Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại

Chương 13


Kịch bản khá dày, Hạ Trì nhận lấy nhưng không mở ra ngay.


"Cái này tôi có thể mang về được không?" – Cậu muốn đọc kỹ ở nhà, nhưng vì đây là tác phẩm gốc của đối phương, nên vẫn tôn trọng ý kiến của Lâm Tuệ. Nếu cô không muốn, cậu sẽ đọc tại chỗ.


"Được." – Lâm Tuệ gật đầu – "Tôi tin anh."


"Ơ chị, mới gặp mà tin rồi á? Chúng ta mấy năm trời bạn học, sao chưa bao giờ thấy chị đưa kịch bản cho tôi xem?" – Giang Phương lập tức quay sang chất vấn.


Lâm Tuệ ung dung nhấp một ngụm trà:
"Anh ấy đẹp trai hơn cậu."


Giang Phương: "..."


Cậu ta theo phản xạ liếc sang anh họ – người đang ngồi thả lỏng, áo quần đơn giản nhưng vải vóc và đường may đều toát lên giá trị. Chưa kể, chỉ riêng gương mặt kia thôi đã đủ khiến cậu im lặng.


Giang Phương đành cụt hứng ngồi xuống.


"Đùa thôi." – Lâm Tuệ đặt tách trà xuống, nghiêm giọng – "Đã hợp tác thì ít nhất phải có sự tin tưởng."


Thoạt nhìn cô có vẻ non nớt, nhưng cách nói năng và thái độ lại chín chắn hơn Hạ Trì nghĩ.


Cậu khẽ gật:
"Trong vòng một tuần, tôi sẽ cho cô câu trả lời."


Lâm Tuệ gật đầu đồng ý.


Giang Phương liền xen vào làm "cầu nối":
"Anh họ, hay anh với Lâm Tuệ kết bạn liên lạc đi?"


"Được." – Hạ Trì rút điện thoại, mở mã QR đưa về phía cô.


"Vậy sau này tôi gọi anh là Trì ca nhé?" – Lâm Tuệ cười.


Cậu không để tâm:
"Tùy."


Câu chuyện gần xong thì món ăn cũng được dọn lên. Cả ba vừa ăn vừa nói chuyện, đến khi no nê thì Lâm Tuệ phải đi bắt xe về quê, nên chào tạm biệt trước.


Trong phòng chỉ còn lại hai anh em.


"Em định về Nam Viên hay cùng anh về nhà lớn?" – Hạ Trì cầm kịch bản đứng dậy hỏi.



"Về nhà lớn làm gì, ở đó phải ở chung với Lục Cận, đáng sợ lắm." – Giang Phương nói rồi rùng mình làm bộ.


Hạ Trì liếc mắt:
"Lục Cận giờ đang ở nhà lớn."


Giang Phương: "..."


"... Thôi em về Nam Viên."


"Được, đi, anh đưa về."


...


Tầng cao nhất của tập đoàn Hạ Thị.


Sáng nay, Trần Phi vừa đến công ty đã bị Lục Cận giao việc. Anh vội vã làm cho xong và cuối cùng cũng điều tra rõ ràng trước giờ nghỉ trưa.


Anh cầm túi hồ sơ, gõ cửa phòng.


Đợi một lúc mới nghe thấy bên trong vọng ra: "Mời vào."


Lục Cận tạm dừng cuộc họp trực tuyến, ngẩng lên nhìn Trần Phi.


"Có chuyện gì?"


Trần Phi đặt túi hồ sơ xuống bàn: "Lục tổng, chuyện ngài bảo tôi đi tra, tôi đã tìm ra rồi. Hôm qua Hạ Trì đi dự buổi đấu giá và mua vài món."


Nghe vậy, Lục Cận mở túi hồ sơ ra. Bên trong là mấy tấm ảnh, người trong ảnh không phải Hạ Trì mà là Cố Sâm.


Ngón tay Lục Cận khựng lại, ảnh bị bóp đến mức hằn nếp gấp. Những ký ức mà anh từng dồn xuống đáy lòng bỗng ùa về, giống như trời hạn gặp mưa.


Anh nhớ đến Hạ Trì ngày trước – người luôn răm rắp nghe theo Cố Sâm, và khi nhìn anh thì chỉ toàn sự chán ghét, khinh thường.


Rõ ràng không phải Hạ Trì của hiện tại.


Ánh mắt Lục Cận dần tối lại.


Trong căn phòng sáng tràn ngập ánh mặt trời, Trần Phi bỗng thấy có chút lạnh lẽo.


"Nhưng đúng là Hạ Trì thay đổi nhiều lắm." – Trần Phi cảm thán, rồi giọng trở nên phấn khích – "Lục tổng, ngài không biết đâu, Hạ Trì chơi Cố gia một vố hơn hai chục triệu!"



"Gì cơ?" Lục Cận hơi nhướng mày.


"Cố Sâm biết xong mặt đen như than!" – Trần Phi chỉ vào tấm ảnh trong tay Lục Cận – "Tôi còn cố chụp lại đó, nhìn cái mặt hắn mà hả dạ."


Ngày trước, Cố Sâm nhờ Hạ Trì mà giành của Hạ Thị không ít dự án. Tuy toàn là đơn hàng nhỏ, nhưng Trần Phi vẫn luôn thấy chướng mắt.


Giờ Hạ Trì làm đối phương mất hơn hai chục triệu, tâm trạng anh không thể vui hơn.


"Hơn hai chục triệu?" – mí mắt Lục Cận hơi giật.


"Đúng, hai chục triệu." – Trần Phi hào hứng kể lại những gì mình thấy qua camera giám sát ở buổi đấu giá – "Xem ra Hạ Trì đúng là đổi khác thật. Tôi bây giờ còn thấy cậu ấy... cũng khá tốt."


Lúc này Trần Phi đã quên mất, mới đây thôi chính anh là người ở tiệc nhà họ Từ đã nhắc Lục Cận đề phòng Hạ Trì.


Nghe xong, Lục Cận im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu ta mua cái gì?"


Trần Phi đã nói về món đồ Cố gia mua, nên giờ câu hỏi chỉ dành cho Hạ Trì.


"Hình như là bộ ấm trà." – Trần Phi đáp.


Nghe đến ấm trà, Lục Cận đã đoán được có lẽ là để tặng cho Hạ Khải Quốc.


"Ừ, tôi biết rồi. Cậu ra ngoài làm việc tiếp đi."


"Vâng, Lục tổng." – Trần Phi gật đầu, mới bước được hai bước thì bị gọi lại.


"Khoan đã."


"Có chuyện gì vậy, Lục tổng?" – Trần Phi quay người.


"Chuyển thêm ba chục triệu vào thẻ trước kia."


...


Giữa tháng Chín, A thị sau mấy trận mưa thì nhiệt độ đã dịu xuống, không còn oi bức như trước.


Hạ Trì hạ kính xe, để gió ùa vào.


Giang Phương ngồi ghế phụ, tò mò nhìn quanh rồi cảm thán: "Ước gì má em cũng hào phóng như cậu của em."



"Có bằng lái chưa?" – Hạ Trì tựa lưng ghế, ngón tay khẽ gõ vô-lăng.


Giang Phương lắc đầu – lúc ở nước ngoài cậu chưa thi, giờ về cũng chưa kịp.


"Không có bằng, đòi gì xe." – Hạ Trì thản nhiên đáp.


Giang Phương: "..." – Anh họ trước giờ cũng mỉa mai thế này sao?


Đến cổng Nam Viên, Hạ Trì hỏi lần nữa: "Thật không về nhà lớn với anh à? Bên này giờ trống trơn."


Giang Phương lắc đầu lia lịa: "Không! Thấy Lục Cận là em căng thẳng lắm."


"Ừ, tùy em." – Hạ Trì quay đầu xe rời đi.


Về đến nhà lớn, sân yên ắng. Chú Trương đang cho cá ăn dưới hồ, nghe động liền ngoảnh lại: "Cậu Trì về rồi."


"Chú Trương, ba cháu đâu?"


"Ông Hạ đang nghỉ trưa."


"Vậy cháu lên phòng trước." – Hạ Trì nói rồi đi tắm, thay đồ, sau đó mang kịch bản ra khu uống trà của ba.


Cậu không cầu kỳ như Hạ Khải Quốc, chỉ pha đơn giản rồi ngồi xếp bằng, tựa trán vào tay bên cửa sổ, mở kịch bản của Lâm Tuệ ra đọc.


Chỉ vài trang, Hạ Trì đã thấy có gì đó sai sai – hóa ra đây là kịch bản kinh dị!


Những đoạn miêu tả máu me khiến cậu nổi da gà, vội "bốp" lại. Nhưng đã hứa với Lâm Tuệ và Giang Phương nên vẫn cắn răng đọc tiếp, xen kẽ với lúc phải dừng để hoàn hồn.


Dần dần, cậu bị cuốn vào nội dung, quên cả thời gian.


Lục Cận từ ngoài về, thấy Hạ Trì cau mày chăm chú nhìn kịch bản. Anh tiến lại gần: "Đang xem gì vậy?"


"Á á á! Ma!" – hơi thở nóng đột ngột bên tai khiến Hạ Trì hét lên, tim đập thình thịch, quăng thẳng kịch bản về phía âm thanh.


Lục Cận bắt lấy, nhìn Hạ Trì co người lại, bối rối lên tiếng: "Là tôi."


Nhận ra giọng quen, Hạ Trì mới thở phào. Hàng mi ướt vì hơi nước trong mắt khiến cậu trông yếu đuối hiếm thấy, khiến người ta xót xa.


Lục Cận thoáng ngẩn, bàn tay khẽ động rồi lại buông.



"Anh đi như mèo vậy, không tiếng động gì hết." – Hạ Trì trách.


"Xin lỗi, tôi không ngờ lại làm em sợ." – Lục Cận đặt kịch bản lên bàn trà, giọng nhẹ nhàng.


Hạ Trì uống ngụm nước, rồi lườm anh một cái.


Trên lầu, Hạ Khải Quốc nghe tiếng liền vội xuống: "Có chuyện gì thế?" – Thấy dáng vẻ con trai, ông lo lắng.


"Con không sao đâu ba, chỉ là bị cảnh kinh dị dọa thôi."


Tiếng hét vừa nãy đủ lớn để cả chú Trương lẫn người làm chạy lại. Bị vây quanh, Hạ Trì hơi ngượng, xua tay: "Thật mà, không sao."


Hạ Khải Quốc cho mọi người tản ra, xoa nhẹ đầu con: "Gan bé thế mà cũng coi kinh dị."


"Cũng tại có người hù con." – Hạ Trì lầm bầm.


"Gì cơ?"


"Không có gì... Ba, con muốn đầu tư một kịch bản." – Hạ Trì nghiêm túc nói.


Cậu thấy đây là kịch bản xuất sắc, tình tiết cuốn hút, nhân vật sống động.


"Kịch bản?" – Hạ Khải Quốc trầm ngâm. Hạ Thị chưa từng dấn thân vào phim ảnh, nhưng ông mừng vì con đã có kế hoạch riêng – ít nhất nếu sau này ông không còn, Hạ Trì vẫn biết lo liệu.


"Đúng, kịch bản rất đáng làm."


"Được, con quyết thì ba ủng hộ hết mình. Tiểu Cận, con thu xếp nhé."


"Vâng." – Lục Cận đáp.


Hạ Trì nhớ chuyện vừa bị hù, hừ nhẹ, chẳng buồn nói với anh.


Lục Cận vẫn nói: "Anh sẽ cho người liên hệ với em. Có gì cần thì nói thẳng với anh, hoặc với người đó."


"Ừ." – Hạ Trì gật, nhưng trong lòng cảm thấy câu này nghe hơi... ngược ngược.


"Thôi, lo xong rồi thì ăn cơm." – Hạ Khải Quốc nói.


Hạ Trì đem kịch bản cất vào phòng rồi mới xuống ăn.


Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại Story Chương 13
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...