Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 64
Diêm Thầm không đi xem mắt, hắn cố ý nói dối lừa anh và Vu Thân Dương, nhằm che giấu việc đi gặp Lâm Viêm.
Bây giờ nghĩ lại, không trách được thái độ lạnh nhạt không tự nhiên của Diêm Thầm, hôm đó Lâm Viêm nói với hắn, trong lòng Lâm Chương có một bạch nguyệt quang, bây giờ đã trở về nước, Lâm Chương kết hôn với hắn chỉ vì báo ơn.
Lâm Chương cảm thấy lồng ngực thắt lại, đau đớn đến mức gần như không thở nổi, lúc anh hiểu lầm và tức giận với Diêm Thầm, rốt cuộc hắn đã phải chịu đựng sự giày vò này thế nào?
Đêm nay, Lâm Chương nằm mơ rất nhiều, một chốc mơ thấy bà cụ hỏi anh rằng Diêm Thầm thích cô gái nào, chốc sau lại thấy Lâm Viêm nói với Diêm Thầm, anh trai tôi căn bản không hề yêu anh, anh ấy ở bên anh chỉ để báo ơn, nếu anh thức thời thì tốt nhất là nên nhanh chóng ly hôn, buông tha cho anh ấy.
“Không… không phải vậy!” Lâm Chương muốn phản bác, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Cuối cùng, anh thấy Diêm Thầm ngồi trước mặt mình, vẻ mặt tiều tụy nói: “Lâm Chương, chúng ta ly hôn đi.”
Lâm Chương đột nhiên từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hô hấp dồn dập, phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.
“Làm sao vậy? Gặp ác mộng à?” Diêm Thầm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Chương, vội vàng tiến lên ôm chặt lấy anh.
Lòng bàn tay Lâm Chương ướt lạnh như giữa mùa đông khắc nghiệt, ngay cả gò má cũng lạnh toát, trên mặt toàn mồ hôi lạnh.
Cái ôm ấm áp xua tan nỗi sợ hãi trong lòng Lâm Chương, anh giơ tay ôm lấy Diêm Thầm, cánh tay càng lúc càng siết chặt, như thể sợ Diêm Thầm sẽ bỏ chạy.
Cảm nhận được nỗi sợ hãi của Lâm Chương, Diêm Thầm vừa kinh ngạc vừa đau lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Chương: “Tất cả đều là giả, không phải sợ, không phải sợ.”
Lâm Chương vùi mặt vào trong ngực của hắn, không nói gì, đột nhiên có ý nghĩ muốn trốn tránh, rõ ràng bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ chính diện đối mặt, nhưng lần này anh lại có chút sợ hãi.
Diêm Thầm biết Lâm Chương không muốn nói thì không ai không thể cạy miệng được, nên chỉ có thể ôm chặt lấy anh, ở bên anh.
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Chương ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ cánh tay của hắn và nói: “Em đói.”
“Tôi nấu cho em ăn, muốn ăn cái gì?” Diêm Thầm dò hỏi.
“Gì cũng được.” Lâm Chương không có khẩu vị gì cả.
“Được rồi, em đi rửa mặt đi.” Diêm Thầm nâng mặt Lâm Chương lên hôn một cái.
Sau khi Diêm Thầm xuống lầu, Lâm Chương đi tắm rửa, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới xuống.
“Hai ngày nữa là sinh nhật của Vu Thân Dương, y có nói với anh không?” Lâm Chương kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
Diêm Thầm ngẩn ra: “Nếu em không nhắc đến tôi cũng không nghĩ tới chuyện này, nhưng tại sao ca ca lại nhớ sinh nhật của y vậy?”
“Anh còn ăn giấm bạn thuở bé của mình à?” Lâm Chương trêu đùa hắn.
Diêm Thầm bĩu môi, nói: “Tôi còn ăn giấm của mình đây này.”
Lâm Chương không nhịn được cười, nhẹ nhàng gảy trán hắn: “Quả chanh tinh.”
Diêm Thầm nhân cơ hội này nắm lấy tay anh, hôn một cái.
Ăn xong bữa sáng, Diêm Thầm gửi tin nhắn cho Vu Thân Dương hỏi xem y có kế hoạch gì cho sinh nhật của mình không.
Bây giờ mới tám giờ, có lẽ Vu Thân Dương vừa mới ngủ không lâu, phải chờ tới gần trưa mới có thể trả lời tin nhắn của hắn.
Diêm Thầm nhìn theo Lâm Chương đi làm, trở về phòng xem phim cả một buổi sáng, sau đó viết một chút gì đó.
Thấy đã gần đến giờ, hắn lấy chìa khóa xe ra ngoài.
Ô tô dừng dưới một tòa nhà văn phòng, Diêm Thầm lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Viêm.
“Alo, anh gọi cho tôi có chuyện gì?” Hôm qua Lâm Viêm cãi nhau với anh trai vì chuyện của Diêm Thầm, hôm nay tự nhiên thái độ với Diêm Thầm cũng không tốt.
“Nói chút chuyện, tôi sẽ đợi ở quán cà phê dưới công ty của cậu.” Thái độ của Diêm Thầm rất cứng rắn, chỉ là thông báo cho gã biết.
Lâm Viêm lập tức nổi giận, muốn mắng lại, nhưng sau đó lại nghe thấy Diêm Thầm nói: “Nếu mười phút nữa mà cậu không xuống, tôi sẽ lên tìm cậu.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Viêm không có nơi nào để trút giận, hơn nữa đang ở chỗ làm nên chỉ có thể chịu đựng.
“Tiểu Viêm, đi ăn cơm thôi.” Đồng nghiệp gọi gã một tiếng, Lâm Viêm còn nhỏ tuổi, lại ưa sĩ diện, trong tay còn có tiền, bọn họ đều thích ăn cơm cùng tên coi tiền như rác này.
“Anh Lưu, mọi người đi ăn trước đi, tôi phải ra ngoài có chút việc.” Lâm Viêm nói rồi cầm điện thoại di động đi xuống lầu.
Anh Lưu và một đồng nghiệp khác liếc nhìn nhau rồi nói: “Chẳng lẽ bạn gái tìm đến tận cửa à?”
Giá cả ở quán cà phê dưới lầu không hề thấp, mỗi lần Lâm Viêm bị đồng nghiệp ồn ào đòi đãi khách gã đều cảm thấy rất đau lòng, nhưng gã lại ngại thể diện không thể từ chối, ai bảo gã vẫn luôn thích khoe anh trai mình rất giỏi, nếu từ chối, đồng nghiệp sẽ cho rằng gã đang nói dối.
Đẩy cửa đi vào, Lâm Viêm lập tức nhìn thấy Diêm Thầm đang ngồi bên cửa sổ.
Dáng vẻ Diêm Thầm anh tuấn, thân hình cao lớn kiên cường, ngồi đó lặng lẽ uống cà phê, chẳng khác nào cảnh trong phim, khiến người ta liên tục phải ngoái đầu lại nhìn.
Hắn ngồi ở chỗ đó, như thể tự mình phát sáng, chói loá mắt. Mặc dù Lâm Viêm rất chán ghét hắn, nhưng không cách nào coi thường ngoại hình của Diêm Thầm.
Lâm Viêm bước nhanh tới, ngồi xuống đối diện với Diêm Thầm, mặt tối trầm lại nói: “Tìm tôi có việc gì?”
Tóm lại Diêm Thầm cũng quen với việc Lâm Viêm không bao giờ cho mình sắc mặt tốt, chẳng không thèm để ý đến việc gã không có phép lịch sự cơ bản nào đối với mình. Theo hắn thì Lâm Chương bảo vệ Lâm Viêm quá tốt, che chở cho gã khỏi mọi mưa gió, Lâm Viêm chưa từng chịu bất kỳ gian khổ nào, nên vẫn còn là một đứa nhóc hư hỏng.
“Hôm qua anh cậu đến chỗ cậu đã nói những gì?” Diêm Thầm đi thẳng vào vấn đề, từ lúc từ nhà Lâm Viêm trở về, tâm trạng vẫn không tốt, hôm nay hắn cố ý đợi đến giờ nghỉ trưa của Lâm Viêm mới tới hỏi một chút.
“Mắc mớ gì tới anh.” Lâm Viêm không có ý định phối hợp.
Không nghĩ tới sắc mặt của Diêm Thầm đối diện đột nhiên thay đổi, đặt tách trà xuống, ung dung thong thả nói: “Lâm Viêm, tôi không phải đang đàm phán với cậu, tôi hỏi cậu, cậu thành thật trả lời là được.”
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Diêm Thầm, cả người Lâm Viêm run rẩy, gã đã từng thấy Diêm Thầm nổi nóng, nhưng chưa từng thấy bộ dạng doạ người như vậy của Diêm Thầm, khí tức áp đảo khiến gã sợ hãi.
Sống lưng gã căng thẳng, ngoan cường chống cự, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi…Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Ánh mắt Diêm Thầm nhìn gã như nhìn một con giun dế, tàn nhẫn nói thẳng: “Cậu nghĩ tại sao cậu có thể ngồi trong quán cà phê ở trung tâm thành phố nói chuyện với tôi? Là bởi vì Lâm Chương.”
“Là Lâm Chương đưa cậu từ trong núi xuống thành phố lớn, là Lâm Chương vất vả kiếm tiền nuôi cậu học hành, mọi thứ cậu có bây giờ đều là do Lâm Chương cho, cậu cho rằng cậu tách ra khỏi Lâm Chương thì tính là cái gì? Em ấy cho cậu học hành, nuôi lớn cậu, mua nhà cho cậu, còn cậu đã làm được gì cho em ấy? Cậu chẳng làm gì cả, thậm chí còn liên tục mưu toan phá hoại hôn nhân của em ấy. Lâm Viêm, không có người làm em nào như cậu cả.”
“Cậu không muốn nói cũng không sao, tôi có rất nhiều cách để khiến cậu rời xa Lâm Chương.” Diêm Thầm nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười: “Ngược lại tôi rất mong chờ xem cậu sẽ sống thế nào khi không có Lâm Chương.”
Đồng tử Lâm Viêm co rút nhanh, dường như mất đi khả năng nói chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Diêm Thầm, gã khó có thể tin được Diêm Thầm sẽ nói với gã những lời như vậy. Lúc này, gã đột nhiên ý thức được Diêm Thầm không chỉ là người mà gã căm ghét, mà còn là người ở bất cứ nơi nào hắn đến cũng được tôn xưng là Diêm thiếu.
“Diêm thiếu! Sao anh lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Lâm Viêm cảm thấy có chút quen tai, ngẩng đầu nhìn lên, tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực: “La…La tổng.”
Khi người đàn ông nhìn thấy Lâm Viêm, cậu ta lập tức hiểu rõ: “Tôi còn tưởng cậu đến đây tìm tôi uống rượu, nhưng hóa ra là đến đây để gặp Lâm Viêm.”
Lúc đầu, Diêm Thầm cũng không nhận ra đối phương, mãi đến khi nghe Lâm Viêm gọi đối phương là La tổng mới đột nhiên nhớ ra người đàn ông kia chính là La Huân. Nhà cậu ta và Diêm gia là bạn cũ, đều là gia đình giàu có, tuy quan hệ không thân thiết bằng Vu Thân Dương, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên, cho nên nhất định cũng có chút giao tình, dù sao thì hai nhà cũng có giao dịch làm ăn.
“Hôm khác tôi sẽ mời cậu ăn cơm, tôi tiện đường ghé qua xem nó có làm việc chăm chỉ không. Cậu cũng biết là Lâm Chương rất bận, không có thời gian, dù sao tôi cũng là anh rể của nó.” Thấy vậy, Diêm Thầm nhanh chóng đoán được Lâm Viêm có được công việc hiện tại như thế nào.
Trong mắt La Huân lóe lên một tia kinh ngạc: “Cậu đúng là xứng chức anh rể, yên tâm, Lâm Viêm rất có tiến bộ trong công việc, lại rất hòa đồng với đồng nghiệp.”
“Thật sao?” Diêm Thầm liếc nhìn Lâm Viêm, Lâm Viêm bị hắn nhìn mà cảm thấy hốt hoảng trong lòng.
Hắn mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày tôi thấy trong vòng bạn bè rằng cậu đang có kế hoạch mở rộng kinh doanh ra nước ngoài, mọi việc tiến triển thế nào rồi?”
La Huân không ngờ Diêm Thầm lại biết chuyện này, vô cùng phấn chấn nói: “Cũng gần xong rồi, nhưng vẫn thiếu chút tiền nữa, nơi đó xa xôi, lại không có phương tiện giải trí, ít người muốn đến đó, tôi chỉ có thể trả lương cao để dụ họ, Diêm thiếu có muốn đầu tư chút tiền không?”
“Chuyện đầu tư dễ bàn, cậu thấy em trai tôi thế nào? Trẻ tuổi, vừa vặn có thể mài giũa một chút, khi về nước cũng có chút kinh nghiệm và năng lực.” Diêm Thầm nhận lấy điếu thuốc La Huân đưa cho, nhìn về phía Lâm Viêm.
Lâm Viêm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, chuyện này quả thực đã lan truyền trong công ty, nơi đó vô cùng xa xôi, lái xe vào thành phố phải mất ba bốn tiếng, xung quanh đừng nói phương tiện giải trí, đến người cũng không được bao, gã mới không cần đến đó!
Lúc này gã rốt cuộc ý thức được, Diêm Thầm không phải đang đe dọa gã, Diêm Thầm thật sự có vô số biện pháp để đuổi gã đi khỏi anh gã.
Hơn nữa, trước giờ gã không hề biết rằng ông chủ của công ty lại quen biết Diêm Thầm, thoạt nhìn còn khá quen thuộc với hắn.
Chẳng trách gã có thể dùng bằng tốt nghiệp vào được công ty này, hóa ra là do Diêm Thầm giúp gã đi cửa sau.
“A?” La Tuân không ngờ Diêm Thầm lại nói lời này: “Tôi không vấn đề gì, nhưng cậu và Lâm Chương có chịu không?”
“Nó đã hai mươi hai tuổi rồi, anh nó và tôi cũng không thể chăm sóc nó cả đời được, chung quy là muốn mài giũa nó một chút để nó có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.” Diêm Thầm đảo mắt nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Lâm Viêm, nói tiếp: “Cậu cứ suy nghĩ đi, cậu cần bao nhiêu tiền để đầu tư? Tôi sẽ quay về xin cấp trên của tôi.”
La Huân ngơ ngác, mới hiểu ra cấp trên mà Diêm Thầm nói đến chính là Lâm Chương, cười nói: “Sao cậu vẫn còn bị vợ quản nghiêm thế?”
Diêm Thầm nhếch khóe môi: “Tôi cam tâm tình nguyện.”
Hẹn uống rượu vào ngày khác, La Huân cũng tử tế nói với Lâm Viêm rằng sẽ cho gã nghỉ nửa ngày và sẽ không khấu trừ tiền lương, trước khi đi còn căn dặn Diêm Thầm: “Trở về nhớ hỏi xin chỉ thị cấp trên của cậu, tôi chắc chắn sẽ không để anh ấy mất tiền.”
Diêm Thầm nhét điếu thuốc mà La Huân đưa vào sau tai rồi hỏi: “Có nguyện ý nói cho tôi biết không?”
Hai tay Lâm Viêm run rẩy, nắm quần đến nhăn nhúm, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diêm Thầm, mọi chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không giống với nhận thức của gã về Diêm Thầm: “Tôi… Tôi nói.”
Sau khi nghe Lâm Viêm kể lại, Diêm Thầm đập mạnh nắm đấm xuống bàn, làm cốc cà phê văng ra ngoài, cà phê bên trong đổ ra, tròng mắt của hắn đen kịt như mây mù, biến hoá thất thường: “Ý cậu là trước khi tôi mất trí nhớ, cậu cho tôi xem một bức ảnh và nói với tôi rằng Tề Chử Châu là bạch nguyệt quang của Lâm Chương, anh ấy kết hôn với tôi chỉ để báo ơn?”
“Tối hôm qua Lâm Chương gọi điện cho cậu hỏi cậu ngày đó là ngày mấy tháng mấy?”
Lâm Viêm run rẩy gật đầu, đương nhiên là không dám nói với Diêm Thầm rằng gã chính là người thuyết phục họ ly hôn. Một là, anh trai gã không muốn gã nói với Diêm Thầm về chuyện này. Hai là, gã không dám nói với Diêm Thầm vì gã cảm thấy mình sẽ không chịu nổi cơn tức giận của hắn.
“Mẹ nó cậu có bệnh à?” Trong đầu Diêm Thầm nháy mắt loé lên cảnh tượng lúc trước, bức ảnh mà Tề Chử Châu và Lâm Chương ngồi trong quán cà phê là bức ảnh mà Lâm Viêm đưa cho hắn xem.
Hắn vô cùng tức giận nhưng đồng thời cũng không hiểu tại sao đêm qua Lâm Chương lại kích động như vậy vì chuyện này.
Lâm Viêm im lặng như chim cút. Diêm Thầm đứng dậy tính tiền, hắn không muốn ở lại với Lâm Viêm thêm một giây nào nữa.
“Diêm Thầm, tôi đã nói cho anh biết hết rồi, anh tuyệt đối đừng để La tổng đưa tôi đến nơi chim không thèm ị đó!” Lâm Viêm vội vàng đuổi theo.
Diêm Thầm sải bước tiến về phía trước: “Tôi nghĩ cậu thực sự nên đến nơi đó để tỉnh táo đầu óc.”
Hắn mở cửa xe ra rồi đóng “Ầm” một tiếng chấn động chói tai, hoàn toàn không để ý đến Lâm Viêm đang điên cuồng vỗ vào kính cửa sổ.
“Diêm Thầm! Diêm Thầm! Tôi sai rồi!” Lâm Viêm đập mạnh kính cửa sổ, cửa sổ cuối cùng cũng hạ xuống như gã mong muốn. Gã cho rằng Diêm Thầm tha thứ cho gã, nhưng còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy Diêm Thầm lạnh lùng nói: “Vỗ hỏng thì cậu không đền được đâu.”
Gã theo thói quen muốn chửi thề, nhưng khi nhìn kỹ chiếc xe của Diêm Thầm mới thấy tay chân lạnh ngắt, gã thực sự không đủ khả năng để đền!
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ