Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 18


Chương 19


 


Giang Thời vừa nghe, quả nhiên lại không vui:“Trình Dã, cậu có ý gì, cái gì mà tôi không giúp được?”


 


Đôi khi Trình Dã nói một câu có thể làm Giang Thời tức chết.


 


“Những việc đó anh làm không được, cũng không hợp với anh làm.”


 


Cậu chủ nhỏ chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên chờ hắn hầu hạ là được rồi.


 


Rõ ràng, những lời này lọt vào tai Giang Thời lại mang một ý nghĩa khác. Y khoác cặp sách dùng vai húc Trình Dã ra: “Ồ, cậu giỏi giang lắm nhỉ, cái gì cũng biết, khinh thường thì nói thẳng đi.”


 


Trình Dã bị y húc một cái lảo đảo, đưa tay ra nắm cánh tay Giang Thời:“Tôi không phải...”


 


Hắn còn chưa nói hết câu, Giang Thời đã hất tay hắn ra, quay đầu đi thẳng.


 


Trình Dã: “...”


 


Họ về, Cao Tân Hòa cũng theo về.


 


Chiếc xe tải nhỏ bảy chỗ, khi họ đến chỉ còn ba chỗ cuối cùng, Giang Thời là người đầu tiên lên xe ngồi ở vị trí sát cửa, thấy Trình Dã đi tới, y nói với Cao Tân Hòa: “Em họ, cậu ngồi vào đây.”


 


Cao Tân Hòa kẹp giữa hai người, nhìn Giang Thời lại nhìn Trình Dã, cuối cùng run rẩy ngồi giữa hai người.


 


Xe vừa khởi động, Giang Thời liền nhắm mắt lại, không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ.


 


Cao Tân Hòa dựa sát vào Trình Dã: “Anh Trình, anh lại chọc giận anh họ tôi rồi à?”


 


Trình Dã: “...”


 


Hắn lạnh lùng: “Cậu rảnh lắm sao, cứ động một tí là về nhà cùng chúng tôi?”


 


Cao Tân Hòa ấm ức: “Không phải tôi nghĩ là đi cùng cho có bạn bè sao.”


 


“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn cần bạn bè à?”


 


“...”


 


Cao Tân Hòa òa lên khóc rất đau lòng.


 


Từ trường học về thôn Khê Liễu, Giang Thời rất có khí phách không nói một lời nào với Trình Dã. Y cầm cặp sách, vừa xuống xe thì dốc sức chạy thẳng về phía trước, bước chân như gió, mặt lạnh tanh về đến nhà.


 


Khiến Giang Tuyết vừa về đến nhà giật mình.


 



“Sao hôm nay con về rồi? Sắc mặt tệ vậy, ai bắt nạt con à?”


 


“Không ai cả.” Giang Thời nói: “Con nghe nói bắt đầu trồng trọt rồi, về giúp đỡ.”


 


Giang Tuyết sững người, rồi ôi một tiếng:“Ai cần con giúp đỡ chứ, đây là chuyện của người lớn, con cứ ở trường học hành tử tế là được rồi.”


 


Câu Giang Thời không nghe lọt tai bây giờ là mấy chữ “đừng giúp đỡ”, lập tức không vui mím môi:“Tại sao không cần? Mẹ cũng nghĩ con không làm được việc à?”


 


Giang Tuyết: “...”


 


Bà ấp úng giải thích: “Không phải mẹ nghĩ con không làm được, chỉ là một mình mẹ có thể làm được, không cần con giúp, lỡ đâu làm lỡ việc học thì sao?”


 


Giang Thời nói: “Dù sao con cũng học ngu lắm.”


 


Giang Tuyết: “...”


 


Đứa trẻ này bị k*ch th*ch gì vậy? Sao lại nhất quyết đòi xuống đồng làm việc như vậy.


 


“Ờ... con cứ nghe mẹ nói đã...”


 


Giang Thời ngắt lời bà: “Cùng là người, Tống Kiến An làm được thì sao con lại không làm được?”


 


Giang Tuyết lại muốn “ôi” một tiếng: “Trước đây Kiến An ở nhà mẹ cũng không bắt nó làm việc.”


 


“Mẹ lừa con, cậu ấy không làm việc, sao lại sinh ra đen như vậy?”


 


Giang Tuyết: “...”


 


Đó là bẩm sinh mà.


 


Thấy y quyết tâm xuống đồng làm việc, Giang Tuyết cũng không khuyên nữa, chỉ nói: “Thôi được rồi, vậy con đi cùng mẹ, nhưng buổi trưa nắng to, chúng ta đi rất sớm, sáu giờ đã ra khỏi nhà rồi.”


 


Bình thường Giang Thời ở nhà phải ngủ đến khoảng mười giờ mới dậy, Giang Tuyết cố ý nói sớm hơn một chút, để y biết khó mà lùi.


 


Kết quả Giang Thời gật đầu, xách cặp vào nhà:“Con sẽ dậy mà.”


 


“...”


 


Đứa trẻ đáng lo này.


 


Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Giang Tuyết vác cái gùi định ra cửa. Bà không gọi Giang Thời, cũng không nghĩ y có thể dậy được, càng không cần y giúp đỡ.


 


Chỉ là bà vừa sửa soạn xong, Giang Thời đã đứng ở cửa, đôi mắt ngái ngủ nhìn bà: “Mẹ dậy sao không gọi con?”


 


Giang Tuyết: “...”



 


Đứa trẻ này, rốt cuộc bị k*ch th*ch gì vậy?


 


Y kiên quyết muốn đi, Giang Tuyết không còn cách nào, tìm cho y một chiếc áo khoác trung tính thường mặc khi làm việc, rồi dẫn y đi.


 


Cuối tháng ba, nhiệt độ tăng trở lại, tuy không quá cao nhưng có nắng vẫn nóng. Một mình Giang Tuyết không xoay xở kịp, nên đã nhờ vợ chồng Cao Quyền giúp đỡ, Cao Quyền tiện đường cũng kéo Cao Tân Hòa đi cùng.


 


Cao Tân Hòa và Giang Thời đứng trên đồng nhìn nhau chằm chằm: “Anh họ nhỏ, anh cũng ra đồng làm việc à?”


 


Trên người Giang Thời khoác một chiếc áo khoác bò đen rộng thùng thình, chiếc cổ thon thả trắng nõn thò ra từ cổ áo, ánh sáng buổi sớm chiếu lên khuôn mặt y, lỗ chân lông mịn màng đến mức gần như không nhìn thấy.


 


Toàn thân toát ra vẻ trắng trẻo hoàn toàn không phù hợp với đất vàng mềm mại.


 


Mẹ của Cao Tân Hòa họ Lưu, tên là Lưu Ngọc Anh, lớn lên cùng Giang Tuyết từ nhỏ. Bà ấy cao khoảng mét bảy, người như tên, toát ra vẻ mạnh mẽ.


 


Thấy Giang Thời đứng trên đồng, bà ấy húc Giang Tuyết một cái, dùng tiếng dân tộc Di nói chuyện với bà: “Không phải tôi nói chị Tuyết à, đất chưa trồng xong thì từ từ trồng, gọi thằng bé đến làm gì? Chị nhìn Giang Thời xem, đó là dáng vẻ có thể làm việc sao?”


 


Người Giang Tuyết gầy, bị húc một cái, xương cốt đau nhức. Bà xoa xoa eo, cũng dùng tiếng Di lẩm bẩm với bà ấy:“Tôi có gọi nó đến đâu, cũng không biết hôm qua bị k*ch th*ch gì, cứ nhất quyết đòi theo tôi ra đồng làm việc.”


 


Giang Thời nghe loáng thoáng, hai người nói chuyện líu lo như nói tiếng nước ngoài, y chạm vào Cao Tân Hòa, “Họ nói gì vậy?”


 


Giang Thời nhất quyết đòi ra đồng làm việc, Cao Tân Hòa thì một chút việc cũng không muốn làm, chỉ tiếc là hắn ở nhà không có chút nhân quyền nào, người còn chưa ngủ dậy đã bị gọi dậy.


 


Hắn buồn ngủ đến mức ngáp liên tục, chỉ muốn cắm đầu xuống đất:“Họ ấy à... nói tiếng dân tộc Di, tôi nghe thấy rồi, đang nói xấu anh đấy.”


 


Hắn giải thích với Giang Thời: “Thôn Khê Liễu toàn là người dân tộc Di, từ nhỏ chúng tôi nói toàn tiếng Di, nên nói chung tiếng phổ thông của mọi người đều không tốt.”


 


Trước đây khi đến đây Giang Thời nghe Giang Tuyết nói rồi, y lớn lên trong môi trường Hán tộc rộng lớn, ít khi thấy những ngôi làng tập trung dân tộc thiểu số như vậy, không ngờ có một ngày thậm chí còn trở thành một thành viên trong số họ.


 


Y thắc mắc nói: “Vậy sao tôi chưa từng nghe các cậu nói?”


 


Cao Tân Hòa gãi gãi đầu: “Anh có hiểu đâu, chắc chắn bọn tôi không nói trước mặt anh. Hơn nữa bây giờ chẳng phải đang phổ biến tiếng Hán sao, mọi người nói tiếng Hán quen rồi, ít khi nói tiếng Di ở bên ngoài.”


 


Trừ khi là nói xấu người khác.


 


Cao Quyền dắt trâu leo lên, Giang Tuyết và Lưu Ngọc Anh ngừng nói chuyện, bắt đầu một ngày lao động.


 


Giang Thời được phân công việc đơn giản nhất, gieo hạt ngô.


 


Công việc rất đơn giản, thậm chí không cần cậu cúi người, chỉ cần ước lượng khoảng cách rồi thả vào rãnh đã cày là được.


 


Lần đầu tiên Giang Thời làm công việc này, trên đầu là bầu trời xanh biếc, dưới chân là đất mềm mại, đứng trên đồng là những người đang vất vả lao động vì một năm thu hoạch, giản dị và thuần khiết.


 


Khi gió lướt qua mặt, y cảm thấy toàn thân mình đều trống rỗng.


 



Cho đến khi mặt trời leo l*n đ*nh đầu, hơi nước còn sót lại bốc hơi, ánh nắng trở nên gay gắt. Đất mềm dưới chân bị mặt trời phơi khô, chân dẫm xuống, bụi nhỏ bay lên.


 


Giang Thời có thể cảm thấy giày của mình đã vào đất, ngón tay bị thuốc đỏ trên ngô nhuộm đỏ tươi, đầu ngón tay dính dính, ngay cả lau mồ hôi cho mình y cũng không làm được.


 


Mồ hôi thấm ra từ những sợi tóc mềm mại, trượt xuống mí mắt, Giang Thời chớp chớp mắt.


 


Mọi người đều đang bận rộn, bận rộn trồng xong đợi mưa Thanh Minh, ngay cả Cao Tân Hòa cũng cặm cụi vác một bao phân hỗn hợp đi trên đồng.


 


Giang Thời nhấc chân bước về phía trước.


 


Y chưa bao giờ biết mình có thể ra nhiều mồ hôi đến vậy, sau đó thực sự không chịu nổi, đưa tay lên, dùng chiếc áo khoác bò mà Giang Tuyết đưa cho quẹt đại lên mặt.


 


Y quẹt một cái, mồ hôi vẫn dính dính, vừa định quẹt lần thứ hai, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay y.


 


Giang Thời sững sờ, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Trình Dã.


 


Túi đựng hạt ngô trong tay y bị bóp kêu sột soạt một tiếng, bàn tay bị nắm lại khẽ co ngón tay, vài giây sau Giang Thời mới phản ứng lại: “Sao cậu lại ở đây?”


 


Khuôn mặt thiếu niên bị mặt trời phơi đỏ ửng, mồ hôi làm ướt những sợi tóc trên trán, khuôn mặt sạch sẽ bị chiếc áo không mấy sạch sẽ quẹt lên một vết xám.


 


Trình Dã kéo y đi về phía gốc cây long não bên cạnh.


 


Giang Thời bị hắn kéo lảo đảo, vẫn không quên mình còn phải làm việc: “Cậu làm gì vậy, tôi còn chưa thả hết mà.”


 


Mặt Trình Dã đen lại đáng sợ: “Đừng thả nữa.”


 


“Không phải, cậu là ai, cậu bảo tôi làm gì tôi phải làm nấy à?”


 


Trình Dã quay đầu liếc nhìn y một cái.


 


Giang Thời bị hắn nhìn đến mức tim đập thình thịch, ngượng ngùng ngậm miệng lại, sau đó lại cảm thấy ấm ức, lén lút đá hắn một cái từ phía sau.


 


Mặt khó chịu như vậy, dọa ai chứ.


 


Trình Dã lột chiếc áo không phải của hắn ra khỏi người Giang Thời, trải lên bờ ruộng, rồi đẩy Giang Thời ngồi xuống.


 


Mặc dù rất miễn cưỡng, nhưng khi mặt trời không còn chiếu rọi, đôi chân đã đứng cả buổi sáng được thư giãn, Giang Thời vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


 


Y nắm chặt lòng bàn tay dính đầy màu và nhớp nháp, trước mắt đột nhiên có một người ngồi xổm xuống, nắm lấy tay y vặn nắp chai đổ nước xuống rửa.


 


Giang Thời vô thức rút tay về, “Đây là nước mang theo để uống...”


 


Trình Dã nắm chặt tay y không nhúc nhích:“Tôi mang rồi, rửa tay đi.”


 


Giang Thời ngoan ngoãn rửa tay.



 


Rửa tay xong, Trình Dã bảo y ngẩng đầu lên, dùng khăn giấy thấm nước, lau sạch mặt y.


 


Tóc mái trên trán thiếu niên đều bị hắn vén lên hết, khuôn mặt trắng hồng, chóp mũi có một nốt ruồi đen, con mèo bẩn nhỏ cuối cùng cũng sạch sẽ trở lại rồi.


 


Cuối cùng Trình Dã dán miếng giấy ướt lên gáy Giang Thời đang đỏ ửng vì nắng: “Anh bị cháy nắng rồi, dán vào, lát nữa hãy gỡ ra.”


 


Hắn cụp mắt nhìn vết đỏ ở gáy y, không kìm được mắng một câu: “Ngốc không?”


 


Giang Thời như được lắp lò xo lập tức bật dậy: “Cậu…”


 


Trình Dã đưa tay lên, ấn xuống: “Đừng động.”


 


Giang Thời: “...”


 


Giang Thời nghẹn cổ, tức đến mức lại đá hắn một cái.


 


Trình Dã nhìn hai dấu chân màu vàng trên ống quần mình’ “Hôm nay anh đã phạm sai lầm, còn đá tôi hai lần, tôi nhớ rồi.”


 


Giang Thời lại đá thêm một cái: “Sao, cậu muốn đánh nhau với tôi à?”


 


“Ba lần, không đánh nhau với anh nhưng tôi sẽ đòi lại bằng cách khác.”


 


“Trình Dã! Tôi muốn đấu tay đôi với cậu!”


 


Trình Dã ấn cái đầu đang vùng vẫy của y xuống: “Anh đánh không lại tôi đâu.”


 


Giang Thời: “...”


 


Giang Thời hét lớn: “Mẹ ơi! Trình Dã bắt nạt con!”


 


Trình Dã: “...”


 


Giang Tuyết từ xa vọng lại: “Sao vậy? Sao vậy? Giang Thời, con nói chuyện tử tế với Trình Dã đi, bắt nạt người ta làm gì?”


 


Giang Thời: “...”


 


Rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây?


 


Trình Dã khẽ cười, cuối cùng cũng buông tay.


 


Hắn như làm ảo thuật, từ túi áo móc ra một chai nước ngọt Giang Thời thích uống, lại lấy ra một nắm đồ ăn vặt, suy nghĩ một chút, liền cởi chiếc mũ che nắng trên đầu mình ra đặt lên đầu Giang Thời.


 


Hắn cúi người xuống, chỉnh lại mũ, rồi buộc dây.


 


“Thiếu gia, tôi đã nói rồi, anh không làm được việc đâu, cứ ngoan ngoãn ngồi ăn vặt đi, phần còn lại cứ để tôi lo.”


Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn Story Chương 18
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...