Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 133: (Hạ): Ta Như Thế Này Em Không Thích Sao?
209@-Dưới địa cung, còn có một đường hầm.
Cuối đường hầm là một thủy lao chuyên giam giữ đại ma đầu tội ác tày trời của Vô Vọng Kiếm Phái.
Chung quanh thủy lao đều là trận pháp giam cầm linh lực, nước chảy trong hồ là Phệ Linh Thủy, cho dù là chim bay qua thủy lao cũng không thể bay lên được nữa.
Cố Minh Tiêu mặc bạch y trắng thuần sạch sẽ, tỏa ra linh quang nhàn nhạt, tay cầm một ngọn đèn dạ minh châu, bước xuống những bậc thang bằng đá lạnh lẽo và ẩm ướt.
Đèn dạ minh châu chỉ có thể chiếu sáng một diện tích ba thước vuông, Cố Minh Tiêu cứ vậy mà cầm đèn bước xuống hàng trăm bậc thang.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một hồ nước, giơ tay lên, dùng đèn dạ minh châu trong tay lặng lẽ chiếu sáng hồ nước.
Sau đó, hắn soi ra một thân bạch y khác đang ngâm mình trong Phệ Linh Thủy, bị vô số xiềng xích đen huyền trói chặt vào cột đá trong hồ, trông vô cùng tiều tụy và thảm hại.
Thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng khóe môi vẫn treo ý cười quỷ dị.
Chính là Linh Ngọc Tu.
Nhìn thấy Cố Minh Tiêu, Linh Ngọc Tu cuối cùng cũng nhướng mắt lên, lười biếng liếc nhìn hắn.
Bốn mắt chạm nhau, Linh Ngọc Tu nhìn thấy một tia ma khí đỏ như máu lóe lên trong đôi mắt đen giá lạnh của Cố Minh Tiêu.
Sau đó khóe môi của gã từ từ cong lên: "Cố đạo hữu đi gặp cháu ngoại của ta rồi sao? Cậu ta thế nào rồi?"
Cố Minh Tiêu không nói lời nào, từ trong tay áo phóng ra một tia kiếm khí sáng lạnh, nó cứ thế mà bay lơ lửng trên không trung, nhắm vào mắt trái của Linh Ngọc Tu!
Ý cười trên mặt Linh Ngọc Tu tắt ngấm, mà giây tiếp theo, tia kiếm khí kia đã dừng lại ngay trước mắt gã khoảng nửa tấc.
Linh Ngọc Tu im lặng một lúc, rồi lại cười nói: "Ta biết, ngươi không dám móc mắt ta, bởi vì ngươi không hiểu đại pháp tạo hóa của Linh tộc, cho dù ngươi có móc ra cũng không thể thay lại cho cậu ta."
Cố Minh Tiêu lãnh đạm nói: "Nhưng ta có trăm ngàn cách khiến ngươi trừ đôi mắt ra, thì mỗi một nơi trên cơ thể đều sống không bằng chết."
Linh Ngọc Tu mỉm cười: "Không hổ là thiên tài có thể song tu Thần Ma đến cảnh giới Nhập Thánh, tâm tư quả nhiên kín đáo độc ác. Khi đó, những người khác đều đang tranh đoạt cơ duyên, chỉ có duy nhất một mình ngươi lại đến bắt ta đầu tiên. "
Cố Minh Tiêu không nói nhảm với Linh Ngọc Tu, hắn chỉ nói: "Giao ra phương pháp chữa trị vết thương của Đại Đạo, ta sẽ cho ngươi lên bờ."
Linh Ngọc Tu lại cười, vẻ mặt vô tội: "Ta không biết."
Sắc mặt Cố Minh Tiêu chợt lạnh đi.
Ngay sau đó, Linh Ngọc Tu lại nói: "Ta thực sự không biết."
Dừng một chút, Linh Ngọc Tu nói: "Cháu ngoại kia của ta dù gì cũng là người của Thần tộc bọn ta, cho dù nó có bị thương bởi Đại Đạo, nếu nó nghỉ ngơi thêm vài ngày và chịu đựng một chút thì cũng sẽ tốt lên thôi. Có phải ngươi muốn cho chưởng môn của các ngươi không?"
Cố Minh Tiêu không nói lời nào, nhưng tia kiếm khí kia đã "vù" một cái đâm vào vai Linh Ngọc Tu!
Linh Ngọc Tu hừ một tiếng, máu ở trên bả vai ồ ạt phun ra——
Cố Minh Tiêu: "Không biết thật sao?"
Linh Ngọc Tu cười nhạo: "Nếu ta biết, thì ta đã bán phương pháp này cho Ma Tôn từ lâu rồi, để cho Ma Tôn tiêu diệt Nhân tộc các ngươi!"
Cố Minh Tiêu không nói nữa, hắn thu hồi đèn dạ minh châu, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Minh Tiêu, Linh Ngọc Tu đột nhiên cười to một tiếng cuồng vọng, nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm việc cho ai không? Ngươi không thắc mắc tại sao ngươi lại bị nhốt mười năm trong Kiếm Tháp sao? Ngươi cũng đã thăng lên cảnh giới Nhập Thánh rồi, lẽ nào ngươi còn chưa nhìn thấy tầng phong ấn kia trong thức hải của ngươi sao?"
"Tất cả bí mật của năm xưa đều bị giấu sau phong ấn đó, ngươi có dám mở nó ra không?"
"Ta biết ngươi không dám, nhưng như vậy, đạo tâm của ngươi sẽ khuyết thiếu, vĩnh viễn không thể đột phá lên cảnh giới Nhập Thánh đỉnh phong!"
"Kế hoạch phi thăng của Nhân tộc cuối cùng đều là công dã tràng! Ha ha ha ha——"
Tiếng cười vang lên được một nửa đột nhiên im bặt, bởi vì lại có một luồng kiếm khí khác bay ra từ trong bóng tối, một kiếm hung hãn đâm thủng vai phải của Linh Ngọc Tu!
Linh Ngọc Tu kêu lên một tiếng đau đớn, qua một lúc lâu, gã ở trong bóng tối cười như đang than thở: "Có phải ngươi đang sợ không, sợ sau khi mở ra phong ấn, thân phận thực sự của ngươi sẽ bị bại lộ, ngay cả cháu ngoại của ta cũng sẽ không còn thích ngươi nữa... "
Bên trên, có tiếng cổng đá từ từ hạ xuống.
Nghe thấy tiếng động này, Linh Ngọc Tu im lặng một lúc, gã vô thức liếm đôi môi khô khốc.
Mặt dù gã còn đang chảy máu, nhưng trong lòng gã biết rõ —— Sớm muộn gì Cố Minh Tiêu cũng sẽ lại đến tìm gã.
Trong địa cung, Giang Sở Dung yên lặng nằm trên chiếc giường bạch ngọc.
Ban đầu, khi Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu khóa trên giường như thế này, trong lòng cậu lo lắng vô cùng.
Nhưng nằm một hồi, cậu bỗng dưng không còn thấy lo nữa.
Cậu nghĩ: Dù sao Văn Lăng cũng là Thiên Ma, lúc trước có thể tùy ý ra vào Vô Vọng Kiếm Phái, huống chi bây giờ chàng ấy đã dung hợp được hạt giống Ma Thần, đương nhiên tu vi sẽ cao hơn rất nhiều.
Cho nên, tại sao cậu phải đi tìm Văn Lăng, mà không phải Văn Lăng đến tìm cậu chứ?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Giang Sở Dung lại cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Cũng đúng lúc này, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi tới.
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, nhưng hiện giờ cậu không thể nói chuyện cũng không thể ngẩng đầu lên, tầm nhìn hạn chế khiến cậu không thể nhìn thấy ai đang đến.
Cho đến khi ——
Một thân hoa phục lạnh lùng thuần trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Giang Sở Dung im lặng một lúc, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Không nhìn Cố Minh Tiêu.
Cậu sợ nhìn nhiều thêm một chút bản thân sẽ nổi giận.
Nhưng đúng lúc này, có một ánh sáng trắng lóe lên——
Cấm chế trên người Giang Sở Dung được giải trừ.
Giang Sở Dung hơi giật mình, cậu gần như là vùng vẫy ngồi dậy ngay lập tức, trong lúc di chuyển, cậu lôi kéo Tỏa Linh Xích trên tay và chân khiến nó phát ra âm thanh leng keng.
Cố Minh Tiêu bước tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung cảm nhận được điều này, mặc dù trong lòng vô cùng kỳ lạ, nhưng cậu vẫn lặng lẽ liếc nhìn Cố Minh Tiêu.
Nhưng cái liếc nhìn này lại khiến Giang Sở Dung giật thót trong lòng.
Cố Minh Tiêu lúc này khác xa vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn như đang tắm trong ma khí đỏ tươi, cuộn trào mãnh liệt.
Ngay cả sắc mặt của hắn, cũng lộ ra vẻ ma tính khác thường.
Giang Sở Dung mím môi do dự, vừa định lên tiếng, Cố Minh Tiêu đã ngẩng đầu nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Sở Dung bất ngờ không kịp phòng bị đã phải chống lại một đôi đồng tử đỏ tươi đang trào dâng sóng ngầm.
Như thể có một công tắc nào đó đột nhiên bị bật mở!
Trước khi Giang Sở Dung kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì cậu đã rơi vào vòng tay mang theo hơi lạnh tựa tuyết.
Giang Sở Dung:?
Ngay sau đó, Cố Minh Tiêu cúi đầu, dùng ngón tay mát lạnh xoa nhẹ lên gò má thanh tú trắng trẻo của Giang Sở Dung, rồi nắm lấy cằm của cậu, dùng sức hôn lên!
Giang Sở Dung:!!!
Giống như núi lửa phun trào, trời long đất lở, cảm xúc bùng nổ trong đầu Giang Sở Dung lúc này không thể diễn tả bằng hai chữ kinh ngạc!
Nhưng rất nhanh sau đó, Giang Sở Dung liền phản ứng lại, cậu nhíu mày muốn giãy dụa——
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, đã phát sinh một chuyện khiến cậu bàng hoàng tột độ!
Trong lúc Cố Minh Tiêu đang hôn cậu, cậu đã cảm giác được Đồng Tâm Sinh Tử Khế giữa cậu và Văn Lăng chuyển động.
Đó là loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Hơn nữa, còn ở ngay trước mặt cậu.
Giang Sở Dung kinh ngạc trợn tròn hai mắt!
Tuy nhiên Giang Sở Dung chỉ sửng sốt một giây, sau đó liền vui mừng khôn xiết, cậu gần như là lập tức giơ tay lên, dùng hết sức ôm chặt lấy Cố Minh Tiêu ở trước mặt, ngẩng mặt lên, suồng sã mà nhiệt tình hôn đáp lại.
Ông chồng của cậu cũng lợi hại quá rồi đi?!
Không ngờ như thế này mà cũng có thể tìm được cậu!
Cơ mà không nghĩ tới ông xã lại thích chơi trò kí/ch thích này, hehehe...
Bỗng dưng, Cố Minh Tiêu đang hôn Giang Sở Dung chợt dừng lại.
Giang Sở Dung cảm giác được gì đó, cậu hơi giật mình, lông mi dài khẽ run, cũng mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau, Giang Sở Dung mím mím môi, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Đôi môi mỏng của Cố Minh Tiêu khẽ động, muốn nói lại thôi.
Giang Sở Dung lúc này lại cười tủm tỉm đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt của Cố Minh Tiêu, cảm khái nói: "Giống thiệt đó, thật sự rất giống. Văn Lăng, ta cảm thấy chàng sắp hiểu đại sư huynh hơn cả ta rồi."
Nói đến đây, Giang Sở Dung lại im lặng lườm Cố Minh Tiêu một cái: "Nhưng chàng cũng thật là, nếu cứ tiếp tục chơi mấy trò kí/ch thích này, trái tim của ta sẽ không thể chịu đựng được nữa đâu."
"Vẫn nên biến trở về đi."
Cố Minh Tiêu vốn đã định giải thích với Giang Sở Dung, nhưng sau khi nghe Giang Sở Dung nói như vậy, hắn đột nhiên lặng thinh một lúc.
Sau đó, hắn liền cất giọng nói mang theo chút nhẫn nhịn kỳ lạ, hỏi: "Ta như thế này em không thích sao?"
Giang Sở Dung: "Hả?"
Nhìn đôi mắt đào hoa của Giang Sở Dung tràn đầy vui sướng pha lẫn một chút hoang mang, không hiểu sao những lời Linh Ngọc Tu đã nói trong thủy lao lại hiện lên trong tâm trí Cố Minh Tiêu.
Giờ phút này, trong lòng Cố Minh Tiêu tựa như có một sợi dây kéo căng, đột nhiên đứt phựt!
Có một loại cảm xúc sôi sục nào đó không muốn cho người khác biết tuôn trào ra ngoài, hắn không thể kiềm chế được nữa, đôi con ngươi lại rực lửa ——
Trong ánh mắt có phần kinh ngạc của Giang Sở Dung, hắn không nói một lời cúi mạnh người xuống, giơ tay đè chặt sau gáy Giang Sở Dung, sau đó cụp mắt xuống, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng ướt át vừa rồi.
Nhưng lần hôn này, còn mang theo mùi vị liều mạng triền miên không dứt.
Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu ôm chặt như vậy, hôn đến chết đi sống lại, hơi thở lạnh lùng trong trẻo nhưng lại nóng rẫy phả vào mặt cậu, Giang Sở Dung lại trở nên hoang mang.
Nhưng Giang Sở Dung cũng không hoảng hốt quá lâu, cậu đã chịu uất ức một thời gian quá dài, giờ đây khi đối mặt với niềm vui mừng, cậu giống như một con cá mắc cạn, bản thân cũng đang khao khát biết mấy——
Hầu kết của cậu khẽ trượt lên xuống chốc lát, cuối cùng Giang Sở Dung lựa chọn nhắm mắt lại, nhiệt tình đón nhận nụ hôn này của Cố Minh Tiêu. Đồng thời cũng dang ra hai tay, chậm rãi vòng qua gáy Cố Minh Tiêu.
Mặc kệ đi.
Mặc kệ sau này có ra sao.
Cậu nghĩ, giờ phút này cậu hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Chuyến đi này, cậu thật sự rất rất mệt mỏi...
—————-
Tác giả
– Cố Minh Tiêu tủi thân: Bà xã nói nhiều quá, ta không bại lộ thân phận được!
– Giang Sở Dung: Hôn cái là xong!
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Cuối đường hầm là một thủy lao chuyên giam giữ đại ma đầu tội ác tày trời của Vô Vọng Kiếm Phái.
Chung quanh thủy lao đều là trận pháp giam cầm linh lực, nước chảy trong hồ là Phệ Linh Thủy, cho dù là chim bay qua thủy lao cũng không thể bay lên được nữa.
Cố Minh Tiêu mặc bạch y trắng thuần sạch sẽ, tỏa ra linh quang nhàn nhạt, tay cầm một ngọn đèn dạ minh châu, bước xuống những bậc thang bằng đá lạnh lẽo và ẩm ướt.
Đèn dạ minh châu chỉ có thể chiếu sáng một diện tích ba thước vuông, Cố Minh Tiêu cứ vậy mà cầm đèn bước xuống hàng trăm bậc thang.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một hồ nước, giơ tay lên, dùng đèn dạ minh châu trong tay lặng lẽ chiếu sáng hồ nước.
Sau đó, hắn soi ra một thân bạch y khác đang ngâm mình trong Phệ Linh Thủy, bị vô số xiềng xích đen huyền trói chặt vào cột đá trong hồ, trông vô cùng tiều tụy và thảm hại.
Thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng khóe môi vẫn treo ý cười quỷ dị.
Chính là Linh Ngọc Tu.
Nhìn thấy Cố Minh Tiêu, Linh Ngọc Tu cuối cùng cũng nhướng mắt lên, lười biếng liếc nhìn hắn.
Bốn mắt chạm nhau, Linh Ngọc Tu nhìn thấy một tia ma khí đỏ như máu lóe lên trong đôi mắt đen giá lạnh của Cố Minh Tiêu.
Sau đó khóe môi của gã từ từ cong lên: "Cố đạo hữu đi gặp cháu ngoại của ta rồi sao? Cậu ta thế nào rồi?"
Cố Minh Tiêu không nói lời nào, từ trong tay áo phóng ra một tia kiếm khí sáng lạnh, nó cứ thế mà bay lơ lửng trên không trung, nhắm vào mắt trái của Linh Ngọc Tu!
Ý cười trên mặt Linh Ngọc Tu tắt ngấm, mà giây tiếp theo, tia kiếm khí kia đã dừng lại ngay trước mắt gã khoảng nửa tấc.
Linh Ngọc Tu im lặng một lúc, rồi lại cười nói: "Ta biết, ngươi không dám móc mắt ta, bởi vì ngươi không hiểu đại pháp tạo hóa của Linh tộc, cho dù ngươi có móc ra cũng không thể thay lại cho cậu ta."
Cố Minh Tiêu lãnh đạm nói: "Nhưng ta có trăm ngàn cách khiến ngươi trừ đôi mắt ra, thì mỗi một nơi trên cơ thể đều sống không bằng chết."
Linh Ngọc Tu mỉm cười: "Không hổ là thiên tài có thể song tu Thần Ma đến cảnh giới Nhập Thánh, tâm tư quả nhiên kín đáo độc ác. Khi đó, những người khác đều đang tranh đoạt cơ duyên, chỉ có duy nhất một mình ngươi lại đến bắt ta đầu tiên. "
Cố Minh Tiêu không nói nhảm với Linh Ngọc Tu, hắn chỉ nói: "Giao ra phương pháp chữa trị vết thương của Đại Đạo, ta sẽ cho ngươi lên bờ."
Linh Ngọc Tu lại cười, vẻ mặt vô tội: "Ta không biết."
Sắc mặt Cố Minh Tiêu chợt lạnh đi.
Ngay sau đó, Linh Ngọc Tu lại nói: "Ta thực sự không biết."
Dừng một chút, Linh Ngọc Tu nói: "Cháu ngoại kia của ta dù gì cũng là người của Thần tộc bọn ta, cho dù nó có bị thương bởi Đại Đạo, nếu nó nghỉ ngơi thêm vài ngày và chịu đựng một chút thì cũng sẽ tốt lên thôi. Có phải ngươi muốn cho chưởng môn của các ngươi không?"
Cố Minh Tiêu không nói lời nào, nhưng tia kiếm khí kia đã "vù" một cái đâm vào vai Linh Ngọc Tu!
Linh Ngọc Tu hừ một tiếng, máu ở trên bả vai ồ ạt phun ra——
Cố Minh Tiêu: "Không biết thật sao?"
Linh Ngọc Tu cười nhạo: "Nếu ta biết, thì ta đã bán phương pháp này cho Ma Tôn từ lâu rồi, để cho Ma Tôn tiêu diệt Nhân tộc các ngươi!"
Cố Minh Tiêu không nói nữa, hắn thu hồi đèn dạ minh châu, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Minh Tiêu, Linh Ngọc Tu đột nhiên cười to một tiếng cuồng vọng, nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm việc cho ai không? Ngươi không thắc mắc tại sao ngươi lại bị nhốt mười năm trong Kiếm Tháp sao? Ngươi cũng đã thăng lên cảnh giới Nhập Thánh rồi, lẽ nào ngươi còn chưa nhìn thấy tầng phong ấn kia trong thức hải của ngươi sao?"
"Tất cả bí mật của năm xưa đều bị giấu sau phong ấn đó, ngươi có dám mở nó ra không?"
"Ta biết ngươi không dám, nhưng như vậy, đạo tâm của ngươi sẽ khuyết thiếu, vĩnh viễn không thể đột phá lên cảnh giới Nhập Thánh đỉnh phong!"
"Kế hoạch phi thăng của Nhân tộc cuối cùng đều là công dã tràng! Ha ha ha ha——"
Tiếng cười vang lên được một nửa đột nhiên im bặt, bởi vì lại có một luồng kiếm khí khác bay ra từ trong bóng tối, một kiếm hung hãn đâm thủng vai phải của Linh Ngọc Tu!
Linh Ngọc Tu kêu lên một tiếng đau đớn, qua một lúc lâu, gã ở trong bóng tối cười như đang than thở: "Có phải ngươi đang sợ không, sợ sau khi mở ra phong ấn, thân phận thực sự của ngươi sẽ bị bại lộ, ngay cả cháu ngoại của ta cũng sẽ không còn thích ngươi nữa... "
Bên trên, có tiếng cổng đá từ từ hạ xuống.
Nghe thấy tiếng động này, Linh Ngọc Tu im lặng một lúc, gã vô thức liếm đôi môi khô khốc.
Mặt dù gã còn đang chảy máu, nhưng trong lòng gã biết rõ —— Sớm muộn gì Cố Minh Tiêu cũng sẽ lại đến tìm gã.
Trong địa cung, Giang Sở Dung yên lặng nằm trên chiếc giường bạch ngọc.
Ban đầu, khi Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu khóa trên giường như thế này, trong lòng cậu lo lắng vô cùng.
Nhưng nằm một hồi, cậu bỗng dưng không còn thấy lo nữa.
Cậu nghĩ: Dù sao Văn Lăng cũng là Thiên Ma, lúc trước có thể tùy ý ra vào Vô Vọng Kiếm Phái, huống chi bây giờ chàng ấy đã dung hợp được hạt giống Ma Thần, đương nhiên tu vi sẽ cao hơn rất nhiều.
Cho nên, tại sao cậu phải đi tìm Văn Lăng, mà không phải Văn Lăng đến tìm cậu chứ?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Giang Sở Dung lại cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Cũng đúng lúc này, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi tới.
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, nhưng hiện giờ cậu không thể nói chuyện cũng không thể ngẩng đầu lên, tầm nhìn hạn chế khiến cậu không thể nhìn thấy ai đang đến.
Cho đến khi ——
Một thân hoa phục lạnh lùng thuần trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Giang Sở Dung im lặng một lúc, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Không nhìn Cố Minh Tiêu.
Cậu sợ nhìn nhiều thêm một chút bản thân sẽ nổi giận.
Nhưng đúng lúc này, có một ánh sáng trắng lóe lên——
Cấm chế trên người Giang Sở Dung được giải trừ.
Giang Sở Dung hơi giật mình, cậu gần như là vùng vẫy ngồi dậy ngay lập tức, trong lúc di chuyển, cậu lôi kéo Tỏa Linh Xích trên tay và chân khiến nó phát ra âm thanh leng keng.
Cố Minh Tiêu bước tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung cảm nhận được điều này, mặc dù trong lòng vô cùng kỳ lạ, nhưng cậu vẫn lặng lẽ liếc nhìn Cố Minh Tiêu.
Nhưng cái liếc nhìn này lại khiến Giang Sở Dung giật thót trong lòng.
Cố Minh Tiêu lúc này khác xa vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn như đang tắm trong ma khí đỏ tươi, cuộn trào mãnh liệt.
Ngay cả sắc mặt của hắn, cũng lộ ra vẻ ma tính khác thường.
Giang Sở Dung mím môi do dự, vừa định lên tiếng, Cố Minh Tiêu đã ngẩng đầu nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Sở Dung bất ngờ không kịp phòng bị đã phải chống lại một đôi đồng tử đỏ tươi đang trào dâng sóng ngầm.
Như thể có một công tắc nào đó đột nhiên bị bật mở!
Trước khi Giang Sở Dung kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì cậu đã rơi vào vòng tay mang theo hơi lạnh tựa tuyết.
Giang Sở Dung:?
Ngay sau đó, Cố Minh Tiêu cúi đầu, dùng ngón tay mát lạnh xoa nhẹ lên gò má thanh tú trắng trẻo của Giang Sở Dung, rồi nắm lấy cằm của cậu, dùng sức hôn lên!
Giang Sở Dung:!!!
Giống như núi lửa phun trào, trời long đất lở, cảm xúc bùng nổ trong đầu Giang Sở Dung lúc này không thể diễn tả bằng hai chữ kinh ngạc!
Nhưng rất nhanh sau đó, Giang Sở Dung liền phản ứng lại, cậu nhíu mày muốn giãy dụa——
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, đã phát sinh một chuyện khiến cậu bàng hoàng tột độ!
Trong lúc Cố Minh Tiêu đang hôn cậu, cậu đã cảm giác được Đồng Tâm Sinh Tử Khế giữa cậu và Văn Lăng chuyển động.
Đó là loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Hơn nữa, còn ở ngay trước mặt cậu.
Giang Sở Dung kinh ngạc trợn tròn hai mắt!
Tuy nhiên Giang Sở Dung chỉ sửng sốt một giây, sau đó liền vui mừng khôn xiết, cậu gần như là lập tức giơ tay lên, dùng hết sức ôm chặt lấy Cố Minh Tiêu ở trước mặt, ngẩng mặt lên, suồng sã mà nhiệt tình hôn đáp lại.
Ông chồng của cậu cũng lợi hại quá rồi đi?!
Không ngờ như thế này mà cũng có thể tìm được cậu!
Cơ mà không nghĩ tới ông xã lại thích chơi trò kí/ch thích này, hehehe...
Bỗng dưng, Cố Minh Tiêu đang hôn Giang Sở Dung chợt dừng lại.
Giang Sở Dung cảm giác được gì đó, cậu hơi giật mình, lông mi dài khẽ run, cũng mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau, Giang Sở Dung mím mím môi, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Đôi môi mỏng của Cố Minh Tiêu khẽ động, muốn nói lại thôi.
Giang Sở Dung lúc này lại cười tủm tỉm đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt của Cố Minh Tiêu, cảm khái nói: "Giống thiệt đó, thật sự rất giống. Văn Lăng, ta cảm thấy chàng sắp hiểu đại sư huynh hơn cả ta rồi."
Nói đến đây, Giang Sở Dung lại im lặng lườm Cố Minh Tiêu một cái: "Nhưng chàng cũng thật là, nếu cứ tiếp tục chơi mấy trò kí/ch thích này, trái tim của ta sẽ không thể chịu đựng được nữa đâu."
"Vẫn nên biến trở về đi."
Cố Minh Tiêu vốn đã định giải thích với Giang Sở Dung, nhưng sau khi nghe Giang Sở Dung nói như vậy, hắn đột nhiên lặng thinh một lúc.
Sau đó, hắn liền cất giọng nói mang theo chút nhẫn nhịn kỳ lạ, hỏi: "Ta như thế này em không thích sao?"
Giang Sở Dung: "Hả?"
Nhìn đôi mắt đào hoa của Giang Sở Dung tràn đầy vui sướng pha lẫn một chút hoang mang, không hiểu sao những lời Linh Ngọc Tu đã nói trong thủy lao lại hiện lên trong tâm trí Cố Minh Tiêu.
Giờ phút này, trong lòng Cố Minh Tiêu tựa như có một sợi dây kéo căng, đột nhiên đứt phựt!
Có một loại cảm xúc sôi sục nào đó không muốn cho người khác biết tuôn trào ra ngoài, hắn không thể kiềm chế được nữa, đôi con ngươi lại rực lửa ——
Trong ánh mắt có phần kinh ngạc của Giang Sở Dung, hắn không nói một lời cúi mạnh người xuống, giơ tay đè chặt sau gáy Giang Sở Dung, sau đó cụp mắt xuống, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng ướt át vừa rồi.
Nhưng lần hôn này, còn mang theo mùi vị liều mạng triền miên không dứt.
Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu ôm chặt như vậy, hôn đến chết đi sống lại, hơi thở lạnh lùng trong trẻo nhưng lại nóng rẫy phả vào mặt cậu, Giang Sở Dung lại trở nên hoang mang.
Nhưng Giang Sở Dung cũng không hoảng hốt quá lâu, cậu đã chịu uất ức một thời gian quá dài, giờ đây khi đối mặt với niềm vui mừng, cậu giống như một con cá mắc cạn, bản thân cũng đang khao khát biết mấy——
Hầu kết của cậu khẽ trượt lên xuống chốc lát, cuối cùng Giang Sở Dung lựa chọn nhắm mắt lại, nhiệt tình đón nhận nụ hôn này của Cố Minh Tiêu. Đồng thời cũng dang ra hai tay, chậm rãi vòng qua gáy Cố Minh Tiêu.
Mặc kệ đi.
Mặc kệ sau này có ra sao.
Cậu nghĩ, giờ phút này cậu hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Chuyến đi này, cậu thật sự rất rất mệt mỏi...
—————-
Tác giả
– Cố Minh Tiêu tủi thân: Bà xã nói nhiều quá, ta không bại lộ thân phận được!
– Giang Sở Dung: Hôn cái là xong!
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Story
Chương 133: (Hạ): Ta Như Thế Này Em Không Thích Sao?
10.0/10 từ 10 lượt.