Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh
Chương 163: C163: Chương 163
Edit + beta: Iris
Bởi vì buổi sáng thức dậy khá sớm, nên sau khi ăn điểm tâm sáng xong vẫn chưa đến 7 giờ, Đào Mộ muốn đến đoàn phim sớm chút.
Lưu Diệu Mạnh Tề và Tống lão gia tử chưa thấy dáng vẻ đóng phim của Đào Mộ bao giờ. Hiếm khi đến Hương Thành một lần, rất muốn đi thăm ban đoàn phim. Đào Mộ đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu này. Còn đặc biệt lấy chiếc xe bảo mẫu mà Lệ Khiếu Hằng tặng cậu để đến phim trường, sợ hai cha và ông nội sẽ mệt trong lúc thăm ban.
Cảnh quay đầu tiên của hôm nay là giữa đại lão hắc bang với cảnh sát. Vì vậy mới sáng sớm tinh mơ, Chu Ngạn Thanh và Vương Cẩm Sinh cũng chạy tới phim trường để trang điểm, là một siêu sao đỉnh cấp trong giới giải trí Hương Thành, đồng thời cũng là cây thường xanh sừng sững không ngã của giới phim ảnh Hoa Hạ, dù là ở nội địa thì mức độ nổi tiếng của hai vị đại già cũng cực kỳ cao. Ít nhất những người ở độ tuổi như Lưu Diệu và Mạnh Tề có nói bọn họ xem phim điện ảnh của hai siêu sao này từ nhỏ đến lớn cũng không ngoa chút nào —— nói chính xác hơn là xem DVD từ nhỏ đến lớn.
Đó là thời kỳ huy hoàng nhất của phim ảnh Hương Thành, đồng thời cũng đại diện cho thanh xuân của một thế hệ.
Từ nhỏ Đào Mộ đã ở Dạ Sắc, cậu cũng từng nhìn thấy bộ sưu tập DVD quý giá trong tủ sách của Lưu Diệu, tất nhiên biết hai người cha rất yêu thích siêu sao Hương Thành, vì vậy đã chủ động mời Chu Ngạn Thanh và Vương Cẩm Sinh chụp ảnh chung và xin chữ ký. Chu Ngạn Thanh và Vương Cẩm Sinh biết đây là người nhà của Đào Mộ, dĩ nhiên sẽ không từ chối. Khi Lưu Diệu, Mạnh Tề và Tống lão gia tử đến thăm ban, họ vẫn ghi nhớ quy tắc ứng xử để không khiến Đào Mộ mất mặt. Điều đầu tiên và quan trọng nhất là không được xin chữ ký hay đòi hợp tác với các minh tinh trong đoàn phim, tránh ảnh hưởng đến việc quay phim của đoàn phim người ta.
Kết quả Đào Mộ chủ động nói ra, Chu Ngạn Thanh và Vương Cẩm Sinh cũng biểu hiện rất nhiệt tình. Bọn họ tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Chỉ là không nghĩ tới khi chụp ảnh lại gặp được oan gia ngõ hẹp là Thẩm Nghiên và Trác Nghiêm cũng tới thăm ban cho Thẩm Dục.
Thẩm Nghiên cũng không ngờ sẽ nhìn thấy nhóm người này trên phim trường, càng không ngờ một nhóm người lớn mà lại đòi chạy theo xu hướng theo đuổi ngôi sao. Thù mới hận cũ chồng chất, thế là trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là chưa hiểu chuyện đời.”
Chu Ngạn Thanh đang chụp ảnh chung, nghe vậy thì nhíu mày, định mở miệng hòa giải thì thấy Thẩm Nghiên bày ra tư thế chủ nhân, chỉ vào ba người Lưu Diệu rồi nói: “Việc quản lý đoàn phim của các anh quá lỏng lẻo, loại người gì cũng cho vào được, thế thì làm sao tập trung đóng phim được?”
Từ Mục Sâm chạy đến sau, nhíu mày. Là một đạo diễn thương nghiệp nổi tiếng ở Hương Thành, d.ục vọng khống chế của đạo diễn Từ ở phim trường vô cùng mạnh. Mặc dù tập đoàn Thẩm thị là nhà đầu tư của đoàn phim, nhưng đạo diễn Từ sẽ không nhượng bộ quá nhiều trong vấn đề quay phim. Lúc trước cha con Thẩm gia cố nhét Thẩm Dục vào đoàn phim mà không màng đến suy nghĩ của hắn, Từ Mục Sâm đã rất bất mãn, cũng may ngoại trừ chuyện này, tập đoàn Thẩm thị không tham gia vào việc quản lý cụ thể của đoàn phim, nên hai bên mới miễn cưỡng duy trì bầu không khí hòa hợp.
Hiện giờ Thẩm Nghiên mới vừa đến đoàn phim đã bắt đầu khiêu khích gây chuyện. Tuy mục đích của Thẩm Nghiên là muốn hạ thấp ba người Lưu Diệu, nhưng khi vào tai đạo diễn Từ, rõ ràng là nhà đầu tư bất mãn với đạo diễn hắn.
“Thẩm tiểu thư nói như vậy là đại biểu cho bản thân cô hay đại biểu cho tập đoàn Thẩm thị?” Đạo diễn Từ xụ mặt, rất không vui.
Thẩm Nghiên chưa kịp nói, Trác Nghiêm đã cười nói: “Đạo diễn Từ đừng hiểu lầm, vừa rồi Thẩm Nghiên tức giận nên mới nói như vậy, không đại biểu cho bất kỳ ai cả. Trên thực tế, chúng tôi cũng không có cách nào đại biểu cho tập đoàn Thẩm thị tập đoàn. Lần này chúng tôi đến đây chỉ là để thăm ban Thẩm Dục. Hôm qua là sinh nhật của cậu ấy.”
Trác Nghiêm vừa nói, ánh mắt vô thức nhìn về phía Đào Mộ.
Đào Mộ mặt không cảm xúc nói tiếp: “Thẩm tiểu thư có thể hiểu rõ thân phận của mình là được rồi. Nếu là đến thăm ban Thẩm Dục, vậy thì là khách, khách nghe theo chủ mới là đạo làm khách. Tốt hơn hết Thẩm tiểu thư đừng giọng khách át giọng chủ.”
“Ai cần cậu lo!” Người Thẩm Nghiên ghét nhất không ai khác chính là Đào Mộ. Mặc dù cô cũng không biết vì sao lại ghét Đào Mộ như vậy: “Thẩm gia chúng tôi là nhà đầu tư của đoàn phim Hắc Bạch , nếu tôi là người Thẩm gia, vậy cũng coi như là một nửa chủ nhân của đoàn phim, nhưng cậu, là nhân viên mà khi thấy chủ lại không cư xử lễ phép chút nào. Quả nhiên là đồ không cha không mẹ, không có gia giáo.”
“Tôi không cha không mẹ không có gia giáo cũng không có gì lạ. Nhưng Thẩm tiểu thư luôn miệng nói gia giáo tu dưỡng, xem ra cô rất tự tin về gia giáo của mình.” Đào Mộ đánh giá Thẩm Nghiên từ đầu đến chân, nói rất chân thành: “Hoặc là nói, gia phong Thẩm gia có phong cách riêng.”
Thẩm Nghiên đương nhiên có thể nghe ra Đào Mộ đang châm chọc cô: “Cậu ——”
“Được rồi.” Mày của Trác Nghiêm cau đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, nắm lấy cánh tay Thẩm Nghiên, mất kiên nhẫn nói: “Em đừng gây sự nữa, nếu tiếp tục gây sự, mặt mũi Thẩm gia sẽ bị em làm mất hết.”
Không biết sau khi trở về, Trác Nghiêm đã nói lời ngon ngọt gì với Thẩm Nghiên mà khiến Thẩm Nghiên — người trước giờ chưa từng nghe người khác khuyên lại thật sự ngừng nói, chỉ xấu hổ hừ lạnh tiếng: “Anh chỉ biết nói đạo lý với em thôi.”
Trác Nghiêm không để ý đến Thẩm Nghiên, mà bày ra vẻ mặt áy náy nhìn Đào Mộ: “Đào tổng đừng chấp nhặt với em ấy ——”
Lời còn chưa dứt thì nghe thấy tiếng rớt đồ, từ đầu đến chân Trác Nghiêm dính đầy sơn đỏ. Hóa ra là nhân viên tổ đạo cụ ôm thùng nước sơn đi ngang qua, bất cẩn đụng đúng Trác Nghiêm, làm đổ thùng nước sơn ở trên cùng, toàn bộ sơn bên trong tràn ra ngoài.
“Mấy người làm ăn kiểu gì vậy hả!” Thẩm Nghiên đứng bên cạnh Trác Nghiêm cũng không ổn lắm, cả một mảng viền váy trông có vẻ đắt tiền bị dính sơn, nhìn cực kỳ chật vật.
Thẩm Nghiên tức đến dậm chân: “Nơi này rộng như vậy, mấy người không chọn đường khác để đi, cố tình đi về phía bên này, mấy người cố ý đúng không?”
Nhân viên tổ đạo cụ cảm thấy rất oan uổng: “Chúng tôi đang dàn dựng bối cảnh. Đương nhiên phải đi về phía bên này. Nhưng còn các cô cậu, nơi này lớn như vậy, sao không đứng chỗ khác mà cứ khăng khăng đứng ở giữa chặn đường.”
“Còn dám ngụy biện? Rõ ràng là mấy người ——”
“Được rồi!” Trác Nghiêm tóm lấy Thẩm Nghiên đang thét chói tai, muốn nổi bão. Sâu sắc cảm thấy tìm một bạn gái ngỗ ngược như vậy khiến hắn mất hết mặt mũi: “Đạo diễn Từ có thể tìm cho chúng tôi chỗ thay quần áo được không.”
Từ Mục Sâm lắc đầu, nói thẳng: “Nếu cậu tới thăm ban Thẩm Dục, vậy đến phòng thay đồ của Thẩm Dục đi, sẵn tiện tắm rửa luôn.” Còn về Thẩm Nghiên, tất nhiên là được đưa đến phòng thay đồ của Phương Nhược Đề.
Thẩm Nghiên chê trang phục của đoàn phim, kêu trợ lý của Thẩm Dục đến trung tâm thành phố mua quần áo cho cô.
Trước khi đi, còn không quên hung tợn lườm Đào Mộ một cái. Thẩm Nghiên cảm thấy bát tự của cô và Đào Mộ không hợp, vì vậy mỗi lần gặp là lại xui xẻo.
Đào Mộ vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn trời, đến khi Thẩm Nghiên và Trác Nghiêm chật vật rời đi, cậu mới lén nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng.
Lệ Khiếu Hằng nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi: Không phải em nói không muốn nhìn thấy người nào đó sao?
Đào Mộ buồn cười.
Từ Mục Sâm mặt đầy hắc tuyến nhìn hai nhân viên đạo cụ: “Các cậu làm gì vậy, còn ngại phim trường chưa đủ loạn sao?”
Hai nhân viên đạo cụ tự biết đuối lý, xám xịt ôm thùng sơn đặt lên xe, nhưng không hề sợ hãi chút nào. Chưa kể đạo diễn Từ luôn bênh vực người của mình, cái giá mà Lệ Khiếu Hằng đưa ra cũng bằng với thù lao ở đoàn phim của bọn họ.
Đạo diễn Từ cũng biết, sở dĩ lá gan của hai nhân viên đạo cụ lớn như vậy, chắc chắn có người phá rối sau lưng. Nhưng hắn không muốn so đo, chỉ hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Đào Mộ: “Có cư dân mạng chụp được cảnh xung đột tối qua của các cậu ở cảng Victoria, còn đăng lên web Phi Tấn.”
Đạo diễn Từ thở dài một tiếng: “Tôi biết người trẻ tuổi các cậu tính tình nóng nảy, nhưng cũng đừng làm khó tôi. Ít nhất ở đoàn phim phải đóng phim đàng hoàng, có ân oán gì thì lén giải quyết đi.”
Một bên là nhà đầu tư đoàn phim, một bên là đại lão tư bản trị giá hàng chục tỷ. Hắn không thể trêu vào bên nào cả, cũng không muốn chọc phải bên nào, chỉ muốn an ổn quay xong bộ này.
“Không thể trách tôi được, tôi chưa bao giờ gây chuyện.” Đào Mộ vẻ mặt vô tội xòe tay: “Chỉ là nếu có người cố ý nhảy nhót gây chuyện trước mặt tôi, ngài cũng đâu thể kêu tôi nén giận đúng không?”
Đạo diễn Từ không còn gì để nói, chỉ có thể bực bội gọi thư ký trường quay tới: “Sao Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục vẫn chưa đến? Cậu qua đó nhìn xem, giục tạo hình và trang điểm nhanh chút, chẳng lẽ cứ để mọi người chờ hai người họ sao?”
Lúc này, đạo diễn Từ cảm thấy hết sức may mắn khi cảnh đầu tiên của hôm nay là cảnh diễn nhóm, hơn nữa cảnh diễn nhóm này có cả Thẩm Dục. Đến lúc đó chỉ cần hắn NG vài lần, khiến đám người này mệt mỏi thì bọn họ sẽ không gây chuyện nữa.
Thư ký trường quay vô tội bị liên luỵ, chỉ có thể chạy tới phòng thay đồ của Thẩm Dục gọi người.
Đạo diễn Từ đau đầu, xoa huyệt thái dương, chưa kịp quay lại ngồi trước màn hình theo dõi đã thấy phó đạo diễn dẫn một người trẻ tuổi đi tới.
“Đạo diễn, cậu ấy nói mình tên là Diêu Văn Tiêu, tới thăm ban Thẩm Dục.”
So với nửa năm trước, lúc này trông Diêu Văn Tiêu có hơi nghèo túng. Nghèo túng ở đây không phải nói đến quần áo trang sức của Diêu Văn Tiêu, mà là khí chất. Người trẻ tuổi vốn kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi, sau khi trải qua đả kích mạnh, tinh thần sa sút hơn rất nhiều, giữa mày có thêm phần u ám, thấy Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đứng bên cạnh đạo diễn Từ, trong mắt lập tức hiện lên thù hận và địch ý vô cùng rõ ràng.
Diêu gia rơi xuống bước đường này, có thể nói là do một tay Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng tạo thành. Chẳng trách Diêu Văn Tiêu vừa thấy hai người là bày ra dáng vẻ đỏ mắt khi gặp kẻ thù.
Đạo diễn Từ cảm thấy đầu càng đau hơn. Hắn cũng không rõ có phải vì bát tự của Thẩm Dục và Đào Mộ trời sinh không hợp hay không. Dù sao bạn bè thân thích của hai người này có thể ví như nước với lửa.
“Cậu trực tiếp dẫn Diêu tiên sinh đến phòng thay đồ của Thẩm Dục đi.”
Sắp phải đóng phim rồi, đạo diễn Từ không muốn tự nhiên đâm ngang, dứt khoát tách người của hai bên ra, phó đạo diễn cũng biết tình hình nơi này, lập tức gật đầu: “Diêu tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Diêu Văn Tiêu nhìn Đào Mộ một cái thật sâu rồi mới xoay người rời đi.
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh