Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 33
Trình Dã nói: “Thành tích của tôi tốt hơn cô ấy, biết nhiều hơn cô ấy.”
Giang Thời sắp cười phá lên: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì anh nên hỏi tôi, những gì anh không biết tôi đều có thể nói cho anh.”
“Không phải Trình Dã, cậu có bệnh gì không?” Giang Thời kéo ghế lại, hơi quay sang Trình Dã thì thầm: “Hóa ra cậu mới là hoàng đế hả, làm gì cũng phải hỏi cậu trước, lời của cậu là thánh chỉ à?”
“Tôi không có ý đó...” Trình Dã cảm thấy có chút oan ức:“Tôi ngồi ngay sau anh, tại sao anh không hỏi tôi? Hai người trước đây đâu có nói chuyện gì, sao bây giờ lại thân với cô ấy như vậy rồi?”
Giang Thời nghiến răng:“Đừng ép tôi tát giữa chỗ đông người...”
Lời y còn chưa nói xong, “Đốp” một tiếng, một mẩu phấn bay trúng trán Giang Thời. Y ngẩng đầu, giáo viên vật lý đang nhìn họ bằng ánh mắt âm trầm: “Giang Thời, Trình Dã, hai em nói nhiều thế, hay là tôi nhường bục giảng cho hai em giảng luôn nhé?”
Giang Thời: “...”
Vào buổi chiều không gió và nhiều mây, Giang Thời ôm sách đứng ở hành lang bên ngoài, giấc mơ học hành cứ thế bị gián đoạn.
Y không chịu nổi cầm cuốn sách vật lý mới tinh vỗ vào vai Trình Dã đang đứng cạnh mình: “Cậu có bệnh không! Có bệnh không!”
Trình Dã biết mình sai không dám phản kháng, thậm chí còn cúi người đưa cả đầu tới.
“Xin lỗi.”
Giang Thời nghe thấy lời xin lỗi liền nổi đoá: “Ngày nào cũng chỉ biết xin lỗi, nhưng làm việc chẳng có việc nào đáng mặt xin lỗi tôi cả.”
Trình Dã nói: “Chỉ là tôi không muốn thấy anh nói chuyện với cô ấy.”
“Sao? Chỉ được nói chuyện với một người cậu thôi à?”
Trình Dã nói: “Nếu anh đồng ý...”
Giang Thời: “...”
Giang Thời đá hắn một cái.
Tiếng gầm thét của giáo viên vật lý truyền ra từ lớp học: “Hai em đánh nhau giỏi thế sao không vào phòng tôi mà đánh?”
Giang Thời không nói gì nữa.
Giang Thời hận Trình Dã chết được.
Hai người lại rơi vào cuộc chiến tranh lạnh đơn phương, kéo dài cho đến kỳ nghỉ lễ 1/5.
Nhưng lần 1/5 này Trình Dã không về nhà. Giang Thời đang dọn đồ trong ký túc xá, hắn nhét đồ ăn vào cặp sách cho Giang Thời:“Tôi tìm được việc rồi, 1/5 phải đi làm hai ngày, tôi nói với Cao Tân Hòa rồi, lát nữa nó sẽ đến ký túc xá gọi ann về cùng.”
Giang Thời lại lấy từng món đồ ăn vặt Trình Dã đã bỏ vào ra, mặt lạnh tanh:“Cậu đi không liên quan gì đến tôi, chúng ta thân lắm sao?”
Ngũ quan của y thiên về lạnh lùng, hễ tức giận là khí chất lại lạnh lẽo đáng sợ, ít nhất hai ngày nay các bạn cùng phòng đều không dám nói chuyện với Giang Thời.
Dường như Trình Dã không bị ảnh hưởng gì, mặt nóng dán mông lạnh vẫn vui vẻ. Chủ yếu vẫn là do hắn chọc giận người ta.Hắn lại bỏ đồ ăn vào: “Hai ngày này chắc dì Giang bận việc đồng áng, không có thời gian chăm sóc anh, anh lại không biết tự nấu ăn, cầm mấy cái này lót dạ.”
Giang Thời lại lấy ra: “Không thèm đồ của cậu, tôi tự mua được.”
Trình Dã lại lại bỏ vào, lấy cặp sách từ tay Giang Thời kéo khóa lại, tránh cho một số người da mặt mỏng cứ thế lấy ra ngoài.
“Thôi được rồi, giận tôi thì anh cứ đánh cứ mắng tôi đi, tự làm khổ mình làm gì?”
Giang Thời với cặp sách đầy ắp đồ ăn, mặt lạnh tanh lên xe cùng Cao Tân Hòa.
Cao Tân Hòa như ngồi trên đống lửa.
Không phải chứ, tại sao mỗi lần về nhà không phải Trình Dã lạnh mặt thì Giang Thời lạnh mặt vậy chứ?
Lần này Trình Dã không có ở đó, hắn ta chỉ đành dùng mông nóng dán lên mặt lạnh của Giang Thời: “Anh họ nhỏ, anh lại lại lại mâu thuẫn với anh Trình rồi à?”
Giang Thời lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu rảnh lắm à?”
Cao Tân Hòa: “...”
Hắn ta là loại người rất tùy tiện sao?
Cao Tân Hòa tủi thân, Cao Tân Hòa không dám nói gì.
Vừa bước sang tháng 5, dâu tây và anh đào bắt đầu chín. Cao Tân Hòa nhớ ăn không nhớ đòn, ngày hôm sau lại hí hửng chạy đi tìm Giang Thời: “Anh họ nhỏ, chúng ta đi hái anh đào đi!”
Giang Thời đang ngồi viết bài tập ở cửa nhà trên một cái bàn, cây lê cao lớn trước cửa nhà kết một chuỗi quả nhỏ như quả hồ lô, cành lá sum suê.
Trong gió bắt đầu có mùi vị của mùa hè.Tờ đề toán trên bàn bị gió thổi lật lên, y tìm hai cây bút đè lại, đưa tay gãi gãi mặt, nhìn mãi cũng chỉ viết được mỗi chữ “Giải”.
Cao Tân Hòa vừa đến, Giang Thời liền vứt bút xuống: “Anh đào à? Hái ở đâu?”
Cao Tân Hòa cầm hai cây kem que, đi đến bên Giang Thời đưa cho y một cây, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Giang Thời đang viết đề toán.
Hắn ta như một chú chó lớn ngồi xổm bên cạnh Giang Thời: “Nhà anh Trình đó, trong sân nhà anh ấy có một cây anh đào to lắm, tôi vừa đi ngang qua thấy rồi, đã đỏ một ít rồi. À phải rồi, dâu tây nhà tôi cũng chín một chút rồi, mẹ tôi bảo tôi gọi anh đi hái.”
Giang Thời loay hoay mãi cũng không viết nổi một bài, dứt khoát đi ra ngoài hái anh đào cùng Cao Tân Hòa.
Ngôi nhà của Trình Dã tồi tàn, nhưng cây anh đào trong sân lại đang lúc cành lá xum xuê, những quả anh đào to bằng ngón cái nặng trĩu treo lủng lẳng, những chỗ tiếp xúc nhiều với nắng trên ngọn đã bắt đầu đỏ rồi.
Màu sắc không phải là màu đỏ sẫm mà Giang Thời từng ăn ở Giang Thành, mà lại ánh lên một lớp hồng, như những viên pha lê trong suốt, chỉ nhìn thôi đã thấy mọng nước.
Cao Tân Hòa đưa cái rổ cho Giang Thời, mình thì trèo lên cây:“Tôi ở trên hái, anh họ nhỏ ở dưới hứng nhé.”
Giang Thời đứng dưới gốc cây giơ rổ nhìn Cao Tân Hòa trèo lên cây như một con khỉ, cành cây anh đào bị hắn ta giẫm cho rung rinh, ánh nắng chói mắt.
Y quay đầu nhìn, cánh cửa của căn nhà cũ kỹ vẫn đóng chặt.
Giữa trưa nắng gắt, Vương Toàn đi một vòng quanh núi rồi mang đầy bực tức quay trở lại văn phòng.
Người phụ trách lau mồ hôi lạnh đi sau lưng ông ta:“Tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vương... ông đừng tức giận, hôm nay là một tai nạn, lần sau nhất định sẽ khoan trúng mỏ.”
“Tai nạn?” Vương Toàn hừ lạnh một tiếng:“Trước đây cậu cũng nói với tôi là tai nạn, sao bây giờ vẫn là tai nạn? Cậu có biết mỗi khi khoan xuống một mét tôi phải tốn bao nhiêu tiền không? Bao nhiêu công nhân đang chờ, nửa tháng rồi, một chút khoáng sản cũng không ra, cậu nói một câu tai nạn, tổn thất của tôi ai đền?”
Mồ hôi lạnh trên mặt người phụ trách càng chảy nhiều hơn, “Là vấn đề của kỹ thuật viên, kỹ thuật này không được, tôi về sẽ sa thải anh ta ngay.”
Vương Toàn không nói gì, ngồi xuống liên tục rót mấy cốc trà lạnh uống.
Ông ta đã mua ngọn núi này gần hai tháng rồi, về cơ bản là đã dồn hết tài sản vào đó, nếu vẫn không khai thác được khoáng sản…
Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông ta càng khó coi hơn, đặt mạnh cốc xuống bàn:“Đổi người cho tôi, bất kể tốn bao nhiêu tiền, đổi một kỹ thuật viên giỏi hơn về đây cho tôi. Tôi không tin, một ngọn núi lớn như vậy, lại không khai thác được một chút khoáng sản nào!”
“Đã tìm được rồi...” Người phụ trách nói: “Đang trên đường đến rồi, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay sẽ đến nơi.”
Lời ông ta vừa dứt, cửa văn phòng đã bị gõ, người phụ trách mặt mừng rỡ, “Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, chắc chắn là kỹ thuật viên mới đã đến rồi.”
Người phụ trách mở cửa, bên ngoài là trợ lý của ông ta, nhìn thấy Vương Toàn đang tức giận ở bên trong, vẻ mặt khó xử.
“Đứng ngây ra đó làm gì, kỹ thuật viên đến rồi thì mau đưa vào cho tổng giám đốc Vương xem đi!”
“Không phải kỹ thuật viên...” Trợ lý nói nhỏ: “Là bên ngoài có một thiếu niên đến, cậu ấy nói cậu ấy muốn gặp tổng giám đốc Vương.”
Người phụ trách nhíu mày, “Gặp cái gì mà gặp, ai cũng có thể gặp tổng giám đốc Vương sao? Không thấy ông ấy đang bận à?”
“Nhưng mà...” Trợ lý ấp a ấp úng, mắt nhìn Vương Toàn ở bên trong, không biết có nên nói hay không.
Vương Toàn liếc nhìn hắn ta, “Nói.”
“Cậu ấy nói... cậu ấy biết chỗ nào có thể khoan ra khoáng sản.”
...
Thời tiết nóng, trên người Trình Dã chỉ mặc một chiếc áo phông.
Hàng chợ mười tệ ba chiếc, trên ngực in mấy chữ cái tiếng Anh xiêu vẹo:
LIKE.
Hắn ngồi thẳng lưng, người cao lớn, trông còn cao hơn cả Vương Toàn đối diện.
Vương Toàn dựa vào ghế hút xì gà: “Trình Dã phải không?”
Ông ta cười một tiếng, “Tôi biết cậu, Trương Hoành Tài đối đầu với tôi nhiều năm như vậy, không ngờ có một ngày lại vấp phải một thằng nhóc. Tôi nhìn hắn không thuận mắt, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẵn lòng chứa chấp cậu.”
“Không phải chứa chấp, là hợp tác.” Trình Dã nói: “Khảo sát cần chi phí, mỗi mét máy khoan đi xuống là một khoản tiền không nhỏ. Tôi đã hỏi người rồi, hai tháng trước ông đã mua ngọn núi này, đến giờ vẫn chưa khai thác được khoáng sản, trong lòng ông chắc chắn còn sốt ruột hơn bất kỳ ai.”
Động tác trên tay Vương Toàn hơi lệch đi một chút, ông ta châm thuốc, ánh mắt nhìn Trình Dã sâu sắc hơn vài phần, “Cậu mới bao nhiêu tuổi, đã làm ở mỏ được mấy ngày mà dám hò hét trước mặt tôi?”
Trình Dã rất bình tĩnh, “Bây giờ ông có cách nào tốt hơn không?”
Người phụ trách nhìn dáng vẻ hắn thì thấy khó chịu, “Tổng giám đốc Vương, đừng nghe thằng nhóc này nói nhăng nói cuội, lát nữa kỹ thuật viên tôi mời với giá cao sẽ đến, một thằng nhóc con như nó thì biết gì?”
Trình Dã không nói gì, chỉ im lặng nhìn Vương Toàn.
Vương Toàn cầm điếu thuốc xoay xoay, rồi cười, “Làm sao tôi tin cậu được? Cậu cũng nói rồi, mỗi mét đi xuống đều là một khoản tiền không nhỏ, nếu không khoan trúng khoáng sản, tổn thất của tôi cậu đền à?”
Ông ta lướt mắt từ trên xuống dưới nhìn Trình Dã, “Cậu đền nổi không?”
“Không đền nổi.” Trình Dã nói: “Nhưng nếu không khoan trúng, ông tùy ý xử trí.”
“Tương tự, nếu khoan trúng khoáng sản, ông phải trả tiền cho tôi.”
Vương Toàn nhìn chằm chằm hắn một lúc, “Có vài phần dáng vẻ của tôi khi còn trẻ, nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền.”
“Năm vạn.”
Người phụ trách vội vàng, “Không phải chứ, tuổi còn trẻ sao đã học thói hét giá trên trời rồi? Năm vạn, sao cậu không đi cướp luôn đi?”
Không ai để ý đến lời hắn ta, Trình Dã và Vương Toàn đối mắt, hai ánh mắt giao nhau như dòng chảy ngầm.
“Được, được, được...” Vương Toàn vỗ tay, “Nếu thật sự có khoáng sản, tôi cho cậu năm vạn, nếu không...” Ánh mắt ông ta rơi xuống cánh tay Trình Dã, “Để lại một cánh tay.”
...
Trời càng nóng hơn.
Những công nhân khó khăn lắm mới được nghỉ lại bị gọi dậy, mặt trời nung nóng mặt đất, vô số hố lớn nhỏ khoét núi thành một bãi hoang tàn. Trình Dã đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, “Không ở đây, ở bên kia.”
Vương Toàn nhìn theo ánh mắt hắn.
Người phụ trách cũng nhìn, rồi cười khẩy, “Trước khi khoan chúng tôi đã tìm người khảo sát rồi, nếu có khoáng sản thì chỉ có thể ở bên này, bên kia không có gì cả. Thằng nhóc, tiền không phải xin như vậy đâu.”
Trình Dã không để ý đến lời hắn ta, quay đầu nhìn Vương Toàn bên cạnh, “Khoan không?”
Ánh mắt của hắn quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống một người mười mấy tuổi.
“Khoan.”
Tiếng máy móc gầm rú phá vỡ sự tĩnh lặng của núi.
Trình Dã đứng dưới ánh nắng, mồ hôi thấm ướt quần áo, vai và lưng hiện lên một vết sẫm màu.
Phía sau hắn, người phụ trách đang che ô cho Vương Toàn.
Khai thác than là như vậy, giàu hay nghèo đều phụ thuộc vào cái giếng này, một cái giếng có thể thay đổi số phận của mấy đời người.
Nhưng đã khoan xuống hai trăm mét, vẫn không có gì.
Lưng Trình Dã càng ngày càng căng cứng.
Nụ cười trên mặt Vương Toàn dần nhạt đi, “Em trai, còn muốn khoan nữa không?”
Trình Dã nghiến răng, “Khoan.”
“Khoan tiếp thì không còn là cái giá mà cậu nói với tôi đâu.”
Vương Toàn ngồi trên ghế, đưa tay chỉ vào Trình Dã, “Thêm một cái chân thì sao?”
Ông ta quả thực rất ngưỡng mộ dã tâm của Trình Dã, nhưng đôi khi quá có dã tâm không hẳn là chuyện tốt.
Đi đến bước này, Trình Dã đã không còn đường lui. Bất kể suy nghĩ trong lòng thế nào, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, “Ba trăm, tối đa ba trăm mét.”
Máy móc gầm rú, những người có mặt đều không có tâm trạng làm việc gì khác, mắt chăm chú nhìn vào cái giếng.
Hai trăm năm mươi, hai trăm sáu mươi, hai trăm bảy mươi…
Đột nhiên một tiếng hét vang lên trong đám đông, “Ra rồi! Khoáng sản ra rồi! Thật sự ra khoáng sản rồi!”
Vương Toàn bật dậy khỏi ghế. Ông ta đẩy người phụ trách bên cạnh ra, đi về phía cái giếng vừa khoan.
Hai bàn tay siết chặt của Trình Dã dần dần buông lỏng, lưng căng cứng thả lỏng, nhìn đám đông tụ tập lại, ánh nắng chiếu lên mí mắt hắn.
Hắn từ từ thở phào một hơi.
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 33
10.0/10 từ 41 lượt.
