Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 84
Lâm Chương hơi sững người khi nghe thấy câu đó, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, bước lên vài bước mà không trả lời. Diêm Thầm thấy vậy thì nóng ruột, vội vàng đuổi theo.
“Ừm, xem biểu hiện của anh thế nào, em sẽ cân nhắc.” Lâm Chương khẽ nhếch môi, không có ý định làm khó hắn quá lâu.
Mắt Diêm Thầm sáng lên, hắn nắm lấy tay anh, đối diện với anh, hai người bốn mắt nhìn nhau: “Vậy để anh lấy chai rượu đó về, làm rượu giao bôi trong đêm tân hôn của chúng ta, được không?”
Ánh mắt hắn lấp lánh tràn đầy sự yêu thương, Lâm Chương nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu mình trong đôi mắt trong veo ấy, được tình yêu bao bọc trọn vẹn, trong lòng anh như có muôn hoa đua nở, đôi mắt cong lên, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Trước khi cuộc thi buổi chiều bắt đầu, Diêm Thầm nhận được điện thoại của ba hắn.
“Thằng nhóc này, làm gì thì làm, đừng để mọi chuyện ầm ĩ quá, khó xử lí hậu quả.”
“Ba, sao ba biết con đang gây chuyện chứ? Con chỉ muốn đưa Chu Dao vào tù thôi mà.” Diêm Thầm vừa v**t v* bộ lông đen bóng của con ngựa trước mặt, vừa nói với Diêm Sĩ Huyên qua điện thoại.
“Tính cách của con thế nào, ba còn không rõ chắc? Nếu chỉ vì ba và mẹ con, con cũng sẽ không làm lớn chuyện tới vậy.” Diêm Sĩ Huyên rất chắc chắn, chưa nói đến chuyện Diêm Thầm vốn có tính cách lương thiện, chỉ riêng việc ông và Đinh Uyển Như đang bị kẹt giữa mớ quan hệ này, nếu Diêm Thầm thực sự đưa Chu Dao vào tù, thì vợ chồng ông chắc chắn sẽ rất khó xử.
Diêm Thầm chẳng qua chỉ muốn giúp Lâm Chương xả giận, cho Chu Dao một bài học, khiến bọn họ biết điều hơn, không gây rắc rối cho Lâm Chương nữa.
“Chưa chắc đâu, ba à, nợ mới nợ cũ tính một lượt, trước đây Chu Dao cũng nói bóng nói gió Lâm Chương không ít lần, lần này còn ra tay độc ác như vậy nữa.” Diêm Thầm giơ tay lên, con ngựa bên cạnh liền lập tức cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, tỏ vẻ thích thú, như muốn Diêm Thầm tiếp tục v**t v*.
“Chuyện lần này, đúng là Chu Dao quá đáng. Tiểu Chương có ổn không?” Diêm Sĩ Huyên trầm giọng hỏi.
“Không ổn, em ấy tức đến phát khóc luôn đấy, ba à, Lâm Chương là con trai ruột của ba mà, ba phải giúp em ấy xả giận đi chứ.” Diêm Thầm cố tình nói quá lên, Diêm Sĩ Huyên cũng không nghi ngờ gì, dù sao chuyện này có liên quan đến người mẹ đã khuất của Lâm Chương, anh có khóc cũng là chuyện bình thường.
Quả nhiên, ông tỏ vẻ đau lòng nói: “Ba sẽ nói chuyện với bác của con. Hai đứa cứ ở ngoài chơi thêm vài ngày đi, để Tiểu Chương thư giãn một chút. Lát nữa ba chuyển thêm tiền cho con.”
“Cảm ơn ba.”
Diêm Thầm mỉm cười, tiếp tục v**t v* con ngựa, khiến nó thoải mái đến híp cả mắt lại.
“Ừm…” Diêm Sĩ Huyên định dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy, nhưng bỗng nhiên khựng lại như nhận ra điều gì, Diêm Thầm vừa nói trước đây Chu Dao hay nói bóng gió về Lâm Chương, hơn nữa hôm nay thái độ của hắn cũng có chút kỳ lạ.
“Diêm Thầm, con…” Diêm Sĩ Huyên ngập ngừng vài giây, dường như không dám hỏi, sợ mình vô tình làm tổn thương hắn.
Diêm Thầm đoán được ông muốn hỏi gì, cười khẽ: “Con khôi phục trí nhớ rồi.”
Đầu dây bên kia lặng đi một lúc, lát sau giọng Diêm Sĩ Huyên hơi trầm xuống: “Nhớ lại là tốt rồi, đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?”
“Rồi ạ, hoàn toàn khỏe mạnh.” Mắt Diêm Thầm rũ xuống, che đi tia dao động trong đáy mắt.
“Vậy thì tốt, tốt rồi.” Diêm Sĩ Huyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông bỗng dưng cứng lại, ông ngập ngừng hỏi: “Vậy con và Tiểu Chương, định thế nào?”
“Những năm qua, giữa bọn con có quá nhiều hiểu lầm, nhưng xét cho cùng nguyên nhân vẫn xuất phát từ chính hai đứa, cũng may có lần mất trí nhớ này, để bọn con có cơ hội nhìn lại mối quan hệ của mình, con thấy cũng không tệ, xem như là một khởi đầu mới vậy.” Diêm Thầm ngước lên, nhìn thấy Lâm Chương đang tắm mình trong ánh nắng, từng bước từng bước đi về phía hắn, nụ cười của hắn lan từ khóe môi đến tận đáy mắt.
“Trong cái rủi có cái may.”
Diêm Sĩ Huyên gật đầu: “Con tự biết mình muốn gì là được rồi, khi nào về nước nhớ đưa Tiểu Chương về nhà ăn cơm, mẹ con nhớ hai đứa lắm đấy.”
“Vâng.” Diêm Thầm vui vẻ đồng ý.
Lâm Chương đi đến trước mặt hắn, Diêm Thầm thuận thế nắm lấy tay anh: “Nói chuyện xong với ngài Thomas rồi à?”
“Ừm, ông ấy nói Sam là một tay côn đồ có tiếng ở đây, thủ đoạn bẩn thỉu, không khác gì một kẻ hèn hạ, lát nữa thi đấu anh nhớ cẩn thận một chút, có khả năng gã sẽ chơi xấu.” Trong mắt Lâm Chương lộ rõ vẻ lo lắng.
Trên thảm cỏ xanh mướt, mùi cỏ khô thoảng qua trong gió, Diêm Thầm vén lọn tóc vương trên trán anh, nhẹ nhàng x** n*n vành tai mềm mại, sau đó cúi xuống, hôn lên nốt ruồi đỏ phía sau tai anh: “Đừng lo, em biết rõ kĩ năng cưỡi ngựa của anh thế nào mà.”
Lâm Chương suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu, anh vươn tay, chỉnh lại những nếp nhăn trên áo sơ mi của hắn, ngón tay thon dài men theo xương quai xanh rồi lướt đến vai, khẽ giữ lấy gáy hắn, kéo xuống và trao một nụ hôn: “Dù kẻ địch có là một tên rác rưởi thì cũng không được chủ quan.”
Diêm Thầm ôm lấy eo anh, kéo anh vào lòng, hơi thở nóng rực: “Được.”
Gió thổi qua làm tung bay vạt áo của cả hai, ánh nắng trải trên thảm cỏ, con ngựa đen bên cạnh nhìn hai người, tò mò đi tới, chen đầu vào giữa hai người.
Nụ hôn nồng nhiệt bị gián đoạn, hai người nhìn bóng đèn không biết từ đâu chui ra, sau đó quay sang nhìn nhau, cùng bật cười lớn.
Con ngựa chớp chớp đôi mắt đen láy, đầy vẻ khó hiểu, hai con người này thật kỳ lạ.
…
“Tiên sinh, tôi chân thành khuyên ngài nên từ bỏ cuộc thi thì hơn. Sam chắc chắn đã ghi hận trong lòng, không khéo còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Ike lo lắng vô cùng, vừa thấy Diêm Thầm đã vội vàng khuyên nhủ.
“Vậy còn em gái của cậu thì sao?” Diêm Thầm không trả lời mà hỏi ngược lại.
Ike khổ sở lắc đầu, nói: “Tôi sẽ dốc toàn lực để giành hạng nhất.”
Không biết trình độ cưỡi ngựa của Ike ra sao, nhưng nhìn dáng vẻ thiếu tự tin của cậu ta, e là cũng không giỏi lắm.
Diêm Thầm vỗ vai cậu ta, mỉm cười nói: “Không được đâu, hạng nhất là của tôi. Tôi còn chờ lấy chai rượu đó về động phòng nữa mà.”
Ike trợn tròn mắt, suýt chút nữa rơi cả tròng, đang định nói gì đó thì loa phát thanh đã vang lên, thông báo các tuyển thủ tập hợp.
“Anh phải cẩn thận đó.” Lâm Chương nắm tay Diêm Thầm, căn dặn không ngừng.
Diêm Thầm nhìn anh đầy ý cười, hắn thích việc Lâm Chương cứ mãi lặp đi lặp lại những lời dặn dò như thế: “Ừ, ngoài chuyện đó ra thì không còn gì nữa sao?”
Lâm Chương nghiêng đầu, ánh mắt liếc sang bên cạnh, thấy các cô gái nhiệt tình tặng nụ hôn chúc may mắn cho kỵ sĩ của mình, anh cũng cong ngón tay ngoắc hắn lại, Diêm Thầm nghe lời cúi xuống như một chú cún ngoan ngoãn, ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi hắn: “Cố lên, ông xã.”
Đôi mắt Diêm Thầm bỗng trợn to, máu nóng sôi trào, cả người như được bơm đầy năng lượng, ngược lại, Lâm Chương vẫn ung dung bình tĩnh, nhìn hắn với nụ cười nhàn nhạt.
Diêm Thầm đột ngột ôm chặt eo anh, nhiệt độ cơ thể tăng cao, đáy mắt sâu thẳm: “Đợi đêm động phòng tối nay cùng anh đi.”
Đôi mắt sáng của Lâm Chương khẽ gợn lên tia sáng lấp lánh, đẹp hơn cả những vì sao: “Em đợi anh.”
Hai người họ đều là người phương Đông, hơn nữa nhan sắc cũng vô cùng xuất chúng, suốt dọc đường khiến không ít người phải ngoái đầu nhìn, đến khi họ ngang nhiên hôn nhau, xung quanh vang lên tiếng hét chói tai cùng tiếng huýt sáo không dứt.
Nhìn theo bóng lưng Diêm Thầm rời đi, sắc xuân tràn đầy trên người Lâm Chương dần thu lại, trở về dáng vẻ thanh lãnh như mai tuyết mùa đông.
“Wow, Lâm, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu nồng nhiệt như vậy đấy, trước kia tôi luôn nghĩ cậu là một khối băng điêu khắc.” Thomas cùng vệ sĩ đi đến cạnh anh, giọng điệu kinh ngạc như thể nhìn thấy một vật hiếm lạ.
“Ồ, xin lỗi nhé, Lâm, cậu biết tôi không có ý mạo phạm. Tôi chỉ muốn nói trước đây cậu chỉ có hứng thú với công việc, cứ như một kẻ lãnh cảm vậy.” Thomas nhún vai.
“Ngài Thomas, ngài có biết thế nào là càng nói càng sai không?” Lâm Chương thản nhiên liếc hắn một cái.
Thomas rụt cổ, khôn ngoan đổi chủ đề: “Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, ban tổ chức đã chuẩn bị ghế VIP cho chúng ta, mau đi thôi.”
Đương nhiên Lâm Chương sẽ không từ chối, Thomas từng có hợp tác làm ăn với anh, em gái hắn còn từng nhiệt tình theo đuổi anh, cuối cùng cô nàng phải tức tối quay về, vừa khóc vừa nói với Thomas: “Hắn dám phớt lờ sự quyến rũ của em! Hắn chắc chắn là một tên vô cảm!”
Thomas tin em gái mình sái cổ, mãi đến khi sau này nghe nói Lâm Chương có một người yêu cùng giới, hắn mới hiểu ra, cho dù em gái hắn có quyến rũ đến đâu, thì với gay cũng chẳng khác nào phô bày vẻ đẹp trước kẻ mù.
Hai người ngồi vào ghế, Thomas lắc lư ly rượu vang trong tay: “Lâm, tôi có một dự án mới, cậu có hứng thú không?”
“Không có.” Lâm Chương dứt khoát từ chối.
Thomas suýt bị sặc rượu: “Tôi còn chưa nói đó là dự án gì mà.”
Lâm Chương đan mười ngón tay vào nhau, đặt nhã nhặn trên đùi, vẻ mặt điềm nhiên: “Dạo này đang nghỉ phép, chuyên tâm ở bên bạn trai, không rảnh làm gì khác.”
“Cậu thay đổi rồi, Lâm. Tôi thật sự muốn gọi Saisy đến đây nhìn bộ dạng đắm chìm trong tình yêu này của cậu.” Thomas trưng ra vẻ mặt khoa trương, thậm chí còn định lấy điện thoại gọi cho em gái mình, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi, dù sao thì em gái hắn giờ cũng đang quấn quýt bên bờ biển với bạn trai, nên để cho cô bé tận hưởng hạnh phúc, nếu chẳng may cô nhìn thấy Lâm Chương và người yêu của anh, rồi phát hiện bạn trai mình quá kém sắc thì tiêu.
Hai người trò chuyện đôi câu, ngay sau đó, tiếng còi vang lên, đàn chiến mã lao vút ra như nước vỡ bờ, sân đấu lập tức trở nên náo nhiệt.
Sam dẫn đầu, đám đàn em của gã bám sát phía sau, sóng vai nhau chắn kín các tuyển thủ bên dưới.
Ike gấp đến mức mồ hôi đầm đìa, nghiến răng mắng: “Khốn kiếp! Tên Sam đáng chết này!”
Không chỉ Ike mà nhiều người khác trên sân cũng có chung cảm giác như cậu, nhưng người dám trực tiếp đối đầu với Sam lại chẳng có mấy ai, dù gì đi nữa Sam cũng là tên lưu manh khét tiếng ở vùng này, một khi bị gã để mắt tới, không chỉ cuộc thi lần này bị ảnh hưởng, mà e rằng về sau cũng sẽ liên tục gặp phiền phức.
“Cuộc tranh tài trên sân đang vô cùng gay cấn! Hiện tại, dẫn đầu là tuyển thủ số 8 – Sam! Anh đang bỏ xa toàn bộ những người phía sau!” Giọng nói của bình luận viên tràn đầy kích động.
Khán đài lập tức vang lên những tiếng chửi rủa đầy bất mãn, nhưng bên cạnh đó vẫn có không ít tên vô lại lớn tiếng cổ vũ cho Sam.
Ike cố gắng tìm cơ hội vượt qua mấy lần nhưng đều bị chặn lại, thời gian càng trôi qua, cậu càng sốt ruột, mồ hôi nóng hổi tuôn xuống trán, thấm ướt cả hàng mi, cậu thậm chí còn không phân biệt được đó là mồ hôi hay nước mắt.
“Ha ha! Ike, nể tình mày là anh vợ của đại ca, bọn tao có thể nhường một chút, chỉ cần mày chịu mở miệng cầu xin thôi.” Đám đàn em cười hống hách.
“Cút! Bọn mày chắc chắn sẽ xuống địa ngục!” Ike siết chặt dây cương, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Đột nhiên, một tràng tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên.
Mấy kẻ đang chắn đường đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một con ngựa đen tuyền đang lao nhanh về phía họ, trên lưng ngựa là một thanh niên phương Đông tuấn tú, gương mặt hắn cương nghị, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tỏa ra hào quang chói mắt tựa như mặt trời.
“Chặn thằng nhãi đó lại!” Một tên cầm đầu ra lệnh.
Ngay lập tức, mấy con ngựa kẹp chặt lấy Diêm Thầm, vây hắn ở giữa.
Phía trước chính là khúc cua nguy hiểm, tất cả những người khác theo bản năng đều bắt đầu giảm tốc.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Diêm Thầm chợt ngưng đọng, hắn nắm chặt dây cương, áp sát người xuống lưng ngựa, rồi vung roi th*c m*nh!
“Mẹ nó! Tên này điên rồi à? Dám tăng tốc ở đây?!”
Không chỉ đám đàn em muốn cản đường hắn nghĩ như vậy, mà ngay cả khán giả trên khán đài cũng chung suy nghĩ, họ thậm chí đã có thể tưởng tượng ra cảnh chàng trai phương Đông anh tuấn kia ngã khỏi lưng ngựa, nhẹ thì trật xương gãy chân, nặng thì bị vó ngựa giẫm chết!
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ