Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Nói Anh Ta Là Chồng Tôi
Chương 14: Chương 14
Editor: Manh
Ăn xong bữa trưa, thấy mọi người đã nghỉ ngơi đủ, Chu Minh Thần bắt đầu phân công nhiệm vụ.
“Từ mai trở đi, nông trại sẽ bắt đầu đón khách, một cái nồi cơm điện đã dùng để nấu cơm rồi, giờ lại còn phải dùng để nấu đồ ăn, không thể cùng lúc làm nhiều việc như vậy được.
Cho nên chiều nay chúng ta phải dùng gạch để xây một cái bếp lò.” Chu Minh Thần nhìn vào cuốn sổ trên tay và nói.
Lúc nấu cơm, Tống Du Du cũng đã nhận ra một cái nồi cơm điện căn bản là không đủ dùng, Mễ Dương muốn lén lút đi tìm một cái nồi cơm điện mới, chỉ tiếc là tổ đạo diễn đã thu hết toàn bộ các thiết bị điện ngay từ đầu rồi, ngay cả một cái que sục đun nước cũng không để lại cho họ.
Không ngờ Chu Minh Thần dù không hỗ trợ trong bếp cũng chú ý tới chuyện này, còn đưa ra được phương hướng giải quyết.
Tống Du Du thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn Chu Minh Thần với ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng, quả nhiên anh Minh Thần đã nói anh biết thì là anh biết thật.
“Thứ hai là vấn đề sinh hoạt phí, nếu muốn tiết kiệm tiền thì nhất định phải tăng thu giảm chi.
Không có khả năng giảm chi, bây giờ chúng ta tính tới chuyện tăng thu đi.
Tôi đã hỏi qua đạo diễn rồi, một bắp ngô là một tệ, ba củ cải và ba củ khoai tây cũng là một tệ.
Chờ ngày mai sau khi bắt đầu đón khách, mỗi ngày đều sẽ có thẻ nhiệm vụ, tiền thưởng khoảng 10-100 tệ, trước khi khách tham quan rời đi sẽ đánh giá mức độ tiếp đón khách của nông trại, mức cao nhất là năm sao, mỗi sao 10 tệ.
Vậy nên hiện tại sinh hoạt phí của chúng ta còn lại 80 tệ, tôi đề nghị chiều nay chúng ta nên thử xem trong một giờ thu hoạch thì có thể kiếm bao nhiêu tiền, từ đó chọn ra những loại rau củ có giá nhất để hái, mọi người cảm thấy thế nào?”.
Chu Minh Thần nói chuyện rất có trật tự, hơn nữa giọng điệu không hề có một chút cảm giác gây áp bức nào, sau khi nêu xong ý kiến của bản thân, anh còn dùng thái độ ôn hòa để hỏi ý kiến của các thành viên khác.
Du Sướng và Mễ Dương đều ngẩn ra, hai người họ vẫn còn đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn khi được ăn no, không hề nghĩ tới việc mấy ngày sau nên sống ra sao.
Bây giờ nghe câu hỏi của Chu Minh Thần, Mễ Dương thành thật lắc đầu, nói bản thân không có ý kiến gì, ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghe theo sự sắp xếp của anh.
Du Sướng ở trước mặt Chu Minh Thần luôn có khao khát chiến thắng mãnh liệt, cho nên cậu không muốn tỏ ra vô dụng.
Có điều, cậu không có một chút hiểu biết nào về những điều cơ bản trong cuộc sống, cho nên cậu cúi đầu, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói:
“Tôi đề xuất nên tính toán chi phí cho mỗi bữa cơm.
Chúng ta có thể ăn tiết kiệm hơn một chút, nhưng nếu làm khách không hài lòng thì chúng ta sẽ mất nhiều hơn được".
Nói xong, Du Sướng giả vờ thản nhiên nhìn Chu Minh Thần.
Chu Minh Thần gật đầu, ghi lại những gì Du Sướng nói lên giấy.
Sau khi ghi chép xong, anh nhận ra Du Sướng đang trong tư thế thả lỏng nhưng mắt lại lén lút liếc anh, bàn tay đang viết chữ của anh hơi khựng lại một chút, anh suy nghĩ cẩn thận, trong mắt lóe lên ý cười, rồi lên tiếng: “Đề xuất của em rất hay, đúng là chúng ta phải đảm bảo chi phí dùng để đãi khách.”
Du Sướng nghe thấy vậy miệng cong lên, nâng chiếc cốc bằng tre lên, nhàn nhã uống một ngụm nước lá tre.
Tiếp theo là phân chia công việc, Chu Minh Thần chủ động đề nghị anh sẽ xây bếp lò.
Ai cũng biết việc dựng bếp lò là việc nặng nhọc nhất, Tống Du Du là con gái nên nhất định sẽ lựa chọn hái rau, còn lại Mễ Dương và Du Sướng, giữa hai người họ cần có một người phải hỗ trợ xây bếp.
Mễ Dương và Du Sướng liếc nhìn nhau, rốt cuộc là ai đi hái rau, ai đi bê gạch xây bếp đây?
Mễ Dương đầu óc linh hoạt, biết trong số họ thì cậu ta và Tống Du Du đều có thâm niên trong nghề ngắn hơn so với những người còn lại, Du Sướng có hăng hái cỡ nào cũng chỉ là một đạo diễn, hơn nữa còn lớn hơn cậu ta mấy tuổi.
Thân là người nhỏ nhất, để xây dựng hình ảnh đẹp thì cậu nên chủ động đề nghị đi xây bếp lò.
Mễ Dương vừa định lên tiếng thì Du Sướng đã lên tiếng trước với vẻ mặt nặng nề: “Để tôi hỗ trợ xây bếp đi.”
Nếu như được lựa chọn, Du Sướng cũng không muốn làm việc cùng Chu Minh Thần đâu, tuy nhiên nghĩ đến mớ củ cải bị cậu bẻ gãy làm đôi lúc sáng, bọn họ tự ăn không thành vấn đề, nhưng nếu muốn bán lấy tiền thì với sự keo kiệt và hay bắt bẻ của tổ đạo diễn, không bắt cậu bù tiền đã là tốt lắm rồi.
Cho nên Du Sướng rất tự giác nhận việc đi bê gạch.
Mễ Dương và Tống Du Du vui vẻ ôm sọt đi hái rau, Du Sướng nhìn Chu Minh Thần, cậu lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bếp lò trông như thế nào, cho nên rất tự giác đến dọn đống gạch cạnh nông trại.
“Chờ một chút,” Chu Minh Thần gọi Du Sướng lại, cũng không biết kiếm đâu ra hai đôi găng tay: “Em đeo vào đi, cẩn thận làm tay bị thương.”
Du Sướng không muốn nhận, nhìn cậu yếu đuối lắm hay gì?
Tuy cậu không cao lớn như Chu Minh Thần, nhưng cũng không mảnh mai như vậy được không? Cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân là một đạo diễn tài năng của thời đại mới với vóc dáng khoẻ mạnh!
Chu Minh Thần muốn sỉ nhục hình tượng của cậu đây mà, còn lâu cậu mới cho phép!
Chu Minh Thần cảm thấy rất bất đắc dĩ bởi thái độ không tự hiểu mình của Du Sướng.
Anh bước lên một bước, mạnh mẽ kéo tay Du Sướng và đeo đôi găng tay màu trắng lên tay cậu.
Du Sướng muốn giãy giụa, Chu Minh Thần liền lấy dáng vẻ uy hiếp của chủ nhà ra nói: “Nếu em không đeo thì đi hái rau đi.”
Du Sướng không dám động đậy, chỉ có thể không tình nguyện để mặc cho Chu Minh Thần đeo găng tay cho mình.
Du Sướng đeo bao tay, vòng ra sân sau đến chỗ đống gạch, nhìn đống gạch xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, cậu hài lòng gật đầu, nhiều gạch thế này chắc chắn là đủ dùng.
Một tay Du Sướng nhấc một viên gạch lên, thử đi hai bước, ừm, cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì, sau đó cậu rất tự tin chồng bốn viên gạch lên nhau ôm một lượt đi.
Nhưng đi được nửa đường, tay Du Sướng có chút đau nhức, có điều bên cạnh có máy quay đi theo, cho nên cậu không chịu bộc lộ sự rụt rè của mình, trên mặt cậu tỏ ra rất thoải mái.
Càng đi, mấy ngón tay của Du Sướng càng lúc càng đau, bốn viên gạch như biến thành bốn mươi viên gạch, chóp mũi cậu bắt đầu chảy mồ hôi, cảm thấy không bê nổi nữa.
Du Sướng có cảm giác mấy viên gạch trong tay không ngừng trĩu xuống, đến cả ngón tay của mình mà cậu còn sắp không giữ nổi, chỉ muốn đặt đống gạch xuống nhưng lại sợ nếu buông lỏng tay thì gạch sẽ rơi vỡ hết.
Đúng lúc cậu đang không biết làm thế nào thì bỗng nhiên trên tay nhẹ bẫng, cánh tay lúc nãy còn run rẩy chợt thả lỏng.
Du Sướng ngẩng mặt lên, người đến không phải ai khác mà là Chu Minh Thần, anh rất tự nhiên lấy đi bốn viên gạch trong tay Du Sướng.
Thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu đang nhìn mình, anh thản nhiên nói:
“Đoạn đường còn lại để anh bê cho", anh biết Du Sướng là người dễ ngại nên lại giải thích: “Hai người cùng nhau làm sẽ nhanh hơn một chút.
Đầu tiên cứ bê hết số gạch chúng ta cần sang bên kia đã, sau đó mới bắt đầu xây bếp lò.”
Lời đề nghị của Chu Minh Thần rất hợp tình hợp lý, Du Sướng đã kiệt sức, tất nhiên biết nên nghe theo đề nghị của anh.
“Bê bốn viên gạch cùng một lúc sẽ rất nặng, nếu anh không bê được nữa thì phải nói ra, đừng có ra vẻ.” Du Sướng mặt không biến sắc cử động bàn tay tê cứng do máu khó lưu thông, trên mặt còn ra vẻ lo lắng cho Chu Minh Thần.
Trong mắt Chu Minh Thần hiện lên ý cười, anh hùa theo lời Du Sướng gật đầu: “Ừm, đúng là nặng thật, nếu bê không nổi nữa thì anh sẽ nghỉ một chút.”
Du Sướng rất hài lòng với câu trả lời của Chu Minh Thần, ánh mắt nhìn anh cũng không còn lạnh lùng và đề phòng như lúc nãy nữa.
Bởi vì chỉ cần đi nốt một nửa quãng đường, nên mỗi khi Du Sướng mỏi tay, Chu Minh Thần lại nhanh chóng bê thay cậu.
Sau khi bê gạch xong, vậy mà cậu cũng không cảm thấy mệt lắm.
“Bê xong hết rồi hả? Tôi cảm thấy vẫn có thể bê thêm vài vòng nữa.” Du Sướng đắc ý nói.
Chu Minh Thần chỉ cười nhẹ nhàng: “Số gạch chúng ta vừa bê đã đủ dùng rồi, không cần lấy thêm đâu.”
Du Sướng vẫn chưa đã thèm nhìn về phía đống gạch, nghe xong lời Chu Minh Thần nói, cậu còn vỗ vai của anh: “Sau này anh phải tăng cường rèn luyện vào, nếu không thì thể lực sẽ không theo kịp đâu.”
Chu Minh Thần nhìn bàn tay đang đặt trên vai anh của Du Sướng, anh nở một nụ cười, không biết Sướng Sướng có nhận ra thái độ của cậu đối với anh đã không còn khó chịu giống ban đầu hay không.
Tuy nhiên, Chu Minh Thần không đề cập đến vấn đề này, chỉ ngoan ngoãn nghe lời Du Sướng.
Nhóm quay phim vẫn luôn đi theo cả hai trơ mắt ra nhìn khoảng cách giữa hai con người đang chụm đầu vào nhau và đống gạch xây lò đang càng lúc càng gần.
Biểu cảm của Du Sướng lại rất vui vẻ hớn hở, không hề có cảm giác khó chịu, lại nhìn Chu Minh Thần lộ rõ biểu cảm thích thú, nhất thời nhóm quay phim cũng không biết phải nói gì.
Rõ ràng là họ vã mồ hôi để quay phân cảnh khách mời làm lụng vất vả, vì sao lại cảm thấy hình ảnh ghi được lại tràn ngập bong bóng màu hồng phấn thế này?
Du Sướng và Chu Minh Thần quay lại sân sau, cậu phát hiện anh dùng gạch vẽ một hình vuông dưới một cái lán tre, hai người xếp đống gạch gọn gàng ở bên cạnh hình vuông đó.
Du Sướng tò mò nhìn lán tre vài lần, Chu Minh Thần lấy ra bản phác thảo bếp lò đơn giản vừa được vẽ trên bàn ra, anh liếc nhìn động tác của cậu, giải thích: “Xây trong lán tre thì sẽ không cần lo lắng trời mưa nữa.”
“Ồ, ừm.” Du Sướng gật đầu theo bản năng, sau khi trả lời xong cậu mới sờ sờ khuôn mặt của mình.
Sao cậu còn chưa hỏi gì mà Chu Minh Thần đã đọc được suy nghĩ của cậu rồi?
Du Sướng đứng một mình cũng cảm thấy có chút nhàm chán, hiện tại Chu Minh Thần khiến cậu có cảm giác đang quay lại thời điểm hai người mới quen nhau, bản thân cậu cũng chưa ý thức được thái độ của mình với Chu Minh Thần đã dần trở nên quen thuộc.
Cậu lại gần Chu Minh Thần, nhìn thoáng qua bản vẽ của anh, dù sao cũng có liên quan đến dụng cụ nấu ăn của bọn họ, trước đây cậu cũng chưa từng nghe nói qua anh biết cách xây bếp lò, cho nên tất nhiên là cậu rất quan tâm đến tiến độ công việc của anh.
Du Sướng chỉ vào hai cái lỗ trên bản vẽ, thắc mắc: “Chúng ta cần phải làm hai cái cửa lò sao?”
Chu Minh Thần rất kiên nhẫn giải thích với Du Sướng: “Một thôi, một cái lỗ còn lại là dùng để thông gió và hút khói.”
Du Sướng lúng túng gật đầu, cậu vốn định hỗ trợ anh, nhưng mà bản phác thảo đơn giản của Chu Minh Thần thật sự chỉ là một bản vẽ sơ sài, cậu chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái chứ thật sự là chẳng nhìn ra cái gì.
Chu Minh Thần dựa theo bản vẽ dựng bếp lò, Du Sướng ngồi bên cạnh anh nói chuyện.
Đối với người không quá thân thiết cậu sẽ bày ra bộ dáng lạnh lùng xa cách, nhưng khi ở trước mặt Chu Minh Thần, dù sao thì hai người cũng đã quen nhau được 6 năm, hai năm đầu tiên quan hệ giữa họ tuy hai mà một, sự quen thuộc trước kia vẫn khắc sâu trong xương cốt, chỉ cần sơ ý một chút là đã lộ ra.
“Sao trước đây tôi không biết anh làm được mấy thứ này nhỉ?” Du Sướng tò mò hỏi, nhìn Chu Minh Thần bình thường giống một công tử thanh nhã lịch thiệp, không tưởng tượng được anh còn biết xây bếp lò.
Chu Minh Thần dựng bếp lò dựa theo bản vẽ, anh nói thẳng: “Sau khi biết phải tham gia chương trình này đã đặc biệt học thêm mấy kĩ năng, không ngờ là thật sự có tác dụng.”
Du Sướng: “……”
Là một tên đạo diễn trong đầu chỉ nghĩ làm cách nào để kiếm được tiền cho mỗi lần xuất hiện, mặt cậu đỏ lên, giống như thời học sinh đột nhiên phát hiện ra học sinh giỏi không chỉ thông minh hơn mình mà còn nỗ lực hơn mình rất nhiều.
Du Sướng cố gắng vớt vát lại chút đỉnh tự tôn của mình: “Tổ chương trình không thông báo trước cho tôi nên tôi cứ nghĩ là kiểu chương trình trải nghiệm mạo hiểm ở nông thôn.”
Cậu sẽ không nói cho anh biết, cậu còn tìm hiểu trước cách lái xe ba gác thế nào để không bị lật xe, nên lùa trâu như thế nào để không bị húc, rồi cả cách để tự vệ khi đối mặt với lũ ngỗng trắng.
Ba giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, Chu Minh Thần tự tay lau mồ hôi, không trả lời cậu.
Du Sướng chống cằm, nhìn mái tóc đen của anh ướt đẫm, mồ hôi trong suốt chảy dài trên làn da mịn màng của Chu Minh Thần, từng giọt từ từ trượt dần xuống như đang miêu tả đường nét duyên dáng trên sườn mặt anh rồi dừng lại lửng lơ ở cằm rơi cũng không rơi nữa..
Đầu ngón tay Du Sướng cảm thấy hơi ngứa ngáy, cậu vân vê ngón tay, ánh mắt chăm chú thưởng thức.
Một đạo diễn có năng lực thì nhất định phải nhạy cảm với cái đẹp, ví dụ như bộ dáng hiện tại của Chu Minh Thần, tuy rằng anh đang mặc áo khoác, toàn bộ cánh tay không lộ ra ngoài một chút, nhưng nhìn thái dương mướt mồ hôi của anh thật sự gợi cảm muốn bùng cháy.
Chu Minh Thần vốn đang tập trung vào công việc trong tay, nhưng ánh mắt của Du Sướng quá nóng bỏng, anh liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên.
Sau khi giọt mồ hôi chảy xuống khỏi xương hàm Chu Minh Thần, nó nhanh chóng chảy dọc cổ anh rồi biến mất dưới cổ áo.
Trong mắt Du Sướng hiện rõ sự tiếc nuối.
Thật đáng tiếc không chụp lại được hình ảnh vừa nãy, không biết tổ chương trình có quay đặc tả cảnh Chu Minh Thần đổ mồ hôi nhễ nhại hay không.
Du Sướng chưa kịp tiếc xong, không biết có phải là do Chu Minh Thần nóng quá chịu không nổi hay không mà cuối cùng cũng cởi chiếc áo khoác theo phong cách ngầu đét của mình r.
Không có áo khoác to rộng che mất, đường cong eo lưng gợi cảm của anh như ẩn như hiện lộ ra ngoài.
Đặc biệt là lúc anh quay người lại rồi cúi đầu xuống, cơ bắp rắn chắc lấp ló dưới lớp quần áo.
Nếu như nói vừa nãy chỉ là trêu chọc một cách ẩn ý, vậy thì hiện tại thuần tuý là đang giải phóng hormone ra ngoài.
Mắt Du Sướng sáng lên, nếu cơ thể đẹp đẽ như vậy thuộc về mình thì tốt rồi.
Như vậy thì cậu muốn chụp thế nào cũng được.Đáng tiếc là Chu Minh Thần sẽ không bao giờ xuất hiện trên màn ảnh của cậu một lần nào nữa..
Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Nói Anh Ta Là Chồng Tôi