Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 76
Cơ thể của Diêm Thầm đột nhiên cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của Lâm Chương, từng sợi thần kinh đều căng lên đến cực hạn.
“Anh có thấy điện thoại của em không?” Lâm Chương quan sát hắn, vẻ mặt bình thản.
“Có phải bị đè dưới gối sofa không?” Diêm Thầm nhìn về phía ghế sofa.
Lâm Chương nhấc chiếc gối lên tìm kiếm, quả nhiên điện thoại nằm bên dưới, tối qua, nó bị vứt lại trên sofa, sau một đêm, pin đã cạn sạch.
“Đưa cho anh, anh mang đi sạc.” Diêm Thầm đưa tay ra, Lâm Chương đặt điện thoại vào tay hắn, đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn.
Ngón tay Diêm Thầm khẽ co lại, ngoài phản ứng nhỏ này ra, không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, mãi đến khi quay lưng bước lên cầu thang, hắn mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Hoàn toàn không hay biết rằng, lúc này Lâm Chương vẫn đang lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn.
Cắm sạc điện thoại xong, Diêm Thầm ngồi xuống giường như thể kiệt sức, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình, giờ hắn mới có không gian để có thể bình tĩnh suy nghĩ.
Phải, ngay từ lúc mở mắt vào sáng nay, hắn đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, ký ức suốt mấy tháng mất trí nhớ cũng tràn về ào ạt, hắn còn chưa kịp tiêu hóa đống cảm xúc hỗn loạn này, đã bị buộc phải đối mặt với Lâm Chương.
Bản năng đầu tiên của hắn chính là trốn tránh, bởi vì hắn không biết, rốt cuộc nên đối diện với Lâm Chương thế nào.
Cuối cùng lúc này hắn đã có thể ngồi xuống, cẩn thận sắp xếp lại ký ức suốt mấy tháng qua.
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu hắn như một thước phim điện ảnh đang trình chiếu.
Diêm Thầm vừa dở khóc dở cười, vừa cảm khái vô vàn.
Ghen với chính mình, mắng bản thân là sói già, là tên khốn nạn, giơ ngón giữa với “tình địch”, đấu khẩu ngang ngửa với Lâm Viêm, bám lấy Lâm Chương gọi ca ca không rời, động một chút là khóc, tức giận cũng khóc, vui vẻ cũng khóc, ấm ức thì càng khóc to hơn, miệng lưỡi thảo mai, tự tay vạch mặt họ hàng mặt dày.
Những chuyện xảy ra trong mấy tháng này, so với vài năm gần đây của hắn, còn đặc sắc hơn gấp vạn lần.
Diêm Thầm xấu hổ đến mức da đầu tê dại, ánh mắt vô thức rơi xuống tủ đầu giường, đột nhiên, hắn nhớ lại cảnh mình vô tình làm đổ ngăn kéo, khiến “áo mưa” rơi tung tóe, hắn giơ tay che mặt, bây giờ hắn hoàn toàn không muốn đối diện với thực tại.
So với những chuyện ngu ngốc bản thân đã làm, điều khiến Diêm Thầm trầm tư hơn chính là những hiểu lầm chồng chất giữa hắn và Lâm Chương, nếu không phải vì mất trí nhớ, nếu không đứng từ một góc độ khác để nhìn lại, có lẽ cả hai sẽ không bao giờ nhận ra rằng bản thân đã vụng về đến mức nào, từ 20 tuổi đến 28 tuổi, hai người bọn họ, hai người đàn ông trưởng thành, sự nghiệp thành công, vậy mà ngay cả việc duy trì hôn nhân cũng không biết cách.
Có lẽ đây chính là “người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc thì hiểu rõ”, họ thực sự yêu thương nhau sâu đậm, nhưng lại không dùng đúng phương pháp để yêu.
Diêm Thầm cười khổ, kéo mở ngăn tủ đầu giường, mới kéo được một nửa hắn mới sực nhớ, rằng hắn và Lâm Chương đã dọn nhà, đây không phải căn nhà trước kia của họ, nên trong ngăn tủ này cũng không còn những thứ kia.
“Anh tìm thấy sạc chưa?” Lâm Chương đẩy cửa bước vào, hỏi.
Diêm Thầm giật bắn người, tay vô thức siết chặt hơn, khiến ngăn kéo đang kéo dở đột ngột bị giật mạnh, “Rầm” một tiếng rơi xuống đất.
Đồ bên trong văng tung tóe khắp sàn, nhưng lần này, thứ rơi ra không phải là những chiếc “áo mưa” nữa.
Mà là hai quyển sổ đỏ chót, nằm chễm chệ ngay giữa sàn, xung quanh là vài tập tài liệu rơi rải rác.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, Diêm Thầm cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Hắn run rẩy nhặt lên hai quyển sổ ly hôn, cổ họng khô khốc, trong đầu giằng co về việc có nên tiếp tục giả vờ mất trí nhớ hay không.
Lâm Chương bước đến trước mặt hắn, nét mặt không chút cảm xúc, Diêm Thầm theo phản xạ mở miệng: “Ca… cái này là giả đúng không?”
“Giấy đăng ký kết hôn của chúng ta vẫn còn nằm trong két sắt mà.”
Lâm Chương không đáp, chỉ rút hai quyển sổ ly hôn khỏi tay hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh nghĩ là giả sao?”
Diêm Thầm gật đầu như gà mổ thóc: “Chắc chắn là giả rồi! Sao anh có thể ly hôn với em được chứ!”
Có những lúc, khi một người đã mặt dày đến mức nhất định, bạn sẽ phát hiện ra rằng nó còn có thể còn dày hơn được nữa, Diêm Thầm càng nói càng trơn tru, lưu loát, dù sao thì, có ngu ngốc thế nào cũng vẫn là hắn, đóng vai chính mình chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Lâm Chương nhếch môi, nụ cười mang theo chút lạnh lẽo: “Đáng tiếc, đây là thật, hai quyển chứng nhận kết hôn kia mới là giả, em nhờ người làm đấy.”
Diêm Thầm lập tức cứng đờ, hắn hoàn toàn không ngờ Lâm Chương lại thẳng thắn như vậy, thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải Lâm Chương đã phát hiện ra hắn đã khôi phục trí nhớ rồi không?
“Vậy… vậy thì cũng không liên quan gì đến Diêm Tiểu Thầm anh cả.” Hắn vừa nói vừa đưa tay kéo lấy tay Lâm Chương, trong lòng chột dạ nhưng giọng điệu vẫn đầy vẻ ta đây mới là đúng.
Lâm Chương bật cười, anh cầm một quyển sổ ly hôn lên, giống như đang chia bài, đưa thẳng vào tay hắn: “Hắn có thể, anh cũng có thể.”
Diêm Thầm: “…”
Cả hai rót hai cốc nước, bình tĩnh ngồi xuống, bề ngoài trông Lâm Chương có vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, cứ như một mớ chỉ rối mà không tìm được đầu mối, phản ứng đầu tiên của Diêm Thầm khi nhìn thấy giấy ly hôn là giả vờ chưa khôi phục trí nhớ, điều này có nghĩa là hắn hối hận vì đã ly hôn với mình sao?
Trong lòng Lâm Chương không ngừng nổi lên những suy đoán và mong đợi, nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại tự dội gáo nước lạnh vào chính mình, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên thì hơn.
Trước thị trường chứng khoán đầy biến động như tàu lượn siêu tốc, anh có thể giữ vững tâm thái bình thản, nhưng đứng trước Diêm Thầm, anh lại không thể nào làm được.
“Anh khôi phục trí nhớ khi nào?” Lâm Chương uống một ngụm nước, làm dịu cổ họng để tránh giọng nói bị lạc đi khi mở lời.
“Lúc vừa tỉnh dậy.” Diêm Thầm thành thật trả lời.
“Thảo nào.” Lâm Chương nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, chậm rãi nói: “Anh đã không hôn lại em.”
“Khụ khụ khụ…!” Diêm Thầm lập tức bị sặc nước.
Những ký ức của đêm qua ập về, tràn ngập trong tâm trí hắn, rõ ràng hai người họ đã là “chồng cũ – chồng cũ”, vậy mà vẫn xảy ra chuyện đó, Lâm Chương vừa vụng về vừa nhiệt tình, tựa như quay trở lại quãng thời gian tuổi đôi mươi của họ, cái thuở vẫn còn là những chàng trai trẻ, chưa bị cuộc sống bào mòn đi góc cạnh.
Mạnh dạn mà yêu, cháy hết mình mà chẳng ngại gì.
Lòng Diêm Thầm ngổn ngang suy nghĩ, dường như hắn vừa tìm lại được chính mình của năm đó.
Hắn nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát Lâm Chương, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đã không còn nét ngây thơ năm nào, người này, thuở thiếu niên là tri kỷ của hắn, đến khi trưởng thành lại trở thành người hắn yêu nhất, hắn không muốn chỉ đồng hành cùng anh một đoạn đường ngắn ngủi rồi chia xa: “Anh không chắc rằng liệu em có còn sẵn sàng để anh hôn lại không?”
Ngón tay Lâm Chương siết chặt, tim đập dồn dập như trống trận, đôi mắt dần phủ lên một lớp hơi nước mờ mịt: “Em vẫn luôn sẵn sàng.”
Diêm Thầm đứng dậy, bước đến trước mặt anh rồi ngồi xuống, kéo tay anh lại, ngước nhìn vào đôi mắt hoe đỏ ấy: “Anh xin lỗi.”
Vừa dứt lời, nước mắt Lâm Chương đã vô thức tràn ra, giây phút này, tất cả những ấm ức, đau khổ, cả nỗi ân hận và tự trách bấy lâu nay đều cuộn trào trong lòng anh, không thể kìm nén thêm được nữa.
Diêm Thầm đưa tay lau nước mắt cho anh, nhưng càng lau, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, hắn ngồi xuống bên cạnh, ôm anh vào lòng: “Ngoan nào, anh xin lỗi… Em đã chịu bao nhiêu ấm ức như vậy, mà anh lại chẳng hề hay biết.”
Dù là chuyện trong công ty, chuyện họ hàng nhà họ Diêm, hay cả chuyện của bà nội, mỗi một chuyện đều khiến Diêm Thầm vừa tức giận vừa đau lòng.
Bao năm qua, hắn vậy mà lại chẳng hề nhận ra.
Lâm Chương lắc đầu, tay siết chặt lấy áo hắn như sợ hắn chạy mất, nghẹn ngào nói: “Người nên xin lỗi là em mới đúng, vì công việc mà bỏ bê anh, đối xử lạnh nhạt với anh, nói mà không giữ lời, hứa suông hết lần này đến lần khác, rõ ràng là người gần gũi với anh nhất, vậy mà ngay cả khi anh bị bệnh, em cũng không phát hiện ra.”
Anh cứ thế liệt kê từng lỗi lầm của mình, càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn, nếu trước đây có ai nói với anh rằng, có một ngày anh sẽ khóc nhiều như thế này, chắc chắn anh sẽ nghĩ não người đó có vấn đề.
Diêm Thầm kéo vạt áo lau nước mắt cho anh, rồi lấy khăn giấy giúp anh lau mũi, đợi đến khi Lâm Chương dần bình tĩnh lại, hắn mới lên tiếng: “Đừng đếm nữa, nếu thật sự muốn tính toán, vậy thì phải tính cả phần của anh, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
“Nhưng… nếu không phải tại em quá bận rộn với công việc, không quan tâm anh, thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.” Lâm Chương áy náy nói.
“Nếu thực sự phải tính toán như vậy, vậy thì đáng lẽ phải trách anh mới đúng, nếu không phải tại anh tỏ tình với em, ở bên em, thì em cũng sẽ không vì cảm thấy có lỗi với ba anh mà liều mạng làm việc.” Diêm Thầm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đi giọt nước mắt vương trên hàng mi anh: “Nếu chúng ta chưa từng bên nhau, thì ngoại trừ hai chúng ta, tất cả mọi người đều sẽ vui vẻ, nhưng em muốn thế sao? Em cam lòng sao?”
Lâm Chương không ngừng lắc đầu, ôm chặt lấy hắn, anh không muốn, cũng không cam lòng.
Từ trước đến nay, anh luôn đặt nhu cầu của người khác lên hàng đầu, chỉ có Diêm Thầm là người duy nhất mà anh có thể thoải mái khi ở bên.
“Vậy nên đừng tự trách nữa, chúng ta đều có lỗi, nhưng may mắn là vẫn còn cơ hội sửa sai.” Diêm Thầm vén lọn tóc lòa xòa trước trán anh, cúi xuống hôn nhẹ một cái: “Chuyện mất ngủ, là do anh không muốn khiến em lo lắng nên cố tình giấu, em không thể nào biết được, chắc chắn là do Vu Thân Dương nói với em đúng không? Đừng nghe y nói bừa, chính y cũng là một tên ế chỏng chơ, suốt ngày ba hoa chích chòe.”
Lâm Chương bật cười trong nước mắt: “Y tốt với anh như vậy, đừng công kích cá nhân y nữa.”
“Xem ra sau khi anh mất trí nhớ, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm nhỉ.” Diêm Thầm có chút bất ngờ.
“Không có, y không thích em, em cũng không thích y. Chỉ là vì anh, nên cố gắng tìm điểm chung thôi.” Lâm Chương lập tức phủ nhận.
Diêm Thầm không nhịn được cười, ánh mắt khẽ động, hắn nắm chặt tay anh: “Cũng giống như việc em không nói gì với anh, cố tình giấu giếm anh vậy, chúng ta đều đang dùng sai phương pháp để đối xử tốt với nhau.”
“Thật sự quá tệ.”
Đúng vậy, thật sự quá tệ.
Lâm Chương ôm lấy Diêm Thầm, đầu tựa lên vai hắn, cơ thể khẽ run rẩy: “Xin lỗi, em sẽ thay đổi.”
“Không cần vội, chúng ta cứ từng bước một.” Diêm Thầm nhẹ nhàng vỗ lưng anh, trấn an.
“Ừm.” Lâm Chương siết chặt vòng tay, không ngừng gật đầu.
Sau khi cảm xúc của cả hai đã ổn định, điện thoại của Lâm Chương cũng đã sạc gần đầy, anh mở máy, gọi cho bác sĩ chữa trị chính của Diêm Thầm.
“Đi kiểm tra lại một chút, như vậy sẽ yên tâm hơn.”
Diêm Thầm tất nhiên không phản đối, ngồi vào ghế phụ lái, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bồn chồn, ký ức về ngày xảy ra tai nạn bất chợt ùa về.
Rời khỏi cục dân chính, Diêm Thầm ngồi trong xe rất lâu mới khởi động máy, giấy ly hôn vẫn nằm trong túi áo hắn.
Sao hôm nay bầu trời lại chói mắt đến vậy?
Trong lòng hắn bực bội, chẳng có chuyện gì thuận lợi cả.
Cảm giác như bản thân chỉ là một cái xác không hồn, một con zombie đã bị ăn mất não, chỉ biết máy móc đạp ga, xoay vô-lăng.
Rõ ràng chính hắn là người đề nghị ly hôn, bây giờ đã đạt được mục đích, đáng lẽ phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại nặng trĩu hơn gấp bội, nếu trước đây chỉ là một tảng đá đè nặng, thì bây giờ là cả một ngọn núi.
Đột nhiên hắn nhận ra, so với việc lo lắng cuộc hôn nhân giữa hắn và Lâm Chương sẽ trở nên bế tắc, thì mất đi Lâm Chương còn khiến hắn khó chịu hơn nhiều.
Nếu bọn họ mãi mãi dừng lại ở giai đoạn yêu nhau thì tốt biết bao, chẳng cần phải bận tâm điều gì, điều duy nhất phải lo nghĩ có lẽ chỉ là sáng mai nên mua sữa tươi vị gì cho Lâm Chương.
Ánh mặt trời chói chang khiến Diêm Thầm phải nheo mắt, sau một tiếng ầm vang dội, cả thế giới của hắn đột nhiên đảo lộn, cơn choáng váng kéo đến, trước mắt hắn chỉ còn lại màu đỏ thẫm của máu.
Hắn sắp chết rồi sao?
Hắn hối hận rồi, tại sao hắn lại cãi nhau với Lâm Chương, tại sao hắn lại để mọi chuyện đi đến ly hôn.
Nếu có thể làm lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ trân trọng Lâm Chương hơn.
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ