Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết
Chương 44: 44: Là Nàng Ta Cướp Mất Trâm Cài Của Mình
Xích Viêm nhìn Bạch Lạc đang hôn mê, ngón tay gắt gao nắm chặt lại.
Nộ hỏa trong lòng hắn đang không ngừng thiêu đốt.
Hai tên khinh nhục Bạch Lạc khi ấy, Xích Viêm đã phái người đi lục soát toàn thành rồi.
Xích Viêm tuyệt đối sẽ không khoan nhượng có người ở dưới mí mắt hắn làm ra loại chuyện như vậy.
Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới những dấu vết trên cơ thể Bạch Lạc kia, là do hai tên súc sinh tạo ra.
Liền hận không thể tìm được hai tên kia, sau đó chém thành tám khúc!
Trong lòng là nộ ý che trời, Xích Viêm ngay cả ánh mắt đều đã trở nên âm lãnh nói không nên lời.
Bạch Lạc trong giấc ngủ cũng không an ổn...
Y không ngừng nói mê: "Cứu ta...!đừng vứt bỏ ta...!huhuhu...cứu ta với...!ta sợ..."
Nước mắt từ khóe mắt hắn chảy ra, ngón tay Bạch Lạc dùng sức nắm chặt chăn nệm dưới thân, ngữ khí tràn ngập hoảng sợ và bất an không nói nên lời.
Xích Viêm ôm lấy Bạch Lạc vào trong lòng mình, nhỏ giọng an ủi y.
"Đừng sợ Lạc Lạc...!đã không sao rồi...!ngươi sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Ta sẽ bảo hộ ngươi..."
Xích Viêm đời này đều chưa từng nói chuyện với ai bằng ngữ khí như vậy...
Nhưng mà bây giờ, thanh âm hắn lại mang theo sự ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Trong lòng đau đớn không nói nên lời...
Xích Viêm quả thực hận không thể trở lại buổi tối hôm ấy.
Nếu như lúc ấy, hắn có thể phát hiện ra Bạch Lạc ở bên trong xe ngựa, vậy thì tốt biết mấy...
Đến khi Bạch Lạc tỉnh lại.
Bạch Lạc còn chưa có nói chuyện, Xích Viêm ngược lại lại nói với y trước.
"Bạch Lạc, ta đã biết rồi...!Nhiếp Hoài Vũ đều nói với ta hết rồi.
Hóa ra ngươi hôm đó là bị kẻ xấu bắt đi.
Xin lỗi, lần này là lỗi của ta...!là ta hiểu lầm ngươi rồi."
Xích Viêm vừa nói những lời như vậy, vừa dùng ngón tay giúp Bạch Lạc lau đi nước mắt ở khóe mắt y.
"Để bù đắp cho ngươi, ta có thể cho phép ngươi đưa ra một yêu cầu, bất luận là gì, ta đều có thể làm được cho ngươi...!Cho dù ngươi muốn núi vàng núi bạc, ta cũng chuyển qua đây cho ngươi."
Bạch Lạc mở to hai mắt nhìn người trước mắt.
Trong mắt căn bản ngay cả một chút cảm xúc dao động cũng không có.
Nếu như đổi lại là trước đây, đừng nói Xích Viêm đối với y ôn nhu nhue vậy.
Cho dù hắn nhỏ giọng nói chuyện với mình, Bạch Lạc đều sẽ vui vẻ mấy ngày liền.
Nhưng mà bây giờ...
Trái tim này giống như đã chết rồi vậy...
Bạch Lạc không bởi vì Xích Viêm đối tốt với mình một chút, mà cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ.
Ngược lại cảm thấy bi ai vô cùng...
Điều y muốn từ trước tới này đều không phải là núi vàng núi bạc a...
Trước đây y liều mạng khát vọng có thể có được cho dù là một chút xíu yêu thương của người trước mắt này...
Bây giờ, y đã không muốn bất kỳ cái gì nữa rồi.
"Nếu như có thể, thuộc hạ muốn rời khỏi đây..."
Xích Viêm đều đã nghĩ xong phải làm thế nào để bù đắp cho Bạch Lạc.
Chỉ cần Bạch Lạc có thể đưa ra, hắn đều có thể làm được.
Nhưng mà, y cư nhiên lại nói câu này!
Rời đi! Rời đi!
Không ngờ, đến hiện tại, điều y muốn vẫn là rời đi!
Xích Viêm đều sắp tức phát điên rồi.
Hắn ngay lập tức dùng tay kiềm trụ hai cánh tay Bạch Lạc, sau đó ấn cả người y lên tường, hung hăng hôn lên môi y.
Hắn liều mạng mút lấy, cũng dùng sức cắn môi y, quả thực giống như trừng phạt vậy.
Xích Viêm nghiến răng nói.
"Bạch Lạc, ngươi nằm mơ! Ngươi đã quên những lời ta nói với ngươi trước đây rồi sao?
Trừ phi ngươi muốn đám đệ đệ muội muội kia của ngươi chết ngay trước mặt ngươi, không thì ngươi cả đời này đều đừng mong rời khỏi ta!"
Bạch Lạc yên lặng nhắm lại hai mắt mình.
Trong lòng lại không cảm thấy thất vọng...
Dù sao, y sớm đã biết sẽ là như vậy.
Xích Viêm chán ghét y, hận y, lại chết cũng không muốn bỏ qua cho y...
Xích Viêm thấy Bạch Lạc không có tiếp tục nhắc đến muốn rời đi, mới thả y ra.
"Bạch Lạc, kỳ thực việc này ngươi cũng có sai.
Ngươi hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng với ta.
Ta lại không phải là loại người không nói lý lẽ...
Nếu như ngươi sớm chút nói rõ ràng với ta.
Ta nhất định sẽ không đối xử với ngươi như vậy..."
Bạch Lạc nghe Xích Viêm nói, trong lòng châm chọc đến mức sắp bật cười thành tiếng.
Lẽ nào y còn không có nói rõ ràng sao?
"Lời thuộc hạ nói, vương gia sẽ tin sao?"
Y đã nói rồi a...
Là Thẩm Vân Niệm...
Nhưng mà Xích Viêm có từng tin tưởng một câu không?
Xích Viêm nghe Bạch Lạc nói vậy, sắc mặt quả nhiên lại trầm xuống.
"Bạch Lạc, bên trong nhất định là có hiểu lầm.
Vân Niệm không phải là loại người như ngươi nói.
Ngươi không biết Vân Niệm nàng ấy tốt cỡ nào.
Sau này cũng không được phép lại ở trước mặt ta nói ra những lời như vậy nữa..."
Xích Viêm trước giờ đều không có nghĩ qua Thẩm Vân Niệm sẽ có liên quan tới việc này.
Cho dù là lúc Bạch Lạc xảy ra chuyện, là ở trên xe ngựa của phủ Thẩm Vân Niệm.
Thậm chí lúc ấy cũng là Thẩm Vân Niệm ngăn cản Xích Viêm đi đến trước xe ngựa nhìn một chút.
Nhưng mà Xích Viêm chính là nguyện ý tin tưởng Thẩm Vân Niệm...
Bởi vì hắn biết rõ hơn so với bất kỳ người nào, tiểu cô nương của hắn rốt cuộc tốt cỡ nào.
Bất quá, Xích Viêm bên này không muốn truy cứu, Thẩm Vân Niệm ngược lại tự mình dâng tới cửa rồi.
Việc Nhiếp Hoài Vũ mang theo xe ngựa của phủ nàng đi tìm Xích Viêm, Thẩm Vân Niệm đều biết hết rồi.
Hai tên gia hỏa nàng tìm kia, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Cư nhiên không có dọn sạch đầu mối, để lại cho nàng một phiền phức lớn như vậy.
Thẩm Vân Niệm có thể nào cũng không thể để Xích Viêm nghi ngờ nàng được.
Nàng muốn tạo một hình tượng tốt nhất ở trong lòng Xích Viêm.
Nàng không thể để Xích Viêm biết nàng rốt cuộc đều đã làm những gì?
Vậy nên khi Thẩm Vân Niệm tới tìm Xích Viêm, nàng cả người đều là rưng rưng nước mắt.
"Vương gia, xin lỗi, ta cũng không biết hạ nhân trong phủ ta cư nhiên sẽ gan lớn hơn trời mà làm ra chuyện như vậy!
Ta đã sai người đi tìm bọn chúng, một khi tìm thấy, lập tức xử chết!"
Thẩm Vân Niệm vì để Xích Viêm tin tưởng mình.
Một lòng muốn cho Xích Viêm một liều thuốc mạnh.
Nghe nói hôm qua Bạch Lạc kia ở trước mặt Xích Viêm đòi sống đòi chết.
Thẩm Vân Niệm đê tiện nghĩ: Chỉ Bạch Lạc biết diễn tự sát sao?
Mình cũng biết a!
(Hepyn: "mình" không cần biết diễn, "mình" làm thật luôn đê.)
Dù sao bất quá là giả bộ chút mà thôi.
Đến lúc đó, xem Xích Viêm là đau lòng ai?
Thẩm Vân Niệm ở trước mặt Xích Viêm, lấy ra cây trâm Xích Viêm tặng kia.
Sau đó đặt ở trên cổ mình.
Nàng biết, Xích Viêm xem trọng cây trâm này cỡ nào.
Chỉ cần Xích Viêm nhìn thấy cây trâm này, liền sẽ nghĩ tới năm đó hắn rốt cuộc đã trải qua cực khổ thế nào, mới có thể tìm được mình...
Thẩm Vân Niệm mắt ngậm nước nói với Xích Viêm:
"Vương gia, Vân Niệm trước nay đều tri thư đạt lễ, ta muốn đem Bạch Lạc về, là thật sự muốn tốt cho hắn.
Nhưng mà, ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy a!
Nếu như Bạch Lạc muốn trách ta, ta chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh.
Vân Niệm hoàn toàn trong sạch, vương gia ngươi nhất định phải tin ta."
Xích Viêm thấy Thẩm Vân Niệm như vậy, quả nhiên gấp rồi.
"Vân Niệm!"
Xích Viêm ngay lập tức gọi.
"Bổn vương đã nói, bổn vương tin ngươi! Nhanh thu cây trâm của ngươi lại."
Đây lại không phải việc to tát gì, ngươi việc gì phải đòi sống đòi chết?"
"Nhưng mà...", nước mắt Thẩm Vân Niệm đều đã từ trong mắt rơi xuống.
"Bạch Lạc là bởi vì đề nghị của ta, mới chịu những tổn thương kia.
Trong lòng ta thực sự áy náy không yên..."
Xích Viêm vội vã an ủi Thẩm Vân Niệm.
"Bổn vương chưa từng trách ngươi, tin rằng Bạch Lạc cũng sẽ không trách ngươi! Bạch Lạc, ngươi nói có đúng không?"
Xích Viêm vừa nói vừa ra hiệu Bạch Lạc nói chuyện.
Bạch Lạc nhìn hai người trước mắt mình kẻ xướng người họa.
Bỗng cảm thấy nực cười vô cùng...
Đây lại không phải là việc to tát gì...
Đúng a.
Mình bất quá là một thị vệ thấp kém nhất mà thôi.
Cho dù bọn họ muốn giết chết mình, cũng bất quá là nói một câu.
Bọn họ sao có thể để ý sống chết của mình?
Đây đương nhiên không phải là việc to tát gì rồi.
Mình đều đã hèn mọn như vậy rồi.
Bọn họ lại hà tất ở trước mặt mình diễn một màn như vậy...
Nhưng mà đúng lúc này, Bạch Lạc lại đột nhiên trong lúc lơ đãng chú ý thấy cây trâm Thẩm Vân Niệm cầm trong tay kia.
Bạch Lạc có chút không dám tin nhìn chằm chằm cây trâm kia, hai mắt ngay lập tức mở lớn.
Bạch Lạc sao có thể quên được cây trâm cài đầu này?
Nó là năm đó ở trong sơn cốc, Xích Viêm chính tay tặng cho y a...
Chỉ là sau đó, bị một thiên kim tiểu thư ngạo mạn hống hách cướp đi rồi.
Bạch Lạc cũng vì vậy mà bị đuổi ra khỏi Thần Y Cốc, ở bên ngoài chịu hết khổ cực.
Bây giờ y nhìn thấy cây trâm này, liền ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.
Bạch Lạc nghĩ cũng không nghĩ, liền trực tiếp chạy qua, giật lấy cây trâm trong tay Thẩm Vân Niệm kia...
Bạch Lạc trước giờ không có nghĩ tới, mình còn có thể thấy nó lần nữa.
Ngay cả nước mắt đều đong đầy trong mắt.
Kỳ thực lúc ấy, y thực sự rất thích tiểu ca ca tặng trâm cài cho y năm đó...
Bây giờ vì sao lại trở thành như vậy?
Xích Viêm và Thẩm Vân Niệm đều không ngờ Bạch Lạc sẽ đột nhiên giật lấy cây trâm kia.
Tầm quan trọng của cây trâm kia đối với Xích Viêm không cần nói cũng biết.
Thẩm Vân Niệm đã chán ghét Bạch Lạc rất lâu rồi.
Xích Viêm đối với Bạch Lạc thực sự quá mức đặc biệt, người khác nhìn không ra, nhưng mà Thẩm Vân Niệm là thê tử chưa qua cửa của Xích Viêm, lại vô cùng mẫn cảm chú ý thấy.
Nàng biết, Bạch Lạc này nhất định sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của mình.
Vì vậy bây giờ nàng nhìn thấy Bạch Lạc giật lấy cây trâm kia, trong đầu nhanh chóng nghĩ làm thế nào để Xích Viêm chán ghét y.
Thẩm Vân Niệm nháy mắt lộ ra dáng vẻ vô cùng lo lắng, sau đó nói với Xích Viêm:
"Vương gia, Bạch Lạc hắn rốt cuộc làm gì vậy?
Hắn có phải là rất ghét ta không, căn bản không muốn ta thứ cho ta.
Vậy nên muốn làm hỏng tín vật định tính ngươi tặng ta."
Thẩm Vân Niệm nói xong, liền vô cùng cẩn thận nhìn Bạch Lạc.
"Bạch Lạc, trong lòng ngươi nếu tức giận, ngươi cứ phát tiết lên người ta đi.
Ngàn vạn đừng đụng vào cây trâm đó.
Đó là Xích Viêm tặng cho ta, là vật ta vô cùng yêu thích..."
Bạch Lạc quả thực không dám tin nhìn nàng.
"Tặng cho ngươi?"
Đây rõ ràng là Xích Viêm tặng cho y!
Trong lòng Bạch Lạc bỗng tràn ra một cỗ nộ ý vô cùng vô tận.
Lúc này y mới ý thức được, hóa ra Thẩm Vân Niệm trước mắt, chính là người ngạo mạn hống hách cướp mất trâm cài của y năm đó.
Bạch Lạc nghiến răng nhìn nàng.
Trong lòng quả thực ủy khuất không nói nên lời.
Chính vì nữ nhân này, mình mới bị đuổi ra khỏi Thần Y Cốc, ngay cả những đứa trẻ có mặt khi ấy kia cũng bị đuổi đi.
Bạch Lạc một mình nuôi chúng, trải qua những ngày chua xót không nói nên lời.
Nhưng mà bây giờ nữ nhân này, lại nói cây trâm này là của nàng ta!
Nàng ta sao có thể điên đảo thị phi trắng đen như vậy?
Lại ngay lúc này, thanh âm Xích Viêm cũng dị thường âm lãnh vang lên:
"Bạch Lạc, bổn vương mệnh lệnh cho ngươi bỏ cây trâm kia xuống, không được phép làm hư nó.
Nếu không bổn vương không khách khí với ngươi!".
Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết