Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!
Chương 27
Dịch: Bơ Mặn.
Chương 27: Có muốn follow chéo nhau không?
Người quay phim nhịn nửa ngày mới nói: "Cậu Giang, đã có ai nói với cậu rằng sống thế này rất dễ bị đánh không?"
"Bọn họ đánh không lại tôi."
Giang Phóng mỉm cười, trùng hợp lúc này ánh nắng từ ngoài sân chiếu vào thông qua cửa sổ, một nửa nguồn sáng hắt đến trên mặt anh, tuy anh đã nhanh chóng đổi vị trí nhưng cảnh tượng này vẫn bị khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy.
Cũng ngay lúc đó, Trình Tứ gia nhập vào phòng phát sóng trực tiếp, dạo gần đây, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi thức dậy sớm chính là mở phòng livestream của《 Cuộc sống ngôi sao 》.
So với khi có các khách mời khác, hắn thích thời gian phát sóng trực tiếp vào sáng sớm hơn, bởi vì lúc này mới chỉ có một mình Giang Phóng trong phòng livestream.
Người quay phim quyết định không tán gẫu với anh nữa, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính: "Từ tối qua đến giờ hẳn là cậu Giang chưa xem điện thoại nhỉ, tối hôm qua cậu đã lên hai dòng hot search, một trong số đó là chuyện tài khoản Weibo của cậu bị đào ra rồi."
Phản ứng của Giang Phóng rất bình tĩnh: "Là chương trình phát sóng tối qua?"
Người quay phim: "Đúng vậy, fan của cậu rất 'lợi hại', bọn họ còn bảo cậu hãy đầu hàng đi, đã vậy còn lên cả hot search, cậu có thể coi Weibo của mình thử xem."
Giang Phóng lấy điện thoại ra, mở giao diện Weibo lên.
Lần này, người quay phim không che che giấu giấu nữa mà nhắm thẳng ống kính về phía màn hình điện thoại của anh một cách công khai.
Người quay phim vừa xem mưa đạn trong phòng livestream, vừa lựa chọn câu để hỏi: "Cậu Giang, tên Weibo của cậu có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
Giang Phóng: "Không có ý nghĩa gì cả, dù tôi lấy tên nào thì cũng có người sử dụng rồi, vả lại tôi cũng lười suy nghĩ nên liền ấn đại vài cái trên bàn phím."
【 Thật là quá sống động, đó chẳng phải là tôi mỗi khi đổi tên Weibo sao.】
Khi Giang Phóng nhìn thấy số lượng fan hâm mộ của bản thân, cư dân mạng đều muốn biết phản ứng của anh sau khi biết mình đã nổi tiếng sau một đêm, nhưng anh thậm chí còn không thèm chớp mắt cái nào, thẳng thừng thoát ra để xem hot search.
Người quay phim - kiêm luôn việc truyền lời bán thời gian - lập tức hỏi: "Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp nói cậu quá bình tĩnh, có phải tối qua cậu đã lén nhìn rồi có đúng hay không?"
Giang Phóng: "Chưa xem, nhưng vì sao phải kinh ngạc, tôi cũng hết cách rồi, ai bảo tôi quá xuất sắc làm chi."
Người quay phim không nhịn được cười khiến màn ảnh khẽ chuyển động.
Anh ta liếc mắt nhìn mưa đạn trong phòng livestream, có không ít khán giả đều đang bình luận "tại sao tôi lại hâm mộ một người không biết xấu hổ như thế chứ".
Cũng có người điên cuồng gửi một câu hỏi khác, yêu cầu người quay phim mau hỏi Giang Phóng.
Người quay phim tất nhiên sẽ thỏa mãn bọn họ: "Fan hâm mộ có một câu muốn hỏi cậu."
Giang Phóng: "Hỏi đi."
Người quay phim nói: "Cậu có muốn nói gì về hot search tối hôm qua hay không?"
Giang Phóng nhanh chóng tìm được dòng hot search đó, tiêu đề của nó vô cùng hài hước.
#Giang Phóng chừng nào anh mới tới nhận lại con trai và con gái của mình đây?#
Bắt nguồn từ một fan hâm mộ tên là Tiên Nữ Nhỏ Muốn Ôm Một Cái.
Sau khi Weibo của Giang Phóng bị lộ vào tối qua, blogger này đã follow anh rồi đăng một bài viết lên Weibo, nội dung là như thế này.
@Tiên Nữ Nhỏ Muốn Ôm Một Cái: Mị có cảm giác như mình đã tìm được nhà rồi á, cứ cảm thấy bản thân quá khó khăn (thút thít).
Bài viết này đã khiến rất nhiều fan của Giang Phóng sinh ra cộng hưởng.
Dưới khu bình luận có một đống người phụ hoạ, toàn là "tất cả mọi người đều bị ba bỏ rơi", "những đứa trẻ bị nuôi thả không thể bị tổn thương", "chừng nào thì ba mới đến nhận chúng ta".
Cuối cùng, ngay cả tên fandom của Giang Phóng cũng xuất hiện, fandom tên là Chăn Dê (放羊), bởi vì từ này đồng âm với từ "nuôi thả" (放养).
Những người qua đường thấy vậy đều cười ẻ.
Giang Phóng: "..."
Giang Phóng: "Tôi sẽ trả lời trên Weibo."
Người quay phim thức thời dời ống kính sang chỗ khác, không hề quay cảnh Giang Phóng chỉnh sửa Weibo.
Trong lúc nhất thời, các khán giả đang xem livestream đều lần lượt mở Weibo trên điện thoại lên.
Đến tận bây giờ, Trình Tứ mới biết được tối hôm qua Giang Phóng đã lên hot search, cùng với chuyện Weibo của anh bị đào ra, nhưng hắn vừa cầm điện thoại lên thì xe bỗng nhiên thắng gấp, điện thoại chưa kịp cầm chắc thì đã bay ra ngoài.
"Xin lỗi Trình tổng, vừa rồi có một chiếc xe đột nhiên lấn làn đường qua mặt xe của chúng ta." Tài xế lập tức xin lỗi Trình Tứ ngay, ông biết rằng Trình Tứ đang xem phát sóng trực tiếp, cứ sợ hắn sẽ tức giận rồi đuổi việc mình.
Công việc này là do cháu ngoại trai giới thiệu cho ông, ông cũng rất thích, có thể nói là việc nhẹ lương cao.
Bình thường trông Trình tổng dữ dằn vậy thôi, chỉ cần không phạm lỗi thì hắn sẽ không so đo quá nhiều.
Trình Tứ nhíu mày nhặt điện thoại lên: "Yêu cầu anh ta bồi thường theo giá gốc."
Tài xế vừa nghe liền biết Trình tổng đang tức giận, chỉ may là không phải giận ông, ông lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, tôi sẽ xử lý ngay."
Chủ chiếc xe lấn làn đường vốn rất phách lối, nhưng khi gã bước xuống xe, nhìn thấy chiếc xe va quẹt với mình là chiếc Maybach trị giá mấy chục triệu, nếu thật sự bồi thường thì ít nhất cũng phải tốn mấy triệu, quan trọng nhất chính là gã không dám trêu chọc mấy người có thể lái loại xe này, vậy nên gã liền rén ngay.
Mười mấy phút sau, nhận được điện thoại của cậu mình, Từ Kiệt Lượng lái xe chạy tới, đưa Trình Tứ đến công ty.
"Trình tổng, giáo sư Merckx đã tiếp nhận, nhưng phía AS vẫn không chịu thu mua, đối phương cứ cắn chặt cái giá đó, có thể bọn họ cảm thấy rằng chúng ta không thể làm gì nếu thiếu bọn họ."
AS là công ty có công nghệ nghiên cứu và phát triển y học hàng đầu thế giới, nhưng mới năm kia công ty đã xảy ra tai nạn y tế, sau đó lại vì bị cuốn trong (*) nghiêm trọng nên đã thua xa trước đây, trong hai năm này công ty cứ luôn xuống dốc, có cổ đông lớn cao tuổi có ý định bán AS để đổi lấy một khoản tiền cho bản thân an hưởng tuổi già.
(*) Cuốn trong [内卷]: Là chuyện cạnh tranh giữa những người lao động, người lao động giảm giá sức lao động của mình bằng cách làm nhiều việc hơn, và ít đòi hỏi hơn. Sự cạnh tranh mang tính tự sát này xảy ra khi ai cũng lo mất việc, nhờ thế mà chủ doanh nghiệp hưởng lợi.
Hoạt động kinh doanh chính của tập đoàn Trình Gia cũng có liên quan đến điều trị chữa bệnh, bọn họ có các cơ sở nghiên cứu phát minh hiện đại nhất trong nước, đồng thời còn hợp tác với Chính phủ.
Trình Tứ xem trọng công nghệ của AS nên mới cử người liên hệ với cổ đông lớn kia, chuyện vốn đã thương lượng xong, nhưng không ngờ cổ đông lớn lại bỗng nhiên đổi ý, đầu tiên là nói có người khác ra giá cao hơn bọn họ, sau đó thì đòi tăng giá lên.
Nhưng ông ta không biết là, Trình Tứ không bao giờ đánh một trận chiến mà bản thân không nắm chắc, hắn thích chuẩn bị các kế hoạch dự phòng AB, ngay từ đầu thì bọn hắn đã không chỉ liên hệ với một mình cổ đông lớn của AS.
Chờ đến khi hắn xử lý xong công việc thì cũng đã là giữa trưa.
Trình Tứ cầm điện thoại lên, Từ Kiệt Lượng nhanh trí mà đi ra ngoài ngay lập tức.
Trước nay Trình tổng chưa từng chơi điện thoại, đối với hắn, điện thoại chỉ cần lúc làm việc thôi.
Kể từ sau khi đu idol, Trình tổng càng ngày càng giống dáng vẻ của bạn gái anh ta lúc đu idol.
Rảnh rỗi thì liền cầm điện thoại, lên mạng lướt lướt về thần tượng của bản thân, thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười như mấy dì (*), nếu không thì sẽ mở miệng thét chói tai.
Từ Kiệt Lượng khó có thể tưởng tượng ra bộ dạng đó của Trình tổng.
Trình Tứ vốn định lên thẳng Weibo để tìm tài khoản của Giang Phóng, sau đó follow, nhưng hắn bỗng nghĩ ra, hắn có thể xem đây là chủ đề để trò chuyện với Giang Phóng.
Thế là hắn từ bỏ việc tìm kiếm, chuyển sang Wechat, mở cửa sổ trò chuyện với Giang Phóng rồi để lại tin nhắn cho anh.
.: Tài khoản Weibo của cậu là gì?
Khi nhận được tin nhắn thì Giang Phóng đang ăn cơm trưa cùng mọi người, sau khi nhiệm vụ cải tạo nhà kết thúc, trước thềm công bố lượt bình chọn và chấm điểm, tổ đạo diễn đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn như một phần thưởng cho sự chăm chỉ của mọi người trong ba ngày vừa qua, bởi vì có quá nhiều người nên Giang Phóng không kịp đọc tin nhắn.
Sau khi dùng bữa xong thì đã đến phần chấm điểm.
Vì không nhận được hồi âm, Trình Tứ liền mở phòng phát sóng trực tiếp lên và thấy đã là giai đoạn cuối cùng, tiếc là không xem được bao lâu, chẳng mấy chốc hắn lại phải vùi đầu vào trong đống công việc mới.
Tổng đạo diễn lại cầm cái loa lớn trông rất thích hợp với mình: "Lần này chúng tôi đã mời hai vị khách quý đến đây để chấm điểm cho mọi người, đến khi có điểm, chúng tôi sẽ kết hợp với số phiếu bình chọn trực tuyến để cho ra điểm số cuối cùng. Hiện tại thì xin mọi người hãy chào mừng hai khách quý chấm điểm xuất hiện."
Một trong hai vị khách mới tới là một cô gái có ngoại hình xinh đẹp ngọt ngào tên là Chu Tư Vân, cô ta không nổi tiếng lắm, nhưng sau lưng cô ta lại là Gia Ngu - công ty lớn nhất trong giới giải trí, nghĩ thế là biết vì sao cô ta có mặt ở đây.
Vị khách quý còn lại khiến mọi người khá bất ngờ, đó là một chú dân địa phương.
Hai người cùng chấm điểm, điểm cao nhất là năm, thấp nhất là một, sau đó sẽ cộng lại chia ra điểm trung bình, kết hợp với điểm bình chọn trực tuyến thì sẽ tạo nên số điểm cuối cùng của bốn nhóm khách mời.
Thoạt nhìn, Chu Tư Vân là một cô gái khá hoạt bát, cô ta có xuất thân ca hát và nhảy múa, ba năm trước đây từng thành lập một nhóm nhạc nữ rất nổi tiếng.
Sau khi tách nhóm ra solo thì ký hợp đồng với Gia Ngu, tuy Gia Ngu có vốn liếng hùng hậu nhưng cũng đã ký hợp đồng với rất nhiều ngôi sao, có không ít người có địa vị trong giới cao hơn cô ta, đặc biệt là trên đỉnh đầu của các nghệ sĩ Gia Ngu còn có một vị đỉnh lưu khác, về cơ bản thì tất cả tài nguyên tốt nhất của Gia Ngu đều sẽ có xu hướng cho anh ta chọn trước, sau đó thì mới đến phiên những người phía dưới.
Đối với người mới nửa vời như cô ta, những tài nguyên có thể nhận được là rất hữu hạn.
Việc gia nhập Gia Ngu cũng không khiến cô ta khá hơn bao nhiêu, không chỉ có ít cơ hội để lộ mặt mà độ nổi tiếng đã tích lũy được từ nhóm nhạc nữ cũng dần phai nhạt do cô ta không xuất hiện nhiều trong một thời gian dài.
Tuy cơ hội xuất hiện trong《 Cuộc sống ngôi sao》 rất ngắn ngủi, nhưng vì là phát sóng trực tiếp nên có lượng truy cập vô cùng to lớn, nội bộ Gia Ngu cũng có không ít nghệ sĩ muốn có tài nguyên này, nhưng cuối cùng vẫn bị cô ta giành được.
"Hello xin chào mọi người, tôi là Chu Tư Vân."
Có lẽ do nóng tính nên chú dân địa phương nói thẳng: "Chừng nào thì bắt đầu?"
Chu Tư Vân vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng sau khi bị cắt ngang thì không thể nói tiếp được nữa.
Tổng đạo diễn liền cho biết sẽ bắt đầu tham quan từ ngôi nhà số bốn.
Nhà số bốn là của hai chị em Tần Khả Khả, hai người không chơi được nhiều chiêu trò như người khác, nhưng bọn họ vẫn trang trí cho ngôi nhà ấm cúng hơn trước khi hai người chuyển vào ở.
Ngoài sân được sắm thêm vài chậu hoa, trong nhà thì có thêm vài món đồ trang trí nhỏ khiến ngôi nhà trông bớt đơn điệu hơn.
Ngôi nhà số ba là của Vương Hạc và Chu Đồng Lâm, bọn họ phát hiện ngôi nhà mà mình sống có hai đứa trẻ, trẻ con chắc là rất thích chơi đùa nên bọn họ liền làm một ít vật dụng bằng gỗ trong sân.
Trước khi vào làng giải trí thì Chu Đồng Lâm từng là một thợ mộc, hơn nữa tay nghề còn khá tốt, nếu trước kia không vô tình gia nhập giới giải trí thì có thể bây giờ anh ta đã là một nghệ nhân chuyên nghiệp rồi.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ cho kịp thời hạn, anh ta đã xài hết tất cả tiền để mời hai người dân địa phương hỗ trợ lấy vật liệu gỗ.
Làm hì hục suốt một ngày rưỡi, cuối cùng mới hoàn thành nhiệm vụ trước buổi trưa.
"Wow, lúc còn nhỏ tôi luôn muốn được ngồi xích đu, liệu tôi có thể ngồi lên chơi không?" Ngay từ khi vào sân thì Chu Tư Vân đã chọn trúng chiếc xích đu.
【 Hở, chơi xích đu trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy không cảm thấy xấu hổ sao?】
Vương Hạc cười nói: "Sau khi tham quan xong thì cô có thể quay lại chơi, chúng tôi sẽ vẫn luôn mở cửa đón chào."
Chu Tư Vân: "Vâng vâng ạ, cảm ơn tiền bối Vương, hai người thật là tốt."
Cuối cùng cũng đến lượt ngôi nhà số hai, kiệt tác mà Giang Phóng đã chuẩn bị suốt ba ngày, chú dân địa phương vốn đang im lặng tham quan từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng.
"Cậu rất giỏi trong việc chăm sóc những loại hoa cỏ này, lúc bọn họ kể lại tôi còn không tin mấy."
Ông không chỉ đích danh, nhưng mọi người đều biết là ông đang nói chuyện với Giang Phóng.
"Trước kia cậu từng trồng rồi có đúng không? Có vài loài hoa khá yếu ớt, sau khi nhổ trồng thì sẽ có hơi héo rũ, muốn trồng được như thế này thì phải có chút bản lĩnh."
Giang Phóng cười trả lời: "Con đã từng sống ở trên núi, cũng trồng qua rất nhiều loại cây, xem ra chú cũng là người thạo nghề ."
Chú dân địa phương khoát tay: "Không thể nói là thạo nghề, chỉ là thường xuyên tiếp xúc nên có biết một chút, phía bên kia núi có rất nhiều loài hoa dại, mùa xuân hạ thu đều có thể nhìn thấy được, đôi khi chúng tôi sẽ hái chút hoa rồi đem ra chợ bán, vậy nên phải xử lý đúng cách, nếu không thì vận chuyển không được bao lâu đã bắt đầu héo, trông không tươi thì sẽ không có người mua."
Giang Phóng: "Vậy khi nào có thời gian thì chú cháu mình hãy trao đổi một chút, con cũng biết được vài kinh nghiệm, có thể nghiên cứu với chú."
Chú dân địa phương: "Thế thì tốt quá!"
"Đẹp thì có đẹp, nhưng cảm giác có hơi hoa mắt."
Không gian đang hài hòa, tiếng nói của Chu Tư Vân bỗng xen vào.
Giang Tề cau mày nhìn cô ta: "Cô nói cái gì?"
Tần Khả Khả cũng bất ngờ nhướng mày, loại người như Chu Tư Vân, cô đã thấy rất nhiều trong giới giải trí rồi.
Chu Tư Vân thấy mọi người đều chuyển sự chú ý đến trên người mình, cô ta chớp chớp mắt, vội vàng xua tay: "Đây chỉ là cảm nhận cá nhân của tôi mà thôi, ngoài ra không có ý gì khác."
Đoàn người đi đến ngôi nhà số một, so với ba căn trước đều có điểm đặc sắc riêng thì ngôi nhà của Thư Bác Duệ và Đỗ Tử Minh đơn giản hơn nhiều.
Bọn họ học theo Giang Phóng, dựng một cái giá ở trong sân, trên đó được quấn rất nhiều dây leo, khi ánh nắng mùa hè chiếu xuống thì quá lắm chỉ mát hơn một chút mà thôi.
Tham quan xong tất cả các nhà, mọi người trở về chỗ cũ.
"Trước mặt hai người có hai tấm thẻ, xin hãy ghi số điểm mà hai người chấm ở trước số thứ tự, tương ứng với số của mỗi nhà." Tổng đạo diễn nói.
Chu Tư Vân cắn môi dưới, mặt đầy vẻ rối rắm: "Ôi chao, phải làm sao bây giờ, ngôi nhà nào tôi cũng cảm thấy không tồi, thật là khó xử quá đi."
"Có gì mà khó xử."
Ông nói xong liền cầm bút và tấm thẻ lên, viết điểm số trong lòng mình ra một cách nhanh gọn lẹ.
【 Vốn còn cảm thấy Chu Tư Vân dễ thương, nhưng hành động này của chú dân địa phương đã tôn lên vẻ làm màu của cô ta rồi.】
【 Tôi thì lại thấy chú dân địa phương dễ thương hơn, chú ấy thật thà quá.】
Chu Tư Vân bị sự sảng khoái của chú dân địa phương làm cho diễn không nổi nữa, cô ta chỉ muốn có thêm chút ống kính, lộ mặt nhiều hơn trước khán giả mà thôi, tại sao ông chú này lại đáng ghét như thế chứ.
Sau khi điểm của hai giám khảo được đưa ra, tổng đạo diễn cũng nhận được kết quả bỏ phiếu trực tuyến.
Đầu tiên, ông công bố thành tích của nhóm Vương Hạc và Chu Đồng Lâm, ban giám khảo đều cho bọn họ năm điểm, không chê vào đâu được, cộng thêm ba điểm quy đổi từ bình chọn trực tuyến thì nhóm họ có tám điểm, được coi là số điểm cao nhất trước mắt.
Chu Đồng Lâm phun tào (*): "Đạo diễn, tạm thời ông cứ công bố một mình nhóm tôi thôi có được không?"
(*) Phun tào [吐槽]: là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
Vương Hạc cũng phụ họa theo, nói: "Chúng tôi biết lượng sức mình, có thể giành được hạng hai là tốt lắm rồi."
Tổng đạo diễn mỉm cười không nói, tiếp tục công bố thành tích của Tần Khả Khả và Tần Viên Viên.
Chú Vương chấm bốn điểm, Chu Tư Vân chấm ba, bình chọn trực tuyến là ba điểm rưỡi, tổng điểm là bảy, số điểm cũng không thấp.
Nhóm thứ ba là Thư Bác Duệ và Đỗ Tử Minh, chú Vương cho hai điểm, Chu Tư Vân cho 4 điểm, nhưng fan của Thư Bác Duệ vẫn rất giỏi, bình chọn trực tuyến được bốn điểm, kết quả bằng với nhóm của Tần Khả Khả.
Nhóm cuối cùng là Giang Phóng và Giang Tề, bình chọn trực tuyến không có lo lắng quá nhiều, bởi vì số phiếu của bọn họ đã vượt qua Thư Bác Duệ, khả năng cao nhất là năm điểm.
Khách mời và khán giả càng tò mò về điểm số của ban giám khảo hơn.
Mọi người vô thức nhìn về phía Chu Tư Vân, không dám tin là cô ta lại dám cho ba điểm, cho dù thật sự cảm thấy hoa trong sân quá lóa mắt thì trừ đi một điểm cũng không có gì sai, dù sao thẩm mỹ của mỗi người đều khác nhau, nhưng cũng không đến mức trừ tận hai điểm, dù gì thì trẻ con ở đây cũng thường xuyên chạy tới xem.
Dường như Chu Tư Vân không hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình như vậy, cô ta còn chớp chớp mắt một cách ngây thơ, "Sao vậy? Tôi..."
Giang Phóng ngắt lời: "Không có gì đâu, có thể là mọi người cảm thấy ngoại hình của cô rất đáng yêu."
【 Mùi trà thật là nồng, cô Chu Tư Vân này cố ý rồi.】
【 Tại sao nam thần còn nói cô ta đáng yêu chứ, tôi không hiểu!】
Chu Tư Vân lộ ra vẻ thẹn thùng, "Anh khen tôi như thế..."
Giang Phóng: "Đạo diễn, chúng tôi vẫn hạng nhất đúng không?"
Tổng đạo diễn: "Đúng vậy."
Ánh mắt các khách mời nhìn về phía Giang Phóng lập tức có thêm chút gì đó khác lạ, nếu người này thật sự bước vào giới giải trí thì chỉ sợ là sẽ như cá gặp nước hơn ai hết.
Ý đồ của Chu Tư Vân thật ra không khó đoán, cô ta đang mượn chuyện này để sáng tạo vị trí mới cho bản thân, nếu có ai biểu đạt sự không hài lòng thì cô ta cũng có thể mượn cơ hội để tỏ vẻ mình là người bị hại, gây được sự chú ý, dù là đen hay hồng thì đều có thể chuyển hóa thành lưu lượng của cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Giang Phóng sẽ không cho cô ta một cơ hội nào.
Câu nói "chúng tôi vẫn hạng nhất đúng không" là có lực sát thương lớn nhất.
Hiển nhiên Chu Tư Vân cũng nhận ra, sắc mặt cô ta liền không giấu được ở trước ống kính, xem ra vẫn còn hơi non.
Trong văn phòng tổng giám đốc, ánh mắt lạnh lùng của Trình Tứ đảo qua Chu Tư Vân, tuy Giang Phóng đã giải quyết rất tốt, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn thấy cảnh có người muốn đạp Giang Phóng để leo lên cao xảy ra.
Từ Kiệt Lượng gõ cửa bước vào, anh ta cảm thấy không khí trong văn phòng lạnh hơn vài độ, "Trình tổng, anh có cần tôi chỉnh điều hòa cao hơn một chút không?"
Trình Tứ nhìn anh ta với vẻ không cảm xúc.
Lúc này Từ Kiệt Lượng mới nhìn thấy, điều hòa vốn không hề mở.
Từ Kiệt Lượng đẩy mắt kính một cái, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: "...Đây là tài liệu hội nghị mà anh yêu cầu, anh hãy xem qua, bảy giờ tối nay anh còn có một bữa ăn với giáo sư Merckx."
Trình Tứ: "Ra ngoài đi."
"Vâng."
Phía Giang Phóng bận rộn nhiều việc, Trình Tứ không đợi được anh trả lời thì đã tan tầm đi ăn tối với giáo sư Merckx, trên đường đi tới khách sạn năm sao, một tiếng "ting tong" quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Trình Tứ lập tức lấy điện thoại ra, dù trên Wechat còn có những người bạn khác, nhưng vì hắn chỉ trò chuyện với một mình Giang Phóng, cho nên mỗi lần âm thanh này vang lên thì chỉ có thể là tin nhắn của Giang Phóng gửi đến, những người khác sẽ không nhắn tin cho hắn.
Giang Phóng: Em muốn follow anh sao?
Giang Phóng: Weibo của anh tên là Viện Trưởng Cô Nhi Viện Giang Phóng.
Ánh mắt Trình Tứ dừng trên mấy từ "Viện Trưởng Cô Nhi Viện Giang Phóng", hắn nhớ hình như khán giả đã từng đề cập tới trong mưa đạn rằng tên Weibo của Giang Phóng là một chuỗi chữ cái ngẫu nhiên, vậy nên cậu ấy nói trả lời trên Weibo là chỉ việc đổi tên Weibo của bản thân sao?
Giang Phóng: Có muốn follow chéo nhau không?
.: Được.
Trình Tứ đào tài khoản Weibo của bản thân lên, ung dung gửi qua.
Một giây sau, Giang Phóng trả lời.
Giang Phóng: ?
Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!