Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại

Chương 6

Hoa không nhiều nên hai người nhanh chóng hái xong.

Hạ Trì đứng dậy, duỗi người vài cái. Năng lượng đã cạn, cậu thấy hơi mệt. Cậu đi rửa tay rồi định ra sofa nằm nghỉ.

Không ngờ, vừa bước vào nhà, cậu lại thấy Lục Cận vẫn ở trong biệt thự cũ.

"Anh không đến công ty sao?" Hạ Trì hỏi theo phản xạ. Trong trí nhớ của cậu, người nhà mình gần như làm việc quanh năm suốt tháng, thời gian rảnh hiếm hoi cũng phải tranh thủ mới có. Chính vì thấy mọi người bận rộn như vậy, cậu càng thêm quyết tâm sống thoải mái, không bon chen. Cuộc đời chỉ có ba vạn ngày, hà tất phải mệt mỏi tranh đấu.

Lục Cận đặt máy tính bảng xuống: "Hôm nay nghỉ."

Nếu lúc này Trần Phi ở đây, chắc chắn sẽ cười khẩy: nghỉ ngơi cái gì, chẳng qua chỉ đổi chỗ để tiếp tục làm việc mà thôi.

"Ồ." Hạ Trì ngồi xuống ghế đối diện Lục Cận, cuộn mình vào sofa. Cậu lấy điện thoại ra định tìm một bộ phim mới để xem.

Nhưng chưa kịp chọn phim, một tin nhắn mới bật lên.

Tang Tử: Hạ Trì, cậu có đó không? Tôi là Tang Tử.

Dù mới kết bạn tối qua, Hạ Trì vẫn nhớ. Có lẽ có chuyện gì đó, cậu nghĩ vậy rồi trả lời.

Tang Tử: Chuyện hôm qua, thật sự cảm ơn cậu.

Tang Tử: Chiều nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.

Hạ Trì khẽ nhíu mày. Hai người chỉ gặp nhau một lần, mà hôm nay nhiệt độ lại cao như vậy, ở nhà bật điều hòa không tốt hơn sao?

Hạ Trì: Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Bên kia, Tang Tử nhìn tin nhắn trả lời liền cắn môi. Bị Hạ Trì từ chối, anh biết chắc sẽ bị anh trai mắng. Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị của anh trai, một cơn sợ hãi len lỏi khiến anh vô thức rùng mình.

Không được, nhất định phải hẹn Hạ Trì ra ngoài!

Tang Tử: Tôi không có nhiều bạn. Hạ Trì, cậu là người tốt, tôi chỉ muốn kết bạn thôi, đừng từ chối tôi được không?

Tin nhắn này là giọng nói, âm sắc mềm mại, mang chút cầu khẩn, hạ thấp bản thân. Kiểu này rất dễ khiến đàn ông mềm lòng, trước giờ anh dùng chiêu này chưa từng thất bại.

Nhưng ngay sau đó, tin nhắn của Hạ Trì bật ra.

Hạ Trì: Để hôm khác nhé.

Tang Tử: "..."

Sao lại nghe ra cảm giác bị qua loa thế này? Nhưng thôi, dù sao Hạ Trì cũng không từ chối thẳng, chắc là hôm nay bận. Anh tự an ủi mình như vậy.

Còn Hạ Trì thì đơn giản là... không muốn ra ngoài.

Vì tin nhắn thoại bật loa ngoài, Lục Cận cũng nghe thấy.

"Bạn mới à?" Lục Cận lên tiếng.

Hạ Trì lắc đầu: "Không. Một người khá kỳ lạ thôi."

Cậu thật sự thấy đối phương kỳ lạ. Chỉ gặp một lần mà nói năng thân mật quá mức, chẳng hợp lý chút nào. Ai không biết còn tưởng hai người thân thiết lắm.

Lục Cận gật nhẹ, ánh mắt dừng lại trên cổ tay Hạ Trì — trơn trụi, không đeo gì cả.

"Đồng hồ của cậu đâu?"

Hạ Trì theo phản xạ liếc cổ tay. Cậu vốn không thích đeo gì ở đó, nên chiếc đồng hồ bị bỏ lại trên bàn trong phòng ở thành phố, thậm chí không mang về biệt thự. Cậu cũng đâu biết nguyên chủ vốn có thói quen đeo đồng hồ.

"Quên mang." Hạ Trì tìm đại lý do, sợ nói nhiều lại lộ, liền đứng dậy: "Tôi hơi buồn ngủ, lên nghỉ một lát."

Không chờ Lục Cận đáp, cậu đã "tạch tạch tạch" chạy lên lầu.

Mãi đến trưa, khi Hạ Khải Quốc về nhà, Hạ Trì mới từ trên lầu đi xuống.

Lục Cận đã rời đi.

"Ba, ba không sao chứ?" Hạ Trì nhìn ông từ đầu đến chân. Sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, trông chẳng có chút gì giống người bệnh.

Sự quan tâm trong giọng cậu khiến Hạ Khải Quốc cảm thấy ấm lòng.

"Không sao, chỉ là mấy bệnh vặt thôi. Ăn cơm trước đi."

Hạ Khải Quốc cố ý chuyển chủ đề, rõ ràng không muốn nói thêm. Hạ Trì đành tạm gác lại, định tìm cơ hội khác hỏi.

So với bữa sáng đơn giản, bữa trưa hôm nay do dì Trương chuẩn bị có thể nói là một bàn tiệc thịnh soạn.

Hạ Trì ngồi cạnh Hạ Khải Quốc, vừa ăn vừa khen tay nghề của dì Trương.

Bị khen ngợi liên tục, dì Trương như lâng lâng trên mây, quên mất sáng nay mình còn đang lo lắng thấp thỏm.

Nhờ Hạ Trì ríu rít trò chuyện, bầu không khí vốn yên tĩnh của biệt thự trở nên ấm áp, rộn ràng hơn.

Hạ Khải Quốc cười nói: "Nếu ngon như vậy thì cứ ở đây luôn, để dì Trương nấu cho con mỗi ngày."

Hạ Trì quay sang nhìn dì Trương, khóe mắt hơi cong vì cười, ánh mắt đen láy sáng lấp lánh: "Có được không dì Trương?"

Khoảnh khắc đó, dì Trương quên sạch hình ảnh cậu chủ trước kia xấu tính ra sao, chỉ còn lại niềm tự hào khi tay nghề được công nhận.

"Đương nhiên là được, cậu chủ Tiểu Trì."

Cũng khó trách dì Trương xúc động. Vì sức khỏe của Hạ Khải Quốc, bác sĩ luôn dặn phải ăn thanh đạm, cái này không được, cái kia cũng không. Suốt nửa năm qua, bà chẳng có dịp phô diễn hết tay nghề, giờ bỗng dưng được "mở khóa", lại còn được khen ngợi hết lời.

Ngay chiều hôm đó, dì Trương đã lên nhóm chat của người làm trong biệt thự, hết lời ca ngợi Hạ Trì.

Đúng lúc nhóm đang bàn xem Hạ Trì khi nào sẽ rời đi, dì Trương bỗng nói: "Tôi thấy cậu Tiểu Trì bây giờ rất tốt."

Nhóm chat im bặt mấy giây.

Có người gõ: "Hay chị xem lại lịch sử chat sáng nay của chị trước khi nói câu đó nhé?"

Dì Trương: "Cậu ấy khen tôi nấu ăn ngon hơn cả đầu bếp hoàng gia cơ đấy."

Mọi người: "..."

Kết quả là Hạ Trì cứ thế ở lại biệt thự. Cậu vốn cũng chẳng định về thành phố.

Dù sao biệt thự này giờ chỉ có Hạ Khải Quốc ở, Hạ Tú Mai còn đang đi du lịch chưa về.

Buổi chiều, Từ Chính Thanh cho người mang xe về. Xe vừa tới, tin nhắn của anh ta cũng gửi tới ngay.

Từ Chính Thanh: Xe đến rồi chứ?
Hạ Trì: Ừ, tới rồi.
Từ Chính Thanh: Cuối tuần ra ngoài chơi đi, Lâm Lạc cũng đến.


Hạ Trì: Chơi gì?
Từ Chính Thanh: Bí mật, lúc đó sẽ biết.
Hạ Trì: ...

Tối hôm đó Lục Cận không về. Ban ngày Hạ Trì đã thay mới toàn bộ ga giường, rồi trở về phòng mình.

Sợ Lục Cận nhầm phòng, cậu còn nhắn tin báo đã đổi lại phòng cũ. Tin nhắn mãi mới được trả lời vào gần sáng, chỉ vỏn vẹn một chữ "Ừm".

Sáng hôm sau, Hạ Trì nhìn tin nhắn ấy, bĩu môi: "Lạnh nhạt thật."

Dậy rồi cậu mới biết, tối qua Lục Cận không hề về biệt thự.

Lúc trò chuyện với Giang Phương, cậu thuận miệng hỏi Lục Cận hôm qua mấy giờ về.

Giang Phương: "Anh ấy không về biệt thự à?"

Hóa ra, Lục Cận cũng không về căn nhà ở thành phố.

Giang Phương: "Em sắp nhập học rồi, buồn quá.jpg Em không nỡ xa anh họ!"


Hạ Trì: "... Đừng giả vờ, tuần sau em lại về thôi."
Giang Phương: "Anh họ vô tâm quá!"
Hạ Trì: [bao lì xì][bao lì xì][bao lì xì]

Giang Phương, người luôn bị mẹ quản chặt chuyện tiêu tiền, thấy ba bao lì xì thì lập tức quỳ gối trượt dài.
Giang Phương: "Em yêu anh họ nhất! quỳ lạy.jpg"
Hạ Trì: "Được rồi, lui ra đi."
Giang Phương: "Rõ!"

Những ngày tiếp theo, Lục Cận không trở lại biệt thự, cũng chẳng về nhà ở thành phố. Có lẽ anh thật sự rất bận.

Còn Hạ Trì thì sống nhàn nhã. Vì nguyên chủ đã lâu không về, đồ dùng cá nhân và quần áo hầu như không có. Giờ đã định ở lâu dài, cậu phải sắm sửa đầy đủ.

Ngoài ăn uống và xem phim, cậu chỉ chăm chú... mua sắm.

Hai chiếc thẻ trong tay, quẹt thẻ nào thì tùy hứng, nguyên tắc là "mưa móc đều rơi".

Vì thế, trong lúc công tác, Lục Cận liên tục nhận được tin nhắn báo trừ tiền.

Hạ Khải Quốc cũng vậy.

Cuộc sống ung dung kéo dài đến cuối tuần, Hạ Trì ra ngoài theo hẹn.

Địa điểm Từ Chính Thanh chọn là trường đua ngựa, từ biệt thự đến đó khá xa nên Hạ Trì không lái xe, mà để tài xế đưa đi.

Một tiếng rưỡi sau, cậu đến nơi.

Từ xa, cậu đã thấy Từ Chính Thanh mặc đồ cưỡi ngựa bó sát, dựa vào tường tạo dáng.

Hạ Trì: "..." Thật sợ người ta không chú ý đến mình.

Khi xe dừng lại, Hạ Trì xuống xe, nhìn quanh mà không thấy ai khác.

"Chỉ có hai chúng ta?" Cậu nhớ Từ Chính Thanh từng nói còn người khác.

"Không, Lâm Lạc đến rồi, đang thay đồ trong kia." Từ Chính Thanh vẫy tay, đưa Hạ Trì vào trong. "Cậu cũng mau đi thay đi. Lát nữa tôi cho cậu xem bảo bối của tôi, cậu chưa gặp bao giờ đâu."

Hạ Trì đi theo. May mà trường đua có bán đồ cưỡi ngựa mới tinh, cậu chọn đại một bộ rồi vào phòng thay.

Khi cậu bước ra, Từ Chính Thanh và Lâm Lạc đã có mặt.

Lâm Lạc nhìn thấy cậu thì hít mạnh một hơi, còn phát ra tiếng "hú" khe khẽ.

Áo gi-lê xám ôm gọn vòng eo, bên trong là sơ mi trắng có nơ cổ, bên ngoài khoác áo đuôi tôm đen, kết hợp quần bó và bốt cao.

Hạ Trì lúc này như quý tộc phương Tây — thanh nhã, cao quý, đẹp đến nao lòng.

Nhưng trước phản ứng thái quá của Lâm Lạc, Hạ Trì chỉ liếc nhạt một cái. Dưới lớp tóc mái lòa xòa là khuôn mặt tuyệt mỹ, vừa cao ngạo vừa gợi cảm.

"Xời, Hạ Trì, bộ này của cậu đúng là 'đỉnh của chóp'!" Lâm Lạc tặc lưỡi. "Bảo sao đám bạn tôi cứ hỏi bao giờ cậu chia tay Cố Thâm."

Từ Chính Thanh lập tức huých cùi chỏ vào người Lâm Lạc: "Cậu biết nói chuyện không đấy?"

Hạ Trì chỉnh lại tay áo, thản nhiên: "Chia rồi."

"Gì cơ? Khi nào vậy?" Lâm Lạc ngạc nhiên.

"Vài hôm trước." Hạ Trì đáp.

"Không tin." Lâm Lạc nhíu mày.

Từ Chính Thanh: "Là thật."

Lâm Lạc sốc. Dù sao chuyện dây dưa suốt hai năm giữa Hạ Trì và Cố Thâm, ai trong giới cũng biết. Vậy mà nói chia là chia, không một chút tin tức.

Hạ Trì trực tiếp đưa điện thoại ra cho xem — tin nhắn đã bị chặn.

Trước bằng chứng xác thực, Lâm Lạc tin thật.

"Cậu thay đổi nhiều quá."

"Con người ai mà chẳng thay đổi."

Lâm Lạc vỗ tay: "Chia tay là đúng! Tôi vốn chẳng ưa gì Cố Thâm. Cậu xứng đáng với người tốt hơn."

"Bạn tôi nhiều lắm, toàn người thích cậu đấy." Lâm Lạc suýt buột miệng nói "dòm ngó" nhưng kịp đổi từ.

Hạ Trì: "..."

Quả thật trước kia không ít người thèm muốn nguyên chủ. Nếu không, khi bị đuổi khỏi Hạ gia, cũng chẳng có "người tốt bụng" ra tay đón.

Từ Chính Thanh nghiến răng: "Lâm Lạc, muốn ăn đòn hả?"

Lâm Lạc chỉ cười: "Đùa thôi mà. Nào, đi cưỡi ngựa thôi."

Từ Chính Thanh quay sang Hạ Trì: "Đi, tôi cho cậu xem bảo bối của tôi."



Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại Story Chương 6
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...