Sau Khi Ly Hôn, Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Hối Hận Phát Điên
Chương 178
22@-
“Tôi nói cho bà biết, cậu tôi có bệnh tim, nếu bà mà chọc ông ấy phát bệnh, tôi đảm bảo tin tức trang đầu ngày mai sẽ là bà – phu nhân hào môn nhà họ Giang đường đường chính chính chọc tức bệnh nhân tim phát bệnh, đến lúc đó tôi muốn xem bà sẽ bị nước bọt của thiên hạ nhấn chìm chết đuối như thế nào!”
Mẹ vợ tôi tức đến mặt mũi đen sầm.
Tôi tiếp tục nói: “Lên tiếng chẳng hỏi han gì đã vội vàng kết tội tôi, tôi lấy làm lạ, sao bà và con gái bà đều thích hoang tưởng đến vậy? Lẽ nào hồi trẻ chồng bà ngày nào cũng cắm sừng bà, dẫn đến tâm lý bà bị méo mó, gen di truyền cho con cái, khiến chúng cũng méo mó như bà, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện bị cắm sừng?”
Mẹ vợ tôi khó thở, trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt khó tin.
“Anh quá hỗn xược, tôi là mẹ vợ anh, có ai nói chuyện với bề trên như anh không?”
“Bề trên? Người yêu thương tôi như cậu tôi mới gọi là bề trên,” ánh mắt tôi lạnh lẽo, vẻ mặt là sự châm chọc lạnh nhạt, “cái loại như bà, chỉ có thể gọi là lão bất tử—”
Lời vừa dứt, phòng bệnh lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.
Cậu tôi và Cố Mạnh Mạnh trợn mắt nhìn tôi, lẽ ra họ muốn giúp tôi một tay, nhưng không ngờ tài chửi mắng của tôi lại ghê gớm đến vậy, họ ngây người ra không nói được lời nào. Còn mẹ vợ tôi thì đã bị tôi "dạy dỗ" đến mức không thốt nên lời.
Mẹ vợ tôi suýt chút nữa bị tôi chọc tức đến ngất xỉu, tay run cầm cập vì giận, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, ngón tay chỉ vào tôi, mãi nửa ngày cũng không nặn ra được câu nào.
Nhưng mà, tôi là người như vậy đấy, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Lần này là bà ta chọc vào cậu tôi vốn hiền lành thật thà, đương nhiên tôi phải giúp cậu ấy đòi lại công bằng.
Cố Mạnh Mạnh là người đầu tiên hoàn hồn, vỗ tay cổ vũ tôi, khóe miệng cười tươi đến tận mang tai, cô ấy lạnh lùng liếc nhìn mẹ vợ tôi một cái.
30. “Bà cụ, bà nghe đây, đó mới là phong thái của bậc bề trên. Bà tùy tiện mắng con rể của mình, lại còn ăn nói hồ đồ, nói những chuyện không có căn cứ, thật là quá thất đức rồi, bà vẫn nên về nhà học lại cách làm người đi. Bà vẫn nên về nhà học lại cách làm người đi.”
Cậu tôi cũng đã bình tĩnh lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn mẹ vợ tôi.
“Nhà họ Giang phải không, dám ức h**p người nhà tôi như vậy, các người cứ đợi đấy!”
“Hừ, các người mới là người phải đợi đấy, dù có nhảy nhót đến đâu cũng chỉ là hạng tép riu, nghèo rớt mồng tơi mà còn muốn đấu với tôi, đúng là trò cười,” mẹ vợ tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tôi, “Diệp Thu, tôi nhất định sẽ bắt Vũ Vi ly hôn với anh, cái loại người vô học, vô văn hóa, còn dám cãi lại bề trên như anh, căn bản không xứng làm con rể nhà họ Giang!”
Mẹ vợ tôi hậm hực bỏ đi, nhưng tôi không hề bận tâm, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.
Tôi còn chẳng thèm làm con rể nhà họ Giang đâu, cái gì mà hào môn, hừ… Đương nhiên, hào môn thì tốt thật, ăn sung mặc sướng, nhưng đó đâu phải của tôi, tiền của nhà họ Giang tôi cũng đâu có thể tùy tiện tiêu xài, nên chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có hai ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình, quay đầu lại nhìn, cậu tôi và Cố Mạnh Mạnh đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng tôi có chút run sợ: “Sao vậy?”
Cậu tôi không chớp mắt nhìn tôi, giọng nói trầm thấp.
Sau Khi Ly Hôn, Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Hối Hận Phát Điên
“Tôi nói cho bà biết, cậu tôi có bệnh tim, nếu bà mà chọc ông ấy phát bệnh, tôi đảm bảo tin tức trang đầu ngày mai sẽ là bà – phu nhân hào môn nhà họ Giang đường đường chính chính chọc tức bệnh nhân tim phát bệnh, đến lúc đó tôi muốn xem bà sẽ bị nước bọt của thiên hạ nhấn chìm chết đuối như thế nào!”
Mẹ vợ tôi tức đến mặt mũi đen sầm.
Tôi tiếp tục nói: “Lên tiếng chẳng hỏi han gì đã vội vàng kết tội tôi, tôi lấy làm lạ, sao bà và con gái bà đều thích hoang tưởng đến vậy? Lẽ nào hồi trẻ chồng bà ngày nào cũng cắm sừng bà, dẫn đến tâm lý bà bị méo mó, gen di truyền cho con cái, khiến chúng cũng méo mó như bà, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện bị cắm sừng?”
Mẹ vợ tôi khó thở, trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt khó tin.
“Anh quá hỗn xược, tôi là mẹ vợ anh, có ai nói chuyện với bề trên như anh không?”
“Bề trên? Người yêu thương tôi như cậu tôi mới gọi là bề trên,” ánh mắt tôi lạnh lẽo, vẻ mặt là sự châm chọc lạnh nhạt, “cái loại như bà, chỉ có thể gọi là lão bất tử—”
Lời vừa dứt, phòng bệnh lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.
Cậu tôi và Cố Mạnh Mạnh trợn mắt nhìn tôi, lẽ ra họ muốn giúp tôi một tay, nhưng không ngờ tài chửi mắng của tôi lại ghê gớm đến vậy, họ ngây người ra không nói được lời nào. Còn mẹ vợ tôi thì đã bị tôi "dạy dỗ" đến mức không thốt nên lời.
Mẹ vợ tôi suýt chút nữa bị tôi chọc tức đến ngất xỉu, tay run cầm cập vì giận, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, ngón tay chỉ vào tôi, mãi nửa ngày cũng không nặn ra được câu nào.
Nhưng mà, tôi là người như vậy đấy, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Lần này là bà ta chọc vào cậu tôi vốn hiền lành thật thà, đương nhiên tôi phải giúp cậu ấy đòi lại công bằng.
Cố Mạnh Mạnh là người đầu tiên hoàn hồn, vỗ tay cổ vũ tôi, khóe miệng cười tươi đến tận mang tai, cô ấy lạnh lùng liếc nhìn mẹ vợ tôi một cái.
30. “Bà cụ, bà nghe đây, đó mới là phong thái của bậc bề trên. Bà tùy tiện mắng con rể của mình, lại còn ăn nói hồ đồ, nói những chuyện không có căn cứ, thật là quá thất đức rồi, bà vẫn nên về nhà học lại cách làm người đi. Bà vẫn nên về nhà học lại cách làm người đi.”
Cậu tôi cũng đã bình tĩnh lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn mẹ vợ tôi.
“Nhà họ Giang phải không, dám ức h**p người nhà tôi như vậy, các người cứ đợi đấy!”
“Hừ, các người mới là người phải đợi đấy, dù có nhảy nhót đến đâu cũng chỉ là hạng tép riu, nghèo rớt mồng tơi mà còn muốn đấu với tôi, đúng là trò cười,” mẹ vợ tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tôi, “Diệp Thu, tôi nhất định sẽ bắt Vũ Vi ly hôn với anh, cái loại người vô học, vô văn hóa, còn dám cãi lại bề trên như anh, căn bản không xứng làm con rể nhà họ Giang!”
Mẹ vợ tôi hậm hực bỏ đi, nhưng tôi không hề bận tâm, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.
Tôi còn chẳng thèm làm con rể nhà họ Giang đâu, cái gì mà hào môn, hừ… Đương nhiên, hào môn thì tốt thật, ăn sung mặc sướng, nhưng đó đâu phải của tôi, tiền của nhà họ Giang tôi cũng đâu có thể tùy tiện tiêu xài, nên chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có hai ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình, quay đầu lại nhìn, cậu tôi và Cố Mạnh Mạnh đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng tôi có chút run sợ: “Sao vậy?”
Cậu tôi không chớp mắt nhìn tôi, giọng nói trầm thấp.
Sau Khi Ly Hôn, Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Hối Hận Phát Điên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Ly Hôn, Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Hối Hận Phát Điên
Story
Chương 178
10.0/10 từ 16 lượt.