Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 40: Anh đẹp trai siêu A đó là chồng của tôi.
Ngày thứ hai ghi hình, Lâm Chương và Diêm Thầm dậy rất sớm, tổ chương trình đã đặt một hộp quà trên bàn trà ngoài phòng khách, Diêm Thầm hào hứng lôi hai bộ đồng phục trường Nhất trung ra khỏi hộp.
“Hóa ra là ý này.” Lúc nhìn thấy nó, Diêm Thầm bèn hiểu được ý nghĩa của chủ đề “Tìm kiếm thuần chân” này, hắn vui vẻ giơ đồng phục tới trước mặt Lâm Chương, nhanh chóng nói: “Ca, thay mau lên, thay luôn đi nha.”
Lâm Chương nhận lấy, vẻ mặt bối rối, đồng phục học sinh Nhất trung là kiểu áo sơ mi trắng phổ thông, cùng quần dài màu đen, huy hiệu trường được may trên chiếc túi áo trước ngực, phối thêm một cái cà vạt màu xanh lam kẻ sọc.
Nhớ lại khoảng thời gian vừa mới khai giảng, bởi vì không biết đeo cà vạt nên anh đã ngốc nghếch dùng cách đeo khăn quàng đỏ để thắt nó, bị bạn học cùng lớp trêu chọc đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, là Diêm Thầm đã giải vây giúp anh, tự tay hắn thắt lại cà vạt, cũng là hắn cầm tay dạy anh cách đeo như nào cho đúng.
Thấy Lâm Chương đờ đẫn nhìn chằm chằm chiếc cà vạt xanh lam kia, sao Diêm Thầm có thể không biết anh đang suy nghĩ gì: “Còn nhìn nữa, tôi sẽ ghen đó.”
Diêm Thầm dán sát vào Lâm Chương, Lâm Chương tỉnh táo lại, lúc ngửa đầu nhìn lên trông như sắp hôn hắn, con ngươi của anh rung động, bất chợt siết chặt cà vạt trong tay, nhưng ngoài dự đoán của anh, Diêm Thầm cũng không hôn xuống mà là giơ tay sửa lại cổ áo cho anh: “Đi thay quần áo đi, sắp muộn rồi.”
“Được.” Lâm Chương cảm thấy hơi mất mát, anh ôm quần áo, quay người đi vào phòng ngủ.
Phía sau, Diêm Thầm bỗng bắt lấy cổ tay anh: “Ca, nhớ để cà vạt lại cho tôi.”
Lời ám chỉ này khiến trái tim của anh đập như nổi trống, thì ra Diêm Thầm chưa quên mất sự kiện kia.
Lâm Chương thay đồ trong phòng tắm, Diêm Thầm đứng ngoài phòng khách che máy quay lại rồi thay luôn ở đó.
Đẩy cửa phòng tắm ra, đồng tử của Diêm Thầm không ngừng lấp lóe, máu toàn thân như tụ lại nơi trái tim, dường như hắn còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập rất kịch liệt, làn da thì nóng bừng, hô hấp dồn dập, mặt đỏ tới tận mang tai.
Hôm nay Lâm Chương không chải đầu cẩn thận, mái tóc đen dày hơi rối, giống như vừa mới thức giấc, chỉ tùy ý dùng tay vuốt 2 cái đã phải vội vàng chạy tới trường, làn da của anh trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn như trong suốt khi đứng dưới ánh mặt trời, dưới hàng mi đen dày đang rũ xuống như cánh bướm kia là một đôi đồng tử lấp lánh ánh sao.
Đồng phục mùa hè mặc ở trên người anh, dáng vẻ cao gầy, chẳng khác nào một cây trúc xanh, không sợ sương gió bão tuyết.
Lâm Chương đứng trước mặt cùng với Lâm Chương ở trong ký ức thời học sinh của Diêm Thầm rất khác biệt. Hồi cấp ba, Lâm Chương trầm tính hơn tiện tại, cũng không tự tin như vậy, nếu như khi đó Lâm Chương là nụ hoa vừa sinh trưởng, vậy thì hiện tại Lâm Chương chính là hoa xuân nở rộ, đứng ngạo nghễ trên đầu cành cây.
Yết hầu khẽ động, Diêm Thầm che mũi của mình, dời ánh mắt ra chỗ khác, hắn nghĩ nếu còn tiếp tục nhìn, chỉ sợ máu mũi sẽ tuôn trào.
Lâm Chương mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn rất gợi cảm.
Rõ ràng cúc áo đã cài hẳn nút cuối cùng, vạt áo cũng được nhét trong quần, nhưng chính từ sự tỉ mỉ này lại làm cho khí chất lạnh lẽo nhưng trong trẻo của Lâm Chương lẫn thêm vài phần quyến rũ.
Diêm Thầm mặc đồng phục không được chỉnh tề như Lâm Chương, vạt áo của hắn để thả tự do, không cài hai cúc áo trên cùng, cà vạt thắt lỏng lẻo, 6 chữ to tướng “Dáng vẻ phóng khoáng ngang ngược” như dính chặt trên người hắn.
Hai người bọn họ đi ra ngoài, trước khi ra cửa, Diêm Thầm cầm chiếc cà vạt từ trong tay Lâm Chương, tỉ mỉ thắt cho anh, Lâm Chương ngẩng đầu, tầm nhìn dừng lại trên mặt Diêm Thầm, ánh mắt chuyên chú của anh khiến cho trái tim hắn đập nhanh hơn.
“Được rồi, rất đẹp trai.” Diêm Thầm chỉnh lại cà vạt cho anh, nhoẻn miệng cười.
“Cảm ơn.” Lâm Chương thừa dịp hắn chưa kịp đứng thẳng, ngửa đầu hôn lên môi hắn một cái.
Diêm Thầm chợt mở to hai mắt, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.
Chờ hắn thoát khỏi nỗi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Lâm Chương đã chạy tới cửa thay giày, anh cúi người xuống, sống lưng kề sát vải áo sơmi, có thể lờ mờ nhìn thấy xương cánh bướm xinh đẹp, vòng eo kia thanh mảnh như chỉ cần một cánh tay là có thể ôm chặt, Diêm Thầm đi tới phía sau anh, vừa vặn nhìn thấy chiếc gáy thon dài của Lâm Chương lộ ra khi anh cúi đầu, trắng như tuyết, không khác gì hạc trắng.
Diêm Thầm không cưỡng lại được mê hoặc, thuận theo nội tâm của mình, cúi đầu hôn một cái lên gáy Lâm Chương, Lâm Chương bỗng giật mình, run rẩy như có dòng điện chạy qua, thiếu chút nữa nhịn không được phát ra âm thanh không nên có, anh cắn chặt môi, hai gò má nóng bừng.
Từ phía sau, Diêm Thầm có thể thấy rõ vành tai trắng như như ngọc của Lâm Chương dần đỏ lên, ác quỷ trong lòng hắn như thức tỉnh ngay lúc này, một sự thỏa mãn cực lớn lan tỏa, đồng thời nảy sinh càng nhiều lòng tham, hắn muốn được nhìn thấy nhiều phản ứng của Lâm Chương hơn, như là cam chịu, giận dữ và xấu hổ, thậm chí rưng rưng khóc, muốn là độc nhất vô nhị, chỉ hắn mới có thể thấy.
“Diêm đạo, Lâm tổng, đến giờ rồi, các anh xong chưa?” Nhân viên công tác gõ cửa tiến vào thúc giục.
“Xong rồi.” Lâm Chương nhanh chóng đứng lên, giả vờ bình tĩnh trả lời nhân viên công tác.
Hai người một trước một sau ngồi trên xe, Diêm Thầm vừa ngồi xuống đã nắm chặt tay Lâm Chương, dính sát bên tai anh, nín cười hỏi: “Vừa nãy ca ca xấu hổ hả?”
Tâm trạng mãi mới yên được lại bắt đầu loạn lên, Lâm Chương tự nhủ phải bình tĩnh, dù gì cũng trải đời ngoài xã hội đã lâu, sao có thể để nam sinh thuần khiết dễ dàng nắm mũi dắt đi: “Lần sau anh đừng bất ngờ như vậy.”
Nụ cười của Diêm Thầm càng thêm rực rỡ: “Thì ra còn có thể có lần sau.”
Trái tim Lâm Chương không tự chủ được mà đập thình thịch, Diêm Thầm học mấy cái này ở đâu vậy?
“Hai vị mong chờ nơi sắp tới chứ?” Nhân viên công tác dò hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Diêm Thầm vui vẻ nói.
Lâm Chương phối hợp gật đầu.
“Vậy hai vị có đoán được điểm đến nằm ở đâu không?”
Diêm Thầm đang định trả lời thì Lâm Chương lên tiếng trước, “Đoán đúng có thưởng không?”
Nhân viên công tác không nhịn được cười, “Lâm tổng không hổ là thương nhân, cơ mà phải xin lỗi anh rồi, đây là một câu đố vui không thưởng.”
Diêm Thầm lộ vẻ mặt thất vọng, “Đi Nhất trung hả?”
Nhân viên công tác lắc đầu, Lâm Chương suy tư một lúc, hỏi: “Có phải công viên trò chơi không?”
Câu trả lời của anh khiến cho nhân viên công tác bỗng trợn tròn mắt, Lâm Chương khẽ mỉm cười, “Có vẻ tôi đoán đúng rồi.”
Má ơi! Nụ cười này của Lâm tổng quá không chân thực!
Cô bé phụ trách phỏng vấn Lâm Chương suýt thì gục ngã tại chỗ, mê mẩn cười cười.
Diêm Thầm kích động ôm lấy Lâm Chương, “Ca ca giỏi quá đi!”
Lâm Chương bật cười, đâu có cần làm quá lên như Diêm Thầm vậy chứ, suy đoán từ quần áo mà tổ chương trình chuẩn bị cho hai người bọn họ, sau đó liên kết tuyến đường đang đi này với bản đồ thành phố là có thể biết được đáp án.
Tổ chương trình không bao trọn chỗ này, nhưng vẫn sẽ hạn chế số lượng du khách, để tránh gây rối loạn.
Vừa đi vào công viên trò chơi, không biết Diêm Thầm mua ở đâu một đóa hoa làm từ bong bóng, đưa tới trước mặt Lâm Chương, “Đàn anh này, liệu em có thể mời anh đi du lịch một ngày trong công viên trò chơi không?”
Lâm Chương rất ít khi hợp tác diễn kịch cùng Diêm Thầm, vẻ mặt anh lạnh nhạt nhìn hắn, cũng không nhận đóa hoa kia, thời gian dần trôi, Diêm Thầm cảm thấy hơi lúng túng.
“Xin lỗi, tôi không muốn tiếp chuyện với người lạ.” Lâm Chương nói xong rồi đi thẳng, để lại Diêm Thầm đang há hốc mồm cùng với ông anh nhiếp ảnh sững sờ đứng đó.
Diêm Thầm cứng nhắc quay đầu nhìn về phía camera, “Tại sao anh của tôi không làm theo kịch bản vậy?”
Máy quay phản hồi loại bằng cách lắc lắc hai cái, biểu thị chính nó cũng không biết.
Một giây sau, Lâm Chương bất ngờ lọt vào ống kính, anh đi tới trước mặt Diêm Thầm, “Chúng ta chơi cái nào trước?”
Diêm Thầm sững sờ nhìn anh, mơ hồ hỏi: “Em vừa bảo là không muốn tiếp chuyện người lạ mà?”
Lâm Chương nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nhưng anh vừa lúc là gu của em.”
Đù! Chết tiệt!
Trái tim Diêm Thầm nhảy nhót vui sướng như con thỏ, hắn khẽ nhếch khóe miệng, hai mắt tròn xoe như đứa ngốc.
Lâm Chương không nhịn được phụt cười, trong con ngươi như nước sơn mài lập lòe ánh sáng, long lanh động lòng người.
“Ca, em đừng trêu tôi, tôi sợ nhịn không được sẽ hôn em.” Diêm Thầm nắm lấy tay anh, ánh mắt nóng rực như lửa.
Lâm Chương cong mắt nhẹ cười, ngón tay đan chặt, “Người trưởng thành, kiềm chế chút.”
Để kìm chế cảm xúc của mình, Diêm Thầm lựa chọn trò chơi đầu tiên là tàu lượn siêu tốc, nhưng mà hắn đã quên rằng mình không thể chơi những trò mạo hiểm như này, vì vậy vừa xuống khỏi đó liền nôn. Lâm Chương thì vẫn bình tĩnh, ngoại trừ tóc tai hơi rối, còn đâu vẫn ổn.
“Chóng mặt quá…” Diêm Thầm ủ rũ nằm trên ghế dài, gối đầu lên đùi Lâm Chương.
Nhân viên công tác đưa cho Lâm Chương một bình nước khoáng, Lâm Chương chậm rãi đút nước cho hắn, đau lòng sờ sờ gương mặt đang tái nhợt kia, cũng tại mấy năm nay anh không đi tới công viên trò chơi cùng Diêm Thầm nữa nên đã quên mất, Diêm Thầm không thể chơi mấy trò chơi mạo hiểm xoay tròn, ngay cả vòng quay ngựa gỗ hắn cũng ngồi không nổi.
“Anh vẫn ổn chứ?” Lâm Chương nhẹ giọng hỏi, dùng khăn giấy giúp hắn lau vệt nước bên khóe môi.
Diêm Thần tủi thân vùi mặt vào bụng Lâm Chương, trầm giọng nói: “Tôi vô dụng quá.”
Trái tim Lâm Chương như bị bóp chặt. Anh vuốt mái tóc đen của hắn, hổ thẹn nói: “Đều tại em, em quên mất là anh không thể chơi những cái này.”
“Không đâu, ngay cả tôi cũng không nhớ ra, sao có thể trách ca ca được.” Diêm Thầm ngửa mặt lên, cầm tay Lâm Chương hôn một cái, “Đừng tự trách, tôi sẽ đau lòng.”
“Ừm.” Trong lòng Lâm Chương bỗng hóa mềm mại.
Nghỉ ngơi nửa giờ, sau khi Lâm Chương liên tục xác nhận Diêm Thầm không sao nữa, lúc này bọn họ mới tiếp tục đi tới nơi kế tiếp.
“Chờ tôi một chút, tôi đi mua kem.” Diêm Thầm chỉ về hướng có đông người đang xếp hàng.
Lâm Chương kéo hắn ngồi xuống ghế, “Anh nghỉ ngơi, để em đi mua.”
Vì thế một đường kế tiếp đều là Lâm Chương chăm sóc Diêm Thầm, Diêm Thầm chỉ cần yên tâm làm một kẻ tàn phế là được.
Diêm Thầm trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía camera nói: “Tôi cảm thấy mình thật đáng bị chửi, nhưng mà chồng tôi A quá đi.”
Hắn vừa vui vẻ vừa đắc ý, đồng thời cố ý khoe khoang nói: “Anh chàng đẹp trai men lỳ vậy mà lại là chồng tôi đó, tôi có các người không có.”
Anh trai quay phim: “…” Trước anh có bị chửi hay không thì tôi không biết, nhưng bây giờ tôi chắc chắn anh sẽ bị chửi máu chó đầy đầu.
Lâm Chương mua hai cái kem, trà xanh và dâu tây, Diêm Thầm thích vị dâu tây.
“Ca ca, em có muốn nếm thử của tôi không?” Hai mắt Diêm Thầm long lanh nhìn anh.
Lâm Chương do dự một chút, không đành lòng từ chối hắn, “Ừm.”
Anh đang định cúi người nếm thử, Diêm Thầm bỗng quay đầu hôn anh, một nụ hôn đầy mùi dâu tây chua ngọt xen lẫn hương vị béo ngậy của bơ, quấy nhiễu vị giác.
Diêm Thầm lấy ngón tay cái lau đi vệt nước bên khóe môi Lâm Chương, nở nụ cười rực rỡ hỏi anh: “Kem vị dâu tây ngon chứ?”
Vành tai Lâm Chương nóng bừng, ấp úng đáp: “Ừm.”
Ăn kem xong, hai người đi đến Log Flume, mặc áo mưa ngồi xuống, hai cô gái phía sau bọn họ bỗng mở miệng hỏi: “Em trai nhỏ, mấy đứa trốn học ra ngoài yêu sớm đó hả?”
Sống lưng Lâm Chương cứng đờ, đang nghĩ xem phải giải thích thế nào thì đã nghe thấy Diêm Thầm bình tĩnh nói: “Không phải, bọn tôi mới gặp nhau ở cổng vào, vừa nhìn thấy em ấy tôi đã nhất kiến chung tình bèn tiến đến làm quen, em ấy thấy tôi đẹp trai nên đồng ý luôn.”
Hai cô gái kinh ngạc, đột nhiên cô gái thắt bím đuôi ngựa nghi hoặc nhìn Diêm Thầm một lát, sau đó Lâm Chương nghe thấy cô nói với bạn mình: “Anh đẹp trai phía trước nhìn giống tên tra nam Diêm Thầm thật đó.”
Lâm Chương, Diêm Thầm: “…”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ