Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Chương 20
Chương 21
Giang Thời chưa từng thấy Trình Dã nấu cơm, cũng không nghĩ hắn nấu cơm sẽ ngon.
Chàng trai trước mặt có một khuôn mặt đầy tính công kích, mặc dù hắn sẽ giả vờ là cún con trước mặt Giang Thời, nhưng phần lớn thời gian đều dựa vào lợi thế chiều cao của mình mà nhìn người khác từ trên cao xuống, khiến người khác mới giống con cún con đó.
So với nấu cơm, dường như hắn hợp hơn với việc giải phóng hormone giữa đám đông.
Đương nhiên, hắn đã làm, Giang Thời cũng không làm phật ý hắn. Y nhìn Trình Dã rửa nồi vo gạo, bê ghế đến góc ngồi, lấy điện thoại ra, định chơi vài ván game giết thời gian.
Game còn chưa vào, y đã nhận được tin nhắn của Trương Trì.
Trương Trì: Tống Kiến An xảy ra chuyện rồi.
Giang Thời lập tức ngồi thẳng người.
Xảy ra chuyện gì?
Trương Trì trực tiếp gọi điện cho y.
Giang Thời liếc nhìn Trình Dã đang quay lưng lại với mình, nhấn nút nghe.
“Đệt mẹ! Giang Thời, mày không biết chuyện này thú vị đến mức nào đâu, Tống Kiến An đã đánh Hoắc Tịch rồi!!”
Mỗi chữ Trương Trì nói Giang Thời đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau y lại không sao hiểu nổi.
“Không phải chứ? Mày nói Tống Kiến An đánh Hoắc Tịch? Tống Kiến An? Đánh Hoắc Tịch?”
Trương Trì cũng mới biết chuyện này không lâu, cầm điện thoại nhảy lên nhảy xuống, biểu hiện còn phấn khích hơn cả Giang Thời.
“Thật trăm phần trăm, nhiều người đều nhìn thấy, nghe nói Tống Kiến An trước mặt cả lớp đã đấm một phát vào mặt Hoắc Tịch. Chắc Hoắc Tịch không ngờ cậu ta sẽ đánh mình, trực tiếp đứng sững tại chỗ, đến khi phản ứng lại thì Tống Kiến An đã đi rồi.”
Giang Thời chậm lại một lúc:“Không phải, tại sao cậu ta lại đánh Hoắc Tịch?”
“Haizz! Lần trước không phải tao đã nói với mày rồi sao, để lấy thông tin của mày, Hoắc Tịch đã giả vờ làm học sinh giỏi hai ngày trước mặt cậu ta. Vốn dĩ chuyện này qua rồi thì thôi, nhưng mấy thằng đàn em của Hoắc Tịch, chính là mấy thằng thường xuyên gây rắc rối cho mày đó, được tiện nghi còn ra vẻ, nhảy múa đến trước mặt Tống Kiến An.”
“Tống Kiến An này tư duy quái dị, ngoài học hành ra không quan tâm đến cái gì cả. Thời gian cậu ta mới chuyển vào trường số ba, không tránh khỏi có người châm chọc mỉa mai cậu ta, nhưng cậu ta trực tiếp giả vờ như không nghe thấy, những người đó thấy chán, dần dần cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa.”
“Nhưng lần này họ lại tiết lộ chuyện Hoắc Tịch lừa dối cậu ta, còn cười cậu ta ngu ngốc. Ban đầu còn tưởng lần này cậu ta cũng như trước đây giả vờ không nghe thấy, kết quả cậu ta quay đầu đã đi đến lớp của Hoắc Tịch.”
So với chuyện Hoắc Tịch bị đánh một trận hả hê, Giang Thời càng lo lắng một vấn đề khác:“Vậy Tống Kiến An thế nào rồi?”
Nói đến đây, Trương Trì cũng có chút im lặng: “Không rõ, buổi chiều không đi học đã bị nhà họ Tống gọi về rồi.”
Giáo dục ở Giang Thành nghiêm khắc hơn Lâm Thành, thứ bảy vẫn còn học.
Nồi đất bên cạnh đang sôi sùng sục, Giang Thời cúp điện thoại, thấy Trình Dã mở nắp nồi, cho thêm rau vào.
Y có chút do dự cắn móng tay, không biết có nên nhắn tin hỏi Tống Kiến An thế nào rồi không.
Cắn chưa đầy vài giây, ngón tay đã bị một bàn tay khác rút ra.
Trình Dã cụp mắt nhìn y: “Giang Thời, cắn tay không phải là thói quen tốt đâu.”
Giang Thời thử rút tay ra, y vừa động đối phương liền buông tay, sau đó truyền đến giọng của Trình Dã: “Đang phân vân có nên hỏi không? Muốn hỏi thì cứ hỏi.”
Y sững lại: “Cậu nghe thấy à?”
Trình Dã nhàn nhạt nói: “Phòng nhỏ như vậy, tôi lại không điếc. Nhưng mà, lòng trắc ẩn quá mức không phải là chuyện tốt đâu.”
Giang Thời nhíu mũi:“Nhưng mà trước đây cậu ấy chưa từng trải qua những chuyện này...”
“Mấy cái này không liên quan đến anh, những chuyện này là cha mẹ cậu ấy nên lo lắng chứ không phải anh.”
Giang Thời thương Tống Kiến An chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng ai lại thương y? Từ thiên đường xuống địa ngục, chưa bao giờ chỉ có một mình Tống Kiến An.
_
Nhà họ Tống.
Không khí trong phòng khách rất nghiêm trọng, Tôn Uyển Vân và Tống Bác mỗi người ngồi một bên, Tống Kiến An ngồi giữa.
Vợ chồng không ai nói gì, Tống Kiến An chống bàn đứng dậy:“Những gì cần nói con đã giải thích rõ ràng với hai người rồi, nếu không có việc gì con về làm bài tập đây.”
Thấy hắn cứ thế bỏ đi, sắc mặt Tống Bác xanh mét quát một tiếng:“Đứng lại! Ai cho con đi?”
Tống Kiến An quay đầu lại: “Bố không cho con đi, lại không nói gì, cứ để con ngồi đây lãng phí thời gian sao?”
“Hỗn xược! Con xem con làm cái trò gì, còn mặt mũi nào mà đi?”
Tống Kiến An nhíu mày, dường như cảm thấy khó hiểu trước cơn giận dữ của bố:“Con đã nói rồi, hắn ta lừa con trước, lại còn bôi nhọ nhân cách con sau lưng. Con biết là học sinh đánh người là sai, con có thể viết kiểm điểm, nhưng tuyệt đối sẽ không xin lỗi hắn ta. Hắn ta quá đáng như vậy, đáng lẽ hắn ta mới phải xin lỗi con mới đúng.”
Hắn nói ra những lời như vậy một cách thẳng thừng và đầy lý lẽ, Tống Bác bị hắn chọc cười: “Hay! Hay lắm! Quả không hổ là con trai ruột của ta, những bài học ta dạy con mấy ngày nay đều uổng phí rồi. Gia đình họ Hoắc là ai, con là ai, ai cho con cái gan đánh con trai độc nhất của nhà họ Hoắc?”
“Con có biết mối quan hệ mà chúng ta vất vả lắm mới duy trì được với gia đình họ, bây giờ tất cả đều bị con phá hỏng rồi không!”
Tống Kiến An đứng thẳng tắp, trên người vẫn mặc đồng phục học sinh, ngay cả dây kéo cũng kéo lên gọn gàng theo tiêu chuẩn của trường.
Đối mặt với lời chỉ trích của Tống Bác, hắn chỉ bình tĩnh đáp lại:“Bố, hắn ta lừa con, ngày nào bạn bè hắn ta cũng đến làm phiền cuộc sống bình thường của con, thậm chí còn mắng chửi con bằng lời lẽ tục tĩu.”
“Thực ra hôm đó con không định đánh hắn ta, con chỉ hỏi hắn ta tại sao lại lừa con, hắn ta không hề hối lỗi, thậm chí còn mắng con ngu ngốc, nói con đáng đời.”
“Con trai của bố đang bị bạo lực học đường, bố không những không giúp con, ngược lại còn yêu cầu con xin lỗi kẻ bạo hành?”
“Bạo lực học đường?” Tống Bác cười lạnh một tiếng: “Ta đã nói với con rồi, đừng học theo Tống Thời, ở trường phải hòa đồng với bọn chúng, con không nghe lời ta thì thôi, thậm chí còn làm quá đáng hơn cả Tống Thời. Bạo lực? Bạo lực nào có thể quan trọng bằng tương lai của nhà họ Tống không?”
Tống Kiến An cảm thấy rất khó tin:“Trong mắt bố, con cái là công cụ để đổi lấy tiền sao?”
“Kiến An...” Tôn Uyển Vân vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng, vẻ ngoài của bà rất dịu dàng, khi nói chuyện giọng cũng nhẹ nhàng:“Con mới đến, có thể còn chưa quen với cuộc sống của nhà họ Tống. Con xem bây giờ con ăn mặc dùng đồ nào mà không phải là tốt nhất? Con muốn gì cha mẹ cũng có thể mua cho con, nhưng tương ứng, để có được những thứ này, chắc chắn phải trả giá bằng một thứ gì đó.”
Bà cười v**t v* móng tay đỏ tươi:“Thằng Thời thì khác con, nó kém con, kém đến mức chẳng học được gì, nhưng con rất thông minh, con càng thông minh cha mẹ mới có thể yên tâm giao nhà họ Tống cho con.”
“Gia đình họ Hoắc bây giờ ở Giang Thành độc chiếm một phương, đắc tội Hoắc Tịch, đối với gia đình chúng ta chỉ có hại chứ không có lợi. Con thì cứ đi cùng mẹ đến xin lỗi Hoắc Tịch, trước đây không phải anh họ con nói có mẫu xe mới ra sao, con ngoan ngoãn xin lỗi, mẹ mua cho con một chiếc xe thế nào?”
Tống Kiến An đứng thẳng tắp:“Người phạm lỗi không phải con, con sẽ không đi xin lỗi.”
“Thật là...” Tống Bác đưa ngón tay chỉ vào hắn:“Không thể hiểu nổi! Cố chấp! Uổng công ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào con, bây giờ xem ra, con còn không bằng Tống Thời.”
Tống Kiến An nói: “Bình thường Giang Thời ở nhà cũng như vậy sao?”
Tống Bác và Tôn Uyển Vân đều sững sờ, không hiểu tại sao đột nhiên hắn nói như vậy, sau đó liền nghe Tống Kiến An khẽ thở dài.
“Vậy thì cậu ấy sống vất vả quá.”
Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Story
Chương 20
10.0/10 từ 41 lượt.
