vậy, mẹ vừa về là thấy dép của con ném lên mặt người ta, may mà tính người ta tốt, nếu không thì đã cãi nhau với con rồi.”


 


Giang Thời nói: “Đó là mẹ không biết cậu ta đã làm gì, nói gì.”


 


Giang Tuyết: “Dù có quá đáng đến đâu cũng không thể động thủ đánh người chứ...”


 



Giang Thời: “...”


 


Y nói: “Mẹ thích cậu ta như vậy, hay là nhận cậu ta làm con trai đi, để cậu ta ở với mẹ luôn đi.”


 


“... Cái đứa nhóc chết tiệt này.”


 


Giang Tuyết nhanh nhẹn nấu cơm, lấy một cái ghế đẩu thấp ngồi ở cửa rửa rau. Bà nói với giọng khổ sở: “Con thật là ngốc, con xem Trình Dã kìa, không có họ hàng thân thích gì, người trông cũng ngoan ngoãn, thân hình đó, vóc dáng đó, nhìn là biết có thể làm việc được.”


 


“Từ nhỏ nó đã đáng thương, không có ai đối xử tốt với nó, con chỉ cần đối xử tốt với nó một chút, nó nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Con xem nhà chúng ta có việc gì, có phải nó đều đến giúp không? Không có nó, không biết chúng ta còn phải làm bao lâu nữa.”


 


“Nó là người thật thà chứ không phải khúc gỗ, ngày nào con cũng bắt nạt người ta như vậy, lâu dần, nó nhất định sẽ có suy nghĩ, thêm một người bạn lúc nào cũng tốt hơn một kẻ thù.”


 


“Con ở trường cô độc một mình, Tân Hòa lại không phải là người thông minh, con đối xử tốt với Trình Dã một chút, có chuyện gì xảy ra, cũng còn có người giúp đỡ.”


 


Giang Thời nhìn bà cọ rửa rau miệng luyên thuyên không ngừng, trong lòng nghĩ, mẹ không biết Trình Dã đã làm gì con trai ruột của mẹ đâu, nếu đối xử tốt với hắn hơn một chút nữa, tối đó Trình Dã có thể c** q**n trèo lên giường y luôn.
...
Trình Dã tắm xong mới quay lại.


 


Giang Tuyết đang xào rau, Giang Thời dựa vào ghế ở cửa ngủ thiếp đi. Hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, trên người mang theo mùi hoa oải hương của bột giặt rẻ tiền, vừa lại gần Giang Thời đã ngửi thấy.


 


Giang Thời mở mắt, Trình Dã đang cúi người kiểm tra cổ y, thấy y tỉnh, Trình Dã thân mật bóp lấy cằm nhọn của thiếu niên:“Quay sang đây một chút, tôi bôi thuốc cho anh.”


 


Giang Thời mơ màng vâng lời xoay người lại, để lộ cổ cho Trình Dã.

Thuốc mỡ chạm vào da có chút lạnh, Giang Thời bị lạnh giật mình: “Thuốc của cậu ở đâu ra vậy?”


 


“Da thịt thiếu gia quý giá, động một chút là dị ứng nổi vết, đương nhiên là phải mua nhiều một chút để dự phòng ở nhà rồi.”


 


Giang Thời ôm ghế khẽ hừ một tiếng: “Thế không phải vì cậu sao?”


 


“Tại tôi.” Trình Dã bôi xong cổ nhìn ra sau lưng Giang Thời, cũng phát hiện mấy vệt đỏ:“Trên lưng cũng có, vén áo lên một chút.”


 


Giang Thời khựng lại, xoay người quay lưng lại với Trình Dã, vén áo lên.


 


Làn da trắng nõn lọt vào mắt, ánh mắt Trình Dã tối sầm nhưng Giang Tuyết đang xào rau trong nhà, hắn không làm gì cả, đàng hoàng bôi thuốc.


 


Bôi xong hắn kéo áo xuống, hỏi Giang Thời:“Phía trước thì sao, có không?”


 


Lần này Giang Thời nói gì cũng không cho xem: “Không có.”


 


Được rồi…


 


Trình Dã tiếc nuối thở dài, ánh mắt lướt xuống dưới: “Trên chân thì sao?”



 


Giang Thời co chân lại, nhìn Trình Dã bằng ánh mắt rất đề phòng: “Làm gì?”


 


Trình Dã nói: “Quan tâm anh.”


 


Haha!


 


Trên chân Giang Thời thật sự có mấy vệt đỏ do bị cọ vào, ở bắp chân, không biết bị làm sao mà có.


 


Y đưa tay về phía Trình Dã: “Cậu đưa thuốc cho tôi, tôi tự bôi.”


 


Trình Dã không đưa: “Thuốc tôi mua, tại sao phải đưa cho anh?”


 


“...”


 


Thật sự không phải tính Giang Thời không tốt, mà là Trình Dã rất đáng ghét.


 


Giang Thời nói: “Trình Dã, đừng ép tôi tát cậu trước mặt mẹ tôi.”


 


Trình Dã nghĩ một chút, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Thời.


 


Hắn bận rộn trong rừng bắp nửa ngày, dù da có cứng đến đâu cũng bị cọ đến đỏ ửng, chỗ vai rỉ máu, khi hắn ngồi xổm xuống, Giang Thời vừa vặn có thể liếc thấy một mảng đỏ lớn từ cổ áo mở rộng của hắn.


 


Có hơi kinh hãi.


 


“Giang Thời, tôi bận rộn lâu như vậy, rất vất vả.”


 


“Thiếu gia không cho hôn, không cho ôm, bây giờ ngay cả bôi thuốc cũng không cho?”


 


Nói như thể người vừa nãy ôm người ta hôn trong rừng bắp không phải là hắn.


 


Nhưng Giang Thời lại mềm lòng.


 


Trình Dã nắm được điểm mềm lòng của y, hắn cũng không nói mình vất vả đến mức nào, mệt đến mức nào, chỉ cúi người xuống, để lộ phần cổ và vai bị lá bắp cọ đỏ, bị bao tải mài rách rỉ máu ra trước mặt y.


 


Giang Thời không nói gì.


 


Trình Dã im lặng đợi một lúc, cuối cùng thấy đôi chân từ sáng đến giờ cứ lấp ló trong mắt hắn từ từ duỗi ra trước mặt.


 



Hắn cười.


 


Đưa tay nắm lấy đoạn chân mà hắn ngày đêm mong nhớ đó.


 


Giang Tuyết bưng đĩa khoai tây xào, đi ngang qua cửa liếc nhìn ra ngoài.Giang Thời và Trình Dã dựa sát vào nhau, con trai bà ngồi trên ghế, duỗi ra một đôi chân còn thẳng và cân đối hơn nhiều cô gái, còn Trình Dã thì nửa quỳ, cúi đầu bôi thuốc cho y.


 


Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tim Giang Tuyết đập mạnh một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.


 


Bà không biết kỳ quái ở đâu, nhưng theo bản năng không muốn Giang Thời và Trình Dã tiếp xúc như vậy nữa.


 


“Giang Thời.” Bà gọi một tiếng, giọng nói to hơn: “Con để Trình Dã bôi thuốc làm gì, con không có tay à, tự bôi đi.”


 


Giang Thời không nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của bà, chỉ cảm thấy oan ức: “Có liên quan gì đến con, rõ ràng là Trình Dã tự muốn bôi mà.”


 


Y còn không vui nữa là.


 


Trình Dã buông tay ra, giải thích:“Vết thương ở bắp chân phía sau, không dễ nhìn thấy, nên cháu mới giúp anh ấy bôi thôi ạ.”


 


Giang Tuyết lộ ra một nụ cười:“Kệ nó đi, cháu bận rộn cả ngày vất vả rồi, còn làm mấy chuyện này làm gì? Nó không bôi được thì lát nữa dì bôi cho. Giang Thời quen sai người rồi, sau này cháu nghe thấy thì đừng để ý đến nó là được.”


 


Trình Dã nhìn Giang Tuyết hai giây, ánh mắt tối sầm, cuối cùng vẫn không nói gì, đứng dậy đưa thuốc cho Giang Thời.


 


Lúc ăn cơm, Giang Tuyết gắp thịt vào bát Trình Dã một cách nhiệt tình:“Hôm nay cảm ơn cháu nhiều, nếu không có cháu, dì và Giang Thời không biết phải bận rộn đến bao giờ nữa.”


 


Trình Dã dùng đũa gạt gạt thức ăn trong bát: “Dì Giang, dì khách sáo rồi, đây là việc cháu nên làm, bình thường hai người đã giúp đỡ cháu nhiều như vậy, cháu không biết phải báo đáp thế nào.”


 


Giang Tuyết: “Hứ! Đều là hàng xóm láng giềng cả, đừng nói gì báo đáp hay không báo đáp, bọn dì giúp cháu đâu phải vì mong cháu báo đáp.”


 


Giang Thời liếc nhìn bà một cái, nghĩ thầm vừa nãy mẹ đâu có nói như vậy.


 


Trình Dã im lặng hai giây, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì: “Cháu cũng không làm gì cả, ở nhà rảnh rỗi cũng rảnh, đã đến đây rồi, còn mấy mảnh đất nào chưa bẻ không? Ăn cơm xong cháu đi bẻ cùng dì nhé.”


 


Lúc trước Giang Tuyết còn mong có người giúp, giờ lại do dự.


 


Trình Dã nói: “Nếu không phải Giang Thời trước đây cho cháu mượn hai vạn, đừng nói tới việc bây giờ phải ở nhà, e là ngay cả sách cháu cũng không đọc được, đối với cháu mà nói, anh ấy là ân nhân cứu mạng, nên cháu mới muốn đối xử tốt với anh ấy một chút.”

Hắn nói như vậy, hành động thân mật vừa nãy ở cửa với Giang Thời cũng có lời giải thích.


 


Giang Thời nhận thấy không khí có chút không đúng, nhìn trái nhìn phải:“Mọi người đang nói gì vậy?” Y nói với Giang Tuyết: “Dù sao Trình Dã cũng khỏe, cậu ta muốn làm thì cứ để cậu ta làm đi.”


 


Giang Tuyết nhét một miếng khoai tây vào miệng y: “Ăn cơm của con đi.”



 


Bà nở một nụ cười với Trình Dã:“Sáng nay cháu đã giúp nhiều rồi, cũng ngại làm phiền cháu. Cháu vẫn là học sinh, thành tích lại tốt, bây giờ là lớp 12 rồi, nên chăm chỉ học hành, cố gắng thi vào một trường đại học tốt, trước đây là dì hồ đồ, làm chậm trễ thời gian học của cháu rồi.”


 


Trình Dã không nói gì, đôi đũa trong tay bị hắn nắm phát ra tiếng siết nhẹ, một lúc lâu sau, hắn khẽ đáp một tiếng “Vâng”.


 


Giang Thời đặt đũa xuống, nhìn về phía Giang Tuyết.


 


Giang Tuyết gắp thịt vào bát y: “Cả con nữa, đừng lúc nào cũng nghĩ làm việc khác, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách cho mẹ, việc gì cũng không cần con làm, con mau thi đậu đại học là mẹ đã tạ ơn trời đất rồi.”


 


Giang Thời theo bản năng nói: “Vậy con đi cùng Trình Dã đến nhà cậu ấy...”


 


Giang Tuyết cầm đũa gõ vào đầu y:“Đi cái gì mà đi, ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, Trình Dã không có việc của mình à? Nó cũng phải đọc sách học bài, suốt ngày ở với nó làm gì.”


 


Giang Thời cũng không lên tiếng nữa.


 


Ăn cơm xong, Trình Dã không có lý do gì để ở lại đây, tay xách một đống rau củ quả Giang Tuyết nhét cho, rời khỏi nhà Giang Thời.


 


Giang Thời lục lọi túi ni lông ở trong phòng khách, lấy ra một quả đào.


 


Giang Tuyết đứng ở cửa nhìn vào trong.


 


Giang Thời rất đẹp không thể nghi ngờ, cái đẹp này thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả.


 


Y thừa hưởng thể chất ăn mãi không béo của bố, từ nhỏ được nuôi dạy tốt nên khi đứng lưng rất thẳng, thân hình gầy gò mảnh mai, da rất trắng, đứng trong phòng khách ánh sáng mờ mờ như một viên ngọc trai sáng bóng.


 


Y khác với tất cả mọi người ở làng Khê Liễu.


 


Tính cách phụ nữ ở làng Khê Liễu rất thô ráp, làn da họ từ nhỏ đã bị mặt trời phơi thành màu lúa mạch khỏe mạnh, trên tay, trên chân đều là cơ bắp bảo vệ họ, cũng gánh vác một gia đình.


 


Đàn ông cũng vậy, hoặc là trầm lặng, hoặc là chất phác, đều là những người nông dân chân chất, tính cách trong từng ngày cày cấy mài giũa trở nên trầm ổn như mặt đất.


 


Giang Thời ở đây quá đặc biệt.


 


Nửa năm y trở về, đã có rất nhiều người hỏi bà Giang Thời có thích cô gái nào không. Nhiều lúc nhìn Giang Thời, Giang Tuyết không thể tưởng tượng được y với tư cách là một người chồng, người cha sẽ chăm sóc người khác như thế nào.


 


So với việc chăm sóc người khác, y càng giống người cần được chăm sóc hơn.


 


Ví dụ như vừa nãy ở cửa, Trình Dã nửa quỳ trước mặt Giang Thời, cúi đầu, cam tâm tình nguyện bôi thuốc cho y.


 


Khoảnh khắc đó, sắc mặt Giang Tuyết khó coi đến đáng sợ.


Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Story Chương 47
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...