Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 82
“Chủ tịch Diêm, đây là ví tiền của vị tiên sinh vừa rồi.” Tài xế đưa chiếc ví cũ kỹ cho Diêm Sĩ Huyên.
Chiếc ví dính đầy máu, trông rất rẻ tiền, có vẻ đã dùng được vài năm, đã sờn rách, lòi ra mấy tờ tiền lẻ.
“Ba, có lẽ bên trong có thông tin về thân phận của chú ấy.” Diêm Thầm biết ba mình sẽ không tùy tiện lục ví của người khác, nhưng tình huống lúc này rất đặc biệt.
Diêm Sĩ Huyên khẽ gật đầu, nhận lấy ví, quả nhiên bên trong có chứng minh thư của nạn nhân: “Lâm Thành.”
Rút chứng minh thư đưa cho tài xế đi làm thủ tục cho Lâm Thành, một tấm ảnh rơi ra khỏi ví theo động tác của Diêm Sĩ Huyên.
Diêm Thầm cúi xuống nhặt lên, đó là một tấm ảnh gia đình, vợ chồng, người mẹ già, và hai đứa con, một đứa còn đang được người vợ bế trên tay, một bé trai có tướng mạo thanh tú, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Tuy quần áo có phần quê mùa, nhưng Diêm Thầm vẫn nhận ra ngay đây là một cậu bé xinh xắn, bản thân hắn có ngoại hình ưa nhìn, hiếm khi khen ai, cảm thấy không ai đẹp trai bằng mình, cho đến khi nhìn thấy đứa trẻ trong ảnh.
Bên dưới tấm ảnh gia đình còn có một tấm ảnh thẻ nhỏ, có lẽ là ảnh chứng minh thư do trường học yêu cầu chụp, cậu bé trong ảnh chính là bé trai xinh xắn trong tấm ảnh gia đình, chỉ là đã lớn hơn nhiều.
“Sao càng lớn càng đen thế này?” Diêm Thầm có chút tiếc nuối, lẩm bẩm rằng đối phương chắc là nhỏ tuổi hơn mình, khoảng lớp sáu.
Diêm Sĩ Huyên liếc thấy tấm ảnh Diêm Thầm nhặt lên, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng.
Sau khi trả tiền viện phí cho Lâm Thành, điện thoại của Đinh Uyển Như gọi đến, hỏi họ sao còn chưa về, Diêm Sĩ Huyên liếc nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ tối, vội vàng đưa Diêm Thầm về nhà.
Sau đó, tin tức về hành động nghĩa hiệp của Lâm Thành lan truyền rộng rãi, Diêm Sĩ Huyên cũng từ đó biết được Lâm Thành không qua khỏi, theo đó, tin tức về việc người vợ bệnh nặng của Lâm Thành nhảy lầu cũng lọt vào tai ông.
Báo chí đua nhau đưa tin, Diêm Sĩ Huyên không nói chuyện này cho Diêm Thầm biết, Diêm Thầm vẫn còn là một đứa trẻ, ban đầu còn quan tâm, nhưng vài ngày sau sự chú ý của hắn đã chuyển sang bạn bè.
Quyết định tài trợ cho Lâm Chương của Diêm Sĩ Huyên là do một bữa tiệc, trong bữa tiệc có một ông chủ làm trong lĩnh vực truyền thông, cảm thán một câu, ba mẹ người ta lần lượt qua đời, mà đứa nhỏ đó vẫn không bỏ cuộc, thi đỗ thủ khoa cấp ba của địa phương, nhìn lại đứa nghịch tử nhà mình, ăn sung mặc sướng, học hành còn phải để ba nó quyên tiền xây trường mới được nhận.
Có người tò mò hỏi một câu: “Ông đang nói ai vậy?”
“Còn ai vào đây, chính là con trai của Lâm Thành, người đã qua đời vì nghĩa hiệp đó.” Ông chủ nâng ly rượu uống một ngụm: “Đứa nhỏ đó cũng đáng thương, ban đầu bên tôi phái người đến phỏng vấn, nhưng có quá nhiều người đến, mấy phóng viên muốn tạo scandal, cố tình hỏi mấy câu hỏi gai góc, hai nhân viên của tôi không đành lòng, chụp mấy tấm ảnh, phỏng vấn mấy người hàng xóm xung quanh rồi về luôn.”
“Hôm qua tôi nghe họ nói, mấy người đó vẫn còn canh ở đó, biết đứa nhỏ thi đỗ thủ khoa, lại có nội dung để đưa tin câu view rồi.”
“Vậy thì khác gì ăn trên xương máu của người khác? Không sợ bị báo ứng à.” Một ông chủ nghe xong nhíu mày.
“Chứ còn gì nữa, nhưng đứa nhỏ đó cũng bướng bỉnh, không nhận sự tài trợ của ai, còn có người tốt bụng muốn nhận nuôi nó và em trai nó, nó cũng không đồng ý, chắc là định bỏ học rồi, đáng tiếc quá, thành tích tốt như vậy, tính cách này mà được bồi dưỡng tốt, sau này tiền đồ chắc chắn không thua ai.” Ông chủ làm truyền thông cảm thán.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diêm Sĩ Huyên nhắm mắt ngồi ở hàng ghế sau, ông đã uống rượu, có chút say.
“Chủ tịch Diêm, ngài không sao chứ?” Thư ký quan tâm hỏi.
Diêm Sĩ Huyên giơ tay lên: “Không sao.”
Im lặng một lúc, ông lên tiếng dặn dò thư ký: “Cậu đi điều tra về con trai của tiên sinh Lâm Thành kia đi.”
Thư ký ngẩn người, cuộc trò chuyện của mấy ông chủ vừa rồi, anh ta cũng nghe thấy, tưởng rằng Diêm Sĩ Huyên động lòng trắc ẩn: “Vâng.”
Vài ngày sau, Diêm Sĩ Huyên gọi Diêm Thầm đến thư phòng.
“Con còn nhớ chú Lâm đã hành động nghĩa hiệp kia không?”
Diêm Thầm nghiêng đầu, suy nghĩ vài giây: “Nhớ ạ.”
Hắn vui vẻ nở nụ cười: “Chú Lâm xuất viện rồi ạ?”
Diêm Sĩ Huyên thở dài lắc đầu: “Chú ấy qua đời rồi.”
Đầu óc Diêm Thầm trống rỗng trong giây lát, tuy rằng chú Lâm kia đối với hắn mà nói chỉ là người xa lạ, hắn chẳng biết gì ngoài tên của đối phương, nhưng khi nghĩ đến tấm ảnh gia đình kia, nghĩ đến cậu bé thanh tú mất cha, hắn lại vô cùng đau lòng.
Diêm Sĩ Huyên biết con trai mình có bản tính lương thiện, ông đứng dậy đi đến bên cạnh Diêm Thầm, vỗ vai hắn: “Con còn nhớ cậu bé trong tấm ảnh thẻ kia không?”
“Nhớ ạ.” Tâm trạng Diêm Thầm không vui vẻ là mấy.
“Tên cậu ấy là Lâm Chương, nhỏ hơn con bốn tháng.” Diêm Sĩ Huyên nói.
“Cái gì? Cậu ấy chỉ nhỏ hơn con bốn tháng?” Diêm Thầm không thể tin được, Lâm Chương rõ ràng trông gầy gò nhỏ bé như vậy, sao có thể cùng tuổi với hắn.
“Ừm, cậu ấy rất chăm chỉ, thành tích học tập rất tốt, thi đỗ thủ khoa cấp ba của địa phương, nhưng có lẽ cậu ấy phải bỏ học rồi.” Lời nói của Diêm Sĩ Huyên vừa dứt, Diêm Thầm đã kinh ngạc trợn to mắt.
“Tại sao ạ?” Sau khi buột miệng thốt ra, Diêm Thầm chợt nhớ ra ba của Lâm Chương đã qua đời, hắn thất vọng cụp mắt xuống: “Mẹ cậu ấy không ngăn cản cậu ấy sao?”
Diêm Sĩ Huyên xoa đầu Diêm Thầm, nói: “Mẹ cậu ấy bị bệnh urê huyết, vẫn luôn điều trị, sau khi biết ba cậu ấy qua đời, đã nhảy lầu tự tử.”
Diêm Thầm hơi ù tai, không phải hắn chưa từng thấy những tin tức tương tự, nhưng những tin tức đó đối với hắn mà nói đều quá xa vời, vì lần tiếp xúc ngắn ngủi kia, lần đầu tiên hắn thực sự chứng kiến thế nào là “người ở lầu cao, người ở vực sâu”.
Mà hắn chính là người ở lầu cao, so với Lâm Chương, những phiền não trước đây của hắn dường như không thể coi là phiền não, hắn khó có thể tưởng tượng được, Lâm Chương cùng tuổi với mình, thậm chí còn nhỏ hơn mình bốn tháng, đã trải qua những chuyện gì.
Hốc mắt hắn đỏ hoe, thương xót cho đứa trẻ chỉ từng gặp trong ảnh kia.
Diêm Sĩ Huyên xoa đầu hắn, nói: “Ba muốn giúp cậu ấy, tài trợ cho cậu ấy đi học, con có đồng ý không?”
“Con đồng ý!” Diêm Thầm liên tục gật đầu, hít hít mũi, nói: “Ba đón cậu ấy về nhà đi, con sẽ chia máy chơi game của con cho cậu ấy, con còn có thể dạy cậu ấy chơi bóng rổ.”
“Con không ngại cậu ấy chia sẻ đồ đạc của con sao?” Diêm Sĩ Huyên hỏi.
Diêm Thầm lắc đầu nguầy nguậy: “Con đã có nhiều đồ như vậy rồi, chia cho cậu ấy một ít cũng không sao.”
Diêm Sĩ Huyên nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Con trai ngoan.”
…
Lâm Chương ngơ ngác nhìn Diêm Thầm, anh thật sự không biết, thì ra Diêm Sĩ Huyên và Diêm Thầm đã từng giúp đỡ ba mình, tuy rằng ba anh không qua khỏi, nhưng đối với Lâm Chương mà nói, bọn họ chính là ân nhân cứu mạng.
Bọn họ không chỉ giúp đỡ anh, còn giúp đỡ cả ba anh.
“Anh… trước đây anh chưa từng nói cho em biết.” Lâm Chương vừa mở miệng, đã có chút nghẹn ngào.
Diêm Thầm ôm lấy vai anh, vỗ nhẹ lưng anh: “Không nói cho em biết, là vì không muốn em có thêm gánh nặng.”
“Vì ba anh tài trợ cho em đi học, em vốn đã liều mạng rồi, nếu còn biết chuyện này, không biết sẽ nghĩ cách báo đáp như thế nào nữa.”
Lâm Chương nhất thời á khẩu, Diêm Thầm nói đúng, nhưng biết ơn báo đáp là điều nên làm, huống chi là ân tình lớn như vậy.
Môi Diêm Thầm khẽ chạm vào trán anh, nói: “Đừng để những chuyện này trở thành xiềng xích trói buộc em, ba em hành động nghĩa hiệp cũng không nghĩ đến việc đối phương phải báo đáp ông ấy như thế nào, ông ấy là người tốt, là anh hùng, nhà anh có tiền, giúp đỡ em một chút cũng không tính là gì.”
Lâm Chương khẽ lắc đầu trong lòng hắn: “Ân tình không kể lớn nhỏ, người ba em cứu cũng không phải anh, ba và anh hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng hai người đã không làm vậy.”
Lâm Chương ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn hắn, “Diêm Thầm, cảm ơn anh, đã đồng ý chia sẻ một nửa gia đình cho em.”
Diêm Thầm năm mười bốn mười lăm tuổi, vẫn còn là một thiếu niên tuổi dậy thì, những đứa trẻ ở độ tuổi này đều rất coi trọng những gì thuộc về mình, hắn chưa từng gặp mặt Lâm Chương, không hề biết Lâm Chương có phải là kẻ xấu hay không, đã đồng ý chia sẻ nhà mình, ba mẹ mình cho Lâm Chương.
Trước đây Lâm Chương không biết những chuyện này, chỉ cho rằng Diêm Thầm rộng lượng, bây giờ biết là Diêm Thầm chủ động đề nghị Diêm Sĩ Huyên đón anh về nhà, càng thêm cảm khái, trong lòng ngập tràn sự ấm áp.
Đây chính là Diêm Thầm, lương thiện ấm áp, như ánh mặt trời.
…
Sau khi Lâm Chương từ chức, cả ngày ở nhà chơi bời với Diêm Thầm, chưa được mấy ngày yên ổn, đã bị bà cụ và Diêm Tương Bình cùng nhau tìm đến tận cửa.
Trong phòng khách, nhìn thấy Lâm Chương mặc đồ ngủ, cổ áo hở ra những vết đỏ loang lổ, tóc tai bù xù, lười biếng tùy tiện, đuôi mắt phiếm hồng, hai người lập tức chỉ vào Lâm Chương mắng anh không biết xấu hổ.
“Nếu hai vị đến nhà tôi chỉ để mắng người, vậy nhà tôi thật sự không hoan nghênh, mời về.” Diêm Thầm lập tức lạnh mặt.
“Thầm Thầm, cháu dám đuổi bà và bác cháu đi sao? Cái thằng Lâm Chương này rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cháu vậy hả?! Đúng là thứ nghiệt chủng mà!” Bà cụ cầm khăn tay lau nước mắt.
Diêm Thầm nhíu chặt mày, Lâm Chương thấy sắc mặt hắn không tốt, vươn tay vỗ nhẹ mu bàn tay hắn an ủi, Diêm Thầm thuận thế nắm lấy tay anh.
“Hai người đến vì chuyện của Chu Dao đúng không, dám mắng Lâm Chương thêm một câu nữa, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Chu Dao.”
Quả nhiên, vừa nghe câu này, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, những lời đã đến miệng lại nuốt xuống.
Bà cụ chột dạ ngước mắt nhìn trộm Diêm Thầm, rốt cuộc Diêm Thầm bị làm sao vậy? Chỉ vì Lâm Chương mà lại cứng rắn với bọn họ như vậy, bà cụ nhớ đến ánh mắt thờ ơ khi Diêm Thầm tiễn bà ra khỏi cửa nhà hàng lần trước, ánh mắt ấy bây giờ dường như còn xa lạ và mạnh mẽ hơn lúc đó.
“Muốn tôi tha cho Chu Dao cũng được, đừng nhìn Lâm Chương, chuyện này không liên quan đến em ấy, em ấy vẫn luôn khuyên tôi bỏ qua, dù sao Chu Dao cũng là em họ tôi.” Diêm Thầm chú ý đến ánh mắt trách móc của Diêm Tương Bình khi nhìn Lâm Chương, lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy, Dao Dao dù sao cũng là em họ cháu, người một nhà có gì không thể nói chuyện đàng hoàng, cứ phải làm ầm ĩ lên như vậy, để người ngoài chê cười.” Diêm Tương Bình lập tức thu hồi tầm mắt, thuận nước đẩy thuyền.
“Lâm Chương tốt bụng, không thù dai, luôn nói tốt cho các người, nhưng các người có từng nói một câu tốt đẹp nào về em ấy chưa?” Ánh mắt Diêm Thầm sắc bén như dao, khiến hai người đối diện rụt cổ lại.
“Không có, các người chỉ biết bôi nhọ em ấy.” Diêm Thầm cười lạnh.
“Thầm Thầm…” Diêm Tương Bình há miệng, muốn nói gì đó để biện minh cho mình, nhưng vừa mở miệng, lại phát hiện bà không thể biện minh được.
Bà cụ thấy vậy, vội vàng lên tiếng: “Thầm Thầm, một giọt máu đào hơn ao nước lã, chúng ta dù sao cũng là người thân của cháu, chẳng lẽ lại hại cháu sao? Chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi.”
“Cảm ơn, tôi không cần.” Diêm Thầm lạnh lùng từ chối, bà cụ bị mất mặt, biểu cảm có chút khó coi.
“Tôi là người bụng dạ hẹp hòi, rất thù dai, Chu Dao vì hãm hại Lâm Chương mà làm ra chuyện này, không sợ nửa đêm bị mẹ vợ tôi tìm đến cửa sao.”
“Diêm Thầm! Cháu đừng nói bậy.” Sắc mặt Diêm Tương Bình đột nhiên thay đổi, bà đúng là có chút kiêng kỵ chuyện này.
“Rốt cuộc cháu muốn thế nào mới tha cho Dao Dao? Nó còn trẻ, còn chưa kết hôn, tuyệt đối không thể ngồi tù, sau này nhà ai còn dám lấy nó, cháu cứ khăng khăng đưa nó vào tù, là muốn hủy hoại nó sao!” Diêm Tương Bình lau nước mắt, nói như thể Diêm Thầm sai vậy.
“Người hủy hoại cô ta không phải Diêm Thầm, mà là chính cô ta.” Lâm Chương không vui nói.
Diêm Thầm nắm chặt tay anh, khóe môi hơi cong lên, hắn nhìn ra Lâm Chương đã tức giận rồi.
Diêm Tương Bình muốn mắng chửi, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hôm nay bà đến cầu xin người ta, chỉ có thể nuốt cơn giận vào lòng, định bụng hôm khác sẽ tìm Lâm Chương tính sổ.
“Đúng vậy, bác à, bác không phân biệt được đúng sai sao? Tôi đâu có ép nó làm chuyện trái pháp luật.” Diêm Thầm nhìn Diêm Tương Bình với nụ cười như có như không.
Môi Diêm Tương Bình mấp máy, cuối cùng nhẫn nhục chịu đựng nói một câu: “Xin lỗi, là bác nói sai rồi.”
Diêm Thầm khẽ gãi lòng bàn tay Lâm Chương, lên tiếng: “Tôi có thể bỏ qua cho Chu Dao.”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ