Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 37
Trương Trì: “??”
“Không phải...” Cậu ta nói: “Quan hệ của mày với cậu ta tốt từ bao giờ vậy, tốt đến mức có thể mua quần áo cho cậu ta rồi hả?”
“Không tốt đến thế.” Giang Thời lúng túng nói: “Chủ yếu là cậu ấy nghèo, nghèo biết không? Ngay cả một bộ quần áo tươm tất cũng không có, tao thấy cậu ấy đáng thương.”
Trương Trì chỉ từng thấy người nghèo trên TV, nhưng điều đó không ngăn cản cậu ta tưởng tượng ra cảnh thiếu niên nghèo khổ ở miền núi không có quần áo che thân, nghĩ thôi đã thấy đáng thương rồi:“Vậy mày mua đi, có cần tao đưa tiền cho mày không?”
“Không cần, tao có mang theo.”
Giang Thời cầm quần áo lên hỏi ông chủ một lần nữa:“Cái này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ ngồi sau cắn hạt dưa, nghe vậy lướt mắt từ trên xuống dưới nhìn hai người:“Tám mươi.”
Trương Trì gãi gãi đầu, “Rẻ quá vậy, tám mươi tệ có thể mua được một chiếc áo phông, hay là sau này tao cũng đến đây mua đi.”
Giang Thời: “...”
Trên người y chỉ có hơn một trăm tệ, mua áo phông rồi thì không mua được thứ khác.
Y cầm quần áo lật đi lật lại, muốn học theo Giang Tuyết mặc cả với ông chủ, nhưng mấy chữ “rẻ hơn chút” cứ nghẹn lại ở cổ họng không sao nói ra được.
Cứu mạng! Xấu hổ quá đi mất!
Thực sự không còn cách nào, Giang Thời đặt quần áo xuống, lùi lại hai bước tựa vào tai Trương Trì thì thầm: “Mày biết mặc cả không?”
Trương Trì: “Mặc cả? Cái đó là gì vậy?”
Giang Thời: “...”
Mười lăm phút sau…
Tống Kiến An cầm quần áo lên lướt qua một cái, đầu cũng không ngẩng: “Hai mươi.”
“Hai mươi?” Ông chủ lớn giọng, “Hai mươi sao cậu không đi cướp luôn đi?”
Hắn đứng trước quầy hàng, trông bình tĩnh hơn nhiều so với hai người đang thập thò phía sau.
“Có chỉ thừa, đường may cũng không đều, form không chuẩn, vải thô ráp tay, hai mươi tệ là còn cho cao đấy.”
Ông chủ nói: “Em trai, hai mươi tệ thật sự không được, giá nhập của tôi đã hơn hai mươi rồi. Năm mươi tệ, muốn thì lấy đi.”
Tống Kiến An: “Hai mươi lăm.”
“Này cậu...”
Hắn đặt quần áo xuống, “Không bán thì thôi, chúng tôi đi đây.”
Thấy hắn sắp đi, ông chủ hoảng hốt, “Hai mươi lăm thì hai mươi lăm, cho cậu, cho cậu.”
Giang Thời kinh ngạc.
Y ngây người trả tiền, ánh mắt nhìn Tống Kiến An tràn đầy sự sùng bái: “Cậu giỏi thật.”
Tống Kiến An đẩy kính, “Thao tác cơ bản thôi.”
Ngân sách eo hẹp ban đầu của Giang Thời dưới sự giúp đỡ của Tống Kiến An bỗng trở nên dồi dào, khi về mang theo mấy túi đồ.
Máy bay hạ cánh gần mười một giờ đêm, sân bay Lâm Thành rất vắng, bên ngoài không có mấy người, gió nửa đêm thổi đến lạnh buốt.
Giang Thời vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Trình Dã đang tựa vào cột đèn đường.
Tóc hắn dài ra nhiều, tóc mái che đi cặp lông mày quá đỗi sắc lẹm, ánh đèn dịu dàng chiếu lên mặt hắn, làm nhạt đi cảm giác xa cách thường ngày, toát lên vài phần dịu dàng mơ hồ.
Gió thổi vào mặt, Giang Thời đứng yên không tiến lên.
Trình Dã cũng không có điện thoại, làm sao hắn biết y đi chuyến bay này?
Không đợi y nghĩ ra nguyên nhân, Trình Dã dưới đèn đường đã nhìn về phía y.
Chàng trai đi về phía Giang Thời, trên vai loang lổ ánh đèn vàng vọt, xua tan cái lạnh giá của đêm khuya.
Trình Dã đưa tay lấy đồ trong tay Giang Thời:“Sao lại không đi nữa? Đồ nặng à?”
“Không.” Giang Thời khẽ đáp một tiếng, tay trống không, y siết chặt ngón tay, nắm lấy một bàn tay lạnh giá: “Sao cậu lại ở đây?”
Trình Dã đứng bên cạnh y nghiêng đầu nhìn sang:“Đến đón anh.”
“Sao cậu biết tôi đi chuyến bay này?”
Trình Dã đứng bên lề đường chặn một chiếc taxi, trước tiên mở cửa xe cho Giang Thời, sau đó mới bỏ đồ vào cốp sau, làm xong thì ngồi bên cạnh Giang Thời giải thích.
“Buổi chiều có tiết tin học, tôi lên mạng tra rồi, hôm nay từ Giang Thành bay đến Lâm Thành chỉ có hai chuyến, một chuyến chín giờ, một chuyến mười giờ rưỡi.”
“Vậy cậu chờ từ chín giờ đến giờ sao?”
Trình Dã không trả lời, hắn như làm ảo thuật từ trong túi quần lấy ra một củ khoai lang nướng đặt vào tay Giang Thời:“Vừa mua ở ven đường, chắc chưa nguội đâu, ăn lúc còn nóng.”
Nhiệt độ của củ khoai lang làm ấm lại đầu ngón tay lạnh lẽo của Giang Thời, đèn đường lùi dần qua cửa sổ xe, ánh sáng rơi vào đáy mắt Trình Dã, Giang Thời nhìn thấy chính mình trong đồng tử của hắn.
Y cúi đầu, xé một miếng vỏ khoai lang:“Trình Dã...”
“Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Trình Dã nghiêng đầu nhìn y: “Thiếu gia, anh muốn nghe câu trả lời nào?”
Giang Thời há miệng, rồi lại ngậm lại.
Bên tai truyền đến giọng nói của Trình Dã: “Anh muốn nghe lời thật hay lời giả?”
Lời thật hay lời giả thì có gì khác nhau?
Giang Thời vùi đầu nghịch, củ khoai lang mềm nhũn qua lớp túi ni lông bị y nhào nát, một lúc lâu sau y mới yếu ớt nói:“Lời giả đi.”
Trình Dã cười một tiếng.
“Tôi ngốc, không biết nói chuyện, thiếu gia đã dùng hai vạn tệ cứu mạng tôi, mạng này của tôi là của thiếu gia, nên tôi muốn dùng mọi cách để đối tốt với thiếu gia.”
Giang Thời bĩu môi, “Vậy còn lời thật?”
Lời thật à…
Trình Dã mân mê đầu ngón tay.
Mỗi khi anh nhìn tôi bằng ánh mắt như thế này, tôi lại muốn hôn anh.
Một người xinh đẹp như vậy, khi khóc trên giường chắc chắn sẽ rất k*ch th*ch.
Cuối cùng hắn không nói gì cả, lấy lại củ khoai lang Giang Thời không ăn vào tay:“Đến trường rồi.”
Giang Thời không ăn khoai lang, Trình Dã liền đưa y đến quán bún bò cạnh trường.Giờ này rồi ông chủ vẫn chưa đóng cửa, trong quán có mấy học sinh vừa từ quán net về.
Trình Dã gọi món, quay lại thì Giang Thời đã đẩy đống túi trong tay về phía hắn:“Tặng cậu.”
Hắn vén túi lên xem, thấy bên trong là quần áo thì ngẩn ra một chút: “Quần áo? Tặng tôi?”
Dưới ánh đèn, khóe mắt Giang Thời hếch lên, trong đôi mắt như ẩn chứa sự quyến rũ nồng đậm, lười biếng nhìn Trình Dã.
“Toàn là quần áo cũ Trương Trì không cần, thấy cậu đáng thương, tôi xin cậu ấy mang về tặng cậu đấy.”
Trình Dã lấy quần áo ra giũ ra, là cỡ của hắn, hắn cười khẽ:“Trương Trì mặc vừa cỡ của tôi à?”
Ánh mắt Giang Thời khựng lại: “Cậu ấy cao lớn như vậy không được à? Cậu nhìn cái bộ dạng của cậu xem, ngày nào cũng ăn mặc tồi tàn như vậy, đi cùng cậu xấu hổ chết được, người không biết lại tưởng tôi ngược đãi cậu đấy.”
Hễ gấp gáp, Giang Thời nói chuyện là trở nên sắc bén, mang theo những lời móc máy, cũng không quan tâm có làm người khác tổn thương hay không.
Trình Dã chỉ cảm thấy những lời châm chọc của y rất đáng yêu. Nhìn thì sắc bén, thực ra lõi bên trong mềm, đâm vào da thịt cũng sẽ đau, nhưng sau cơn đau ngắn ngủi là cảm giác tê dại.
Có lẽ hắn có xu hướng bạo dâm, hắn chỉ muốn nhẹ nhàng gom những cái gai đó vào lòng bàn tay, bảo vệ trong lòng, muốn đâm cũng chỉ đâm một mình hắn.
Vẻ mặt Giang Thời tức giận quá đỗi đáng yêu, Trình Dã biết lúc này tốt nhất là nên thuận theo y, nhưng gai đã đâm vào tay rồi, một chút đau này không đã, thế là đầu ngón tay hắn móc ra một cái mác giá chưa kịp tháo ra khỏi áo: “Bạn anh thật hào phóng, quần áo chưa mặc cũng tặng cho tôi.”
Giang Thời: “...”
Giang Thời nói: “Cậu ấy có tiền, mua nhiều quần áo, có một hai cái chưa mặc thì sao?”
“Không sao cả.” Trình Dã nói: “Người ta cũng mặc quần áo có giá bán lẻ một trăm tệ sao?”
“...”
Nhím xù lông rồi.
...
Đêm khuya, các bạn cùng phòng đều đã ngủ, Trình Dã quỳ bên giường Giang Thời, bóng lưng cao lớn như một ngọn núi im lặng, sợ làm ồn đến bạn cùng phòng, giọng hắn rất nhỏ, “Xin lỗi, lần này tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi chỉ đơn thuần là tò mò, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác, càng không có ý cười nhạo anh.”
Đáp lại hắn chỉ có tấm chăn được kéo lên cao hơn.
Trình Dã nhìn cái chóp đầu lộ ra bên ngoài, đưa tay kéo chăn một cái, “Giang Thời? Thiếu gia? Anh để ý đến tôi được không? Tôi chưa từng thấy đồ tốt, cái áo đó nhìn tốt như vậy, tôi nhất thời xúc động mới nói ra những lời đó.”
Giang Thời mà tin hắn thì mới là ma quỷ, coi như y đã hiểu ra, Trình Dã giả vờ thật thà thôi, thực ra lòng dạ đen tối.
Cái gì mà người thật thà, ít nói, y thấy nên là người trẻ không nói nhiều lời thật lòng mới đúng.
Bóng người đang nằm quay lưng về phía Trình Dã khựng lại một chút, ngay cả cái chóp tóc lộ ra cũng co vào trong chăn. Một lúc sau, bên trong truyền ra giọng nói nghèn nghẹt của Giang Thời:“Cái gì cậu cũng biết, nhìn tôi như một tên hề diễn trò trước mặt cậu, có phải rất đắc ý không?”
Trình Dã cong lưng dựa vào giường, “Không có đắc ý, tôi rất vui.”
Giang Thời ở trong chăn không nói gì, y có thể cảm nhận được Trình Dã đang quỳ bên giường tựa vào y, dường như chỉ cần y không tha thứ cho hắn thì hắn có thể quỳ mãi.
Nghĩ đến đây, mặt Giang Thời nóng như lửa đốt, càng không muốn ra ngoài, thậm chí còn dịch vào trong thêm một chút, “Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cậu, cậu đừng có đứng trước giường tôi nữa.”
Trình Dã không đi, nằm sấp như một con chó lớn, giọng nói nghe có vẻ rất tủi thân, “Vậy còn cho tôi mặc quần áo không?”
Cuối giường Giang Thời, mấy cái túi vẫn còn để ở đó.
Người trên giường lại không nói gì nữa, như thể đã ngủ.
Y không nói, Trình Dã cũng không giục, chỉ im lặng chờ đợi.
Thị lực của hắn rất tốt, dù là ban đêm cũng nhìn rõ, chăn được vén lên một khe nhỏ, hương thơm ấm áp len lỏi qua khe đó, bay đến chóp mũi hắn.
Trình Dã ngửi thấy mùi hương đó, ánh mắt lướt qua tấm chăn. Không biết từ lúc nào thiếu niên đã lặng lẽ thò nửa khuôn mặt ra ngoài, đầu ngón tay trắng sứ đặt trên gối, vầng trán mịn màng, chóp mũi bị chăn làm cho ra một chút mồ hôi, nốt ruồi đen nhỏ nằm trên đó.
Người đang quỳ bên giường đột nhiên mất tiếng, ngay cả hơi thở cũng nhạt đi.
Giang Thời dùng khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ ảo, còn lại không nhìn rõ. Y dùng tay cách tấm chăn đẩy bóng người đó một cái:“Trình Dã cậu phiền không vậy.”
Thông thường, nói như vậy, có nghĩa là y đã thỏa hiệp.
Trình Dã áp sát vào giường, đưa tay nắm lấy một góc chăn, rất nhiều lần hắn muốn bất chấp tất cả mà vén chăn lên đè lên.Sao lại có người như Giang Thời, bất kể ở đâu, bất kể khi nào đều đang quyến rũ hắn chứ?
Nhưng tiếng ngáy của bạn cùng phòng vang lên hết đợt này đến đợt khác, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của mấy cậu con trai đi vệ sinh.
Giang Thời không đợi được câu trả lời của hắn, dứt khoát đưa tay từ trong chăn ra đẩy hắn một cái nữa, “Cậu làm gì vậy? Sao cứ đứng cạnh giường tôi mãi, bị người khác nhìn thấy thì sao?”
Trình Dã trở tay nắm chặt cổ tay y.
Giang Thời người gầy, cổ tay cũng chỉ là một đoạn gầy gò, bị hắn nắm trong tay, lòng bàn tay thô ráp cọ xát làm da y ngứa ngáy.
Cảm giác bị kiểm soát đó lại đến.
Giang Thời quay đầu, đôi mắt lấp lánh như nước trong màn đêm, “Trình Dã, cậu làm gì vậy?”
Trình Dã đột nhiên đưa tay che mắt y lại, giọng nói như bị bóp nghẹt từ cổ họng, “Đừng nhìn tôi như vậy.”
Quá quyến rũ.
Giang Thời.
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 37
10.0/10 từ 41 lượt.
