Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 39
Giang Thời làm sao biết được những chuyện này trong đầu Trình Dã.
Y bị Trình Dã ép vào góc nóng bừng, tiếng chuông vào lớp vang lên, thấy hắn còn chưa đi, y duỗi chân ra đá hắn một cái dưới gầm bàn:“Vào học rồi, đi nhanh đi.”
Trình Dã có vẻ tiếc nuối đứng dậy.
Gió từ cửa sau thổi vào, sách trên bàn bị thổi bay, ánh nắng buổi chiều chói mắt, bóng của Trình Dã đổ lên người Giang Thời.
“Thiếu gia, cuối tuần chúng ta đi bán đồ, anh đi cùng không?”
Giang Thời chưa từng thấy Trình Dã bán đồ. Dựa vào sự hiểu biết của y về Trình Dã, Giang Thời cũng khó mà tưởng tượng được hắn có thể bán được đồ, đoán chừng cũng là kiểu đứng tại chỗ nửa ngày không thốt ra được một câu.
Nhưng thực tế, Trình Dã còn có thể hạ thấp mình hơn cả y tưởng tượng.
Cách trường cấp ba số 1 không xa có một khu phố ẩm thực, họ chọn vị trí bán hàng ở đây, nhưng đến hơi muộn, không chiếm được vị trí đắc địa, chỉ có thể tìm một góc hơi hẻo lánh.
Giang Thời nói là đến giúp, nhưng thực tế không ai bảo y làm gì. Trình Dã mang theo một cái ghế, tìm một góc khuất gió đặt xuống, Giang Thời liền được sắp xếp ngồi trên ghế.
Gió đêm mang theo mùi thịt nướng, Lưu Mãn và Tiểu Lục đang bày đồ, Trình Dã cầm danh sách đếm số lượng. Khi gặp người đi ngang qua, hắn sẽ thu lại vẻ hung tàn như dã thú trong mắt, nụ cười không nịnh hót, nhưng lại toát ra vẻ chất phác đến lạ.
“Có muốn xem không? Đồ trang sức mới về, rẻ mà lại đẹp.”
Ánh mắt của người phụ nữ trung niên bị hắn thu hút.
Trình Dã lén lút liếc nhìn người phụ nữ, cất danh sách đi, cúi đầu lật lật, từ trong đó lôi ra một sợi dây chuyền tay đơn giản cổ điển.
“Có thể xem cái này, kiểu dáng trang nhã không lỗi thời, đeo lên tay cũng không trông già dặn, dây được đan bằng dây thừng, rất chắc chắn, đeo bao lâu cũng không đứt.”
Rõ là người phụ nữ bị hắn nói có chút hứng thú, cầm lên xem xét.
Trình Dã nhìn thấy những nếp nhăn thô ráp trên lòng bàn tay bà.
Hắn nói: “Chất liệu của dây chuyền đều là loại chắc chắn và chống nước, đeo để làm việc nhà rửa đồ hoàn toàn không có vấn đề.”
Người phụ nữ hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lưu Mãn vừa định nói ba tệ, Trình Dã không để lộ động tác đá gã một cái, nhanh chóng mở lời, “Bốn tệ.”
Người phụ nữ nhíu mày, “Bốn tệ đắt quá, tôi ăn một bát bún cũng chỉ bốn tệ thôi.”
“Chị ơi, bốn tệ không đắt đâu, bên cạnh có một tiệm đồ trang sức, kiểu dáng và chất lượng như cái chị đang cầm, chị vào tiệm xem thử, có phải phải mất mười mấy tệ không? Mặc dù thu chị bốn tệ, nhưng sợi dây chuyền này có thể đeo rất lâu, tốt hơn những cái rẻ đẹp nhưng chỉ vài ngày là đứt.”
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên có chút do dự, nhưng bốn tệ đối với bà vẫn hơi đắt, bà suy nghĩ một lát, có hơi không muốn mua.
Lúc này Trình Dã lại mở lời, “Chị xem thế này có được không...” Hắn cúi lôi ra một chiếc khóa bình an chưa bày ra từ trong túi: “Cái khóa này là loại đắt nhất ở đây của chúng em, rất thích hợp để cho trẻ con đeo. Bình thường cái khóa này chúng em phải bán mười lăm tệ, nhưng bây giờ hàng của chúng em quá nhiều, không có thời gian bày bán, nếu chị thực sự thích, em tặng kèm chị một cái khóa, hai món thu chị mười tệ được không?”
Hắn đưa chiếc khóa trong tay cho người phụ nữ, “Chị xem chất lượng của cái khóa này đi, hai hôm trước đứa con của dì em vừa tròn một tháng, em đã tặng cái khóa này cho nó, dì em hài lòng lắm, ngày nào cũng đeo vào cổ đứa bé.”
“Chị xem cái này được làm tỉ mỉ, nói là mua ở tiệm vàng cũng có người tin, nếu không phải chúng em đang cần bán gấp, cũng không bán giá này cho chị đâu.”
Người phụ nữ cầm trên tay xem xét, phát hiện quả thật không tệ, hơn nữa những lời Trình Dã nói cũng làm bà rất động lòng, bà cắn răng, lôi ra mười tệ từ trong túi: “Được, gói lại cho tôi đi.”
Giang Thời trơ mắt nhìn, chỉ trong chốc lát Trình Dã đã bán được hai món đồ.
Không chỉ y có chút ngây người, Lưu Mãn cũng ngây ra nhìn người phụ nữ đi xa, gã giơ ngón tay cái về phía Trình Dã:“Anh ơi, đỉnh của chóp luôn.”
Giang Thời nói: “Cậu ấy bán như vậy không lỗ sao?”
“Lỗ?” Lưu Mãn cười một tiếng, “Làm sao mà lỗ được, sợi dây chuyền đó vốn dĩ bọn em chỉ bán hai ba tệ, cái khóa thì khoảng năm tệ, anh Trình nói một đống, không những bán được giá cao hơn, còn khiến người ta cảm thấy bọn em bị lỗ.”
Vẻ mặt Trình Dã bình thường, người vừa đi, hắn lại trở nên yên lặng. Hắn đặt tiền vào tay Giang Thời, hỏi y, “Muốn ăn thịt nướng không?”
Giang Thời ngồi trên ghế cầm tiền, y lật qua lật lại tờ mười tệ, không nhịn được hỏi Trình Dã, “Làm sao cậu biết bà ấy sẽ mua khóa bình an?”
Thứ này có cho không chưa chắc y đã lấy.
Trình Dã lót một tấm bìa carton ngồi bên cạnh Giang Thời, nhìn thấy một chuỗi pha lê màu hồng sặc sỡ, lặng lẽ cầm lên đeo vào cổ tay Giang Thời, vừa đeo vừa giải thích, “Quần áo bà ấy mặc kiểu dáng rất đơn giản, nhưng chất liệu dày dặn, hẳn là gia đình có thu nhập nhưng không nhiều. Mặt có trang điểm, nhưng chai tay rất dày, thích làm đẹp nhưng phải làm việc nhà.”
“Bà ấy ăn mặc giản dị, cho thấy bà ấy không thích những thứ sặc sỡ, nên những sợi dây chuyền bán chạy đó đều không hợp với bà ấy. Hơn nữa bà ấy phải làm việc nhà, những sợi dây chuyền dễ bị hỏng cũng không được, tốt nhất là loại chắc chắn, bền bỉ.”
Trên cổ tay thiếu niên treo một chuỗi lấp lánh, tôn lên làn da trắng như ngọc, Trình Dã gảy nhẹ hạt nhựa trên đó, nghĩ thầm sớm muộn gì hắn cũng sẽ biến những hạt này thành đồ thật.
“Còn về cái khóa...” Hắn cười một tiếng, “Trong tay bà ấy xách sữa bột và tã giấy của trẻ con, không phải nhà có con nít thì cũng là người thân có con. Mắt tôi tốt, nhìn thấy trên sữa bột có ghi độ tuổi, từ không đến sáu tháng, mới sinh chưa lâu, nên tôi đánh cược một phen.”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy, Trình Dã đã phân tích ra thực lực kinh tế đại khái của một người từ trang phục và ngoại hình, rồi còn đưa ra những biện pháp tương ứng.
Hắn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Giang Thời lại nghe mà tim đập hơi nhanh, y cúi đầu nhìn Trình Dã đang ngồi bên cạnh, lại thấy người vừa rồi đối mặt với người lạ rất tự nhiên, giờ gốc tai lại hơi đỏ.
Trình Dã rũ mắt, hơi thở có chút dồn dập, không biết là hồi hộp hay sao, giây tiếp theo lại đổi tư thế, ánh mắt có chút ngây dại.
“Đẹp thật.”
Hắn lẩm bẩm.
Cái gì đẹp?
Giang Thời cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình không biết từ lúc nào lại được hắn thay bằng một sợi dây chuyền khác.Đó là một con rắn màu đen bạc, đầu đuôi nối liền, cuộn tròn trên cổ tay gầy gò của Giang Thời. Dây chuyền được làm rất thô, thân rắn thậm chí đầy cảm giác nhựa, nhưng không chống lại được việc Giang Thời quá trắng, đầu rắn điểm một con mắt đỏ tươi, vừa vặn ngậm lấy động mạch đang đập nhẹ của y.
Ánh đèn chợ đêm lờ mờ, bàn tay đang buông thõng ẩn hiện trong ánh sáng, nhìn thế nào cũng thấy có chút gợi tình.
Mi tâm Giang Thời giật giật, giây tiếp theo liền gỡ sợi dây chuyền xuống, “Sao cậu lại tùy tiện lấy đồ đeo cho tôi vậy!”
Trình Dã ngây người đến mức không nói được, vài giây sau mới mở miệng giải thích, “Vô tình lật trúng thôi.”
Giang Thời ném con rắn đó vào lòng hắn, “Đem đi xa một chút, xấu chết đi được.”
Không có cổ tay để làm nền, sợi dây chuyền hình rắn trong mắt Trình Dã chỉ là một món đồ rẻ tiền, kém chất lượng.
Hắn ném sợi dây chuyền bị hỏng đi, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác vừa v**t v* trên cổ tay Giang Thời.
Pha lê hồng Giang Thời đeo đẹp, dây chuyền hình rắn Giang Thời đeo cũng đẹp. Không phải món đồ đẹp, mà là Giang Thời đẹp.
Bàn tay đẹp như vậy không nên dùng để làm nền cho những món đồ rẻ tiền này, cổ tay trắng nõn cũng không nên dán vào nhựa.
Phải dùng ngọc trai, phải dùng những viên đá quý hiếm có trên đời.
...
Tiểu Lục đi mua nước bên cạnh, định hỏi Trình Dã và Giang Thời có muốn uống không, Lưu Mãn đã kéo cậu ta lại.
“Lát nữa hẵng đi.”
“Hả?” Tiểu Lục có chút ngơ ngác, “Sao vậy?”
“Không có gì, bảo mày lát nữa đi thì lát nữa đi.”
Nhờ có sự giúp đỡ của Trình Dã, dù vị trí hơi hẻo lánh, nhưng việc buôn bán lại tốt một cách bất ngờ. Cộng thêm Giang Thời ngồi ở đó, dù y không nói gì nhưng một người đẹp dưới ánh đèn luôn khiến người qua đường không thể rời mắt, thế là ngày càng nhiều người tụ tập lại.
Việc buôn bán tốt hơn, nhưng tâm trạng của Lưu Mãn lại không tốt lên.
Gã châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn Giang Thời sạch sẽ, tự giác đi đến nơi xa y nhất.
Tiễn một vị khách, gã ngồi phịch xuống sàn, vặn nắp chai nước khoáng uống một ngụm, dùng khóe mắt nhìn Trình Dã và Giang Thời ở phía bên kia.
Lưu Mãn là con của một gia đình đơn thân, bố mẹ ly hôn, gã theo mẹ, mẹ đi bước nữa, thế là gã trở thành người thừa thãi.
Có lẽ vì gia đình, từ nhỏ gã đã rất giỏi nhìn sắc mặt người khác. Quan hệ của gã và Trình Dã không thể gọi là quá tốt, có thể hòa hợp với nhau, nói cho cùng cũng là vì họ là những người giống nhau.
Giống nhau ở chỗ không ai cần đến.
Nhưng Trình Dã lại không giống gã, nếu để Lưu Mãn dùng một từ để miêu tả Trình Dã, đó chính là máu lạnh, và bình tĩnh.
Một người máu lạnh và bình tĩnh.
Rất nhiều lúc Trình Dã mang đến cho gã một cảm giác vô lo vô nghĩ, sống cũng vô lo, chết cũng được, sống chỉ đơn giản là sống, hoặc nói cách khác hắn sống là để chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Trạng thái này kéo dài cho đến khi năm học này bắt đầu.
Lưu Mãn học hút thuốc từ Trình Dã, gã cảm thấy hút thuốc rất đàn ông, nhưng một khi đã dính thì nghiện, sau này càng hút càng nghiện nặng. Tuy Trình Dã biết hút, nhưng Lưu Mãn rất ít khi thấy hắn hút, một bao thuốc có thể để trong túi hắn cả tháng.
Lúc đó Trình Dã còn chưa cai thuốc, thời tiết tháng ba vẫn còn lạnh, quần áo hắn mỏng manh, ngồi trong phòng trọ của Lưu Mãn hút hết cả một bao thuốc.
Khói thuốc ngấm vào hắn, mở cửa sổ cũng không xua đi được mùi thuốc. Cằm Trình Dã lún phún râu ria, một ngọn lửa bùng lên từ đáy mắt tĩnh lặng của hắn.
“Lưu Mãn, tôi muốn kiếm tiền, tôi có một chuyện này, có thể thành công, có thể thất bại, cậu có muốn theo tôi làm không?”
Thế là Lưu Mãn mang theo bảy nghìn tệ lên tàu hỏa.
Lúc đó gã không hiểu ngọn lửa trong mắt Trình Dã bùng lên như thế nào, cho đến khi gã nhìn thấy Giang Thời.
Một thiếu niên đẹp đến mức có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả.
Quý giá như ngọc sứ, khắp người toát ra vẻ quý phái và tinh tế không hợp với họ, được Trình Dã bảo vệ trong lòng, ngay cả uống nước cũng không cần tự mình làm.
Đó cũng là lần đầu tiên Lưu Mãn nhìn thấy Trình Dã hạ mình phục vụ một người như vậy.
Đêm Giang Thời say rượu gã rất tỉnh táo, tỉnh táo nhìn Giang Thời được Trình Dã cõng, thiếu niên dựa dẫm cong lưng tựa đầu vào vai hắn, ánh đèn kéo dài và chồng lên bóng của hai người, chân thiếu niên gác lên khuỷu tay Trình Dã.
Quần đồng phục trượt lên trên, mắt cá chân gầy trắng bóc, dây đỏ quấn quanh đó, đóa ngọc lan treo lơ lửng lặng lẽ nở rộ trong đêm.
Trình Dã đi một bước, ngọc lan lại lay động một cái.
Leng keng—
Leng keng—
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 39
10.0/10 từ 41 lượt.
