Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 41
Giang Thời: “...”
Trình Dã cúi đầu cắm dây vào máy tính, thấy Giang Thời không nói gì, động tác trên tay khựng lại một chút, lại nghiêng mặt nhìn đôi bắp chân thẳng thắn cân đối của y.
“Thiếu gia, cho tôi nhìn không?”
Giang Thời đứng đơ ra, không đi cũng không giấu được. Ánh mắt của Trình Dã như có nhiệt độ, lướt qua bắp chân mang theo cảm giác tê dại.
Sao lại có người nói một chuyện lưu manh như vậy một cách đường đường chính chính chứ?
Giang Thời nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Nhìn nữa là móc mắt cậu ra đấy.”
Hơi dữ…
Trình Dã cắm sợi dây cuối cùng, nửa cúi lưng ấn nút nguồn của case máy tính.Chiếc máy tính thùng lớn rất cổ xưa nhấp nháy, ánh sáng trắng và xanh lam luân phiên xuất hiện, cuối cùng hiện lên từng bông tuyết.
Dáng vẻ đó, như thể giây tiếp theo sẽ bị treo máy mà chết.
Giang Thời cũng không để ý đến sự ngượng ngùng khi bị nhìn chân, đi qua đứng sau lưng Trình Dã thò đầu nhìn màn hình máy tính đầy bông tuyết,:“Đây là máy tính cậu mua hả? Không bị lừa chứ?”
“Không lừa, tôi mua loại rẻ nhất, chỉ một trăm tệ thôi.”
Trình Dã vỗ vỗ màn hình máy tính: “Chắc là màn hình có vấn đề về tiếp xúc, sửa lại là được.”
Nói đến đây hắn như đột nhiên nhớ ra điều gì, quay người trở lại phòng mình, đi ra thì trong tay cầm một chiếc hộp mới tinh.
Hắn đưa chiếc hộp cho Giang Thời, “Lúc mua máy tính, bên cạnh có một cửa hàng bán điện thoại, mua cho anh một cái mới.”
Giang Thời sững sờ, nhìn chiếc hộp trước mặt, không đưa tay ra nhận.
Y không động, Trình Dã đưa tay lau lau vào quần áo, chủ động mở hộp ra, lộ ra chiếc điện thoại mới bên trong.
“Tôi hỏi ông chủ, ông ấy nói cái này có nhiều người mua, là loại bán thông minh, bên trong còn cài sẵn mấy game, lúc rảnh rỗi anh có thể chơi.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Không đắt.”
Đồ lừa đảo.
Giang Thời thầm mắng trong lòng.
Rõ ràng là mẫu điện thoại mới nhất trên thị trường, ít nhất cũng phải hơn một nghìn tệ.
Y giấu tay ra sau lưng, “Tôi không cần, cậu tự dùng đi.”
Trình Dã nói: “Anh dùng cái mới, đưa cái cũ của anh cho tôi là được.”
Giang Thời: “...”
Đến bây giờ, Giang Thời đã bất lực trước kiểu hành vi này của Trình Dã, y thật sự không hiểu rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì.
“Cậu tiêu tiền oan uổng này làm gì? Có số tiền này chi bằng mua một cái máy tính tốt hơn đi, cậu nhìn cái máy tính của cậu xem, nhấp nháy thành cái gì rồi?”
Trình Dã thì lại không quan tâm lắm, hắn lấy chiếc điện thoại mới trong hộp ra, cánh tay dài vươn ra sau, tay Giang Thời đã bị hắn kéo ra.
Hắn nhét chiếc điện thoại vào tay Giang Thời, “Máy tính sửa lại là dùng được.”
Tay Giang Thời bị chiếc điện thoại lạnh buốt làm nóng lên, “Không phải điện thoại cũng vậy sao?”
“Không giống.” Trình Dã nói: “Anh phải dùng đồ tốt nhất.”
Hắn nghèo thì hắn tự chịu, không thể để Giang Thời nghèo.
Người khác có cái gì, Giang Thời cũng phải có cái đó.
Thiếu niên mím môi, không nói gì.
Trình Dã dỗ dành y, “Xem có hay không.”
Hắn nghiêng người dựa vào bên cạnh Giang Thời, vai rộng gần như bao trùm Giang Thời trong lòng, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay áp vào bờ vai gầy gò của thiếu niên, cánh tay màu mật ong và làn da trắng như tuyết của Giang Thời tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Trình Dã kéo tay Giang Thời ấn nút nguồn, “Ông chủ nói rồi, dùng ngón tay chạm vào màn hình là có thể điều khiển điện thoại, các game bên trong cũng vậy, thao tác tiện hơn điện thoại bàn phím của anh trước đây.”
Giang Thời bị hắn kéo, đầu ngón tay nóng ran, y thử rút tay về nhưng bị Trình Dã nắm chặt, y càng động, lực của hắn càng mạnh, sự phản kháng của Giang Thời bị trấn áp không thương tiếc.
Về sức lực, hai người chênh lệch một trời một vực.
Nhưng Giang Thời vừa trợn mắt, Trình Dã liền rụt tay về. Hắn nhìn chằm chằm: “Cầm lấy đi.”
Ánh nắng từ ô cửa sổ hé mở chiếu xiên vào rơi trên mí mắt Giang Thời, một nửa người y ở trong ánh sáng nhảy múa, một nửa thì sinh sôi trong bóng tối.
Y biết Trình Dã đối xử tốt với y là vì cái gì.
Lúc nhỏ, y muốn có tình yêu của bố mẹ nên cố gắng lấy lòng họ, họ thích đứa trẻ như thế nào thì y cố gắng trở thành đứa trẻ như thế, họ muốn gì thì y cố gắng cho họ cái đó.
Nhưng sự cho đi một chiều luôn làm người ta mệt mỏi.
Y không nhận được hồi đáp mà mình mong muốn, dần dần y không còn cho đi nữa.
Giang Thời không thích đáp lại tình cảm, theo y thấy, tình cảm nào cũng sẽ có ngày nhạt phai, chi bằng ngay từ đầu đừng ở bên nhau, hơn là cuối cùng phải kết thúc một cách thảm hại.
Cảm giác mới lạ có k*ch th*ch đến mấy, đó cũng không phải là tình yêu.
Y đã dùng cách lạnh nhạt với Trình Dã một cách đáng xấu hổ, không chủ động, không đáp lại, chờ đợi ngày hắn nguội lạnh, nhưng một học kỳ trôi qua, ngược lại y mới là người sợ Trình Dã rời đi.
Vỏ điện thoại lạnh lẽo được hơi ấm từ cơ thể Giang Thời làm nóng lên, ánh nắng chói mắt làm mí mắt y đau nhức, y lùi lại một bước, cả người bị bóng tối nhấn chìm.
“Trình Dã, cậu cho tôi chiếc điện thoại đắt tiền như vậy, muốn tôi làm gì để báo đáp cậu?”
Trình Dã muốn rất nhiều, muốn lột quần áo y, hôn y, hôn môi y, muốn hòa mình vào y, dùng cái miệng xinh đẹp của y tiếp nhận những thứ dơ bẩn của mình, muốn phủ kín cả người y.
d*c v*ng trong cơ thể hắn rất nguyên thủy, nguyên thủy đến mức chỉ có sự tiếp xúc da thịt với da thịt mới có thể lấp đầy lỗ hổng trong lòng.
...
Trình Dã im lặng hai giây, đưa tay kéo Giang Thời ra ánh sáng.
Ánh nắng lại rơi vào đáy mắt Giang Thời, Trình Dã nhìn thấy những ánh sáng vụn vặt bên trong, ánh sáng đó phản chiếu từ đồng tử hổ phách của thiếu niên, khoảnh khắc đó, Trình Dã cảm thấy mình cũng được ánh sáng chiếu rọi.
“Thiếu gia, hãy cười với tôi một cái đi.”
Trình Dã nói.
“Anh vui, thì tôi cũng vui.”
Ngoài cửa, cây bị gió thổi lay động, Cao Tân Hòa xách mấy que kem đẩy cửa bước vào.
Bóng tối bao trùm lấy hắn ta, hắn ta thở dài một hơi, “Ối giời ơi! Nóng chết đi được cái thời tiết này!”
Hắn ta thò đầu vào nhà, “Anh Trình! Anh Trình! Tôi đến tìm anh đây, máy tính của anh lắp xong chưa? Có chơi game được không?”
Hắn ta đi vào thì thấy Giang Thời cũng ở đó.
Thiếu niên như ông chủ lớn ngồi trên ghế chơi điện thoại, bên cạnh còn có một đĩa dưa hấu đã thái sẵn, Trình Dã quần đen áo ba lỗ trắng đang ngồi xổm trên đất sửa máy tính.
Quần của hắn dính mấy vết bụi, áo ba lỗ trắng đã ướt đẫm mồ hôi, miệng ngậm tuốc nơ vít, tay cầm cờ lê, không cố ý tạo dáng nhưng những đường cơ bắp trên cánh tay khiến Cao Tân Hòa ngưỡng mộ không thôi.
Cao Tân Hòa đi đến bên cạnh Giang Thời trước, như dâng đồ mà đưa kem ra trước mặt y để y chọn, đợi Giang Thời chọn xong, hắn ta mới xin được một hai miếng dưa hấu đã thái sẵn.
Hắn ngậm dưa hấu trong miệng, nói năng lủng củng, “Anh Trình đang làm gì vậy?”
Giang Thời xé vỏ cây kem vị dứa, người bị nóng mà ủ rũ, “Cái máy tính cậu ấy mua giống như đồ cổ, phải tự sửa lại mới dùng được.”
Cao Tân Hòa còn tưởng có thể chơi game, nghe vậy nhìn vào các linh kiện máy tính đã được tháo rời trên đất, có chút thất vọng, “Mua bao nhiêu tiền vậy?”
Một tay Trình Dã xé một cây kem, há miệng cắn một miếng, “Một trăm.”
Cao Tân Hòa kinh ngạc, “Một trăm tệ còn mua được máy tính sao?”
Giang Thời ngồi một bên hừ lạnh một tiếng, “Là không thể, đồ thông minh mua một đống sắt vụn với giá một trăm tệ, giỏi sửa như vậy, sao không tự chế tạo từ đầu luôn đi?”
Trình Dã: “...”
Cao Tân Hòa lặng lẽ xích lại gần Trình Dã, “Anh lại chọc anh họ tôi giận rồi à?”
Trình Dã đẩy khuôn mặt đang chụm lại gần, lắp nốt chiếc vít cuối cùng:“Xong rồi.”
Hắn đặt máy tính lên bàn, cắm những sợi dây nhiều màu sắc, đưa tay vỗ vỗ vào cái thùng nhìn có vẻ như có thể bung ra bất cứ lúc nào, ấn nút nguồn.
Ánh mắt của ba người lập tức đổ dồn về màn hình nhỏ xíu đó, màn hình máy tính quay một lúc lâu, cuối cùng cũng sáng lên.Cao Tân Hòa giơ ngón tay cái, “Anh Trình đỉnh thật.”
Hắn đến chỉ muốn xem máy tính của Trình Dã như thế nào, nhân tiện muốn chơi ké game, nhưng giờ nhìn cái đồ cổ trong phòng Trình Dã, đừng nói chơi game, có thể khởi động được đã là kiên cường rồi.
Cao Tân Hòa ngồi một lúc thấy không chịu nổi, hắn rủ Giang Thời đi ra ngoài chơi, “Anh họ, chúng ta ra ngoài chơi đi, hai ngày nữa là Lễ hội đốt đuốc rồi, mẹ em và dì em đang làm quần áo, chúng ta đi xem đi.
”
Ánh mắt của Giang Thời lập tức bị thu hút, “Lễ hội đốt đuốc gì vậy?”
“Lễ hội đốt đuốc thì là Lễ hội đốt đuốc chứ, ngày hai mươi tư tháng sáu, người làng Khê Liễu ai cũng tham gia, vui lắm. Dì Giang đang khâu quần áo để anh mặc vào Lễ hội đốt đuốc đấy, chúng ta đi xem đi?”
Giang Thời bị Cao Tân Hòa kéo khỏi ghế, theo bản năng nhìn về phía Trình Dã.
Trình Dã nắm một nắm kẹo nhét vào túi quần Giang Thời, “Đi đi, tối tôi đến tìm anh.”
Ra khỏi cửa, Cao Tân Hòa mới gãi gãi đầu, “Anh họ, sao tôi thấy anh Trình đối xử với anh kỳ lạ thế nào ấy?”
Túi quần có nắm kẹo nặng trĩu, Giang Thời mím môi, “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Không biết nữa, cứ cảm thấy anh ấy đối xử với anh như một đứa trẻ vậy.”
Giang Thời: “...”
Y vỗ vỗ đầu Cao Tân Hòa đầy trìu mến, “Đi thôi, đồ ngốc.”
Ở giữa làng có một cây đa lớn, cây đa cao lớn, cành lá sum suê, như một vị hiền triết dịu dàng và trầm tĩnh lặng lẽ đứng đó, chứng kiến hết thế hệ này đến thế hệ khác của làng Khê Liễu.
Dưới gốc cây có rất nhiều người ngồi hóng mát, Giang Tuyết, Lưu Ngọc Anh và mấy người phụ nữ khác ngồi thành một đám, trên tay họ đều cầm vải và kim chỉ.
Giang Thời đi đến gần, Giang Tuyết vẫy tay với y, “Con đến đúng lúc lắm, lại đây để mẹ đo kích thước.”
Bà đưa ngón tay đo eo của thiếu niên, cúi đầu nói: “Nhà người dân tộc Di chúng ta ai cũng có quần áo của dân tộc Di, vốn dĩ phải làm cho con sớm rồi, nhưng bận rộn mãi đến bây giờ, vừa hay hai ngày nữa là Lễ hội đốt đuốc, làm xong cho con nhanh để con mặc đồ mới đi lễ hội.”
Giang Thời nhìn tấm vải đen trên tay bà, “Con cũng phải mặc sao?”
Lưu Ngọc Anh ngồi bên cạnh Giang Tuyết lập tức cười, “Làng Khê Liễu ai cũng mặc,cháu không mặc là muốn tạo sự khác biệt sao?”
Bà gợi ý với Giang Tuyết: “Người Giang Thời nó đẹp, lại còn trắng, đừng lúc nào cũng dùng màu đen sì, đổi cho nó màu tươi sáng một chút, mặc lên mới đẹp.”
Cao Tân Hòa xích lại gần, “Mẹ, con cũng muốn màu tươi sáng.”
Lưu Ngọc Anh vỗ một cái vào đầu hắn, “Mày còn muốn màu tươi sáng? Cái thành tích cuối kỳ của mày, mẹ muốn cho mày thấy vài màu sắc đấy.”
Cái vỗ đó rất mạnh, nhìn thôi Giang Thời cũng thấy đầu đau, so sánh với lực đó, Giang Tuyết cũng có thể gọi là dịu dàng.
Rõ ràng Cao Tân Hòa là đã quen bị đánh, ôm đầu tố cáo, “Con học không tốt chắc chắn là bị mẹ vỗ cho ngu đi đấy.”
Lưu Ngọc Anh cầm một cây gậy bên cạnh lên giả vờ đánh hắn, “Sao mày không nói là do bố mày di truyền?”
Cao Tân Hòa: “...”
Hắn không nói sao? Hắn là không dám nói.
Tiếng cười vang lên trong đám đông, ánh nắng xuyên qua cành lá rọi xuống đất thành những mảnh vàng vụn, dịu dàng và đẹp đẽ.
Giang Thời đứng trong đám đông nhìn một lúc, đột nhiên nghĩ đến Trình Dã đang ở nhà một mình.
Quần áo của bọn trẻ đều do bố mẹ chúng khâu, vậy còn Trình Dã thì sao? Có ai khâu cho hắn không?
Giang Tuyết vỗ vai Giang Thời, “Ngẩn ngơ gì vậy? Lại đây xem, con có thích màu này không?”
Giang Thời không kén chọn màu sắc, y ngồi bên cạnh Giang Tuyết xem bà khâu quần áo một lúc, hỏi, “Lễ hội đốt đuốc ai cũng phải mặc quần áo này sao?”
“Tất nhiên rồi.” Giang Tuyết nói: “Đây là phong tục mà.”
“Ồ...”
Một lúc sau, Giang Thời lại nói: “Vậy quần áo có mua được không?”
“Mua làm sao đẹp bằng tự làm? Đã mặc thì phải mặc đồ tự làm.”
Giang Thời lại không nói gì nữa.
Giang Tuyết dừng động tác trên tay nhìn y :“Rốt cuộc con muốn nói gì với mẹ?”
Thiếu niên bẻ ngón tay, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Vậy Trình Dã thì sao?”
Giang Tuyết nghe xong cười, động tác trên tay không ngừng, chỉ thở dài một tiếng: “Không còn cách nào, mẹ còn phải làm quần áo cho con nữa, thật sự không có thời gian.”
Bà vừa nói vậy, Giang Thời có chút sốt sắng: “Hay là mẹ làm cho cậu ấy đi? Con mặc hay không cũng được.”
Dù sao y cũng chỉ là theo Giang Tuyết sửa hộ khẩu, suy nghĩ vẫn là suy nghĩ của người Hán chính gốc.
Giang Tuyết đưa tay chọc vào trán Giang Thời:“Con ngốc hay sao. Chuyện con có thể nghĩ tới, mẹ lại không nghĩ tới à?” Bà hất đầu về phía bên cạnh:“Mẹ không có thời gian làm quần áo cho con, không có nghĩa là người khác không có thời gian. Con xem quần áo trên tay các dì bên cạnh, đều là làm cho Trình Dã.”
“Nó không còn bố mẹ, không thể thật sự để nó một mình cô đơn, như vậy, cũng coi như mặc quần áo trăm nhà rồi.”
Bà hạ giọng nói nhỏ với Giang Thời: “Miệng của họ lắm chuyện, bình thường rảnh rỗi thích nói xấu nhưng người không xấu đâu, đều là người cùng làng, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống tốt được.”
Nói xong bà giũ giũ bộ quần áo trong tay, đặt lên người Giang Thời đo thử:“Ừm... vẫn là màu đỏ làm con trai mẹ đẹp trai hơn.”
Giang Thời cong môi, cười một nụ cười rất nhạt.
Lễ hội đốt đuốc đến rất nhanh.
Khí nóng trong không khí dâng lên từng đợt, nhiệt độ lên tới hơn ba mươi độ C.
Ngày này dân làng không ai đi làm, cây đa khổng lồ xòe tán che mát, bên dưới chất củi, Cao Tân Hòa ôm nửa quả dưa hấu chạy đi chạy lại trong đám người, cuối cùng mệt quá, ngồi phịch xuống dưới gốc cây.
Mặt trời vẫn còn rất cao, nắng chói chang, ban ngày trôi qua rất dài.
Giang Thời cắn kem, trên tay cầm một cành cây trêu đùa con chó con màu vàng dưới chân.
Cao Tân Hòa cầm thìa múc một muỗng dưa hấu cho vào miệng, “Sao trời còn chưa tối vậy...”
Giang Tuyết đứng ở trên cao gọi Giang Thời, “Giang Thời, đừng chơi nữa, mau về thử quần áo.”
Giang Thời ném cây gậy gỗ trong tay đi, nói với Cao Tân Hòa đang ngồi một bên: “Tôi đi đây.”
Đi được chưa đầy hai bước, Giang Tuyết lại nói: “Gọi Trình Dã cùng về.”
Thế là Giang Thời rẽ một góc, phía sau có một con chó con vẫy đuôi đi theo.
Vào giữa mùa hè, thời tiết ngày càng nóng, căn nhà của Trình Dã dù có mở cửa sổ, bên trong vẫn có một luồng khí oi bức không tan được.
Giang Thời đẩy cửa đi vào, Trình Dã vẫn ngồi trước cái máy tính cổ của hắn.
Y lại gần xem, phát hiện là một diễn đàn, màn hình dừng lại ở giao diện trò chuyện.Giang Thời lịch sự không nhìn chữ trên đó, mà nói với Trình Dã: “Mẹ tôi bảo tôi gọi cậu về nhà tôi.”
Tay Trình Dã đang gõ chữ khựng lại một chút, ngước mắt nhìn Giang Thời:“Gọi tôi làm gì?”
“Cái này tôi biết sao được.” Giang Thời đẩy hắn một cái:“Đi nhanh đi, cậu còn làm gì nữa không?”
“Đang trò chuyện.” Trình Dã nghiêng người, để Giang Thời có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình:“Làm quen được một người trên diễn đàn, dạy tôi rất nhiều thứ.”
Hắn vừa nói vậy, Giang Thời tiện thể liếc nhìn, nội dung trò chuyện không có một câu chào hỏi dư thừa nào, toàn là những kiến thức khô khan, chỉ cần nhìn một cái, đầu Giang Thời đã thấy choáng váng.
“Vậy cậu nói chuyện xong chưa?”
Trình Dã nói lời tạm biệt với đối phương, thoát ra rồi tắt máy tính, “Đi thôi.”
Con chó con vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa, thấy Giang Thời thì đứng dậy vẫy đuôi rất vui vẻ. Trình Dã cúi đầu nhìn, “Chó ở đâu ra vậy?”
Giang Thời cúi người vuốt đầu chó con, “Gặp ở dưới gốc cây đa lớn, không biết là chó nhà ai, theo tôi suốt dọc đường.”
Chó con thân mật cọ cọ Giang Thời.Trình Dã đi bên cạnh Giang Thời, không để lộ động tác đá con chó ra, rồi tự mình đứng vào.
Giang Thời liếc hắn một cái.
Trình Dã đối diện với y khựng lại một chút, từ từ nói: “Thiếu gia, sờ tôi đã hơn nó.”
Giang Thời: “...”
Cậu có biết xấu hổ không vậy.
Hai người họ về một cách lề mề, đợi đến khi Giang Tuyết không còn kiên nhẫn:“Sao lâu thế, trời sắp tối rồi.”
Giang Thời nói: “Là lỗi của Trình Dã, có trách thì trách cậu ấy.”
Giang Tuyết lườm y một cái.
Bà bước vào nhà lấy ra hai bộ quần áo từ trong phòng, mỗi người nhét vào tay một bộ: “Mau đi thử đi, không vừa thì mẹ còn sửa kịp.”
Trong tay đột nhiên nặng trĩu, Trình Dã sững lại một chút, trước tiên nhìn Giang Thời, sau đó mới cúi đầu nhìn quần áo trong tay: “Của... tôi sao?”
Thiếu niên bên cạnh huých hắn một cái, trong mắt lộ ra ánh sáng ranh mãnh:“Không phải của cậu chẳng lẽ là của tôi à?”
Trình Dã v**t v* chất liệu vải trong tay, một lúc lâu sau mới hoàn hồn:“Dì Giang, dì làm cho cháu sao?”
“Không phải dì.” Giang Tuyết nói: “Dì chỉ kịp làm quần áo cho Giang Thời thôi, cái này là mọi người làm cho cháu, đi lễ hội rồi, lúc nào cũng phải ăn mặc thật đẹp chứ.”
“Thôi được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, mau đi thử quần áo thế nào.”
Bà đẩy Giang Thời và Trình Dã vào nhà:“Vào phòng Giang Thời mà thay.”
Giang Thời ôm quần áo quay đầu lại, “Con không muốn thay cùng cậu ấy...”
Giang Tuyết không thèm nghe y lải nhải:“Con lắm chuyện thế. Toàn là con trai, hai đứa quan hệ tốt như vậy, thay quần áo thì có sao? Còn lề mề nữa thì trời tối rồi, lúc đó mọi người đều đi ra cây đa lớn chơi, mẹ không thèm quan tâm đến con nữa đâu.”
Giang Thời vẫn không chịu, nhưng sức mạnh của Giang Tuyết cứ thế đẩy y và Trình Dã vào trong.
Một tiếng “ầm”, cửa đóng lại, Giang Thời quay đầu lại, Trình Dã vẻ mặt vô tội nhìn y.
Giang Thời: “...”
Giang Thời nghẹn lời, nói với Trình Dã: “Cậu quay lưng lại mà thay.”
Lúc này Trình Dã lại rất nghe lời, y bảo hắn quay lưng lại thì hắn thật sự quay lưng lại.
Phòng của Giang Thời không lớn, một cái giường, một cái tủ, còn lại không có nhiều không gian. Cửa sổ gỗ mở ra một khe, lọt vào một chút ánh sáng, nhưng tổng thể căn phòng vẫn tối.
Trình Dã đứng trước tủ, mặt đối diện với tủ, Giang Thời quay đầu nhìn phát hiện hắn thật sự ngoan ngoãn quay lưng về phía mình thì mới yên tâm c** q**n áo.
Nhưng y không biết, trên tủ dính nửa miếng gương bị nứt. Chiếc gương lâu ngày không ai dùng, bám một lớp bụi bẩn.
Ánh sáng lờ mờ, chiếc gương phủ đầy bụi phác họa ra thân hình gầy gò của thiếu niên.
Trình Dã nhìn Giang Thời quay lưng lại cởi áo phông, vai và lưng thiếu niên mỏng manh, làn da như ngọc, trong môi trường tối như vậy, trắng đến mức có thể phát sáng.
Yết hầu hắn vô thức chuyển động, ánh mắt dán chặt vào chiếc gương, xuyên qua mảnh gương nhỏ hẹp đó, như muốn xuyên qua, từ từ lướt qua trên đó.
Bờ vai tròn trịa, xương bả vai nhô lên, vòng eo mỏng và hẹp, đường cong thon lại ở eo, rồi lại kéo dài xuống dưới, trở nên tròn trịa.
Giang Thời quay đầu mặc quần áo, hai chấm như đóa mai* rơi trên tuyết lướt qua đáy mắt Trình Dã.
Ừm…
Màu hồng.
(Mai ở đây là mai hồng)
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 41
10.0/10 từ 41 lượt.
