Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 35
Giang Thời lập tức trợn tròn mắt, “Này!”
Trình Dã lật một tờ giấy nháp chưa viết, “Ừm, lỗi của tôi, tại tôi dùng cách giải phức tạp, tôi đổi cách giải khác chắc chắn anh sẽ hiểu.”
Cô bạn cùng bàn Lý Thải Anh lén lút liếc nhìn hai người, rồi móc sổ tay ra, chìm vào việc học điên cuồng.
Giang Thời biết khả năng học của mình từ trước đến nay không tốt, nếu không hồi nhỏ đã không phải học thêm lâu như vậy, mà cũng chỉ đạt được thành tích trung bình.
Ánh mắt của Tống Bác và Tôn Uyển Vân nhìn y càng ngày càng thất vọng, rõ ràng y đã rất cố gắng, nhưng kết quả vẫn không như ý.
Sau này họ từ bỏ Giang Thời, trong nhà không còn giáo viên dạy thêm nữa, dần dần, Giang Thời cũng từ bỏ chính mình.
Mười tám năm trước đó y sống như một con rối, cũng nghĩ rằng cả đời mình sẽ như vậy, nhưng không ngờ y lại là một thiếu gia giả.
Thôn Khê Liễu không còn là chiếc lồng nhốt y, y cũng không phải là con rối, nhưng sự tự do này đến quá muộn, vách đá treo lơ lửng dưới chân y biến thành một cánh đồng trống trải, gió đến từ khắp mọi hướng, Giang Thời không tìm thấy phương hướng.
Nhưng Trình Dã thì khác.
Hắn cúi đầu viết chữ, nét bút sắc lẹm, ngang, gập, phẩy, mác như dao, lạnh lùng cứa lên giấy. Hắn sinh ra trong mưa gió, bão tố hủy hoại tất cả của hắn, nhưng lưng hắn chưa từng cong đi một phân, mỗi bước đi về phía trước đều rất kiên định.
Nhận thấy ánh mắt của Giang Thời, Trình Dã dừng bút, “Sao vậy? Có phải tôi vừa làm anh tức giận không?”
Hắn cẩn thận, “Hay là anh mệt rồi? Hay chúng ta nghỉ một lát rồi học tiếp nhé?”
Giang Thời khẽ cười, “Trình Dã, nếu sau này cậu có con, với mức độ cưng chiều như cậu, sớm muộn gì nó cũng hư thôi.”
“Tôi sẽ không có con.” Trình Dã nói: “Cũng sẽ không cưng chiều con.”
“Sao cậu biết cậu sẽ không có con?”
“Sau này anh sẽ biết thôi.” Trình Dã trải tờ giấy nháp ra trước mặt Giang Thời, “Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, xích lại đây một chút, tôi giảng bài cho anh.”
Dưới sự nỗ lực của Trình Dã, cuối cùng Giang Thời cũng hiểu được một bài vật lý. Y viết đáp án lên, hiếm hoi nở nụ cười có chút vui vẻ, trong mắt như lấp lánh những vì sao, “Tôi cũng không ngốc lắm nhỉ, bài khó như vậy cũng làm được rồi.”
Trình Dã nhìn y cười, “Ừ, thiếu gia rất thông minh.”
Cười xong Giang Thời mím môi, “Vậy cậu nói xem, bây giờ tôi bắt đầu học có kịp không?”
“Kịp, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng kịp.”
“Nhưng mà...”
Những hành động của y mấy ngày nay Trình Dã đều nhìn thấy, hắn biết y đang nghĩ gì, “Không có nhiều nhưng mà như vậy. Anh thích học thì học, không thích thì thôi. Anh thích học, bài nào không biết tôi dạy anh, một lần không được thì hai lần, anh sẽ luôn hiểu được. Không thích học thì đừng học, chơi game, ngủ, sống sao cho vui vẻ là được.”
“Anh là sự tự do, không ai có thể ép buộc anh làm gì, so với một số xiềng xích bên ngoài, tôi càng mong anh sống vui vẻ hơn.”
Giang Thời chỉ cần vui vẻ là được, còn lại hắn sẽ giải quyết.
Giang Thời không nói gì.
Trình Dã thu lại tài liệu trên tay y: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
...
Cứ như vậy trôi qua hai ngày, Giang Thời đột nhiên nhớ ra một chuyện, “À phải rồi, bao giờ cậu đi thi toán?”
Hai ngày nay y cũng không thấy Trình Dã xem sách, mấy trăm tệ tiền thưởng đó, cậu ta cũng quá thờ ơ rồi.
Trình Dã đang sắp xếp lại vở ghi chép cho Giang Thời.
Giang Thời muốn học, hắn sẽ cố gắng hết sức để giúp y học. Nền tảng của Giang Thời vẫn ổn, chỉ là sau này không nghe giảng nên thiếu sót nhiều kiến thức, Trình Dã sắp xếp những kiến thức y không biết ra ghi vào một cuốn sổ, như vậy bình thường Giang Thời chỉ cần xem lại vở ghi là được.
Nghe thấy câu hỏi này, động tác lật sách của Trình Dã khựng lại một chút, rồi rũ mắt, “Trường tìm được người phù hợp hơn, tôi không cần đi nữa.”
“Cái gì?” Giang Thời lớn giọng, “Chuyện từ bao giờ vậy? Sao cậu không nói với tôi?”
Hễ y tức giận là giống như một con thú nhỏ xù lông, Trình Dã thấy dễ thương, có hơi muốn cười.
Nhưng lúc này cười hiển nhiên có vẻ không thích hợp, hắn cúi đầu khẽ ho một tiếng, “Chuyện hai hôm trước, không có thì thôi, không sao đâu, hơn nữa tôi đi cũng chưa chắc đã giành được thứ hạng.”
“Sao có thể không sao chứ?” Giang Thời nói: “Rõ ràng nói là để cậu tham gia, tùy tiện đưa ra một lý do rồi không cho cậu đi, ăn mày cũng đâu dễ dãi như vậy?”
Y trừng mắt nhìn Trình Dã, “Lúc đó cậu không hỏi tại sao à?”
Trình Dã thật thà, “Không.”
Giang Thời chống bàn đứng lên, “Tôi đi hỏi.”
“Không cần đâu.” Trình Dã kéo y lại, “Ngày mai là thi rồi, hỏi cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, lần 1/5 tôi kiếm được tiền rồi, không thiếu mấy trăm đó.”
Giang Thời nghĩ, nếu 1/5 hắn không tìm được việc làm thì sao?
Học tập y không giỏi, nhưng ở một số mặt lại có trực giác nhạy bén, tan học về ký túc xá Giang Thời liền nhắn tin cho Trương Trì.
Dạo này Hoắc Tịch có động tĩnh gì không?
Nửa tiếng sau Trương Trì mới trả lời tin nhắn của y.
Không phát hiện gì, có vẻ rất ngoan ngoãn.
Càng ngoan ngoãn càng có nghĩa là càng không ngoan ngoãn.
Hoắc Tịch có thù tất báo, Giang Thời không tin lần trước Trình Dã đối xử với hắn như vậy, hắn cứ thế bỏ qua.
Còn mười ngày nữa là sinh nhật Trương Trì.
Bố của Trương Trì là giám đốc ngân hàng, nhà nghèo chỉ còn mỗi tiền, mỗi năm sinh nhật đều tổ chức rất linh đình.
Huống hồ đây là sinh nhật tuổi mười tám của cậu ta.
Cậu ta đã quấy rầy Giang Thời từ một tháng trước, quà tặng có quý giá hay không không quan trọng, nhưng với tư cách là người anh em tốt duy nhất của Giang Thời, cậu ta nhất định phải khiến Giang Thời thể hiện thành ý.
Giang Thời chỉ có thành ý với hai bàn tay trắng.
Trương Trì đề nghị, “Tao thấy trên mạng đều thịnh hành DIY, hay mày mua ít len móc cho tao một đôi găng tay đi? Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng tao nhất định sẽ bảo quản cẩn thận, đảm bảo mùa đông sẽ đeo đôi găng tay đầu tiên do anh em tao đích thân móc.”
("DIY" là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Do It Yourself", nghĩa là "Tự làm lấy" hoặc "Tự mình làm".)
Giang Thời trả lời cậu ta, “Cút.”
Nói thì là vậy, nhưng cuối tuần trước sinh nhật Trương Trì hai ngày, Giang Thời vẫn về Giang Thành.
Tuần sau mọi người đều phải đi học, sinh nhật Trương Trì được tổ chức sớm vào cuối tuần. Lúc đầu Giang Thời đã mua vé tàu, Trình Dã thấy vậy, đổi cho y thành vé máy bay.
Tiện thì có tiện, nhưng cũng đắt hơn, tức đến mức Giang Thời chửi hắn là thằng con phá của.
Trình Dã mặc kệ y mắng, động tác dứt khoát hủy vé tàu, vừa hủy vừa nhíu mày, “Không phải trước đây nói không đi sao, sao đột nhiên lại muốn đi rồi? Ăn sinh nhật thôi mà, đâu phải chết, đáng để anh chạy xa như vậy?”
Nói xong y đưa tay cảnh cáo Trình Dã, “Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có đi theo tôi, nếu để tôi phát hiện cậu đi theo tôi đến Giang Thành thì cậu xong đời rồi.”
Trình Dã: “...”
Hắn bực bội bỏ đồ ăn vào túi của Giang Thời, “Thiếu gia, coi tôi như trộm cắp vậy hả?”
Giang Thời hừ hừ, “Cậu còn đáng ghét hơn cả trộm.”
Trình Dã không còn lời nào để nói, dưới sự dặn dò của Giang Thời, hắn cam đoan sẽ không đi theo, rồi đưa Giang Thời lên máy bay.
Mười mấy tiếng đi tàu, máy bay chỉ mất hai tiếng đã đến nơi.
Trương Trì phái người đến đón Giang Thời, còn chính chủ sinh nhật thì ở nhà bận tiếp khách đến mức không rảnh tay.
Từ nhỏ cậu ta đã có tài năng xã giao bẩm sinh, nói chuyện với ai cũng được, nên bạn bè rất nhiều, nhưng trong lòng cậu ta bạn bè tốt nhất vẫn là Giang Thời.
Thực ra Trương Trì không muốn Giang Thời đến ăn sinh nhật.
Giới thượng lưu Giang Thành chỉ có bấy nhiêu, dù cậu ta không muốn, nhưng không thể tránh khỏi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mà cậu ta không thích đến dự.
Lần sinh nhật bà nội Tống Giang Thời đã lẻn đi trước, Trương Trì biết y không muốn dính dáng gì đến những người ở đây, lần sinh nhật này cũng vậy.
Trước đây Giang Thời đã nói y không đến, Trương Trì tỏ vẻ hiểu, chỉ là hai ngày trước Giang Thời không biết lên cơn gì, nhất quyết phải đến chúc mừng cậu ta.
Cậu ta không muốn người anh em tốt của mình bị người ta coi thường trong bữa tiệc sinh nhật của mình, người còn chưa đến đã ra ngoài chờ, cho Giang Thời đủ mặt mũi.
Giang Thời vừa xuống xe, thiếu gia nhà họ Trương đã phóng đại lao tới, giọng nói lớn đến mức hầu như ai cũng có thể nghe thấy, “Giang Thời, lâu rồi không gặp, sao mày còn mập lên, mặt cũng trắng ra, cái sắc mặt này, cái khí chất này, trời ơi, cuộc sống của mày thoải mái quá đi!”
Giang Thời vừa đặt chân xuống đất: “??”
Không phải, đây lại là cơn điên gì vậy?
Trương Trì nắm tay Giang Thời, nhìn trái nhìn phải, cậu ta phát hiện mình vừa khen không phải phóng đại, Giang Thời thật sự mập lên một chút, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều so với ở Giang Thành.
Giang Thời gạt tay cậu ta ra, không để ý những ánh mắt lén lút xung quanh, đưa chiếc hộp trong tay qua, “Tặng mày, sinh nhật vui vẻ.”
Mua là mô hình Trương Trì thích, không tính là đắt, nhưng cũng không rẻ. Chủ yếu là ở bên Trình Dã, Giang Thời rất ít khi tiêu tiền của mình, cứ thế, lại để y tiết kiệm được một khoản tiền.
Trương Trì cầm mô hình cảm động đến rưng rưng nước mắt, “Anh em, mày là anh em ruột của tao.”
Cậu ta biết Giang Thời không có tiền, nhưng Giang Thời không có tiền mà vẫn tặng cậu ta món đồ đắt tiền như vậy, nếu đây không phải là tình yêu…
Giang Thời đẩy mặt cậu ta ra, “Đừng khóc, xấu chết.”
Trương Trì: “...”
Trương Trì lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, dẫn Giang Thời vào phòng khách. Ánh mắt dò xét xung quanh càng ngày càng rõ ràng, cậu ta đưa Giang Thời đến một góc, rồi phát hiện Tống Kiến An đang học từ vựng tiếng Anh ở trong đó.
Cậu ta để hai người ở cùng nhau, “Tối nay chắc là tôi không chăm sóc hai người được, hai người cứ ở đây, muốn ăn gì uống gì thì tự lấy, mệt rồi thì lên lầu nghỉ ngơi.”
Nghĩ một chút, cậu ta nói với Giang Thời: “Đừng để ý mấy thằng ngốc đó.”
Trương Trì đi rồi, Giang Thời ngồi xuống, Tống Kiến An cầm cuốn sổ từ vựng chào hỏi y: “Bạn Giang Thời buổi tối tốt lành.”
Ánh mắt Giang Thời lướt qua cuốn sổ từ vựng trên tay hắn ta, khựng lại một chút, “Buổi tối tốt lành.”
Tiếng hò hét từ giữa đại sảnh truyền đến, Trương Trì bị mấy cậu con trai giữ lại ép uống một ly rượu.
Giang Thời lấy một miếng bánh ngọt, tìm một tư thế thoải mái tựa vào ghế sofa, ánh mắt lướt qua đám đông.
Không tìm thấy người mình muốn tìm, đột nhiên trước mặt bị hai bóng người che khuất.
Tạ Hồng cầm ly rượu, ánh mắt có chút trêu chọc rơi trên người Giang Thời, “Cậu Tống, lâu rồi không gặp.”
Nói xong, hắn như thể mới nhìn thấy Tống Kiến An bên cạnh Giang Thời, “Ôi không đúng, bây giờ không phải cậu Tống nữa, cậu tên gì ấy nhỉ? Giang Thời...”
Nụ cười trên mặt Tạ Hồng mở rộng, “Giang Thời, nghe nói cậu đến Lâm Thành. Lâm Thành là một nơi tốt đấy, công nhân trong nhà máy của tôi nhiều người là người Lâm Thành, họ ở quê không sống được, đến Giang Thành mưu sinh, tháng nào cũng mong bố tôi phát lương cho họ. Chỉ cần có thể cho thêm chút tiền, bảo họ làm gì họ cũng đồng ý.”
Nói rồi hắn lướt mắt nhìn Giang Thời, hy vọng có thể nhìn thấy chút bối rối hiển nhiên trên người y.
Nhưng không.
Sắc mặt thiếu niên hồng hào, làn da trắng nõn, ngay cả đầu ngón tay cũng tinh xảo như ngọc sứ. Đối diện với ánh mắt dò xét của hắn, Giang Thời bình thản nhìn lại, so với lúc ở Giang Thành, chút nhút nhát khó nhận ra ẩn sâu trong mắt y cũng đã biến mất.
Y trở nên tươi sáng hơn, ngông cuồng hơn, vẫn rất đẹp, nhưng cái đẹp này sắc bén, mang tính tấn công.
Gai nhọn trên thân hoa hồng cuối cùng cũng đã trở thành áo giáp của nó.
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 35
10.0/10 từ 41 lượt.
