Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 31
Mãi đến gần giờ tự học tối Trình Dã mới về.
Trong lớp học hỗn loạn, sách vở và bài tập bay tứ tung.
Bạn cùng phòng của Giang Thời ngồi ở bàn trước y, khi Trình Dã chưa chuyển đến thì thường ăn cơm cùng Giang Thời, kết quả Trình Dã vừa đến đã cướp mất vị trí của cậu ấy.
Chàng trai tính cách rụt rè, bạn ăn bị cướp cũng không dám nói gì, mỗi lần chỉ có thể lặng lẽ nhìn Giang Thời và Trình Dã rời đi. May mà gần đây cậu ấy đã tìm được bạn ăn mới, rộng lượng tha thứ cho sự “phản bội” của Giang Thời, sẵn sàng chủ động nói chuyện với y.
Giang Thời căn bản không biết những chuyện này, y đang cầm điện thoại chơi xếp hình, chàng trai phía trước quay đầu lại hỏi y:“Giang Thời, cậu làm bài tập toán chưa?”
Tay y run lên, không cẩn thận ấn nhầm nút xoay, khối hình không đều rơi xuống đáy, kẹt lại tạo thành hai khoảng trống.
“Bài tập? Bài tập toán gì cơ?”
Chàng trai im lặng một chút: “Hai tờ lận, giờ tự học tối nay sẽ giảng.”
Bài tập của Giang Thời đều do Trình Dã làm, đương nhiên là đôi khi y cũng làm một ít, những bài không làm được thì vứt cho Trình Dã.
Lâu dần y không nhớ những điều này nữa, hoàn toàn dựa vào Trình Dã nhắc nhở.
Bây giờ Trình Dã không có ở đây, đầu óc Giang Thời trống rỗng.
“Bao giờ thì phát đề thi vậy? Có quan trọng không?”
Người bạn ngồi bàn trên ném cho y một ánh mắt “tự cầu may”.
Giang Thời đặt điện thoại xuống, lục lọi trong hộc bàn của mình, đừng nói đến ôn thi, sạch sẽ đến mức không có cả một cuốn vở.
Y đứng dậy, cúi người lục lọi hộc bàn của Trình Dã, lục mãi cuối cùng cũng tìm thấy tờ đề toán kẹp trong sách ngữ văn, tùy tiện khoanh vài câu trắc nghiệm, còn phần điền vào chỗ trống và bài toán lớn thì chẳng làm câu nào.
Trên tờ đề còn chưa viết tên, Giang Thời lập tức chiếm làm của riêng, cầm bút lên viết tên mình rõ to.
Cô bạn cùng bàn thấy vậy đưa cho y một tờ đề, “Tôi làm rồi, cậu muốn chép không?”
Giang Thời ném cho cô ánh mắt cảm kích, “Người tốt bình an cả đời.”
Cô gái mím môi cười rất ngại ngùng, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, tai đỏ ửng nhìn Giang Thời, rồi lại nhìn tờ đề trong tay y, khi nói chuyện giọng cũng yếu ớt: “Bình thường bài tập của cậu đều do Trình Dã làm cho cậu sao?”
Giang Thời vùi đầu miệt mài viết: “Cũng coi như vậy, dù sao tôi thấy cậu ấy làm một bản cũng là làm, hai bản còn có thể củng cố kiến thức nữa.”
Cô gái: “Ồ ồ ồ...”
“Ồ” xong cô lại không nhịn được cười, “Thế cậu ấy làm những cái này cho cậu không tức giận sao?”
“Tức giận ư?” Giang Thời nói: “Có thể làm bài tập cho thiếu gia đây là vinh hạnh của cậu ấy, cậu ấy còn dám tức giận sao? Tôi chưa bắt cậu ấy quỳ tạ ơn là còn may đấy.”
Cô gái “hơ hơ hơ” cười, cười đến mức Giang Thời không nhịn được liếc nhìn cô một cái. Vừa đối mắt, cô gái lập tức cúi đầu.
Trình Dã đúng lúc này bước vào.
Hắn đi cửa sau, vừa vào đã thấy Giang Thời đang nhìn chằm chằm cô bạn cùng bàn, còn cô gái thì ngại ngùng cúi đầu.
Hắn nhíu mày, thô bạo kéo ghế ra, tiếng động chói tai cuối cùng cũng thu hút ánh mắt của Giang Thời.
“Cậu về rồi à? Chiều nay ra ngoài làm gì thế?”
Trình Dã vừa há miệng định giải thích, Giang Thời lại quay đầu lại: “Mau làm bài tập đi, lát nữa sẽ giảng đấy.”
Vùi đầu chép một câu, Trình Dã vẫn đứng sau y, Giang Thời đặt tờ đề cô gái cho ra giữa, “Đứng ngây ra đấy làm gì? Viết đi chứ! Nhanh lên, tôi chia cho cậu chép.”
Trình Dã lại hỏi, “Ai cho anh đề thi?”
Giang Thời thấy hắn nói nhiều quá, “Bạn cùng bàn tôi, rốt cuộc cậu có chép không?”
Trình Dã nói: “Tôi làm cho anh.”
“Không phải, thần kinh à, có bài để chép rồi ai còn làm?”
Giây tiếp theo, cô gái vèo một cái thu lại tờ đề của mình, “Cậu, cậu để Trình Dã làm cho cậu đi.”
Giang Thời: “??”
Không phải…
Trình Dã vươn cánh tay ra lấy, cầm bút lên bắt đầu làm tiếp tờ đề Giang Thời đã viết dở.
Hắn viết rất nhanh, gần như chỉ nhìn đề bài hai cái là đã viết ra cách giải.
Giang Thời khựng lại.
Được... được thôi.
Cô gái cầm tờ đề cúi đầu run run, lại gần hơn một chút, còn có thể nghe thấy tiếng “ôi ôi ôi”.
Giang Thời: “...”
Giang Thời lặng lẽ dịch ghế ra sát tường.
Trình Dã vẫn đang viết, thấy sắp đến giờ vào học, Giang Thời không kìm được phàn nàn hắn, “Có đề thi sao cậu không nói với tôi? Hại tôi bây giờ còn chưa viết xong.”
Lời phàn nàn này của y đặc biệt vô lý, nhưng Trình Dã vẫn nghiêm túc xin lỗi, “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Hắn vốn định làm vào buổi chiều, kết quả bị Lưu Mãn gọi điện ra ngoài, tối mới về.
Giang Thời xoay người ngồi đối diện Trình Dã, y tựa cằm lên bàn Trình Dã xem hắn làm bài tập, nghiêng đầu chậm rãi nói: “Tôi sẽ nói với giáo viên là cậu đau dạ dày phải ra ngoài truyền nước, lát nữa đừng có nói hớ nhé.”
Trình Dã chỉ cần hơi ngẩng mắt là có thể nhìn thấy Giang Thời nghiêng đầu mở to mắt nhìn hắn, đầu bút đang trôi chảy đột nhiên không kiểm soát được kéo ra một vết mực đột ngột.
“Giang Thời.” Hắn nuốt nước bọt, “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”
Giang Thời thấy hắn lắm tật thật, nhưng vì hắn đang làm bài tập cho mình, y không nói gì, mặt xịu xuống ngồi về lại chỗ cũ.
Khi Trình Dã viết chữ cuối cùng, giáo viên toán học bước vào đúng lúc chuông báo.
Thầy đặt sách lên bục giảng, “Trật tự! Lấy đề thi tôi đã phát ra, tôi xem ai làm rồi ai chưa làm.”
Phía dưới vang lên một tràng k** r*n.
“Ai chưa làm thì cút ra hành lang đứng nghe bài.”
Giang Thời trải tờ đề của mình ra với hai nét chữ khác nhau, giáo viên toán học liếc nhìn, đi qua y rồi dừng lại trước mặt Trình Dã, “Đề thi của em đâu?”
Trình Dã cầm tờ đề trắng viết tên mình, “Em quên làm rồi ạ.”
Giáo viên toán học lập tức hận rèn sắt không thành thép, “Quên làm đề ư? Quên ăn cơm không? Cút ra ngoài cho tôi.”
Trình Dã cầm đề đi ra.
Giang Thời nhìn bóng lưng hắn, rồi lại nhìn tờ đề đầy đủ của mình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không dễ chịu.
Những người khác lần lượt chép xong, chỉ có một mình Trình Dã đứng bên ngoài. Giáo viên toán học bắt đầu giảng bài, những con số trên bảng đen như những con nòng nọc, Giang Thời nhìn một lúc, đột nhiên giơ tay.
“Thầy ơi, em muốn đi vệ sinh.”
Giáo viên toán học là một người đàn ông trung niên, ngày thường bị học sinh hành hạ đến mức tính tình nóng nảy, “Giờ ra chơi làm gì rồi, vừa vào học đã đi vệ sinh?”
Nói thì là vậy, hai giây sau thầy vẫn vẫy tay với Giang Thời, “Nhanh lên, đi nhanh về nhanh.”
Giang Thời lẻn ra khỏi lớp học.
Hành lang bên ngoài trống rỗng, Trình Dã tựa vào tường nhìn ánh trăng bên ngoài. Trên trời không nhìn thấy một ngôi sao nào, ánh trăng càng thêm lạnh lẽo.
Giang Thời khẽ ho một tiếng.
Trình Dã quay đầu lại, nhìn thấy y có chút bất ngờ: “Sao anh lại ra đây?”
Giang Thời ngẩng đầu nhìn trời, “Chán quá, ra ngoài đi dạo một chút.”
Trình Dã khẽ cười khẩy trong cổ họng, “Thấy không đành lòng rồi à?”
“Ai không đành lòng chứ? Tôi chỉ ra ngoài đi vệ sinh thôi.”
Thiếu niên đứng trước mặt hắn thân hình gầy gò, dưới ánh đèn, cả khuôn mặt trắng bệch, Trình Dã nhớ lại dáng vẻ y úp mặt lên bàn lúc nãy.
Giống như một chú chó nhỏ.
“Thiếu gia...” Dừng lại vài giây, Trình Dã nói: “Anh đã từng trốn học chưa?”
Giang Thời sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Trình Dã.
Y nhìn thấy một ngọn lửa đang cháy bập bùng trong mắt hắn.
Đêm nổi gió, gió thổi những tấm bạt tạm bợ dựng lên suýt chút nữa thì bay mất. Lưu Mãn cầm ghế, vội vàng kêu lên, “Đền đệt! Tiểu Lục, Tiểu Lục, tấm bạt sắp bay rồi!”
Tiểu Lục chạy tới kéo dây bạt bị tuột về buộc lại, Lưu Mãn đặt ghế xuống ngẩng mắt nhìn lên, phía xa có ba người đang đến.
Giang Thời trong đám đông luôn là người nổi bật, dù ở đâu thì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy luôn là y.
Thiếu niên đi chậm rãi, gió thổi khiến y rụt cổ lại, nghiêng người nấp sau lưng Trình Dã.
Trình Dã cúi đầu nói chuyện với y, thiếu niên không biết đã nói gì, hắn nở một nụ cười rất nhạt.
Lần đầu tiên Lưu Mãn thấy hắn cười như vậy.
“Anh Trình.”
Lưu Mãn đi tới chào hỏi, ánh mắt nhìn Giang Thời và Cao Tân Hòa phía sau hắn.
Trình Dã chỉ vào Lưu Mãn, giới thiệu với Giang Thời và Cao Tân Hòa, “Lưu Mãn.” Lại chỉ ra phía sau, “Tiểu Lục, bọn họ là bạn của tôi.”
Không đợi hắn giới thiệu thêm, Cao Tân Hòa đã hì hì tiến lên, “Tôi là Cao Tân Hòa, bên cạnh là anh họ nhỏ của tôi, Giang Thời.”
Càng gần bờ sông gió càng lớn, mặt Giang Thời gần như rúc vào lưng Trình Dã, để lộ đôi mắt đánh giá Lưu Mãn trước mặt.
Y hỏi Trình Dã, “Chúng ta đến đây làm gì?”
“Ăn thịt nướng.”
Đồ đạc Lưu Mãn và Tiểu Lục đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ họ đến. Cao Tân Hòa rất tinh ý tiến lên giúp đỡ, Trình Dã tìm một chiếc ghế cho Giang Thời ngồi xuống trước.
Giang Thời ngồi xem họ chuẩn bị.
Y nhìn Trình Dã cầm than đặt vào cái chậu bị thủng trước mặt, rồi dùng gạch kê chậu lên cao, cúi người nhóm lửa bên cạnh y.
Cách đó mười mấy mét là sông, nhưng buổi tối đen như mực không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng nước sông chảy.
Giang Thời nhìn một lúc thấy chán, thành thạo đưa tay sờ vào túi quần Trình Dã, móc ra một miếng khô bò.
Y xé gói khô bò, co ro tay chân chậm rãi ăn.
Tất cả những điều này đều được Lưu Mãn phía sau họ nhìn thấy.
Tiểu Lục và Cao Tân Hòa đều không có tâm địa xấu, hai người nhanh chóng làm quen với nhau. Cậu ta và Cao Tân Hòa ngồi xổm cùng nhau sắp xếp nguyên liệu, ánh mắt không kìm được cứ nhìn về phía Giang Thời, “Anh ấy thật sự là anh họ của cậu sao?”
“Đương nhiên rồi.” Cao Tân Hòa có gì nói nấy, “Đừng nhìn anh ấy đẹp trai, thực ra tính tình không tốt đâu, chỉ có anh Trình chịu được anh ấy thôi.”
Lưu Mãn lại nhìn về phía trước.
Có lẽ vì gió quá lớn, áo khoác của Trình Dã đã rơi xuống vai Giang Thời.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng manh, vai rộng, trông đã có dáng dấp của một người đàn ông.
Khác với vẻ ít nói thường ngày khi ở bên họ, trước mặt Giang Thời, dường như hắn luôn là người nói, thiếu niên thỉnh thoảng lười biếng đáp lại hai câu.
Bị thờ ơ Trình Dã cũng không tức giận, nhóm lửa xong lại ngồi xổm bên cạnh Giang Thời, lấy ra một gói đồ ăn vặt trong quần áo xé bao bì đưa vào tay y.
Đương nhiên thiếu niên nhận lấy, co ro trong chiếc áo khoác dày cộp ăn đồ.
Trình Dã sửa lại áo khoác trên người Giang Thời, quay đầu đối mặt với ánh mắt đánh giá của Lưu Mãn.
Lưu Mãn giật mình, cúi đầu quay đi.
Nguyên liệu đã xiên được đặt vào chậu than đang cháy, Cao Tân Hòa rất phấn khích, “Bà mẹ nó! Đây là lần đầu tiên tôi trốn học ra ngoài đấy, k*ch th*ch quá.”
Giang Thời ngửi mùi dầu mỡ thoang thoảng trong gió, đút tay vào túi áo khoác đồng phục của Trình Dã.
Trình Dã xách ghế ngồi bên cạnh y, hắn cao lớn, vừa ngồi xuống đã che khuất Giang Thời kín mít.
Cao Tân Hòa và Lưu Mãn vì vấn đề thành tích mà tìm được chủ đề chung, lập tức cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ, vây quanh ngồi kể khổ về những khó khăn trong học tập.
Trên đất đặt một vốc bia không biết ai mang đến, Trình Dã rút một chai gõ vào cục gạch, nắp chai lập tức bay đi.
Mùi bia lan tỏa, hắn rũ mắt nhìn Giang Thời.
“Thiếu gia, muốn uống không?”
Giang Thời nhìn chai bia được đưa đến trước mặt, những ngón tay trong túi quần khẽ động đậy.
Gió lạnh buốt, cánh đồng trống trải bên bờ sông, đống lửa trại đang cháy, và cuộc trốn chạy ngẫu hứng... Tất cả kết hợp lại, rất dễ dàng khuấy động adrenaline.
Cuối cùng, Giang Thời nuốt nước bọt, “Uống.”
Những chai thủy tinh va vào nhau phát ra tiếng lanh canh trong trẻo.
Cao Tân Hòa ném một viên đá xuống sông, lớn tiếng la lên, “Mặc kệ nó! Tôi không muốn học tiếng Anh! Tôi muốn tự do! Tự do!”
Tiểu Lục cũng theo sau la: “Tôi muốn tiền! Tiền đếm không xuể!”
Giang Thời không biết đã say từ lúc nào, co người rất ngoan ngoãn trong lòng Trình Dã, than lửa đang cháy rực chiếu sáng khuôn mặt y, Trình Dã đang cúi đầu nhìn y.
Lưu Mãn không thể diễn tả đó là ánh mắt như thế nào, dường như đối phương dùng ánh mắt dệt nên một chiếc lồng, nhốt chặt con mồi ngây thơ ở trong đó.
Giây tiếp theo, Trình Dã nhìn về phía gã.
Họ đối mắt nhau qua không trung, than lửa nứt ra phát ra tiếng lách tách, Cao Tân Hòa và Tiểu Lục vẫn đang la hét về phía sông.
Trình Dã không né tránh cũng không lảng tránh, hắn siết chặt áo khoác trên vai Giang Thời, nghiêng người che đi khuôn mặt đang ngủ say của y.
“Anh ấy say rồi, chắc hôm nay không về được, cậu và Tiểu Lục chen chúc một chút, tôi đưa anh ấy về chỗ cậu.”
Nghe hắn nói xong, Lưu Mãn vô thức cảm thấy lo lắng cho Giang Thời, “Cao Tân Hòa không phải là em họ của anh ấy sao, để Cao Tân Hòa đưa anh ấy về chỗ tôi đi.”
Trình Dã nhẹ nhàng liếc gã một cái.
Lưu Mãn cảm thấy sống lưng hơi tê dại, “Anh Trình...”
Trình Dã mở miệng, “Cậu đang lo lắng gì?”
Lưu Mãn không nói ra được, nhưng gã biết, việc Trình Dã muốn làm gã không thể thay đổi được.
Cuối cùng gã móc chìa khóa đưa cho Trình Dã.
Giang Thời bị cấn mà tỉnh giấc, trước mắt lảo đảo, đầu óc y rất mơ hồ, người đã tỉnh nhưng chưa tỉnh bia rượu, chỉ theo bản năng vô thức kêu lên, “Trình Dã?”
Giây tiếp theo, dưới thân truyền đến giọng nói trầm thấp, “Tôi đây.”
Trình Dã nhấc mông y lên một chút, “Vòng tay ôm chặt vào, anh sắp ngã rồi.”
Giang Thời ngoan ngoãn vòng tay ôm chặt, cằm tựa vào cổ Trình Dã, “Chúng ta đang làm gì vậy?”
“Anh say rồi, tôi đưa nhóc say rượu về ngủ.”
“Ồ...” Giang Thời uể oải đáp một tiếng, “Tôi không say, tôi rất tỉnh táo.”
“Tỉnh táo đến mức nào?”
Giang Thời dang tay, “Tỉnh táo đến mức này.”
Trình Dã cười, “Vậy thì cũng nhiều đấy.”
Giang Thời dùng sức kẹp chặt eo hắn, “Cậu không tin tôi à?”
“Tin.” Giọng Trình Dã khàn đi, “Đừng kẹp nữa.”
Giang Thời nghe lời nới lỏng một chút, y ôm cổ Trình Dã, môi lướt qua tai hắn, nói chuyện chậm rãi dính dấp, “Tôi thật sự không say, cậu có thể hỏi tôi câu hỏi, tôi biết một cộng một thực ra bằng ba.”
Lúc này trên phố không có mấy người, đèn đường kéo dài bóng của họ, Trình Dã dẫm lên bóng mình đi về phía trước.
“Cái gì cũng có thể hỏi sao?”
Giang Thời dựa vào vai, ngửi mùi hương trên người Trình Dã, má bị ép ra một chút thịt mềm.
“Ừm hừm.”
“Giang Thời...” Trình Dã hỏi y.
“Anh thích tôi không?”
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 31
10.0/10 từ 41 lượt.
