Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 163: 163: Làm Bờ Vai Cho Chồng
An Nhu câm nín bưng mặt, cố gắng lựa từ trong tủ quần áo hai cái áo lông cao cổ.
Chú hạ miệng ác quá chừng, chắc hai ngày tới cũng phải mặc áo che lại, chứ không chẳng sao ra ngoài nổi.
Việc sáng sớm không thấy An Nhu đâu, thím Dương lẫn thím Phương đều tự hiểu lấy mà không hỏi rõ.
Họ ôm hai bé con, trò chuyện với An Nhu về tình trạng của hai bé hôm nay.
Rằng hôm nay Tịch Tịch uống bao nhiêu ml sữa, Thành Mân đã thay bao nhiêu cái tã, có làm nũng đòi ba hay không...
An Nhu vừa nghe vừa ôm hai bé đi loanh quanh khắp mọi nơi từ phòng khách, phòng làm việc...
Di động reo vang, là Mạc Thịnh Hoan gửi hình cơm trưa đến.
Chú ở ngoài cũng báo cáo rất đều đặn về, ăn gì, uống gì đều chia sẻ với An Nhu hết.
An Nhu giao lại bé con cho hai người kia, nhìn thật kỹ tấm hình Mạc Thịnh Hoan gửi về.
Chú vẫn một mình một bàn ăn, lẻ loi như cũ.
An Nhu nhìn hình mà chẳng kìm được than thở.
Theo phán đoán của bác sĩ Moise, thì khả năng giao tiếp của chú vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hiện giờ chú còn bị cô lập, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình hình sức khỏe.
Suy nghĩ tới lui, An Nhu bèn gọi video cho bà Triệu, định đến thăm dò một phen.
Phải để những người cô lập chú nhìn cho kỹ, rằng sau lưng chú có người chống đấy, cấm bắt nạt!
Triệu Minh Nguyệt nghe An Nhu muốn cùng mình đi gặp Mạc Thịnh Hoan thì đồng ý ngay tắp lự.
Vừa được ôm cháu ngoại đáng yêu, vừa có thể ở bên An Nhu, sao lại không chịu chứ!
Thời gian đi thăm chú được quyết định là vào ngày mai.
An Nhu không nói chú hay, định cho chú một bất ngờ vui vẻ.
Thím Dương với cả thímPhương cũng đồng ý hai tay hai chân An Nhu dẫn hai đứa bé ra ngoài.
Theo lời thím Phương nói thì trẻ con đầy tháng đã có thể đi ra ngoài rồi, không chỉ giúp phát triển trí não của trẻ, mà con có thể bồi đắp lòng hiếu kỳ cho trẻ.
Có điều bà nên đi theo cùng, để lỡ có chuyện gì xảy ra thì bà còn kịp thời xử lý.
Buổi sáng, lúc tiễn Mạc Thịnh Hoan đi làm, An Nhu bị chú hôn từ trên xuống dưới rõ lâu xong, Mạc Thịnh Hoan mới bịn rịn rời đi.
Nhìn mức độ quyến luyến này, chẳng khác mấy so với ra chiến trường cả.
An Nhu càng đau lòng cho chú hơn.
Chắc chắn là Mạc Thịnh Hoan sinh hoạt ở công ty khó chịu lắm nên mới không muốn đi làm như thế, đến mức ôm mình mà chẳng muốn buông tay luôn.
Vì chức trách chống lưng cho chú, đến cả quần áo An Nhu cũng nhờ Triệu Minh Nguyệt chuẩn bị giúp.
Thật sự thì gương mặt của cậu thiếu niên đúng là quá sức lừa tình.
Đuôi mắt mang theo anh khí, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn như loài động vật vô hại, mặc đồ gì thì cũng toát lên cái vẻ hiền lành vô tội.
Dù cho tròng lên biết bao quần áo đĩnh đạc hơn, thì vẫn thiếu chút gì đó.
Triệu Minh Nguyệt suy tư chốc lát, lấy ra một chiếc kính râm đeo lên cho An Nhu, tức thì gương mặt cậu hiện lên mấy phần khí chất cool ngầu.
Triệu Minh Nguyệt khoác lên mình chiếc áo măng tô đen của nhà thiết kế có tiếng, da trắng như tuyết môi đỏ như son, đeo thêm chiếc kính râm, khí chất nữ vương lập tức bốc ngùn ngụt.
Còn An Nhu thì mặc cho mình một chiếc áo khoác màu xanh da trời mà Triệu Minh Nguyệt đã cất công tỉ mẩn lựa chọn, kính râm che khuất đôi mắt màu hổ phách, cùng với đường cong hoàn hảo của chiếc cằm khiến cậu tỏa ra vẻ thiếu niên khí phách.
Hai bé con cũng đổi sang quần áo mới mà bà ngoại mang đến.
Tròng vào quần yếm jean cùng màu với áo An Nhu, đội thêm cái mũ lưỡi trai màu xanh da trời nhỏ trên đầu, mà đằng sau mũ còn đính thêm hai cái cánh nhỏ, đáng yêu hết biết.
Ngồi xe đến dưới công ty, An Nhu ôm An Nhu, Triệu Minh Nguyệt ôm Tịch Tịch, thím Phương ăn vận chỉn chu như một nhân viên điều dưỡng cho người đang ở cữ, tay xách hộp cơm giữ ấm, ưỡn ngực đi theo phía sau, mang tay màu trắng mỏng vừa vặn, tạo nên cảm giác cực kỳ chuyên nghiệp.
Họ đi vào cao ốc của công ty, tiếp tân thấy họ liền chào đón: “Xin hỏi hai vị đến gặp ai? Có hẹn trước không ạ?”
Triệu Minh Nguyệt nhếch môi, ba phần cao ngạo, ba phần sang trọng thư thả, cùng bốn phần ưu nhã không bao giờ lỗi thời.
An Nhu đứng bên cạnh, trộm nhìn qua kính râm.
Không hổ là ảnh hậu, một nụ cười lại chứa bao nhiêu là tầng nghĩa!
“Tôi còn cần phải hẹn trước, cơ à?” Triệu Minh Nguyệt nhấc tay gỡ kính râm ra, để lộ đôi mắt đầy sức quyến rũ của một người phụ nữ thành đạt.
Nhân viên lễ tân ngẩn người mất mấy hồi, mới bỗng nhớ ra người đang đứng trước mặt mình là ai.
Ảnh hậu Triệu Minh Nguyệt!
Vợ dấu yêu của Chủ tịch Bách Thụy
“Mời, mời chị ạ!” Lễ tân lắp bắp nói, tinh thần chìm trong kích động lẫn hốt hoảng, gần như quên béng thủ tục thông thường nên làm.
Là ảnh hậu đấy!
Người thật đấy!
Mới nãy đứng ngay trước mặt mình luôn!
Triệu Minh Nguyệt đeo kính râm lên, rồi lại nở một nụ cười.
Trong sự quyến rũ lại lộ ra nét đẹp xao xuyến lòng người, tự tin chói lòa, như thể dù có đi đến bất kỳ nơi đâu thì cũng vẫn sẽ là tiêu điểm của toàn trường.
Nhân viên lễ tân đã bắt đầu vịn bàn vì sắp đứng hết vững, còn đôi mắt đằng sau cặp kính râm của An Nhu thì tròn xoe, trong lòng thầm tấm tắc khen.
Nếu như cậu học được vài ba phần thôi thì đến khi Mễ Trảo mở buổi họp mặt cho các streamer hằng năm, cậu cũng có thể sủi một phen.
Triệu Minh Nguyệt đi đằng trước, mỗi một bước đi đều tỏa ra khí chất ngợp trời.
Hai người vào thang máy, Triệu Minh Nguyệt yên lặng một lúc lâu mới xoay người, thỏ thẻ hỏi An Nhu.
“An Nhu, lầu mấy thế con?”
An Nhu chớp mắt, nhớ ra là mình cũng không biết.
“Biết thế đã đi với ba con đến đây mấy chuyện rồi.” Triệu Minh Nguyệt hơi chột dạ, nhưng cũng không khựng lại lâu, cứ tiện tay bấm đại một nút.
Giữa chừng, có vài nhân viên toan bước vào, khi trông thấy thang máy có hai người dẫn theo con nít thì rối rít pha lẫn tò mò.
“Xin hỏi phòng làm việc của Phó tổng ở lầu mấy vậy?” An Nhu nhân cơ hội hỏi ngay.
An Nhu nghe hỏi vậy, trong lòng liền thấy nhói đau thay chú.
Mạc Thịnh Hoan không thích nổi tiếng, không thích giao tiếp đến mức nào mà đến nhân viên cũng không biết chỗ mình có vị Phó tổng này vậy?
“Phó tổng họ Mặc, vừa mới tới đấy.” Triệu Minh Nguyệt bổ sung.
“À”.
Nghe vậy, cậu nhân viên mới sực nhớ: “Hai người đang nói đến cậu Phó tổng kiệm lời, lúc nào nhìn người ta cũng dữ dằn hết, đúng không?”
“Anh ấy không dữ.” An Nhu nghiêm túc bày tỏ.
Cậu nhân viên kia cạn lời, nhưng vẫn chỉ đường: “Ở lầu mười bảy.”
Triệu Minh Nguyệt ấn tiếp một nút khác trong thang máy.
Tịch Tịch tò mò nhìn động tác của bà ngoại, cũng vươn tay hướng về nút thang máy.
“Ấy, không được ấn đâu, cục cưng à.” Triệu Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay tí hon của Tịch Tịch, đôi mắt đong đầy thương yêu nhìn cháu gái cưng của mình: “Sau này bà ngoại sẽ cho con một tòa cao tầng, cho con muốn bấm thế nào cũng được.”
Mấy nhân viên không kìm được bật cười.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cách dỗ trẻ thế này đấy.
An Nhu nghe thấy Triệu Minh Nguyệt nói thế thì sợ Triệu Minh Nguyệt sẽ làm thật.
“Tịch Tịch còn nhỏ mà mẹ.
Đến khi đó mua một món đồ chơi giống thế này là được rồi mà”.
An Nhu rất sợ vấn nạn “ông bà cưng cháu lên trời” này sẽ cưng chiều mấy đứa hóa hư luôn.
“A a.” Tịch Tịch huơ huơ bàn tay múp míp, đôi mắt to tròn xoe mơ hồ không rõ.
“Sửa sang một cái công viên nhỏ cũng hay.” Suy nghĩ của Triệu Minh Nguyệt bắt đầu bay cao bay xa: “Chẳng phải nhà họ Mạc có mấy mẫu đất tốt hay sao? Có đất nền tốt như thế thì đừng lãng phí chứ.”
An Nhu đỡ trán.
Cậu thấy mình vẫn chưa khớp với suy nghĩ của người có tiền lắm.
Thành Mân nằm trong lòng An Nhu, ngủ say như chết, nước miếng trong suốt rỏ từ trong miệng.
An Nhu còn định sờ soạng xem mình có mang theo khăn giấy không, thím Phương đứng đằng sau đã kịp thời lấy ra hộp giấy mềm chuyên dùng cho trẻ sơ sinh.
An Nhu chân thành cảm ơn thím Phương, rồi mới rút khăn giấy ra lau nước miếng cho Thành Mân.
Triệu Minh Nguyệt cực kỳ hài lòng với vú em mà An Nhu tìm được này: “Mẹ còn định bàn với Sùng Đức, đợi đến khi điều dưỡng chăm người ở cữ nghỉ thì mẹ sẽ đưa cho con một người giúp việc bên mẹ.
Giờ nhìn lại thì người con tìm cũng khá ổn đấy chứ”.
“Thím Phương là người tốt, còn chuyên nghiệp nữa.” An Nhu không hề kiệm mấy lời có cánh dành cho thím Phương.
Một người quê mùa còn chẳng tốt nghiệp cấp hai như mình đây có tài cán gì, để mà được khen ngợi trước mắt ảnh hậu Triệu như thế.
“Nếu đã tốt thế thì đừng quên tăng lương cho người ta đấy.” Triệu Minh Nguyệt nhìn thím Phương một cái.
Nhìn qua thì quả là người đàng hoàng, thế là không khỏi chòng ghẹo An Nhu: “Vẽ miếng bánh lớn như thế đặt ngoài miệng là không hay đâu nhé.”
“Là thật mà ạ.” An Nhu vừa dứt lời thì cửa thang máy đã mở.
Đến lầu mười bảy rồi.
Cửa phòng làm việc của Phó tổng đang đóng chặt, hỏi thử thì biết được là đang họp.
Nhiều khi An Nhu cũng không hiểu, tại sao lại phải họp hành nhiều như thế? Nhưng Triệu Minh Nguyệt thì đã thấy như cơm bữa nên bèn bảo An Nhu cứ chờ một lát.
“Con không biết đâu.
Hồi ấy, ba con đó, mẹ rủ ba con đi hẹn hò thì ông ấy sẽ đáp ngay mình đang họp.
Ba, bốn lần như vậy nên mẹ mới tức tối hỏi lại ông ấy: Thế bây giờ hẹn hò với mẹ quan trọng hay là mớ họp hành kia của ông ấy quan trọng hơn?”
“Lúc này mới hớt ha hớt hải chạy đến, còn kéo mẹ chạy cùng.
Mẹ quay đầu nhìn lại thì thấy khách hàng của ông ấy vừa cầm giấy tờ vừa đuổi theo phía sau, mặt ai nấy trông như muốn ăn thịt người vậy đó.”
“Sau đó thì sao ạ?” An Nhu tò mò ton.
“Thì còn làm gì được nữa.
Mẹ đành để ông ấy giải quyết cho xong hết chuyện tồn đọng, còn mẹ thì đứng ngay kế bên chờ ông ấy luôn.
Thời đó đâu có di động, mẹ xem bằng hết mớ tạp chí trong phòng làm việc của ông ấy, đếm sạch số gạch sứ ốp phòng luôn, ông ấy mới thất thểu mồ hôi chạy đến, trông rõ là ngốc xít.”
Nghe thấy phòng họp truyền ra tiếng động, An Nhu và Triệu Minh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, không kìm được bật cười.
Cửa phòng mở ra.
Người đầu tiên bước ra khỏi phòng là một người đàn ông mập lùn luống tuổi, ông ta trông thấy Triệu Minh Nguyệt đứng ở ngoài, mắt mở to hồi lâu, rồi mới lật đật cúi người hỏi han thân chào.
“Ôi bà Bạch, sao bà tới mà không báo một tiếng ạ!”
“Đây là Vương Dịch Bưu, Tổng giám đốc của chi nhánh Bách Thụy tại nước Hoa.” Triệu Minh Nguyệt giới thiệu với An Nhu.
“Cậu đây là...” Vương Dịch Bưu nhìn sang An Nhu.
“Đây là con trai út của tôi với Sùng Đức, An Nhu đấy” Triệu Minh Nguyệt khẽ cười.
“Chào chú Vương ạ.” An Nhu là hàng con cháu, cậu cười, chủ động cất tiếng chào.
“Không dám, không dám nhận.” Vương Dịch Bưu xua tay lia lịa, miệng thì cười tươi như một bông hoa.
“A a.” Tịch Tịch tò mò, nghiêng đầu nhìn ông chú trước mặt mình.
“Hai đứa bé trông xinh xắn quá.” Vương Dịch Bưu gặp Tịch Tịch với An Nhu thì không kìm được mà khen ngợi: “Da trắng như tuyết, mắt thì long lanh chưa kìa, trông sáng láng quá.”
“Đây là cháu gái tôi, Bạch Nguyệt Tịch.” Triệu Minh Nguyệt ôm ghì lấy Tịch Tịch chẳng muốn buông tay:
Vương Dịch Bưu nghe thấy đứa bé gái trong sáng đẹp hệt như được tạc tượng này mang họ Bạch thì ánh mắt bỗng lóe lên: “Sinh đôi à, hay quá.
Tên cũng đẹp nữa.”
Tổng giám đốc đứng chặn ngay cửa phòng họp, người khác không sao đi ra được.
Vương Dịch Bưu bèn dời bước sang bên cạnh một chút, ánh mắt dời sang Triệu Minh Nguyệt, mặt hằn nụ cười toe: “Không biết bà Bạch đến công ty kỳ này là vì thay Chủ tịch Bạch dặn dò chuyện gì?”
“Không phải.” Triệu Minh Nguyệt nhìn cửa phòng họp: “Là vì con rể tôi đến đây làm việc, con trai tôi lại không yên tâm nên muốn ghé thăm ấy mà.
Sẵn tiện tôi đưa con đến cho mọi người được dịp biết mặt luôn.”
An Nhu đưa mắt về phía phòng họp.
Người bên trong đã lục tục đi ra cả, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Mạc Thịnh Hoan đâu.
Lớp quản lý cấp cao của các chi nhánh không khỏi liếc về phía này.
Thường ngày, mặt của vị Tổng giám đốc nọ như cái bánh bao chiều vậy, tiếng quát tháo người khác rung cả trời.
Bây giờ lại cười tít lại thành một đóa hoa với một người phụ nữ và thiếu niên đang bế mỗi người một bé.
Đúng là hiếm thấy.
Ai nấy không khỏi liếc nhìn người phụ nữ cả thiếu niên mấy lần.
Trong mắt toàn là nghi hoặc và mê man.
Triệu Minh Nguyệt thoải mái tháo kính râm xuống, kha khá người tức khắc hít hà.
Ảnh hậu Triệu!
Bà ấy gần như là ký ức của một thế hệ, hiện giờ vẫn còn không ít tác phẩm kinh điển, độ sốt dẻo chưa bao giờ giảm sút.
Mà điều quan trọng hơn là, bà ấy chính là người vợ nội trợ hiền huệ của Chủ tịch Bách Thụy!
An Nhu cũng tháo kính râm xuống.
Cậu đứng cạnh Triệu Minh Nguyệt nên có thể loáng thoáng nhận ra gương mặt cả hai hao hao nhau.
Không ít người phản ứng kịp, hiểu ra rằng đây chính là cậu con út mà nhà họ Bạch để lạc mất bao nhiêu năm, vừa mới vượt bao nguy khó gian lao mà tìm lại được.
Một trăm lẻ một phần trăm chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch.
Nhưng lúc này đây, cậu út nhà họ Bạch lại đang ôm lấy một đứa bé sơ sinh, vừa bước vào trong phòng họp nhìn quanh quất không ngừng, cứ như đang chờ ai đó.
Ngay khi mọi người đã vãn hết, cũng là lúc chừa chỗ để bóng dáng cao lớn đang ôm trong tay một xấp tài liệu xuất hiện tại cửa phòng họp.
Ánh mắt An Nhu tức khắc sáng bừng, vui mừng chạy đến:
“Chồng ơi!”
Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính