Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 57: Lần đầu tiên của anh ấy còn không bằng anh
Diêm Thầm bừng tỉnh khỏi giấc mơ quấy nhiễu, mặt trời đã lên cao, Lâm Chương không nằm trong lòng hắn mà đang ngồi trên ban công hưởng gió.
Tối qua hắn và Lâm Chương đã quấn quýt khá muộn, men rượu khiến hắn say mê, hắn cứ nài nỉ Lâm Chương dạy hắn, Lâm Chương như một thợ săn lão luyện, khiến hắn không khỏi phát điên vì anh.
Nhưng rất tiếc, hắn đã mắc phải sai lầm mà hầu hết những người đàn ông còn zin đều mắc phải, vừa chạm vào Lâm Chương thì đã thành vòi hoa sen.
Diêm Thầm xấu hổ vô cùng, cả khuôn mặt đỏ bừng, dùng hai tay che mặt, cuộn tròn lại như một con đà điểu.
Lâm Chương cố nén cười, đầu ngón tay chạm vào vành tai nóng ran của hắn, lấy lòng an ủi: “Không sao, lần đầu tiên rất bình thường.”
Cảm giác ẩm ướt trên da vẫn còn đó, Lâm Chương hơi khó chịu, anh v**t v* tai Diêm Thầm nói: “Ướt sũng thế này em không thích, giúp em lau đi.”
Những lời này nói ra từ miệng Lâm Chương, đối với Diêm Thầm càng là đòn chí mạng, hắn mím chặt môi, cau mày, đột nhiên lao về phía Lâm Chương, mắt đỏ hoe hỏi: “Có phải tôi rất vô dụng không? Có phải em thấy Diêm sói già tốt hơn không?”
Mắt Lâm Chương chứa đầy ý cười, giơ tay sờ mặt hắn, đột nhiên ngẩng đầu hôn lên cằm Diêm Thầm: “Đâu có, lần đầu tiên của anh ấy còn không bằng anh.”
Diêm Thầm lại vui vẻ: “Thật không?”
“Ừm, thật.” Lâm Chương kìm khóe môi đang không tự chủ được cong lên.
“Hắn đúng là vô dụng.” Diêm Thầm ngẩng cằm, lòng tràn ngập niềm vui không giấu nổi.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại vài phút, Diêm Thầm đột nhiên nhận ra, dù không muốn thừa nhận, nhưng Diêm sói già cũng chính là hắn, hai lần đầu tiên của hắn đều không làm Lâm Chương hài lòng.
Diêm Thầm lập tức lao lên như một chú sói nhỏ, cố gắng chứng minh sức mạnh của mình, dù không đến cuối cùng, nhưng Lâm Chương đã hiến dâng đôi chân của mình, giúp Diêm Thầm mở ra cánh cửa thế giới mới.
Ban đầu tưởng rằng sau một hồi ồn ào, hai người sẽ hưng phấn không ngủ được, nhưng cả hai đều đã bận rộn cả ngày, tối lại uống khá nhiều rượu, chơi rất đã, cơ thể đang mệt mỏi, vừa chạm vào gối đã chìm vào giấc ngủ.
Nỗi ngọt ngào đêm qua đan xen với những ký ức trong giấc mơ của hắn, Diêm Thầm ngồi ngẩn ngơ trên giường, mãi không tỉnh táo lại được.
Hóa ra không phải hắn bốc đồng, tự ý làm bậy, Diêm sói già đã quyết định từ ngày bà nội lừa hắn về giới thiệu đối tượng xem mắt. Ban đầu Diêm Thầm còn lo lắng sau khi khôi phục trí nhớ, Diêm sói già sẽ tức giận vì những lựa chọn của mình, chủ động xuống nước để đáp ứng những yêu cầu vô lý của ông bà nội, tổn thương Lâm Chương.
Bây giờ xem ra lo lắng của hắn là thừa, hắn càng khẳng định rằng dù đã 28 tuổi nhưng hắn vẫn yêu thương Lâm Chương sâu đậm.
Cuối cùng Lâm Viêm hẹn hắn nói chuyện gì? Chắc sẽ liên quan đến Lâm Chương.
Diêm Thầm trầm tư, trong đầu nhanh chóng lóe lên hình ảnh ngày Lâm Viêm hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Diêm Hi, gã đã nói, Diêm sói già từng hứa sẽ tác thành cho Lâm Chương.
Cơ thể hắn khẽ run, chẳng lẽ Lâm Viêm tìm hắn để nói rằng Lâm Chương và Tề Chử Châu mới là một cặp, Lâm Chương ở bên hắn chỉ để báo ơn, bây giờ Tề Chử Châu trở lại, muốn hắn tác thành cho Lâm Chương và Tề Chử Châu?
Quan trọng là Diêm sói già còn đồng ý?
Hắn có phải kẻ ngốc không thế? Loại chuyện này cũng tin, còn đồng ý nữa? Tình cảm nhiều năm như vậy, nói từ bỏ là từ bỏ, Diêm Thầm cảm thấy khó tin nếu mình làm vậy.
Trong đầu hắn có quá nhiều thông tin hỗn độn hòa vào nhau, khó cắt đứt gỡ rối.
Nhưng đáng mừng là hắn vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị tai nạn mất trí nhớ.
Biểu cảm khẽ thay đổi, toàn thân Diêm Thầm cứng đờ, hình như hắn vẫn chưa làm gì phải không?
May mà kịp nhớ đến giấy đăng ký kết hôn bị hắn khóa trong két sắt, Diêm Thầm vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa đã sợ đến hồn bay phách lạc.
“Tỉnh rồi à?” Không biết Lâm Chương đã đến bên giường từ bao giờ, anh ôm lấy hắn, một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua mũi Diêm Thầm.
Diêm Thầm cọ cọ vào cổ anh, ôm eo anh: “Ừm, dậy lúc nào vậy? Sao không gọi tôi?”
“Mới dậy không lâu, thấy anh ngủ ngon quá nên không gọi anh.” Hôm nay Lâm Chương rất quấn quýt, khiến Diêm Thầm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hắn hôn lên nốt ruồi sau tai anh.
“Tôi đi rửa mặt.”
Lúc này Lâm Chương mới buông hắn ra, Diêm Thầm chỉ mặc một chiếc q**n l*t màu xám, phần dưới thắt lưng được che chắn bởi chăn, cơ bắp săn chắc ngâm mình trong ánh nắng, hắn bước xuống giường, đi chân trần vào phòng tắm, rồi tiếng nước chảy vang lên.
Diêm Thầm nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ đồ thể thao, hắn lau sơ qua tóc, hất đầu, những giọt nước bắn tung tóe lên mặt Lâm Chương.
“Đừng nghịch.” Lâm Chương đẩy mái tóc ướt ẹp của hắn ra nhưng bị Diêm Thầm nắm lấy tay, hôn trộm một cái.
“Ca ca, tôi yêu em.”
Lời tỏ tình bất ngờ khiến Lâm Chương sững sờ, anh đan tay với Diêm Thầm: “Em cũng vậy.”
Anh không nói với Diêm Thầm, thực ra anh đã tỉnh dậy từ lâu, hơn nữa còn bị một giấc mơ đáng sợ đánh thức.
Cuối cùng anh cũng biết tại sao hôm đó đi công tác, lại cảm thấy cảnh Diêm Thầm tiễn anh quen thuộc, bởi vì cảnh tượng như vậy anh đã trải qua vô số lần, chỉ là thời gian chia tay của họ ngày càng ngắn, lời chia tay ngày càng ít, đến hai năm gần đây, đều là thư ký của anh thông báo cho Diêm Thầm qua điện thoại biết anh đã đi công tác.
Anh luôn đi vội vã như vậy, thậm chí khi Diêm Thầm nói với anh những tin đồn trên mạng là giả, anh cũng chỉ lạnh lùng nói với Diêm Thầm: “Em biết là giả, sau này anh không cần cố ý giải thích những chuyện này với em, em đang vội.”
Lâm Chương không hiểu mấy năm nay rốt cuộc anh đang bận rộn cái gì, vội cái gì, tại sao anh lại không nhìn thấy Diêm Thầm buồn như thế nào, đó là người ngày đêm chung sống với anh, hơn nữa là sự phóng túng duy nhất của anh cho đến nay.
Nhưng anh lại bỏ qua Diêm Thầm nhiều lần như vậy, thậm chí không biết từ lúc nào, Diêm Thầm không còn nói với anh “Đến rồi báo anh một tiếng”, mà thay bằng “Hạ cánh rồi bảo thư ký gửi tin nhắn cho anh”.
Có lẽ Diêm Thầm biết nói cũng vô ích, anh không có thời gian để làm việc nhỏ này.
Lâm Chương từng nghi ngờ Diêm Thầm đã lạc lối trong sự tin tưởng và tự do anh dành cho hắn, trách mắng Diêm Thầm tin đồn đầy trời, không làm rõ cũng không nói với anh, thậm chí không có một lời giải thích nào, dần dần mất lòng tin vào Diêm Thầm.
Nhưng cuối cùng, người khiến Diêm Thầm không thanh minh, người bảo với Diêm Thầm ở trong giới này ai cũng sẽ bị nói ra nói vào là anh. Khi Diêm Thầm chủ động nói về nguồn gốc của những tin đồn đó, anh cũng kiếm cớ bận rộn công việc đối phó qua loa với hắn.
Dù anh nói vậy, Diêm Thầm vẫn muốn công khai với anh, vẫn muốn nói sự thật thêm lần nữa cho anh nghe, cố gắng hết sức để tạo ra chương trình này.
Tất cả những điều này đối với Lâm Chương quả thực là sét đánh giữa trời quang, anh không thể ngờ rằng mình lại lạnh nhạt với Diêm Thầm đến mức này, trên mạng có rất nhiều người nói Diêm Thầm là người đàn ông tồi, Lâm Chương cảm thấy danh hiệu này nên đặt trên đầu anh mới đúng.
“Ca ca, đang suy nghĩ gì vậy?” Từ phòng tắm đi ra, Diêm Thầm thấy Lâm Chương đang ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Hắn lặng lẽ đi tới, ôm Lâm Chương từ phía sau.
“Không có gì.” Lâm Chương cố nén chua xót nơi khóe mũi, sờ mặt Diêm Thầm, trong lòng cất giấu vô số lời xin lỗi.
Hai người nắm tay nhau đến phòng khách, có khá nhiều người vừa thức dậy, dù sao tối qua quá náo nhiệt, hầu như đều đến sáng mới ngủ.
“Wow~ Diêm Thầm, cậu quyến rũ thật đấy.” Ngu Đan Sầm giơ ngón tay thon dài chỉ vào cổ Lâm Chương.
Cần cổ trắng như ngọc còn lưu lại những vết răng in sâu, xen lẫn những dấu hôn mờ ám.
Ngu Đan Sầm vừa nói, mọi người trong phòng khách đồng loạt nhìn về phía Lâm Chương, khi nhìn thấy cổ Lâm Chương, có người huýt sáo.
Diêm Thầm cởi áo khoác trùm lên cổ anh, hung dữ nói: “Không được nhìn!”
“Chậc chậc, tính chiếm hữu của Diêm đạo ghê quá nha.” Mọi người cười nói.
Lâm Chương đẩy hắn ra: “Nóng.”
“Không cho họ xem.” Diêm Thầm bực bội nói.
“Ôi, quỷ nhỏ nhen, lấy khăn choàng mới mua của chị này.” Ngu Đan Sầm đưa khăn choàng của mình cho Diêm Thầm, khăn choàng màu xanh lá cây đậm, thêu tinh xảo, sang trọng kín đáo, nhìn là biết giá trị không hề nhỏ.
Diêm Thầm vội vàng nhận lấy buộc lên cổ Lâm Chương.
Cổ Lâm Chương thon dài trắng trẻo, khăn choàng màu xanh lá cây đậm làm anh thêm phần tao nhã quý phái, không những không nữ tính, ngược lại càng hấp dẫn hơn, khiến không ít người liên tục ngoái nhìn lại.
“Không được chụp lén!” Diêm Thầm lớn tiếng ngăn cản, tinh mắt chỉ vào vài cô gái, bước nhanh về phía trước: “Gửi ảnh chụp cho tôi.”
Các cô gái: “…”
Nhận được ảnh rồi, Diêm Thầm lập tức bảo họ xóa đi.
“Diêm đạo, chúng tôi chỉ nhìn thôi, không làm gì đâu.” Các cô gái hơi tiếc nuối.
Mắt Diêm Thầm trợn lên: “Các cô còn muốn làm gì nữa?”
“À…” Các cô gái ngẩn người vài giây, sau đó thỏa hiệp: “Chúng tôi xóa ngay đây.”
Tin đồn bên ngoài nói Diêm đạo và người yêu của hắn tình cảm bất hòa quả nhiên là nói bậy! Họ chưa từng thấy người đàn ông nào ghen tuông dữ dội như vậy!
Ăn trưa, Lâm Chương vẫn hơi thất thần, Diêm Thầm luôn gắp thức ăn cho anh, tỉnh táo lại, thấy bát của mình chất thành một ngọn núi nhỏ: “Đủ rồi, em không ăn hết nhiều vậy đâu.”
“Em gầy quá, cố gắng ăn nhiều vào, ăn không hết để lại cho tôi.” Diêm Thầm thấy Lâm Chương ngày càng gầy đi, đau lòng không chịu được, chỉ muốn mau chóng nuôi anh béo lên.
“Diêm đạo ăn đồ thừa của anh Lâm á.” Lộ Chi Hạ ngạc nhiên nói.
Tỉnh Hành gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu: “Có gì đâu, anh cũng đã ăn đồ thừa của em mà?”
Nghe xong mọi người đều nhìn cậu trêu chọc, Lộ Chi Hạ đỏ mặt: “Đấy là do anh ăn không đủ mà.”
“Được rồi, là tại anh được chưa, đã tự tiện ăn đồ trong bát của em.” Tỉnh Hành hùa theo, y nói như vậy, tai Lộ Chi Hạ càng đỏ hơn.
“Không biết còn tưởng rằng người kết hôn là hai người đó, giữa trưa mà tình cảm mặn nồng quá vậy.” Tạ Du bóc một con tôm, bỏ vào bát Phó Cẩm Minh.
Ngu Đan Sầm trêu chọc: “Nóng nảy vậy, lửa phòng tân hôn tối qua chưa tắt hả?”
Tự nhiên quay sang chuyện đen tối, Phó Cẩm Minh suýt bị sặc, Tạ Du lại công khai nói: “Đừng nhắc nữa, kết hôn mệt muốn xỉu, tối qua đỡ mấy người say về phòng làm bọn em thở không ra hơi, đầu vừa chạm gối là ngủ luôn rồi.”
“Thảm thật đó, người thoải mái nhất chắc chỉ có chú rể Diêm thôi.” Ngu Đan Sầm cười nói.
Nhớ lại chuyện ngớ ngẩn tối qua, tai Diêm Thầm đỏ bừng, hắn nâng ly nước uống một hơi, không đáp lời.
Buổi chiều Lâm Chương và Diêm Thầm xách quà về nhà, Lâm Chương cởi áo khoác, lấy quần áo bẩn ra bỏ vào máy giặt, cần giặt khô thì treo lên móc, mai dì giúp việc sẽ tới đem đi.
Vào phòng giặt ủi, điện thoại của anh bỗng reo lên, Lâm Chương tưởng là chuyện công việc, ai ngờ lại là bà cụ Diêm gọi đến, bà ta tìm anh làm gì?
Có lẽ gọi cho anh để anh khuyên Diêm Thầm, dù Diêm Thầm không nói, nhưng Lâm Chương cũng đoán được tình hình ngày hôm đó giữa hắn và ông bà nội, chắc là cãi nhau dữ dội, chia tay trong không vui.
Anh ấn nút nghe máy: “Alo, bà nội.”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ