Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!
Chương 1
Dịch: Bơ Mặn.
Chương 1: Lời mời tham gia chương trình truyền hình.
Đàn ve hợp tấu cất lên khúc ca của mùa hè.
Thi cuối kỳ hai kết thúc, thư viện vốn đầy người cũng ít đi một chút so với lúc trước.
Gần tới giờ ăn trưa nhưng trong thư viện lại không có bao nhiêu người rời đi.
Chỉ vì một người ngồi tại góc thư viện kia.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên gương mặt đang cúi xuống của anh, dựa theo ngũ quan vượt trội mà vẽ nên đường cong rung động lòng người.
Khung cảnh này đã được lưu lại trong album ảnh của phần lớn mọi người đang có mặt tại hiện trường.
Anh tên Giang Phóng.
Là hot boy kiêm học thần nức tiếng gần xa của đại học Yến.
Nếu chỉ kể đến nhan sắc thì không thể nào nổi tiếng tại một trường đại học danh giá cả nước như đại học Yến, nhưng ai mà không thích người vừa đẹp trai vừa có tài năng chứ.
Ngay khi anh vừa xuất hiện tại thư viện thì diễn đàn trường cùng với nhóm trò chuyện của các nữ sinh đã bắt đầu hoạt động ầm ĩ, mà những nữ sinh thi xong liền rời khỏi trường chỉ có thể tiếc hận.
Một lát sau, người ngồi trong góc cuối cùng cũng đứng lên.
Dường như không hề chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, anh thu dọn xong đồ đạc trên bàn rồi rời đi.
Lúc Giang Phóng ra khỏi thư viện thì điện thoại lại rung lên.
【 Ba ơi, hôm nay có lật bài (1) không?】
【 Có rắm mau thả.】
【 Nước Sôi Để Nguội (2) muốn miến chua cay, Cẩu Đản muốn bún ốc, còn con muốn lẩu xào cay, cộng thêm một phần đậu phụ thối nữa hehe.】
【 Không, cái này gọi là cậu bất nhân nên tôi mới bất nghĩa, cùng lắm thì ôm nhau chết chùm thôi.】
Giang Phóng nhíu mày lại, đang chuẩn bị từ chối thì điện thoại bỗng vang lên, người gọi đến là lão hòa thượng.
Giang Phóng vừa thấy vậy liền bắt máy ngay.
Lão hòa thượng: Vi sư tính được trong số mạng của con còn có một kiếp nạn lớn, chỉ khi vượt qua kiếp nạn này thì cuộc đời con mới có thể bình an suôn sẻ.
Giang Phóng: Thầy học bói toán từ ai vậy? Có phải lại lên mạng thấy người ta quảng cáo rồi bị lừa tiền hay không?
Lão hòa thượng: Con nên quay về nhà, năm nay không cần đến chùa đâu.
Lúc nhỏ vì cơ thể yếu ớt nên Giang Phóng thường xuyên bị bệnh, ba mẹ hết cách nên đành đưa anh lên chùa làm hòa thượng, có điều lão hòa thượng chỉ xem anh như đệ tử tục gia.
Có ai ngờ rằng hot boy của đại học Yến lại là đệ tử tục gia của một ngôi chùa nào đó.
Nếu muốn tìm một đặc điểm nào trên người anh có liên quan đến thân phận đệ tử tục gia thì chắc đó là mái đầu đinh sạch sẽ thoáng mát dưới chiếc mũ lưỡi trai.
Giang Phóng: Thầy chắc chưa? Mấy ngày nữa là nghỉ hè rồi.
Lão hòa thượng: ... Nếu không bận gì thì có thể quay về chùa vài ngày.
Câu trả lời nằm trong dự đoán, Giang Phóng cất điện thoại đi, vào các ngày nghỉ hằng năm anh luôn quay về chùa ở vài ngày, đồng thời những ngày này cũng là thời điểm hương khói của chùa thịnh vượng nhất, bởi vì cơ bản khách hành hương đều đến viếng chùa vì anh.
Giang Phóng quẹo đến nhà ăn mua cơm cho ba đứa bạn cùng phòng, cũng mất không ít thời gian cho việc xếp hàng.
Chờ khi anh trở lại phòng ngủ thì đã là nửa tiếng sau.
Lúc cánh cửa mở ra mang theo cả ánh sáng bên ngoài chiếu vào, kéo dài vóc người của thanh niên, hình dáng ngũ quan như ẩn như hiện dưới chiếc mũ lưỡi trai trông càng thêm tinh xảo hơn người.
Hai người trong phòng vừa nhìn thì não liền bị mất kết nối như thường lệ, với nhan sắc này của Phóng nhi, cho dù đảo mắt khắp ngành giải trí tập trung vô số trai xinh gái đẹp thì cũng không có mấy người có thể vượt qua được.
"Tôi đã nói rồi mà, Phóng nhi không từ chối thì nhất định sẽ đi mua." Lão Triệu lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước đến nhận lấy ba phần thức ăn bốc mùi lạ trong tay anh.
Bạch Thăng Thủy ló đầu ra từ phía sau, giơ màn hình điện thoại đang dừng ở giao diện diễn đàn trường, "Còn cần cậu nói à, trên diễn đàn đã có bài đăng nói cậu ta ở nhà ăn rồi, muốn biết hành tung của cậu ta thì chỉ cần lên diễn đàn xem là biết ngay."
Giang Phóng: "Cẩu Đản đâu?"
Bạch Thăng Thủy: "Đi tiễn bạn gái cũng sắp về rồi. Cậu ăn chưa?"
Giang Phóng: "Đã ăn rồi."
Sau một lát, Cẩu Đản đã quay lại, tên thật của Cẩu Đản là Mạc Vũ Thu, một cái tên rất nghệ thuật.
Mạc Vũ Thu vừa mở hộp bún ốc ra ăn vừa nói: "Nếu cậu về sớm một chút thì nói không chừng bạn gái tôi còn có thể gặp mặt cậu, học kỳ này cô ấy chưa gặp được cậu lần nào, lỗ tai tôi sắp bị cô ấy nhắc đến điếc luôn rồi."
Nửa năm nay Giang Phóng vẫn luôn bận rộn chuyện dự án, cho dù là anh em thân thiết thì Mạc Vũ Thu cũng không gặp anh được mấy lần.
Giang Phóng thực sự không chịu nổi sự tấn công khủng khiếp khi các mùi thối kết hợp lại với nhau, anh thu xếp mấy bộ quần áo đơn giản rồi đi ra ngoài, "Các cậu cứ ăn thoải mái, tôi đi trước đây."
"Đi đâu vậy?" Ba người đồng thanh hỏi.
"Về nhà."
Ba người đều có chút ngạc nhiên.
Nhớ lại lần đầu tiên biết Giang Phóng là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, à không, của một ngôi chùa nào đó thì bọn họ còn giật cả mình, một anh chàng đẹp trai lai láng thế kia tại sao lại làm hòa thượng cơ chứ.
Sau đó bọn họ biết được tình cảnh của anh, biết anh vì thân thể yếu ớt nên mới được đưa lên chùa sống, chỉ là đệ tử tục gia trên danh nghĩa chứ không phải hòa thượng thật sự.
Nhưng bình thường anh đều bảo trở về chùa Hương Sơn, đây là lần đầu tiên họ nghe anh nói sẽ 'trở về nhà'.
Giang gia từng chuyển nhà, sau khi Giang Phóng được đưa đến chùa Hương Sơn nửa năm.
Giang Phóng chỉ đến đây một lần khi thi đậu trường chuyên cấp ba.
Mặc dù chỉ có một lần nhưng địa chỉ nhà đã khắc sâu vào trong tâm trí anh.
Đến thành phố Hải, Giang Phóng gọi điện thoại cho mẹ Giang nói rằng mình đã về rồi.
Mẹ Giang rất kích động, đây là lần đầu tiên con trai lớn chủ động trở về, nhưng trùng hợp lúc này bà và ba Giang đang ở ngoài để xử lý một số việc làm ăn, dù hiện tại chạy về ngay thì đến nhà cũng đã là hơn một tiếng sau.
Mẹ Giang nói cho anh biết em trai Giang Tề của anh đang ở nhà.
Giang Phóng hơi bất ngờ, giờ này Giang Tề phải đang ở trường học mới đúng, nhanh vậy mà đã về đến nhà rồi sao.
Anh cũng không hỏi nhiều, có lẽ có trường cho thi sớm nên nghỉ cũng sớm.
Sau khi tìm được biển số nhà của Giang gia, Giang Phóng nhấn chuông cửa.
Một lát sau cửa liền mở ra.
"Giao thức ăn đúng không, sao hôm nay nhanh thế?"
Tiếng nói của Giang Tề là thứ truyền tới trước tiên.
Hôm nay ba mẹ Giang về nhà khá trễ nên mười phút trước Giang Tề đã đặt thức ăn ngoài.
Không ngờ rằng, người xuất hiện ngoài cửa không phải anh shipper mà là một thanh niên cao ít nhất một mét tám, đầu đội nón lưỡi trai, vành nón che khuất ánh mắt của anh, chỉ để lộ ra đường cong hàm dưới hoàn mỹ cứ như là nét vẽ mà thượng đế dồn hết tâm huyết để tạo nên, nhìn lên trên là đôi môi đầy đặn chứa ý cười cùng chiếc mũi cao thẳng tắp.
Nếu dùng tiêu chuẩn của Giang Tề - người đã thấy qua vô số tuấn nam mỹ nữ ở giới giải trí - để bình phẩm, chỉ cần đôi mắt của người thanh niên này không phản chủ thì đây chắc chắn là một gương mặt hoàn mỹ để làm idol.
"Anh là ai?" Trong lòng Giang Tề hơi cảnh giác.
Giang Phóng ngẩng đầu lên còn cao hơn Giang Tề một chút, đáp: "Tôi là ba cậu, à không, nói nhầm, tôi là anh trai cậu."
Tất cả đều là lỗi của đám 'con trai' trong ký túc xá, làm anh bất cẩn liền thuận miệng nói ra.
Giây phút Giang Tề nhìn thấy ánh mắt anh liền sững sờ, đôi mắt kia trong suốt sáng ngời giống như quả cầu thủy tinh, vừa có thần vừa sinh động, tạo nên gương mặt khiến người khác khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mặc dù mới gia nhập làng giải trí một năm ngắn ngủi nhưng cậu cũng đã gặp được không ít người đẹp, tuy nhiên lại không một ai có thể vượt trội hơn người trước mắt, nếu trên sân khấu không có ánh đèn thì anh chính là ánh đèn rực rỡ nhất.
Một giây sau Giang Tề mới lấy lại tinh thần, cậu không hề cảm nhận được sự ràng buộc máu mủ giữa anh em với nhau, phản ứng đầu tiên của cậu chính là người này đến kiếm chuyện, nếu không thì cũng là fan con riêng (4) đến theo dõi đời tư hoặc phóng viên linh tinh.
"Mau quay về đi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Giang Phóng: "Em trai, không thấy tin nhắn mẹ gửi cho em à?"
Giang Tề dừng lại, vừa rồi cậu cảm thấy người thanh niên trước mặt có chút quen mắt, mà nhắc đến anh trai Giang Phóng của cậu.
Cậu chỉ gặp được đối phương đúng một lần khi Giang Phóng thi đậu trường chuyên cấp ba, khi đó cậu vẫn còn đang học tiểu học, mới có mười mấy tuổi.
Cậu chỉ nhớ được diện mạo của anh trai cũng không tệ, không gặp nhau nhiều năm như vậy, khuôn mặt anh cũng nảy nở nên cậu càng không nhớ nổi.
Điều duy nhất Giang Tề không ngờ được chính là sau khi lớn lên anh cậu càng đẹp trai hơn, cho dù đội mũ lưỡi trai thì cũng không ngăn được sức hấp dẫn mà gương mặt này tỏa ra.
"Anh... Sao đột nhiên anh lại trở về?"
Giang Tề nghiêng thân nhường đường cho anh vào nhà, cậu cầm lấy điện thoại đặt trên bàn trà, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn mẹ Giang gửi từ nửa tiếng trước, nội dung nói rằng anh cậu sẽ về, bảo cậu ra mở cửa.
Lúc đó cậu đang mở nhạc tập nhảy trong phòng khách nên không nghe được tiếng điện thoại vang lên.
"Câu này để anh hỏi em mới đúng."
Giang Phóng ném ba lô lên ghế sofa trong phòng khách, trông không hề giống một người lần đầu về nhà sau nhiều năm xa cách chút nào.
Sự rộng rãi của anh cũng khiến Giang Tề bớt căng thẳng hơn.
Tuy bọn họ là anh em nhưng những năm gần đây đa số cậu chỉ nghe thông tin về anh trai thông qua lời kể của ba mẹ, hai người chưa từng tiếp xúc nên không khỏi cảm thấy xa lạ.
Giang Tề vừa muốn nói chuyện thì điện thoại di động liền đổ chuông.
Là người đại diện.
"Em đi nhận điện thoại, phòng anh ở trên lầu, là căn phòng ở trong cùng đấy."
Giang Tề vừa nói vừa đi ra ban công.
Giang Phóng biết, sau khi Giang gia chuyển đến đây, mẹ Giang đã nói dành một phòng cho anh không chỉ một lần, cho dù anh chưa từng trở về nhưng căn phòng đó vẫn luôn tồn tại.
"Anh..."
Giang Tề nói được một nửa liền dừng lại.
"Anh Kỳ, anh tìm em có chuyện gì?"
Anh Kỳ là người đại diện của cậu, tên đầy đủ là La Vĩ Kỳ, mặc dù lớn hơn cậu mười tuổi nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tệ, vừa là thầy vừa là bạn, cho nên bình thường cậu đều gọi đối phương là anh.
Hôm nay anh ruột của cậu trở về, không biết vì sao...
Trong lòng Giang Tề lại không muốn gọi như vậy nữa.
Chắc chắn không phải vì Giang Phóng, chỉ là cậu không muốn nhầm lẫn mà thôi.
"Bữa trước anh có nói với cậu về chương trình giải trí đó, cậu đã nghĩ ra sẽ mời ai chưa?" Dù La Vĩ Kỳ hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để ý lắm, lần này anh ta gọi tới là có chuyện quan trọng.
"Vẫn chưa, ba mẹ em bận việc riêng, rất khó để trích ra chút thời gian quay cùng em, hơn nữa họ cũng không quen tiếp xúc với máy quay." Giang Tề trả lời.
Không một người bình thường nào sẽ quen với việc bị nhiều người nhìn chằm chằm, cái chương trình muốn là hiệu quả chứ không phải sự khẩn trương căng thẳng từ đầu đến cuối.
Cho dù ba mẹ cậu đồng ý thì hiệu quả chương trình cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Cậu hiểu ba mẹ mình, họ rất khó để thích nghi.
"Chuyện này cũng khó xử lý lắm." La Vĩ Kỳ có chút lo lắng, "Cậu không còn người thân nào khác sao?"
Chủ đề của chương trình này là ở cùng người thân, khách mời nhất định phải là người thân của mình chứ không phải bạn bè hay ai khác.
Không có ai ngốc đến mức mà lừa dối trên mấy chương trình như vậy, chuyện này giống như tự bày nhược điểm của mình ra cho đối thủ biết.
Đây là tự đào mồ cho bản thân, sau đó nói với tất cả đối thủ là nhờ bọn họ đậy kín nắp quan tài và chôn xuống đất giúp mình.
Giang Tề vừa định nói 'không có' thì trong phòng truyền tới tiếng bước chân.
Là Giang Phóng.
Xuyên qua cửa kính sát đất, cậu nhìn thấy Giang Phóng đang đi xuống cầu thang.
Mũ lưỡi trai, áo hoodie trắng, quần âu đen, chân mang dép đi trong nhà mới thay không bao lâu, rõ ràng là anh ăn mặc rất tùy ý nhưng trong từng cử chỉ hành động lại sinh ra khí chất thanh cao lạnh lùng như đang trình diễn trên sàn catwalk.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, Giang Phóng liếc mắt nhìn lại, trong lúc chuyển động, đôi mắt anh lấp lánh rạng ngời khiến lực trùng kích của hình ảnh này đạt đến đỉnh điểm.
Nhịp tim của Giang Tề đột ngột tăng nhanh, dù cậu có kiềm chế thế nào cũng không được.
"Alo alo? Cậu có đang nghe anh nói không vậy?"
Tiếng nói của anh Kỳ đã kéo cậu về lại hiện thực.
Giang Tề đột nhiên hoàn hồn, tầm mắt cậu dừng lại ở trên người Giang Phóng, chợt nhận ra trước mắt có một thí sinh vô cùng sáng giá.
"Em có một nhân tuyển!"
"Ai?"
"Anh ruột của em, để em nói với anh ấy."
Giang Tề cúp điện thoại.
Ở một đầu khác, La Vĩ Kỳ lại không hiểu ra sao.
Chẳng phải Giang Tề là con một à?
Anh ruột ở đâu ra?
Giang Tề đi vào phòng khách.
Giang Phóng đã xuống dưới nhà, đang ngồi gặm táo trên ghế sofa.
Giang Tề xây dựng tâm lý vài lần: "Anh, em có chuyện cần nhờ anh giúp."
Giang Phóng nhướng mi nhìn cậu: "Nói."
"Em có một chương trình giải trí cần mời người thân tham gia, anh... Có thể đi quay với em được không?"
...
(1) Lật bài [翻牌]: Dùng để chỉ hành vi hoàng đế muốn ngủ với phi tần nào thì sẽ lật thẻ bài có tên phi tần đó. Bắt nguồn từ khi bộ phim "Bộ Bộ Kinh Tâm" hot lên, fan của Ngô Kỳ Long (đóng vai Tứ a ca) hay xưng là phi tần của anh và anh cũng thường xuyên trả lời bình luận của fan. Ngày nay từ này được dùng để mô tả việc idol đã trả lời tin nhắn, bình luận của bạn trong số hàng triệu người khác.
(2) Tên nhân vật này là Bạch Thăng Thủy [白升水] nhưng nhóm bạn đặt cho biệt danh là "Nước sôi để nguội" (Bạch Khai Thủy 白开水 ) bởi hai tên này khá giống nhau.
(3) Lễ Tấn Hương (đốt hương trên đầu): Hay còn gọi là đốt liều, là sự phát nguyện đốt thân cúng dường Tam bảo trong các đại giới đàn trao truyền giới pháp cho Tăng Ni và các Phật tử phát tâm thọ trì giới Bồ tát. Thường thì người phát tâm tấn hương tự nguyện đốt từ một liều hoặc ba liều hoặc nhiều hơn trên đỉnh đầu. Sau khi tấn hương xong, liều hương sẽ cháy thủng một phần da đầu, về sau để lại những vết sẹo hình chấm tròn trên đỉnh đầu rất ấn tượng.
(4) Fan con riêng: Hay còn gọi là fan tư sinh (tại Trung Quốc) và sasaeng fan (tại Hàn Quốc), đó là thuật ngữ dùng để gọi những fan cuồng thần tượng đến mức đánh mất lý trí, dù mang danh người hâm mộ nhưng lại hành động không khác gì những kẻ theo dõi, bám đuôi và làm phiền cuộc sống của các idol.
Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!