Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 86
“Ngài Diêm, thật sự cảm ơn ngài.” Ike từ trong đám đông chạy tới, đuổi theo Diêm Thầm rồi cúi người cảm tạ thật sâu.
“Không cần khách sáo.” Diêm Thầm vươn tay đỡ cậu ta dậy: “Tôi cũng chỉ vì muốn lấy được chai rượu này thôi.”
Diêm Thầm lắc lắc chai rượu trong tay, nụ cười nơi khóe môi càng thêm rõ ràng. Ike thoáng sững sờ, nhìn Diêm Thầm rồi lại nhìn chai rượu, sau đó quay sang nhìn Lâm Chương, vui vẻ chúc mừng: “Chúc mừng hai người!”
“Hai vị quả là trời sinh một cặp!”
Câu này lại rất hợp ý Diêm Thầm. Hắn vòng tay ôm lấy eo Lâm Chương, nụ cười trên môi càng thêm ấm áp.
“Sau này Sam sẽ không còn làm phiền hai người nữa đâu, cứ yên tâm.” Lâm Chương đã nhờ Thomas xử lý nốt phần việc còn lại. Từ nay về sau, Sam sẽ không còn cơ hội ra ngoài quấy rối nữa.
“Thật… thật sao?” Ike không dám tin, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Cảm ơn hai người, thật sự cảm ơn rất nhiều!”
Cậu ta không ngừng cúi đầu cảm tạ hai người họ. Dù không biết rõ thân phận của cả hai, nhưng chỉ cần nhìn phong thái là đã nhận ra họ không phải người tầm thường, huống chi là kỹ năng cưỡi ngựa xuất sắc đến kinh ngạc của Diêm Thầm.
“Anh ơi!” Từ xa, một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi lo lắng gọi Ike.
Ike quay đầu nhìn, sau đó quay lại nói với Diêm Thầm: “Đó là em gái tôi, Emily. Tôi bảo con bé qua đây cảm ơn hai người.”
“Không cần đâu. Chúng tôi còn có việc, cậu đưa em gái về nhà đi.” Diêm Thầm xua tay, nắm tay Lâm Chương rời đi.
“Hình như Emily đang nhìn anh đấy.” Lâm Chương ghé sát tai Diêm Thầm, trêu chọc.
Diêm Thầm hơi nghiêng đầu nhìn lại, cười cười: “Nói bậy, rõ ràng là cô ấy đang nhìn em, em không được nhìn cô ấy.”
Lâm Chương bật cười, lắc đầu: “Trước khi mất trí nhớ, anh đâu có hay ghen thế này đâu.”
“Thật ra anh cũng ghen từ trước rồi, chỉ là luôn cố nhịn không để em phát hiện thôi.” Diêm Thầm dời tầm mắt, kéo lỏng cổ áo, giọng nói trầm thấp.
“Vậy bây giờ là không thèm giấu nữa, buông xuôi luôn à?” Lâm Chương mỉm cười trêu chọc.
Diêm Thầm đan mười ngón tay vào tay Lâm Chương, nghiêng người ghé sát tai anh thì thầm: “Không phải, mà là anh phát hiện, hình như em rất thích nhìn anh ghen.”
Đôi tai Lâm Chương lập tức đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, anh đưa tay chạm mũi mấy lần, luống cuống không biết làm gì. Bị Diêm Thầm nhìn thấu rồi, anh vốn nghĩ mình che giấu khá tốt đấy chứ.
Nhưng thật ra, với tính cách thiếu cảm giác an toàn của mình, mỗi lần thấy Diêm Thầm tỏ rõ sự quan tâm, anh lại càng vui vẻ hơn. Anh luôn cho rằng bản thân như vậy rất phiền phức. Cuộc sống không phải là một bộ phim tình cảm, ai có thể suốt ngày bày tỏ sự để tâm được chứ?
Nhưng sau khi Diêm Thầm mất trí nhớ, hắn lại thường xuyên làm nũng, bám lấy anh, thậm chí ghen tuông vô cớ, có lúc còn ghen với chính bản thân mình. Lâm Chương ngoài miệng thì chê phiền, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ.
Nhìn vành tai đỏ bừng của Lâm Chương, sắc đỏ lan từ tai đến gò má rồi xuống tận cổ, ánh mắt Diêm Thầm càng thêm thâm trầm. Hắn l**m môi, ánh mắt dừng lại ở chiếc gáy trắng mịn của Lâm Chương.
Cầm số tiền thưởng cho người về nhất, Diêm Thầm chọn nhà hàng đắt đỏ nhất gần đó, dẫn Lâm Chương đi ăn tối.
Không gian nhà hàng lãng mạn, trên sân khấu có người đang tấu lên bản nhạc dương cầm du dương.
Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng, bầu trời đã được thắp sáng bởi muôn vàn ánh đèn. Một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên cao, soi sáng con đường họ nắm tay nhau, thong thả tản bộ về nơi ở.
“Em thấy nhà hàng đó thế nào?” Diêm Thầm nghiêng đầu hỏi.
Lâm Chương hơi nghiêng đầu, nói: “Cũng không tệ, nhưng em vẫn thích đồ anh nấu hơn.”
Diêm Thầm khẽ cười, đáp: “Vậy về nhà anh nấu cho em.”
“Em còn chưa ăn no, không hợp khẩu vị lắm.”
“Anh đoán cũng vậy.”
Lâm Chương vốn định giữ chút không khí lãng mạn cho buổi hẹn, nhưng Diêm Thầm lại thẳng thắn đến mức chẳng buồn để ý đến bầu không khí khiến anh cũng chỉ có thể thành thật mà nói.
“Chúng ta qua siêu thị đi.” Diêm Thầm chỉ vào siêu thị đối diện, nắm tay Lâm Chương bước vào.
Ban đêm ở nơi đất khách quê người, Lâm Chương cứ nghĩ sẽ là một buổi tối “Củi khô bén lửa” đầy tình tứ. Nhưng không ngờ, cái “củi khô bén lửa” ấy lại mang một ý nghĩa khác, tiếng xào nấu vang lên, mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp căn phòng. Chiếc bụng lưng lửng nửa no của Lâm Chương lập tức kêu “rột rột”, đúng lúc vô cùng.
Thôi vậy, ăn no rồi mới có sức làm việc.
Lâm Chương kéo ghế ngồi xuống.
Vừa cầm đũa lên, dường như nghĩ tới điều gì đó, anh lại đặt xuống, vươn tay cầm lấy điện thoại.
Diêm Thầm trơ mắt nhìn Lâm Chương giơ điện thoại lên chụp mấy tấm ảnh, sau đó như mặt trời mọc đằng tây mà đăng lên nhóm bạn bè.
“Em… vừa đăng lên mạng đấy à?” Diêm Thầm tưởng mình hoa mắt.
“Ừ, ăn thôi.” Lâm Chương bình thản đặt điện thoại xuống, chẳng mảy may để ý những người nhìn thấy bài đăng kia sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Diêm Thầm cảm thấy cả người như tê dại. Trang cá nhân của Lâm Chương từ trước đến nay chỉ có công việc, chưa từng xuất hiện bất cứ nội dung đời tư nào. Vậy mà hôm nay, bài đăng đầu tiên không liên quan đến công việc lại là về hắn. Là Lâm Chương chủ động đăng đó! Hắn không cần nhắc nhở luôn!
Hôm nay là Tết sao?
Diêm Thầm không nhịn được mà tự hỏi, cúi đầu xem lịch. Còn lâu mới đến Tết.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc pháo hoa và pháo trúc đã nổ vang rực rỡ trong lòng hắn.
Lâm Chương ăn xong, đặt chén đĩa vào máy rửa bát, lau khô vết nước trên tay. Hai người không ở khách sạn mà thuê một căn biệt thự nhỏ. Ngoài biệt thự có một khu vườn xinh xắn được chăm chút tỉ mỉ. Đứng cạnh cửa sổ, Lâm Chương có thể ngửi thấy hương hoa nồng nàn theo gió đêm phả vào.
Gió khẽ thổi qua, Lâm Chương đưa tay đóng cửa sổ. Diêm Thầm lau tóc ướt, từ phòng ngủ bước ra: “Anh xong rồi, em đi tắm đi.”
“Được.”
Lâm Chương cầm áo choàng tắm, bước vào phòng tắm.
Phòng tắm tràn ngập hơi nóng cùng mùi hương dễ chịu của sữa tắm. Lâm Chương khẽ ngửi ngửi, cả người hơi nóng lên, chẳng biết là do nhiệt độ hay do hương thơm làm anh choáng váng.
Tắm xong bước ra, anh thấy Diêm Thầm đang ngồi trên sofa rót rượu.
“Rượu này nặng không?” Lâm Chương hỏi.
Diêm Thầm nhướng mày, mỉm cười: “Không nặng, vừa đủ. Đây là rượu dành cho tiệc cưới, nặng quá làm sao còn sức động phòng?” Hắn đặt chai rượu sang một bên, nâng một ly đưa cho Lâm Chương, khóe môi cong lên đầy ý tứ.
Lâm Chương bỗng cảm thấy một cơn hoảng loạn ập tới, tim đập thình thịch như muốn phá tan lồng ngực. Anh cố tỏ ra bình tĩnh nhận lấy ly rượu, nhưng chẳng hề hay biết đôi tai đỏ bừng đã sớm bán đứng tâm tư mình.
Những đầu ngón tay ửng đỏ vì ngâm nước nóng, tương phản rõ rệt với ly rượu trong suốt. Rượu còn chưa kịp nếm mà hơi men đã như lan tỏa khiến người ta ngà ngà say.
Bất chợt, một lực mạnh mẽ từ thắt lưng kéo anh về phía trước, Lâm Chương không kịp phòng bị, cả người ngã vào lòng Diêm Thầm. Anh vội vàng giữ chặt ly rượu trong tay, không để chất lỏng bên trong sánh ra, tay kia thì chống lên vai hắn: “Anh làm gì vậy?”
Diêm Thầm ngẩng đầu nhìn anh, một tay vững vàng ôm lấy eo anh. Trên người Lâm Chương chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa đen, ôm sát lấy tấm lưng thẳng tắp, tôn lên đường cong eo thon hoàn mỹ. Ánh mắt Diêm Thầm vô thức dừng lại nơi chiếc đai lưng thắt chặt vòng eo ấy, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, lớp vải cuối cùng cũng sẽ biến mất.
Hắn hơi ngửa đầu, yết hầu di chuyển lên xuống khiến Lâm Chương vô thức cũng nuốt nước bọt theo. Ánh mắt giao nhau, im lặng chỉ kéo dài trong chớp mắt, nhưng cảm xúc dâng trào lại chẳng thể kìm nén thêm nữa.
Diêm Thầm giơ ly rượu lên, nhìn anh nói: “Rượu anh đã thắng về rồi. Đêm nay động phòng hoa chúc, được chứ?”
Trái tim Lâm Chương đập như trống dồn, anh gần như nghi ngờ lồng ngực mỏng manh này không thể chứa nổi nhịp tim mãnh liệt ấy. Cơn nóng lan tỏa khắp cơ thể, anh cúi đầu, đầu mũi gần như chạm vào mũi Diêm Thầm, giọng nói khẽ khàng: “Được.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai muốn dời mắt. Tiếp đó, họ vòng tay qua nhau, giao ly cùng uống cạn chén rượu hợp cẩn.
Rượu trôi xuống cổ họng, Lâm Chương còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn hương vị thì đã bị Diêm Thầm bế bổng lên, sải bước về phía giường. Chiếc ly lăn lóc trên thảm, vài giọt rượu còn sót lại men theo thành ly rơi xuống tấm thảm trắng như tuyết, loang thành một vệt màu đỏ rực.
…
Lâm Chương tỉnh dậy, đầu óc còn hơi mơ màng, trên người anh rất sạch sẽ, khô ráo, xem ra Diêm Thầm đã giúp anh tắm rửa sau khi anh thiếp đi.
Nghĩ đến chuyện tối qua, anh vẫn cảm thấy có chút khó tin. Nửa chai rượu còn lại hầu như đều “dùng” trên người anh, quả là không lãng phí chút nào.
Lâm Chương đưa tay sang bên cạnh, sờ không thấy ai, định gọi một tiếng thì cửa đã bị đẩy ra.
“Tỉnh rồi à?” Diêm Thầm bước tới, đặt bó hoa trong tay lên tủ đầu giường, sau đó rót một ly nước ấm đưa cho Lâm Chương.
Lâm Chương uống vài ngụm, cổ họng dịu hẳn đi, cuối cùng cũng không còn khàn giọng như lúc mới thức dậy: “Hoa hái trong vườn à?”
“Ừ.” Diêm Thầm cắm hoa vào chiếc bình thủy tinh, Lâm Chương ngắm nhìn một lúc, bỗng giật mình nhận ra: “Đây là hoa cát tường?”
Khóe môi Diêm Thầm khẽ nhếch lên. Hắn bước tới, ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu chạm nhẹ vào môi Lâm Chương: “Xem ra em vẫn còn nhớ.”
Lâm Chương đương nhiên nhớ. Đó là loài hoa Diêm Thầm đã tặng anh khi họ tham gia chương trình Cặp Đôi Được Ông Trời Tác Hợp . Mãi về sau Lâm Chương mới biết, hoa cát tường mang ý nghĩa của tình yêu chân thành và vĩnh cửu.
“Em còn không biết trong vườn có trồng cát tường nữa.” Lâm Chương khẽ mỉm cười, nét mặt dịu dàng tựa đầu vào vai Diêm Thầm.
Diêm Thầm lấy một chiếc áo khoác mỏng choàng lên vai anh, ôm anh vào lòng: “Anh cũng mới phát hiện thôi. Đói chưa?”
“Có chút.” Lâm Chương cảm nhận cơ thể mình, so với cơn đói, anh lại thấy mệt hơn, tối qua chơi hơi muộn, giờ người vẫn còn ê ẩm.
“Anh nấu cháo cho em rồi.” Diêm Thầm khẽ véo vành tai mềm mại của anh, hỏi nhỏ: “Dậy ăn nhé?”
“Sao vậy? Em không dậy, chẳng lẽ anh định bưng cháo lên tận giường cho em ăn?” Lâm Chương trêu chọc.
“Cũng không phải là không thể.” Diêm Thầm thản nhiên, vẻ mặt hợp tình hợp lý.
Lâm Chương thật sự sợ hắn làm như vậy, vội xua tay: “Em có phải nằm liệt giường đâu.”
Diêm Thầm nắm tay anh, cúi người chỉnh ngay ngắn đôi dép dưới chân, cười nói: “Vợ ốm lâu ngày liệt giường, chồng không rời không bỏ, chẳng phải là chuyện thường tình sao?”
“Thôi đi, bớt trêu em, em còn chưa đến mức đó.”
Lâm Chương vừa đứng dậy, theo phản xạ đưa tay đỡ eo, vén áo lên nhìn thoáng qua, trên vòng eo trắng nõn mảnh khảnh vẫn còn hằn rõ dấu tay của Diêm Thầm.
“Anh hận em lắm à?” Lâm Chương ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Diêm Thầm cũng có chút bất ngờ, sao qua một đêm mà dấu vết còn rõ hơn: “Anh yêu em còn không hết nữa là.”
Lâm Chương buông vạt áo, xoay người vào phòng tắm: “Miệng lưỡi đàn ông toàn dối trá thôi.”
Anh vừa rửa mặt xong bước ra, Diêm Thầm liền bám lấy, nắm tay anh nhẹ nhàng lắc lắc: “Anh sai rồi mà, ngoan nào.”
Lâm Chương im lặng không đáp, Diêm Thầm bắt đầu cuống lên, vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy anh không buông: “Anh sai rồi, anh sai rồi mà… Ca ca.”
Lâm Chương sững người. Lâu rồi anh không nghe thấy cách xưng hô này, suýt nữa không nhịn được cười.
“Ca ca, để anh xoa cho em nhé?” Diêm Thầm chú ý thấy khóe môi Lâm Chương khẽ động, liền tranh thủ tấn công thêm.
“Em đói rồi.” Lâm Chương gạt tay hắn ra. Để hắn xoa bóp thật, sợ là chẳng yên ổn được.
“Cháo anh đã múc sẵn rồi, bây giờ ăn là vừa.” Diêm Thầm cười tít mắt, dìu anh ra bàn ăn, còn chu đáo đặt thêm một chiếc đệm ngồi mềm mại.
Ăn xong, Diêm Thầm vào bếp rửa bát. Lâm Chương ngồi trên sofa, cầm điện thoại lên, nhớ tới bài đăng tối qua liền tò mò mở ra xem.
Vừa nhìn, suýt nữa thì bị sặc. Thì ra anh có nhiều bạn bè đến vậy sao?
Ngay cả Diêm Sĩ Huyên và Đinh Uyển Như cũng nhấn “like”, còn để lại bình luận: “Hai đứa chơi vui vẻ, nếu thiếu tiền cứ nói nhé!”
“Mẹ vừa chuyển cho anh một khoản tiền, bà ấy muốn anh mua đồ giúp sao?” Diêm Thầm cầm điện thoại từ bếp đi ra, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Có lẽ là tiền tiêu vặt cho hai chúng ta.” Lâm Chương đoán thế khi anh đọc được bình luận của Đinh Uyển Như.
“Vẫn là mẹ thương hai đứa mình nhất.” Diêm Thầm mỉm cười, tiện tay nhắn tin cảm ơn Đinh Uyển Như.
Sau đó, hắn bước đến sau lưng Lâm Chương, cúi người nói bên tai anh: “Đêm qua động phòng hoa chúc, vừa hay nhân dịp này hưởng tuần trăng mật thêm lần nữa, được không?”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ