Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 124: Anh Đối Xử Tốt Với Tôi Nhưng Tôi Lại Hủy Đi Tất Cả (1)
307@-Triều Từ đang ở bên trong không gian hệ thống, chờ đợi kết quả tính toán của nó.
Kết quả lần này có hơi chậm một chút nhưng vẫn nằm trong dự đoán của cậu. Dù sao Kỳ Yến Chỉ không dễ dàng chết đến như vậy, cho dù thân thể có chết đi, linh hồn của hắn vẫn có thể tồn tại rất lâu.
Đây cũng chính là nguyên nhân cậu lựa chọn tự sát trước mặt Kỳ Yến Chỉ.
Khiến cho hắn hoàn toàn suy sụp, từ đó làm tan rã linh hồn của hắn.
Sau khi chơi xong một trò chơi offline, Triều Từ nhoài người trên ghế sô pha, chờ một lát mới nghe được kết quả của hệ thống: "Được rồi, cậu có thể đi."
Triều Từ ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, vui vẻ nói: "OK, lượt tiếp theo!"
Yêu, hận, sinh, tử của mỗi thế giới dường như chưa bao giờ ảnh hưởng đến cậu, cũng chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Phải làm cho nhanh để còn kết thúc sớm!
"Được, đi nào."
Sau khi hệ thống nói xong, Triều Từ liền bị kéo vào thế giới tiếp theo.
............
Lần này, cậu tỉnh dậy trong một căn phòng hiện đại.
Phòng không quá lớn, khoảng chừng ba mươi mét vuông, còn chiếc giường bên dưới cậu dài khoảng hai mét. Trang trí trong phòng không quá xa hoa nhưng có thể thấy rõ sự thoải mái và được chăm sóc cẩn thận của nó. Từ độ mới cũ, có vẻ như vừa được cải tạo và trang trí lại cách đây không lâu.
Triều Từ chớp chớp mắt, hiếm khi cậu có cảm giác quen thuộc khi vừa mới bước vào một thế giới khác.
Kiểu trang trí này... hình như là do cậu đã tự thiết kế và tỉ mỉ trang trí suốt mấy tháng.
Triều Từ cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi bất lực vùi đầu vào gối.
"Khó chịu như thế này, hóa ra là thằng nhóc đó."
............
Đúng vậy, đối tượng chinh phục của thế giới này từ trong lời nói của Triều Từ chỉ là một thằng nhóc.
Thực ra thằng nhóc này không phải quá nhỏ, lúc đó chắc hẳn đang học năm ba đại học. Tuy nhiên vào thời điểm đó, Triều Từ đã hai mươi bảy tuổi, còn thằng nhóc kia nhỏ hơn cậu bảy tuổi, thực sự chỉ là một nhóc con. Thêm vào đó, tuổi tác thực sự của Triều Từ còn không thể đo đếm được...
Cậu gọi nó là nhóc con, không chỉ về độ tuổi mà còn về tính cách.
Quậy phá và tự đắc.
Tên của nó là Hạ Luật.
Triều Từ ở thế giới này là một nhân viên văn phòng bình thường, tốt nghiệp từ một trường đại học loại hai bình thường. Gia đình của cậu không giàu có nhưng cũng không quá nghèo. Cậu chỉ là một người tầm thường trong xã hội này. Tính cách của cậu tốt bụng và trung thực, mặc dù bị nhiều người bắt nạt vì điều này nhưng nhìn chung mối quan hệ xã hội của cậu vẫn khá tốt.
Còn Hạ Luật là con nhà giàu, thuộc dạng rất biết ăn chơi.
Hạ Luật đam mê những trò nguy hiểm, mà hầu như các con đại gia cũng đều mê mẩn nó, trong đó bao gồm cả việc đua xe. Một ngày nọ, hắn đánh cược với một người bạn, người nào thua sẽ phải đồng ý với điều kiện do bên kia đặt ra. Ngày hôm đó, hắn không ngủ ngon nên đã bị thua, mà điều kiện bạn hắn đã đưa ra là hắn phải mặc đồ nữ rồi đi dạo trên đường phố.
Hạ Luật cũng là một tên điên, máu lạnh, vô lương tâm, không sợ bất kỳ thử thách nào. Nghe được điều kiện này, hắn không những không từ chối mà còn về nhà ăn mặc thật đẹp, sau đó đi đến con đường mà bạn bè hắn đã chọn.
Cậu chủ nhà họ Hạ có khuôn mặt rất đẹp, khi mặc đồ nữ vào vậy mà trông rất giống phụ nữ. Ngoại trừ vóc dáng quá cao và vòng một phẳng lì ra, chẳng có vấn đề gì lắm.
Con đường mà hắn đi chủ yếu là các quán bar và câu lạc bộ về đêm, nên đến tối sẽ hơi hỗn loạn. Trên đường có nhiều tên côn đồ đang lang thang để chầu chực "nhặt xác". Vì Hạ Luật quá xinh đẹp nên đã thu hút một tên côn đồ có lá gan lớn, gã ta bắt đầu làm gì đó với Hạ Luật.
"Em gái, sao nửa đêm lại còn ở đây một mình?" Tên côn đồ nói, cố ý dựa sát vào Hạ Luật.
"Má nó! Sao trần đời lại có thằng ngu đến như vậy dám đụng tới anh Hạ?" Một thanh niên có mái tóc hơi dài kinh ngạc nói.
"Thằng này coi như xong rồi." Người bên cạnh nói.
Ai cũng biết cậu Hạ đánh nhau rất giỏi, tên côn đồ này chắc chắn sắp phải đi bệnh viện.
"Bây giờ không cần lo cho thằng ngu kia mà nên lo cho chúng ta nhiều hơn đó." Thanh niên tóc dài ôm trán nói.
"Tao còn chưa sợ thì mày sợ cái gì?" Người đứng đằng sau thanh niên đó cười nói. Người này tên là Lục Lan Kha, cũng là người sau khi đánh bại Hạ Luật yêu cầu hắn phải mặc đồ nữ.
"Mày không sợ, vậy đến lúc đó ăn đánh giúp tao nhé." Thanh niên tóc dài trợn mắt nói.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ thấy động tác của tên côn đồ này càng ngày càng quá đáng, gã đã chạm đến eo của Hạ Luật.
Trên mặt Hạ Luật vẫn không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng thực tế lông mày ẩn dưới tóc mái của hắn đang nhíu chặt hơn, đôi mắt hoa đào tràn đầy sự ghê tởm.
Ngay lúc hắn định đưa tên côn đồ đi cấp cứu thì có một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Anh đang làm gì thế?!"
Đây rõ ràng là một giọng nói của một thanh niên trẻ tuổi, giọng nói không hay nhưng đem lại một cảm giác rất thoải mái.
Hạ Luật quay đầu lại nhìn, thấy một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang đứng cách hắn và tên côn đồ khoảng ba mét. Thanh niên trông khá cao, có lẽ khoảng một mét tám. Mặc dù không quá đẹp trai, nhưng làn da rất trắng, đường nét trên khuôn mặt cũng ưa nhìn, đánh giá về hình thức là trên mức trung bình.
Lúc này, thanh niên đang nhìn thẳng tên côn đồ với vẻ mặt tức giận.
"Muốn đánh nhau sao? Mày lo việc của mình đi, hiểu chưa?" Tên côn đồ nhìn cậu một cách thiếu kiên nhẫn.
"Anh buông cô ấy ra đi." Thanh niên không hề sợ hãi mà tiếp tục nói, "Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu anh còn không thả ra thì chúng ta cùng nhau lên đồn một chuyến!"
"Mẹ mày!" Tên côn đồ nhổ nước bọt. An ninh ở thành phố S thực sự rất nghiêm, nhóm người như họ chỉ dám làm những chuyện vặt vãnh, chẳng hạn như quấy rối con gái trên đường. Bây giờ lại xuất hiện một tên thanh niên, không cần biết nó có báo cảnh sát hay không, nếu xảy ra xô xát vào lúc này thì cũng không tốt.
Vì vậy, tên côn đồ nói vài lời đe dọa rồi rời đi.
Thấy cảnh này, đám bạn phía trên cũng tỏ ra thích thú.
"Chỉ có mấy thằng ngu mới làm việc tốt hăng hái đến như vậy! Mà trông thằng này cũng không phải dũng cảm lắm!"
"Chắc là bị sắc đẹp làm cho rung động, dù sao anh Hạ của chúng ta cũng quá xinh đẹp rồi."
"Xem phản ứng của anh Hạ thế nào." Thanh niên tóc dài tên là Lâm Tự Dật, lúc này cũng đang vươn cổ ra nhìn chăm chú.
"Hình như anh Hạ... còn đang đùa?" Lâm Tự Dật gãi đầu, kinh ngạc nói.
Thanh niên vừa "cứu" Hạ Luật đương nhiên là Triều Từ.
"Này, em không sao chứ?" Triều Từ đến gần Hạ Luật, quan tâm hỏi.
Triều Từ thuê phòng ở gần đây. Ban đầu, cậu định đến siêu thị để mua nước giặt vì đã hết, sẵn tiện mua luôn các đồ dùng sinh hoạt khác, nhưng trước khi cậu đến được siêu thị thì đã chứng kiến cảnh tượng này.
Bây giờ, cậu không còn quan tâm đến việc đi siêu thị nữa. Cô gái ở trước mặt vừa bị tên côn đồ quấy rối, nếu cậu không đến kịp có lẽ tình hình đã trở nên tồi tệ hơn rồi. Cô gái này chắc cũng cảm thấy sợ hãi lắm.
"Không sao đâu..." Hạ Luật lắc đầu.
"Nhà em ở đâu? Anh đưa em về." Triều Từ nói.
Con gái mà đi một mình vào buổi tối ở đây quá nguy hiểm. Cậu vừa mới đuổi một tên đi, chưa chắc sẽ không còn tên khác, tốt nhất là nên đưa cô ấy về nhà sẽ an toàn hơn.
"Cảm ơn anh, nhưng không cần, em tự về được." Hạ Luật nói.
"Ừ..." Triều Từ vẫn còn lo lắng, sau một lúc im lặng cậu mới nói tiếp, "Vậy anh đưa em đến đường XX phía trước, rồi em gọi taxi đi về được không?"
"Dạ, cảm ơn anh." Hạ Luật nói.
Họ đi bộ khoảng mười lăm phút thì đến được con đường XX mà Triều Từ nói.
Nơi này nằm cạnh một khu trung tâm mua sắm, tuy đã mười giờ tối nhưng lượng người qua lại vẫn rất đông nên Triều Từ đỡ lo hơn một chút.
Triều Từ gọi một chiếc taxi giúp hắn, nhưng khi nghĩ đến sự việc mới đây và nhìn vào gương mặt của Hạ Luật, cậu vẫn không thể nào yên tâm.
Hạ Luật thực sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên trong đời Triều Từ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đến như vậy. Dù đã đi đến chỗ này rồi nhưng lòng cậu vẫn không yên.
"Hay là em kết bạn We Chat với anh đi, khi nào em về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh nhé?" Triều Từ đề nghị.
Hạ Luật nhìn Triều Từ với ánh mắt khá kỳ lạ.
Lòng vòng nãy giờ chẳng qua chỉ là muốn kết bạn We Chat với hắn mà thôi.
Hắn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy khá đáng yêu. Hắn không ngại ngần mấy liền lấy điện thoại ra cho Triều Từ quét mã QR của mình.
Tài khoản We Chat của Triều Từ là tài khoản công việc nên không có nhiều bạn bè. Tên We Chat cũng là tên thật của cậu.
"Triều Từ... là tên của anh sao?" Hạ Luật nhìn danh thiếp We Chat của Triều Từ, ngẩng đầu lên hỏi.
"Ừm." Triều Từ gật đầu.
"Tên này thật đẹp." Hạ Luật nói.
"Cảm ơn." Triều Từ gãi đầu, cười rộ lên.
Triều Từ mở cửa sau cho Hạ Luật rồi nhìn Hạ Luật bước lên xe.
"Tạm biệt anh, thực sự cảm ơn anh Triều rất nhiều. Lần sau gặp lại em sẽ mời anh đi ăn nhé." Hạ Luật ngồi trong xe vẫy tay với Triều Từ.
Triều Từ xua tay nói: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Hạ Luật không để ý đến lời từ chối của cậu: "Anh nói như vậy là đồng ý rồi đó."
Nói xong, chiếc taxi cũng bắt đầu chạy đi.
Triều Từ đứng im tại chỗ, nhìn chiếc taxi đi xa dần. Sau đó, cậu chợt lấy điện thoại ra rồi chụp lại biển số xe của chiếc taxi đó.
Mà ở bên này, Hạ Luật đang ngồi trong chiếc taxi, cảm thấy khá mới mẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn đi taxi. Mùi bên trong taxi không được dễ chịu cho lắm, giống như mùi da giả kém chất lượng. Ngồi ở ghế sau, tay chân của hắn cũng không thể duỗi ra được. Với chiều cao 1m86 của mình, Hạ Luật phải co tay chân lại một chút.
Kém xa so với bất kỳ chiếc xe sang nào trong gara của cậu ấm họ Hạ.
Dù đang ngồi trong chiếc xe rẻ tiền và không thoải mái này, tâm trạng của Hạ Luật cũng không tệ.
Thậm chí còn có sự vui sướng và phấn khích không thể giải thích được.
Trước tiên hắn nhắn vài câu với Lục Lan Kha trên We Chat, sau đó hắn ấn vào ảnh đại diện của Triều Từ để vào xem trạng thái của cậu ấy.
Đương nhiên, trạng thái của hắn không thể hiển thị cho Triều Từ biết, nếu không bí mật của hắn sẽ bị bại lộ sau một phút. Nên khi kết bạn với Triều Từ, hắn đã đặt quyền riêng tư để không cho Triều Từ xem được trạng thái của mình.
Nhưng Triều Từ lại ngây thơ đồng ý với quyền riêng tư đó. Còn Hạ Luật thì dễ dàng nhìn thấy mọi trạng thái trong tài khoản của cậu.
Cuộc sống của người đàn ông này rất có quy luật, trạng thái của anh ta không có nội dung nào thú vị, không du lịch, không tập gym, không khoe khoang, chủ yếu chỉ là những hoạt động hằng ngày.
Ngón tay của Hạ Luật lướt chậm trên màn hình, cuối cùng hắn dừng lại ở một bức ảnh người đàn ông đang ôm một con mèo Anh, cười ngốc nghếch.
Anh ta viết: Giúp đỡ hàng xóm chăm sóc mèo, rất muốn bắt nó về nhà nuôi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thôi, tôi không nuôi nổi con báo này.
Dù hắn đang nghĩ người đàn ông này trông thật ngu ngốc, nhưng tay hắn vẫn dừng lại ở đó không lướt nữa.
Hai ba phút sau, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói với tài xế: "Chở tôi đến biệt thự XX."
"Cô không đi quận XX nữa à?" Tài xế khó hiểu bèn hỏi.
Địa chỉ mà Hạ Luật nói trước khi lên xe là quận XX.
"Thôi không cần nữa, đi đến chỗ kia đi." Hạ Luật nói.
Hắn không muốn đi đến quận đó vì hắn không sống ở đó.
Còn biệt thự XX là nơi mà nhóm bạn bè hư hỏng của hắn đang tụ tập.
Tài xế quay đầu trở lại, chưa đến mười phút là đã đến nơi.
......
"Wow! Nữ thần của chúng ta đã trở lại!"
Lâm Tự Dật nhìn thấy Hạ Luật từ ngoài cửa bước vào liền hoan hô hắn.
"Đi chỗ khác." Hạ Luật vừa vào đã cốc mạnh vào đầu cậu ta.
Hạ Luật xuống tay không chút lưu tình, Lâm Tự Dật chỉ biết ôm đầu rên rỉ.
Hạ Luật cởi tóc giả ra, nhờ người giúp việc đang đứng bên cạnh đi lấy cho mình một bộ đồ nam. Sau đó, hắn cởi bỏ chiếc áo nữ.
Lộ ra phần thân trên mạnh mẽ màu lúa mạch, hàng cơ bụng xếp đều khiến người ta phải ghen tị.
"Anh Hạ ghê thật, mặc đồ nam hay đồ nữ đều đẹp, nhưng không mặc quần áo lại càng đẹp hơn." Lục Lan Kha cười nói.
"Mày có muốn giống nó không?" Hạ Luật nói một cách nhẹ nhàng, nhìn về phía Lâm Tự Dật vẫn còn đang xoa đầu.
"Không không không." Lục Lan Kha giơ hai tay đầu hàng, sau đó lại cười nói, "Anh Hạ này, vừa nãy người kia là sao vậy? Sao anh quan tâm người ta quá vậy."
"Không được à?" Hạ Luật nhướng mày.
"Đương nhiên là được. Nhưng em không ngờ trước đó anh vẫn còn chơi mấy đứa mơn mởn, vậy mà bây giờ lại chọn một thằng già chẳng hấp dẫn này." Lục Lan Kha trêu đùa.
Hạ Luật ngồi xuống rót cho mình một ly rượu, nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói: "Thằng cha đó thực sự nghĩ tao là con gái, lại còn xin We Chat của tao."
"Ghê thật, hiếm có tình nhân nào của anh Hạ xin được We Chat."
"Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được." Hạ Luật nói.
"Được, được, được, quả nhiên là anh Hạ nam nữ đều xơi hết." Một người khác cụng ly với Hạ Luật nói.
............
Hạ Luật thực sự cảm thấy có chút mới mẻ.
Đám bạn của hắn đã bắt đầu cá cược, đặt cược xem Hạ Luật sẽ mất bao lâu để cưa đổ thằng già đó.
Lần này khác với những tình nhân mà Hạ Luật đã từng theo đuổi trước đó. Với những người kia, hắn chỉ cần nói vài câu là hấp dẫn bọn họ, sau đó lại ném tiền ra cho bọn họ, cơ bản không có người nào mà hắn không thể chinh phục được. Khi gặp một người hơi kiêu ngạo, hắn chỉ cần làm ra một vài hành động lãng mạn mà bọn họ thích là có thể về tay.
Nhưng lần này hắn không chỉ "theo đuổi" một người đàn ông, mà đến bây giờ hắn vẫn giữ thân phận là con gái.
Hai người đã kết bạn We Chat với nhau, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên hắn đến biệt thự rồi gửi cho người đàn ông một tin nhắn "Tôi đã về đến nhà", người đàn ông trả lời lại "Ồ, vậy là tốt rồi", kể từ đó trở đi người đàn ông chưa từng liên lạc lại với hắn.
Tên này đã cố gắng rất nhiều mới lấy được We Chat của mình, nhưng không ngờ lại rụt rè đến thế.
Hắn chỉ còn cách chủ động đi tìm tên đó.
L: Anh Triều, chiều thứ bảy này anh có rảnh không? Hôm trước em chưa kịp cảm ơn anh, em có thể đãi anh một bữa được không?
Triều Từ: Thực sự không cần. Lần đó chỉ là một việc nhỏ, em không cần đãi anh gì hết.
L: Nhưng thực sự rất cảm ơn anh, anh đồng ý đi mà...
Sự nũng nịu của một cô gái xinh đẹp như nữ thần là một điều không thể cưỡng lại đối với một tên trai thẳng như Triều Từ. Cậu nhìn khung chat mà mặt đỏ lên, ngay lập tức cũng mềm lòng đi.
Triều Từ: Vậy cảm ơn em đã mời anh.
L: Không có gì đâu anh.
Đoạn hội thoại này diễn ra vào buổi sáng.
Đến buổi chiều, Hạ Luật lại nhắn cho Triều Từ.
L: Bài luận mà trường giao khó quá, em viết đau cả đầu.
Nhìn thấy tin nhắn này, Triều Từ không thể nhịn được cười. Đúng là một cô bé.
Triều Từ: Khi nào thì em nộp?
......
Cứ như vậy, hai người dần dần trở nên thân thiết với nhau. Từ thứ ba đến thứ bảy, chỉ ngắn ngủi qua vài ngày, Triều Từ đã hình thành thói quen chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình với Hạ Luật.
Một trai thẳng như Triều Từ đối diện với một cô gái xinh đẹp như là nữ thần chắc chắn sẽ có cảm xúc yêu thích tự nhiên. Chưa kể tính cách của cô gái này rất dễ thương và thân thiện, thậm chí còn trò chuyện thân mật với cậu. Chỉ trong vòng vài ngày, trong lòng cậu đã nảy sinh hảo cảm với cô gái.
Nhưng cậu không có ý định theo đuổi cô gái, chủ yếu là do sự mặc cảm và tự ti về bản thân mình.
Một người làm công ăn lương bình thường, lớn hơn cô ấy bảy tám tuổi, làm sao có tư cách để theo đuổi một nữ thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chiều thứ bảy đã đến.
- ------------------------
Editor:
Thật ra thì tên của một số thế giới được tác giả trích từ lời bài hát.
Tui tìm được một vài bài hát nên chia sẻ lên đây để mọi người nghe chung.
Tui thích đọc những bình luận phân tích về tựa đề của mấy bồ lắm. Để đặt được tựa đề tui đã lướt sơ qua nội dung của thế giới đó, suy ngẫm cốt truyện rồi cố gắng đặt lại cho nó thơ hơn. Nhiều khi cách suy nghĩ của tôi về tựa đề của mỗi thế giới có thể giống hoặc có thể khác với mấy bồ, nên khi đọc bình luận, được nhìn từ nhiều góc độ khác nhau thì tui cảm thấy rất thú vị.
Đã bước qua thế giới thứ sáu, đi được hơn phân nửa chặng đường rồi. Tui chỉ có chút lời vậy thôi, cảm ơn mấy bồ đã luôn ủng hộ tui đến bây giờ.
Dưới đây là tên bài hát và ca sĩ nha.
1. Ngươi thành tiên ta không thay ngươi lưu lại nhân gian
Ma Tước - Lý Vinh Hạo
2. Mơ màng đuổi theo hình bóng anh
Người theo đuổi ánh sáng - Từ Vi
3. Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả
Niên Thiếu Hữu Vi - Lý Vinh Hạo
Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Kết quả lần này có hơi chậm một chút nhưng vẫn nằm trong dự đoán của cậu. Dù sao Kỳ Yến Chỉ không dễ dàng chết đến như vậy, cho dù thân thể có chết đi, linh hồn của hắn vẫn có thể tồn tại rất lâu.
Đây cũng chính là nguyên nhân cậu lựa chọn tự sát trước mặt Kỳ Yến Chỉ.
Khiến cho hắn hoàn toàn suy sụp, từ đó làm tan rã linh hồn của hắn.
Sau khi chơi xong một trò chơi offline, Triều Từ nhoài người trên ghế sô pha, chờ một lát mới nghe được kết quả của hệ thống: "Được rồi, cậu có thể đi."
Triều Từ ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, vui vẻ nói: "OK, lượt tiếp theo!"
Yêu, hận, sinh, tử của mỗi thế giới dường như chưa bao giờ ảnh hưởng đến cậu, cũng chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Phải làm cho nhanh để còn kết thúc sớm!
"Được, đi nào."
Sau khi hệ thống nói xong, Triều Từ liền bị kéo vào thế giới tiếp theo.
............
Lần này, cậu tỉnh dậy trong một căn phòng hiện đại.
Phòng không quá lớn, khoảng chừng ba mươi mét vuông, còn chiếc giường bên dưới cậu dài khoảng hai mét. Trang trí trong phòng không quá xa hoa nhưng có thể thấy rõ sự thoải mái và được chăm sóc cẩn thận của nó. Từ độ mới cũ, có vẻ như vừa được cải tạo và trang trí lại cách đây không lâu.
Triều Từ chớp chớp mắt, hiếm khi cậu có cảm giác quen thuộc khi vừa mới bước vào một thế giới khác.
Kiểu trang trí này... hình như là do cậu đã tự thiết kế và tỉ mỉ trang trí suốt mấy tháng.
Triều Từ cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi bất lực vùi đầu vào gối.
"Khó chịu như thế này, hóa ra là thằng nhóc đó."
............
Đúng vậy, đối tượng chinh phục của thế giới này từ trong lời nói của Triều Từ chỉ là một thằng nhóc.
Thực ra thằng nhóc này không phải quá nhỏ, lúc đó chắc hẳn đang học năm ba đại học. Tuy nhiên vào thời điểm đó, Triều Từ đã hai mươi bảy tuổi, còn thằng nhóc kia nhỏ hơn cậu bảy tuổi, thực sự chỉ là một nhóc con. Thêm vào đó, tuổi tác thực sự của Triều Từ còn không thể đo đếm được...
Cậu gọi nó là nhóc con, không chỉ về độ tuổi mà còn về tính cách.
Quậy phá và tự đắc.
Tên của nó là Hạ Luật.
Triều Từ ở thế giới này là một nhân viên văn phòng bình thường, tốt nghiệp từ một trường đại học loại hai bình thường. Gia đình của cậu không giàu có nhưng cũng không quá nghèo. Cậu chỉ là một người tầm thường trong xã hội này. Tính cách của cậu tốt bụng và trung thực, mặc dù bị nhiều người bắt nạt vì điều này nhưng nhìn chung mối quan hệ xã hội của cậu vẫn khá tốt.
Còn Hạ Luật là con nhà giàu, thuộc dạng rất biết ăn chơi.
Hạ Luật đam mê những trò nguy hiểm, mà hầu như các con đại gia cũng đều mê mẩn nó, trong đó bao gồm cả việc đua xe. Một ngày nọ, hắn đánh cược với một người bạn, người nào thua sẽ phải đồng ý với điều kiện do bên kia đặt ra. Ngày hôm đó, hắn không ngủ ngon nên đã bị thua, mà điều kiện bạn hắn đã đưa ra là hắn phải mặc đồ nữ rồi đi dạo trên đường phố.
Hạ Luật cũng là một tên điên, máu lạnh, vô lương tâm, không sợ bất kỳ thử thách nào. Nghe được điều kiện này, hắn không những không từ chối mà còn về nhà ăn mặc thật đẹp, sau đó đi đến con đường mà bạn bè hắn đã chọn.
Cậu chủ nhà họ Hạ có khuôn mặt rất đẹp, khi mặc đồ nữ vào vậy mà trông rất giống phụ nữ. Ngoại trừ vóc dáng quá cao và vòng một phẳng lì ra, chẳng có vấn đề gì lắm.
Con đường mà hắn đi chủ yếu là các quán bar và câu lạc bộ về đêm, nên đến tối sẽ hơi hỗn loạn. Trên đường có nhiều tên côn đồ đang lang thang để chầu chực "nhặt xác". Vì Hạ Luật quá xinh đẹp nên đã thu hút một tên côn đồ có lá gan lớn, gã ta bắt đầu làm gì đó với Hạ Luật.
"Em gái, sao nửa đêm lại còn ở đây một mình?" Tên côn đồ nói, cố ý dựa sát vào Hạ Luật.
"Má nó! Sao trần đời lại có thằng ngu đến như vậy dám đụng tới anh Hạ?" Một thanh niên có mái tóc hơi dài kinh ngạc nói.
"Thằng này coi như xong rồi." Người bên cạnh nói.
Ai cũng biết cậu Hạ đánh nhau rất giỏi, tên côn đồ này chắc chắn sắp phải đi bệnh viện.
"Bây giờ không cần lo cho thằng ngu kia mà nên lo cho chúng ta nhiều hơn đó." Thanh niên tóc dài ôm trán nói.
"Tao còn chưa sợ thì mày sợ cái gì?" Người đứng đằng sau thanh niên đó cười nói. Người này tên là Lục Lan Kha, cũng là người sau khi đánh bại Hạ Luật yêu cầu hắn phải mặc đồ nữ.
"Mày không sợ, vậy đến lúc đó ăn đánh giúp tao nhé." Thanh niên tóc dài trợn mắt nói.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ thấy động tác của tên côn đồ này càng ngày càng quá đáng, gã đã chạm đến eo của Hạ Luật.
Trên mặt Hạ Luật vẫn không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng thực tế lông mày ẩn dưới tóc mái của hắn đang nhíu chặt hơn, đôi mắt hoa đào tràn đầy sự ghê tởm.
Ngay lúc hắn định đưa tên côn đồ đi cấp cứu thì có một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Anh đang làm gì thế?!"
Đây rõ ràng là một giọng nói của một thanh niên trẻ tuổi, giọng nói không hay nhưng đem lại một cảm giác rất thoải mái.
Hạ Luật quay đầu lại nhìn, thấy một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang đứng cách hắn và tên côn đồ khoảng ba mét. Thanh niên trông khá cao, có lẽ khoảng một mét tám. Mặc dù không quá đẹp trai, nhưng làn da rất trắng, đường nét trên khuôn mặt cũng ưa nhìn, đánh giá về hình thức là trên mức trung bình.
Lúc này, thanh niên đang nhìn thẳng tên côn đồ với vẻ mặt tức giận.
"Muốn đánh nhau sao? Mày lo việc của mình đi, hiểu chưa?" Tên côn đồ nhìn cậu một cách thiếu kiên nhẫn.
"Anh buông cô ấy ra đi." Thanh niên không hề sợ hãi mà tiếp tục nói, "Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu anh còn không thả ra thì chúng ta cùng nhau lên đồn một chuyến!"
"Mẹ mày!" Tên côn đồ nhổ nước bọt. An ninh ở thành phố S thực sự rất nghiêm, nhóm người như họ chỉ dám làm những chuyện vặt vãnh, chẳng hạn như quấy rối con gái trên đường. Bây giờ lại xuất hiện một tên thanh niên, không cần biết nó có báo cảnh sát hay không, nếu xảy ra xô xát vào lúc này thì cũng không tốt.
Vì vậy, tên côn đồ nói vài lời đe dọa rồi rời đi.
Thấy cảnh này, đám bạn phía trên cũng tỏ ra thích thú.
"Chỉ có mấy thằng ngu mới làm việc tốt hăng hái đến như vậy! Mà trông thằng này cũng không phải dũng cảm lắm!"
"Chắc là bị sắc đẹp làm cho rung động, dù sao anh Hạ của chúng ta cũng quá xinh đẹp rồi."
"Xem phản ứng của anh Hạ thế nào." Thanh niên tóc dài tên là Lâm Tự Dật, lúc này cũng đang vươn cổ ra nhìn chăm chú.
"Hình như anh Hạ... còn đang đùa?" Lâm Tự Dật gãi đầu, kinh ngạc nói.
Thanh niên vừa "cứu" Hạ Luật đương nhiên là Triều Từ.
"Này, em không sao chứ?" Triều Từ đến gần Hạ Luật, quan tâm hỏi.
Triều Từ thuê phòng ở gần đây. Ban đầu, cậu định đến siêu thị để mua nước giặt vì đã hết, sẵn tiện mua luôn các đồ dùng sinh hoạt khác, nhưng trước khi cậu đến được siêu thị thì đã chứng kiến cảnh tượng này.
Bây giờ, cậu không còn quan tâm đến việc đi siêu thị nữa. Cô gái ở trước mặt vừa bị tên côn đồ quấy rối, nếu cậu không đến kịp có lẽ tình hình đã trở nên tồi tệ hơn rồi. Cô gái này chắc cũng cảm thấy sợ hãi lắm.
"Không sao đâu..." Hạ Luật lắc đầu.
"Nhà em ở đâu? Anh đưa em về." Triều Từ nói.
Con gái mà đi một mình vào buổi tối ở đây quá nguy hiểm. Cậu vừa mới đuổi một tên đi, chưa chắc sẽ không còn tên khác, tốt nhất là nên đưa cô ấy về nhà sẽ an toàn hơn.
"Cảm ơn anh, nhưng không cần, em tự về được." Hạ Luật nói.
"Ừ..." Triều Từ vẫn còn lo lắng, sau một lúc im lặng cậu mới nói tiếp, "Vậy anh đưa em đến đường XX phía trước, rồi em gọi taxi đi về được không?"
"Dạ, cảm ơn anh." Hạ Luật nói.
Họ đi bộ khoảng mười lăm phút thì đến được con đường XX mà Triều Từ nói.
Nơi này nằm cạnh một khu trung tâm mua sắm, tuy đã mười giờ tối nhưng lượng người qua lại vẫn rất đông nên Triều Từ đỡ lo hơn một chút.
Triều Từ gọi một chiếc taxi giúp hắn, nhưng khi nghĩ đến sự việc mới đây và nhìn vào gương mặt của Hạ Luật, cậu vẫn không thể nào yên tâm.
Hạ Luật thực sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên trong đời Triều Từ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đến như vậy. Dù đã đi đến chỗ này rồi nhưng lòng cậu vẫn không yên.
"Hay là em kết bạn We Chat với anh đi, khi nào em về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh nhé?" Triều Từ đề nghị.
Hạ Luật nhìn Triều Từ với ánh mắt khá kỳ lạ.
Lòng vòng nãy giờ chẳng qua chỉ là muốn kết bạn We Chat với hắn mà thôi.
Hắn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy khá đáng yêu. Hắn không ngại ngần mấy liền lấy điện thoại ra cho Triều Từ quét mã QR của mình.
Tài khoản We Chat của Triều Từ là tài khoản công việc nên không có nhiều bạn bè. Tên We Chat cũng là tên thật của cậu.
"Triều Từ... là tên của anh sao?" Hạ Luật nhìn danh thiếp We Chat của Triều Từ, ngẩng đầu lên hỏi.
"Ừm." Triều Từ gật đầu.
"Tên này thật đẹp." Hạ Luật nói.
"Cảm ơn." Triều Từ gãi đầu, cười rộ lên.
Triều Từ mở cửa sau cho Hạ Luật rồi nhìn Hạ Luật bước lên xe.
"Tạm biệt anh, thực sự cảm ơn anh Triều rất nhiều. Lần sau gặp lại em sẽ mời anh đi ăn nhé." Hạ Luật ngồi trong xe vẫy tay với Triều Từ.
Triều Từ xua tay nói: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Hạ Luật không để ý đến lời từ chối của cậu: "Anh nói như vậy là đồng ý rồi đó."
Nói xong, chiếc taxi cũng bắt đầu chạy đi.
Triều Từ đứng im tại chỗ, nhìn chiếc taxi đi xa dần. Sau đó, cậu chợt lấy điện thoại ra rồi chụp lại biển số xe của chiếc taxi đó.
Mà ở bên này, Hạ Luật đang ngồi trong chiếc taxi, cảm thấy khá mới mẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn đi taxi. Mùi bên trong taxi không được dễ chịu cho lắm, giống như mùi da giả kém chất lượng. Ngồi ở ghế sau, tay chân của hắn cũng không thể duỗi ra được. Với chiều cao 1m86 của mình, Hạ Luật phải co tay chân lại một chút.
Kém xa so với bất kỳ chiếc xe sang nào trong gara của cậu ấm họ Hạ.
Dù đang ngồi trong chiếc xe rẻ tiền và không thoải mái này, tâm trạng của Hạ Luật cũng không tệ.
Thậm chí còn có sự vui sướng và phấn khích không thể giải thích được.
Trước tiên hắn nhắn vài câu với Lục Lan Kha trên We Chat, sau đó hắn ấn vào ảnh đại diện của Triều Từ để vào xem trạng thái của cậu ấy.
Đương nhiên, trạng thái của hắn không thể hiển thị cho Triều Từ biết, nếu không bí mật của hắn sẽ bị bại lộ sau một phút. Nên khi kết bạn với Triều Từ, hắn đã đặt quyền riêng tư để không cho Triều Từ xem được trạng thái của mình.
Nhưng Triều Từ lại ngây thơ đồng ý với quyền riêng tư đó. Còn Hạ Luật thì dễ dàng nhìn thấy mọi trạng thái trong tài khoản của cậu.
Cuộc sống của người đàn ông này rất có quy luật, trạng thái của anh ta không có nội dung nào thú vị, không du lịch, không tập gym, không khoe khoang, chủ yếu chỉ là những hoạt động hằng ngày.
Ngón tay của Hạ Luật lướt chậm trên màn hình, cuối cùng hắn dừng lại ở một bức ảnh người đàn ông đang ôm một con mèo Anh, cười ngốc nghếch.
Anh ta viết: Giúp đỡ hàng xóm chăm sóc mèo, rất muốn bắt nó về nhà nuôi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thôi, tôi không nuôi nổi con báo này.
Dù hắn đang nghĩ người đàn ông này trông thật ngu ngốc, nhưng tay hắn vẫn dừng lại ở đó không lướt nữa.
Hai ba phút sau, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói với tài xế: "Chở tôi đến biệt thự XX."
"Cô không đi quận XX nữa à?" Tài xế khó hiểu bèn hỏi.
Địa chỉ mà Hạ Luật nói trước khi lên xe là quận XX.
"Thôi không cần nữa, đi đến chỗ kia đi." Hạ Luật nói.
Hắn không muốn đi đến quận đó vì hắn không sống ở đó.
Còn biệt thự XX là nơi mà nhóm bạn bè hư hỏng của hắn đang tụ tập.
Tài xế quay đầu trở lại, chưa đến mười phút là đã đến nơi.
......
"Wow! Nữ thần của chúng ta đã trở lại!"
Lâm Tự Dật nhìn thấy Hạ Luật từ ngoài cửa bước vào liền hoan hô hắn.
"Đi chỗ khác." Hạ Luật vừa vào đã cốc mạnh vào đầu cậu ta.
Hạ Luật xuống tay không chút lưu tình, Lâm Tự Dật chỉ biết ôm đầu rên rỉ.
Hạ Luật cởi tóc giả ra, nhờ người giúp việc đang đứng bên cạnh đi lấy cho mình một bộ đồ nam. Sau đó, hắn cởi bỏ chiếc áo nữ.
Lộ ra phần thân trên mạnh mẽ màu lúa mạch, hàng cơ bụng xếp đều khiến người ta phải ghen tị.
"Anh Hạ ghê thật, mặc đồ nam hay đồ nữ đều đẹp, nhưng không mặc quần áo lại càng đẹp hơn." Lục Lan Kha cười nói.
"Mày có muốn giống nó không?" Hạ Luật nói một cách nhẹ nhàng, nhìn về phía Lâm Tự Dật vẫn còn đang xoa đầu.
"Không không không." Lục Lan Kha giơ hai tay đầu hàng, sau đó lại cười nói, "Anh Hạ này, vừa nãy người kia là sao vậy? Sao anh quan tâm người ta quá vậy."
"Không được à?" Hạ Luật nhướng mày.
"Đương nhiên là được. Nhưng em không ngờ trước đó anh vẫn còn chơi mấy đứa mơn mởn, vậy mà bây giờ lại chọn một thằng già chẳng hấp dẫn này." Lục Lan Kha trêu đùa.
Hạ Luật ngồi xuống rót cho mình một ly rượu, nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói: "Thằng cha đó thực sự nghĩ tao là con gái, lại còn xin We Chat của tao."
"Ghê thật, hiếm có tình nhân nào của anh Hạ xin được We Chat."
"Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được." Hạ Luật nói.
"Được, được, được, quả nhiên là anh Hạ nam nữ đều xơi hết." Một người khác cụng ly với Hạ Luật nói.
............
Hạ Luật thực sự cảm thấy có chút mới mẻ.
Đám bạn của hắn đã bắt đầu cá cược, đặt cược xem Hạ Luật sẽ mất bao lâu để cưa đổ thằng già đó.
Lần này khác với những tình nhân mà Hạ Luật đã từng theo đuổi trước đó. Với những người kia, hắn chỉ cần nói vài câu là hấp dẫn bọn họ, sau đó lại ném tiền ra cho bọn họ, cơ bản không có người nào mà hắn không thể chinh phục được. Khi gặp một người hơi kiêu ngạo, hắn chỉ cần làm ra một vài hành động lãng mạn mà bọn họ thích là có thể về tay.
Nhưng lần này hắn không chỉ "theo đuổi" một người đàn ông, mà đến bây giờ hắn vẫn giữ thân phận là con gái.
Hai người đã kết bạn We Chat với nhau, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên hắn đến biệt thự rồi gửi cho người đàn ông một tin nhắn "Tôi đã về đến nhà", người đàn ông trả lời lại "Ồ, vậy là tốt rồi", kể từ đó trở đi người đàn ông chưa từng liên lạc lại với hắn.
Tên này đã cố gắng rất nhiều mới lấy được We Chat của mình, nhưng không ngờ lại rụt rè đến thế.
Hắn chỉ còn cách chủ động đi tìm tên đó.
L: Anh Triều, chiều thứ bảy này anh có rảnh không? Hôm trước em chưa kịp cảm ơn anh, em có thể đãi anh một bữa được không?
Triều Từ: Thực sự không cần. Lần đó chỉ là một việc nhỏ, em không cần đãi anh gì hết.
L: Nhưng thực sự rất cảm ơn anh, anh đồng ý đi mà...
Sự nũng nịu của một cô gái xinh đẹp như nữ thần là một điều không thể cưỡng lại đối với một tên trai thẳng như Triều Từ. Cậu nhìn khung chat mà mặt đỏ lên, ngay lập tức cũng mềm lòng đi.
Triều Từ: Vậy cảm ơn em đã mời anh.
L: Không có gì đâu anh.
Đoạn hội thoại này diễn ra vào buổi sáng.
Đến buổi chiều, Hạ Luật lại nhắn cho Triều Từ.
L: Bài luận mà trường giao khó quá, em viết đau cả đầu.
Nhìn thấy tin nhắn này, Triều Từ không thể nhịn được cười. Đúng là một cô bé.
Triều Từ: Khi nào thì em nộp?
......
Cứ như vậy, hai người dần dần trở nên thân thiết với nhau. Từ thứ ba đến thứ bảy, chỉ ngắn ngủi qua vài ngày, Triều Từ đã hình thành thói quen chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình với Hạ Luật.
Một trai thẳng như Triều Từ đối diện với một cô gái xinh đẹp như là nữ thần chắc chắn sẽ có cảm xúc yêu thích tự nhiên. Chưa kể tính cách của cô gái này rất dễ thương và thân thiện, thậm chí còn trò chuyện thân mật với cậu. Chỉ trong vòng vài ngày, trong lòng cậu đã nảy sinh hảo cảm với cô gái.
Nhưng cậu không có ý định theo đuổi cô gái, chủ yếu là do sự mặc cảm và tự ti về bản thân mình.
Một người làm công ăn lương bình thường, lớn hơn cô ấy bảy tám tuổi, làm sao có tư cách để theo đuổi một nữ thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chiều thứ bảy đã đến.
- ------------------------
Editor:
Thật ra thì tên của một số thế giới được tác giả trích từ lời bài hát.
Tui tìm được một vài bài hát nên chia sẻ lên đây để mọi người nghe chung.
Tui thích đọc những bình luận phân tích về tựa đề của mấy bồ lắm. Để đặt được tựa đề tui đã lướt sơ qua nội dung của thế giới đó, suy ngẫm cốt truyện rồi cố gắng đặt lại cho nó thơ hơn. Nhiều khi cách suy nghĩ của tôi về tựa đề của mỗi thế giới có thể giống hoặc có thể khác với mấy bồ, nên khi đọc bình luận, được nhìn từ nhiều góc độ khác nhau thì tui cảm thấy rất thú vị.
Đã bước qua thế giới thứ sáu, đi được hơn phân nửa chặng đường rồi. Tui chỉ có chút lời vậy thôi, cảm ơn mấy bồ đã luôn ủng hộ tui đến bây giờ.
Dưới đây là tên bài hát và ca sĩ nha.
1. Ngươi thành tiên ta không thay ngươi lưu lại nhân gian
Ma Tước - Lý Vinh Hạo
2. Mơ màng đuổi theo hình bóng anh
Người theo đuổi ánh sáng - Từ Vi
3. Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả
Niên Thiếu Hữu Vi - Lý Vinh Hạo
Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Story
Chương 124: Anh Đối Xử Tốt Với Tôi Nhưng Tôi Lại Hủy Đi Tất Cả (1)
10.0/10 từ 36 lượt.