Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 43: Muốn học skill không?
Phó Cẩm Minh và Tạ Du không chỉ mời hai người Lâm Chương mà còn mời cả bốn người Ngu Đan Sầm, Tỉnh Hành.
Lộ Tri Hạ chà xát hai tay: “Ha ha, trong mấy người chỉ có em và anh Hành có thể làm phù rể.”
Ngu Đan Sầm khẽ mỉm cười, nói: “Cái này có gì mà phải đắc ý, bọn chị đều là người đã kết hôn, tiểu Lộ, em và Tỉnh Hành cũng nhanh về chung nhà đi.”
Lộ Tri Hạ ngơ ngác, thấy cũng đúng: “Không vội, sự nghiệp của em và anh Hành đang trong giai đoạn phát triển, đợi hai năm nữa ổn định lại, nhất định sẽ mời mọi người tới uống rượu mừng.”
Tạ Du liếc Tỉnh Hành, chế nhạo: “Anh Hành, anh cũng nghĩ vậy hả?”
Tỉnh Hành cầm tách trà lên uống một hớp, bình tĩnh nói: “Anh lúc nào cũng được.”
Lời này khiến mọi người ở đây lộ vẻ mặt kinh ngạc, đặc biệt là Lộ Tri Hạ: “Anh Hành muốn kết hôn rồi ạ?”
Tỉnh Hành nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh 30 tuổi rồi, muốn kết hôn lạ lắm hử?”
Thấy vẻ mặt Lộ Tri Hạ cứng đờ, y cầm chặt tay của cậu, an ủi: “Đừng áp lực, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bước vào hôn nhân và sống hết quãng đời còn lại cùng với em, chỉ cần em muốn, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn bất cứ lúc nào. Bây giờ chưa muốn cũng không sao, anh có thể chờ.”
“Anh Hành…” Lộ Tri Hạ không ngờ Tỉnh Hành sẽ nói với cậu những lời này, nhất thời cảm động rưng rưng nước mắt.
Để đạt được những thành tựu như hiện tại, cậu và Tỉnh Hành đã phải khổ cực rất nhiều, hiển nhiên nghĩ rằng Tỉnh Hành cũng muốn đặt sự nghiệp làm đầu giống như cậu.
“Không khóc.” Tỉnh Hành rút một tờ khăn giấy dịu dàng lau nước mắt cho cậu.
Sáu người bên cạnh nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt tràn đầy yêu mến.
Ngu Đan Sầm dựa vào người Thẩm Phi Nguyệt ăn hoa quả: “Thời gian trôi nhanh thật đó, kể từ lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, đã năm năm rồi.”
Diêm Thầm chú ý tới tầm mắt của cô, nhưng mà năm năm trước hắn 23 tuổi, bây giờ hắn 20 tuổi, vậy nên cũng không rõ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mơ hồ trả lời: “Ừm.”
Thẩm Phi Nguyệt v**t v* mặt cô, nói với Diêm Thầm: “Diêm đạo, cậu thật sự là ân nhân của nhà tôi đấy.”
Lời này khiến cho Lâm Chương và Diêm Thầm cùng khiếp sợ, Diêm Thầm đã làm gì mà Thẩm Phi Nguyệt lại nói như vậy.
“Thẩm tổng, chị muốn cảm ơn Diêm đạo mỗi ngày đó hả?” Tạ Du cười nói.
Ngu Đan Sầm liếc mắt trừng Tạ Du: “Này chứng tỏ vợ chị rất yêu chị, hiểu không?”
Thẩm Phi Nguyệt vén mái tóc trên trán cô, sau đó hôn một cái: “Ừm.”
“Anh Lâm không biết vụ này hả?” Lộ Tri Hạ đang bóc vỏ nho cũng bất ngờ hỏi lại.
Lâm Chương nhìn về phía Diêm Thầm, rồi lại nhớ ra hiện tại Diêm Thầm càng không biết gì: “Không rõ lắm.”
“Chắc là Diêm đạo không muốn để đàn anh lo lắng.” Phó Cẩm Minh có thể đoán được sơ sơ suy nghĩ của Diêm Thầm.
Nghe y nói thế, trong lòng Lâm Chương căng thẳng: “Xảy ra chuyện nguy hiểm gì à?”
Diêm Thầm tê cả da đầu, vậy nên đừng có nhắc tới chuyện quá khứ chứ, hắn đâu có biết gì hết!
Ngu Đan Sầm nhìn về phía Diêm Thầm, Diêm Thầm tâm hoảng ý loạn, đối diện ánh mắt của cô, theo bản năng lắc đầu, rõ ràng Ngu Đan Sầm nhìn thấy nhưng lại lơ đi, mở miệng nói: “Năm năm trước, tôi tham gia liên hoan phim ở nước ngoài, sau khi kết thúc tôi và trợ lý ra ngoài dạo phố, bất ngờ gặp phải một vụ xả súng, lúc đó nhờ Diêm Thầm cứu được một mạng, bằng không tôi đã không thể gặp lại Phi Nguyệt.”
Hiện tại nhắc lại chuyện này vẫn còn hơi sợ hãi, Thẩm Phi Nguyệt giơ tay ôm cô vào lòng: “Sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Ngu Đan Sầm cầm tay cô hôn mấy cái, an ủi: “Nhờ có Diêm đạo, đúng là không sao, lúc đó Diêm đạo vẫn còn đang đi học, tôi còn tưởng hắn là người mẫu, dù sao nhìn hắn vừa cao vừa đẹp trai vậy mà.”
“Em nhớ chị Đan Sầm còn kể lúc đó bị dọa đến choáng váng, ngay cả phương thức liên lạc cũng không hỏi Diêm đạo.” Tạ Du nói.
Lộ Tri Hạ gật đầu, nói tiếp: “May mà có thầy hướng dẫn của Diêm đạo dẫn ảnh tham gia yến tiệc, hai người mới gặp nhau lần nữa.”
“Ha ha ha, đúng vậy, trùng hợp thế còn gì. Tôi vốn định dùng nhân mạch của nhà, đào ba thước đất cũng phải tìm thấy Diêm đạo, ai dè hôm sau lại gặp được hắn ở yến tiệc.” Ngu Đan Sầm không nói đùa, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của cô, có phải đào ba thước đất để báo đáp thì cũng không ngoa.
“Tôi định đưa tiền để cảm ơn, nhưng mà Diêm đạo coi tiền như rác thẳng thắn từ chối.” Ngu Đan Sầm nhớ lại thái độ tiêu sái ngang ngạnh của Diêm Thầm lúc ấy, cứ như việc cứu cô chỉ là hắn tiện tay, không đáng nhắc đến, thực sự cảm thấy rung động vì nhân cách làm người của Diêm Thầm.
Lúc này Lâm Chương mới rõ, tại sao khi đó Ngu Đan Sầm đã là ảnh hậu mà lại có thể tham gia tác phẩm của một đạo diễn mới như Diêm Thầm, thật sự chuyện này Diêm Thầm chưa nhắc đến với anh bao giờ, thời điểm rộ lên tin tức về vụ xả súng, Lâm Chương nhanh chóng gọi điện cho Diêm Thầm, giọng nói ngái ngủ của Diêm Thầm vang lên: “Vụ xả súng gì? Anh quay phim cả tối, vừa mới ngủ.”
Nghe thấy thế Lâm Chương mới bớt lo, bây giờ nghĩ lại mới biết Diêm Thầm giả bộ, hắn không muốn để cho anh ở bên kia bờ đại dương lo lắng.
Trái tim của Lâm Chương như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
“Tên nhóc này ngốc lắm, về sau quay phim, rõ ràng có sẵn diễn viên ở đây thì không chọn mà lại đến học viện Điện Ảnh tìm người, nếu không phải tôi chủ động tự đề cử mình thì Trở về nhà đã không có mặt tôi rồi.” Ngu Đan Sầm lại bóc phốt hắn.
“Chị Đan Sầm, nhất định là do năng lượng trên người chị quá mạnh, Diêm đạo không dám tìm chị.” Lộ Tri Hạ chống cằm nói.
Ngu Đan Sầm vung tay, liếc mắt nhìn Diêm Thầm, khiến cho sau lưng Diêm Thầm phát lạnh: “Không đâu, thực ra là hắn không định liên hệ với chị, chị tự đề cử mà hắn còn từ chối đó.”
Nghe thế Diêm Thầm cũng bất ngờ, hắn sẽ từ chối ảnh hậu Ngu Đan Sầm hả, lá gan to ghê, mới vừa chân ướt chân ráo tiến vào giới điện ảnh đã vội tìm đánh rồi.
Ngu Đan Sầm giải thích: “Bởi vì chị quá đắt, hắn nói hắn không trả nổi thù lao, cho nên không cân nhắc chị.”
Diêm Thầm: “…”
Rõ ràng hắn là con trai độc nhất của chủ tịch Đỉnh Nghiệp, thế mà nghèo dữ vậy sao?
“Ha ha ha ha.” Mọi người không nhịn được cười.
Ngu Đan Sầm bất đắc dĩ nói: “Bộ phim này tôi diễn không công luôn đó, chẳng trách người khác lại hiểu lầm quan hệ giữa hai ta.”
Mọi người lại được trận cười đã đời.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lâm Chương và Diêm Thầm đi dạo cạnh bờ biển, gió biển thổi lên mặt, dưới chân giẫm lên nước biển lạnh lẽo, cát mịn mềm mại tràn qua mu bàn chân.
“Ca, hình như tôi đạp trúng vỏ sò.” Diêm Thầm cúi người tìm kiếm, rửa sạch bằng nước biển rồi mới cầm lên nhìn, hóa ra là một cục đá.
Thấy hắn tức giận ném cục đá đi, Lâm Chương buồn cười: “Chắc có nhiều đó, anh tìm lại đi.”
Anh khom lưng cùng Diêm Thầm mò tìm, bỗng nhiên mu bàn tay cảm nhận được hơi ấm, Lâm Chương ngẩng đầu lên, đối diện hai mắt sáng bừng của Diêm Thầm: “Ca ca, tôi bắt được em rồi.”
Trái tim đập thình thịch, tay Lâm Chương xuyên qua nước biển cùng cát mịn, cùng mười ngón tay Diêm Thầm đan vào nhau, gió biển nhẹ nhàng thổi trên người, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, bóng hình mờ hảo, Diêm Thầm nghiêng người tiến tới, môi chạm môi.
Lúc tách ra, tầm mắt hai người giao nhau, trong không trung tràn ngập bầu không khí ngọt ngào mờ ám.
“Hình như tôi mò được rồi!” Diêm Thầm nhấc tay lên, bọt nước bắn lên cánh tay Lâm Chương.
Một vỏ sò hình quạt tản ra tia sáng trong suốt dưới ánh trăng, Diêm Thầm vui vẻ đặt vỏ sò vào tay Lâm Chương: “Chúng ta cầm về làm chuông gió đi.”
Bầu không khí vừa rồi bị một câu nói của Diêm Thầm phá vỡ, Lâm Chương cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lúc này dường như anh có thể đặc biệt cảm nhận được Diêm Thầm chỉ mới 20 tuổi. Nếu đổi lại là tấm chiếu cũ Diêm Thầm, khẳng định một ánh mắt có thể làm bùng lửa, trực tiếp kéo anh đánh dã chiến.
Diêm Thầm vẫn chưa biết mình đã bỏ lỡ cái gì, hắn rất nghiêm túc tìm vỏ sò, cuối cùng thu hoạch được một đống lớn, hài lòng trở về.
Vòng eo rắn chắc kia cứ mãi lắc lư trước mặt Lâm Chương, nhưng chủ nhân của nó lại chẳng hề phát hiện, nói thật Lâm Chương cũng hơi nhớ cái eo mạnh mẽ có lực kia của Diêm Thầm.
“Mai dọn sau, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, muộn rồi.” Lâm Chương đựng vỏ sò trong chậu, thúc giục Diêm Thầm người dính đầy nước biển và cát đi tắm.
“Được.” Diêm Thầm đi vào phòng ngủ, dùng khăn mặt che camera lại rồi cởi áo phông ra, đường cong cơ bắp toàn thân theo động tác của hắn siết chặt lại rồi giãn ra, đúng lúc Lâm Chương đứng ở cửa nhìn thấy, anh nghiêng đầu, l**m l**m đôi môi khô khốc.
Quyết định vào bếp rót một ly nước ấm.
Lâm Chương tắm rửa xong là 11 giờ, anh check email và xử lý một ít công việc trước khi ngủ, bận rộn xong thì đã 12 giờ.
Anh tưởng Diêm Thầm đã ngủ rồi, không ngờ vừa nằm xuống thì nghe thấy hắn hỏi: “Xong việc rồi?”
“Ừm, sao anh chưa ngủ?” Lâm Chương nhẹ giọng hỏi.
Diêm Thầm nhích gần về phía Lâm Chương, ôm lấy anh: “Muốn cùng em.”
Cho dù là im lặng không tiếng động, cũng muốn ở cùng em.
Tim Lâm Chương đập loạn nhịp, sau một lúc im lặng, lông mi mới khẽ chớp. Vào lúc này, cảm xúc tích góp từng tí một mấy ngày nay bỗng tràn ra, đêm tối trở thành tấm màn bảo vệ tốt nhất, Lâm Chương vươn tay, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào bụng Diêm Thầm: “Diêm Tiểu Thầm, muốn học skill không?”
Cả người Diêm Thầm cứng đờ, tim đập nhanh, cứ như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cổ họng: “Tôi tôi tôi…”
“Muốn không?” Trên người Lâm Chương mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm, là nhãn hiệu anh thường dùng, mùi vị rất thanh nhã, nhưng vào giờ khắc này lại khiến Diêm Thầm thần hồn điên đảo.
Cổ họng Diêm Thầm khẽ lăn, hạ quyết tâm: “Muốn!”
Lâm Chương nhếch khóe môi: “Em dạy anh.”
Diêm Thầm không thể không thừa nhận, Lâm Chương là một người thầy cao siêu, dạy hắn lên trời xuống biển, dạo bước trên mây.
“Ca…” Hơi thở Diêm Thầm càng dồn dập, mồ hôi chảy qua khuôn mặt anh tuấn.
Lâm Chương đặt một ngón tay lên môi hắn: “Suỵt… nhỏ giọng chút.”
Anh chỉ về phía camera, tuy rằng đã bị khăn mặt che kín nhưng âm thanh lớn vẫn sẽ bị thu vào.
Diêm Thầm đột nhiên giơ tay đè gáy anh lại, vội vàng hôn anh.
Rất nhanh, tình cảnh của hai người bỗng thay đổi, Lâm Chương càng hy vọng Diêm Thầm có thể trò giỏi hơn thầy, mặc dù trong đầu không có ký ức, nhưng bản năng của thân thể đã bị đánh thức, Diêm Thầm càng ngày càng thành thạo, cuối cùng Lâm Chương hơi khó chống đỡ.
Ngày hôm sau là ngày ghi hình cuối cùng, buổi chiều bọn họ phải rời đi, Lâm Chương nhìn cổ của mình mà sầu não, da của anh trắng, cho nên dấu hôn kia càng thêm chói mắt, tựa như hoa mai đỏ mọc ra từ trong tuyết.
Lâm Chương không thể không cài cúc áo kín mít, miễn cưỡng che dấu vết.
Ngày mai phải đi công tác, Lâm Chương vừa về đến nhà đã bắt đầu bận rộn, anh gọi điện thoại xác định lịch trình với thư ký, sau đó đi vào phòng ngủ thì thấy Diêm Thầm đang thu dọn hành lý. Lâm Chương vốn không để ý, nhưng Diêm Thầm có tật giật mình, hắn vội vàng vòng tay ra sau lưng, Lâm Chương híp mắt, cúp điện thoại: “Anh giấu gì vậy?”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ