Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi
C13: Chương 13
Đã nhiều ngày giữa hai người có chút vi diệu, gặp nhau không biết nói gì.
Mãi đến ngày hôm sau, Thẩm Ước mới phá vỡ cục diện bế tắc, nói với nàng: "Hôm qua xem như tạm thời nghỉ ngơi, nhưng không thể gián đoạn, hôm nay sau khi ăn xong cô tiếp tục ra ngoài với ta."
Tiêu Tịch Nhan không có ý kiến.
Lần này bọn họ lên núi không hái nấm mà Thẩm Ước lại hái một ít rau dại. Sau khi trở về, Phó Ngũ vui vẻ nấu một nồi canh rừng cho bọn họ.
Từ đó trở đi, giống như một thông lệ, Thẩm Ước cứ cách một ngày nghỉ ngơi lại đưa Tiêu Tịch Nhan ra ngoài một chuyến.
Ngọn núi mùa xuân xanh tươi, mọi thứ trở nên dịu dàng hơn, đồng thời dung nhan nhợt nhạt như tuyết mùa đông của Tiêu Tịch Nhan cũng ngày càng xinh đẹp. Thân thể thường xuyên mệt mỏi vì đi bộ của nàng dường như đã thực sự cải thiện, khỏe mạnh hơn một chút.
Việc nắm tay ngày đó chỉ là ngoài ý muốn, nàng cũng không phải là người hay ra vẻ. Bởi vì sức khỏe chuyển biến tốt đẹp nên không khỏi cảm kích Thẩm Ước.
Cả hai sóng vai đi cạnh nhau cũng càng ngày càng ăn ý. Ngay cả khi không nói lời nào, bầu không khí vẫn có một loại yên tĩnh đặc biệt. Có Thẩm Ước ở bên cạnh, Tiêu Tịch Nhan sẽ cảm thấy trong lòng an tâm khó tả.
Cho dù thỉnh thoảng gặp phải sơn phỉ, những người đó cũng không dám trêu đùa Thẩm Ước, nhiều lắm chào hỏi một tiếng.
Tiêu Tịch Nhan cũng dần trở nên táo bạo hơn, không còn khiếp sợ nữa.
Nhưng nàng không biết hình ảnh của chính mình giống như một con thỏ núp sau lưng hổ giả vờ mạnh mẽ.
Chỉ là Thẩm Ước nhìn con thỏ lá gan càng ngày càng lớn lại có một loại cảm giác thành tựu không thể giải thích được.
Lại đến một ngày nghỉ ngơi.
Thẩm Ước ra ngoài từ sớm, giữa trưa xách theo một con gà rừng ngẩng đầu ưỡn ngực không ngừng gáy vang vào trong bếp. Trong bữa trưa, một con gày quay vàng ươm đã róc xương được mang ra cùng một số món ăn thanh đạm.
Thẩm Ước tỏ vẻ thoải mái đưa bát đũa cho nàng: "Tiểu Ngũ không có ở đây, cô nếm thử mùi vị thế nào đi."
"Đây là huynh làm?"
Đôi mắt của Tiêu Tịch Nhan hơi giật mình, như thể cô lại một lần nữa quen biết người trước mắt.
Sắc mặt Thẩm Việt đạm bạc, trong đồng tử lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng: "Đương nhiên."
Dường như có một chút đắc ý không dễ phát hiện.
Mới vừa rồi Phó Ngũ ở trong bếp mặt thèm nhỏ dãi: "Thẩm ca! Khó có được một lần huynh xuống bếp, không thể cho ta ăn một bữa thật thịnh soạn sao!" Tuy nhiên sau khi hứa hẹn sẽ chia cho hắn một cái cánh gà đã bị đuổi ra ngoài.
"Huynh phải hiểu khiêm tốn là một đức tính tốt." "Ta đây vẫn còn là tiểu hài tử đấy..."
"Nàng ấy cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, lại là người bệnh, để nàng ấy ăn nhiều một chút."
Những chuyện này Tiêu Tịch Nhan đều hồn nhiên không biết.
Bàn ăn chỉ có hai người, Thẩm Ước giống như Vương bà bán dưa, bỏ cả con gà vào trong chén nàng.
"Gà lôi bổ sung sinh lực, ăn nhiều một chút."
Tiêu Tịch Nhan bị đầu bếp nhìn chằm chằm, trong lòng thấp thỏm nếm thử, lại không ngờ thịt gà mềm tan, rất hợp với khẩu vị của nàng.
Không biết có phải Thẩm Ước tẩm gia vị hay không, thịt gà tỏa ra mùi thơm nhẹ, lại không hề bị ngán. Nàng không nghĩ tới Thẩm Ước không chỉ có thể xuống bếp mà kỹ năng nấu ăn của hắn còn giỏi hơn cả Tiểu Ngũ.
Nàng không ngừng bị đối phương động viên ăn thêm thức ăn, bất tri bất giác đã dùng hơn nửa chén cơm trắng.
Nhìn thấy nàng ăn uống vui vẻ, sắc mặt hồng hào tự nhiên, trong lòng Thẩm Ước lại cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu. Cứ như thể người nuôi thỏ trải qua bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng chăm con thỏ gầy yếu này đạt được thành quả.
Hắn lại nghĩ xem lần sau sẽ hầm món gì cho nàng. Gà đen với kỷ tử? Gà hầm nhân sâm?
Sau khi ăn xong, Thẩm Ước thu hồi suy nghĩ, nhắc nhở: "Đúng rồi, sáng mai không đi ra ngoài, chiều rồi đi."
"Tại sao?"
"Hiện giờ thể lực của cô cũng đủ rồi, lần này ta đưa cô lên đỉnh núi, đến đó cô sẽ biết."
Đỉnh núi? Hiện giờ mỗi ngày Thẩm Ước chỉ đưa nàng đi dạo trên sườn núi và trong rừng, nhiều nhất là đi thêm vài vòng trên đường núi.
Mặc dù sức khoẻ của Tiêu Tịch Nhan đã dần được cải thiện, tinh thần cũng tốt hơn không ít, nhưng việc đứng cao nhìn xa đối với nàng mà nói vẫn là một điều hoàn toàn xa lạ.
Nhưng Tiêu Tịch Nhan vẫn vô thức tin tưởng Thẩm Ước, gật đầu nói: "Được."
—
"...Thẩm Ước, ta sắp không xong rồi."
Tiêu Tịch Nhan thở hổn hển, dựa lưng vào thân cây, hai chân bủn rủn. Gò má nàng phiếm hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, họ đã đi trong rừng không biết bao lâu, trước sau luôn quanh co đi lên. Ánh nắng chiếu từ phía sau lưng làm cho sườn mặt của thiếu nữ trông đáng yêu như một quả đào.
Tiêu Tịch Nhan thật sự cắn răng kiên trì không nổi, sức lực yếu ớt, thanh âm cũng mềm mại nghe có chút giống như làm nũng.
Thẩm Ước nghiêng đầu liếc nàng một cái, cảm thấy đầu lưỡi khô khốc, hầu kết lăn qua lăn lại, quay người đi tới.
Giọng điệu như an ủi: "Phải đến nơi đến chốn. Gần tới rồi".
Tiêu Tịch Nhan có chút nhụt chí. Khoảng một nén nhang trước nàng hỏi phải mất bao lâu mới lên tới đỉnh, lúc đó Thẩm Ước cũng trả lời như vậy. Có thể biết được hắn căn bản đang lừa nàng!
Nàng bất giác phồng má lên một chút.
Lá gan của con thỏ trở nên lớn hơn, gần như muốn phản bác. Dáng vẻ này của nàng có chút mới mẻ sinh động, đáy mắt Thẩm Ước thoáng qua chút ý cười.
Thẩm Ước dừng một chút: "Còn hơn mười phút đường núi, lại kiên trì thêm chút, cô đã làm rất tốt rồi."
"Hít thở nhiều hơn, nghỉ ngơi một chút trước đã."
Nếu những lời này bị các tướng sĩ Bắc Đình nghe được, có lẽ mắt họ sẽ lồi ra ngoài.
Thẩm Diêm Vương có khi nào bình thản nói: "Ngươi làm rất tốt, kiên trì thêm chút nữa", sợ là hắn đã sớm mất kiên nhẫn lạnh lùng đi qua rồi! Chưa kể, nếu không hoàn thành được vài vòng đường núi, lần sau sẽ bị tăng gấp đôi.
Thanh danh giống như Tu La của hắn ở trong quân doanh cũng không phải là tin đồ vô căn cứ.
Thẩm Ước căn bản sẽ không dụ dỗ, càng miễn bàn đến an ủi người khác, lời này nói ra thật sự hiếm lạ.
Tiêu Tịch Nhan không biết điều này, chỉ cảm thấy hắn rất nghiêm khắc, sau khi nghỉ ngơi một lúc, nàng đành phải tiếp tục cất bước với đôi chân mềm nhũn.
Thiếu nữ đổ chút mồ hôi, một lọn tóc trên thái dương dính vào má. Sau khi đi thêm một đoạn nữa, tinh thần Tiêu Tịch Nhan gần như có chút mơ hồ. Đột nhiên thấy một bóng người bao phủ trước mặt mình, chính là Thẩm Ước đang bất động.
Tiêu Tịch Nhan cắn môi, nhịn không được nhỏ giọng than thở: "Thẩm Ước, còn chưa tới sao?"
Nàng thực sự không thể đi được nữa.
Nhưng nàng vừa mới ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt vàng nhạt của hắn. Phía sau Thẩm Ước là ánh sáng rực rỡ, những đám mây xinh đẹp khiến khuôn mặt kinh diễm trước mặt càng thêm thần thánh.
Hắn lẳng lặng rũ mắt nhìn nàng như tượng Phật, từ bi và bình an.
"Chúng ta tới rồi."
Nàng thế nhưng cảm thấy nghe ra một chút dịu dàng.
Tiêu Tịch Nhan dường như lại bắt đầu nghe thấy nhịp tim đập không kiểm soát của mình.
Hết âm thanh này đến âm thanh khác, kết hợp với dư vị của ánh hoàng hôn tràn ngập bầu trời từ đỉnh núi khiến nàng gần như ngất đi. Giống như rơi vào trong mây, không biết mình đang ở nơi nào.
"Hoàng hôn đẹp đến vậy sao, nhìn đến ngây người?"
Khóe môi Thẩm Ước nhẹ nhàng nhếch lên, xoay người rời đi. "Đi theo ta."
"Ồ."
Tiêu Tịch Nhan thì thầm, nhanh chóng chạy theo hắn. Nàng có chút ngượng ngùng, không biết vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi của mình trong mắt Thẩm Ước là bộ dáng gì. Nàng không muốn thừa nhận trong giây lát mình gần như đã bị sắc đẹp của nam nhân mê hoặc.
Họ đã đến đỉnh một ngọn núi nhỏ trên núi Vô Kỵ.
Chạng vạng mùa hè bầu trời đầy mây, đường viền của đám mây như được dát vàng, những con phượng hoàng đầy màu sắc đang đùa giỡn, giống như một cuộn tranh đang mở ra, ghi lại sự hùng vĩ và rộng lớn giữa đất trời. Tất cả đều là khung cảnh mà Tiêu Tịch Nhan chưa từng thấy dưới mái hiên Trường An.
Nàng lặng lẽ đứng bên cạnh Thẩm Ước, nín thở nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Thẩm Ước đứng bên cạnh nàng, ánh mắt lại bất động thanh sắc dừng trên gương mặt nàng. Lông mi dài của thiếu nữ run rẩy như mây nhẹ, môi hơi nhếch lên vì kinh ngạc, khung cảnh sống động của mây phản chiếu trong con ngươi trong veo của nàng...
Có thể nhìn ra được nàng đang rất vui vẻ.
Hơi thở của Tiêu Tịch Nhan hỗn loạn, phổi dường như có chút đau, trong màng nhĩ cũng vang lên âm thanh.
Nhưng cùng lúc đó, nàng thoáng thấy cảnh mặt trời lặn nơi dãy núi xa xa, ánh hào quang phản chiếu lên những ngọn núi xanh, giữa những đám mây nhẹ dường như có vài chú chim bay qua.
Trên đường lên núi, không biết bao nhiêu lần nàng muốn bỏ cuộc giữa chừng nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi cố gắng tiếp tục leo lên. Mà Thẩm Ước dường như không ngừng nâng cao sức bền của nàng, trước sau luôn kiên trì muốn đưa nàng vượt qua cuộc hành trình này.
Cho đến giờ phút này khi đứng trên đỉnh núi, nhìn núi, sông, mây và mặt trời.
Mỗi một lỗ chân lông đều được gió gột rửa, gần như mang lại cho nàng cảm giác như được hoàn toàn tái sinh, đầu óc vô cùng rộng mở, lúc này trong lòng nàng tràn ngập cảm kích đối với Thẩm Ước.
Thiếu nữ nhịn không được cười nói: "Thẩm Ước..."
"Rất đẹp. Cảm ơn huynh đã đưa ta đi ngắm hoàng hôn."
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể leo lên đỉnh núi hoàn toàn bằng chính sức mình, tận mắt nhìn thấy cảnh mặt trời lặn cũng như cảnh sông núi.
"Lại là cảm ơn."
Thẩm Ước nhẹ nhàng bâng quơ nhìn đi chỗ khác, lại dừng ở ngọn núi phía xa, nói: "Ta đã nói rồi, ta không lừa cô."
Trước đây trong quân doanh, hắn am hiểu nhất là huấn luyện binh sĩ, huấn luyện vừa căng vừa giãn, không ngừng nâng cao giới hạn của thủ hạ. Hắn cũng sử dụng phương pháp này khi chữa trị cho nàng.
Dù nàng sinh ra yếu ớt nhưng hắn lại tin nàng có thể làm được.
Quả nhiên, nàng đã không làm hắn thất vọng. Nữ lang thoạt nhìn thanh tú nhẹ hơn cả gió trong lòng lại có sự kiên trì nghị lực.
"Không cần cảm ơn ta, là cô tự mình leo lên."
"Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chính mình."
Tiêu Tịch Nhan không nói nữa, quay đầu nhìn về ngọn núi phía xa, lỗ tai hơi đỏ lên như được nhuộm bởi ánh nắng, đôi mắt lấp lánh. Lời khen ngợi của hắn giống như tiếng chuông chiều vang vọng không ngừng quanh quẩn trong lòng nàng.
Chưa bao giờ có ai kiên định động viên và khẳng định nàng như vậy.
Mặc dù hắn chưa từng vươn tay ra, nhưng nếu không phải hắn vẫn luôn ở phía trước dẫn dắt, dụ dỗ nàng kiên trì hết lần này đến lần khác, nếu không có hắn, giờ phút này nàng cũng không thể đứng ở đây, càng không biết trên thế gian còn có cảnh đẹp như vậy.
"Ta biết rồi." Nàng thấp giọng, tiếp tục chiêm ngưỡng cảnh đẹp.
Khoảng một nén nhang sau, mặt trời bắt đầu nhạt dần về phía chân trời, lúc này màu đỏ cũng đạt đến màu sắc rực rỡ và sống động nhất, giống như mặt trời đẫm máu.
Thẩm Ước liếc nhìn thiếu nữ có vẻ không nỡ rời đi bên cạnh, chậm chạp lên tiếng: "Nên trở về rồi."
Còn một đoạn đường xuống núi, nếu bây giờ không đi thì trời sẽ tối.
Tiêu Tịch Nhan đành phải thu hồi sự không nỡ trong đáy mắt, quay người đi theo hắn xuống núi. Chỉ là trong lòng vẫn đầy lưu luyến và chấn động về cảnh hoàng hôn ấy.
Ngay cả khi cơ thể mệt tới cực hạn vẫn không thể ngừng cảm thấy phấn khích.
Khi hai người đi sâu hơn vào rừng, mắt thấy bầu trời bên ngoài rừng dần tối sầm xuống.
Độ dốc khi leo lên núi còn tốt, lại có Thẩm Ước ở phía trước dọn dẹp chướng ngại, nhưng đi xuống núi cần phải mài đầu gối rất nhiều. Lúc này, Tiêu Tịch Nhan lại ngẩng đầu, nhìn xuyên qua rừng cây thấy một màu tím khói, vài đám mây còn sót lại trôi qua đẹp như hoa lụa, sự chú ý của nàng lại bị phân tán.
Lúc này trong mắt Thẩm Ước, thiếu nữ đang trong tình trạng mất tập trung, không thể đi lại bình thường, xuống núi có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Huống chi thân thể nàng suy yếu, khi lên núi lại đổ rất nhiều mồ hôi, lúc này cũng coi như là nỏ mạnh hết đà.
Thẩm Ước nhíu mày, lúc Tiêu Tịch Nhan suýt vấp ngã lần thứ hai, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra: "Đưa tay cho ta, ta đỡ cô xuống núi."
Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi