Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 171: PN4 (Tiểu Long X Tổ Thần) Hạ
Cậu học sinh này tên Lâm Húc.
Cánh nhà báo đã suy đoán rất nhiều về vấn đề này, nhưng tài sản thừa kế đã được bàn giao theo thủ tục, và Lâm Húc cũng có chứng cứ ngoại phạm khi Trương Nguyên Viễn qua đời.
Với lại, Lâm Húc thực sự còn rất trẻ —— Cậu chỉ là một học sinh trung học phổ thông chưa đầy mười tám tuổi, thành tích cũng thường, căn bản không có cách nào đến biệt thự của Trương Nguyên Viễn với hệ thống an ninh chặt chẽ như vậy để giết người.
Tuy nhiên, có người suy đoán rằng, Trương Nguyên Viễn làm như vậy là vì trước khi ông qua đời, Lâm Húc đã liên tục chạy ngược chạy xuôi đưa cơm cho ông.
Khi tuổi tác càng lớn, con người ta sẽ có lúc tham luyến tình cảm. Nhưng mọi người đều cảm thấy Trương Nguyên Viễn không có khả năng đem toàn bộ tài sản của mình đưa cho Lâm Húc —— Chung quy cũng nên quyên tặng một chút chứ?
Nhưng Trương Nguyên Viễn thực sự đã giao tất cả tài sản cho Lâm Húc, không quyên góp một đồng nào. Lâm Húc đúng là may mắn hết phần thiên hạ.
Lúc này, Trường cấp ba Thụy Toàn, lớp 12/5.
Trong giờ giải lao giữa tiết học, Lâm Húc, người được cho là may mắn hết phần thiên hạ, đang mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, nằm sấp trên bàn, bộ dạng lười biếng mỉm cười xoay bút. Xương ngón tay của hắn mảnh khảnh, động tác linh hoạt, cây bút trong tay giống như một thanh kiếm nhỏ, bay lên bay xuống.
Lúc này, một nam sinh từ phía sau sáp tới, nở nụ cười nịnh nọt nói: "Anh Húc, cuối tuần này bọn em tổ chức đi Nam Sơn du xuân, dự định nướng chút thịt, nhưng mà ngân sách không đủ."
Lâm Húc liếc gã một cái, cười cười: "Thiếu bao nhiêu?"
Nam sinh nói: "Không nhiều, chỉ hơn năm trăm tệ."
Lâm Húc: "Lát nữa tôi bắn WeChat cho cậu."
Nam sinh lập tức vui mừng hớn hở, nhưng đúng lúc này, xung quanh lại vang lên những giọng nói bất mãn.
"Lấy tài sản của học giả nhà người ta mà lại tiêu xài phung phí như vậy, sớm muộn gì cũng bị nó xài hết."
"Mày thì biết cái gì, con người ta may mắn, có mắt nhìn xa trông rộng. Nếu mày cũng có cơ hội này, mày có nóng lòng đi làm không?"
Lâm Húc lười biếng dựa vào bàn, hai mắt sáng ngời cực kỳ bình tĩnh, mắt điếc tai ngơ với những lời này.
Cho đến khi, một bóng người thon dài nhưng có chút bẽn lẽn chậm rãi bước đến, đặt một ly trà chanh đá trước mặt hắn.
Lâm Húc rốt cuộc cũng nở nụ cười, lúc này hắn híp mắt cười tươi, vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hắn đưa tay xoa xoa mái tóc của cậu thiếu niên mặt tròn vo ngồi xuống bên cạnh mình, rồi nói: "Chẳng phải đã nói không có trà chanh thì cũng không cần chạy đi xa sao? Nhìn em kìa, đỏ hết cả mặt mũi rồi."
Thiếu niên mặt tròn nhất thời nghẹn họng, thấp giọng nói: "Cũng không phải bởi vì chuyện này."
Lâm Húc tò mò: "Vậy thì vì cái gì?"
Thanh niên mặt tròn mấp máy môi, nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu cắm ống hút vào trà sữa uyên ương của mình, chậm rãi uống.
Lâm Húc nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên mặt tròn khi uống trà sữa càng ngày càng phồng lên, không biết sao hầu kết của hắn khẽ trượt một cái, rất muốn hôn cậu.
Nhưng ở đây là lớp học, hắn chỉ đành kiềm chế lại. Xung quanh vẫn đang bàn tán.
nhìn ra được Lâm Húc đối tốt với cậu
Trương Hiểu Thần
học vang lên, tiếng bàn
nhét ly trà sữa vào ngăn kéo, lấy
không nhiều năm như vậy, những kiến thức cơ bản này hắn đã
môn toán mà Lâm Húc ghét nhất, nghe
đi, định lén uống một hớp trà chanh để
phát hiện Trương Hiểu Thần
Húc truyền âm nói: "Anh chỉ muốn
như không vượt qua kỳ thi đại học, em
Thế lúc em ngay cả chữ cũng
kệ, dù sao đây chính
có thể nín nghẹn một hơi, một
của hắn thành học bá thì hắn
của cả hai đều
lớp học yên tĩnh, từ cửa sổ nhìn đường băng cao su và cây long
tuổi trẻ, biết bao
làm
trên sách giáo
đó lại chọc
ngồi dậy: "Lại chuyện gì
đưa cho hắn
đó yên lặng cầm lấy viên kẹo,
cao tinh thần, như vậy anh sẽ
tròn trịa ngây thơ trước mặt, đột nhiên nở nụ cười: "Thật
Hiểu
"Em hôn anh đi, dù sao lúc
Hiểu Thần đã đẩy
dữ: "Cái con rồng này,
điếc, dựng sách lên,
thật là gian nan, nhưng
thi tuyển sinh đại học kết thúc, Lâm Húc
Thần hiếm
làm gì, khi còn là học sinh trung học, hắn
rất nhiều chuyện, ngưỡng cửa
và phần mềm chat cũng như các phần
đồ ăn nhờ shipper mang đến. Hai người vừa ăn vừa
vừa hỏi Trương Hiểu Thần:
vẫn định học Toán và Thiên Văn học. Có nhiều
sau đó mỉm cười: "Tiểu Long
câu này, liếc nhìn Lâm
không giỏi, cũng không biết nên học cái gì, chỉ muốn chọn
ánh mắt cậu khẽ động, nhưng cũng không có ý nói
đến việc học của anh sao? Anh nói anh muốn
Thần mím
sáng đủ màu từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt
Húc đột nhiên hiểu
Trương Hiểu Thần, nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ không đi nữa
đẹp khớp xương rõ ràng đặt trên tay mình, một
anh không thể
em thông
Húc
Hiểu Thần, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, anh thích cơm
liếc hắn: "Là
Húc
lúc, cuối cùng cũng tiến lại
thấy cả người mình như có dòng
không nhớ ai là
vậy mà vụng
lại có chút ngại ngùng, không muốn ở lại
dưới quán net lại rất náo nhiệt, ô tô đậu tứ tung. Dưới
vẫn chưa thay, để lại bóng
Húc nhìn xung quanh, rồi bất chợt nắm lấy tay Trương
nóng, tay cũng rất nóng, Trương Hiểu
nhìn Trương Hiểu Thần mặt đỏ như quả táo, hắn mỉm
Tiểu Long
Hiểu Thần run lên,
một tiếng: "Em nói gì
lúc này cậu vẫn cắn môi một cái,
khắc ấy, trông hắn không hề giống một học sinh trung học trẻ
Trương Hiểu Thần biết, Thất hoàng tử của ngày xưa cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mặt mình. Nhưng cậu không hề dời mắt đi mà nhìn rất nghiêm túc.
Lâm Húc cũng nhìn cậu như vậy.
Một lúc lâu sau, Lâm Húc nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt ve sườn mặt của Trương Hiểu Thần, thấp giọng nói: "Ta hứa với em, ta sẽ không đi nữa."
Đôi mắt của Trương Hiểu Thần cuối cùng cũng đỏ lên.
Lâm Húc: "Ta thật sự sẽ không đi nữa."
Hắn biết Tiểu Long của hắn mặc dù ngốc, nhưng lại rất hiểu hắn, nếu không cũng sẽ không ép hắn đi học, còn đưa toàn bộ gia sản cho hắn. Tiểu Long nhìn ra được — Hắn không định ở lại thế giới này lâu, hắn còn việc muốn làm.
Nhưng vừa rồi, Lâm Húc đột nhiên cảm thấy, cái gọi là bá nghiệp cùng báo thù, cách hắn quá xa.
Ngay cả khi hắn từng thành công, thì dường như hắn cũng không mấy vui vẻ.
Hắn là Thất hoàng tử, là Tổ Thần, cũng là anh hùng của rất nhiều hành tinh.
Năm xưa tạo phản bị Đế Tôn giế/t chết, hồn phách của hắn chật vật chạy trốn, lang thang khắp các hành tinh, trong lòng chỉ có báo thù, cũng không dám gặp lại Tiểu Long, hắn cảm thấy mình như thế này quá bẽ mặt...
Mãi đến giờ phút này, cuối cùng hắn cũng tỉnh ngộ.
Chỉ khi được làm chủ nhân của Tiểu Long ngốc này, mới là lúc hắn cảm thấy vui vẻ nhất.
Tiểu Long ngốc cũng không bận tâm chuyện hắn chỉ có hai bàn tay trắng, sẽ vui vẻ cho hắn ăn cơm mềm.
Vậy nên, hắn không đi nữa, thật sự không đi nữa.
Giây tiếp theo, Trương Hiểu Thần bổ nhào tới, mạnh mẽ hôn lên môi Lâm Húc vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, mạnh đến mức môi Lâm Húc thấy đau.
Lâm Húc dở khóc dở cười, nhưng hắn vẫn cúi đầu nghiêm túc hôn Trương Hiểu Thần ở trong lòng.
Hôn đi những giọt nước mắt buồn tủi của Trương Hiểu Thần.
Tiểu Long ngốc đã chịu đựng quá nhiều, hắn thực sự rất muốn rất muốn đối xử tốt với bé rồng nhỏ ngốc nghếch này hơn.
Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng bị kéo dài thật dài.
"Bây giờ anh thua kém em về mọi mặt rồi, em thật sự không chê anh vô dụng sao?"
"Có á, vậy nên mỗi ngày anh đều phải ở bên em, làm cho em vui vẻ, em mới không chê anh."
Một tiếng cười trầm thấp vang lên.
"Tiểu Long ngốc biết chơi chiêu rồi."
"Đừng gọi em là Tiểu Long ngốc nữa! Em giận đó!"
"Được rồi, được rồi, không gọi nữa, em là bé rồng ngoan của anh."
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính