Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
Chương 33
Hạ Trì lạnh lùng nhìn Tang Tử, chờ đối phương nói tiếp. Cậu không tin rằng người này tới đây chỉ để nói một câu "xin lỗi".
Quả nhiên, thấy Hạ Trì không phản ứng, Tang Giang Việt lạnh giọng:
"Nhà họ Tang đã làm tất cả những gì cần làm rồi. Xin chuyển lời tới Lục Cận, nếu làm quá tuyệt tình, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Trì trở nên sắc bén. Cậu vừa định mở miệng thì tiếng của Lục Cận vang lên từ phía sau đối phương:
"Cá chết lưới rách?"
Một tiếng "hừ" đầy khinh miệt bật ra, mang theo ý cười chế giễu.
Tang Giang Việt lập tức quay lại, ánh mắt chạm phải người đàn ông với khí thế áp đảo. Trong đôi mắt đen lạnh lẽo của đối phương, áp lực của kẻ đứng ở vị thế cao khiến hắn muốn né tránh.
Hắn cố gắng kìm nén, không dời ánh nhìn, thấp giọng:
"Lục tổng, làm người nên để lại một đường lui."
Ánh mắt Lục Cận lạnh như băng:
"Cậu xứng sao?"
Anh rất hiếm khi nói những lời vô lễ như vậy.
Tang Giang Việt không ngờ Lục Cận lại ngạo mạn tới mức này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tang Tử thu mình về phía Tang Giang Việt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh. Hắn chẳng quan tâm Tang Giang Việt có bị mất mặt hay không, giờ hắn chỉ muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi nhà họ Tang, thoát khỏi A thị.
Lâm Lạc ghé sát tai Hạ Trì, hạ giọng:
"Nhìn bề ngoài cứ tưởng Lục Cận là loại cổ hủ khô khan, không ngờ lại có cá tính như vậy. Thật ra... cũng ngầu phết."
"Xì, vậy mắt cậu kém thật." Hạ Trì đáp.
Lâm Lạc: "..."
Từ Chính Thanh lẩm bẩm bên cạnh:
"Vậy là nhóm chat kia là do Lục Cận giải tán, video cũng là anh ấy giải quyết."
"Nhưng anh ấy được gì chứ? Nội dung đó chẳng phải có lợi cho anh ấy sao?"
Bởi lẽ, giới thượng lưu vốn luôn coi Lục Cận là con riêng. Nếu không có video của Hạ Trì, chẳng ai biết anh mới là thiếu gia thật sự của nhà họ Hạ. Người ta vẫn sẽ coi thường, chà đạp anh, thay vì tôn trọng như bây giờ.
Lâm Lạc liếc nhìn hắn, giọng đầy ẩn ý:
"Từ từ nghĩ đi, cậu thua là có lý do cả."
Từ Chính Thanh tối sầm mặt: "..."
Nghe Từ Chính Thanh nói, ngón tay Hạ Trì khẽ gõ nhẹ lên tay ghế. Tâm trạng vốn bị Tang Giang Việt làm tụt xuống, giờ lại dần dâng cao.
Ai kia vốn là khúc gỗ... giờ lại nở hoa.
Ồ, là khúc gỗ nhà mình.
Sự xuất hiện của Lục Cận khiến những người định nhân cơ hội này bắt chuyện với anh chùn bước khi nghe lời Tang Giang Việt.
"Lục Cận, đừng quá đáng quá." Giọng Tang Giang Việt không lớn nhưng đủ cho mọi người xung quanh nghe thấy.
Ai nấy đều biết gần đây nhà họ Tang đã đắc tội ai đó, nhưng không ngờ lại là Lục Cận.
Tang Giang Việt: "Làm ầm lên thế này, đối với anh thì có lợi gì?"
"Đối phó?" Lục Cận lạnh giọng, "Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình."
Ánh mắt Tang Giang Việt trở nên u ám. Hắn đã nghe ra ý tứ trong lời Lục Cận. Ban đầu, hắn định lợi dụng Hạ Trì để khiến Lục Cận buông tay, không ngờ đối phương chẳng nể nang gì.
Điều này cũng đồng nghĩa, Lục Cận sẽ không dừng lại chỉ vì Tang Tử đã chịu trừng phạt. Anh muốn ép đến đường cùng.
Một Lục Cận như vậy...
Nhà họ Tang dù đang xuống dốc, cũng không phải muốn hủy là hủy được.
Không khí vì câu nói ấy mà tụt xuống mức đóng băng. Nếu cứ để mặc, e là sẽ xảy ra chuyện khó lường.
Là chủ nhà, Từ Chính Thanh bước ra, đứng chắn giữa hai người.
Cách xử lý của anh ta thẳng thừng: bảo vệ mời Tang Giang Việt ra ngoài — nói "mời" đã là khách sáo.
Nhà họ Từ và nhà họ Tang vốn không có làm ăn, cũng chẳng giao du. Chuyện Tang Tử gây ra, Từ Chính Thanh chưa tính sổ đã là nể mặt.
Nhưng giữa chốn đông người, bị chủ nhà đuổi thẳng khiến Tang Giang Việt mất sạch thể diện.
Hắn trừng mắt nhìn Lục Cận, ánh mắt âm độc, nhưng đối phương vẫn lạnh lùng như băng.
Biết ở lại cũng chẳng được lợi gì, Tang Giang Việt nghiến răng bỏ đi. Tang Tử thấy anh trai rời khỏi thì vội vàng theo sau.
Hạ Trì nhìn bóng lưng Tang Giang Việt, mày khẽ nhíu. Cảm giác về hắn quá mức âm hiểm, hành vi cũng giống kẻ b**n th**, như đang nuôi dưỡng âm mưu gì đó.
Vừa giải quyết xong chuyện này, đã có người nóng lòng tiến lên chặn Lục Cận lại.
Hạ Trì ngồi tại chỗ, khoanh tay hứng thú nhìn anh bị chặn đường. Dường như cảm nhận được ánh mắt cậu, Lục Cận vừa nói chuyện với người kia vừa liếc sang.
Ánh mắt chạm nhau, Hạ Trì khẽ cong khóe môi.
Lâm Lạc lập tức hiểu ý, kéo Từ Chính Thanh:
"Đi thôi, đi thôi."
Từ Chính Thanh ngơ ngác: "Đi đâu?"
Nhìn bộ dạng vẫn chưa hiểu chuyện, Lâm Lạc trợn mắt:
"Ông nội cậu gọi kìa! Quên mất hôm nay là ngày gì à?"
Nhắc đến chuyện này, Từ Chính Thanh lập tức xụ mặt. Anh làm sao quên được.
Buổi tiệc hôm nay vốn là để ông nội sắp xếp cho anh đi xem mặt. Dù trong lòng không muốn, anh cũng đã hứa sẽ gặp một lần.
Cả hai chào Hạ Trì rồi rời đi.
...
Cuối thu tháng mười một ở A thị, gió đêm mang theo cái se lạnh xuyên qua lớp áo chạm vào da.
Thấy trong nhà ngột ngạt, Hạ Trì kéo Lục Cận ra ngoài đi dạo.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, hai người sóng vai đi trong sân.
"Vì sao lại làm vậy?" Hạ Trì hỏi.
Thực ra trong lòng cậu đã có phỏng đoán, nhưng muốn nghe chính miệng anh nói.
"Không muốn để em bị người khác bàn tán." Nghĩ tới những lời bẩn thỉu trong nhóm chat, ánh mắt Lục Cận trầm hẳn.
Hạ Trì dừng bước, quay sang đối diện anh, trong đôi mắt nâu nhạt lóe lên ánh sáng tinh nghịch:
"Hay nhỉ... có phải từ lâu anh đã có ý với em rồi không?"
Dưới ánh trăng, nụ cười của Hạ Trì đẹp tới mức hư ảo. Lục Cận nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm không rời.
"Đúng vậy, là từ rất sớm." Giọng anh khẽ như gió thoảng.
Khóe môi Hạ Trì cong lên, tâm trạng hiển nhiên đang rất tốt. Cậu đưa tay ra:
"Xét anh thành thật như vậy, em rộng lượng cho anh nắm tay một lát đấy."
Cậu biểu cảm sinh động như một con mèo nhỏ kiêu kỳ, ánh mắt như đang nói: Con người, còn ngẩn ra làm gì, mau nắm lấy đi chứ.
Lục Cận đưa tay phủ lên, hai người mười ngón đan chặt.
Hạ Trì vừa lòng khẽ lắc tay.
Lục Cận dùng chút lực, siết chặt hơn, giọng trầm thấp xen chút mê hoặc:
"Hạ Trì, em sẽ ở bên anh, đúng không?"
Tuy không rõ vì sao Lục Cận đột nhiên hỏi thế, nhưng Hạ Trì vẫn nhẹ giọng đáp:
"Tất nhiên rồi."
"Nhưng mà nói thật nhé, ngoài chuyện này ra, anh không còn giấu em chuyện gì khác chứ?"
Câu hỏi buột miệng ấy khiến ánh mắt Lục Cận thoáng qua một tia tối tăm khó nhận ra.
Một giây sau, anh khẽ nói: "Không."
Hạ Trì chỉ cười đầy ẩn ý — trong tiểu thuyết, kiểu đối thoại này thường sẽ thành sự thật.
Mà đây chẳng phải chính là thế giới tiểu thuyết sao?
Nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn tin Lục Cận.
Đêm càng lúc càng khuya, nhiệt độ cũng hạ xuống. Hai người dạo quanh bên ngoài một lát rồi quay lại hội trường. Tiệc tối còn chưa bắt đầu, nhưng Hạ Trì đã buồn ngủ.
Chào Hạ Khởi Quốc xong, cậu cùng Lục Cận rời đi.
Hạ Trì đã quá quen ngồi xe của Lục Cận — lên xe là nhắm mắt ngủ ngay.
Hành động này khiến Lục Cận bật cười khẽ.
Hạ Trì mở mắt: "Cười gì vậy?"
Lúc này, hầu hết mọi người đều ở trong hội trường, chỉ số ít ra ngoài hóng gió, không ai chú ý đến chiếc xe đỗ nơi góc khuất.
Trong xe ánh sáng lờ mờ, cửa kính lại dán phim chống nhìn trộm, từ bên ngoài không thể thấy được bên trong.
"Dây an toàn." Lục Cận vừa nói vừa nghiêng người lại gần, kéo dây an toàn sang giúp cậu cài vào.
Suốt quá trình, đuôi mắt Hạ Trì vẫn cong, mang theo ý cười nhìn anh. Khi Lục Cận định rút về, cậu bất ngờ đưa tay vòng qua cổ anh, dùng chút sức kéo lại.
Hơi thở hai người quấn vào nhau, bầu không khí trong không gian chật hẹp trở nên mập mờ và nóng bỏng.
Nụ hôn mềm mại, ấm nóng rơi xuống đúng như dự đoán, nhưng lại chỉ chạm nhẹ rồi rời ra.
"Phần thưởng." Hạ Trì nói.
Ánh mắt Lục Cận tối lại, cúi đầu định sâu thêm nụ hôn — nhưng bị Hạ Trì nhanh tay bịt miệng lại.
Cậu nhướng mày: "Đây là em thưởng cho anh, đừng tham quá."
"Ha." Lục Cận khẽ cười, anh hoàn toàn có thể dễ dàng áp đảo Hạ Trì, tiếp tục điều vừa rồi. Nhưng cuối cùng anh vẫn lùi lại.
Giữa hai người như có một ngầm ước, tồn tại một ranh giới mơ hồ. Cả hai đều thử thăm dò, nhưng chưa bao giờ vượt qua.
Ai cũng biết, ranh giới đó chính là Hạ Khởi Quốc.
....................................
"Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, có người định bắt cóc tôi!"
"Vâng, vâng, vâng... tôi có nhân chứng."
Tang Giang Việt: "??"
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, hai thành viên chủ chốt của nhà họ Tang lần lượt bị tống vào tù.
Huống hồ, người đưa họ vào đó lại chính là Hạ Trì.
Bị Tang Giang Việt quấy rối một phen, Hạ Trì chẳng buồn đợi tiệc tối bắt đầu, lập tức trở về nhà cũ.
Nhà cũ đã bật sẵn máy sưởi. Hạ Trì mang theo hơi lạnh từ ngoài vào, chẳng mấy chốc đã được hơi ấm trong nhà xua tan.
Cậu thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, nằm dài trên sofa.
Từ Chính Thanh và Lâm Lạc nghe tin liền đến hỏi thăm.
Hạ Trì kể sơ qua sự việc.
[Lâm Lạc]: Tôi đã nói rồi mà, nhà họ Tang toàn hạng người chẳng ra gì, chuyện này cũng dám làm.
[Từ Chính Thanh]: Cậu không sao là tốt rồi.
Hạ Trì hất cằm đầy đắc ý — có cậu và hai vệ sĩ đi kèm, ai dám động vào?
Đối phương ra tay nhanh gọn, Tang Giang Việt thậm chí chưa kịp chạm vào vạt áo cậu. Về tới nhà, Hạ Trì lập tức thưởng tiền cho hai người.
Hạ Trì không coi chuyện này là gì, nhưng khi Lục Cận nghe tin, sắc mặt anh lập tức sầm xuống.
Ngay hôm đó, số vệ sĩ bảo vệ Hạ Trì tăng từ hai lên bốn người.
Buổi tối, nhân lúc Hạ Khởi Quốc đang uống thuốc, Hạ Trì lén bước vào thư phòng Lục Cận.
Cậu quen thuộc nằm dài trên sofa, nhìn người đàn ông vẫn mải xử lý công việc.
"Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn." Hạ Trì lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Nghe vậy, tay Lục Cận khựng lại, mực loang trên giấy.
Có thể là ngoài ý muốn, nhưng nếu anh cẩn thận hơn, hoặc nhanh hơn một bước, thì đã chẳng xảy ra chuyện.
Như đọc được suy nghĩ của anh, Hạ Trì nhẹ giọng:
"Trên đời này không thể chỉ có một đường ray.
Hãy để mọi việc xảy ra, và chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tất cả."
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh:
"Bốn vệ sĩ đã là quá đủ. Dù có mười Tang Giang Việt, họ cũng chẳng thể tới gần em."
Lục Cận đặt cây bút máy đắt tiền xuống, ánh mắt khẽ biến đổi.
Câu nói tưởng chừng vô tâm của Hạ Trì lại khiến anh không khỏi nghĩ xa.
Đúng là không chỉ có một đường ray... nếu không, kết cục bây giờ đã là một thảm kịch mà anh không thể chịu nổi.
Anh khẽ thở dài, đi đến bên cạnh, Hạ Trì liền ngồi dậy nhường chỗ.
Khi Hạ Trì bước ra khỏi thư phòng, đôi chân đã mềm nhũn.
"Con làm gì trong đó?"
Giọng Hạ Khởi Quốc vang lên đột ngột khiến Hạ Trì giật mình.
Cậu quay lại, thấy ông đang đứng trước cửa, trên tay cầm một bát chè nóng.
"Ba..." Hạ Trì gọi, vẫn còn tim đập thình thịch.
Hạ Khởi Quốc cau mày: "Sao trông con hốt hoảng vậy?"
Hạ Trì ho nhẹ, né tránh: "Ba... sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Dì Trương vừa nấu chè, ba mang cho con."
Ông đưa bát chè ra.
"Cảm ơn ba." Cậu nhận lấy, rồi vội nói: "Con về phòng trước đây."
Nói xong, Hạ Trì không đợi phản ứng liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hạ Khởi Quốc đứng yên, nhìn theo bóng lưng con trai, ánh mắt thoáng trầm ngâm. Một lát sau, ông gõ cửa thư phòng Lục Cận.
Về đến phòng, Hạ Trì mới thở phào nhẹ nhõm.
Suýt nữa thì bị phát hiện.
Nhưng cứ né tránh mãi cũng không ổn. Để nói thẳng với Hạ Khởi Quốc ư? Cậu chưa thể làm được.
Một là lo sức khỏe của ông, hai là sinh nhật ông sắp đến, Hạ Trì sợ tình tiết trong sách lại tái diễn.
Nếu Hạ Khởi Quốc...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Trì tối lại.
Cuốn sách này đúng là tàn nhẫn với tất cả mọi người, mà người bị hành hạ nặng nề nhất chính là Lục Cận.
Cái chết của Hạ Khởi Quốc, với Lục Cận mà nói, là một cú sốc khủng khiếp.
Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
